Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 19 + 20

Phiên bản Dịch · 6820 chữ

Chương 19: Ly hôn.

- A… Đau…

Mễ Bối khẽ nhăn mặt, dù vậy chỉ dám la khe khẽ để người đàn ông trước mặt nhẹ tay một tí chứ không dám to tiếng. Bởi lẽ, trên đường đi, Mễ Bối cứ nằng nặc đòi về, nhất quyết không chịu đến bệnh viện kiểm tra. Thế là trước sự kiên quyết của Mễ Bối, Tống Hạo Thiên đành chở cô về nhà. Sau khi giúp cô thay đồ và tắm rửa, đến khi giúp cô thoa thuốc lên gương mặt đang sưng tấy, suốt cả quá trình đều im bặt không nói một lời, ánh mắt thâm trầm khiến người khác không biết hắn đang nghĩ gì.

Trong phòng ngủ, không khí im lặng, ngột ngạt khiến Mễ Bối có đôi chút khó chịu, bèn lên tiếng, tay cũng không quên ngăn lại hành động thoa thuốc của Tống Hạo Thiên, giành lấy lọ thuộc trên tay Tống Hạo Thiên.

- Để em tự làm.

- Ngồi yên!

Nhả hai chữ đầy lạnh lùng, Tống Hạo Thiên tiếp tục làm công việc d0ang bỏ dở của mình. Biết tên đàn ông này không dễ chọc vào, hơn nữa hôm nay, cô quả thực rất mệt mỏi rồi, cũng không muốn chuốc lấy phiền phức nên đành ngồi yên cho Tống Hạo Thiên thoa thuốc. Suốt cả quá trình, Mễ Bối không khỏi thầm than tên đàn ông này quả thực làm quá! Chỉ là gương mặt cô sưng to vì lãnh trọn một cái tát, ngoài ra còn có vài vết cào trên gương mặt! Có lẽ là do móng tay của Phan Ân quá mức sắc nhọn. Ấy vậy mà hắn cứ chăm chú thoa thuốc, thỉnh thoảng cô khẽ rên vì đau cũng liền thấy hắn chau mày lại. Không biết có phải là cô suy nghĩ nhiều quá hay không mà lại có cảm giác mỗi lần cô kêu đau, hắn lại cố gắng nhẹ nhàng, kĩ lưỡng thoa thuốc cho cô hơn…

- Chân của em, tốt nhất là nên tới bệnh viện chụp x-quang.

Thu dọn vài hộp thuốc, Tống Hạo Thiên vẫn giữ nguyên quyết định của mình.

- Chỉ là sơ ý té thôi. Chườm đá một tí sẽ hết sưng thôi. – Mễ Bối vẫn nhất quyết không đến bệnh viện. Chân cô hơi sưng tí, có lẽ là bong gân do té ở trong nhà vệ sinh thôi.

- Em có bị ngốc không? Tại sao không biết bỏ chạy, cứ đứng ở đó, đợi người ta khóa cửa nhốt lại.

Thấy cô cố chấp, Tống Hạo Thiên tức giận hét lớn, khiến Mễ Bối sợ hãi im bặt! Tên đàn ông này lúc nào cũng thâm trầm, khó tả, rất ít khi thấy hắn nổi giận. Vậy mà hôm nay hắn lại lớn tiếng, quát nạt cô.

Nhìn thấy Mễ Bối im bặt, cúi đầu không dám nói, Tống Hạo Thiên biết mình lỡ lời, dùng tay nâng cằm cô lên, thấy đôi mắt màu xám tro đã đỏ hoe như sắp khóc. Ôm Mễ Bối vào lòng, bàn tay thô to vụng về vuốt tóc cô. Có trời mới biết, hắn ngồi đợi không thấy cô quay lại, gọi điện thoại mới biết cô để trong túi xách trên bàn. Hắn vội vàng đi đến nhà vệ sinh nữ thì đã thấy ở đó rối loạn như tơ vò. Nhìn cô đầu bị nhấn vào bồn nước, lúc đó hắn chỉ muốn giết chết Phan Ân ngay tức khắc!

- Xin lỗi, làm dở dang sinh nhật anh… - Mễ Bối thì thầm.

- Ngốc! – Tống Hạo Thiên cưng chiều véo mũi cô – Anh không cần gì cả, chỉ cần em…

Lời nói đầy chân tình của Tống Hạo Thiên khiến Mễ Bối không khỏi ngạc nhiên, mở to mắt nhìn hắn. Nhưng nghĩ đến biết bao người phụ nữ đã ngả vào lòng hắn, có lẽ hắn đều đối xử như vậy cả thôi. Hơpn nữa, so với cô, Phan Ân mới là vợ của hắn, hai năm sống cùng nhau chắc hơn hẳn vài tháng của cô.

- Ai…anh cũng đều nói như vậy?

- Em là người đầu tiên…

- Còn Phan Ân?

- Anh chưa hề động vào cô ta. – Tống Hạo Thiên trầm giọng nói, không an phận cắn nhẹ vành tai cô.

Hơi né tránh, Mễ Bối đã ngạc nhiên nay lại càng ngạc nhiên hơn, như thể không tin vào tai mình. Chưa kịp thắc mắc, Tống Hạo thiên đã nhanh chóng lấp đầy môi cô, tay không an phận bắt đầu vuốt ve vòng eo mảnh khảnh của cô.

- Ưmm…

Để Mễ Bối nằm trên giường, Tống Hạo Thiên nhanh chóng đè lên cô, đôi mắt đen láy thu gọn hình ảnh trước mặt vào tầm mắt. Cô nằm trên chiếc giường màu trắng, váy ngủ tay dài rộng thùng thình không che lấp những đường cong tuyệt mĩ. Gương mặt hơi đờ đẫn, nhợt nhạt, xen lẫn là vài vết cào đã không còn rướm máu, còn có cả đôi môi đỏ mọng, sưng tấy khiến người khác không khỏi thương cảm, quyến luyến. Vừa thoát khỏi nụ hôn của Tống Hạo Thiên, Mễ Bối lần nữa lại bị ánh mắt của hắn như thiêu cháy toàn thân, khiến Mễ Bối không khỏi khó chịu, trong lòng trào dâng chút ham muốn. Dù vậy nhưng khi nhớ lại những lần hắn cuồng dã xâm chiếm cô, cô vẫn không khỏi cảm thấy sợ hãi, sinh ra cảm giác muốn trốn tránh.

Như nhìn thấu suy nghĩ của cô, Tống Hạo Thiên không hề vội vàng, nhẹ nhàng lấp đầy môi cô một lần nữa, dây dưa không rời với cái lưỡi nhỏ nhắn, tay cũng không quên xoa bóp bầu ngực căng tròn bên dưới lớp áo ngủ, tay còn lại thăm dò nơi tư mật. Sự dịu dàng hiếm thấy của Tống Hạo Thiên khiến Mễ Bối quên mất cả kháng cự, chỉ biết đắm mình trong cảm giác hoang lạc đó, hơi thở cũng dần trở nên nặng nề hơi.

Chuyện xong, Mễ Bối rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ. Ngắm nhìn người đẹp trong lòng ngủ ngon lành, Tống Hạo Thiên không khỏi nảy sinh cảm giác vui vẻ. Vén mái tóc lòa xòa trước trán Mễ Bối qua một bên, Tống Hạo Thiên nhẹ nhàng hôn lên vầng trán vẫn còn ướt đẫm mồ hôi do một hồi vận động, âm thanh nhẹ nhàng, có phần lo lắng, hứa hẹn vang lên. Hắn chưa từng nghĩ đến cảm nhận của bất kì người phụ nữ nào, nhưng cô luôn là ngoại lệ, hắn sợ cô ở đây một mình buồn chán, nhưng hắn đành phải rời khỏi với lời hứa là sáng sẽ trở lại. Cũng giống như việc hắn nghĩ đến cảm nhận của cô ở trên giường nên hứng sức nhẹ nhàng, cưng chiều cô…

- Ngủ ngon. Sáng mai anh đến chuẩn bị bữa sáng cho em, không cần phải đi làm.

- Ưm…

Hơi mơ màng, nhưng Mễ Bối cũng lười biếng đáp lại, sau đó lại vùi mình vào chăn.

Hơn mười giờ tối, những người ở Tống gia đều phải gánh chịu một cơn thịnh nộ hiếm thấy của Tống Hạo Thiên.

- Thưa tiên sinh, Tống phu nhân nhất quyết không chịu ra khỏi phòng ạ…

Một vị quản gia đứng tuổi, cung kính bưng tách trà nóng hổi lên. Ông quản gia này là người làm lâu năm của Tống gia, nên sự tình bên trong, ông cũng nắm khá rõ. Ban nãy, Phan Ân trở về với đôi mắt vô hồn, thẫn thờ thì bây giờ lại đến Tống Hạo Thiên bừng bừng lửa giận, trở về cùng với đơn ly hôn. Có lẽ đã lường trước mọi việc, Phan Ân liền trốn ở trong phòng, khóa cửa lại, nhất quyết không bước ra.

- Đưa cho tôi chìa khóa dự bị.

Tống Hạo Thiên nhàn nhã nhấp một ngụm trà, giọng nói lạnh đến mức khiến người khác không rét mà run vang lên. Ngay lập tức, một người hầu liền nhanh chóng mang đến chìa khóa phòng của Phan Ân cho Tống Hạo Thiên.

Phan Ân lúc này đang ngồi sát cánh cửa phòng, nghe ngóng bên ngoài, tim không khỏi đập thình thịch, mặc dù cô không hề nghe bất cứ gì do cách âm quá tốt. Nhưng Phan Ân biết rõ, một khi Tống Hạo Thiên đã quyết định điều gì, nhất định sẽ làm cho bằng được!

Ngồi thụp xuống sàn nhà lạnh lẽo, Phan Ân không khỏi phát run từng đợt, trong đầu vô thức vang lên tiếng bước chân trầm ổn ngày càng tiến gần đến phòng cô.

Cạch!

Tiếng mở cửa vang lên rất nhẹ nhàng nhưng lại hệt như một tiếng nổ lớn trong đầu Phan Ân. Tống Hạo Thiên một thân cao lớn, lạnh lùng hệt như một bậc đế vương cao ngạo, thản nhiên quăng cho Phan Ân đang ngồi ngây ngốc dưới sàn một sấp giấy tờ.

- Kí.

Nhìn dòng chữ đơn ly hôn, Phan Ân không khỏi tái mặt, vô thức lắc đầu nguầy nguậy, khóc nức nở.

- Không! Em không kí! Không….

- Cô không có quyền lựa chọn. Yên tâm, tôi se cho cô và ba cô một số tiền đủ để hai người sống tới lúc chết!

- Ý anh là sao? – Phan Ân kinh ngạc hỏi. tại sao lại lôi ba cô vào?

- Hai năm qua, công ty của ba cô núp dưới cái bóng của Tống thị tác oai tác oái cũng đủ rồi. Đến lúc sát nhập vào Tống thị rồi nhỉ?

Tống Hạo Thiên vô cùng kiên nhẫn giải thích, miệng khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười quỷ dị.

- Anh đừng có quá đáng! – Phan Ân phẫn nộ hét to.

Không đáp lại Phan Ân, Tống Hạo Thiên nhàn nhã rút điện thoại ra, nhấn một dãy số quen thuộc nói vài câu rồi cúp máy. Rất nhanh sau đó, Thiên Phạm một thân vest đen, trên tay là một túi hồ sơ, đưa đến trước mặt Phan Ân. Hồ sơ trong tay Phan Ân chính là tư liệu kinh doanh của công ty bất động sản mà ba cô làm chủ. Trong hồ sơ, những con số tăng đột biến, tăng đến chóng mặt, có lẽ là do các mánh khóe làm ăn của ba cô, khiến thị trường bất động sản liên tục nóng sốt, giúp ông có thể hét giá cao ngất trời! Ngoài ra, điều đáng nói trong tập hồ sơ chính là vụ ba cô hối lộ ột quan chức nhà nước, ăn chia với nhau hòng trốn một khoản thuế nặng nề mà hằng năm đều phải đóng! Cái này người ta vẫn thường gọi :”tham thì thâm”!

- Nếu cô không kí, tập hồ sơ này nộp lên cho quan chức cấp cao, ông ta có thể đi tù hết quãng đời còn lại. Công ty của ba cô sẽ hoàn toàn sụp đổ, lúc ấy, chỉ cần vài đồng lẻ, Tống thị sẽ thu mua nó dễ dàng! Và hơn hết, những tấm hình ăn chơi trác táng, phóng túng của cô sẽ giúp tôi dễ dàng hòan thành thủ tục đơn phương ly hôn, khi đó, cô một đồng cũng không có!

Từng câu từng chữ của Tống Hạo Thiên hệt như tiếng sấm nổ vang trời khiến người khác sợ hãi, hệt như một lời phán quyết đầy đanh thép khiến người ta không cách nào phản biện!

Hai năm nhẫn nhịn của cô đến đây là hết sao?

Cái mác Tống phu nhân của cô đã bị gở bỏ ư?

Cô làm biết bao nhiêu việc tội lỗi, muốn quay đầu cũng không xong, ra đi tay trắng trong nhục nhã càng không được! Có lẽ, cô nên ngoan ngoãn kí thì hơn!

Phan Ân kí tên, cố gắng không để tay mình rung rung. Nhìn Tống Hạo thiên tuyệt tình nhận lấy tờ giấy đã có chữ kí của cô, chuẩn bị rời khỏi phòng, cô mới biết hôn nhân không có tình yêu vốn dĩ chẳng duy trì được lâu, trong lòng không khỏi phẫn nộ hét lớn.

- Anh nghĩ cô ta yêu anh sao? Cô ta, chỉ là lợi dụng anh để trả thù tôi!

Một câu của Phan Ân đã hoàn toàn khiến Tống Hạo Thiên dừng bước lại. Phan Ân thấy thế liền đắc ý, tiếp tục nói. Đã ăn không được, cô đành phá cho hôi!

- Anh… cuối cùng cũng chỉ là con rối để cô ta lợi dụng thôi… Anh cũng chẳng đáng để cho người khác phải yêu! Tại sao ư? Anh vốn là một người nguy hiểm, độc tài, lại ích kỉ, ở bên cạnh anh vốn không có sự bình yên.

- Quản gia, thu dọn hành lí của cô ta! Từ sáng mai tôi không muốn thấy cô ta ở Tống gia nữa. Còn cô, cũng đừng xuất hiện trước mặt Mễ Bối, nếu không, đừnng trách tôi trở mặt.

Câu cuối của Tống Hạo Thiên được gằn mạnh, thể hiện rõ thái độ không vui, hệt như chỉ cần nói thêm bất kì một câu nào, cái mạng của Phan Ân cũng chẳng giữ nổi. Nghĩ thế, Phan Ân đành im bặt.


Sáng hôm sau, khi Mễ Bối thức dậy, mặt trời đã lên cao. Nhìn đồng hồ, cô không khỏi thầm than, trễ giờ làm mất rồi, vậy mà tên đàn ông ấy vẫn chưa đến!

Thay đồ xong, vừa vặn cô nhìn thấy Thiên Phạm trên tay là túi đồ lỉnh kỉnh thì không khỏi ngạc nhiên.

- Sao anh ở đây?

- Tống tiên sinh có việc bận không tới được, dặn tôi tới chuẩn bị bữa sáng cho cô và nhắc cô nhớ bôi thuốc.

Trời ạ! Tên đàn ông ấy xem cô là con nít sao?

- Không cần đâu! Anh cứ đi làm việc của mình, để tôi tự lo . – Mễ Bối hơi ái ngại nói.

- Không được! Tống tiên sinh dặn tôi phải ở bên cô, bảo vệ suốt hai mươi bốn giờ, bên ngoài bây giờ thực rất loạn, Tống tiên sinh lại không có thời gian…

Câu nói của Thiên Phạm hoàn toàn khiến Mễ Bối rơi vào trạng thái khó hiểu. Như hiểu ý cô, Thiên Phạm chỉ tay về phía tờ báo trên bàn.

Chỉ sau một đêm, các tòa soạn báo đã ăn nên làm ra với ba tin tức sốt dẻo xoay quanh người đàn ông tên Tống Hạo Thiên. Tin thứ nhất chính là về việc ly hôn của Tống Hạo Thiên và Phan Ân, khiến phái nữ không khỏi mừng rỡ trong lòng, nuôi hi vọng tiếp cận người đàn ông tài giỏi, bí hiểm kia. Tin thứ hai chính là việc công ty bất động sản của Phan gia đã sát nhập vào Tống thị. Tin thứ ba chính là một vụ rùm beng và đồn thổi do một vài tấm hình mà nhân vật chính trong đấy không ai khác chính là cô và Tống Hạo Thiên! Những tấm hình ấy chụp lúc Tống Hạo thiên bế cô ra khỏi nhà hàng, thậm chí có người ác ý, cho rằng cô chính là lí do việc ly hôn của Phan Ân và Tống Hạo Thiên!

Tờ báo trên tay cô, nbỗng chốc rơi xuống đất! Cuối cùng, mối thù hai năm qua cô cũng đã làm được! Phan Ân bây giờ, giống như đã mất tất cả, thế nhưng trong cô lại chẳng hề có cảm giác hả hê hay vui sướng gì cả. Nhìn thấy thái độ của cô, thiên Phạm liền lên tiếng an ủi.

- Mễ Bối, cô đừng quan tâm những lời khó nghe trong đấy!

- À không! Tôi phụ anh làm, làm nhiều thức ăn một tí, để tôi mang đến Tống thị cho Tống Hạo Thiên.

Hơi ngạc nhiên bởi câu nói của Mễ Bối, Thiên Phạm cũng rất nhanh bắt tay vào làm. Lúc này cô mới để ý đến dáng vẻ có phần mệt mỏi của Thiên Phạm, hẳn là cả đêm qua họ đã không ngủ. Vậy mà Tống Hạo Thiên vẫn luôn quan tâm cô, nghĩ đến đó, Mễ Bối không khỏi ấm lòng. Đang suy nghĩ vẩn vơ, Thiên Phạm chợt lên tiếng.

- Mễ Bối, cô có thật lòng yêu Tống tiên sinh?

- Hả… À… Tôi không rõ…

Ngập ngừng một hồi không biết trả lời thế nào, Mễ Bối đành chọn cách trốn tránh. Đôi mắt thâm sâu, cương nghị của Thiên Phạm bỗng chốc trở nên khó tả. Hắn chỉ mong, ít nhiều cô có tình cảm với Tống Hạo Thiên… Hắn chưa từng thấy Tống Hạo Thiên vì bất kì một ai mà làm nhưng việc hắn không thích cả! Nhưng Mễ Bối lại có thể. Dù Thiên Phạm từng có tình cảm với Mễ Bối, nhưng Thiên Phạm biết rõ hắn không thể chen chân vào, hơn hết, hắn biết Tống Hạo Thiên là người duy nhhất có thể bảo vệ cho Mễ Bối, để cô không chịu bất kì tổn thương nào nữa.

Từ trong xe nhìn ra, Mễ Bối không khỏi thầm than lũ phóng viên đã bu kín xe cô.

- Làm sao bây giờ?

Mễ Bối than, gương mặt không khỏi nhăn nhúm lại. Cô chỉ cần mở cửa xe bước ra, chắc chắn sẽ bị đè bẹp.

Thiên Phạm nhấc điện thoại gọi cho ai đó, rất nhanh, một đám người mặc vest đen liền xuất hiện, rất nhanh giải quyết đám phóng viên ồn ào, lúc ấy, Mễ Bối mới an tâm cùng Thiên Phạm đi vào Tống thị.

Nhìn thấy Mễ Bối, có vài nhân viên chạy đến vui vẻ bắt chuyện, vài người nhìn cô rồi cứ âm thầm rủ rỉ với nhau, thật may là trước đây cô cũng không tới mức tồi tệ, nếu không chắc chắn bị họ căm ghét đến khinh bỉ mất thôi!

Nghe tiếng gõ cửa, Tống Hạo Thiên tay day day thái dương liền lên tiếng.

- Vào đi.

Ngẩng đầu lên, bắt gặp hình ảnh Mễ Bối trên tay là hộp đồ ăn khiến Tống Hạo Thiên không khỏi nhíu mày, rất nhanh liền biến thành một nụ cười đầy dịu dàng.

- Về nghỉ ngơi đi. Vất vả rồi.

- Vâng thưa Tống tiên sinh.

Thiên Phạm rất nhanh chóng lui ra, điến khi cánh cửa đóng lại, Tống Hạo Thiên không hề kiêng dè ôm cô vào lòng, khẽ mắng.

- Đã bảo là ở yên trong nhà rồi mà!

- Người ta mang đồ ăn đến cho anh. – Dù bị mắng nhưng Mễ Bối rất vui vẻ, cô biết Tống Hạo Thiên chỉ là muốn tốt cho cô. Vừa nói, cô vừa mở hộp đồ ăn ra, nhah chóng đưa đến trước mặt Tống Hạo Thiên.

- Không hỏi gì sao? – Một tay ôm chặt cô trong lòng, một tay gắp thức ăn đưa vào miệng, một phong thái rất nhàn nhã, ung dung, chẳng hề giống người đang mệt mỏi vì công việc gì cả, vừa ăn vừa nhìn cô hỏi.

- Không… À mà, chuyện đó, khiến Tống thị gặp rắc rối sao?

- Chỉ lo ngại cho cổ phiếu xuống giá. Nhưng giờ thì đã ổn.

Khẽ gật gù, Mễ Bối cũng có phần an tâm. Đang ngẩn ngơ liền bị Tống Hạo Thiên bá đạo chiếm lấy môi mình. Trái tim vốn bị tổn thương nay đã dần được chữa lành, ngày càng đập mạnh mẽ, nhất là khi ở cạnh tên đàn ông này…

Chương 20: Ra đi…

- Đến lúc em trở về rồi, ở bên hắn càng lâu, em sẽ càng gặp nguy hiểm.

Ngôn Vũ Kha ở phía bên kia đầu dây, giọng ôn tồn khuyên nhủ. Lời nói của Ngôn Vũ Kha khiến Mễ Bối giật mình, nhận ra điều thiếu sót của cả tuần qua, kể từ lúc Tống Hạo Thiên ly hôn Phan Ân. Ngôn Vũ Kha nói đúng, cô đã hoàn thành mục đích vậy còn ở bên Tống Hạo Thiên làm gì? Lẽ ra cô nên sớm cao bay xa chạy rồi chứ? Nhưng không hiểu sao, cô vẫn muốn được ở bên Tống Hạo Thiên…

Không biết trả lời thế nào với Ngôn Vũ Kha, Mễ Bối đành chọn cách im lặng!

- Mễ Bối à, nghe lời anh, trở về đi… Chỉ cần hắn ta điều tra em, đến lúc đó…

- Vũ Kha à… Cho em một tuần… Chỉ một tuần nữa thôi…

Mễ Bối lên tiếng cắt ngang, giọng đầy khẩn khoản. Cô thực không dám nghĩ đến nếu Tống Hạo Thiên biết toàn bộ sự thật! Đối với Ngôn Vũ Kha, dù có cách nhau cả nửa vòng Trái Đất, anh vẫn luôn quan tâm cô, điều đó khiến Mễ Bối vô cùng cảm kích…

- Mễ Bối, trả lời thật với anh… Em, yêu Tống Hạo Thiên, đúng không? – Ngôn Vũ Kha nói bằng chất giọng ấm áp, nhưng đầy sự nghiêm túc. Nếu Mễ Bối đứng trước mặt anh lúc này, cô sẽ biết rõ gương mặt anh thống khổ cỡ nào khi thốt ra những lời này…

- Anh à, đó là chuyện của hai năm về trước …- Mễ Bối có chút ngạc nhiên, rất nhanh liền đáp lại anh…

- Anh không nói hai năm trước, anh nói hiện tại! Em đừng dùng nó làm cái cớ cho chính mình…

Một câu nói của Ngôn Vũ Kha như làm Mễ Bồi chấn động. Hai năm trước, cô yêu anh, còn hiện tại? Cô đang lấy hai năm trước ra làm cái cớ sao?

- Em cứ bình tĩnh suy nghĩ, nghỉ ngơi sớm nhé.

Có lẽ cũng không còn sức tranh cãi với cô, Ngôn Vũ Kha nhanh chóng cúp máy, để lại Mễ Bối với những ngổn ngang suy nghĩ.

Cả tuần nay, cô chỉ quanh quẩn trong nhà, các phóng viên có lẽ cũng chán ngán với việc mỗi lần cô và Tống Hạo Thiên xuất hiện luôn có người kè kè bên cạnh bảo vệ, khiến họ chẳng tài nào tiếp cận nỗi. Vụ việc ngày càng im ắng dần, không còn nóng hổi như ban đầu…

Khó chịu với những suy nghĩ trong đầu, Mễ Bối quyết định ra phố đi dạo. Dù gì, từ lúc đặt chân đến Bắc Kinh, cô chưa bao giờ tự dành ình một ngày nghỉ để đi dạo phố cả…

Chọn một bộ quần áo thật thoải mái, năng động, cột ái tóc dài lên, cô nhanh chóng bước xuống phố. Khỏe khoắn, năng động trong quần jeans đi kèm áo sơmi dài, Mễ Bối như trẻ ra vài tuổi, đi trên phố biết bao người phải ngoái nhìn. Thi thoảng thích thú, cô lại cầm điện thoại chụp vài tấm ảnh làm kỉ niệm.

Chợt nhín thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc đi vào một pub gần đó, Mễ Bối liền đi theo. Nếu là người khác, cô thực chẳng rãnh rỗi như vậy, nhưng người này chính là Tư Á. Kể từ sau scandal, người mẫu nổi tiếng Tư Á giống như bốc hơi khỏi làng giải trí. Cô biết Trương Duẫn kể từ ngày vào tù cũng thường trở thành nạn nhân của trò chơi bạo lực, ẩu đả với các tù nhân khác. Còn về Tư Á, cô hoàn toàn không biết, mà hình như Tống Hạo Thiên cũng không muốn cô biết cũng như quan tâm .

Tiếng nhạc xập xình trong pub khiến Mễ Bối không khỏi nhăn mày. Thấy Tư Á đi vào khu vực dành cho nhân viên, cô cũng đành chịu, kiếm một vị trí ngồi đợi. Khu vực dành cho nhân viên, người ngoàn vốn không được vào. Nhận lấy ly cocktail từ bartender, nhấm nháp một chút, cô rất nhanh liền thấy Tư Á quay trở lại trong bộ dạng áo dây cùng với váy ngắn cũn cỡn... Tư Á ngồi tiếp rượu cùng một vài người khác ở chiếc bàn phía xa. Có khoảng ba tên đàn ông, bên cạnh họ luôn là những cô gái. Tư Á ngồi cạnh tên đàn ông mập nhất trong đấy, nhìn qua, tuổi ông ta chắc cũng cỡ tuổi ba cô.

Không biết họ trò chuyện gì, chỉ thấy một lúc sau, vẻ mặt của tên đàn ông ấy nhăn nhó, khó chịu còn Tư Á liền đứng dậy đi khỏi đó.

- Tư Á… - Mễ Bối gọi to, giơ tay ra hiệu. Thấy Mễ Bối, Tư Á hơi ngạc nhiên, rất nhanh trở lại bình thường, chậm rãi tiến đến, ngồi vào chỗ bên cạnh.

- Cô đến đây làm gì? Để cười chê à?

Tư Á giọng nhàn nhã hỏi. Nhìn gần, Mễ Bối mới thấy rõ gương mặt sắc sảo, xinh đẹp trước đây sớm đã hốc hác, không còn được như trước nữa…

- Cô nghĩ vậy sao? Tôi không có lí do gì để làm vậy…

- Tôi đã đọc báo, cách đây một tuần…

- Cô sống tốt chứ?

Mễ Bối khẽ cười, cũng không giải thích , hỏi một câu không hề liên quan đến chủ đề đanhg nói, vẻ mặt không hề có tí châm chọc nào. Ngập ngừng hồi lâu, Tư Á liền trả lời, ra hiệu cho phục vụ đưa mình một điếu thuốc.

- Chắc cô cũng thấy rồi đó…

Thuốc được châm lửa xong, Tư Á thản nhiên đưa lên miệng rít một hơi. Vốn muốn mở miệng hỏi Tư Á thêm vài câu, liền bị chặn lại bởi giọng nói ồm ồm của một người đàn ông vang đến.

- Là cái con khốn nạn này sao? Dám bất nhã với ông chủ của tao…

Vừa nói, tên đán ông có vóc dáng cao lớn, tóc tai nhuộm đủ màu liền hung hăng nắm lấy tóc của Tư Á kéo mạnh, khiến Tư Á đau đến mức chảy nước mắt, vội vàng lên tiếng van xin.

- A… Tôi… Tôi biết lỗi rồi…

- Còn lần sau thì mày tự hiểu đi…

Lớn tiếng cảnh cáo, tên đàn ông buông tóc của Tư Á ra, không nhanh không chậm tát vào mặt Tư Á một cái rõ đau, như thể đang uy hiếp. Trong pub, tuy đông người, nhưng mặc nhiên, việc ai nấy làm, chẳng ai quan tâm đến một người con gái yếu ớt bị đánh như vậy cả.

Suốt cả quá trình, Mễ Bối vẫn ngồi im, trầm mặc, hệt như đang suy nghĩ gì đó. Khi vừa nhìn thấy tên đàn ông đó, Mễ Bối dường như chẳng tiếp thu được gì, cũng chẳng hề biết trước mặt mình, Tư Á đã thảm hại cỡ nào. Mãi đến khi Tư Á lên tiếng, cô mới hoàn hồn.

- Dọa cô sợ sao?

- Không… Không sao… Mà cô bị họ đánh sao?

Nhìn một bên mặt của Tư Á sưng to, Mễ Bối vội vàng hỏi thăm, tay không quên rút trong túi xách ra vài tờ khăn giấy để lau vết máu bên khóe môi. Tên đàn ông đó, vẫn ra tay thẳng thừng với phụ nữ như ngày nào! Nghĩ đến đó, Mễ Bối vừa sợ hãi, vừa căm phẫn!

Hắn chính là một trong những kẻ mà hai năm trước theo lệnh của Phan Ân để cưỡng hiếp cô… Lần đó, hắn cũng đánh cô, hệt như đánh Tư Á vậy! Vừa nhìn thấy hắn, Mễ Bối gần như bất động!

- Tên đó chính là đàn em của gã đàn ông ngồi bên bàn kia. Ban nãy, tôi không muốn tiếp hắn, hắn giận dữ quát mắnbg, rồi bây giờ lại kêu đàn em tới dằn mặt tôi!

Tư Á giọng bình thản kể lại, giống như đây không phải việc của mình vậy!

- Quá đáng thật! Cô, nghỉ làm đi. Ở đây rất phức tạp… - Mễ Bối giọng đầy lo lắng. Trái với vẻ mặt của cô, Tư Á chỉ khẽ cười rồi lắc đầu.

- Không bằng cấp, không nghề ngỗng thì biết làm gì? Tên đó, xem ra hôm nay, hắn như vậy là đã nhẹ tay với tôi rồi! Kể từ sau vụ anh em của hắn, có kẻ chết, có kẻ vào tù, hắn lại càng nóng tính hơn bao giờ hết!

- Tại sao anh em của hắn chết,lại còn vào tù? – Mễ Bối vội vàng hỏi, anh em của hắn, có lẽ cũng chính là những người còn lại mà hai năm về trước cô đã gặp!

- Tôi không rõ… Tôi vẫn còn may mắn hơn Phan Ân nhiều. Vốn muốn trả thù cô ta, nhưng bây giờ cô ta còn thảm hơn tôi…

Kể từ sau vụ ly hôn, cô thật chẳng còn nghe bất cứ tin tức gì về Phan Ân. Phan Ân thế nào mà thảm? Chẳng phải Tống Hạo Thiên đã cho cô ta một số tiền, đủ để cô ta cùng với ba sống cả đời sao?

Đáp lại ánh mắt nghi ngờ của Mễ Bối, Tư Á chậm rãi kể lại.

- Ba cô ta vốn tham lam, làm sao chịu an phận! Ông ta dùng hết số tiền đó vào bài bạc! Kết quả thua trắng tay, đã thế còn mượn nợ của bọn lưu manh, chuyên cho vay nặng lãi! Không có khả năng trả được món nợ đó, ông ta đành dùng Phan Ân làm trò chơi mua vui cho họ. Bây giờ cô ta đã hóa điên thật rồi….

Từng lời nói của Tư Á hệt như con dao hai mặt! Một mặt khiến cô hả hê vì trả được thù, một mặt lại khiến cô thấy day dứt không thôi… lẻn bỏ vào túi xách của Tư Á tấm thẻ tín dụng không cần mật khẩu mà Tống Hạo Thiên cho cô từ lâu nhưng cô không hề xài tới. Nếu cô đưa trực tiếp cho Tư á, chắc chắn Tư Á sẽ không nhận dù cuộc sống có ở mức khó khăn thế nào, nên cô đành làm vậy...

Ra khỏi pub, cầm trong tay mẩu giấy ghi địa chỉ bệnh viện, cô nhanh chóng bắt một chiếc taxi và đến nơi chỉ trong vòng mười phút. Nhưng trong mười phút đó, không biết cô đã tự hỏi bản thân không biết có nên đến hay không bao nhiêu lần!

Lên lầu hai theo sự chỉ dẫn của y tá, Mễ Bối bước dọc hành lang, dừng lại ở căn phòng 205, nhìn qua tấm gương, Mễ Bối không khỏi sững sờ.

Nơi cô đang đứng chính là khoa thần kinh, qua tấm gương là một phòng bệnh chẳng mấy sạch sẽ, gọn gàng. Trong đó có ba chiếc giường và Phan Ân ngồi ở chiếc giường trong cùng. Gương mặt không còn vẻ sắc sảo, bộ dáng sang trọng mà thay vào đó, là gương mặt hốc hác, đôi mắt cứ đờ đẫn nhìn quanh, trên người mặc bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình!

Thấy cảnh này, Mễ Bối nên hả hê mới đúng! Hai năm trước, Phan Ân hại cô còn thảm hơn như thế! Vậy mà khi chứng kiến cảnh này, Mễ Bối không hề thấy vui vẻ, ngược lại còn có đôi chút khó chịu…

Trò chuyện với bác sĩ, cô mới biết Phan Ân chỉ là bị hoảng loạn tinh thần, nếu điều trị tốt, sẽ rất mau khỏi. Được biết, Phan Ân không hề có người thân đếm thăm thường xuyên, Mễ Bối không khỏi chạnh lòng… Cô lúc ấy, ít nhất cũng có Ngôn Vũ Kha bên cạnh, anh luôn hết mình chăm sóc cô… Xem ra, cô vẫn còn may mắn…

Sau khi dặn dò bác sĩ và y tá, mong họ thường để mắt đếm Phan Ân, chăm sóc Phan Ân xong, cô mới lặng lẽ ra về! Đương nhiên, nói miệng không chẳng bao giờ là đủ cả…

Vốn định dạo phố cho khuây khỏa đầu óc, nhưng trái lại, cô càng mệt mỏi hơn… Lê thân về nhà, mở cửa vào, cô đã nhanh chóng ngửi thấy mùi hương nam tính xộc vào mũi… Nhìn Tống Hạo Thiên một thân âu phục, ngồi chễm chệ trên ghế sôpha, áo vest được để gọn gàng trên ghế, tay áo sơmi đen xắn lên trông vô cùng năng động, còn có cả vài nút áo trước ngực được cởi ra, khoe bộ ngực màu đồng săn chắc, thật chẳng khác nào một nam siêu mẫu cả… Nhiều khi nam siêu mẫu, còn chưa có được khí chất kiêu ngạo, cao quý như hắn!

- Em vừa đi đâu?

Tống Hạo Thiên cau mày khi thấy cô bộ dạng chán nản, mệt mỏi trở về. Hắn không thích cô ra ngoài, đặc biệt là khi một mình! Cô muốn đi đâu cũng đều báo cáo với hắn, có khi hắn tự mình chở cô đi, khi thì tài xế…

Không đáp. Mễ Bối cứ thế như con mèo nhỏ sà vào lòng Tống Hạo Thiên, ôm chặt lấy hắn. Hành động khó hiểu này của cô khiến Tống Hạo Thiên vừa vui vừa lo lắng.

- Em làm sao vậy? Có chuyện gì sao?

Khẽ lắc đầu, Mễ Bối càng vùi chặt đầu mình vào vòm ngực rắn chắc ấy! Tự dưng cô thấy sợ, sợ một ngày nào đó, Tống Hạo Thiên sẽ biết toàn bộ sự thật, đến lúc đó, chắc hẳn sẽ chẳng còn ai bảo vệ cô, yêu thương cô như hắn! Cô quả thật, một lần nữa, lại yêu hắn mất rồi! Biết rõ là phải chịu nhiều cay đắng, đau lớn như vẫn cứ như con thiêu thân lao đầu vào tình yêu!

- Hạo, nếu người anh yêu thương nhất lừa dối anh? Anh sẽ làm sao?

Tống Hạo Thiên không trả lời, vòng tay ôm chặt lấy cô vào lòng, dựa cằm lên vai cô. Một lúc sau mới trả lời…

- Nếu là anh của ngày trước, người đó hắn sẽ không có kết cuộc tốt đẹp…

Nhận thấy người con gái trong lòng bỗng cứng đờ, Tống Hạo Thiên vô cùng đau lòng, dùng tay xoa xoa đầu cô, chậm rãi nói tiếp…

- Nhưng hiện tại, anh sẽ bắt người đó phải ở bên cạnh anh cả đời!

Nếu ban đầu là sợ hãi khi nghe “không có kết cuộc tốt” thì khi nghe “ở bên cạnh anh cả đời” , Mễ Bối lại cảm thấy nhói lòng!

Hắn có thể thương yêu cô thật lòng không?

Hắn có còn nuông chiều, bảo vệ cô khi biết cô đã lừa dối, lợi dụng hắn!

Hơn hết, người hắn yêu là Mễ Bối xinh đẹp của bây giờ, không phải Mễ Bối xấu xí của ngày xưa!

Hai năm trước, cô trở nên nhơ nhuốc, không còn trong trắng, hắn làm sao có thể yêu cô được chứ?

Giọt nước mắt chực trào rơi ra, Mễ Bối cố gắng hít một hơi sâu, không để bất kì giọt nước mắt nào rơi ra, giọng vui vẻ chọc hắn.

- Em chia buồn với người đó a… A…

Chưa nói hết câu, Mễ Bối đã bị Tống Hạo Thiên ngắt mũi, khiến cô phải trừng mắt nhìn hắn đầy oán hận!

Buổi tối, khi đã “thỏa mãn” Tống Hạo Thiên mới ôm cô vào lòng đi vào giấc ngủ. Đến nửa đêm, đang nằm trong vòng tay của Tống Hạo Thiên , không biết Mễ Bối mơ thấy gì liên tục nói sảng, chân mày của nhíu chặt lại.

- Không…Không! Đừng động vào tôi! Làm ơn… A…

Đôi mắt màu xám tro mở bừng ra, Mễ Bối giận mình tỉnh giấc, ngời trên giường thở dốc từng hơi, hoảng loạn tìm công tắc mở đèn.

Nghe tiếng hét của Mễ Bối, Tống Hạo thiên cũng giật mình tỉnh dậy, thấy cô như con mèo nhỏ đang hoảng loạn liền ôm chặt lấy cô dỗ dành.

- Mơ thấy ác mộng? Ngoan, không có gì đâu… Đừng sợ…

Cứ thế cả đêm, Mễ Bối chẳng thể nào chợp mắt được, những suy nghĩ cùng những hình ảnh vẩn vơ cứ thế bao trùm cô.

Sáng dậy, Mễ Bối một lần nữa bị giật mình khi cầm trên tay tờ báo đăng tin về một người đàn ông, từng có tiền án tiền sự, tối hôm qua, trên đường đua xe, không may bị cảnh sát túm gọn nhưng xui xẻo thay, tên đàn ông đó đã gặp tai nạn và tử vong trước khi bị cảnh sát bắt!

Hình ảnh tên đàn ông trong báo không ai xa lạ chính là người đàn ông đã ra tay đánh Tư á trong pub, cũng chính là một trong những tên đã cưỡng hiếp cô hai năm trước!

Sao lại trùng hợp thế chứ?

Cố gắng dẹp những suy nghĩ không vui trong đầu, cô chỉ còn vài ngày ngắn ngủi bên cạnh người đàn ông cô yêu, cô không thể nào cứ lãng phí được…

Tối hôm ấy, cô cùng Tống Hạo Thiên ăn tối xong, cùng nhau trò chuyện rất lâu. Dạo này, cô có cảm giác ăn gì cũng không thấy ngon nên cũng không muốn ăn gì nhìu, chỉ nấu vài món đạm bạc.

- Hạo!

Nằm trong vòng tay của Tống Hạo Thiên, Mễ Bối vui vẻ gọi.

- Anh đây. – Nghe cô gọi, Tống Hạo Thiên vui vẻ nhìn cô. Trái lại, cô không hề có mục đích hay chuyện gì để nói cả, chỉ là muốn kêu để hắn đáp “anh đây” thôi…

- Dám trêu anh? – Trừng mắt hăm dọa cô, Tống Hạo Thiên hung hăng cắn lấy vành tay cô, khiến cô nhồn nhột mà cười. – Sao lại gọi anh là Hạo?

- Những người phụ nữ trước đây của anh đều gọi anh là Thiên, không phải sao? Em không thích gọi giống họ. – Mễ Bối chu môi, nhìn Tống Hạo Thiên đắc ý nói.

Đêm đó, lại là một đêm mất ngủ của cô. Một tuần trôi qua nhanh thật, chỉ chớp mắt là đã hết… Có lẽ, suốt cả quãng đời sau này, cô cũng chẳng thể yêu ai khác ngoài người đàn ông này cả.

- Tối nay là Giáng Sinh đấy! Em ở nhà đợi anh về…

Tống Hạo Thiên vừa nói vừa mặc chiếc áo sơmi vào, vốn muốn lấy một chiếc cà vạt đeo vào liền bị Mễ Bối chặn lại! Mở ngăn kéo tủ, lấy ra một chiếc hộp, bên trong là chiếc cà vạt màu xanh sẫm. Tủ đồ của Tống Hạo Thiên vốn chỉ toàn màu đen, nên cô muốn chọn cho hắn một gam màu khác, nhưng vẫn giữ được nét lạnh lùng và kiêu ngạo. Cô suýt quên mất hôm nay là Giáng Sinh…. Nhưng xem ra, cô không đợi hắn về được rồi…

Nhẹ nhàng giúp hắn thắt cà vạt, Mễ Bối cố gắng thu gương mặt cương nghị đẹp trai này vào lòng, để cả đời mãi không quên. Kiễng chân hôn lên môi hắn một nụ hôn, cô nở nụ cười vui vẻ nói.

- Đi cẩn thận nhé!

Đôi mắt đen có tí ngạc nhiên nhưng rất nhanh liền trở thành dịu dàng, cưng nựng, xoa đầu cô rồi bước đi. Mãi đến khi cánh cửa khép lại, nụ cười trên môi Mễ Bối cũng tắt ngấm, từng giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt thanh tú.

Kéo chiếc vali đã được chuẩn bị sẵn dưới gầm giường, Mễ Bối không khỏi nở một nụ cười đau lòng!

Cô ra đi, không phải vì không yêu anh! Bởi lẽ, cô không thể nào giải đáp hết mọi sự thật cho anh! Cô không muốn lừa dối anh! Có lẽ, cuộc đời đối với cô vốn đã cay nghiệt, định cô và Tống Hạo Thiên chỉ là hai đường thẳng song song…

P/s: Khuê xin lỗi vì ra chap không đúng hẹn với mọi người nhiều nhé. Chả là wifi bị hỏng vẫn chưa được sửa từ qua đến nay T^T. Nên hôm nay Khuê post bù 2 chương :3.Còn một chương cuối và ngoại truyện nữa là end nhe cả nhà ^^. À mà, Khuê có hố mới ấy :3, câu chuyện này nam chính sẽ là Ngôn Vũ Khã nhe. Mọi người vào ủng hộ: : // .wattpad /53878211-oan-gia- anh-l%C3%A0-t%E1%BB%95ng-t%C3%A0i-sao-ti%C3%AA%CC%89u-khu%C3%AA

Ai có dùng fb thì vào đây like ủng hộ bạn của Khuê nhé nguoitreviet /paris- kieu-hanh/

Bạn đang đọc Mê Hoặc của Tiểu Khuê
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.