Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
8519 chữ

Lý Uyển Linh đem toàn bộ chuyện Tần Trăn Trăn dụ dỗ Mộ Liên đổ hết cho Mộ Liên, bản thân bà ta đầu tiên là mắng Tần Trăn Trăn, bị động trở thành chủ động, kẻ khác không thể nói gì không tốt nữa.

Tô Hòa cũng không để ý Lý Uyển Linh ra vẻ thông minh, cô cũng không oán trách gì với Tần Tranh Vanh, trực tiếp quay đầu rời đi.

Thấy Tô Hòa muốn rời đi, Tần Tranh Vanh vội vàng ngăn cô lại, hắn la lên: "Bây giờ đã trễ như vậy, con muốn đi đâu?"

Tô Hòa quay đầu lại nhìn Tần Tranh Vanh, đôi mắt lóng lánh quật cường, đen láy xinh đẹp.

"Con nhớ mẹ, con muốn quay về tìm mẹ, nhưng có lẽ mẹ không còn ở trong nhà này rồi." Tô Hòa chậm rãi mở miệng, mỗi chữ cô nói ra dường như phải dùng hết toàn bộ khí lực toàn thân, "Mẹ không có ở đây, chỗ này cũng không còn là nhà con."

"Con nói gì vậy, sao lại không phải nhà con?" Tần Tranh Vanh vội vàng kéo tay Tô Hòa, không chịu để cô rời đi.

"Nghe lời ba đi, ăn chút cơm, sau đó tắm nước nóng rồi ngủ một giấc, tiểu tử Mộ gia kia, ba nhất định sẽ không bỏ qua." Nhắc tới Mộ Liên, sắc mặt Tần Tranh Vanh vô cùng khó coi.

"Mộ Liên sai sao, rõ ràng là Tần Trăn Trăn kia chứ?" Tô Hòa dễ dàng nắm được tay Tần Tranh Vanh, cô dùng hết sức nắm chặt, như là đang cực lực kiềm chế lửa giận của mình.

"Nó biết con và Mộ Liên ở bên nhau, hạng người gì sẽ muốn ngủ với anh rể của mình chứ? Chỉ cần nó biết xấu hổ, sẽ không làm như vậy, khiến cho con khó xử như vậy, cũng không làm Tần gia mất mặt như vậy, còn quay lại cái thể loại video đó, phát ra ngay giữa hôn lễ của con."

"Sự vô liêm sỉ của nó đã vượt qua sức tưởng tượng của con, trong lòng nó một chút tình nghĩa chị em cũng không có, nó như vậy căn bản không xứng đáng làm người."

Lời nói của Tô Hòa rất sắc bén, cay nghiệt, nhưng lại không hề quyết liệt, ngược lại nghe qua liền biết cô đang cố gắng kiềm chế rất tốt.

Dù là tức giận đi nữa, dù là căm tức đi nữa, dù là tan vỡ đi nữa, sự giáo dục của cô cũng không cho phép cô cuồng loạn, la hét giống người phụ nữ đanh đá.

Nhưng Tần Tranh Vanh có thể cảm nhận được sự đau khổ của Tô Hòa, đang giấu sâu bên trong căm giận ngút trời.

Cô cứ nắm chặt tay Tần Tranh Vanh như vậy, chặt đến mức hắn phát đau, đáy lòng cũng phát đau.

Đây chính là con gái hắn, đứa con gái dù cho có thương tâm đau lòng hơn nữa, cũng không oán trách với hắn, cứ như vậy yên lặng chịu đựng.

Lý Uyển Linh không phải Tần Tranh Vanh, bà ta đối với Tần Dung ác ý nhiều hơn thiện ý.

Cho nên nghe Tô Hòa nhục mạ Tần Trăn Trăn như vậy, còn đổ nước dơ lên đầu con gái bà, trên mặt bà ta thoáng qua tia không vui.

Tần Trăn Trăn thì càng thêm không vui, thậm chí có thể nói là tức giận đến cực điểm.

Cô ta cho tới tận bây giờ cũng không ngờ Tần Dung lại có thể không biết xấu hổ như vậy, rõ ràng là Tần Dung ở giữa hôn lễ phát ra đoạn video đó, lại còn cố ý hãm hại Tần Trăn Trăn, muốn để cho tất cả mọi người đều cười nhạo cô ta.

Kết quả Tần Dung lại biến bản thân thành người bị hại, ngược lại còn chỉ trích cô ta phát ra video.

Tần Trăn Trăn không giống Lý Uyển Linh, cô ta không thể nhịn, cô ta bị chọc tức, trực tiếp mở miệng nói, "Cô bớt trả đũa ở đây đi, rõ ràng là chị chiếu video ở hội trường hôn lễ, sao cuối cùng lại biến thành tôi phá hư hôn lễ của chị?"

Tô Hòa không sợ Tần Trăn Trăn phản bác, trên thực tế là cô còn đang chờ người này mất kiên nhẫn.

"Cô quả nhiên không có một chút hối hận." Tô Hòa nhìn Tần Trăn Trăn, hai mắt bình tĩnh, "Cô cho là tôi cũng giống như cô và Mộ Liên, không sợ mất mặt? Tôi nếu mà biết hai người quan hệ sau lưng tôi, hôm nay cũng không kết hôn với anh ta rồi."

"Có thể phát ra cái loại video như vậy, chỉ có thể là cô với Mộ Liên, nếu Mộ Liên không muốn cưới tôi, chỉ cần hủy bỏ hôn ước, cần gì phải làm ầm ĩ huyên náo như vậy ở hôn lễ?"

Tô Hòa chỉ Tần Trăn Trăn, ngón tay cô khẽ run, "Chỉ có thể là cô, tôi cũng biết cô không muốn tôi thoải mái."

Thấy tình thế không đúng, Lý Uyển Linh liền vội vàng kéo Tần Trăn Trăn một cái, ra hiệu cô ta đừng nói nữa.

Nhưng Tần Trăn Trăn căn bản không nghe, cô ta bây giờ bị Tô Hòa làm cho hết sức bực bội, ngực cũng muốn nổ tung.

"Nói láo, kẻ thật sự không muốn tôi thoải mái là chị! Chị chính là ghen tị tôi từ nhỏ đã được ba yêu thương, chị liền không muốn thừa nhận bản thân là người phụ nữ thất bại, bị Mộ Liên vứt bỏ phản bội, cho nên mới dùng biện pháp này với tôi."

"Chị không phải luôn ghi hận chuyện mẹ chị đoản mệnh chết sớm, không có được phúc phần như mẹ tôi, có thể ngồi vững vàng trên ghế bà chủ Tần gia..."

Tần Trăn Trăn giận đùng đùng, cũng không biết lựa lời mà nói, cứ thế đứng lên mắng tới tấp, Lý Uyển Linh nghe thấy lời này, trong lòng cũng kinh hãi.

Không đợi Tần Trăn Trăn nói xong, Lý Uyển Linh liền nghiêm nghị cắt lời cô ta, "Nói bậy bạ cái gì đó? Con im miệng cho mẹ, mau xin lỗi chị con ngay!"

"Con không muốn, con nói cái gì sai sao? Mẹ chị ta chính là một nữ nhân đoản mệnh!" Tần Trăn Trăn đỏ mặt gào thét.

Tần Trăn Trăn vừa dứt lời, Tần Tranh Vanh liền rút một cây roi trang trí gần đó ra, tiến lên quất mạnh vào người Tần Trăn Trăn.

"Cô nói ai đoản mệnh hả?" Tần Tranh Vanh phát giận, hắn xuống tay không một chút lưu tình, đánh được vài cái thì trên người Tần Trăn Trăn liền có vài vệt máu.

Tần Trăn Trăn thét lên, ôm đầu chạy trốn.

Lý Uyển Linh cũng sợ hết hồn, không nghĩ tới Tần Tranh Vanh sẽ phát giận lớn như thế, bà ta vội vàng ở bên cạnh khuyên giải Tần Tranh Vanh.

"Đừng đánh, nó là con gái, anh phá hủy mặt nó, sau này nó làm sao lập gia đình được nữa?" Lý Uyển Linh nghẹn ngào cầu xin Tần Tranh Vanh.

"Nó còn mặt mũi lập gia đình? Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, bà nói tôi nghe ai sẽ muốn lấy nó?" Tần Tranh Vanh giận dữ nói.

Nhớ tới chuyện phát sinh lúc ban ngày, Tần Tranh Vanh liền hối hận đã sinh ra Tần Trăn Trăn.

Mặt mũi Tần gia đều bị cô ta vứt sạch, Tần gia bọn họ sao có thể nuôi dạy ra đứa con gái như vậy?

"Ba, đừng đánh, ba." Tần Trăn Trăn kêu khóc, trên người cô ta toàn là vệt đỏ.

Chỗ bị đánh giống như bị lửa đốt, đau rát, Tần Trăn Trăn vô cùng thảm hại khóc lên.

Lúc Tần Trăn Trăn đang trốn tránh cây roi trong tay Tần Tranh Vanh, cô ta vô tình nhìn thấy Tần Dung đứng gần đó.

Tô Hòa câu môi cười.

Cô giống như một đóa hoa, đẹp như vậy, mỹ lệ như vậy, lại máu lạnh như vậy.

Tô Hòa nhớ tới lời nói trước đó của Tần Trăn Trăn, "Chị cao quý nhất, nhưng cao quý thì sao chứ? Người ở Tần gia là tôi, dùng tiền của ba cũng là tôi..."

Cao quý thì sao?

Cũng chỉ có thể khiến cho Tần Trăn Trăn không có cách nào ở lại Tần gia, không còn cách nào dùng tiền của Tần Tranh Vanh nữa!

Đến nổi Tần Trăn Trăn có ngủ với Mộ Liên hay không, Tô Hòa cũng không quan tâm, dù sao cô cũng không thích người đàn ông đó.

Hơn nữa đôi tra nam tiện nữ này cũng thật xứng đôi.

Chỉ là nếu Tần Trăn Trăn thật sự thích Mộ Liên, vậy thì chưa bàn chuyện khác, bởi vì Tô Hòa rất không thích nhìn thấy người có tình trở thành quyến thuộc*.

*quyến thuộc: người nhà.

Nhất là "người có tình" đã phản bội người ủy thác của cô.

Nhìn thấy Tô Hòa đang thưởng thức dáng vẻ chật vật của mình, Tần Trăn Trăn giận dữ, thật sự giận dữ, giận dữ sắp tràn ra ngực rồi.

"Tần Dung, chị nữ nhân hạ tiện này, chị hại tôi!" Đôi mắt Tần Trăn Trăn phát hỏa, cô ta nghiêng đầu né Tần Tranh Vanh, "Ba, ba nhìn con tiện nhân Tần Dung kia đi, chị ta đang đắc ý, tất cả mọi thứ đều do chị ta tính kế."

Tần Trăn Trăn vừa nói xong, liền bị Tần Tranh Vanh tán một cái lật mặt.

"Con tiện nhân gì hả? Nó là chị cô!" Tần Tranh Vanh gầm thét, gân xanh trên trán hắn cũng dần lộ ra.

Tần Tranh Vanh gào thét với Tần Trăn Trăn xong, liền bắt đầu mắng Lý Uyển Linh, "Đây chính là con gái ngoan do bà dạy sao? Bà ngồi ở ghế bà chủ nhà họ Tần nhiều năm như vậy làm gì, nuôi ra đứa trẻ như vậy hả?"

Lý Uyển Linh giật giật khóe miệng, muốn phản bác một câu "Chẳng lẽ nó không phải con ông."

Nhưng bây giờ Tần Tranh Vanh đang vô cùng bực bội, Lý Uyển Linh chỉ có thể đem lời nói đã đến khóe miệng nuốt trở vào.

"Mau xin lỗi ba con, sao có thể nói chị con như vậy?" Lúc này Lý Uyển Linh chỉ có thể chu toàn đại cục.

Có lẽ Tần Trăn Trăn cản bản không hề nhận thức được Lý Uyển Linh dụng tâm lương khổ, cả người cô ta đều tràn đầy một loại hung ác.

"Con không sai, dựa vào cái gì mà muốn con xin lỗi, chị ta chính là tiện nhân! Tần Dung chính là tiện nhân! Mẹ chị ta chính là quỷ đoản mệnh! Bọn họ đều đáng chết!" Tần Trăn Trăn gầm thét.

Từ nhỏ đến lớn Tần Trăn Trăn luôn được Tần Tranh Vanh cưng chiều trong lòng bàn tay.

Lúc bắt đầu là vì Tần Trăn Trăn là con gái riêng, Tần Tranh Vanh cảm thấy thẹn với mẹ con cô ta, cho nên đối với cô ta vô cùng tốt.

Sau đó vào Tần gia, có Tần Dung bướng bỉnh đối nghịch với Tần Trăn Trăn nũng nịu đáng yêu, khiến người ta thương tiếc.

Thói quen được Tần Tranh Vanh nâng niu, bây giờ hắn lại vì Tần Dung mà đánh cô ta, hơn nữa sau khi đoạn video kia được đưa ra ánh sáng, hắn cũng không giúp cô ta, ngược lại còn hoàn toàn thiên vị Tần Dung.

Đáy lòng Tần Trăn Trăn sinh ra một loại oán niệm to lớn.

Thứ oán hận đó thúc giục cô ta, khiến cô ta không muốn cúi đầu với Tần Tranh Vanh, cô ta hận, cô ta bây giờ cực kỳ hận!

Tần Trăn Trăn cắn chặt răng, hận không thể đem răng cắn nát!

Thấy Tần Trăn Trăn không biết hối cải, Tần Tranh Vanh càng tức giận, "Cô cút đi cho tôi, cút ra khỏi Tần gia! Tôi không có đứa con gái như cô, đồ khốn!"

"Trăn Trăn, mau xin lỗi ba con." Lý Uyển Linh nóng nảy.

Lúc này Tần Tranh Vanh hoàn toàn nghiêng về Tần Dung, thật muốn đuổi Tần Trăn Trăn ra ngoài, chuyện đó đối với mẹ con cô ta thật sự quá bất lợi.

"Đi thì đi, con còn lạ gì cái nhà này, coi như con là đứa trẻ không có cha." Tần Trăn Trăn đỏ mắt, cũng không yếu thế rống lên.

Nói xong Tần Trăn Trăn khóc bỏ chạy ra ngoài.

Lý Uyển Linh thấy vậy liền đuổi theo Tần Trăn Trăn, "Con quay lại cho mẹ, mẹ bình thường dạy con như thế nào, con lại nói chuyện với ba con như vậy?"

"Bà nếu dám ra khỏi nhà, sau này cũng đừng mong quay về." Nhìn Lý Uyển Linh sắp chạy ra cửa, Tần Tranh Vanh buông lời tàn nhẫn.

Chân Lý Uyển Linh cũng sắp bước ra cửa, nghe lời này của Tần Tranh Vanh, bà ta chỉ có thể rụt trở lại.

Bà ta nếu đi cùng với Tần Trăn Trăn, Tần Dung kia sẽ chỉ càng đắc ý, cho nên bà ta không thể đi, bây giờ bà ta phải thận trọng vững vàng.

Nghĩ cặn kẽ rồi, Lý Uyển Linh chỉ có thể từ bỏ việc đuổi theo Tần Trăn Trăn.

Thấy không thể đuổi hết hai mẹ con này ra ngoài, Tô Hòa hơi tiếc nuối một chút.

Chỉ là bây giờ cô chỉ mới đến nơi này một ngày mà thôi, cho nên không vội, cô có chính là thời gian bồi bọn họ, từ từ chơi.

Không biết là nhớ ra cái gì, Tô Hòa giương môi cười lên.

Lúc Lý Uyển Linh quay lại, vừa vặn nhìn thấy nụ cười như có như không kia của Tô Hòa, bà ta nhất thời run rẩy một chút.

Gương mặt Tô Hòa rất đẹp, nụ cười kia phảng phất giống như ác ma từ địa ngục bò lên.

Lý Uyển Linh sợ hết hồn, nhưng chớp mắt một cái, Tô Hòa đã trở lại bình thường, thật giống như nụ cười vừa rồi của cô là do bà ta tưởng tượng ra.

Gương mặt tiều tụy này của Tô Hòa, hay bộ dạng yếu đuối kia, vẻ mặt mang theo cô đơn, khiến cho Tần Tranh Vanh đau lòng một lúc lâu.

Tần Tranh Vanh thật không ngờ, Tần Trăn Trăn đã bị mình nuông chiều thành như vậy, ngay trước mặt hắn cũng dám nhục mạ chê bai Tần Dung và mẹ đẻ của cô.

Nhìn gương mặt con gái lớn dường như đã mệt mỏi không chịu nổi, Tần Tranh Vanh thu lại sự tàn bạo vừa nãy, ân cần hỏi han.

"Có đói bụng không? Ăn chút cơm đi, ba kêu người nấu cháo cho con, dù sao con cũng phải ăn một chút, sau đó ngủ một giấc, có ba ở đây, con không cần phải suy nghĩ gì nhiều nữa."

Nhìn dáng vẻ cha hiền của Tần Tranh Vanh, trong lòng Lý Uyển Linh chua chát, con gái bà ta mới vừa rồi còn bị quất roi, cây roi kia còn dính máu kìa.

Chỉ là Lý Uyển Linh cũng không dám tiếp tục đụng chạm Tần Tranh Vanh, cũng bắt đầu an ủi Tần Dung.

"Dung Dung muốn ăn gì? Dì kêu người làm cho con, cháo trứng muối có được không?" Lý Uyển Linh biết Tần Dung không thích mình, cho nên bà ta liền thừa dịp trước mặt nói một câu như vậy.

Biết Lý Uyển Linh muốn kích thích lửa giận của mình, Tô Hòa cũng không nổi giận, chỉ lạnh lùng nhìn Lý Uyển Linh.

Lý Uyển Linh bị nhìn như vậy, nhất thời cổ họng như bị bóp lại, bà ta há miệng, lời kế tiếp cũng không thể nói ra được.

"Bà đi lên trước đi, đừng làm phiền ở đây." Tần Tranh Vanh không nhịn được đuổi Lý Uyển Linh đi.

Lý Uyển Linh cũng tự giác không làm phiền nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn lên lầu.

Đến khi không ai nhìn thấy nữa, Lý Uyển Linh mới hung hăng cắn răng một cái, len lén đi lên sân thượng gọi điện cho Tần Trăn Trăn.

Tần Trăn Trăn là miếng thịt trên người bà ta, bị thương khắp người còn chạy ra ngoài, Lý Uyển Linh cũng rất đau lòng.

-

Tô Hòa dĩ nhiên là không đau lòng rồi, nếu là cô động thủ, cô nhất định phải tổn thương Tần Trăn Trăn thật mạnh mẽ.

Mình đã làm chuyện xấu, cũng đừng trách người khác lòng dạ độc ác.

Xuy, mới đánh có một chút đã biến thành bộ dạng như vậy, thật không thú vị.

Tô Hòa nhân cơ hội làm "người thương tâm", thành công trở lại Tần gia.

Thật ra giá trị con người nguyên chủ bây giờ cũng không rẻ, danh nghĩa cũng là nhà giàu xe sang, thẻ ngân hàng cũng không hề thiếu tiền.

Những thứ này đều do nguyên chủ liều mình cố gắng kiếm được, so với Tần Trăn Trăn vô dụng ngu ngốc kia, đều là con nhà giàu thế nhưng lại không cùng đẳng cấp.

Chuyện gì nguyên chủ cũng có thể làm, có thể tự nuôi sống bản thân, vậy tại sao lại phải đem giang sơn tốt đẹp của mình chắp hai tay dâng lên cho kẻ khác?

Nguyên chủ khinh thường Tần Trăn Trăn tranh gia sản, là bởi vì cô đối với Tần Trăn Trăn hết sức thất vọng.

Tô Hòa cũng không có nhiều yêu hận tình thù như vậy, cô chỉ không muốn "kẻ thù" thoải mái mà thôi, Tần gia nhất định không thể dâng cho Tần Trăn Trăn.

Muốn đấu với cô cũng có thể, chỉ cần có bản lĩnh!

Tần Trăn Trăn ở Tần thị là một giám đốc, sở dĩ cô ta câu dẫn Mộ Liên cũng không phải vì tiền, vì Tần Trăn Trăn căn bản không thiếu tiền.

Cô ta vừa ý Mộ Liên, một là muốn cướp đồ của Tần Dung, là tật xấu bỉ ổi mà người thường không thể hiểu được, của mình ăn không ngon, phải là đồ cướp được thì ăn mới thấy thơm.

Thứ hai là bởi vì Mộ Liên có thể trợ giúp Tần Trăn Trăn ở phương diện làm ăn, chức Tổng giám đốc này của cô ta cũng không phải dựa vào bản thân, toàn nhờ vào cha mà thăng chức.

Mục đích đầu tiên của Tô Hòa chính là vị trí Tổng giám đốc!

Tần gia không có ai, Tần Trăn Trăn dựa vào cha không thành vấn đề.

Nhưng mà bây giờ có người rồi, dĩ nhiên vạn vật đấu nhau, đều chọn ưu tú nhất.

- Bỏ nhà ra đi mấy ngày nay, cuộc sống của Tần Trăn Trăn cũng không tốt, bởi vì Tần Tranh Vanh trong cơn tức giận đã chặn hết thẻ của cô ta.

Cũng may Lý Uyển Linh dùng tiền đề dành của mình để tiếp tế cô ta, Tần Trăn Trăn mới không sa sút.

Chuyện của Tần Trăn Trăn và Mộ Liên đã được bàn tán khắp xã hội thượng lưu.

Lịch sử tiểu tam của Lý Uyển Linh, cùng với chuyện của đứa con riêng Tần Trăn Trăn lại bắt đầu bị mọi người vui vẻ bàn tán.

Tần Trăn Trăn biết bên ngoài đồn đại vô cùng khó nghe, tất cả mọi người đều mắng cô ta vô sỉ, hồ ly tinh, câu dẫn chồng của chị mình, một chút ranh giới đạo đức cũng không có.

Nhà giàu mặc dù nhiều tai tiếng, nuôi tình nhân bên ngoài đều là chuyện bình thường, nhưng mọi người vẫn vô cùng kiêng kỵ chuyện đâm sau lưng, quay lưng liền bị bàn tán.

Dẫu sao cũng không ai muốn người nằm bên gối mình bị khuê mật của mình câu dẫn, cho nên chuyện này của Tần Trăn Trăn cực kỳ không có đạo đức, cũng không trách người khác chế giễu cô ta da mặt dày.

Bên ngoài một mảnh nói bóng nói gió, hơn nữa bây giờ trên người bị thương, Tần Trăn Trăn chỉ có thể biết điều mà đợi ở khách sạn.

Tần Trăn Trăn bây giờ nghĩ tới Tần Dung liền hận đến hàm răng cũng nhột, cô ta trở thành như vậy đều do Tần Dung ban tặng.

Chẳng qua là Tần Trăn Trăn không hiểu, Tần Dung làm sao lấy được đoạn video đó.

Video chỉ có Tần Trăn Trăn có, điện thoại di động của cô ta ngày hôm đó lúc nào cũng ở trong người cô ta, Tần Dung làm sao có thể có được video đó chứ?

Chẳng lẽ Tần Dung luôn luôn theo dõi cô ta? Ý nghĩ này khiến cho sau lưng Tần Trăn Trăn nhất thời phát rét.

Lý Uyển Linh cũng giống như Tần Trăn Trăn vậy, bà ta cũng cảm thấy Tô Hòa có chút khó đối phó.

Ở trong ấn tượng của Lý Uyển Linh, Tần Dung tính khí quật cường, giống với người mẹ đã chết đó của cô, cũng không được Tần Tranh Vanh yêu thích lắm.

Từ sau khi kinh tế độc lập, Tần Dung liền ra khỏi nhà, mướn nhà bên ngoài ở, cũng rất ít khi liên lạc với Tần gia.

Cho nên Lý Uyển Linh đã rất lâu không tiếp xúc với Tần Dung, bà ta thật không nghĩ tới cách mấy năm không gặp, nha đầu năm đó giờ đây đã biết mưu tính như vậy.

Ngày đầu tiên Tần Dung trở về, Tần Tranh Vanh liền đánh Tần Trăn Trăn một trận, còn đuổi cô ta ra khỏi nhà.

Phải biết trước kia Tần Tranh Vanh yêu thương nhất chính là Tần Trăn Trăn, bình thường cũng không đụng đến một ngón tay của cô ta, lần này lại phát giận lớn như vậy.

Như vậy cũng chỉ là khởi đầu, mấy ngày nay Tần Dung ở nhà, Tần Tranh Vanh vẫn không có sắc mặt tốt với Lý Uyển Linh.

Vợ chồng bọn họ bất hòa, Tần Dung không thoát khỏi liên quan, nha đầu chết tiết đó luôn vô tình hay hữu ý gây chia rẽ quan hệ bọn họ.

Lý Uyển Linh thấy rõ, Tần Tranh Vanh kia áy náy với Tần Dung, có thể nói là muốn gì được đó, ngậm trong miệng sợ tan, cầm trong tay sợ đau.

Lý Uyển Linh đối với Tần Dung hận đến hàm răng ngứa ngáy, chỉ là nhất thời bà ta cũng không có cách nào, chỉ có thể im hơi lặng tiếng.

Bây giờ Tần Tranh Vanh đang suy nghĩ đền bù cho Tần Dung, bà ta không thể quá gấp gáp, chờ qua khoảng thời gian này lại nghĩ cách đuổi nha đầu chết tiệt đó ra ngoài.

Lý Uyển Linh sự không cam lòng đó đè ép xuống, trên mặt bà ta vẫn là nụ cười hòa ái dễ gần.

"Ăn nhiều một chút, những thứ này đều là món con thích ăn, là ba con cố ý căn dặn người làm." Lý Uyển Linh gắp thức ăn cho Tô Hòa.

"Con ở nhà thêm một thời gian, bồi ba con nhiều một chút, ba con mấy năm nay đều muốn con quay về, giữa cha con với nhau làm gì có thù hận nào để qua đêm được chứ?" Lý Uyển Linh khuyên nhủ Tô Hòa.

"Bà nhất định phải nhắc chuyện năm đó sao?" Tô Hòa lạnh lùng mở miệng.

Cô không cho Lý Uyển Linh một chút mặt mũi nào, trực tiếp nhắc tới chuyện quá khứ.

Tần Dung và Tần Tranh Vanh quan hệ không tốt, nói cho cùng vẫn là do hai mẹ con Lý Uyển Linh này.

Thấy Tô Hòa mất hứng, Tần Tranh Vanh cũng thấy Lý Uyển Linh nhiều lời, không có gì tự nhiên lại lôi chuyện xấu ra làm gì? Muốn thành tâm khiến cho mọi người không vui sao?

"Không biết nói gì thì đừng có nói!" Tần Tranh Vanh trừng mắt với Lý Uyển Linh, "Bà nếu ăn xong rồi, nên làm cái gì thì làm cái đó đi, đừng ở đây chướng mắt!"

Sắc mặt Lý Uyển Linh nhất thời liền khó coi, nhưng bà ta giỏi nhịn hơn Tần Trăn Trăn, cho nên rất nhanh bà ta liền thay đổi sắc mặt.

"Em cũng không có ý đó." Khóe mắt Lý Uyển Linh có chút đỏ, bà ta nghẹn ngào, "Hiếm khi thấy cha con hai người ở cùng nhau, em thật sự rất cao hứng."

Lý Uyển Linh nhìn về phía Tô Hòa, lệ nóng doanh tròng, "Dì chỉ là không biết nói chuyện, con đừng giận dì, dì thật sự không có ý đó."

Mặc dù tuổi Lý Uyển Linh đã hơn bốn mươi, nhưng được bảo dưỡng kĩ, nhìn trẻ hơn ít nhất năm sáu tuổi so với tuổi thật.

Tô Hòa cũng không nhịn được xúc động, không hổ là xuất thân tiểu tam, tuổi lớn như vậy mà lúc khóc vẫn mang hương vị trà xanh biểu đậm đà, cũng không dễ dàng gì.

"Bà cao hứng cũng khiến cho da đầu tôi tê dại." Tô Hòa mím môi châm chọc.

"Chuyện video bây giờ mọi người đều biết, bên ngoài đều là vô số lời đồn đại, dưới tình huống này mà bà còn có tâm tình cao hứng vì tôi và ba tôi?"

"Ba tôi đuổi Tần Trăn Trăn ra khỏi nhà, nếu bà tỏ ra chán ghét với tôi, tôi còn có thể hiểu được, nhưng bà lại làm như không có sao, ân cần hỏi han với tôi, bà thật khiến đáy lòng tôi phát lạnh, dù là trên thương trường lòng dạ hiểm ác, bây giờ cũng có thể bị bà đâm một dao lúc không phòng bị nhất."

Tô Hòa không chút lưu tình vạch trần sự dối trá của Lý Uyển Linh.

Lý Uyển Linh nhất thời cảm giác trên mặt nóng hừng hực, bà ta không nghĩ tới miệng lưỡi Tô Hòa lại bén nhọn như vậy.

Lý Uyển Linh nghiến răng, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ khổ sở, "Dì thật không nghĩ rằng con lại hiểu lầm dì sâu đến như vậy, chuyện này quả thật là tiểu Trăn không đúng, dì làm sao lại đem lỗi lầm của nó đẩy lên đầu con chứ?"

"Dì thật lòng vì con và ba con mà cao hứng." Lý Uyển Linh nói hết sức cảm động chân thành, "Cái nhà này có thể hòa thuận chính là hy vọng cả đời này của dì."

Nghe lời của Lý Uyển Linh, Tô Hòa ấn mi tâm một cái, bộ dạng mệt mỏi vô cùng.

"Có thể là tôi đã suy nghĩ nhiều quá, gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi tâm tình không tốt." Giọng Tô Hòa hòa hoãn lại.

Thấy Tô Hòa bắt đầu kiểm điểm, Lý Uyển Linh cảnh giác, bà luôn cảm thấy nha đầu chết tiệt này không tốt bụng chút nào.

"Tâm tình không tốt thì nên đi ra ngoài một chút, ba tìm một chỗ du lịch cho con, nếu không thì ra nước ngoài giải sầu một chút."

Tô Hòa lắc đầu một cái, "Con bây giờ không có tâm trạng ra ngoài chơi, ba, con có thể đến công ty ba làm không? Luôn ở nhà như vậy con sợ là mình sẽ suy nghĩ bậy bạ, chi bằng dùng công việc để giải tỏa một chút."

"Con không muốn gặp lại Mộ Liên." Tô Hòa rũ ánh mắt, "Cho nên con định từ chức Phó tổng ở Mộ thị."

Nghe đến tên Mộ Liên, trong lòng Tần Tranh Vanh tức giận, nếu không phải hắn hư hỏng như vậy, cũng không biến mọi chuyện trở thành như bây giờ.

Biết Tô Hòa là Phó tổng ở Mộ thị, Tần Tranh Vanh dĩ nhiên không để con gái mình thua thiệt, hắn nói thẳng, "Con là Phó tổng ở công ty nó, con đến công ty ba làm chính Tổng."

Lý Uyển Linh nhíu mày một cái, bây giờ Tổng giám đốc công ty là con gái bà ta, dựa vào cái gì Tần Dung trở lại, liền hạ chức vị con gái bà ta xuống?

Lý Uyển Linh vừa định khuyên Tần Tranh Vanh, chỉ là Tô Hòa liền đem toàn bộ lời nói của bà lấp kín.

Lúc này nếu không để cho Tô Hòa vào công ty, đó không phải gián tiếp chứng minh bà ta trước mặt một kiểu, sau lưng lại một lòng khác hay sao?

Trong lòng Lý Uyển Linh căm hận, nha đầu chết tiệt này tính kế bà ta!

Liếc thấy bộ dạng cắn răng nghiến lợi của Lý Uyển Linh, Tô Hòa im lặng câu môi một cái.

Chỉ mới bắt đầu thôi, cô sẽ khiến cho hai mẹ con này phải trả lại hết những gì đã cướp của Tần Dung!

Vị trí tổng giám đốc của con gái mình bị cướp đi, mặc dù Lý Uyển Linh rất mất hứng, chỉ là bà ta cũng không dám biểu hiện ra, chỉ có thể miễn cưỡng cười vui.

Sau khi ăn xong bữa cơm chiều này, Lý Uyển Linh mới tìm chút khe hở, ra vườn hoa phía sau Tần gia gọi cho Tần Trăn Trăn, nói cho cô ta biết chuyện Tô Hòa đến công ty làm.

"Con mau quay về xin lỗi ba con, nếu con không quay lại nữa, công ty cũng không giữ được." Lý Uyển Linh hạ thấp giọng khuyên Tần Trăn Trăn.

Tần Trăn Trăn bây giờ đang rất bực bội, cũng không để ý đến Lý Uyển Linh tận tình khuyên bảo.

"Con trở về làm gì? Là trở về để bị đánh, hay là trở về nhìn Tần Dung đê tiện đó cùng ba con phụ từ nữ hiếu?" thái độ Tần Trăn Trăn rất bướng bỉnh, "Con không trở về đó, con cả đời cũng không trở về!"

Thấy Tần Trăn Trăn đến bây giờ vẫn chưa nhận thức được nguy cơ, Lý Uyển Linh nhất thời cảm thấy nhức đầu, nếu đây không phải con gái bà ta, bà ta sẽ chỉ thẳng vào mũi cô ta mà mắng to ngu ngốc.

Lý Uyển Linh hít sâu một hơi, cố gắng đè nén nộ khí của mình, tiếp tục khuyên nhủ Tần Trăn Trăn.

"Con bị ngu có phải không? Lúc này khó chịu với ba con thì có ích lợi gì? Con nếu không quay lại, Tần gia chỉ có thể thuộc về Tần Dung!" Lý Uyển Linh van nài khuyên.

"Vậy con cũng không trở về, ba thương đứa nào thì cho đứa đó, dù sao bây giờ ông ấy cũng không đáng làm ba con!" Tần Trăn Trăn ủy khuất tức giận, cô ta đỏ mắt nói, "Thiên hạ không có người cha nào đánh con gái như vậy!"

Không đợi Lý Uyển Linh nói tiếp, Tần Trăn Trăn liền cúp điện thoại.

Nghe điện thoại bên kia phát ra tiếng "tút tút", Lý Uyển Linh thiếu chút nữa ngã xuống, bà ta bị chọc tức đến mức ngực cũng bắt đầu đau dớn.

Tần Trăn Trăn từ nhỏ được cưng chiều đến lớn, Tần Tranh Vanh cũng chưa từng xuống tay nặng như vậy, hơn nữa là còn vì Tần Dung mà đánh cô ta, Tần Trăn Trăn hoàn toàn ghi hận Tần Tranh Vanh rồi.

Lý Uyển Linh biết con gái mình kiêu căng, nhưng kiêu căng không khác nào ngu xuẩn, đại địch trước mặt mà cô ta còn giận dỗi cha mình, thật ngu xuẩn hết thuốc chữa.

Lý Uyển Linh không biết tại sao mình lại sinh ra đứa con gái ngu xuẩn như vậy!

Ngay tại thời điểm Lý Uyển Linh căm tức, sau lưng truyền đến một tiếng cười rất nhẹ.

Nghe được âm thanh này, một dòng điện chạy thẳng từ cổ Lý Uyển Linh lên đến đỉnh đầu, bà ta kinh hãi xoay người, sau đó nhìn thấy Tô Hòa.

Dưới ánh trăng, Tô Hòa yêu kiều cười, đôi mắt kia sáng chói vô cùng, khiến cho chung quanh ảm đạm thất sắc.

Lý Uyển Linh không hề nghe thấy tiếng bước chân của Tô Hòa, cho nên chợt nhìn thấy Tô Hòa, tim bà ta bị sợ mà hẫng mất một nhịp.

"Sợ như vậy làm gì?" Khóe miệng Tô Hòa nhếch lên một nụ cười, "Làm chuyện gì trái lương tâm sao?"

"Cái gì mà làm chuyện trái lương tâm?" Tần Tranh Vanh không có ở đây, Lý Uyển Linh cũng sẽ không che giấu thái độ thật sự với Tô Hòa.

"Cô đi bộ cũng không phát ra tiếng động." Lý Uyển Linh nhìn Tô Hòa, trên mặt trước sau như một ghét bỏ, "Không biết sẽ dọa chết người khác sao? Quả nhiên là đứa trẻ không có mẹ, dạy dỗ cũng chỉ được có vậy..."

Chữ "kém" Lý Uyển Linh còn chưa kịp nói ra, nhìn thấy biểu tình của Tô Hòa, câu nói kế tiếp của bà ta liền nghẹn lại trong cổ họng.

Nụ cười của Tô Hòa không thay đổi, đôi mắt kia hết sức sâu thẳm, bị cô nhìn chằm chằm một thời gian dài, phẳng phất cảm giác như nhìn vào vực sâu.

Tô Hòa đột nhiên nhích tới gần Lý Uyển Linh, nụ cười trên môi kia cũng sâu hơn mấy phần.

Động tác này của Tô Hòa khiến Lý Uyển Linh phải lùi về sau hai bước.

"Cô muốn làm gì?" Lý Uyển Linh như gặp đại địch, nhìn Tô Hòa.

"Không làm gì, chỉ muốn nói với bà." Tô Hòa ở bên tai Lý Uyển Linh thấp giọng, cô câu khóe môi cười nói, "Đứa trẻ không có mẹ tư chất không tốt, cho nên... bà tốt nhất chớ chọc tới nó!"

Tô Hòa nói câu cuối cùng hết sức bình tĩnh, bình tĩnh đến mức dọa người.

Máu trong người Lý Uyển Linh cũng muốn đông cứng lại, bà ta vô ý nuốt xuống một ngụm nước bọt.

Chờ đến khi Lý Uyển Linh phản ứng lại, Tô Hòa lại không tiếng động rời đi.

Một trận gió thổi qua vườn hoa, Lý Uyển Linh có một cảm giác lạnh thấu xương.

-

Vào ngày hôn lễ hôm đó, Tô Hòa đem chuyện này nháo rất lớn, không chỉ truyền ra trong giới thượng lưu, mà ngay cả nội bộ Mộ thị cũng đều đang đồn đại chuyện này.

Cho nên thời điểm Tô Hòa xuất hiện ở Mộ thị, nhân viên công ty nhìn thấy cô đều hết sức kinh ngạc, chỉ là trên mặt vẫn còn cung kính kêu cô một tiếng Tần tổng.

Tô Hòa cứ như vậy một đường bị người khác kêu "Tần tổng", sau đó tìm được tầng lầu nguyên chủ làm việc.

Lần này đến cùng Tô Hòa còn có tài xế của Tần Tranh Vanh, hắn giúp Tô Hòa dọn đồ.

Tô Hòa muốn lấy cũng không nhiều thứ, chỉ lấy những vật thuộc về nguyên chủ.

Thật ra Tô Hòa cũng không cần phải đến, bởi vì đồ của nguyên chủ rất ít, phái người tới là được.

Nhưng tại sao cô không thể đến chứ?

Người làm sai không phải nguyên chủ, cho nên chột dạ cũng không phải nguyên chủ, nguyên chủ đường đường chính chính, cần gì phải như Tần Trăn Trăn và Mộ Liên trốn tránh người khác?

Cho nên Tô Hòa không chỉ tới, hơn nữa còn dùng điệu bộ hết sức phách lối.

Cô mặc bộ quần áo xa xỉ mới nhất của quý này, đi tới chỗ nào cũng khiến người khác phải chăm chú ngắm nhìn.

Người xinh đẹp giống như cô vậy, ai cũng không hiểu cuối cùng Mộ Liên nổi điên cái gì, lại đi chọn thứ hàng thứ phẩm.

Thấy Tô Hòa tới, thủ hạ của nguyên chủ giống như đều đồng loạt lên dây cót, ai ai cũng chấn động một lát.

Nhìn người phụ nữ xinh đẹp đến tận cùng đó, ai cũng không thể dời mắt.

Tô Hòa bất kể giá trị nhan sắc hay là khí chất trên người, cũng đều khiến cho người khác vô cùng choáng ngợp.

Trợ lý của nguyên chủ phản ứng rất nhanh, cô cầm văn kiện đi tới chỗ Tô Hòa, muốn đơn giản báo cáo tình huống mấy ngày nay của công ty với Tô Hòa.

Tô Hòa khoát tay cắt đứt lời cô ta, "Không cần nói với tôi những thứ này! Tôi giao cho cô việc làm cuối cùng, là giúp tôi viết một đơn từ chức."

Trợ lý không động đậy, Tô Hòa nhướng mày nhìn cô ta, "Tôi bị công ty đuổi rồi sao?"

Trợ lý không hiểu cho nên lắc đầu một cái, "Ngài không có!"

"Nếu không có, vậy cô bây giờ vẫn là trợ lý của tôi, tôi kêu cô viết một đơn từ chức." Thái độ Tô Hòa không mạnh mẽ cứng rắn, nhưng lại rất khó hiểu, khiến người khác muốn phục tùng, "Cô còn có ý kiên khác sao?"

"Vâng, Tần tổng." Trợ lý không dám phản bác, chỉ có thể đáp một tiếng, sau đó đi viết đơn từ chức.

Thấy ánh mắt tất cả mọi người đều rơi vào mình, Tô Hòa cũng không đếm xỉa liếc bọn họ một cái.

Sau khi chạm phải ánh mắt của Tô Hòa, mọi người giống như bị chập phải cái gì, theo bản năng cúi đầu né tránh.

Tô Hòa không để ý tới mấy người này, cô và tài xế của Tần Tranh Vanh phái tới, cùng nhau đến phòng làm việc của mình.

Thủ tục nghỉ việc ở công ty lớn rất chậm, nhưng tình huống của Tô Hòa lại đặc thù, cho nên cô tự mình gọi cho giám đốc tài nguyên nhân lực, đối phương lại không dám làm càn dựa theo chế độ quy định cũ.

Nguyên chủ là Phó tổng công ty, là một người tâm phúc của đoàn đội, công ty có rất nhiều hạng mục tiến hành cần có cô tham dự.

Tô Hòa phủi mông bỏ đi như vậy, công ty mặc dù không đến mức tê liệt, nhưng nhất định sẽ tạo thành tổn thất rất lớn.

Nhưng mà, phát sinh chuyện như vậy, ai dám khuyên nhủ cô ở lại?

Không ai dám! Ngay cả Mộ Liên cũng không dám, hắn muốn Tô Hòa ở lại cũng chỉ có thể dùng đến cần xin!

Nghe được điện thoại của phòng tài nguyên nhân lực, Mộ Liên cảm giác bất lực sâu sắc, lúc này hắn cũng không màng tới lúng túng xấu hổ, trực tiếp đi tìm Tô Hòa.

Lúc Mộ Liên tìm tới, Tô Hòa ở nơi này cũng dọn dẹp gần xong, thật ra thì vốn cũng không có nhiều thứ để dọn lắm.

Nhìn Tô Hòa không thèm để ý ném ảnh hai người họ chụp chung vào thùng rác, Mộ Liên đứng ở cửa không nhịn được lên tiếng.

"Dung Dung." Tiếng kêu của Mộ Liên kéo dài, mang theo thương cảm vô hình.

Tô Hòa lười biếng ngẩng đầu lên, sau đó nhìn thấy Mộ Liên.

Hắn mặc âu phục, so với khi ở hôn lễ càng ôm sát người, cả người cao lớn, ngược lại là kẻ nhân mô cẩu dạng*.

*Nhân mô cẩu dạng: là người hành vi giống như chó.

Con ngươi Tô Hòa không có chút ưu tư nào, lúc tầm mắt rơi vào trên người Mộ Liên, khiến cho hắn có cảm giác không chốn dung thân.

Cổ họng Mộ Liên căng lên, hắn lại mở miệng kêu tên nguyên chủ một tiếng, âm thanh còn thương cảm hơn khi nãy, còn mang theo bực bội không được như ý.

Thấy Tô Hòa không tiếp lời hắn, Mộ Liên lộ ra một tia cấp bách, chỉ là bên cạnh còn có một người tài xế, hắn coi như phải tự khắc chế.

"Chúng ta có thể gặp riêng một chút không?" Mộ Liên nhìn Tô Hòa, trên gương mặt anh tuấn có mấy phần cầu khẩn.

"Anh đem đồ vật ra xe trước đi." Tô Hòa nói với tài xế.

Thấy Tô Hòa chịu cho mình một cơ hội, Mộ Liên giống như thở phào nhẹ nhõm, trên gương mặt tiều tụy nhất thời xuất hiện một tia ý cười.

Tài xế cũng không nói gì nhiều, ôm đồ của Tô Hòa rời đi trước.

Chờ sau khi tài xế rời đi, Mộ Liên liền đóng cửa phòng làm việc lại, hắn đi về phía Tô Hòa.

Trên gương mặt anh tuấn của Mộ Liên mang theo vẻ sa sút tinh thần, "Mấy ngày nay anh cũng không tốt, anh biết là anh không đúng, không nên dây dưa với Tần Trăn Trăn."

Trong đôi mắt Mộ Liên đầy áy này mà thâm tình, tầm mắt của hắn khóa ở trên người Tô Hòa, muốn có được sự tha thứ của đối phương.

"Ở hôn lễ em đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, nếu em cảm thấy vẫn chưa hết giận, em có thể đánh anh tiếp, nhưng em có thể cho anh một cơ hội hay không?"

Mộ Liên vừa dứt lời, Tô Hòa giơ tay cho hắn một cái tát, vang dội cả phòng làm việc.

Mộ Liên không ngờ cô sẽ đánh thật, liền ngây ngẩn tại chỗ, sau đó ngơ ngác nhìn Tô Hòa.

Đánh xong, Tô Hòa không lộ ra biểu tình gì, cô đứng tại chỗ, tựa như người mới vừa động thủ không phải là cô, trên người không hề có chút tức giận hay lệ khí.

Khí lực của Tô Hòa rất lớn, nửa gương mặt của Mộ Liên cũng sưng lên, bên tai cũng ong ong giao hưởng.

Yên tĩnh mấy giây, Mộ Liên mới che mặt, không lưu loát mở miệng, "Dung Dung, lần này em đỡ giận chưa? Nếu đỡ giận rồi, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?"

Tô Hòa mở miệng, giọng cực kỳ bình tĩnh, "Nói chuyện gì? Nói anh làm sao ngoại tình, cùng Tần Trăn Trăn ở chung một chỗ? Nói anh không chỉ cùng Tần Trăn Trăn ở chung một chỗ, còn quay video chiếu ở hội trường hôn lễ làm nhục tôi?"

"Người anh thích là em, anh và Tần Trăn Trăn... Đây chẳng qua là hồ đồ nhất thời, anh đối với cô ta không hề động lòng. Video cũng không phải do anh quay lại, càng không phải do anh chiếu ở hội trường hôn lễ."

Mộ Liên lo lắng biện bạch, "Đó là hôn lễ của chúng ta, anh làm sao có thể chiếu cái loại video đó? Nhất định là Tần Trăn Trăn làm, anh thật sự không biết chuyện này, anh cũng không biết tại sao cô ta lại làm ra chuyện này."

"Ý anh là Tần Trăn Trăn câu dẫn anh, cô ta còn cố ý quay lại video của hai người?" Con ngươi của Tô Hòa giống như một con dao sắc bén, thẳng tắp đâm tới bên người Mộ Liên.

Dưới tầm mắt bức bách của Tô Hòa, Mộ Liên không chút nghĩ ngợi liền thừa nhận, "Đúng, anh lúc đó là hồ đồ nhất thời, anh thật tâm chỉ thích một mình em, Dung Dung, em hãy tha thứ cho anh lần này đi, anh không thể không có em."

Hắn là thật lòng thích Tần Dung, đối với Tần Trăn Trăn chỉ là nhất thời tươi mới.

Nếu như muốn hắn chọn giữa Tần Trăn Trăn và Tần Dung, Mộ Liên nhất định sẽ lựa chọn Tần Dung, dù sao bọn họ cũng có sáu năm cảm tình.

Chuyện phát triển đến bây giờ, Mộ Liên cũng cảm thấy rất hối hận, hắn hối hận lúc ấy mình ham vui, mới ở hôn lễ xảy ra chuyện xấu xí lớn như vậy.

"Tôi không quan tâm là anh hay Tần Trăn Trăn đem video phát ra vào buổi lễ, loại hành động này tôi tuyệt đối không tha thứ!" Tô Hòa nhìn chằm chằm Mộ Liên, từng chữ, từng chữ một trả lời hắn.

"Dung Dung." Trên mặt Mộ Liên hiện lên một tia thống khổ, "Chuyện này anh sẽ cho em một giải thích hài lòng, anh sau này sẽ không làm tổn thương em nữa."

"Anh làm sao có thể cho tôi câu trả lời hài lòng? Anh có thể ở thời điểm mình bị Tần Trăn Trăn câu dẫn, khống chế nửa thân dưới của mình, không cho cô ta quay lại đoạn video này? Hay anh có thể lần nữa trở lại hôn lễ ngày đó, không để cho đoạn video này phát ra?"

Những lời này của Tô Hòa ép Mộ Liên á khẩu không trả lời được.

"Không phải anh đồng ý? Chẳng lẽ là Tần Trăn Trăn lén lút quay được? Cô ta làm như vậy với mục đích gì?"

Tô Hòa kiêu căng không giảm, "Chỉ cần trong lòng anh có tôi, sẽ không cùng Tần Trăn Trăn cuồng loạn chung một chỗ, khiến cho tôi khó chịu như vậy."

"Anh sau này tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt tôi, nhìn thấy mặt anh tôi liền chán ghét!" Tô Hòa chân mày khóe mắt đều là lãnh ý.

Tô Hòa nói xong, liền giống như là lười nhìn tới Mộ Liên, trực tiếp rời khỏi phòng làm việc.

"Dung Dung." Mộ Liên tiến lên bắt được cánh tay của Tô Hòa, định vãn hồi một lần cuối.

"Buông ra!" Tô Hòa nhàn nhạt mở miệng, nhưng ánh mắt nhìn tới Mộ Liên lại mang cho hắn cảm giác bị áp bách cực lớn, khiến cho cả người hắn cứng lại.

Thần kinh đại não của Mộ Liên giống như bị đồ nhọn đâm phải, ngay khi nghe Tô Hòa ra lệnh, hắn theo phản xạ rụt tay lại, cũng không dám đụng tới đối phương nữa.

Không có sự ngăn cản của Mộ Liên, Tô Hòa trực tiếp sải bước đi ra ngoài.

Chờ Tô Hòa rời khỏi phòng làm việc, trợ lý liền đi tới, cầm trong tay một đơn từ chức vừa đánh máy xong.

"Tần tổng, đơn từ chức của ngài." Trợ lý đưa cho Tô Hòa một tờ giấy A4.

Hiệu suất làm việc của đối phương rất nhanh, đây cũng khiến cho Tô Hòa nhướng mày nhìn cô một cái.

"Đưa cho phòng nhân lực giúp tôi." Tô Hòa thu hồi tầm mắt từ trên người trợ lý, cô nhàn nhạt mở miệng, "Bắt đầu từ hôm nay tôi không còn là Phó tổng của công ty này, cô nếu muốn đổi chỗ làm việc, tới Tần thị tìm tôi."

Trợ lý sửng sốt một chút, cô còn chưa kịp trả lời, Tô Hòa đã đi rồi.

Sau khi Tô Hòa rời đi, những người còn lại mới khó hiểu thở phào nhẹ nhõm, bọn họ cũng không biết vừa rồi mình khẩn trương cái gì, dù sao Tô Hòa đi rồi, vẻ mặt của mọi người đều buông lỏng.

Sau đó chính là hứng thú bát quái nồng đậm.

Xem ra lần này Tần Phó tổng và Mộ tổng là hoàn toàn cắt đứt, chức vị trong công ty cô cũng không do dự từ bỏ.

Chuyện hôn lễ kia gây khó xử như vậy, nhất định muốn giải trừ hôn nhân, sau đó từ chức.

Chẳng qua mọi người cũng không nghĩ ra, Mộ Liên kia cuối cùng là dây thần kinh nào nằm nhầm chỗ, không muốn người đẹp năng lực làm việc tốt như Tần Dung, lại đi cua em gái người ta, còn ở hôn lễ làm thành sự kiện lớn như vậy.

Bao nhiêu hạng mục trong công ty đều là Tần Dung một tay lo liệu? Đi đâu tìm được nhân viên năng lực xuất chúng như vậy? Đi đâu tìm được người vợ xinh đẹp như vậy?

Mọi người đồng thời thay Tần Dung bất bình, cũng vô cùng hâm mộ cô, mặc dù không có vị hôn phu và công việc, nhưng người ta vẫn có thể kế thừa gia sản tỉ tỉ (trillion hay 1000 tỉ).

Chỉ là vẫn có không ít người chanh chua cười trên sự đau khổ của người khác, cảm thấy Tần Dung đám cưới cũng không còn, biến thành ly hôn.

Thật ra thì Tô Hòa bây giờ vẫn là nữ thanh niên độc thân.

Phần lớn mọi người đều là đăng ký kết hôn trước, sau đó sẽ làm hôn lễ, Tần Dung và Mộ Liên lúc ấy cũng muốn lấy giấy hôn thú trước, nhưng lại không tìm được hộ khẩu.

Tô Hòa đoán hẳn là Tần Trăn Trăn tính kế, cô ta muốn ngăn trở chuyện nguyên chủ và Mộ Liên kết hôn, không ngờ ngược lại giúp nguyên chủ.

Nếu đã đăng ký kết hôn, tình huống của nguyên chủ có chút bị động, bởi vì còn phải cùng Mộ Liên đi cục dân chính ly dị.

-

Nhìn bóng người Tô Hòa rời đi, trong lòng Mộ Liên đau đớn.

Chung sống sáu năm hắn quả thực có tình cảm, mặc dù Tần Dung cường thế, hắn đôi khi cũng bởi vì cô cường thế quá mà mệt mỏi.

Nhưng bây giờ người quyết tuyệt rời đi như vậy, Mộ Liên rất khó chịu.

Nếu không phải do Tần Trăn Trăn, nếu không phải do cô ta quay lại đoạn phim đó, hắn và Tần Dung cũng sẽ không đi đến bước này.

Nhớ tới cái video trong hôn lễ ngày đó, sắc mặt Mộ Liên hơi trầm một chút, hắn cầm lấy điện thoại gọi cho Tần Trăn Trăn.

Bên kia ngược lại rất nhanh liền nhấc máy.

Mộ Liên và Tần Trăn Trăn đều không nói gì, cách điện thoại bầu không khí đều có điểm nặng nề.Trầm mặc một lúc, Mộ Liên mới mở miệng, "Video là cô quay đúng chứ?"

Âm thanh của Mộ Liên có một tia ẩn nhẫn tức giận, "Tần Trăn Trăn, cô rốt cuộc muốn làm gì? Tại sao phải làm như vậy? Còn đem video phát ra ở hôn lễ của tôi và Dung Dung?"

-

Kịch trường nhỏ.

Tô Hòa: Hảo tâm mệt mỏi, trở về còn phải thừa kế gia sản nghìn tỉ.

Quần chúng:...

Bạn đang đọc [MAU XUYÊN CÔNG LƯỢC] KÍ CHỦ NHÀ TA RẤT NGUY HIỂM của Muội Chỉ Ái Cật Nhục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LãnhHànMinhNguyệt
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.