Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
8402 chữ

"Không phải em làm!" Tần Trăn Trăn cau mày phản bác, "Video là Tần Dung tự mình phát ra."

"Sao có thể là cô ấy? Dung Dung căn bản không biết chuyện của chúng ta, hơn nữa cho dù cô ấy biết, cô ấy mạnh mẽ như vậy, sao có thể để phát ra video đó ngay tại hôn lễ?" Mộ Liên dĩ nhiên không tin lời nói của Tần Trăn Trăn.

Thấy Mộ Liên cũng nghiêng về phía Tần Dung, giọng nói Tần Trăn Trăn dần sắc bén, "Chị ta mạnh mẽ như vậy? Không lẽ em cũng không biết xấu hổ sao? Anh cảm thấy em sẽ phát ra video đó để tự tổn hại danh tiếng của mình? Mộ Liên, anh xem em là cái gì?"

Nếu Tần Trăn Trăn chỉ là một tiểu tam tình nhân không có gì trong tay, có lẽ cô ta sẽ vì danh phận bà chủ nhà họ Mộ mà dứt khoát phá hư hôn lễ của Mộ Liên và Tần Dung.

Nhưng Tần Trăn Trăn không phải!

Cô ta là con gái của Tần Tranh Vanh! Cô ta là Tổng giám độc tập đoàn Tần thị! Danh tiếng của cô ta nổi khắp cả thành phố A!

Cho nên ngày hôm đó, dù Tần Dung "không ngại" tiếp tục cử hành hôn lễ, Tần Trăn Trăn dù vừa vội vừa tức, cô ta cũng không có ý nghĩ đi ngăn cản cuộc hôn nhân này.

Bởi vì cô ta cũng còn mặt mũi, cô ta là thiên kim Tần gia, là tiểu thư thượng lưu, cô ta làm sao có thể làm cái loại việc hại người cũng tự làm tổn thương bản thân chứ?

"Chuyện video kia thì cô giải thích thế nào?" Mộ Liên hỏi ngược lại Tần Trăn Trăn, "Chẳng lẽ video đó không phải cô gạt tôi lén quay lại?"

Mộ Liên thật sự không ngờ rằng Tần Trăn Trăn còn có chiêu này, hắn vẫn cho rằng Tần Trăn Trăn là một nữ sinh đáng yêu đơn thuần.

Hắn cũng thật thích sự ngây thơ hồn nhiên trên người Tần Trăn Trăn, đó là điểm Tần Dung kiên cường trước sau đều không có.

Có thể nghĩ ra những việc đáng sợ này, Tần Trăn Trăn thật sự lòng dạ độc ác, lại còn làm ra loại chuyện này, đến bây giờ Mộ Liên nghĩ lại có chút không lạnh mà run.

So với Tần Trăn Trăn, Tần Dung quả thật là rất ngay thẳng, cô ấy cho tới giờ đều là có sao nói vậy, sẽ không khiến cho Mộ Liên phải phí tâm đi suy đoán tâm tư của mình.

Sau khi mất đi mới biết hối hận, hôm nay Mộ Liên biết được sự ngay thẳng đó trên người Tần Dung mới là điều đáng quý.

Ít ra Tần Dung sẽ không giả bộ bề ngoài là cô bé đáng yêu khả ái, sau lưng lại tính kế hắn như vậy.

"Em thừa nhận video là em quay lại, nhưng không phải em phát vào hội trường hôn lễ, nhất định là Tần Dung, anh sao lại không tin lời em?" Tần Trăn Trăn có chút cuồng loạn, "Vì sao lại không chịu tin tưởng em?"

Mộ Liên nghe âm thanh chói tai bên kia điện thoại, hắn nhíu mày một cái, "Không phải tôi không tin cô, là Dung Dung căn bản không thể làm như vậy được, video là cô quay lại, cô ấy làm sao có thể biết được sự tồn tại của video này?"

Tần Trăn Trăn á khẩu không trả lời được.

Cô ta không thể nói với Mộ Liên, trước khi hôn lễ của hắn được cử hành cô ta đã đi tìm Tần Dung, còn đưa video này cho Tần Dung xem.

Đem chuyện này nói ra không phải là tự vả vào mặt cô ta sao?

"Em không biết, dù sao em dám khẳng định chính là Tần Dung làm, anh nhất định phải tin tưởng em, thật không phải là em phát video ấy ra, em ở trong chuyện này cũng là người bị hại!"

Tần Trăn Trăn nhớ tới bản thân mấy ngày trước vì Tần Dung mà phải chịu ủy khuất, con ngươi cô ta mang theo hận ý ngập trời, "Chính con tiện nhân Tần Dung kia, em biết là chị ta, mấy người đều bị tiện nhân này lừa."

Mộ Liên bị hai chữ "tiện nhân" của Tần Trăn Trăn đâm một nhát, hắn không nghĩ tới Tần Trăn Trăn thật sự lại có mặt như vậy.

Giống như là một đứa trẻ được cưng chiều đến hư hỏng, trừ tính khí kiêu căng ra, không có một chút giáo dục nào, lại chửi chị gái của mình là tiện nhân.

Cho dù Tần Dung không thích mẹ con Tần Trăn Trăn đi nữa, cô ấy cũng chưa từng mở miệng mắng họ, chẳng qua khi nhắc tới họ cô ấy sẽ mất hứng mà thôi.

Trong lòng Mộ Liên vẫn còn yêu Tần Dung, cho nên nghe Tần Trăn Trăn nói như vậy, trong lòng hắn vô cùng không thoải mái."Không được gọi Dung Dung như vậy, cho dù thế nào cô ấy cũng là chị cô."

Mộ Liên dừng một chút, trong giọng nói của hắn mang theo tự trách, "Hơn nữa chúng ta có lỗi với cô ấy trước."

Nghe được giọng nói áy náy của Mộ Liên, Tần Trăn Trăn là giận không có chỗ phát tiết, ngực nàng giống như bị một tảng đá lớn chèn ép, bực bội khó chịu.

"Lúc anh ở trên giường với em sao không nói thật có lỗi với chị ta?" Tần Trăn Trăn trong lòng tức giận, ngoài miệng cũng chanh chua cay nghiệt.

"Mộ Liên, anh không cảm thấy lời mình nói buồn cười sao? Nếu thật lòng thích chị ta, anh sẽ lên giường với em gái chị ta sao? Phản bội cũng phản bội rồi, ở trước mặt em muốn lập đền thờ trinh tiết chắc?" Tần Trăn Trăn từng câu đấm chọt tới trong ngực Mộ Liên.

Nghe lời nói của Tần Trăn Trăn, sắc mặt Mộ Liên trắng bệch, thật lâu cũng không nói ra một câu.

Bên kia điện thoại quá mức yên tĩnh, khiến cho Tần Trăn Trăn cũng ngừng cay nghiệt, trong lòng cô ta có một ít bất an.

Ngay tại thời điểm Tần Trăn Trăn định nói gì đó, Mộ Liên cuối cùng cũng mở miệng.

"Đúng, cô nói không sai, chuyện này ban đầu chính là tôi sai." Mộ Liên nhéo sống mũi một cái, mặt hắn đầy vẻ mệt mỏi bất lực.

Tần Trăn Trăn há miệng, trong lòng cô ta càng buồn phiền lợi hại hơn.

"Kết cục này của tôi, tôi phải chịu trách nhiệm." Mộ Liên nói khẽ với Tần Trăn Trăn.

Thấy Mộ Liên một lời liền chặt đứt ý của cô ta, Tần Trăn Trăn rốt cuộc cũng tháo xuống hận ý, cô ta có vẻ hơi hốt hoảng kêu lên một tiếng, "Anh Mộ Liên."

"Em vừa rồi đã nói sai, anh đừng nóng giận, em không có ý đó." Âm thanh của Tần Trăn Trăn mang theo luống cuống.

Mộ Liên nghe Tần Trăn Trăn nói lời này, hắn thậm chí có thể tưởng tượng được nét mặt của đối phương bây giờ, nhất định là đơn thuần vô tội, đau khổ làm người khác đau lòng.

Tần Trăn Trăn không tính là đẹp, ít nhất so với Tần Dung thì thua kém rất nhiều, nhưng trên người cô ta lại có một khí chất em gái nữ sinh, cho người khác cảm giác thanh thuần vui vẻ.

Mộ Liên cũng không biết dáng vẻ nào mới thật sự là Tần Trăn Trăn, cô ta ở trước mặt hắn luôn mềm mại đơn thuần, thời điểm cô ta kêu Tần Dung hai tiếng tiện nhận, thanh âm lại chói tai, xa lạ như vậy.

"Tôi không tức giận, tôi chẳng qua thấy cô nói rất đúng, cho nên chúng ta sau này đừng gặp mặt nữa." Mộ Liên bình tĩnh nói.

Trước kia quả thật Mộ Liên từng do dự giữa Tần Dung và Tần Trăn Trăn, mặc dù cuối cùng hắn vẫn lựa chọn Tần Dung, nhưng trong lòng hắn đối với Tần Trăn Trăn vô cùng áy náy.

Hôm nay xem ra bọn họ quả thật không thích hợp, bất kể là tình cách, hay nhân tố bên ngoài, bọn họ đều không thể liên hệ như vậy nữa.

Tần Trăn Trăn hoàn toàn luống cuống, cô ta dùng sức mím môi một cái, biểu tình như sắp khóc, "Anh Mộ Liên, em thật lòng thích anh, thật sự, em trước đây đã thích anh rất lâu, nhưng anh đã cùng Tần Dung ở bên nhau, anh căn bản không hề chú ý tới em."

Đây cũng chính là nguyên nhân Tần Trăn Trăn căm hận Tần Dung.

Từ nhỏ đến lớn, Tần Dung đều rất ưu tú, cho dù là bề ngoài, học tập, năng lực, ăn nói hay khí chất, người khác đều sẽ đặt cược vào cô.

Ở dưới sự nổi bật của Tần Dung, Tần Trăn Trăn tỏ ra vô cùng bình thường, cho nên Mộ Liên tới giờ vẫn không hề chú ý tới cô ta.

Tần Trăn Trăn thật sự thích Mộ Liên, không chỉ đơn thuần là vì muốn cướp đi người đàn ông của Tần Dung.

Nếu không phải thật lòng thích, Tần Trăn Trăn sao có thể hạ mình như vậy? Dù sao bây giờ cô ta cái gì cũng không thiếu, chỉ nhìn vào thân phận thiên kim Tần gia, cô ta cũng có thể tìm được một chàng kim quy tế*.

*Kim quy tế: Chàng rể quý.

Đối với bày tỏ của Tần Trăn Trăn, nếu là trước kia Mộ Liên sẽ còn động tâm, nhưng đối phương lại thừa dịp hắn không phòng bị mà quay lại đoạn phim đó, Mộ Liên đã sớm không còn tâm tư đó với Tần Trăn Trăn nữa rồi.

"Người tôi thích là chị cô, dù không thể ở bên cô ấy, tôi và cô cũng không thể nào." Mộ Liên khéo léo từ chối Tần Trăn Trăn.

Câu nói "Tôi thích chị cô" kia của Mộ Liên như một bạt tai vang dội, hung hãn đánh lên trên mặt của Tần Trăn Trăn, đánh đến cả người cô ta phải vô ý thức run lên.

Mặc dù đã sớm đoán được Mộ Liên không bỏ Tần Dung được, nhưng bị Mộ Liên nói ra thẳng thừng như vậy, tự ái của Tần Trăn Trăn giống như bị người khác chà đạp trên mặt đất.

Oán giận tràn đầy trong ngực cô ta, thiếu chút nữa khiến cho Tần Trăn Trăn mất hết toàn bộ lý trí.

"Anh sẽ hối hận! Mộ Liên, tôi sẽ khiến cho anh hối hận!" Tần Trăn Trăn tràn đầy căm hận.

Nói xong, cô ta ném điện thoại ra ngoài.

Mặc dù buông lời độc ác với Mộ Liên, nhưng Tần Trăn Trăn vẫn cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, cô ta không nhịn được che mặt khóc ồ lên.

Cô ta còn tưởng rằng Mộ Liên có chút hảo cảm đối với mình, không ngờ chân tướng lại trêu ngươi như vậy

Tần Trăn Trăn khóc trôi cả trang điểm, lúc cô ta đang thương tâm, điện thoại di động lại vang lên.

Điện thoại di động bị Tần Trăn Trăn ném vỡ, không ngờ rằng điện thoại bị rớt không hư, còn có thể nhận được cuộc gọi.

Tần Trăn Trăn còn tưởng là điện thoại của Mộ Liên gọi đến, cho nên vội vàng nhặt điện thoại dưới đất lên.

Bởi vì màn hình điện thoại đã bể rất lợi hại, Tần Trăn Trăn dò mấy lần, mới thành công nghe được điện thoại.

"A lô." Tần Trăn Trăn mang vẻ mong đợi, cô ta còn tưởng rằng Mộ Liên nghĩ thông, hắn cuối cùng phát hiện người mình thích là cô ta, chứ không phải Tần Dung.

Không ngờ rằng bên kia điện thoại truyền đến một giọng nữ cười chúm chím, "Giọng nói nghẹn ngào như vậy, mới khóc?"

Tần Trăn Trăn sững sốt một chút mới ý thức được, răng cô ta cũng bị cắn nát, "Tần! Dung!"

Tô Hòa không có trả lời, chẳng qua cho Tần Trăn Trăn nghe một đoạn thu âm.

"Người anh thích là em, anh và Tần Trăn Trăn chẳng qua là anh nhất thời hồ đồ, anh đối với cô ta không hề động lòng."

"Video cũng không phải anh quay lại, càng không phải anh phát vào hội trường hôn lễ."

"Đó là hội trường hôn lễ của chúng ta, anh làm sao có thể chiếu loại video đó?"

"Nhất định là Tần Trăn Trăn làm, anh thật không biết chuyện này, anh cũng không biết tại sao cô ta lại làm ra chuyện như vậy."

"Anh lúc ấy thật sự là hồ đồ nhất thời, người anh thật lòng thích chỉ có một mình em."

"Dung Dung, em hãy tha thứ cho anh lần này đi, anh thật sự không thể không có em."

Đoạn thu âm nào Tô Hòa đã cắt ghép rồi, là đối thoại của cô và Mộ Liên trong phòng làm việc.

Nội dung thu âm đã cắt đi lời nói của Tô Hòa, chỉ lưu lại đoạn Mộ Liên phủi sạch quan hệ giữ hắn và Tần Trăn Trăn.

Nghe xong đoạn thu âm, con ngươi Tần Trăn Trăn bắn ra oán độc, "Tần Dung, cô tiện nhân này!"

"Tôi chẳng qua là lấy đạo của người trả cho người, cô ở trong hôn lễ của tôi và Mộ Liên cho tôi một đại lễ như vậy, tôi làm sao có thể không trả cho cô một chút lễ vật chứ?" Tô Hòa giọng lười biếng.

Tô Hòa hôm nay đã nhắc tới Tần Trăn Trăn nhiều lần với Mộ Liên, nàng đoán được là sau khi mình đi hắn sẽ gọi điện cho Tần Trăn Trăn.

Kết quả là lại để cho Tô Hòa đoán đúng.

Nghe được thanh âm khàn khàn và mong đợi của Tần Trăn Trăn, cô cũng biết Mộ Liên đã gọi đến, mà Tần Trăn Trăn là thật lòng thích Mộ Liên.

Là thật lòng thì tốt, không thật lòng mới khó chơi.

Tô Hòa không thích làm gì khác, chỉ đặc biệt thích châm chọt những người "thật lòng" này.

Không đợi Tần Trăn Trăn trả lời, Tô Hòa tiếp tục nói, "Xem ra cô thật cho người ta ngủ không rồi, đối phương một chút cũng không vừa ý cô, bằng không cũng sẽ không cuống cuồng phủi sạch quan hệ trước mặt tôi như vậy."

"Chỉ là tôi lại thích sạch sẽ, không thích tìm bạn trai ở trong thùng rác, cho nên nếu cô có bản lĩnh khiến cho Mộ Liên thích cô, tôi sẽ không phản đối hai người ở bên nhau." Tô Hòa cười hiền hòa.

"Không cần cảm ơn tôi, chuyện cô nên cảm ơn, là tôi thay cô làm Tổng giám đốc Tần thị, ngồi ở địa vị cao như vậy cũng là một chuyện rất mệt mỏi nha." Tô Hòa thờ ơ cười.

Vành mắt Tần Trăn Trăn nóng lên, "Cô, tiện..."

Không đợi Tần Trăn Trăn mắng xong, Tô Hòa đã cúp điện thoại, ngăn cản đối phương om sòm.

Nghe âm thanh tắt máy, Tần Trăn Trăn tức giận lại ném điện thoại di động ra ngoài, ánh mắt cô ta bắn ra tàn nhẫn và oán độc.

Tần Dung, cô được lắm!Tôi muốn cô cái gì cũng không có!

-

Sau khi cúp điện thoại xong, Tô Hòa vươn người một cái.

Trong phòng tràn ngập ánh sáng, Tô Hòa cả người tắm trong ánh mặt trời, ánh sáng màu vàng kia rơi vào trong tròng mắt của cô, sáng chói rực rỡ.

Nguyên chủ là một thân nhan sắc trời cho, giá trị nhan sắc được trời cao sủng ái.

Cho nên lần đầu tiên khi Tô Hòa đến Tần thị làm việc, hấp dẫn vô số ánh nhìn.

Hôm qua thông báo Tần Trăn Trăn bị cắt chức vừa mới hạ xuống, hôm nay tin tức Tần gia Đại tiểu thư chân chính trở thành Tổng giám đốc rất nhanh đã được truyền khắp công ty.

Chị em nhà giàu tranh đoạt một nam nhân là tiết mục vốn vô cùng thú vị, chưa nói đến hai vị thiên kim Tần gia kia xuất thân hoàn toàn không giống nhau.

Một người là do người vợ đầu tiên của Tần Tranh Vanh sinh ra, ở cổ đại gọi đây là đích trưởng nữ.

Một người khác có chút không thấy được ánh sáng, mặc dù trên danh nghĩa là đứa trẻ do vợ kế sinh ra, nhưng bên ngoài đều đang đồn Lý Uyển Linh là tiểu tam lên chức.

Mà Tần Trăn Trăn còn là đứa con gái riêng cho Lý Uyển Linh sinh ra khi còn chưa trở thành vợ lớn, vì vậy cả hai chị em vô cùng bất hòa.

Trên dưới công ty Tần thị đều đang bàn luận chuyện này, mọi người chưa từng gặp Tần Dung, cho nên đối với cô hết sức tò mò.

Trong phòng vệ sinh nữ, nhân viên Tần thị một bên chỉnh trang nhan sắc, một bên chia sẽ tin tức mà họ biết được.

"Nghe nói vị Tần đại tiểu thư này dáng vẻ rất xinh đẹp, hơn nữa năng lực làm việc rất mạnh, dựa vào cố gắng của mình mà làm được vị trí Phó tổng."

"Là ở công ty nhà vị hôn phu chứ? Chậc chậc, bỏ ra sáu năm thanh xuân, còn tưởng rằng sẽ trở thành nữ chủ nhân của Mộ gia, không nghĩ tới lại làm không công cho người ta."

"Cái này là Mộ Liên kia thật sự không phải, làm chuyện xấu gì cũng được, lại còn giương chân tới tận chỗ em gái nhà người ta. Chỉ là, đồng tình thì đồng tình, nhưng tôi cũng không xem trọng vị Tần đại tiểu thư này."

"Tôi cũng vậy, khác nghề như khác núi, Tần nhị tiểu như đó đã như vậy, không biết vị Tần đại tiểu thư này tới công ty như thế nào."

"Cảm giác tóc trên đầu Lý phó tổng sẽ phải rụng thêm rồi, mới tiễn đi một vị Nhị tiểu thư, lại đón về một nàng Đại tiểu thư."

"Chờ đi, Tần Đại tiểu thư đến công ty lại phải gió tanh mưa máu một hồi, chưa nghe qua quan mới nhậm chức đều phải lập uy sao? Mấy người ở "ngự tiền" cũng phải phục vụ cẩn thận đi."

"Tôi chính là "ngự tiền" phục vụ, mấy người đừng nói vậy, trong lòng tôi rất sợ, thật cảm giác Đại tiểu thư này sẽ đem tới rất nhiều chuyện, dù sao cũng xinh đẹp như thế, còn đem bạn trai ném đi, khẳng định là hung thần ác sát, rất sợ."

Nữ nhân này vừa dứt lời, mọi người còn chưa kịp bày tỏ đồng tình, một người phụ nữ liền đi vào.

Người phụ nữ đó mặc trên người bộ quần áo xa xỉ nhất của quý này, vóc người cao gầy, ngũ quan minh diễm xinh đẹp hùng hổ dọa người.

Cô vừa xuất hiện, các cô gái mới vừa rồi hãy còn thảo luận bát quái nhất thời đều hụt hơi, bởi vì đối phương quá xinh đẹp, khí chất cũng quá mạnh mẽ, khiến người khác ở trước mặt cô phải thấp hơn một cái đầu.

Mặc dù mọi người đều chưa từng gặp qua Tô Hòa, nhưng ở đây không có ai bị ngu, cơ hồ là trong một cái chớp mắt liền nhận ra thân phận của cô.

Tất cả mọi người đều lộ ra biểu tình lúng tính, lúc Tô Hòa đi vào, bọn họ không tự chủ rụt cổ một chút, sau đó ảo não đi ra ngoài.

Tô Hòa cũng không nhìn bọn họ, chỉ đi thẳng tới bồn rửa tay trước mặt.

Đối với loại chỉ trích này, hơn nữa là loại chỉ trích bị cô bắt gặp, Tô Hòa hoàn toàn không thấy lạ.

Bởi vì đặc thù công việc, Tô Hòa nhiệm vụ gì cũng biết làm, trước kia cô đã làm nhiệm vụ vai chính trong một thế giới khác.

Cái nhiệm vụ đó cực kì cẩu huyết, Tô Hòa thấy nam chính nhất định sẽ ngã xuống, cùng nam phụ gặp mặt nhất định sẽ bị nam chính hiểu lầm, đi chỗ nào tìm việc cũng bị người khác chỉ trích là cặp kè người giàu có, bị bao nuôi.

Toàn thế giới đối với Tô Hòa đầy ác ý, đều chờ tổng tài ưu việt xuất hiện cứu cô.

Bực bội nhất là, quy định nhiệm vụ cưỡng ép Tô Hòa nhất định phải dựa theo vị trí kịch tình, nếu không sẽ xóa bỏ hết làm lại từ đầu.

Dưới tình huống như vậy, cô vẫn xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ.

Sau khi rửa tay sạch sẽ, Tô Hòa rút ra hai tờ giấy tỉ mỉ lau sạch, sau đó ném vào thùng khác, sống lưng thẳng tắp rời khỏi nhà vệ sinh.-Nữ nhân viên ở phòng vệ sinh đó nói không sai, quan mới nhậm chức dĩ nhiên là phải lập uy rồi.

Tô Hòa sau khi đi làm sẽ cho thư ký thông báo giám đốc dưới tay buổi chiều đi họp, để cho bọn họ báo cáo các tình hình.

Hội nghị ấn định vào hai giờ chiều, ở phòng họp trên tầng cao nhất trong công ty, tham gia đều là những nhân vật tọng yếu trong công ty.

Đối với Tần gia Đại tiểu thư, những giám đốc này sớm đã có nghe đồn, nghe nói là một vị Phó tổng đẹp đến sấm rền gió cuốn, trợ giúp Mộ thị bắt được rất nhiều hạng mục.

Lần này chính mắt nhìn thấy Tần gia Đại tiểu thư, ý nghĩ của bọn họ đều là, nghe danh không bằng gặp mặt.

Mặc dù chưa biết năng lực thật sự của đối phương như thế nào, nhưng khí chất trên người cô vô cùng mạnh mẽ, cô mang giày cao gót đi vào, mọi người đều không khỏi ngồi ngay ngắn trở lại.

Nhất là thư ký ghi chép cuộc họp, sắc mặt cứng lại một chút, cô cúi đầu không dám nhìn Tô Hòa, rất sợ đối phương nhận ra mình.

Người buổi sáng ở phòng vệ sinh nói mình là "ngự tiền" phục vụ, nói Tô Hòa khẳng định là người hung dữ chính là cô ta.

Khoảnh khắc Tô Hòa đi vào, bắp chân cô ta theo bản năng rút lại, cả người căng cứng, giống như hận mình không thể co lại trước mặt Tô Hòa.

"Tần tổng."

"Tần tổng."

"Tần tổng."

Giám đốc các phòng ở Tần thị chào hỏi Tô Hòa.

Tô Hòa khẽ vuốt cằm, tay cô vịn vào ghế ngồi, tùy ý đứng, trên người lộ ra khí thế không thể coi thường.

"Tôi tên Tần Dung, bắt đầu từ hôm nay chính thức đảm nhiệm vị trí Tổng giám đốc Tần thị, hy vọng sau này có thể cùng hợp tác thuận lợi với các vị đang ngồi đây."

Tô Hòa đơn giản giới thiệu mình xong, liền kéo ghế ra, sau đó ngồi xuống.

"Mọi người bắt đầu đi." Tô Hòa lật văn kiện trước mặt ra, nhàn nhạt mở miệng.

Bởi vì Tô Hòa là người nhảy dù xuống, nên mọi người suy đoán cô sẽ hỏi tình huống kinh doanh mấy năm nay của công ty, ngày hôm qua giám đốc các phòng đều bắt đầu chuẩn bị tài liệu.

Tô Hòa vừa nhìn văn kiện trong tay, vừa nghe báo cáo từ các phòng quản lý, không ngờ chỗ bọn họ cũng làm PPT.

Màn hội nghị này đi thẳng đến năm giờ rưỡi chiều, ba tiếng rưỡi, nửa đường chỉ nghỉ ngơi mười phút.

Trước kia chưa tới công ty, Tô Hòa đối với việc kinh doanh của Tần thị có tìm hiểu sơ bộ.

Trước kia Tần Tranh Vanh cho cô xem qua tài liệu quan trọng của công ty, hơn nữa Tô Hòa thông qua đường dây đặc thù điều tra Tần thị, cho nên suy nghĩ của cô có thể dễ dàng theo kịp các lão làng nội bộ ở đây.

Nghe xong toàn bộ báo cáo, Tô Hòa liếc nhìn tài liệu trong tay, sau đó đặt câu hỏi.

"Sản phẩm của công ty mới đưa ra thị trường tôi đã xem qua, giá thành sản phẩm nhằm vào nhóm người nào?" Tô Hòa hỏi.

"Giá thành sản phẩm chủ yếu nhắm vào thị trường người trẻ tuổi." Giám đốc phòng tiêu thụ vội nói."Nếu là thị trường người trẻ tuổi, tại sao điều tra thị trường lại chứng tỏ người trẻ tuổi không đủ sức mua?" Trong tay Tô Hòa là báo cáo điều tra thị trường của sản phẩm mới.

Tô Hòa nhìn về phía giám đốc bộ phận tiêu thụ, "Anh có nghĩ tới là cái gì tạo thành hay không?"

Ánh mắt Tô Hòa rơi vào trên người giám đốc bộ phận tiêu thụ, hắn nhất thời như gai ở lưng, không tự chủ nuốt xuống một chút.

"Đây là bởi vì trong nước cạnh tranh quá kịch liệt, chúng ta mới đưa sản phẩm ra thị trước, cũng có một công ty vừa mới đưa sản phẩm ra thị trường, vì không muốn bị công ty này bỏ lại phía sau, nên mới đưa ra sản phẩm trước thời hạn..."

Không đợi giám đốc bộ phận tiêu thụ nói xong, Tô Hòa liền cướp quyền phát biểu, "Cho nên tiền kỳ truyền thông không đúng chỗ?"

Thanh âm của Tô Hòa không lớn, nhưng nặng nề đặt lên trên người giám đốc bộ phận tiêu thụ, hắn nhận được áp lực to lớn, sau đó gật đầu một cái, "Là nguyên nhân này."

Ngón tay Tô Hòa vô ý gõ bàn một cái, cô híp nửa con mắt, giống như là một con dã thú đói bụng, tất cả sắc bén đều nằm sâu trong đôi mắt.

Thấy kéo đến bộ phận của mình, giám đốc kinh doanh giải thích, "Chuyện đưa ra thị trường này quá gấp, ước chừng nói trước hai tháng, chúng tôi đã hết sức đền bù."

"Đưa ra thị trường trước thời hạn là được hội đồng quản trị nhất trí đồng ý, hơn nữa tôi đã sớm nói với bộ phận tuyên truyền các người, để cho các người sớm chuẩn bị sẵn sàng." Giám đốc tiêu thụ lật ngược.

Nghe cả hai giám đốc sắp cãi vả, ánh mắt Tô Hòa lướt qua mọi người.

Cảm giác được ánh mắt của Tô Hòa, hai giám đốc nhất thời ngừng công kích, ai cũng đều không dám lên tiếng nữa.

"Không tuyên truyền đúng lúc, đưa ra sản phẩm ra thị trường trước thời hạn so với bị công ty khác công bố sản phẩm trước có gì khác nhau sao? Cũng là tiêu thụ thấp thôi?" Tô Hòa giọng điệu nặng nề khiến cho không khí phòng làm việc đông lại.

Giám đốc tiêu thụ đỏ mặt, cũng không biết nên nói cái gì.

Thấy Tô Hòa chỉ trích giám đốc tiêu thụ, giám đốc kinh doanh vừa định thở phào nhẹ nhõm, Tô Hòa lại lên tiếng, vẫn là giai điệu không nhanh không chậm.

"Nghiên cứu sản phẩm cho người trẻ tuổi, người trẻ tuổi lại không đủ sức mua, là sản phẩm có vấn đề, hay phương hướng kinh doanh có vấn đề?" Tô Hòa khiến người khác kinh sợ, trên mặt lại không có một tia biểu tình.

Bộ nghiên cứu cũng không tham gia cuộc họp này, cho nên Tô Hòa nói vấn đề nhanh, vẻn vẹn chỉ là để nói cho giám đốc kinh doanh nghe.

Coi như giám đốc nghiên cứu có ở đây đi nữa, hắn cũng có thể đường đường chính chính nói bộ phận kinh doanh có vấn đề.

Bởi vì mỗi lần phải gửi một sản phẩm mới, đầu nhập vốn đều là lấy đơn vị trăm triệu để tính.

Muốn đầu tư nhiều tiền như vậy, tiền đề nhất định phải làm nghiên cứu thị trường, điều tra nhu cầu của người trẻ tuổi.

Mỗi lần nghiên cứu sản phẩm mới đều mất từ ba đến năm năm để nghiên cứu thị trường, sau đó công ty chính mới dám đầu tư.

Cho nên ai dám tùy tiện hủy bỏ sản phẩm mới không phù hợp với sở thích của người trẻ tuổi?Ai dám?

Ai dám nói bao nhiêu tiền như vậy đều trôi theo nước rồi?

Giám đốc kinh doanh đương nhiên không dám, giám đốc chỉ có thể nói quanh coi, "Thời gian đưa ra thị trường quá gấp..."

"Tôi không cần anh mượn cớ, tôi chỉ cần kết quả cuối cùng!" Tô Hòa cắt đứt giám đốc thị trường, ánh mắt cô như dao, mũi nhọn sắc bén, "Thứ tôi muốn là phương án giải quyết!"

"Anh nói nhu cầu của người trẻ tuổi là gì?" Tô Hòa đùng một tiếng khép văn kiện trong tay lại, cô hỏi giám đốc kinh doanh.

Khí chất mạnh mẽ trên người Tô Hòa tỏa ra, giám đốc kinh doanh đầu óc kẹt lại, trong đầu hắn trống rỗng.

Tô Hòa cũng không nóng nảy, ngón tay cô có tiết tấu gõ vào góc bàn.

Thấy giám đốc kinh doanh vẫn không trả lời, Tô Hòa đổi cách hỏi khác.

"Sản phẩm của chúng ta so với các công ty khác có gì khác nhau? Nó dựa vào cái gì tỏa sáng ở trên thị trường, khiến cho người khác phải bỏ tiền túi mua?"

Tô Hòa tiếp tục hỏi giám đốc kinh doanh, "Quan niệm tiêu xài của người trẻ tuổi là cái gì? Là tính năng nào? Là chức năng mạnh mẽ? Hay bề ngoài?"

"Anh dựa theo những gì tôi vừa nói, chậm nhất là vào thứ tư phải cho tôi một bản phương án tuyên truyền mới." Tô Hòa nói với giám đốc kinh doanh, "Một bản phương án tuyên truyền có thể khiến tôi hài lòng!"

"Vâng, Tần tổng." Giám đốc kinh doanh vô ý xoa cái trán đã đầy mồ hôi lạnh.

Sau khi nói xong vấn đề về sản phẩm mới, Tô Hòa lại bắt đầu nói tới những bộ phận khác.

Tô Hòa chỉ ra điểm sau, đưa ra ý kiến rất chuyên nghiệp, khiến cho tất cả mọi người đang ngồi đó đều phải ngồi thẳng dậy, vô cùng áp lực.

Cách nghề như cách núi, bọn họ còn tưởng rằng Tô Hòa hôm nay chẳng qua là nghe báo cáo một chút, hiểu đơn giản một chút cách vận hành của công ty mà thôi.

Ai có thể ngờ Tô Hòa đã sớm thăm dò lai lịch công ty, còn hiểu biết rất sâu với sản phẩm mới và thị trường.

Hôm nay ngoại trừ câu giới thiệu bản thân của Tô Hòa ra, cô một chữ cũng không nói nhảm.

Mặc dù nói không nhiều, nhưng mỗi câu đều nói đều trọng điểm, làm mọi người trong phòng họp lòng đầy hoang mang, mỗi người đều mang theo băn khoăn bất an.

Cảnh tượng đó không giống như là đang họp, mà giống như triều thần đang cống nạp cho nữ vương.

Nữ bí thư ghi chép cuộc họp cũng nghĩ như vậy, chỉ là cô ngoại trừ bất an ra, còn có một loại cảm giác nòng hừng hực.

Trước đó cô ở trong nhà vệ sinh nói người ta như vậy, nói người ta không chuyện nghiệp, nói người ta bởi vì hung thần ác sát nên hôn phu mới bỏ chạy.

Hôm nay những lời nói đó liền quay lại đánh thẳng vào mặt cô ta, Tổng giám đốc mới nhậm chức không chỉ chuyên nghiệp, năng lực vô cùng xuất chúng.

Nữ nhân mạnh mẽ ưu tú, trên đời có bao nhiêu đàn ông có thể sánh vai với cô ấy? Khó trách vị hôn phu phải từ bỏ, bởi vì căn bản không trấn áp được.

Sau khi cuộc họp kết thúc, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Tô Hòa qua loa chỉnh sửa lại văn kiện trước mặt mình một chút, cô đứng lên, sau đó nói với kế toán.

"Bảng báo cáo trước đó anh đưa tôi không tỉ mỉ, làm lại một bản, đem năm năm gần đây so sánh một bản, mỗi năm một lần đến mỗi tháng một lần đều cặn kẽ so sánh, chiều mai trước ba giờ đưa cho tôi." Tô Hòa.

Đột nhiên bị gọi tên khiến sống lưng kế toán cứng lên, hắn liền vội vàng nói, "Vâng, Tần tổng."

Tô Hòa kéo ghế của mình ra, "Hôm nay chỉ tới đây thôi, làm phiền rồi."

Đối với lời "Làm phiền rồi" của Tô Hòa, mọi người chỉ coi như cô đang khách khí, bây giờ ai cũng không dám khinh thường trước mặt cô.

Nói xong Tô Hòa liền dẫn đầu rời khỏi phòng làm việc.

Sau khi Tô Hòa rời đi, mọi người giống như bị rút hết tinh khí, thần kinh căng thẳng cũng theo đó buông lỏng.

Mặc dù một phòng không ai lên tiếng, nhưng tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng thở dài trong lòng.

Vị Tần tổng mới nhậm chức này của bọn họ... Rất cường thế khó khăn đây!

Nữ thư ký ôm máy tính xách tay từ phòng họp đi ra ngoài, đi không bao lâu liền gặp được đồng nghiệp ở phòng vệ sinh.

Đồng nghiệp thấy sắc môi thư ký trắng nhợt, mặt đầy tiều tụy, cô nhìn hai bên một chút, sau đó đem nữ thư ký kéo đến một góc.

"Cô bị làm sao vậy? Chẳng lẽ bị Tần tổng mắng?" Đồng nghiệp bây giờ có cảm giác đồng cảm vô cùng.

Dù sao việc ở nhà vệ sinh cô cũng tham dự, bây giờ nữ thư ký bị Tần tổng chỉnh, kết quả của cô sau này cũng không khá hơn bao nhiêu.

"Không có." Nữ thư ký lắc đầu một cái.

"Vậy cô bị làm sao? Chẳng lẽ tới kỳ kinh nguyệt?" Đồng nghiệp nghi ngờ quét một vòng trên người cô.

"Không phải, tôi..." Nữ thư ký giật giật môi, cuối cùng ôm lấy đồng nghiệp, "Tôi sợ, Tần tổng thật sự lợi hại, khí thế quá mạnh mẽ, tôi sợ."

Mặc dù Tô Hòa hoàn toàn làm như không nhận ra cô, nhưng nữ thư ký lại chột dạ, hơn nữa lúc họp khí thế Tô Hòa cường đại như vậy, cô thật sự bị giật mình.

"Dọa người như vậy sao?" Đồng nghiệp vỗ bả vai nữ thư ký, an ủi cô, "Cô ấy nhận ra cô rồi à?"

"Tôi không biết, cô ấy lúc họp không hề nhìn tôi, đều chỉ trích các giám đốc bộ phận, nói đến nối bọn họ á khẩu không trả lời được." Nữ thư ký mở miệng.

Nghe lời nói của nữ thư ký, đồng nghiệp sợ hết hồn, "Cô ấy vừa tới công ty ngày đầu tiên, liền đem lửa đốt lớn như vậy? Cô ấy như vậy người khác sẽ chịu phục tùng sao?"

Coi như là con gái chủ tịch, ngày thứ đầu tiên tới công ty cũng không cần diễu võ giương oai như vậy chứ?

"Giám đốc bị chỉ trích là bởi vì không làm tốt công việc, bị Tần tổng chỉ ra sai lầm." Nữ thư ký biểu tình rất phức tạp, "Cô ấy rất lợi hại, giống như biết rất rõ tình huống đầu tư kinh doanh của công ty chúng ta."

"Không thể nào?" Đồng nghiệp cũng phức tạp, "Cô ấy mới đến ngày đầu tiên mà thôi, thật có thể làm việc không chút sai lầm?"

"Ừ, cho nên tôi nói cô ấy rất lợi hại." Nữ thư ký gật đầu một cái, "Quả là nữ cường nhân, giống như trên tivi hay chiếu vậy."

Nữ thư ký ho khan một tiếng, cô ngượng ngùng nói, "Nói thật ra thì tôi rất sùng bái Tần tổng, vừa đẹp lại vừa có năng lực, hy vọng cô ấy đừng gây khó dễ cho tôi, ngàn vạn lần đừng gây khó dễ cho tôi, tôi sau này sẽ không tùy tiện nói xấu người khác nữa."

"Tôi cảm thấy rằng." Nữ thư ký thấp giọng, ở bên tai đồng nghiệp nhỏ giọng nói một câu, "Cô ấy so với Tần tổng trước đó hoàn toàn không cùng đẳng cấp."

Đồng nghiệp kinh ngạc không nói ra lời.

Ban đầu đồng nghiệp này không quá tin tưởng lời nói của nữ thư ký, nhưng theo thời gian thay đổi, vị Tần đại tiểu thư kia sấm rền gió cuốn, hành đồng mạnh mẽ rất nhanh liền được tất cả mọi người nhận định.

Tô Hòa đến cũng không như đao phủ ra tay chặt xuống, mà là đem tất cả lãnh đạo cao cấp trong công ty điều tra một lần, đại khái thăm do tính khí cùng năng lực làm việc của bọn họ.

Sau khi có thể hiểu đại khái tình hình nhân sự trong công ty, Tô Hòa liền có thể hốt đúng bệnh đúng thuốc, dùng đúng người đúng việc.

Trong một tháng ngắn ngủi, Tô Hòa ở Tần thị vững vàng gót chân, không ai dám nghi ngờ năng lực làm việc của cô.

Ngay cả Tần Tranh Vanh cũng nhìn Tô Hòa bằng cặp mắt khác xưa, lúc hắn mới bắt đầu đưa Tô Hòa đến vị trí Tổng giám đốc này, cũng không quá tin tưởng năng lực của cô.

Tần Tranh Vanh đơn thuần là bởi vì Tô Hòa ở Mộ thị làm phó tổng, lần này trở lại chức vị chắc chắn không thể thấp hơn phó tổng, hơn nữa Tần Trăn Trăn không chịu thua kém, hắn liền lấy lại vị trí Tổng giám đốc của Tần Trăn Trăn, sau đó giao cho Tô Hòa.

Mặc dù vị trí Tổng giám đốc rất quan trọng, nhưng Tần Tranh Vanh tự mình sẽ giúp con gái trấn định, cho cô ấy thời gian nửa năm thích ứng với vận hành của công ty.

Không ngờ Tô Hòa năng lực lại mạnh như vậy, chỉnh những lão cáo già kia phục sát đất.

Con gái ưu tú như vậy, Tần Tranh Vanh vô cùng vui vẻ yên tâm, cuối cùng cũng có một người đáng tin nối nghiệp.

Thấy Tần Tranh Vanh càng ngày càng hài lòng với Tô Hòa, Lý Uyển Linh bắt đầu gấp gáp nổi dậy, bà ta lo lắng cứ tiếp tục như vậy, Tần thị sớm muộn sẽ bị nha đầu chết tiệt đó bỏ vào túi.

Cũng may Tần Trăn Trăn nghĩ thông suốt, cô ta có thể so ưu tú với Tần Dung, khiến cho hắn hối hận với lựa chọn của chính mình.

Tần Trăn Trăn đã bị Tần Tranh Vanh đuổi ra khỏi nhà hơn một tháng, cô ta có vô sỉ ra sao đi nữa thì cũng là con gái của Tần Tranh Vanh.

Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, khi Tô Hòa dần ra khỏi "làn sương thất tình", sự tức giận của Tần Tranh Vanh cũng lắng xuống. Biết lúc này Tần Tranh Vanh đã mềm lòng, Lý Uyển Linh liền bắt đầu thổi gió bên tai.

Tô Hòa đã sớm nhìn thấu chút tâm tư đó của Lý Uyển Linh, chỉ là cô cũng không thèm ngăn cản.

Tần Tranh Vanh đã hơn năm mươi tuổi, chỉ hi vọng người nhà hòa thuận đoàn viên, cho nên bây giờ hắn mới thường tiếc Tô Hòa như vậy.

Con người tới một độ tuổi nhất định sẽ nhìn lại sai lầm của mình, Tần Tranh Vanh lúc còn trẻ sẽ không có nhiều kiên nhẫn với người thân của mình như vậy.

Tô Hòa có thể lợi dụng điểm này, mẹ con Lý Uyển Linh tự nhiên cũng biết lợi dụng.

Bây giờ Tần Tranh Vanh không thể lập tức thất vọng hoàn toàn với Tần Trăn Trăn, dù sao cũng là máu thịt chí thân, dù con gái có càn quấy đi nữa, ở trong mắt cha mẹ cuối cùng vẫn là con của mình.

Tô Hòa cũng không ngăn cản mẹ con Lý Uyển Linh, nếu muốn quay về, thì cho quay về.

Tô Hòa câu câu môi, thích nhất là loại người biết rõ trong núi có hổ, còn muốn lên núi.

Tinh thần can đảm này thật đáng khâm phục!

-

Tô Hòa đoán không sai.

Biết Tần Trăn Trăn ở bên ngoài "không tốt", thái độ Tần Tranh Vanh dần mềm xuống, chỉ là ngại Tô Hòa, hắn cũng không để cho cô ta quay về nhà.

Lần này Tần Trăn Trăn phạm vào vấn đề đạo đức, Tần Tranh Vanh cũng rất tức giận, bằng không theo cách yêu thương của hắn dành cho Tần Trăn Trăn, cũng không bao giờ đánh đuổi cô ta ra khỏi nhà.

Nhưng bây giờ Tô Hòa về nhà, còn trở thành Tổng giám đốc công ty, cuộc sống đã bước vào nề nếp.

Mà đứa con gái khác lại lưu lạc ở bên ngoài, người ngoài còn điên cuồng công kích nó.

Tuy nói là Tần Trăn Trăn hoàn toàn có tội, nhưng nhân tính vốn chính là đồng tình với kẻ yếu, mỗi một cha mẹ đều nghiêng về đứa trẻ ngọt miệng, cuộc sống khó khăn.

Đây là bản tính vốn có của con người, Tần Tranh Vanh cũng không ngoại lệ.

Hơn nữa thái độ nhận sai của Tần Trăn Trăn vô cùng tốt, khiến cho Tần Tranh Vanh dần mềm lòng.

Do dự hai ngày, cuối cùng Tần Tranh Vanh cũng nói muốn cùng Tô Hòa ăn xong ra ngoài một chút.

Vườn hoa của Tần gia rất lớn, gió đêm tấp nập, thổi tới trên người rất thoải mái.

Sau khi từ phòng khách ra ngoài, Tần Tranh Vanh cũng không nói gì, luôn là dáng vẻ muốn nói lại thôi, không biết nên mở miệng thế nào.

Ngược lại Tô Hòa đánh vỡ sự yên lặng của hai người trước, mở miệng hỏi, "Ba, ba kêu con ra ngoài là vì chuyện của Tần Trăn Trăn?"

Bị Tô Hòa nhìn thấu, trên mặt Tần Tranh Vanh thoáng hiện vẻ lúng túng hiếm thấy.

Thật lâu sau Tần Tranh Vanh mới tựa như than thở nói, "Ba biết Trăn Trăn lần này thật sự quá đáng, nhưng chúng ta từ đầu đến cuối gì cũng là người một nhà."

"Nếu là người một nhà sao có thể làm ra chuyện này?" Tô Hòa nhìn thẳng Tần Tranh Vanh, "Nếu là em gái con, thì tại sao muốn câu dẫn bạn trai con? Khiến cho con ở hôn lễ bị khó xử như vậy?"

Tần Tranh Vanh vẫn yên lặng, hắn rung môi hai cai, mở miệng nhiều lần cũng không biết nên nói cái gì.

"Ba, ba là người đứng đầu một nhà, ba chủ trì đại cuộc, vì gia đình hòa thuận, cho nên hi vọng con có thể tha thứ cho nó." Tô Hòa thu hồi tầm mắt.

Cô rũ ánh nhìn, lông mi ở mí mắt phủ xuống, thanh âm của cô nhẹ vô cùng, "Nhưng ba không có đứng ở góc độ của con, không có đứng ở góc độ người bị hại mà suy nghĩ."

"Dung Dung." Nghe Tô Hòa nói lời này, Tần Tranh Vanh gấp gáp nói.

"Con là con gái của ba, ba nhất định không để con chịu ủy khuất, năng lực của con rõ ràng, Tần thị tương lai là phải giao vào tay con, ba, chỉ hy vọng..."

"Ba, ba đừng nói." Tô Hòa cắt đứt lời của Tần Tranh Vanh, "Con đồng ý cho Tần Trăn Trăn quay về, bất kể là nhà hay là công ty, con cũng không có ý kiến gì."

Tần Tranh Vanh sợ Tô Hòa tức giận, hắn vội vàng bổ sung, "Công ty vẫn nên giao cho con, Trăn Trăn không thích hợp xử lý công việc, hơn nữa nó cũng không đòi trở lại công ty."

"Bước đầu tiên là về nhà, bước thứ hai là về công ty đó, nếu như ba ngay cả điểm này cũng không nhìn ra được, coi như ba uổng công làm ba nó rồi!"

Lời nói của Tô Hòa không hề mang theo ý giễu cợt, nhưng lại khiến cho Tần Tranh Vanh ngượng nghịu.

"Con sẽ không tha thứ cho Tần Trăn Trăn đâu, cũng sẽ không coi nó là em gái mình, bởi vì hành động của nó không hề khiến con cảm nhận được một chút tình chị em nào."

Tô Hòa vô tư cười một tiếng, gương mặt vô cùng xinh đẹp dưới ánh trăng lại mang một loại buồn bã, cô mở miệng, "Nhưng cuối cùng ba vẫn là ba con. Con không muốn khiến ba khó xử, cho nên con đồng ý để nó quay lại."

"Con coi như là con gái tận lực cảm thông với ba, cũng hy vọng ba có thể thông cảm cho con, nó có thể trở lại, nhưng con sẽ không coi nó là em gái, điều duy nhất con có thể làm đó chính là không gây gổ với nó, không khiến ba phiền lòng." Tô Hòa.

Tần Tranh Vanh bởi vì lời nói của Tô Hòa mà không nhịn được áy náy đứng lên, hắn lại nhấn mạnh một lần, "Trong lòng ba hiểu rõ, công ty ba khẳng định..."

"Không nói những chuyện này." Tô Hòa cắt lời Tần Tranh Vanh, "Có nhiều thứ không thể dùng vật chất để suy xét, trời đã không còn sớm, ta về thôi."

Tần Tranh Vanh muốn nói lại thôi, thấy dáng vẻ Tô Hòa hoàn toàn không muốn nói nữa, cuối cùng hắn cũng không nói gì.

Lúc tới Tần Tranh Vanh do dự, lúc trở về hắn vẫn là dáng vẻ lo lắng đầy mặt, chỉ là tâm cảnh bất đồng.

Ban đầu là vì chuyện Tần Trăn Trăn trở lại mà lo lắng, bây giờ lại bắt đầu cảm thấy áy náy với con gái lớn rồi.

Cho dù vừa rồi Tần Tranh Vanh vẫn chưa nói xong, Tô Hòa vẫn biết hắn muốn nói cái gì.

Tần Tranh Vanh nhất định sẽ nói Tần thị sẽ cho Tô Hòa, mà hắn chẳng qua chỉ hy vọng người một nhà đoàn viên, chỉ cần Tô Hòa tha thứ cho Tần Tranh Vanh một lần, cô khẳng định sẽ có tiền đồ tươi sáng ở Tần thị.

Tô Hòa không hề tin lời bảo đảm của Tần Tranh Vanh.

Có lẽ bây giờ Tần Tranh Vanh nghĩ như vậy, nhưng con người là một loại động vật hay thay đổi.

Nếu như là nguyên chủ ở đây, cô ấy sẽ không giống Tô Hòa thích ăn mặn, chỉ cần có thể đạt được mục đích liền đùa giỡn, thủ đoạn gì cũng dùng.

Cô ấy kiêu ngạo, cho tới bây giờ đều khinh thường việc dùng tổn thương của mình khiến cho Tần Tranh Vanh hiểu cô ấy, dần dần yêu thương cô ấy.

Cho nên hai cha con bọn họ mới có kẽ hở như vậy, cũng là bởi vì Tần Dung quá mạnh mẽ, cô ấy khinh thường thủ đoạn của mẹ con Lý Uyển Linh.

Nếu như nguyên chủ ở đây, Lý Uyển Linh hãm hại bêu xấu cô ấy, Tần Tranh Vanh sẽ tin, cha con bọn họ sẽ còn có vướng mắc.

Vì vậy Tô Hòa không hề tin lời nói của Tần Tranh Vanh, cô chỉ tin tưởng bản thân, đồ là do mình giành lại, không phải do người khác bố thí, như vậy mới đảm bảo.

Tô Hòa cảm thấy mình tự có khả năng nâng Tần thị lên một tầng, người đầu tư đều thực tế, chỉ cần kiếm tiền là được rồi, mà Tô Hòa có thể đảm bảo mang đến lợi ích cho họ.

Vì vậy cho dù Tần Trăn Trăn có thể trở lại, Tô Hòa cũng không lo lắng địa vị của mình ở Tần thị.

Thân tình có lúc cũng cần túi đựng, nhất là gia đình phức tạp giống như nguyên chủ, "nói" vĩnh viễn sẽ hiệu nghiệm hơn "làm".

Tần Dung nhiều năm ưu tú như vậy, người được nâng niu trong lòng bàn tay không phải vẫn là Tần Trăn Trăn sao?

Miệng ngọt có chỗ tốt của miệng ngọt, khua môi múa mép ai không biết?

Tô Hòa không chỉ biết, mà còn thâm sâu vô cùng, hơn nữa thực lực trong tay, Tần thị đã dần dần thu vào trong túi cô rồi.

Tần Trăn Trăn muốn trở lại?

Có thể! Nghĩ đến bị ngược, Tô Hòa hoan nghênh vô cùng!

-

Đại khái là bị lời của Tô Hòa làm cảm động, Tần Tranh Vanh cuối cùng vẫn không để cho Tần Trăn Trăn trở lại Tần gia, chỉ là ngược lại cho cô ta đến Tần thị làm.

Tần Tranh Vanh không phải muốn để cho Tần Trăn Trăn cướp vị trí của Tô Hòa, chẳng qua là lo lắng Tần Trăn Trăn cả ngày buồn bực như vậy, người sẽ hư mất, biến thành đứa con nhà giàu lười biếng, trốn tránh, chỉ biết nửa tay xin tiền.

Bây giờ Tổng giám đốc Tần thị là Tô Hòa, cho nên Tần Tranh Vanh chỉ cho Tần Trăn Trăn một chức vị không quan trọng, hy vọng cô ta có thể học tập Tần Dung thật tốt, cũng hy vọng cô ta có thể hiểu chị mình có bao nhiêu ưu tú.

Bạn đang đọc [MAU XUYÊN CÔNG LƯỢC] KÍ CHỦ NHÀ TA RẤT NGUY HIỂM của Muội Chỉ Ái Cật Nhục

Truyện [MAU XUYÊN CÔNG LƯỢC] KÍ CHỦ NHÀ TA RẤT NGUY HIỂM tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LãnhHànMinhNguyệt
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.