Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

U Minh Biến Cố

Tiểu thuyết gốc · 1549 chữ

U Minh Địa Phủ.

Được coi là nơi đáng sợ nhất trong tam giới, vì nơi đây là nơi thực thi pháp luật của tam giới, cho dù ngươi là tiên, ma, yêu, nhân, hay là quỷ xuống đây đều chỉ có thể an phận mà chờ xét xử. Có thể coi đây là ngục tù của thế gian cũng không sai.

Không ai biết Địa Phủ tồn tại từ bao giờ, có tin đồn là xuất hiện cùng thời của Bàn Phủ Khai Thiên cũng có tin đồn rằng nó còn tồn tại lâu hơn thế nữa.

Nhưng vào lúc này, cả địa phủ từ tầng thứ nhất cho đến tầng thứ mười tám, đều bốc lên những bão tố cuồng phong, mưa bão, sấm sét liên miên bất tuyệt.

Cũng có mấy tia sét ngẫu nhiên bắn xuống đánh chết những linh hồn đang chờ chịu hình phạt.

Điều này làm cho Địa Phủ vốn quy nghiêm, cũng bị nháo nhào lên.

Sâu nhất trong tầng thứ mười tám, ở nơi đây có thể nói là tập trung nhất của những thiên tai này.

Các tù nhân bị xích trong những lồng giam khổng lồ bị trói lại bằng xích hồn ngày ngày phải chịu những thống khổ khó tả, thì hôm nay lại còn phải chịu thêm hàng loạt tia sét đánh xuống linh hồn.

Khiến cho khắp nơi trong địa phủ đều phát ra tiếng kêu ai oán.

Diêm vương và Phán quan đứng trước đại điện nhìn ra xa xăm chỉ có thể cười khổ mà thôi. Tại vì chỉ có hai người họ là biết chuyện gì đang xảy ra ở dưới này, nhưng cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm mà thôi.

Diêm vương nhìn từng tia sét đánh xuống, khẽ thở dài nhìn về xa xăm rồi nói với Phán quan:

" ngươi nghĩ chuyện này còn phải kéo dài đến bao lâu"

Phán quan khẽ tính rồi cười khổ:“ Bẩm theo tính toán của thần thì có lẽ sắp xong rồi.”

Diêm vương nghĩ một lúc rồi cười phá lên:

" Không biết đại tẩu sinh ra quái thai gì mà có thể dẫn đến thiên lôi dị tượng thế này nữa"

Sau đó lại trầm tư bởi hắn biết nếu một trong hai người xảy ra chuyện gì địa phủ vốn không yên bình này sẽ lại nhấc lên một hồi phong ba.

Hắn nói xong cũng không nhìn nữa, mà khẽ quay người bước vào trong đại điện, dù gì một ngày hắn cũng có trăm công nghìn việc cần phải xử lí, nhất là khi hôm nay còn có rất là nhiều linh hồn bị xử chết bởi thiên lôi, nếu mà hắn không xử lý e rằng sẽ có rắc rối to.

Ở một nơi nào đó sâu trong địa ngục.

Lúc này ở nơi này dị tượng thiên địa đang phát ra cũng là kinh khủng nhất. Xen xen với đó là tiếng kêu gào của nữ nhân, ngoài ra còn có tiếng khóc, chốc chốc là tiếng cười của trẻ con, nghe qua vô cùng quái dị và sởn gai ốc.

Trong một nội điện, lam hỏa sáng trưng, trông xa hoa mà quỷ dị, các kiến trúc đều được làm nên bởi những chiếc xương to khổng lồ, cũng không biết chúng là xương của con gì.

Bên trong nội điện, một nam tử trung niên thân mặc y phục màu đen đỏ đang chắp tay đứng, hắn có gương mặt kiên nghị, trong mắt lộ ra vẻ uy nghiêm, khuôn mặt sắc cạnh lại hiện rõ vê hung tàn và nghiêm nghị, rõ ràng có địa vị cao, mà sau lưng của hắn thì ẩn ẩn có sát khí phô thiên bốc lên, không gian chung quanh cũng rung động theo đó.

Đứng cạnh còn có hai người mặc áo choàng đen che kín hết khuôn mặt, nhưng có thể thấy cả hai cũng là cao thủ.

Nam tử trung niên vẫn nhìn vào cửa, mở miệng khẽ nói: “Ngươi nghĩ mẫu tử bọn họ có bình an không.”

Hai người áo choàng đen quay qua nhìn nhau, đồng thanh trả lời:“Phu nhân và Tiểu thiếu chủ chắc chắn sẽ cát tường, đại nhân không cần quá lo lắng.”

Nam tử trung niên khẽ cau mày rồi thở dài:“Chỉ mong là thế đi.”

Cả ba thần sắc lại nhìn chăm chăm về một cánh cửa trong nội điện, có thể thấy tiếng khóc, cười của trẻ con hòa lẫn với tiếng kêu gào của người phụ nữ chính là phát ra từ đây.

Bên trong sinh phòng, tiếng kêu càng ngày càng thảm thiết, các nữ quỷ chạy ra chạy vào liên tục, thần sắc ai nấy đều khẩn trương tại vì họ biết việc này dù chỉ xảy ra sơ sót nhỏ thôi cũng sẽ khiến các nàng phải chịu những gì.

"Phu nhân, người cố rặn, đứa bé sắp chào đời rồi"

Chỉ thấy trên giường lúc này có một vị phu nhân, khuôn mặt nhìn qua chỉ khoảng tam tuần, nhìn vô cùng xinh đẹp, chỉ tiếc hiện giờ khuôn mặt hiện lên sự thống khổ kèm theo đó là mồ hôi rơi xuống khỏi khuôn mặt liên tục. Khiến ai ngắm nhìn cũng chỉ có thể thương cảm.

"Phu nhân, đứa trẻ chào đời rồi"

Dường như chỉ cần nghe được câu đấy, khuôn mặt người phụ nhân này lập tức giãn ra, nở một nụ cười hạnh phúc.

Sau đó lập tức ngất đi, dù sao quá trình sinh hạ thiêng liêng này cũng khiến người làm mẹ như nàng phải chịu nhiều thống khổ rồi, nhưng so với đó là hạnh phúc ngập tràn.

Lục bà bà nhìn đứa bé mình cầm trong tay, khuôn mặt hiện lên sự do dự.

Cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài, thầm nói trong lòng “Đứa trẻ đáng thương a, ngươi cũng không thể trách ta được, người như ta thân bất do kỷ, đã không thể sống cuộc sống theo ý mình nữa rồi.”

“Có trách chỉ có thể trách cha mẹ ngươi mà thôi, họ quá là nhiều thù địch, cây to đón gió lớn a”

Khẽ nâng cánh tay lên, một đoàn kim châm bắn ra, xuyên thủng đầu của đám nữ quỷ con lại trong phòng.

Chúng quỷ vừa mới thở phào nhẹ nhõm, lại càng không đề phòng Lục Bà Bà , nên đến chết họ cũng không hiểu vì sao mình chết.

Lục Bà Bà lúc này nhìn lại vị phụ nhân đang nằm mỉm cười, khuôn mặt hiện lên sự hạnh phúc lúc này đã thiếp đi vì quá mệt mỏi.

Lục Bà Bà giơ tay lên, cuối cùng lại giơ tay xuống, “Không ngờ một tử sĩ như ta cuối cùng có ngày lại không đành lòng giết người.” tự giễu cợt chính mình một câu.

Lục Bà Bà nhìn đứa trẻ lại nhìn vị phụ nhân, cuối cùng dùng tay bóp nát ngọc bội bên hông mình.

Ngay khi ngọc bội vừa nát, một cánh cửa không gian hiện ra, Lục Bà Bà nhanh chóng đi vào.

Nam tử trung niên bên ngoài nhướng mày, cũng cảm nhận được gì đó.

Nháy mắt phóng vào trong phòng, hai người áo đen thấy vậy cũng đi theo vào.

Lúc cả ba người đi vào, thấy cảnh tượng trước mắt ai nấy đều bàng hoàng.

Mà vị nam tử trung niên kia nhanh chóng bước đến bên giường nhìn ngắm nương tử mình. Sau khi xác định nương tử mình mới khẽ nói.

“Tra”

Thân hình hai người áo choàng đen kia gợn lên rồi tan biến không thấy đâu. Bởi họ biết đại nhân nhà mình hiện tại đã nổi điên lên rồi, nếu như không tra ra được hậu quả họ không dám nghĩ tới.

Dường như cả địa phủ lúc này cũng chịu chung ảnh hưởng, mây ở đâu bắt đầu tụ tập lại, những áng mây đỏ ngòm như máu.

Diêm vương lúc này đang nhìn Sổ sinh tử, nghe tiếng thì khẽ đưa mắt nhìn lên trên, ánh mắt chấn động, miệng không ngừng thì thào.

“Xong....xong....xong”

Phán quan ở bên cạnh nhìn thấy vậy,ánh mắt không tự chủ khẽ đảo qua bầu trời, thân thể khẽ chấn động, bút trên tay đã rơi tự bao giờ.

Chúng quỷ thấy mây trên bầu trời, lập tức chạy tán loạn, những con quỷ lớn nhanh tay bế quỷ nhỏ tìm chỗ trú, chỉ những người sống lâu năm ở đây như bọn hắn mới biết được truyền thuyết về những đám mây đỏ ngòm như máu này.

Mặc dù chỉ có có hai câu miêu tả nhưng cũng khiến những con quỷ này sợ hãi, mặc dù đa phần là không tin nhưng khi nhìn thấy cảnh mây kia, chân cũng không tự chủ chạy nhanh thêm mấy phần.

Còn có những con quỷ còn phá lên mà cười, dù sao bọn hắn cũng sống mấy vạn năm dưới này rồi, chẳng lẽ còn phải sợ hãi mấy cái truyền thuyết nhảm nhí kia hay sao.

“Áng vân rực đỏ bao trùm cả địa phủ

Chúng quỷ lầm than mà đổ ngục”

-----------------> Hết chương 1

Bạn đang đọc Minh Tử Chi Lộ sáng tác bởi Manhhungg0804
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Manhhungg0804
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.