Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Từ hôn

Tiểu thuyết gốc · 1871 chữ

Đến buổi chiều thì Thu Nguyệt mang chén thuốc đến cho hắn, từ lúc hắn bị bệnh nằm trên giường nàng đã khóc không biết bao nhiêu lần. Nàng thật sự rất sợ hắn sẽ rời bỏ nàng mà đi trước, lúc đó có lẽ nàng cũng sẽ không luyến tiếc cái thế giới này mà đi theo hắn. Ở cái thời này thì nàng không biết đó là tình yêu mà chỉ nghĩ đó là thiếu gia của nàng thôi, là một nữa ngưởi thân duy nhất trên đời này của nàng. Từ lúc thấy hắn tỉnh đến giờ nàng vui hơn bao giờ hết, có lẽ niềm vui mấy canh giờ này còn nhiều hơn cả mười mấy năm nay cộng lại. Đưa chén thuốc đến bên miệng của Vương Hạo, đợi đến khi thấy hắn uống xong nàng lấy khăn lau miệng cho hắn sau đó đứng bên cạnh lo lắng khẽ hỏi :

-Thiếu gia người thấy sao rồi, còn đau ở đâu không?

Vương Hạo mĩm cười đáp:

-Ta cảm thấy khoẻ hơn nhiều rồi, muội yên tâm đi.

Nói đến đây thì bên ngoài nghe có tiếng bước chân, một thiếu phụ trung niên cùng một thiếu nữ xinh đẹp bước vào phòng. một giọng nói chua ngoa của phụ nhân phát ra:

-Đã tỉnh rồi à? Hiền chất số mạng cũng lớn quá nhỉ, không thể chết sớm được.

Trong tiềm thức của Vương Hạo đây là phu nhân của tri kỉ ông ấy tên là Lý Bá Thành. Vốn dĩ khi Vương Ngạo Thiên còn sống quan hệ hai nhà rất tốt, cả hai lại sinh nhi tử trước sau một năm. Vương Hạo ra đời trước sau đó thê tử Lý Bá Thành cũng sinh ra Lý Tuyết Lan, hai nhà đều làm quan nhưng phụ thân của Vương Hạo là tri Châu còn Lý Bá Thành khi đó là tri huyện Hương Khê. Đây cũng chính là huyện thành mà Vương Hạo đang ở, vì giao tình hai nhà rất tốt nên cả hai mới định ra hôn sự cho Vương Hạo cùng Lý Tuyết Lan. Nhưng mà Vương Hạo vốn dĩ không có tài cán gì, lại còn là kẻ nhu nhược nên phu nhân Lý Bá Thành từ lâu cũng muốn chấm dứt mối hôn sự này, tìm cho nữ nhi của mình một mối tốt hơn. Nhưng lúc đó do e ngại Vương Ngạo Thiên nên cũng không dám có ý kiến gì, ai ngờ năm Vương Hạo 14 tuổi thì phụ mẫu qua đời do một cơn đại dịch. Từ đó đến nay đã rất nhiều lần hai mẹ con Lý Tuyết Lan đến nhà ngỏ ý muốn huỷ mối hôn sự này nhưng Vương Ngạo vì từ lâu đã mê đắm sắc đẹp của thanh mai trúc mã mà không đồng ý. Cũng nhờ có phụ thân làm quan danh tiếng thanh liêm nhiều người yêu mến nên nhà họ Lý cũng không dám quá phận. Bản thân Lý Bá Thành cũng là người trọng nghĩa có tâm tính tốt nhưng do quá sợ vợ nên ông cũng không dám ngăn cản phu nhân của mình. Hôm nay hai mẹ con họ đến cũng không ngoài chuyện này. Tiểu nha hoàng Thu Nguyệt nghe phụ nhân trù ẻo thiếu gia của mình nhịn không được mở miệng:

- Các người đến đây làm gì, thiếu gia ta vừa khỏi bệnh cần nghỉ ngơi các người đi về đi.

Phụ nhân thấy Thu Nguyệt chỉ là một nha hoàn mà dám nói với mình như thế thì tức giận xông đến muốn giơ tay đánh nàng thì chợt nghe Vương Hạo lên tiếng;

- Dừng lại, có phải hôm nay bá mẫu đến đây là vì chuyện hôn nhân của ta và Tuyết Lan hay không?

phụ nhân nghe thế thì thay đổi sắc mặt với vẻ tươi cười nói:

-Đúng vậy, hiền chất thấy không Tuyết Lan nhà ta là cành vàng lá ngọc lại xinh đẹp cầm kì thi hoạ có đủ. Còn hiền chất bây giờ......nếu bây giờ hiền chất viết văn thư huỷ bỏ hôn sự này thì ở đây ta có ngân phiếu năm trăm lượng coi như là giúp đỡ hậu bối có cuộc sống tốt hơn, ngươi cảm thấy thế nào?

Nói đến đây bà ta ngừng lại giống như để cho Vương Hạo tự cảm nhận lấy. Nghe như vậy hắn chỉ mỉm cười nói với phụ nhân kia:

-Được rồi ta chấp thuận.

Phụ nhân kia nghe như vậy thì sững sờ như chưa tin vào sự thật, hắn thật sự đồng ý sao. Trong hai năm qua không dưới mười lần mình đã đến đây nhưng cho dù dụ dỗ hay ép buộc như thế nào hắn vẫn không đồng ý . Thế mà giờ đây hắn lại không chút do dự nhận lời đúng là khó tin mà. Lý Tuyết Lan đứng bên cạnh nãy giờ cũng tỏ vẻ kinh ngạc, tuy nàng cùng Vương Hạo lớn lên nhưng mà nàng tư chất vốn thông minh còn gã thanh mai này luôn khờ khạo nên nàng chỉ xem hắn như là một người bạn mà lại không thể nào có tình cảm được. Hắn thì lại mê đắm vẻ đẹp của nàng nên là một mực ôm mối quan hệ này không chịu buông khiến nàng cũng rất phiền lòng. Hôm nay nghe hắn nói như vậy nàng cũng hơi bất ngờ xen lẫn vui mừng vì gánh nặng bao lâu nay được buông xuống. Thấy hai người đứng ngây ra đó Vương Hạo mới quay sang Thu Nguyệt nói;

-Nàng giúp ta mang giấy bút lại đây.

Tiểu nha hoàn nghe vậy thì nhu thuận đi lấy bút và nghiên mực ra mài cho hắn. Hắn đứng dậy đi đến bàn cầm bút long lên, cơ thể hắn bây giờ cũng coi như khoẻ hơn nhiều rồi chỉ là còn chút yếu do bệnh nằm lâu ngày mà thôi. Thời hiện đại hắn cũng nghiên cứu thư pháp nên nét chữ đặt biệt uyển chuyển đẹp mắt, tay hắn nhẹ nhàng đi từng nét bút cơ hồ so ra với đại nho thư pháp đương thời cũng không kém cạnh là mấy. bởi vì thời đó so ra làm sao mà bằng mấy ngàn năm sau nghiên cứu cho được chứ. Không lâu sau thì hai lá thư từ hôn hoàn thành hắn mới hạ bút xuống và nói:

-Ở đây có hai tờ ta đã điểm chỉ lên đó, các người cũng điểm chỉ xác nhận đi. Mỗi người giữ một tờ xem như từ nay hai nhà ta không còn quan hệ gì. Hôn sự của ta cũng xem như không còn hiệu lực, là cả hai nguyện ý sau này không có tranh chấp.

Hắn đưa hai tờ giấy sang bên cạnh cho hai người kia rồi cũng tiện tay cầm lấy hộp ngân phiếu nói với Thu Nguyệt:

-Nàng mang thứ đồ này cất đi, khi nào cần dùng đến thì cứ lấy không cần hỏi ý kiến ta đâu.

Hai người kia nhìn trang giấy trên bàn mà sững sờ. Không phải nói tên Vương Hạo này là một tên khờ sao, nàng cũng đã mấy lần thấy qua nét chữ của hắn tuy rằng đọc được nhưng lại không ra làm sao cả . Mang ra cho mọi người xem có khi còn làm trò cười cho họ nữa , vậy còn cái này là sao?

Hai người đang bất động thì Vương Hạo chợt lên tiếng:

-Điểm chỉ đi rồi ra về, ta còn phải nghỉ ngơi, Thu Nguyệt nàng giúp ta tiễn khách.

Lý Tuyết Lan và mẫu thân đành điểm chỉ sau đó đem một tờ giấy cất đi còn lại tờ kia thì để lại trên bàn sau đó bước ra cửa với vẻ mặt khó hiểu.

Như vậy là xong rồi sao? hai người vẫn chưa hiểu tại sao lại có thể nhanh chóng và thuận lợi đến như thế.

Sau khi hai người kia rời đi thì Thu Nguyệt nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu, chẳng phải thiếu gia nhà mình rất yêu thích cô tiểu thư nhà họ Lý hay sao? Sao tự nhiên lại đồng ý huỷ hôn với nàng ta như vậy. Chẳng lẽ là vì năm trăm lượng này? Tuy rằng số tiền này rất lớn nhưng mà thiếu gia nhà mình chưa bao giờ ham tiền tài, trong nhà có bao nhiêu tiền thì từ lúc lão gia phu nhân qua đời đến bây giờ đều do nàng cũng lão quản gia giữ. Chi tiêu bao nhiêu, mua sắm những thứ gì thiếu gia chưa bao giờ hỏi dến. Dù trong nhà ăn cháo hay ngô thì thiếu gia nàng vẫn không yêu cầu hay đòi hỏi cái gì. Vậy rốt cuộc là vì sao? Tuy rằng nàng chỉ là nha hoàn nhưng không hiểu sao khi thấy thiếu gia từ hôn nàng rất là vui. Vui bởi vì nàng biết cô tiểu thư nhà họ Lý không thích thiếu gia của mình là hắn tự mình đa tình. Nhiều lần thấy nhà họ lấy đến đây ép hắn từ hôn nên đâm ra nàng cũng không có cảm tình với cả nhà ấy.Thấy Thu Nguyệt nhìn mình si ngốc như đang suy nghĩ cái gì đó Vương Hạo khẽ hỏi:

-Nàng đang nghĩ gì thế?

Tiểu nha hoàn đang ngẩn ngơ nghe thấy thì giật mình thẹn thùn vân vê vạt áo lí nhí hỏi:

-Không phải thiếu gia rất thích Lý tiểu thư hay sao? sao huynh lại đồng ý từ hôn vậy?

Hắn nhìn tiểu cô nương thẹn thùng mà bật cười trả lời:

-Chẳng phải cô ấy không thích ta sao? Tại sao ta phải cố chấp như vậy làm gì ? Chẳng lẽ muội sợ huynh không tìm được cô nương khác đó chứ?

Tiểu nha đầu nghe thấy vậy thì hốt hoảng lắc đầu:

-Không không muội không có ý đó.

Hắn thấy tiểu cô nương đỏ mặt mà luốn cuống thẹn thùng thì lại bật cười nhưng rồi hắn nghiêm túc lại nói:

-Hôm nay ta muốn ra ngoài đi dạo, nàng về phòng chuẩn bị đi. Gọi Lâm thúc thúc cùng đi. Ta thay đồ xong sẽ gọi nàng.

Tiểu cô nương vâng lời chạy ra ngoài. Hôm nay trong lòng nàng rất vui sướng, vui vị tiểu thiếu gia đã tỉnh lại. Người mà xem như thân với nàng nhất đã không rời bỏ nàng, thêm một điều nữa là tảng đá trong lòng nàng chính là cô tiểu thư nhà họ Lý kia. Không phải vì nàng ghen tức gì, mà là nàng biết rõ thiếu gia nhà mình nếu cứ tiếp tục thì chỉ nhận lấy đau khổ mà thôi.

Trên đường về phòng nàng đã gọi Lâm lão chuẩn bị để đi dạo cũng thiếu gia.

Vương Hạo đóng cửa phòng khẽ thở dài." Đời trước rõ ràng cả hai cũng yêu nhau rồi cuối cùng kết cục vẫn không tốt đẹp, đời này chỉ một người yêu một người thì làm sao mà có quả ngọt được chứ."

Bạn đang đọc Mọi chuyện đều không sao sáng tác bởi tranvan2511

Truyện Mọi chuyện đều không sao tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tranvan2511
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.