Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khúc Sương Hoa đau khổ

Phiên bản Dịch · 2662 chữ

Thượng Quan Dạ nhớ tới hai ngày nay anh có ra ngoài hay về nhà đều nhìn thấy Khúc Hoa Sương đi xuống hộp chuyển phát nhanh mà lấy đồ chuyển.

Từng hộp từng hộp đồ chuyển phát mà Khúc Hoa Sương chuyển vào nhà, chẳng lẽ là những ly thủy tinh này?

Thượng Quan Dạ không thể tin mà nhìn về phía Khúc Hoa Sương, cô gái này điên rồi sao chứ?

"Hoa Sương, con đây là muốn làm cái gì?" Khúc Duy Khang vẫn luôn trầm mặc lớn tiếng quát.

Trên khuôn mặt nhợt nhạt của Khúc Hoa Sương lộ ra một nụ cười châm chọc: "Không phải là bà ấy thích đập đồ sao? Vậy tôi đây để cho bà ấy đập cho đủ, để bà ấy giải tỏa sự tức giận trong lòng ra, miễn cho lại tức đến mức té xỉu, vậy thì không ổn rồi."

"Mày. . . . . . cái đứa con bất hiếu mày, nếu mày đã muốn tôi đập mấy thứ đồ này như vậy, vậy tao thành toàn cho mày."

Lưu Hà vừa nói dứt lời, bà ta đã tóm lấy cái ly thủy tinh ở gần bà ta nhất ném về phía cô.

Thượng Quan Dạ không đoán được Lưu Hà sẽ ra tay nhanh như vậy, chờ cho anh phản ứng lại, tới lúc anh giơ tay ra chắn thì đã không còn kịp nữa rồi.

Khúc Hoa Sương nhắm lại mắt, đứng ở nơi đó không nhúc nhích, dường như thứ cô chờ chính là giờ khắc này.

Thượng Quan Dạ nhìn cái ly thủy tinh kia sượt qua đầu ngón tay của mình, trực tiếp đập trúng vào trên trán của Khúc Hoa Sương.

Sau một tiếng "Binh" trầm thấp vang lên, ly thủy tinh theo tiếng mà vỡ ra, vỡ vụ rơi xuống đất từ trên trán Khúc Hoa Sương.

Ba người ở đây đều đồng thời ngây dại, Thượng Quan Tần Nguyệt vừa mới vọt tới cửa cũng vừa đúng lúc nhìn thấy một màn này.

"A!" Sau một tiếng tiếng thét chói tai, Thượng Quan Tần Nguyệt vọt vào trong, đứng chắn trước mặt Khúc Hoa Sương vẫn luôn không nhúc nhích, bà lên tiếng lớn tiếng chất vấn hai vợ chồng Lưu Hà: "Các người đây là muốn đánh chết con bé sao?"

Sau khi Thượng Quan Dạ phục hồi tinh thần lại thì không chút suy nghĩ mà lập tức đi đến đỡ Khúc Hoa Sương.

Nhưng anh ấy vừa mới đỡ được cánh tay của Khúc Hoa Sương, thì Khúc Hoa Sương đã đột nhiên giơ tay lên đẩy anh ra, giọng nói của cô có hơi run rẩy: "Em không sao!"

Thượng Quan Dạ cắn chặt răng, anh ấy nhìn thoáng qua cái trán vươn máu do bị đập trúng của cô, chợt anh cũng không đi đến đỡ cô nữa.

Không biết bắt đầu từ khi nào, Khúc Hoa Sương và anh ấy trở thành quan hệ như bây giờ, gặp mặt cũng chỉ là gật đầu một cái mà thôi.

Sau khi Lưu Hà ném cái thủy tinh kia ra thì cũng có chút nghĩ mà sợ, nhưng theo câu "em không sao" của Khúc Hoa Sương kia truyền ra từ phía sau Thượng Quan Tần Nguyệt, thì một chút ý nghĩ mà sợ của bà ta cũng tùy theo mà tiêu tán.

"Chết? Nếu nó đã thật sự muốn chết, thì sẽ không chỉ mua mấy thứ ly thủy tinh mỏng như giấy này cho tôi đập đâu." Lưu Hà nói xong thì chỉ về phía đống ly thủy tinh mỏng như giấy kia: "Có bản lĩnh thì mày mua cái dày hơn cho tao đập chết mày luôn là được rồi."

Thượng Quan Tần Nguyệt nhìn cũng không thèm nhìn, bà đau lòng mà nói: "Sương Sương đã đủ khổ sở rồi, sao bà lại còn đối xử với con bé như vậy nữa chứ?"

Thượng Quan Tần Nguyệt vừa dứt lời, Thượng Quan Dạ đã thấy cơ thể của Khúc Hoa Sương run mạnh lên một chút.

Khúc Hoa Sương biết Thượng Quan Tần Nguyệt đã biết được chuyện cô ly hôn rồi.

Nhưng lúc Lưu Hà nghe thấy mấy lời này của Thượng Quan Tần Nguyệt, bà ta lập tức hừ lạnh một tiếng: "Đây đều là nó gieo gió gặt bão thôi, ngày nào cũng đi cãi nhau với mẹ chồng nó, bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng cũng bị người ta đá về nhà rồi chứ gì."

Thượng Quan Dạ ngẩn ra, đá về nhà? Ly hôn rồi? Ánh mắt nghi hoặc của anh ấy nhìn về phía Khúc Hoa Sương vẫn luôn nhắm hai mắt lại.

"Chị Lưu, chuyện không phải như chị nghĩ vậy đâu. . . . . ." Thượng Quan Tần Nguyệt muốn giải thích thay cho Khúc Hoa Sương.

Nhưng Lưu Hà cũng không muốn nghe bà ấy biện hộ cho Khúc Hoa Sương: "Bà không cần phải nói tốt thay cho nó, nó là con gái của tôi, nó là cái dạng gì? Tôi đây làm mẹ nó sao lại có thể không biết được chứ, đức hạnh bại hoại, là con người cũng đều không chịu được nói, rơi vào kết cục này rồi còn oán trách được ai?"

Khúc Hoa Sương đột nhiên mở mắt ra, cô nhìn về phía Lưu Hà.

Lưu Hà bị nhìn đến mức trong lòng cả kinh, sau đó bà ta lại ảo não sao mình lại bị nó làm cho hoảng sợ sợ, vừa nghĩ như vậy, cỗ tức giận trong lòng kia còn chưa tắt thì lại dâng lên càng nhiều hơn.

Chỉ thấy bà ta giơ tay chỉa chỉa Khúc Hoa Sương: "Nhìn cái gì mà nhìn? Tự mình làm sai chuyện mà còn không cho tao nói hả, mày nói xem xem đã hơn một năm này, tao và ba mày đã mang cái mặt cười mà đi bồi cho mẹ chồng mày và chồng mày biết bao nhiêu, mày cả ngày chỉ biết cãi nhau với mẹ chồng của mày, cãi đến mức ngay cả nhà mà chồng mày cũng không chịu trở về nữa. . . . . ."

Khúc Hoa Sương đột nhiên cắt ngang lời của bà ta: "Chờ chút, mẹ là nói mẹ và ba con đi bồi Kim Nhã Lan và Niếp Lỗi sao? . . . . . . Còn thường xuyên?"

Lưu Hà sửng sốt, bà ta nhìn về phía Khúc Duy Khang: "Ông không có nói cho nó biết sao?"

Khúc Duy Khang chột dạ mà lóe lóe mắt, ông ta nhìn xung quanh mà không dám nói lời nào.

Khúc Hoa Sương đột nhiên bật cười: "Ha. . . . . . Ha ha ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . ."

Cô ở trong tình huống mà tất cả mọi người đều sửng sốt, cười đến mức càng lúc càng lớn tiếng, càng lúc càng thê lương, cuối cùng giọng của cô cũng dần dần nhỏ lại, cô giơ tay lên lau nước mắt trên khóe mắt, cô lạnh lùng nhìn về phía Lưu Hà: "Tôi. . . . . . Tôi nói chứ, tôi đây ngày ngày giành được mặt mũi từ hai mẹ con bọn họ, sao trong nháy mắt bọn họ lại trở mặt được chứ? Hóa ra. . . . . ."

Khúc Hoa Sương dừng một chút, cô nhìn thoáng qua người ba đã rụt rè sợ hãi kia của cô, khóe miệng của cô câu lên thành một nụ cười châm chọc: "Hóa ra đều là công lao của hai người hết nha."

Lưu Hà có chút khó có thể tin mà nhìn cô: "Làm sao, mày đây là đang trách tao và ba mày nói tốt cho mày trước mặt hai mẹ con bọn họ sao?"

Khúc Hoa Sương thở dài thật mạnh một hơi, dường như cô không muốn nói tới đề tài này nữa: "Chuyện cũng đã qua rồi, mẹ cảm thấy tôi trách hai người còn tác dụng gì không?"

"Nghe giọng điệu mày nói kìa, chuyện mày ly hôn còn muốn đổ lên trên đầu bọn tao nữa hả?" Lưu Hà vung cánh tay của Khúc Duy Khang đang tóm tay bà ta ra.

Khúc Hoa Sương liếc mắt một cái: "Không có."

"Không có?" Giọng nói của Lưu Hà đột nhiên cất cao lên: "Tao thấy mày chính là có ý này, mày cảm thấy mày bị đuổi ra khỏi nhà họ Niếp là bởi vì bọn tao, thật đúng là nực cười, mày đừng tưởng rằng bọn tao không biết mày bị người ta ly hôn là vì cái gì. . . . . ."

Khúc Hoa Sương nhanh chóng nhìn Thượng Quan Tần Nguyệt một cái, cô cắt ngang lời nói của Lưu Hà: "Mẹ đừng có nói nữa."

Lưu Hà đang nổi nóng, tuy rằng biết loại chuyện này không nên nói ra trước mặt người khác, nhưng cứ không thuận theo ý của cô, bà ta chính là muốn muốn đả kích Khúc Hoa Sương ở trước mặt người khác: "Ha, tự mày vô sinh bị Niếp Lỗi vứt đi còn không cho tao nói hả? . . . . . . Mày thật đúng là ngây thơ, loại chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ bị nó nói ra thôi, mày còn sợ người khác biết nữa sao?"

Thượng Quan Tần Nguyệt và Thượng Quan Dạ đồng thời hít một ngụm khí lạnh, Thượng Quan Tần Nguyệt nhìn về phía Khúc Hoa Sương: "Vô sinh?"

"Mẹ!" Khúc Hoa Sương hét lớn một tiếng, cô tuyệt vọng mà cắn răng nhắm mắt lại, cô thật sự muốn chạy trốn khỏi vấn đề này, nhưng sự thật thì lại luôn không theo ý mình, dường như nó luôn muốn để cho cô phải thừa nhận loại nhục nhã do chính người mẹ ruột này của cô mang đến.

Lưu Hà bị một tiếng "mẹ" này của cô làm cho giật mình một cái, bà sửng sốt một hồi rồi lại tức giận mà bắt đầu lớn tiếng mắng: "Mày muốn chết à, lớn tiếng gào tao như vậy, là muốn hù chết tao hay sao? Vậy cậu cũng không ngẫm lại xem giấu bọn tao chuyện mày ly hôn này có thể làm tao tức chết hay không, đây thật vất vả mới nuôi mày lớn được, gả mày ra ngoài, nhìn mày mới kết hôn được bao lâu, mà đã ly hôn rồi, mày nói xem bây giờ con gái đã ly hôn rất khó tái giá, càng đừng nói bây giờ mày là cái đưa vô sinh nữa. . . . . ."

"Mẹ nói đủ chưa?" Khúc Hoa Sương bỗng nhiên mở hai mắt ra, cô nắm chặt tay mà hét lớn với Lưu Hà: "Con nói cho mẹ biết, đời này con cũng sẽ không tái giá nữa đâu."

Lưu Hà bị Khúc Hoa Sương từ trước đến nay đều là đánh thì chịu, mắng thì nghe hét lên hai lần ngay trước mặt mình, bà ta lập tức cực kỳ kinh ngạc, còn hơi sợ hãi.

Khúc Duy Khang đầu tiên là nhíu mày, sau thì chỉ dùng giọng điệu trách cứ mà nói với Khúc Hoa Sương: "Con không được nói chuyện với mẹ con như vậy."

Khúc Hoa Sương bật cười một tiếng, nụ cười kia còn khó coi hơn khóc nữa, cô chất vấn: "Không được? Vậy ba nói con nên nói chuyện với bà ấy như thế nào?"

Khúc Duy Khang đối mặt với chất vấn của mình, thế mà ông ta lại không nói ra được lý do để cô nói chuyện đàng hoàng với mẹ, ông ta chỉ đành phải bất đắc dĩ mà nói: "Cơ thể mẹ con không tốt, con đừng có kích thích bà ấy."

Lưu Hà vừa nghe thấy chồng mình đang làm chỗ dựa cho mình, sự lo lắng của bà ta lập tức tiêu tan, bà ta chỉ vào Khúc Hoa Sương lại càng không kiêng nể gì: "Mày còn có mặt mũi nói sẽ không lập gia đình nữa, thật đúng là buồn cười, cho dù mày có muốn gả cho người ta, còn không chắc sẽ có người thèm mày nữa kìa, theo tao nói, nhiều thế hệ nhà chúng ta đều chưa từng có người bị vô sinh, sao tới mày thì có rồi chứ, tao chắc chắn là mày. . . . . . ông kéo tôi làm cái gì?"

Khúc Duy Khang cầm lấy cánh tay của Lưu Hà một chút, tất cả trong mắt đều là ý cảnh cáo.

"Mẹ muốn nói cái gì?" Ánh mắt của Khúc Hoa Sương rét lạnh, cô nhìn chằm chằm vào Lưu Hà.

Đầu tiên là Lưu Hà bị Khúc Duy Khang cảnh cáo, sau đó lại bị Khúc Hoa Sương nhìn chằm chằm như vậy, điều này làm cho Lưu Hà chưa bao giờ bị chồng mình đối xử như vậy càng thêm tức hơn nữa, thế nên bà ta trút hết toàn bộ lửa giận của mình lên trên người Khúc Hoa Sương.

"Nếu mà nó đã dám làm rồi, vậy thì còn sợ người khác nói hay sao?" Chỉ thấy bà ta vung mạnh cánh tay của Khúc Duy Khang ra, dùng một loại vẻ mặt cực kỳ vặn vẹo mà mắng: "Mày đừng có cho rằng bọn ta không biết chuyện mày lêu lỏng với đàn ông trước khi kết hôn, muốn tao nói vấn đề mày vô sinh, chắc chắn là bởi vì mày không đứng đắn. . . . . ."

Thượng Quan Tần Nguyệt và Thượng Quan Dạ đều sợ đến ngây người, mang vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn về phía Khúc Hoa Sương.

Khúc Hoa Sương theo bản năng mà nhìn về phía Thượng Quan Tần Nguyệt, lúc cô nhìn thấy một tia kinh ngạc ở trong mắt bà ấy kia, Khúc Hoa Sương nhắm mắt lại, cô cực kỳ vô lực mà biện hộ cho mình một tiếng: "Tôi không có."

"Mày không có? Mày nói mày không có thì là không có hay sao? Vậy vấn đề mày vô sinh này là bị làm sao chứ?" Lưu Hà bức ép từng bước.

Áp lực và bất mãn nhiều năm trong lòng Khúc Hoa Sương cuối cùng cũng bạo phát dưới một khắc này, cô lại mở mắt ra, hét lớn một tiếng với Lưu Hà: "Tôi không có, tôi cũng nói là tôi không có rồi, vì cái gì, vì cái gì mà mẹ còn không chịu tin tôi."

Cả người Thượng Quan Dạ đều bị chấn động, cho tới bây giờ anh ấy chưa từng thấy nhìn thấy Khúc Hoa Sương điên cuồng như vậy.

Lưu Hà bị gào mấy lần, bà ta cảm thấy cực kỳ ủy khuất, lập tức bắt đầu rống lên, dậm chân mà nói: "Trời ơi, muốn lật trời rồi, đứa con gái bất hiếu này thế mà lại còn muốn làm tức chết tôi mà!"

Khúc Hoa Sương đỏ mắt, cô trầm giọng mà nói: "Tôi không có."

Làm sao Lưu Hà lại nghe cô chứ, bà ta khóc lóc om sòm mà gào còn lợi hại hơn: "Mày có, mày có ý này, tao thấy mày là cố ý thôi, biết rõ trái tim không tốt, vậy mà còn muốn chọc tức tao như vậy. . . . . . . . . Oa a a a a oa oa. . . . . . sao mệnh tao lại khổ như vậy chứ. . . . . ."

"Tôi không có, tôi cũng đã nói rồi tôi không có!"

Đối mặt với sự lên án bất thình lình của Lưu Hà, Khúc Hoa Sương cũng sắp tức điên rồi.

"Ôi trời ơi, các người đây là muốn làm cái gì vậy chứ?" Khúc Duy Khang sốt ruột đến độ dậm chân, nhưng ông ta lại không thể làm gì được Lưu Hà, ông ta chỉ đành phải nói với Khúc Hoa Sương: "Hoa Sương à, con cứ nhường mẹ con đi, bà ấy lớn tuổi rồi, tim lại không tốt, con cũng đừng có chọc tức bà ất nữa, lỡ đâu mà làm cho bà ấy tức đến nguy hiểm, con bảo ba và em trai con phải làm cái gì bây giờ đây chứ. . . . . ."

Bạn đang đọc Mặt Trời Trong Tim (Dịch) của 路思的789

Truyện Mặt Trời Trong Tim (Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DaDiepCoNuong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.