Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngoại truyện 1+2+3

Phiên bản Dịch · 5093 chữ

NGOẠI TRUYỆN 1: Chỉ một chữ “YÊU”.

Tối, tại phòng làm việc của Tống Hạo Thiên, một thân anh tuấn ngồi trên bàn, những điếu thuốc vương vãi đầy sàn nhà chứng tỏ người ngồi trên đó có biết bao ưu tư, phiền muộn. Nhìn qua bên ngoài thông qua tấm kính, cả thành phố nhộn nhịp giờ đây đã giăng một màn đen kịt, chỉ còn vài ánh sáng hắt ra từ những ngọn đèn.

Trên bàn, một tập hồ sơ, mở ra đọc xong, Tống Hạo Thiên lại không có can đảm trở về căn nhà nhỏ của Mễ Bối, chỉ lạnh lùng hỏi.

- Cô ấy ở nhà đã ngủ chưa?

- Tiểu thư sau khi uống thuốc đã ngủ say. Bên ngoài còn có vệ sĩ canh gác, bảo vệ 24/24. – Thiên Phạm cung kính trả lời.

Không khí phút chốc lại rơi vào khoảng không tĩnh lặng, dường như cả Tống Hạo Thiên và Thiên Phạm đều có điều muốn nói nhưng cả hai đều không biết nên bắt đầu từ đâu…

Trả thù ư?

Trả thù người con gái dám ngang nhiên lừa gạt hắn, lợi dụng hắn để tiếp cận Phan Ân, trả thù Phan Ân.

Hắn đương nhiên có thể làm việc ấy! Những kẻ muốn đối đầu với Tống Hạo Thiên đương nhiên không có kết cuộc tốt đẹp. Huống chi là kẻ dám lừa dối, lợi dụng hắn. Nếu có được một cái chết yên ổn, hẳn là đã phúc đức ba đời để lại!

Nhưng làm sao hắn có thể trả thù người con gái đó? Người cho hắn biết thế nào là buồn vui, tức giận, những cung bậc cảm xúc hắn vốn chưa từng trải nghiệm nhiều. Đã thế, hắn còn sinh ra cảm giác ích kỉ muốn buộc cô bên hắn cả đời mặc kệ cô có chịu hay không?

Ngay tối hôm qua, hắn còn ngang nhiên cường bạo cô, trừng phạt cô dám bỏ trốn hắn…

Nhưng ngẫm lại, những đau đớn mà hai năm qua cô đã chịu đựng, hắn đã gián tiếp gây nên. Nhắm mắt lại, Tống Hạo Thiên cũng có thể tưởng tượng được, đôi mắt màu xám tro ấy ngày ngày nhìn anh, dõi theo anh. Tưởng tượng được khung cảnh cô bị một đám côn đồ cường bạo, đau đớn giãy giụa nhưng vô vọng. Tưởng tượng được cả đôi mắt màu xám tro vốn lương thiện, thuần khiết ngày nào giờ đã nhuốm đầy hận thù…

Đã thế hắn lại còn hết lần này đến lần khác thương tổn cô. Có lẽ, ngọai trừ hận thù ngày càng chồng chất, thì đối với cô, tâm đã chết từ lâu, chỉ có chán ghét, căm thù hắn mà thôi…

- Thiên Phạm, ngươi đã từng yêu bao giờ?

Tống Hạo Thiên nhàn nhã hỏi, nhả làn khói thuốc vào không trung, bay lập lờ che khuất đi gương mặt anh tú nhưng xám xịt. Ngón tay dài thô cứng, vân vê điếu thuốc, đôi mắt đen láy giữa gian phòng tối tăm bỗng trở nên u tối lạ thường, hệt như đang phân vân, đắn đo điều gì…

Nghe Tống Hạo Thiên hỏi, Thiên Phạm cũng không biết trả lời thế nào, hắn vốn chưa từng yêu, nhưng nếu nói có tình cảm, có lẽ là với Mễ Bối. Nhìn tập hồ sơ điều tra Mễ Bối, Thiên Phạm không khỏi đau lòng. Người con gái vốn nhỏ bé, mảnh khảnh đó lại trải qua không biết bao nhiêu sóng gió, mấy ai chịu được?

- Chưa ạ… Nhưng, nếu có thể, tiên sinh hãy bỏ qua… Cô ấy đã chịu quá nhiều đau khổ…

Thiên Phạm suy nghĩ một hồi, trầm giọng lên tiếng. Hắn thực mong cô và Tống Hạo Thiên có thể là một đôi…

- Nhưng cô ấy chỉ có hận thù…

Tống Hạo Thiên biết rõ Thiên Phạm có tình cảm với Mễ Bối, nên có phần hơi bênh vực cô. Nhưng hắn chỉ trầm giọng lên tiếng. Quả thật, cô đối với hắn chỉ có hận thù, hắn có thể nhìn rõ thái độ của cô, đôi mắt màu xám tro ấy có bao nhiêu căm phẫn với hắn. Hệt như bản thân hắn đang chào thua trước cô.

- Nếu cô ấy chỉ có hận thù, cô ấy sẽ không bỏ trốn. Ai cũng đều có những nỗi khỗ riêng…

Thiên Phạm vẫn bình tĩnh nói. Hắn tin, những giọt nước mắt của cô, không phải đều là giả dối, đều là đóng kịch để người khác thương hại.

- Xử lí hết những kẻ đã động vào cô ấy…

Buông lại một câu hờ hững nhưng có thể làm giết chết biết bao mạng người, Tống Hạo Thiên ung dung rời khỏi, lái xe thẳng một mạch đến căn hộ của cô. Hai giờ sáng, nhìn Mễ Bối ngủ say trên giường, nhưng mi tâm vẫn nhíu chặt hệt như đang gặp ác mộng, Tống Hạo Thiên không khỏi đau lòng, dùng tay nhẹ nhàng kéo giãn ra.

Hắn đến tột cùng là thương người con gái này. Nhưng liệu cô có thương hắn hay không, hay vẫn chỉ có hận thù…

Hắn không cần biết! Hắn chỉ biết mình phải độc chiếm cô! Không để cô bỏ trốn hay rời xa hắn bất kì lần não nữa, mặc cho cô có ghét hắn thế nào, hắn nhất quyết cũng buộc cô ở bên mình!

Hắn nhất quyết không để chịu bất kì ấm ức nào nữa, cũng không muốn cô nghĩ hắn khi dễ cô, nên tốt nhất, hắn cứ giả vờ như không biết gì…

Dù tính cách hắn có bá đạo, tàn khốc đến mấy, bức hàng rào lạnh lùng cũng đã bị cô gái nhỏ đang ngủ say trên giường gỡ bỏ từ lúc nào không hay…

NGOẠI TRUYỆN 2: Hôn Lễ .

Mùa xuân, Bắc Kinh.

Không khí mát mẻ của buổi sớm trong lành thật khiến cho người ta có cảm giác vui vẻ, dễ chịu. Tại phòng thay đồ, Tư Á vui vẻ nhìn cô.

- Trông rất đẹp đó a…

Mễ Bối một thân váy cưới trắng muốt đứng trước gương, gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng đầy vẻ kiều diễm xinh đẹp nhưng lại vô cùng lo lắng.

- Thật là đẹp chứ? Bụng tôi… hiện tại to hơn trước rồi a.

- Làm ơn đi. Đây là chiếc váy được đặt may riêng bởi một nhà thiết kế vô cùng nổi tiếng đấy! Hơn nữa, chẳng ai chú ý vào cái bụng xẹp lép của cô đâu. Người ta sẽ chú ý vào số kim cương đính trên váy cô a…

Bị Tư Á chọc cho cười, Mễ Bối cũng bớt lo lắng hơn. Dạo gần đây, cô trò chuyện với Tư Á nhiều hơn, nhận ra Tư Á là một người vốn rất tốt bụng, ăn nói cũng rất hài. Mễ Bối không có bạn , nên cũng chỉ có Tư Á bầu bạn cho vui. Cô nàng hiện tại cũng đã xin nghỉ làm ở pub, chuyên tâm mở một shop thời trang nhỏ cho bản thân.

- Đừng lo, vị chủ nhà đó sẽ cho cô mặc áo cưới đẹp hơn tôi gấp ngàn lần…

Mễ Bối cười, không quên trêu ghẹo Tư Á về việc cô nàng được thuê một căn nhà còn mới tinh, lại nằm ngay đường lộ, thậun lợi chi việc mở một cửa hàng thời trang với một giá vô cùng rẻ. Đã thế, vị chủ nhà đó còn thường xuyên đến thăm hỏi Tư Á… Thật đúng là khiến người ta hiểu lầm a…

Hai cô gái thoải mái trò chuyện, đến cả tiếng cửa mở cũng không hề để ý đến, mãi đến khi Mễ Bối bị một vòng tay rắn chắc quen thuộc ôm chặt vào lòng, cô mới giật mình, vui vẻ nhìn người đàn ông đang không hề kiêng dè ánh mắt của mọi người nhìn, ôm chặt cô. Nhìn cô một thân váy trắng bồng bềnh, mái tóc đen xõa dài, uốn nhè nhẹ, trông vừa đơn giản lại thuần khiết hệt như một thiên sứ giáng trần!

- Bối Bối, em đẹp quá…

- Hạo, mọi người nhìn kìa…. – Mễ Bối khẽ vùng ra, gương mặt đỏ bừng lầm bầm. Đến bây giờ, cô vẫn chưa tin vào hạnh phúc mà cô đang có được.

Tống Hạo Thiên một thân âu phục xa hoa, gương mặt vốn u tối hôm nay cũng vui vẻ lạ thường! Đối mắt đen láy nhìn cô đầy vẻ dịu dàng kém ý cười. Có thể công khai mang người đẹp về nhà, đương nhiên là phải vui!

Khi cả hai con người còn đang mải mê ngắm nhìn nhau, vẻ tình nồng ý đậm lan tràn khắp phòng thì cửa phóng lại lần nữa bật mở, một giọng nói lảnh lót liền tràn vào.

- Mẹ! Ba! – Tiểu Tư sau khi chào hỏi những người lớn có mặt trong phòng, liền chạy về hướng Mễ Bối cùng Tống Hạo Thiên vui vẻ, lớn tiếng gọi.

Ở phía sau, Thiên Phạm cùng sơ Mary và Ninh Nhi chậm rãi tiến đến, trên gương mặt ai cũng rạng rỡ ý cười, chỉ duy có Ninh Nhi vẫn luôn mếu máo.

- Đã bảo là đi từ từ mà! Tiểu Tư lúc nào cũng bỏ Ninh Nhi ở phía sau. Còn nữa, đã nói là gọi “mama, papa” hay hơn mà… Ninh Nhi thấy trên phim a…

- Con gái lắm chuyện! – Trái với vẻ mặt của Ninh Nhi, Tiểu Tư lại có vài phần nghịch ngợm thè lưỡi trêu chọc Ninh Nhi. Mọi người trong phòng đều bị dáng vẻ của hai đứa trẻ làm cho bật cười. Mễ Bối dịu dàng cúi xuống, dùng tay véo má cậu nhóc nghịch ngợm.

- Con, không được ăn hiếp Ninh Nhi…

Bị véo má, Tiểu Tư la oai oái, trừng mắt nhìn Ninh Nhi đang thút thít, nũng nịu bên cạnh Tống Hạo Thiên. Đối với hai đứa trẻ này, cô và Tống Hạo Thiên đặc biệt có tình cảm vô cùng! Nếu ngày đó, không nhờ có hai đứa trẻ này, có thể cô và Tống Hạo Thiên cũng không được như ngày hôm nay! Hai đứa trẻ này, giống như những thiên thần nhỏ, âm thầm giúp cô và Tống Hạo Thiên đến với nhau… Chính vì vậy, cô cùng Tống Hạo Thiên liền nhận hai tiểu thiên thần này làm con nuôi, yêu thương hệt như con ruột của mình vậy! Mà hai đứa nhỏ này hôm nay cũng chính là hoa đồng trong lễ cưới của cô. Nhìn Ninh Nhi xinh đẹp trong chiếc váy xòe trắng, hệt như một cô công chúa nhỏ mà gương mặt lại cứ mếu máo thút thít, Tống Hạo Thiên liền dỗ dành.

- Ninh Nhi ngoan, hôm nay là ngày cưới của papa và mama, con đừng khóc…

Nhìn thấy Tống Hạo Thiên dịu dàng dỗ dành Ninh Nhi, đã thế còn bắt chước theo cách gọi của cô bé, Mễ Bối liền cảm thấy ấm áp không thôi. Tên đàn ông này, quả thật, cô ngày càng yêu hắn nhiều hơn. Những ngày đầu khi trở về bên hắn, Mễ Bối thật rất kiệm lời, có lẽ do áy náy vì bản thân đã lừa gạt hắn, nên cô cũng không dám nói gì. Trái lại, Tống Hạo Thiên vẫn luôn yêu chiều cô, một tay sắp xếp mọi việc, chiều nào làm xong đều trở ngay về nhà, quanh quẩn bên cô, tuyệt nhiên không nói đến chuyện gì ở quá khứ… Đã thế, cứ hai tuần một lần, hắn liền đích thân dẫn cô đi đến bệnh viện tư khám định kì, còn đích thân chuẩn bị những món ăn dinh dưỡng cho cô.

- E hèm… Tống tiên sinh, khách đã đến đông đủ ạ. – Thiên Phạm đứng một bên, nhìn gia đình hạnh phúc ấy, không khỏi cảm thán. Đúng là trêu ngươi kẻ độc thân như hắn a.

Hôn lễ được diễn ra vô cùng trang trọng với khách khứa đa số đều thuộc giới quý tộc, thượng lưu ở một lễ đường vô cùng hoánh tráng hoa lệ, nổi bật với những đóa hoa bách hợp được trang trí dọc các lối đi…

Có lẽ, cả đời này Mễ Bối cũng không baio giờ quên được hình ảnh Tống Hạo Thiên chân tình đeo nhẫn cưới vào tay cô…

Và có lẽ, cả đời này, Tống Hạo Thiên cũng không quên được hình ảnh Mễ Bối e thẹn nhìn anh, miệng tươi cười nói ba chữ: “tôi đồng ý” với vị cha sứ.

- Bối Bối, nếu mệt em cứ đi nghỉ trước đi…

Tống Hạo Thiên gương mặt lo lắng, vòng tay ôm lấy cô. Cô đang mang thai, lại cùng hắn đi lòng vòng tiếp khách, thi thoảng cũng không né mãi được những ly rượu mừng.

- Em không sao. Sao em không thấy Tiểu Tư cùng Ninh Nhi đâu nhỉ? – Mễ Bối gương mặt lúc nảy đã ửng hồng, vui vẻ hỏi.

- Hai đứa nhỏ chắc là lại chạy đâu đó rồi…

- Chúng sẽ lạc mất… -

Mễ Bối lo lắng. Quy mô lễ đường này rất lớn a. Cô không cẩn thận còn lạc huống chi hai đứa quỉ tinh nghịch kia.

- Đừng lo, xung quanh đều có camera và bảo vệ. Hai đứa nhóc sẽ không lạc đâu.

Tống Hạo Thiên dịu dàng dùng khăn giấy lau đi ít rượu còn dính ở khóe môi cô, bình thản lên tiếng. Cô quả thật khâm phục Tống Hạo thiên, hắn quả thật tính toán rất kĩ. Cô vốn chỉ muốn một lễ cưới đơn giản nhưng anh lại nhất quyết không muốn cô chịu thiệt thòi. Một hôn lễ linh đình được diễn ra, đi kèm theo đó luôn là sự an toàn ọi người. Cô tự hỏi tên đàn ông này ba đầu sáu tay sao, công việc ở Tống thị vốn đã nhiều, đã thế hắn còn không cho cô sắp xếp hôn lẽ, chỉ để một mính hắn làm. Tuy vậy, hôm nào hắn cũng đều về rất đúng giờ, hầu như từ chối toàn bộ các buổi tiệc xã giao. Nghĩ đến đó, Mễ Bối không khỏi ấm lòng, vui vẻ nhìn Tống hạo Thiên, miệng bất giác nhếch lên nũng nịu.

- Em yêu anh đến chết mất thôi…

Một câu nói của Mễ Bối hoàn toàn đánh đổ đi ý chí của Tống Hạo Thiên bao tháng qua. Gần hai tháng, hắn không dám động vào cô, cả đêm ôm cô ngủ trong sự bứt rứt, khó chịu. Mà bây giờ cô lại trước mặt hắn, ngà ngà say, bày ra vẻ phong tình như thế, hắn thực chỉ muốn ôm cô đi vào một phòng nào đó ngay thôi.

- Tối nay, anh sẽ thật nhẹ nhàng. – Tống Hạo Thiên giọng khàn khàn, phả hơi nóng vào vành tai cô, khiến Mễ Bối vô cùng ngứa ngáy, vốn định nói gì đó liền bhị cắt ngang.

- Bối, anh có việc phải đi trước… Không thể ở lại chúc phúc cho em… - Ngôn Vũ Kha một thân âu phục sang trọng, nhưng gương mặt lại có tí bực dọc, kèm theo nỗi lo lắng.

Nhanh chóng đầy người đàn ông đầy ám muội kế bên mình ra, Mễ Bối vui vẻ nhìn anh. Điều khiến cô vui nhất trong ngày hôm nay chính là Ngôn Vũ Kha cũng đến dự hôn lễ của cô. Không những vậy, bên cạnh anh còn có cả một người con gái vô cùng xinh đẹp, đáng yêu trong chiếc đầm màu bạc sang trọng. Nhìn họ tay trong tay, quả thật là một cặp trời sinh! Điều đó cũng khiến Mễ Bối bớt áy náy với những gì anh đã làm cho cô, cũng vui vì anh sớm tìm thấy một hạnh phúc khác. Liếc mắt không thấy cô gái đi cùng Ngôn Vũ Kha đâu cả, Mễ Bối bèn hỏi.

- Cô gái đi cùng nanh đâu?

- Lại chạy đi đâu mất rồi. Bảo vệ bảo thấy cô ấy rời khỏi đây khá lâu rồi. Anh phải đi kiếm cô ấy. Thực xin lỗi em… - Ngôn Vũ Kha áy náy. Không quên nhìn qua Tống Hạo Thiên hăm dọa.

- Đối xử tốt với cô ấy đấy…

Ngôn Vũ Kha vỗ vai Tống Hạo Thiên vài cái, sau đó liền vội vàng rời khỏi. Hai tên đàn ông này đứng gần nhau, hệt như hai bậc đế vương, không biết đốn tim mất bao nhiêu người con gái… Trái với vẻ hăm dọa của của Ngôn Vũ Kha, Tống Hạo Thiên vẫn đầy vẻ ái muội, rúc mặt vào hõm cổ cô. Giọng trầm khàn.

- Em xem bạn tốt của em dám hăm dọa anh… Tối nay, em nhất định phải đền bù…

Cá là đêm nay Mễ Bối sẽ vất vả a…

NGOẠI TRUYỆN 3: Chào Đời…

Tại Tống gia, Mễ Bối với cái bụng to tướng bước xuống cầu thang, bên cạnh là ba bốn giai nhân luôn sẵn sàng phục vụ.

- Aishh… Mọi người không cần phải như thế a… Tôi có thể tự đi được!

Mễ Bối không khỏi than ngắn thở dài với các gia nhân. Họ chăm sóc cô còn kĩ hơn chăm sóc trẻ em a. Chỉ là cô sắp sinh, bụng thì ngày càng to tướng, Tống Hạo Thiên từ sau khi kết hôn, lại muốn cô đến Tống gia ở, cô cũng không muốn trở thành gánh nặng cho hắn nên đành dọn về Tống gia! Cô biết hắn sẽ không an tâm làm việc nếu để cô ở nhà một mình! Đã thế, gần đến ngày sinh, hắn còn ngang nhiên tịch thu điện thoại, laptop của cô với lí do sóng điện từ không tốt cho thai nhi… Mặc dù điện thoại của cô là loại phát ra tần số sóng thấp nhất mà mấy tháng trước hắn đã mua cho cô! Bây giờ còn ngang nhiên ra lệnh không muốn cô đi lại quá nhiều nếu không cần thiết!

- Xin thiếu phu nhân đừng làm khó chúng tôi. – Vị quản gia đứng tuổi đứng ở phía dưới cầu thang nhìn lên, cung kính cúi đầu.

- Quản gia, ông đã mua giúp tôi những món tôi dặn chưa? – Mễ Bối vui vẻ hỏi.

- Dạ rồi…nhưng tôi nghĩ, vẫn là nên để các gia nhân làm hơn, thiếu phu nhân cứ lên phòng nghỉ ngơi đi ạ.

- Không được! Tôi muốn tự tay nấu! Dù sao cũng cám ơn ông đã giúp tôi chuẩn bị.

Mễ Bối vừa nói, vừa xăn tay áo lên, chiếc đầm được may từ chất liệu mềm mịn được may rộng thùng thình cũng không che được cái bụng to của cô. Hôm nay là kỉ niệm sáu tháng ngày cưới của cô a. Cô muốn đích thân chuẩn bị bữa tối thôi, có gì to tát đâu mà mặt ai cũng căng thẳng.

Chớp mắt đã nửa năm… Dù đã ở Tống gia khá lâu như vậy, nhưng Mễ Bối chưa bao giờ cậy mình là chủ mà lớn tiếng với bất kì ai. Khi bất kì người nào giúp cô việc gì, cô luôn miệng nói cảm ơn mặc cho đó là nghĩa vụ mà họ phải làm. Chính vì vậy mà đa số mọi người trong Tống gia đều rất yêu mến, kính trọng cô.

- Món canh thịt bò hầm mà Hạo thích có khó lắm không ạ?

Mễ Bối e dè hỏi vị quản gia, gương mặt có đôi chút khó khăn nhìn về phía miếng thịt bò tươi kia.

- Quan trọng là ở gia vị thôi, tôi đã chuẩn bị rất đầy đủ, bảo đảm nước canh sẽ rất ngon. Nhung phải chú ý thịt không nên quá nhừ cũng không quá dai.

Khẽ gật gù, Mễ Bối nhanh chóng làm theo hướng dẫn của vị quản gia.

- Ối…

- Thiếu phu nhân, người lại thái vào tay sao? – Vị quản gia nghe cô la một tiếng, tim cũng thót theo, vội vàng hỏi. Lạy trời, đã là lần thứ hai thiếu phu nhân thái vào tay rồi a…

Vị quản gia đưa mắt nhìn lũ gia nhân đang đứng gần đó, có người hiểu ý lập tức bước tới giành lấy con dao từ tay cô, người kéo cô rửa sạch tay và dùng băng cá nhân quấn quanh một vết cắt nho nhỏ ở đầu ngón tay.

Nhìn bàn tay trái đã có hai ngón bị quấn băng cá nhân, Mễ Bối không khỏi thở dài. Đến khi cô bận rộn với nồi thịt bò hầm, đang mải loay hoay, bụng cô chợt đau, đau đến mức khiến trán Mễ Bối lấm tấm mồ hôi, tay vịn vào thành tường mới đứng vững.

- Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân làm sao vậy? Mau gọi cấp cứu.

Vị quản gia hét to, khiến các gia nhân liền luống cuống.

- Không…Không cần… Có thể là đứa bé trong bụng đạp. Tuần trước bác sĩ có bảo phải chịu đau một chút…vì sức khỏe tôi không tốt nên thấy đau…

Mễ Bối được dìu đến ngồi trên một chiếc ghế, nhận lấy li nước từ gia nhân, cô mỉm cười cảm ơn. Một lúc sau, gương mặt có tí không vui, Mễ Bối nhẹ nhàng hỏi.

- Tôi … vụng về quá phải không! Có mỗi một món ăn…

- Không đâu ạ. Ở tấm lòng vẫn là hơn hết! Cô không biết đó thôi… Trước đây khi Phan Ân tiểu thư ở Tống gia, cô ấy thường bảo gia nhân chuẩn bị thức ăn, rồi gọi Tống tiên sinh bảo mình đích thân xuống bếp chuẩn bị bữa tối, mong Tống tiên sinh về ăn cùng. Những lần như vậy, Tống tiên sinh đều không về, sau đó Phan Ân lại tức giận hất đổ tất cả rồi trút giận lên gia nhân. Có lẽ chính vì sự khác nhau đó mà Tống tiên sinh yêu thương thiếu phu nhân. Hai năm sống với Phan Ân, tôi chưa bao giờ nhìn thấy nét dịu dàng yêu thương trên gương mặt Tống tiên sinh cả…

Tối.

- Anh đã bảo em không được xuống bếp.

Đối diện với một bàn thức ăn, còn có cả nến và rượu vang, tuy có phần hạnh phúc nhưng Tống Hạo Thiên vẫn tỏ vẻ nhíu mày, không vui mà lên tiếng.

- Em chỉ có làm mỗi món bò hầm thôi, mà cũng không phải em làm một mình, anh đâu cần phải làm quá như thế.

Mễ Bối ôm đóa hoa hồng trong tay, phụng phịu trả lời. Đang vui vẻ vì sự lãng mạn hiếm có của hắn, hắn lại ngang nhiên cau mày khó chịu với cô…

Đúng là chỉ có mỗi cô gái nhỏ này dám trả lời với hắn như thế…

- Nhưng không tốt cho sức khỏe của em… Em cũng biết là em sắp tới ngày sinh rồi đấy…

Cảm thấy quát mắng Mễ Bối không được, Tống Hạo Thiên liền chuyển sang ôn nhu, đôi tay thô cứng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, ngay lập tức, đập vào mắt hắn là hai ngón tay đã bị băng kín ở phần đầu, gương mặt đang ôn nhu bỗng chốc xám xịt.

- Gì đây?

Như ngửi thấy mùi sát khí quanh đây, Mễ Bối liền chột dạ, rút tay ra rồi vòng quanh hông hắn, ôm hắn nũng nịu.

- Chỉ là sơ ý a…

Lắc đầu chịu thua với cô, Tống Hạo Thiên chỉ biết yêu chiều cô, dùng tay cốc nhẹ đầu cô một cái! Nhìn hai người đang mải mê tình tứ ấy, gia nhân cùng quản gia nhanh chóng lui ra. Tống gia bây giờ ít nhất cũng ấm áp hơn xưa nhiều rồi…

Đối với Mễ Bối, vết thương này có đáng gì so với những gì hắn làm cho cô. Nhẫn nhịn xem như không biết gì, vẫn đối xử tốt với cô khi biết cô lừa dối hắn, có mấy ai làm được. Nhưng người đàn ông tưởng chừng như máu lạnh vô tình này lại làm được. Cô đến chết vẫn sẽ yêu hắn thôi…

- Anh… Ăn thử món canh bò hầm này đi…

Mễ Bối nhanh nhẹn đẩy một chén canh bò hầm tới trước mặt Tống Hạo Thiên. Gương mặt cô đầy vẻ chờ đợi hắn nếm thử.

- Thế nào? – Thấy Tống Hạo Thiên im lặng, cô liền hồ hởi hỏi.

- Ưm… Rất ngon…

- Thật sao? – Nghe Tống Hạo Thiên nói thế, Mễ Bối càng cười tươi hơn, nhanh tay giành lấy chén của hắn, múc một muỗng…

- Nhạt nhẽo, chẳng có tí gì đậm đà, thịt lại quá mềm… Thế mà anh bảo ngon…

Mễ Bối cằn nhằn, rất nhanh liền bực dọc đầy chén bò hầm sang một bên. Cô thật nấu ăn tệ vậy sao…

Nhìn gương mặt cô mếu máo, Tống Hạo Thiên không đành lòng liền ôm cô, nhẹ giọng.

- Nhưng anh thấy ngon…

- Nói dối.

Đối diện với vẻ giận dỗi của cô, Tống Hạo Thiên chỉ biết cười xòa. Từ khi cô mang thai, tính tình cũng có vẻ thất thường hơn trước, ăn uống cũng khó khăn hơn. Vốn dĩ đây là những biểu hiện hết sức bình thường nhưng đối với Tống Hạo Thiên liền trở thành một vấn đề nghiêm trọng. Chỉ cần cô ăn ngon miệng, tâm tình vui vẻ, muốn hắn làm gì cũng được. Thậm chí nửa đêm, cô không ngủ được, bèn bắt hắn kể chuyện cổ tích, hắn cũng đành bịa đại một câu chuyện không đầu không đuôi kiên nhẫn kể cho cô nghe!

Biết sao được, là hắn yêu người con gái này quá nhiều!

Nhìn Tống Hạo Thiên chậm rãi rót rượu vào ly vô cùng ưu nhã, Mễ Bối đang ngồi trong vòng tay của hắn vỗng chốc nhìu mày, mũi khịt khịt vài cái ở áo hắn, không vui lên tiếng.

- Người anh có mùi nước hoa!

- Nước hoa gì? – Tống Hạo Thiên không hiểu hỏi lại.

- Còn dám hỏi em câu đó! Là mùi nước hoa của ai hả?

Nhíu mày một hồi, Tống Hạo Thiên như hiểu ra vấn đề, nhìn gương mặt bừng bừng lửa giận của cô, hắn liền vui vẻ giải thích.

- Ngồi trong phòng họp hơn hai tiếng, không lẽ không có nhân viên nữ. Vốn máy lạnh mà, ngột ngạt nên chắc cũng dính phải chút ít…

- Thật không?

Thấy cô đa nghi, Tống Hạo Thiên không giải thích nữa, liền cúi đầu hung hăng chiếm lấy môi cô. Mùi rượu nhàn nhạt từ Tống Hạo Thiên truyền sang khiến Mễ Bối như chìm đắm vào… Mãi một lúc sau, hắn buông cô ra, cô vẫn một mực lên tiếng như cảnh cáo hắn.

- Anh! Coi chừng em đấy!

Hiếm khi thấy vẻ trẻ con của cô, Tống Hạo Thiên tâm tình vui vẻ, liền bóc vỏ tôm đưa vào miệng cô. Vốn không khí đang vui vẻ, ấm áp, bỗng chốc Mễ Bối lại nhăn mày, vầng trán cao cũng ướt đẫm mồ hôi.

- Em sao vậy?

- Đau… Đau quá…

- Là con đạp?

- Hình như… không phải….

Thấy cô ngày càng đau đớn, Tống Hạo Thiên liền hét to kêu gia nhân trong nhà chuẩn bị xe. Thế là Tống gia một phen hỗn loạn, cuống cuồng đưa Mễ Bối đến bệnh viện.

- Bệnh nhân vỡ nước ối, sắp sinh rồi! Người nhà mau làm thủ tục.

Mặc kệ nữ hộ sinh trước mặt cứ liến thoắng không ngừng, nhưng đôi mắt lại lẳng lơ nhìn mình, Tống Hạo Thiên liền đầy cô ta qua một bên, đi thẳng về phía phòng mổ.

- Này! Này… Anh không được vào đó.

Nữ hộ sinh lớn tiếng quát, nhưng khi nhìn thấy một đám người mặt áo đen đứng xung quanh liền sợ toát mồ hôi mà im bặt. Thiên Phạm cũng một phen hớt hải, nhanh chóng kiếm ra bác sĩ trưởng khoa, đích thân đến chăm lo cho Mễ Bối. Bên ngoài căn phòng, Tống Hạo Thiên liên lục đứng ngồi không yên. Mỗi tiếng hét của cô vọng ra liền lảm mọi người phát hoảng….

Một lúc lâu sau đó, một nữ hộ sinh khác liền bước ra, gương mặt mệt mỏi nhưng lại chan chứa niềm vui.

- Chúc mừng anh. Là con traii!

Ngẩn người một lúc lâu, Tống Hạo Thiên liền cầm lấy điện thoại, nhấn một dãy số quen thuộc. Bên kia vừa bắt máy, hắn liền vội vàng nói.

- Là con trai. Sơ, cô ấy sinh con trai…

Người Tống Hạo Thiên gọi không ai khác là sơ Mary, người thân duy nhất của Mễ Bối. Ngay lập tức, bên điện thoại liền truyền đến âm thanh vui vẻ của sơ Mary, lớn hơn cả là tiếng hét của nhóc Tiểu Tư.

- Aaa… Là con trai. Tiểu Tư sắp có em trai chơi cùng…

- Hic… Ninh Nhi muốn có em gái cơ… Papa bảo mama sinh thêm em gái cho con đi… - Ninh Nhi mếu máo, hét to vào điện thoại.

- Em trai mới là nhất! Suốt ngày cứ con gái, còn gì là nam nhi. – Tiểu Tư vênh mặt.

- Oaoa… Ninh Nhi muốn em gái…

HẾT.

P/s: Cám ơn mọi người đã gắn bó và ủng hộ Khuê trong suốt một tg dài :). Cảm ơn rất nhiều những động lực đã giúp Khuê hoàn đứa con đầu lòng của mình :”>. Huhu, chẳng muốn nói tạm biệt âuuu T^T…

Khuê có sử dụng facebook và một page chuyên về khoản truyện đọc (cập nhập thường xuyên),Mọi người like và ủng hộ nhe Link page: s:// .facebook /pages/Everyday-A-Story-The-World-Of-Fiction/534313170010823?ref_type=bookmark

Link fb của Khuê: s:// .facebook /profile.php?id=100006941479278&fref=ts

Ngoài ra, Khuê còn có một đứa con tinh thần thứ 2 nam chính sẽ là Ngôn Vũ Kha, tên truyện là "Oan gia! Anh là tổng tài sao?" . Mong mọi người ủng hộ a Link truyện: .wattpad /53878211-oan-gia- anh-l%C3%A0-t%E1%BB%95ng-t%C3%A0i-sao-ti%C3%AA%CC%89u-khu%C3%AA

Bạn đang đọc Mê Hoặc của Tiểu Khuê
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.