Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thế giới thứ nhất] Hào Môn Nghịch Tập (1)

8416 chữ

Một phòng bên trong khách sạn Tinh Cấp.

Đèn thủy tinh rũ xuống, ánh sáng màu vàng chiếu rọi khiến căn phòng vốn đã xa hoa càng vô cùng lộng lẫy nguy nga.

Tô Hòa đứng trước gương, nhìn chính mình trong đó.

Cô mặc trên người bộ áo cưới rườm rà, da trắng nõn nhằn nhụi như gốm sứ, ngũ quan tinh xảo, đôi môi diễm lệ đầy đặn, đôi con ngươi đen nhánh óng ánh như nước khiến đàn ông nhìn vào phải si mê chìm đắm.

"Tần tiểu thư, cô thật xinh đẹp." - Thợ trang điểm đứng bên cạnh không nhịn được khen.

Cô nhìn Tô Hòa trong gương, trong mắt không giấu nổi sự hâm mộ.

Tình yêu là một tuyệt tác của thượng đế, lừa tình là một công trình vĩ đại của loài người

Nghe lời khen ngợi của thợ trang điểm, Tô Hòa khách khí một câu, "Cảm ơn."

Thợ trang điểm lại nhìn Tô Hòa, trong lòng cô thở dài một tiếng, thật là xinh đẹp, nhìn thế nào cũng khiến cảnh đẹp ý vui.

Sau khi nhìn Tô Hòa thật lâu, thợ trang điểm mới cúi đầu bắt đầu thu dọn dụng cụ trang điểm của mình.

Thấy không ai quấy rầy nữa, Tô Hòa dùng giọng lười biếng nói chuyện với hệ thống trong đầu mình, "Tiếp thu kịch tình."

"Được." Hệ thống 84849 nhắc nhở, "Kí chủ, lần này chúng ta phải làm "Nghịch tập hệ thống"."Tô Hòa là một người làm nhiệm vụ mau xuyên.

Chỉ là không giống với những người làm nhiệm vụ mau xuyên khác, Tô Hòa ở ngành không có nhiệm vụ cố định, nhiệm vụ ở mỗi thế giới của cô là do hệ thống chọn ngẫu nhiên, loại gì cũng có thể gặp.

Chỗ tốt là công việc không nhàm chán, chỗ xấu là nhiệm vụ không bình thường gì cũng có thể gặp.

May là nhiệm vụ lần này không tính là xấu, một nhiệm vụ nghịch tập bình thường.

Chủ nhân của thân thể này tên là Tần Dung, là một tiểu thư trắng trẻo xinh đẹp giàu có, có một vị hôn phu anh tuấn nhiều tiền, gia thế không tầm thường.

Ở trong mắt bất kì ai, Tần Dung là người sinh ra ở vạch đích, có mỹ mạo có gia thế, người yêu xứng đôi, bản thân cũng có sự nghiệp thành công.

Nhưng thực ra tuổi thơ của Tần Dung trôi qua cũng không hạnh phúc, lúc cô mười tuổi mẹ đã qua đời, sau nửa năm cha liền đón tiểu tam nuôi ở bên ngoài về làm vợ.

Tiểu tam này còn mang theo một cô con gái riêng, mà con gái riêng kia so với Tần Dung chỉ kém một tuổi mà thôi.

Mới vừa mất mẹ không lâu, cha lại mang về một đứa con gái, chuyện này làm cho Tần Dung nhỏ bé khi đó rất đau lòng, dần dần quan hệ giữa cô và cha cũng xuất hiện khoảng cách.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Tần Dung vào làm ở công ty của nhà bạn trai mình, từ một người mới nhỏ nhoi, một đường tiến thẳng đến vị trí phó tổng.

Trong kịch tình, Tần Dung là một cao lãnh ngự tỷ có mỹ mạo, có thực lực, có thủ đoạn.

Nhưng cũng bởi vì Tần Dung quá mức cường đại, khiến cho sự mềm mại dịu dàng ngày càng mờ nhạt, khiến cho vị hôn phu khi bị em gái cùng cha khác mẹ của cô câu dẫn, rất nhanh liền mắc câu.

Mộ Liên một bên yêu đương với Tần Dung, một bên vụng trộm chơi đùa với em gái của Tần Dung - Tần Trăn Trăn.

Thậm chí, ngay ngày trước hôn lễ, Mộ Liên xảy ra quan hệ với Tần Trăn Trăn, hơn nữa còn bị Tần Trăn Trăn quay phim lại.

Tần Trăn Trăn cầm video, ở trong hôn lễ của Tần Dung, phơi bày quan hệ của ả cùng Mộ Liên.

Tần Dung không ngờ bạn trai sẽ cùng với em gái mình phát sinh quan hệ, hơn nữa, hắn còn biết, trên cõi đời này người cô căm hận nhất chính là Tần Trăn Trăn và mẹ ả.

Sau khi biết được chân tướng, Tần Dung không kiềm được phẫn nộ, mặc áo cưới đi tìm Mộ Liên chất vấn.

Nhìn dáng vẻ thất thố kinh hoàng của Mộ Liên, Tần Dung vừa thất vọng lại vừa giận, cô hất tay Mộ Liên, sau đó mặc áo cưới rời khỏi hôn lễ, thế nhưng kết quả sau đó lại bị tai nạn xe cộ qua đời.

Chuyện xấu của Mộ Liên và Tần Trăn Trăn không ai biết, mọi người chỉ thấy Tần Dung vẻ mặt tức giận rời đi, ai cũng không biết cô nổi điên cái gì.

Cho nên thế mới bi kịch, không một ai trách móc Tần Trăn Trăn và Mộ Liên.

Nhiệm vụ của Tô Hòa lần này là muốn thay đổi cuộc đời của Tần Dung.

Nguyên chủ không có giao phó tâm nguyện nghịch tập, cho nên lần này Tô Hòa có thể tự do phát huy, sửa lại vận mệnh bi thảm của Tần Dung.

Nhìn gương mặt xinh đẹp trong gương, Tô Hòa bỗng dưng thở dài.

Lâu rồi không gặp tra nam tiện nữ như vậy.

Thợ trang điểm thu dọn va li trang điểm, sau đó cười nói với Tần Dung, "Tần tiểu thư, hôm nay cả ngày tôi sẽ ở cùng cô, đảm bảo cho cô có thể xinh đẹp xuất giá, trở thành cô dâu mỹ lệ nhất."

Nghe câu nói "cô dâu xinh đẹp nhất" của thợ trang điểm, khóe miệng Tô Hòa nâng lên thành một nụ cười, cô mở miệng, "Cảm ơn."

Thợ trang điểm có cảm giác nụ cười này của Tô Hòa có chỗ không đúng, nhưng cô cũng không thể nói là lạ ở chỗ nào, chỉ là mí mắt cô vô tình giật một cái.

"Chị." Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, sau đó một cô gái mặc lễ phục màu hồng đi tới.

Giọng cô gái ngọt ngào, nụ cười cũng ngọt ngào, chỉ là không ai nhìn ra ác ý trong nháy mắt kia.

Tô Hòa nhìn lướt qua cô gái kia, ánh mắt lãnh đạm không lời.

Nhưng rơi vào trên người cô gái, tựa như vô hình mang theo cảm giác áp bức, để cho sống lưng cô ta run lên, nụ cười cũng hơi cứng một chút.

Chỉ là rất nhanh trên mặt Tần Trăn Trăn liền giương lên một nụ cười, "Chị hôm nay thật xinh đẹp, rất xứng đôi với anh Mộ Liên."

"Lời như vậy hôm nay nghe nhiều rồi, nhưng mà sao từ trong miệng cô nói ra, tôi lại rất chán ghét?" Tô Hòa không nhanh không chậm thu hồi ánh mắt.

Tô Hòa giống như chẳng muốn nhìn tới Tần Trăn Trăn, cô ngồi ở trước bàn trang điểm nhắm hai mắt lại, cho nên cũng không thấy trên mặt Tần Trăn Trăn lóe lên tia không vui.

Nhưng rất nhanh Tần Trăn Trăn lại cười lên, chỉ là nụ cười kia mang theo một tia miễn cưỡng, nhìn giống như là miễn cưỡng cười, kết hợp với gương mặt lớn bằng bàn tay của Tần Trăn Trăn, phá lệ sạch sẽ động lòng người.

"Em biết chị không thích em, hôm nay em tới..."

"Biết tôi không thích cô, cô còn tới khiến tôi xui xẻo?" Tô Hòa cắt đứt lời tiếp theo của Tần Trăn Trăn.

"Hôm nay có rất nhiều bạn học và bạn của tôi, bọn họ không biết tôi còn có một em gái riêng, cho nên đừng gọi tôi là chị, tôi nghe rất chán ghét, cũng không biết giải thích với người khác ra sao, là ba tôi ngoại tình, sinh ra cho tôi một cô em gái."

Tần Trăn Trăn luôn muốn chen lời vào, nhưng Tô Hòa căn bản không cho cô ta cơ hội, một phen chế giễu mỉa mai, nói đến khi sắc mặt Tần Trăn Trăn đen lại.

"Cô và mẹ cô ít nhất cũng phải biết điều, tôi không nói tới các người ở bên ngoài làm gì sau lưng tôi, thân phận bà chủ Tần, thân phận thiên kim Tần gia, chỉ cần trong hôn lễ của tôi, hai người đừng hòng nghĩ tới dùng thân phận mẹ và em gái tôi xuất hiện, tôi còn đang chừa chút mặt mũi cho ba rồi đấy."

Tô Hòa mở mắt, cô dùng giọng nói mỉa mai, liếc nhìn khiến cho Tần Trăn Trăn có một loại cảm giác không thể trốn được.

Quan hệ của Tần Dung và Tần gia mấy năm nay vẫn luôn không tốt, cô cũng không nói thích nói tới gia thế của mình, cho nên Tần Trăn Trăn mới bị công chúng nhận định là thiên kim Tần gia.

Nhưng cho dù Tần Trăn Trăn phong quang như thế nào đi nữa, cô ta cũng chỉ là một đứa con gái riêng, kết tinh của một cuộc ngoại tình giấu diếm, không thấy được mặt trời.

Ba chữ con gái riêng, vẫn luôn là cái gai trong lòng Tần Trăn Trăn.

Vậy mà bây giờ Tô Hòa không chỉ đụng vào, còn quang minh chính đại trước mặt cô mỉa mai, không cho cô chút mặt mũi nào.

Trên mặt Tần Trăn Trăn một mảng xanh mét, nụ cười cũng khó duy trì.

Thợ trang điểm bên cạnh cũng rất lúng túng, cô bây giờ đi cũng không được, không đi cũng không xong.

"Em muốn nói chuyện riêng với chị một chút." Tần Trăn Trăn ngoài miệng khách khí, nhưng ánh mắt nhìn thợ trang điểm lại rất lạnh lùng, còn mang theo cảnh cáo.

"Nóng nảy vói người khác làm gì? Là người ta bắt mẹ cô làm tiểu tam, phá hoại gia đình nhà người khác sao?" Tô Hòa mở miệng, giọng mỉa mai.

*Ghi chú:

Cô: Tô Hòa/ Tần Dung.

Cô ta: Tần Trăn Trăn.

Mặc dù lời nói này của Tô Hòa vô cùng cay nghiệt, nhưng nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp, cùng với giọng điệu thờ ơ, quả thật khiến người khác không cảm giác được sự cay độc.

Tần Trăn Trăn mạnh mẽ nắm chặt tay, ánh mắt nổi lên thù hận.

Nhưng nhớ tới video trong di động, mảng xanh mét trên mặt Tần Trăn Trăn mới hòa hoãn đi nhiều, con ngươi còn thoáng qua vẻ đắc ý và khinh thường.

Đẹp hơn cô ta thì sao? Xuất thân sạch sẽ hơn cô ta thì sao? Bạn trai còn không phải đang quỳ mọp dưới gấu quần cô ta sao?

"Cô ra ngoài trước đi, có chuyện tôi sẽ gọi cô." Tô Hòa nói với thợ trang điểm.

"Được." Thợ trang điểm gật đầu một cái, sau đó vội vàng đi ra ngoài.

Chờ thợ trang điểm rời đi, Tần Trăn Trăn lạnh lùng nhìn Tô Hòa, ánh mắt mang theo ý xấu.

Không còn người ngoài, Tần Trăn Trăn cũng không che giấu ác ý của mình với Tần Dung.

Tần Trăn Trăn cười lạnh, "Chị, hôm nay em cũng là thật lòng thật dạ chúc phúc chị, chị lại không cho em mặt mũi như vậy, trong lòng em rất khó chịu, một khi em đã khó chịu, em cũng không muốn người khác thoải mái."

"Vậy cô hẳn cũng không để mẹ cô thoải mái, dù sao cũng bởi vì bà ta mặt dày vô sỉ câu dẫn, mới cùng ba tôi sinh ra cô." Tô Hòa giễu cợt đáp trả.

Tần Trăn Trăn nghiến răng, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường.

"Chị nói như vậy cũng không đúng, đàn ông đều là động vật mê sắc đẹp, mẹ em trẻ tuổi xinh đẹp, ba động lòng tham là bình thường, nếu ba không động lòng, mẹ em câu dẫn cũng vô ích rồi?"

Tần Trăn Trăn nói như vậy chính là gián tiếp châm chọc mẹ Tần Dung không trẻ tuổi, không xinh đẹp.

Tô Hòa đưa mắt liếc Tần Trăn Trăn, cô ngồi trước bàn trang điểm, không cao bằng Tần Trăn Trăn đang đứng.

Nhưng trên người Tô Hòa mang khí thế nhìn từ trên cao xuống, gắt gao chèn ép Tần Trăn Trăn.

"Đảo thiếp* không danh chính ngôn thuận." Tô Hòa ngừng một lát, "Chỉ là tôi cũng thừa nhận mẹ cô quả thật có bản lĩnh, dù sao tiểu tam trở thành vợ cả cũng không dễ dàng, từ kim chủ* biến thành chồng, cũng có thể khen một câu có ý chí vượt khó."

*Đảo thiếp: Từ bồ nhí đảo chính trở thành vợ cả.

*Kim chủ: Người giàu có bao nuôi tình nhân, thường là quan hệ thể xác.

Mặt Tần Trăn Trăn đen lại, cô ta giận dữ cười lên, "Đúng, mẹ em là tiểu tam, em là con gái riêng, chị cao quý nhất, nhưng cao quý thì thế nào? Người ở Tần gia là em, dùng tiền của ba cũng là em..."

Tần Trăn Trăn thấp giọng, ánh mắt cô ta mang theo nụ cười vui sướng, "Ngủ ở bên cạnh vị hôn phu của chị cũng là em."

Nói xong Tần Trăn Trăn lấy từ trong giỏ xách một chiếc điện thoại di động, sau đó mở ra video quay lại một màn tối qua để xuống cho Tô Hòa xem.

"Chị, chị nhìn người đàn ông của chị một chút." Tần Trăn Trăn cười sảng khoái, "Chị xinh đẹp hơn nữa thì thế nào, anh ta cũng leo lên giường của em thôi? Các người không hổ là mẹ con, người mẹ ngu xuẩn của chị cũng vì vậy mà chết!"

Nghe lời nói của Tần Trăn Trăn, Tô Hòa quay đầu nhìn lại.

Cô giống như là đang chiếu cố Tần Trăn Trăn, động tác không nhanh không chậm.

Tần Trăn Trăn hận nhất chính là bộ dạng thành thục này của Tần Dung, cố làm ra vẻ, tựa như Tần Dung là đám mây trên trời, cao cao tại thượng, mà cô ta lại giống như đất bùn dưới đất.

Tô Hòa nhìn video trong điện thoại của Tần Trăn Trăn, đối phương cũng không ngại xấu hổ, mở âm lượng điện thoại thật lớn.

Nội dung của video rất ngắn, chỉ có năm giây thôi, nhìn qua liền biết đã cắt nối lại.

Góc độ quay cũng rất gian xảo, nhưng nội dung lại mười phần thú vị.

Tô Hòa nhìn hai thân thể trắng trắng quấn quít trong video, bởi vì góc độ có vấn đề, cô cũng chỉ là miễn cưỡng thấy rõ mặt của hai người kia.

Dù quay không rõ, nhưng chỉ cần là một người trưởng thành, đều biết hai người trên giường kia đang làm chuyện gì.

"Anh rể." Người đàn bà trên giường truyền ra âm thanh khó nhịn, ngọt nị mang theo cảm giác tự kiềm chế khó khăn.

"Lúc này đừng gọi tôi là anh rể." Người đàn ông ngắn gọn đáp một câu, cũng là dáng vẻ tình - dục - sâu - nặng.

Video chỉ có năm giây.

Mặc dù chỉ có năm giây ngắn ngủn, nhưng không khó nhìn ra dụng tâm lương khổ của Tần Trăn Trăn.

Máy thu hình để ở góc độ rất gian xảo, để cho người ta biết họ đang làm gì, nhưng lại không thể nhìn rõ thân thể của họ, có thể nói là mười phần chuyên nghiệp.

Tần Trăn Trăn chỉ để cho video phát lại ba lần, sau đó lấy lại điện thoại di động, cô ta tựa như thưởng thức quan sát biểu tình của Tô Hòa.

Cô ta muốn nhìn người phụ nữ này tức giận, điên cuồng, oán hận.

Có thể đạp Tần Dung từ trên mây cao xuống đất là ước mơ cả đời của Tần Trăn Trăn, bằng không cô ta cũng không câu dẫn Mộ Liên.

Nhưng Tần Trăn Trăn bất ngờ là Tần Dung không cuồng loạn giống như trong tưởng tưởng của cô ta.

Ngược lại Tần Dung vô cùng bình tĩnh, biểu tình thậm chí có thể nói là lạnh lùng, điều này làm cho Tần Trăn Trăn phải cau mày một cái.

"Chị yêu nhau với Mộ Liên sáu năm, đừng nói với em, chị không nghe ra âm thanh bên trong video." Tần Trăn Trăn ác độc mở miệng, "Hay là nói chị vốn không muốn thừa nhận đây là Mộ Liên đó, vị hôn phu chuyện gì cũng lấy chị làm trọng, vô cùng nghe lời?"

Tần Trăn Trăn luôn cảm thấy Tần Dung cố làm ra vẻ trấn định, nếu không phải thật sự thích, Tần Dung sẽ cùng Mộ Liên kết hôn sao?

Hôn phu của mình trước ngày kết hôn phát sinh quan hệ với người phụ nữ khác, hơn nữa người phụ nữ này còn là người mình thống hận, xem thường nhất.

Tần Trăn Trăn không tin Tần Dung một chút cảm giác cũng không có.

Hồi lâu sau Tô Hòa mới lên tiếng, nhưng lời nói ra lại vô cùng châm chọc.

"Thật xấu hổ, tôi trước đó thiếu chút nữa đã tin lời cô, cái gì mà đàn ông đều là động ham mê sắc đẹp. Mộ Liên ngoại tình lại tìm một kẻ xấu xí hơn tôi, đây mà gọi là động vật ham mê sắc đẹp sao? Đây phải gọi là động vật ăn tạp chứ?"

Lời nói này của Tô Hòa bất chợt chọt trúng điểm yếu của Tần Trăn Trăn, bàn về xinh đẹp, năng lực, cô ta chẳng bằng một góc Tần Dung.

Cho nên bị Tô Hòa chế giễu như vậy, Tần Trăn Trăn cảm giác bị vũ nhục cực lớn.

Tần Trăn Trăn hung hăng bấm lòng bàn tay, cố gắng nuốt cảm giác nhục nhã này xuống.

Tô Hòa nghiêng đầu đánh giá Tần Trăn Trăn.

Cô dùng ánh mắt giống như đánh giá hàng hóa trên kệ, hứng thú nhìn kĩ mười phần, cuối cùng Tô Hòa lộ ra một nụ cười khó hiểu.

"Cô làm tiểu tam, thủ đoạn nhỏ bé này cuối cùng kém xa mẹ cô, ít ra bà ta cũng trở thành bà chủ Tần, cô hôm qua cũng bán sức như vậy phục vụ Mộ Liên, anh ta hôm nay không phải vẫn ngoan ngoãn kết hôn với tôi sao?"

Tô Hòa thở dài một tiếng, nhìn Tần Trăn Trăn bằng ánh mắt rất đồng tình, "Lại cho người ta ngủ không, Tần Trăn Trăn, cô cho mẹ cô thể diện lớn thật đó."

Nghe lời nói của Tô Hòa, Tần Trăn Trăn bị kích thích đến mặt cũng đỏ lên, cô ta cắn răng nói, "Chị còn sức lực đắc ý, chị có kết hôn với Mộ Liên đi nữa, cũng chỉ là nhặt lại đồ tôi đã xài thôi."

"Mẹ cô chưa dạy cho cô, người nắm chắc trong tay cuối cùng mới là người thắng? Dùng hàng đã xài rồi so với bị người khác ngủ không cái này hơn chứ? Ban đầu mẹ cô làm tiểu tam, còn cầm tiền của kim chủ, còn cô đã cầm được gì của Mộ Liên?"

"Tần Trăn Trăn, kêu cô Trăn Trăn, cô đúng là ngây thơ." Tô Hòa cười, gương mặt đó quá đẹp, dù mang ác ý cũng đẹp kinh tâm động phách, "Vốn là tôi không biết chuyện của cô và Mộ Liên, cô còn có thể kiếm được lợi ích từ chỗ Mộ Liên."

"Nhưng bây giờ cô đã đem sự thật nói với tôi, quyền tài chính của Mộ Liên cũng ở trong tay tôi, chỉ cần tôi sống chết không buông tay, cô cho là cô còn có thể khoe khoang?"

Tô Hòa nhướng chân mày tinh xảo lên, "Nói cô ngu xuẩn cô còn không tin, mẹ cô năm đó đều biết làm sao cẩn thận sống dưới mí mắt của mẹ tôi, điểm này cô nên học mẹ cô một ít. Rõ ràng là tổ truyền hồ ly tinh, lại không học được tinh túy, đi theo mẹ cô học nhiều năm như vậy cũng là công cốc rồi."

Tần Trăn Trăn bị lời nói này của Tô Hòa làm cho tức giận, người cũng run lên, hai mắt cô ta đầy oán hận.

Nhìn gương mặt đó của Tô Hòa, Tần Trăn Trăn chỉ thấy hận đến răng cũng đều ngứa, hận đến một chút lý trí cũng không có.

"Chị, tiện nhân này, chị im miệng cho tôi." Tần Trăn Trăn đi lên giơ tay, quăng một cái tát về phía Tô Hòa.

Nhưng không đợi tay Tần Trăn Trăn đáp xuống, cổ tay của cô ta đã bị Tô Hòa nắm được.

Động tác của Tô Hòa nhìn như rất nhẹ, nhưng khí lực lại cực lớn, tựa như có thể đem cổ tay của Tần Trăn Trăn bóp gãy.

Mặt Tần Trăn Trăn trong chốc lát liền trắng bệch.

Tô Hòa chậm rãi đứng lên, theo động tác của cô, một loại áp lực vô hình cũng bao phủ trên người Tần Trăn Trăn.

Khí thế của Tần Trăn Trăn nhất thời liền bị dập tắt, sợ hãi từ trên đỉnh đầu hướng thẳng đến đáy lòng cô ta.

"Cô muốn làm gì?" Âm thanh của Tần Trăn Trăn mang theo run rẩy.

Sau khi Tô Hòa đứng lên, vóc người cô hoàn toàn có thể chèn ép Tần Trăn Trăn, cái loại cảm giác bị áp bách đó càng thêm mãnh liệt.

"Không làm gì." Tô Hòa nhếch miệng, nụ cười kia có thể khiến cho cả người Tần Trăn Trăn phát lạnh, cô nhẹ nhàng nói bốn chữ, "Sỉ nhục cô thôi!"

Tần Trăn Trăn không kịp phản ứng, một giây tiếp theo bên tai liền lướt qua một trận gió thổi.

Bàn tay hăng hái của Tô Hòa hung hăng rơi vào trên mặt Tần Trăn Trăn, đánh mặt cô ta suýt chút bị lệch.

Tần Trăn Trăn thét lên một tiếng, lỗ tai cô ta ong ong, trên mặt đều là đau rát.Tô Hòa giống như chê cô ta ồn ào, sau đó đưa tay bóp cổ họng Tần Trăn Trăn.

"Còn kêu nữa, tôi sẽ khiến cô cả đời không phát ra được âm thanh nào!"

Vẻ mặt Tô Hòa lạnh nhạt, thờ ơ, nhưng lời nói ra lại mang một loại áp lực, khiến cho đáy lòng người khác sinh ra một sự sợ hãi với cô.

Tần Trăn Trăn nhất thời cảm giác không phải mình bị bóp cổ họng, mà là bị cắt đứt giọng nói.

Cô ta hoảng sợ nhìn Tô Hòa, ngây ra không dám nói một chữ.

"Rất tốt! Có bản lãnh cướp đàn ông của tôi, Tần Trăn Trăn cô rất giỏi!" Tô Hòa cười, vẻ đẹp trên người cô lại thêm khoe khoang, tùy ý.

Tần Trăn Trăn nhìn thấy biểu tình của Tô Hòa, sau lưng như lóe lên một dòng điện, lông măng trên người cũng dựng lên.

"Nhưng mà hôm nay tôi kết hôn, chuyện mừng như vậy trong cuộc đời, không nên gây chuyện." Tô Hòa buông Tần Trăn ra, sau đó rút từ bên túi ra hai cái khăn ướt.

Tô Hòa giống như là chê Tần Trăn Trăn bẩn thỉu, cô dùng khăn ướt nghiêm túc chà sát ngón tay từng chạm qua Tần Trăn Trăn, trên mặt mang theo nụ cười thờ ơ.

"Cho nên tạm thời bỏ qua cho cô." Tô Hòa chu miệng nói, cô lập lại lần nữa, "Là tạm thời!"

Tô Hòa như vậy, nụ cười mê hoặc của Tô Hòa lại như thế, chỉ khiến người khác nghĩ tới bốn chữ ---

Mỹ nhân rắn rết.

Tô Hòa vứt khăn ướt vào thùng rác, mắt cô liếc Tần Trăn Trăn, "Tôi khuyên cô thừa dịp tâm tình tôi tôi, mau cút!"

Tần Trăn Trăn bị cái nhìn kia của Tô Hòa khiến bắp chân co quắp, không chút nghĩ ngợi vội vàng nghiêng đầu đi thẳng ra ngoài.

Bước chân Tần Trăn Trăn lảo đảo, giống như sau lưng có lũ lụt hay dã thú, ngay cả quay đầu cũng không dám.

Chờ Tần Trăn Trăn rời phòng, Tô Hòa mới thu liễm nụ cười, cô không hứng thú bĩu môi.

Tô Hòa cầm điện thoại di động lên, muốn gọi cho dâu phụ của nguyên chủ, nhờ đối phương mượn giúp mình một cái máy vi tính xách tay.

Khi nãy nguyên chủ đang trang điểm, dâu phụ của cô cảm thấy không thú vị, cho nên đi đến phòng hôn lễ chụp hình.

Viên Minh nhận được điện thoại của Tô Hòa, mặc dù không biết vị đại mỹ nhân này tìm máy tính xách tay làm gì, nhưng vẫn đàng hoàng đem đến cho cô.

Cũng may Mộ Liên vì cưới Tần Dung mà làm một hôn lễ rất lớn, hiện trường có mấy máy vi tính xách tay, Viên Minh cho Tô Hòa mượn một cái cũng không tính là việc khó.

Sau khi thành công mượn máy tính, Viên Minh cầm máy tính vào trong phòng chờ.

Hôn lễ được cử hành trong khách sạn năm sao lớn nhất thành phố, một tay Mộ gia bao toàn bộ nhà hàng.

Bây giờ vẫn chưa tới thời gian cử hành hôn lễ, cho nên Tần Dung tạm thời được an bài trong phòng Tổng thống.

"Tiểu tổ tông của tôi, lúc này cậu muốn máy tính làm gì?" Viên Minh mặc váy dâu phụ màu bạc ôm máy tính xách tay đi vào, cô tức giận oán trách.

"Kiểm tra một phần văn kiện, điện thoại di động không mở hộp thư được." Tô Hòa thuận miệng bịa đặt một lý do.

"Cô dâu nhà ai đến ngày kết hôn còn làm việc? Cậu cái này đâu phải là gả cho Mộ Liên, rõ ràng là gả cho công ty nhà anh ta." Viên Minh dở khóc dở cười.

Tô Hòa không lên tiếng, chỉ nhận máy tính từ trong tay Viên Minh.

"Còn nửa giờ nữa thì phải đến hôn lễ, người ta chỉ có thể cho chúng ta mượn hai mươi phút, bọn họ lát nữa còn cần máy tính." Viên Minh nhắc nhở Tô Hòa một tiếng.

"Ừ." Tô Hòa mở máy vi tính ra.

-

Nửa giờ sau hôn lễ bắt đầu.

Nhìn thấy Tô Hòa một chút cũng không ngại muốn cùng Mộ Liên kết hôn, Tần Trăn Trăn ngồi ở vị trí thân nhân sắc mặt liền u ám.

Bên cạnh Tần Trăn Trăn là một phụ nữ ăn mặc sang trọng, mi mắt có mấy phần giống với Tần Trăn Trăn, nhưng tướng mạo Tần Trăn Trăn lại không diễm lệ bằng người này.

Đây là mẹ đẻ của Tần Trăn Trăn, Lý Uyển Linh.

Lý Uyển Linh thấy hôn lễ cử hành đúng kỳ hạn, bà nhịn không được nhìn Tần Trăn Trăn một cái.

Thừa dịp người khác không chú ý, Lý Uyển Linh hạ thấp giọng hỏi con gái, "Con không phải nói bọn họ hôm nay không cưới được sao? Lại xảy ra chuyện gì vậy?"

Trước khi tới nhà hàng, Tần Trăn Trăn dương dương đắc ý nói với Lý Uyển Linh, bảo hôm nay bọn họ phải ăn mặc thật lộng lẫy, sau đó tới nhà hàng nhìn Tần Dung bị cười nhạo.

Lý Uyển Linh ở chỗ này đợi một giờ, cũng không thấy cái gọi là "cười nhạo".

Hơn nữa nhìn sắc mặt Tần Trăn Trăn âm trầm, giống như gặp phải chuyện gì không thuận lợi, chuyện này làm cho Lý Uyển Linh rất buồn bực.

"Không biết!" Tần Trăn Trăn tâm tình không tốt, cứng nhắc ném cho mẹ mình hai chữ.

Bình thường Tần Dung là một bộ dáng "người sống chớ gần", ai biết cô lại có thể có khẩu khí này, Tần Trăn Trăn trước kia thật đúng là coi thường Tần Dung.

Bị Tần Trăn Trăn mặc kệ, sắc mặt Lý Uyển Linh càng khó coi, mở miệng trách cứ một tiếng, "Con, đứa nhỏ này."

Tần Trăn Trăn không nói gì, chỉ bản thân càng khó chịu.

Lúc Tô Hòa khoác tay Tần Tranh Vanh xuất hiện ở phòng tiệc, đầu tiên nhìn thấy chính là sắc mặt vô cùng không vui của Tần Trăn Trăn.

Tô Hòa im lặng câu môi dưới.

Lúc này mất hứng như vậy làm gì, kịch hay thật sự còn chưa mở màn đâu.

-

Hôn lễ được bố trí vô cùng tỉ mỉ, hoa hồng tươi làm cổng vòm, từ đầu này thảm đỏ kéo dài đến tận đầu kia thảm đỏ, dài chừng mười mấy thước.

Rõ ràng là đã vượt qua số lượng một nghìn chín trăn chín mươi chín đóa hồng.

Ở một đầu khác của thảm đỏ là một người đàn ông đang đứng, hắn mặc áo đuôi én màu đen, cắt may vừa vặn làm lộ ra vai rộng eo hẹp.

Sau khi nhìn thấy Tô Hòa xuất hiện, người đàn ông cười lên, nụ cười ôn hòa.

Tia sáng nhu hòa phát ra, lộ ra thâm tình thành thục, giống như trong mắt hắn Tô Hòa chính là trân bảo hiếm có.

Tô Hòa khoác tay Trần Tranh Vanh, chậm rãi đi về phía người đàn ông kia, mỗi một bước đi, nụ cười của cô càng sâu thêm một phần.

Tần Dung thật sự không thích cười, nên nụ cười này của Tô Hòa, giống như băng tuyết tan rã, mùa xuân ấm áp hoa nở, làm cho ánh mắt của Mộ Liên càng si mê.

Nhìn thấy hình ảnh tuấn nam mỹ nữ này, răng Tần Trăn Trăn đều bị cắn nát.

Ngày hôm qua người đàn ông này còn ở trên giường cùng cô ta nói lời ân ái triền miên, nói Tần Dung quá lạnh lùng, quá mạnh mẽ, cũng không hợp với hắn.

Nhưng hôm nay chỉ cần một nụ cười của Tần Dung, Mộ Liên liền giống như quên mất mình họ gì.

Nam nhân quả nhiên đều là đồ đê tiện!

Chờ Tần Tranh Vanh dắt tay Tô Hòa, sau đó thần sắc trịnh trọng đem con gái mình giao cho Mộ Liên.

Mặc dù mấy năm nay quan hệ Tần Tranh Vanh và con gái mình không tốt, nhưng rốt cuộc cũng là cha cô, lúc này cũng có chút không nỡ.

"Ta đem Dung Dung giao cho con, con nhất định phải đối xử thật tốt với nó, không được bắt nạt nó, khiến cho nó phải chịu khổ." Tần Tranh Vanh căn dặn Mộ Liên từng chút.

"Con biết, ba, con nhất định sẽ chiếu cố Dung Dung thật tốt." Mộ Liên nhìn Tô Hòa một cái, trong mắt đều là thâm tình, hắn trịnh trọng nói, "Con sẽ chiếu cố cô ấy cả đời."

Tô Hòa nghe "cả đời", chỉ muốn cười.

Sau khi giao Tô Hòa vào tay Mộ Liên, Tần Tranh Vanh trong mắt mang theo chút nước, hắn yên lặng đi xuống đài.

Lúc này người dẫn chương trình đứng dậy, nói rất nhiều lời khuấy động không khí.

Không khí vô cùng ấm áp, cũng rất ôn tình, trừ mẹ con Tần Trăn Trăn ra, mọi người đều lộ ra vẻ xúc động.

Tiếp theo người dẫn chương trình mở đầu câu chuyện, từ hiếu đạo nói đến đôi tân hôn Tô Hòa và Mộ Liên.

Người dẫn chương trình bên này chuẩn bị VCR, ghi chép quá trình Mộ Liên và Tần Dung từ quen biết đến cảm mến nhau.

Vốn đây là video xúc tiến, nhưng chờ sau khi chân chính phát hình, lại giống như một viên lựu đạn nổ trong hồ nước sâu, khiến cho tất cả quan khách đều kinh hãi.

VCR bên trên chiếu không phải quá trình yêu nhau của Mộ Liên và Tần Dung, mà là video Mộ Liên và Tần Trăn Trăn vụng trộm.

Bởi vì video rất ngắn, lần thứ nhất phát ra, mọi người không phản ứng kịp.

May là ở nơi này video đều tự động phát lại, lần thứ nhất không ai nhìn ra, đến lần thứ hai, mọi người đều hiểu chuyện gì xảy ra.

Sắc mắc Mộ Liên liền trắng bệch, hắn kinh hoàng nhìn Tô Hòa.

Ngay cả Tần Trăn Trăn ngồi phía dưới cũng giống như bị người ta tát cho mấy bạt tay, cả người vừa thẹn vừa sợ, đầu giống như bị nổ tung.

Đây là ai làm?

Mộ Liên đầu tiên là nhìn Tần Trăn Trăn một cái, sau đó mới vội vàng kéo tay Tô Hòa lại.

"Dung Dung, em nghe anh giải thích." Mộ Liên vô cùng hốt hoảng.

Tô Hòa thở gấp một tiếng, cô hất tay Mộ Liên, sau đó giơ tay tát hắn một bạt tay.

Mộ Liên bị đánh thẳng thừng, đầu óc ong ong, trống rỗng.

Không phải Mộ Liên khoa trương, mà là Tô Hòa xuống tay vô cùng ác, não hắn giống như bị chấn động nhẹ, cả người đều bắt đầu choáng váng rồi.

Mộ Liên cũng không nghĩ tới, một người phụ nữ lại có sức lực lớn như vậy!

"Giải thích? Anh muốn giải thích với tôi như thế nào?" Tô Hòa khí thế bức người, "Mộ Liên, anh có xấu hổ không, anh lại chén sạch cả chị cả em như thế, anh có xấu hổ không?"

Tô Hòa giống như cực kỳ tức giận, cô đẩy Mộ Liên một cái, khiến Mộ Liên phải lùi về sau một bước.

"Anh uống nhiều, đêm hôm đó anh uống nhiều, Dung Dung, anh thật không phải cố ý." Mộ Liên nhìn thấy Tô Hòa như vậy, hắn theo bản năng liền biện giải cho mình.

Lần đầu tiên cùng Tần Trăn Trăn phát sinh quan hệ, Mộ Liên thật sự uống say, nhưng sau đó hai người bọn họ vụng trộm, hắn đều trong trạng thái tỉnh táo.

Nghe Mộ Liên thừa nhận người phụ nữ kia là Tần Trăn Trăn, mọi người ở đó đều hít một hơi khí lạnh.

Bọn họ mặc dù nhận ra người đàn ông trong video là Mộ Liên, nhưng người phụ nữ kia tướng mạo không đặc biệt rõ ràng.

Nếu người quen thuộc Tần Trăn Trăn, nhìn một cái nhất định có thể nhận ra, chỉ là ở đây còn có rất nhiều người không quen cô ta.

Nếu không phải Tô Hòa nói đó là em gái cô, Mộ Liên lại thừa nhận, thì nhiều người cũng không thể nhận ra.

Tần Tranh Vanh nghe lời nói này trên mặt cũng dần xanh mét, gân trên trán hắn cũng dần nổi lên, hắn hung hắn ngắt Tần Trăn Trăn một cái, cố gắng đè nén hòa khí của mình.

Tần Trăn Trăn sợ hết hồn hết vía, cô ta thật không ngờ video lại có thể xuất hiện ở nơi này, hơn nữa còn bị rêu rao bàn tán.

Cô ta sau này còn cần mặt mũi...

Trên sân khấu Tô Hòa vẫn không xuống nước, không buông tha, nghe lời giải thích của Mộ Liên, trên mặt cô liền vô cùng thất vọng và tức giận.

"Anh uống say, cho nên cùng em gái tôi xảy ra quan hệ? Anh không tự nguyên, em gái tôi cũng không tự nguyện?"

Tô Hòa tiến tới gần Mộ Liên, con ngươi nàng khóa trên người Mộ Liên, mang cảm giác áp bách cực lớn, "Mộ Liên, anh đây là cưỡng gian! Anh cưỡng gian em gái tôi, anh có phải cưỡng gian em gái tôi hay không?"

Cưỡng gian hai chữ này giống như một cây kim, đâm thần kinh Mộ Liên đau đớn.

Dưới sự ép bức của Tô Hòa, Mộ Liên vội vàng lắc đầu, "Không phải, cô ta tự nguyện, thật sự là cô ta tự nguyện."

Một Liên vừa dứt lời, lại một cái tát quăng tới.

Khí lực cực lớn, thanh âm vang, để cho hội trường ồn ào huyên náo yên tĩnh lại.

"Mấy người cần thể diện không? Một người là em gái ruột của tôi, một người là hôn phu, mấy người lại làm ra chuyện này với tôi."

Âm thanh của Tô Hòa phát ra vang dội phòng tiệc, cô từng chữ từng chữ như châu ngọc, "Các người không phụ lòng tôi sao? Các người thật vô sỉ vô cùng! Khiến cho người ta chán chét! Vô liêm sỉ!"

Từng chữ từng câu của Tô Hòa khiến cho mặt mũi Tần Tranh Vanh đều mất hết, hắn cũng không thể đè xuống hòa khí, giơ tay quăng một cái tát vào mặt Tần Trăn Trăn.

"Cô có xấu hổ hay không?" Tần Tranh Vanh giận không kiềm được, "Người đàn ông của chị mình mà cũng cướp!"

Tần Trăn Trăn bị tát ngay trước mặt mọi người như vậy, liền che mặt khóc.

Nhìn thấy Tần Trăn Trăn như vậy, Tần Tranh Vanh liền tức giận nói, "Còn có mặt mũi... Cô còn mặt mũi khóc!"

Thấy Tần Tranh Vanh đưa tay còn muốn đánh Tần Trăn Trăn, Lý Uyển Linh vội vàng ngăn cản, "Đừng đánh, nhiều người nhìn như vậy."

Lời này của Lý Uyển Linh rất có tác dụng, khiến cho Tần Tranh Vanh dừng tay.

Hôm nay đã vứt bỏ mặt mũi, mọi người trong hội trường đều nhìn lại, Tần Tranh Vanh là một người coi trọng thể diện, hắn chỉ có thể nuốt răng vừa rụng vào bụng mà nuốt xuống cơn tức này.

Chuyên tức giận này khiến huyết áp Tần Tranh Vanh tăng cao, hắn che gáy, sắc mặt vô cùng khó coi.

Lý Uyển Linh thấy vậy, vội vàng vỗ lưng Tần Tranh Vanh giúp hắn thuận khí, "Đừng tức giận, thuốc ở trong xe, em đi lấy thuốc cho anh?"

Tần Tranh Vanh căn bản không cảm kích, hắn bây giờ nhìn thấy hai mẹ con này liền thấy phiền, cho nên liền lạnh lùng hất tay Lý Uyển Linh ra.

Lý Uyển Linh sắc mặt không nhịn được giận, nhưng lại không dám nổi giận, bà ta chỉ có thể dùng sắc mặt khó coi trừng mắt một cái với Tần Trăn Trăn, chê cô ta không bình tĩnh.

Lúc này Tần Trăn Trăn che mặt khóc, chuyện này nháo lớn như vậy, cô ta mất hết mặt mũi.

Nghĩ tới sau này bị người khác chỉ chỏ, Tần Trăn Trăn trong lòng liền tuyệt vòng, cô ta không nghĩ tới Tần Dung sẽ ác như vậy, lại dám phát video ra.

Trên sân khấu, Tô Hòa sau khi đẩy đẩy Mộ Liên mấy cái, buông xuống một câu nói, "Chia tay đi", liền rời đi.

Mộ Liên vẫn chưa lấy lại tin thần sau cú sốc, hắn ngơ ngác đứng yên, mơ hồ nhìn bóng lưng Tô Hòa mà không kịp phản ứng.

"Dung Dung." Tần Tranh Vanh đuổi kịp Tô Hòa.

"Ba." Tô Hòa quay đầu nhìn Tần Tranh Vanh, đôi mắt cô đỏ hoe, thanh âm nhẹ nhàng run rẩy, mang theo bất lực và khổ sở, "Mẹ con không có ở đây, ba sẽ để bọn họ ức hiếp con như vậy?"

Tần Tranh Vanh trong lòng đau xót, hắn há miệng một cái, cũng không biết nên nói cái gì.

Tô Hòa không nói nửa lời, cô tựa như hết sức thất vọng, trực tiếp rời khỏi hội trường.

Thấy Tô Hòa và Tần Tranh Vanh cãi nhau, Lý Uyển Linh liền vội đi tới, bà ta sẳng giọng quở trách:

"Chuyện này Dung Dung thật không hiểu chuyện rồi, anh huyết áp cao, lúc này còn khó chịu với anh..."

Không đợi Lý Uyển Linh nói xong, Tần Tranh Vanh xoay người cho Lý Uyển Linh một cái tát, hắn gần như hung tợn, "Bà im miệng cho tôi!"

Lý Uyển Linh không nghĩ tới Tần Tranh Vanh trước mặt nhiều người như vậy, thậm chí ngay cả bà ta cũng đánh, bà ta liền tức giận run lên.

Nhưng Lý Uyển Linh tức giận cũng không dám biểu hiện ra ngoài, chuyện này dù sao cũng là mẹ con bà đuối lý.

Vốn là một chuyện vui tốt đẹp, không ngờ cuối cùng lại thành như vậy, Tần - Mộ hai nhà cũng nổi lên oán trách lẫn nhau.

Tần Tranh Vanh là hận Mộ Liên đùa bỡn hai đứa con gái của hắn, cưới con gái lớn của hắn, còn cùng con gái nhỏ của hắn dây dưa không rõ.

Mộ gia cảm thấy Tần Tranh Vanh dạy con gái quá tệ, biết rõ Mộ Liên là anh rể, Trần Trăn Trăn đó còn câu dẫn con của bọn họ, cuối cùng đem chuyện này nháo lớn thành như vậy.

Tô Hòa đem một màn này khuấy cho đục ngầu, cô cầm thẻ căn cước và điện thoại di động, đến khách sạn gần đó thuê một phòng, sau đó liền tắt điện thoại.

Bên này Tô Hòa đang trong phòng nghỉ ngơi, bên kia Tần Tranh Vanh tìm người khắp nơi sắp phát điên.

Tần Dung này vô cùng mạnh mẽ, tính tình giống hệt mẹ của cô.

Từ sau khi mẹ Tần Dung qua đời, quan hệ hai cha con bọn họ cũng rất kém, nhất là sau khi Tần Dung tốt nghiệp, sống độc lập, tự kiếm tiền mua nhà, cô cũng không còn về nhà nữa.

Cho tới nay, Tần Tranh Vanh đối với đứa con gái này rất áy náy, người càng già càng trọng tình cảm, chờ đến lúc Tần Tranh Vanh muốn đền bù cho Tần Dung, mới phát hiện đứa con gái này căn bản không cần.

Một người mạnh mẽ như vậy, hôm nay đột nhiên nói, "Mẹ con không có ở đây, ba sẽ để bọn họ ức hiếp con như vậy", Tần Tranh Vanh nghe mà nước mắt cũng sắp rớt xuống.

Bây giờ con gái mất tích, Tần Tranh Vanh rất lo lắng, nhìn mẹ con Tần Trăn Trăn thì càng thêm không vừa mắt, trở về lại hung hăng mắng một trận.

Từ khi được Tần gia nhận lại, Tần Trăn Trăn chưa từng bị Tần Tranh Vanh mắng như vậy lần nào.Mới phát sinh chuyện lớn như vậy, cô ta cũng thấy rất mất mặt, không nghĩ tới ba cô ta chỉ quan tâm đến một đứa con gái khác, hoàn toàn không thấy cảm nhận của cô ta.

Đừng bảo là Tần Tranh Vanh, Lý Uyển Linh cũng không nhịn được muốn dạy bảo Tần Trăn Trăn, trách cô ta không kiên nhẫn, trách cô ta trêu chọc Tần Dung.

Trêu chọc thì trêu chọc đi, còn để lại cái chuôi cho đối phương, bây giờ khiến cho mọi người đều biết, Tần Trăn Trăn làm sao có thể gả vào hào môn?

"Hai người muốn ép chết con phải không?" Tần Trăn Trăn ánh mắt đỏ bừng khóc lên, âm thanh cô ta khàn khàn mang theo oán trách, "Con chết hai người mới vui vẻ phải không?"

"Con nhỏ giọng một chút, ba con đang nổi giận ở bên ngoài, con ngại tình cảnh của chúng ta quá tốt rồi đúng không?" Lý Uyển Linh trừng mắt nhìn Tần Trăn Trăn một cái.

Tần Trăn Trăn bụm mặt khóc rống lên, "Mẹ, bây giờ con nên làm cái gì? Người bên ngoài đều biết chuyện này, con sau này làm sao ra ngoài gặp người khác được nữa?"

"Con cũng biết không còn mặt mũi gặp người khác?" Lý Uyển Linh vọt một câu trách Tần Trăn Trăn, chuyện này đáy lòng ba ta cũng tức giận.

Chỉ là Tần Trăn Trăn cuối cùng vẫn là con gái ruột thịt của bà ta, Lý Uyển Linh hít sâu một hơi, giọng hòa hoãn.

"Chuyện này sau này hãy nói, bây giờ trước tiên phải xin lỗi ba con, ba con đối với Tần Dung đó đang mềm lòng, không thể để cho quan hệ cha con của họ hòa hoãn trở lại." Lý Uyển Linh khuyên nhủ.

Tần Trăn Trăn căn bản không nghe, bụm mặt tiếp tục khóc.

"Con có nghe thấy không?" Lý Uyên Linh đụng cánh tay Tần Trăn Trăn một cái, "Con chẳng lẽ muốn Tần Dung cướp ba của con, sau đó cướp gia sản? Lúc này nếu con không chịu thua kém, mẹ cũng không giúp được con."

Nghe gia sản, Tần Trăn Trăn mới chịu ngẩng đầu lên, ánh mắt cô ta phun ra hận ý, "Đúng, không thể cho cô ta trở lại, tuyệt đối không thể để cho cô ta ở trước mặt ba khoe mẽ."

Thầy Tần Trăn Trăn nghĩ thông suốt, Lý Uyển Linh thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền mơ mơ hồ hồ kéo nhau đi nhận sai với Tần Tranh Vanh.

Khiến cho Lý Uyển Linh không ngờ là, cả hai người họ vừa xuống lầu, Tần Dung liền giống như cùng một lúc với họ mở cửa bước vào, cô lại quay về.

Vẻ mặt Tần Dung bây giờ vô cùng tịch mịch, trên người cô còn mặc bộ váy cưới buổi sáng.

Vạt váy cưới đã rất bẩn, Tần Dung chân mang giày cao gót, bàn chân trắng nõn bị giày cọ đỏ, nhìn một cái liền biết đã đi bộ rất lâu.

Dáng vẻ Tần Dung tiều tụy, chán nản nhưng không hề lôi thôi, trên mặt cô còn mang theo nước mắt, điểm trang sơ xài, gương mặt đó vẫn còn xinh đẹp đến khó tin.

Bất quá vẻ đẹp đó cũng không phải là hùng hổ dọa người, mà giống như xé đi ngụy trang cứng rắn, lộ ra mặt mềm mại nhất, làm cho lòng người mềm mại lõm xuống.

Nhìn thấy Tần Dung trở lại như vậy, Tần Tranh Vanh vừa sợ vừa đau lòng, vội vàng để người giúp việc giúp cô cầm dép, bưng nước nóng tới.

"Cả ngày nay con đã đi đâu?" Tần Tranh Vanh nhẹ giọng hỏi.

Tần Dung như vậy liền khơi dậy tình cha của Tần Tranh Vanh, cảm giác áy náy nợ cô mười mấy năm liền tuôn ra.

Loại cảm giác áy náy mang tội, suýt nữa đánh gục Tần Tranh Vanh lão luyện chốn thương trường, hắn cũng không dám lớn tiếng với Tần Dung, giống như rất sợ sẽ hù dọa con gái mình.

Tần Dung trước sau như một mạnh mẽ, ở trước mặt hắn cũng không ngoại lệ, cho nên đột nhiên lộ ra một mặt yếu ớt, bất kỳ ai cũng không thể chống đỡ.

"Quay về là tốt rồi." Tần Tranh Vanh nhận lấy dép người giúp việc đem tới, mặt hắn đầy đau lòng mở miệng, "Thay giày cao gót ra, con nhìn một chút chân con trầy rồi kìa, đã đi xa tới đâu, làm sao không gọi điện về nhà?"

Tần Dung mặt mũi hoảng hốt, cô giống như bị rút lấy sức lực, yếu ớt lại đơn bạc.

"Con đi một mình rất lâu." Tần Dung chậm rãi mở miệng, cô rũ ánh mắt, vẻ mặt bi thương, "Nhưng con không biết đi đâu, đi đi về về... con muốn mẹ con."

Câu nói cuối cùng của Tần Dung nói nhỏ đến không thể nghe được, nhưng Tần Tranh Vanh ngay bên cạnh cô, cho nên nghe rất rõ ràng.

Đôi mắt Tần Tranh Vanh đỏ hoe một vòng.

Việc cũ đã qua, người cũ cũng đi.

Mẹ đẻ của Tần Dung đã đi mười mấy năm, bất kể khi còn sống quan hệ vợ chồng bọn họ như thế nào.

Hôm nay bị Tần Dung nhắc tới, Tần Tranh Vanh tưởng nhớ nhiều hơn oán hận, hắn không nhịn được cũng nhớ tới điểm tốt của vợ trước.

"Ở đây trước sau đều là nhà con, mệt mỏi muốn về nhà là đúng." Đại khái bởi vì áy náy, âm thanh của Tần Tranh Vanh càng nhu hòa, "Ngày mai ba cùng con đi tảo mộ cho mẹ con."

Mẹ con Tần Trăn Trăn vừa mới xuống lầu, liền nghe đoạn đối thoại của cha con Tô Hòa bọn họ, Lý Uyển Linh luôn luôn trầm ổn cũng không nhịn được đổi sắc mặt.

Tần Tranh Vanh đang áy náy có lẽ nghe không hiểu, nhưng Lý Uyển Linh lại rất rõ ràng, Tô Hòa cố ý nói những lời này, chẳng qua chỉ là khơi dậy áy náy của Tần Tranh Vanh.

Mấy năm không tiếp xúc với nha đầu này, cô ngược lại công phu càng lúc càng lớn.

Chỉ là Lý Uyển Linh trước giờ luôn ẩn nhẫn, bà ta biết lúc này không thích hợp cứng rắn với Tô Hòa, dẫu sao trong lòng Tần Tranh Vanh bây giờ là nghiêng về con gái lớn.

"U." Lý Uyển Linh phát ra một âm thanh.

"Dung Dung về rồi?" Lý Uyển Linh mang vẻ mặt quan tâm, "Con cuối cùng cũng quay về, dì và ba con rất lo lắng, sao con lại tắt máy? Con đứa nhỏ này, thật khiến chúng ta lo lắng."

Nói xong Lý Uyển Linh nhìn về phía Tần Trăn Trăn bên cạnh, giọng bà ta nhất thời nghiêm nghị.

"Con còn không mau xin lỗi chị con? Con như thế nào cũng không thể nghĩ mình nhỏ tuổi không hiểu chuyện, cũng không thể cùng Mộ Liên quan hệ không rõ ở cùng một chỗ? Con làm sao một chút cũng không hiểu, Mộ Liên bao lớn, con mới bây lớn, con nhìn chuyện tốt mà con làm đi!"

Lý Uyển Linh giống như càng nói càng tức, bà ta giơ tay đánh Tần Trăn Trăn, "Mẹ đánh chết con, con lại có thể mất mặt như vậy? Con không mau xin lỗi chị con, bằng không con sau này đừng vào Tần gia, mặt mũi Tần gia đều bị con ném sạch rồi."

Tô Hòa nhìn động tác lần này của Lý Uyển Linh, trong lòng nàng cười một tiếng.Quả nhiên gừng càng già càng cay, Tần Trăn Trăn đầu óc so với mẹ mình ngay cả một nửa cũng không bằng.

Bạn đang đọc [MAU XUYÊN CÔNG LƯỢC] KÍ CHỦ NHÀ TA RẤT NGUY HIỂM của Muội Chỉ Ái Cật Nhục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LãnhHànMinhNguyệt
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.