Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

8 năm

Tiểu thuyết gốc · 1642 chữ

8 năm sau

Dương gia bảo hậu viện

Một thiếu niên khuôn mặt có vẻ non nớt,nhưng lại thể hiện ra phong thái kiên nghị hơn lũ trẻ đồng lứa đang ngồi trên một tảng đá,hai mắt đang chăm chú vào một cuốn sách,nhìn vào cuốn sách hồi lâu hắn mới rời mắt nhìn lên bầu trời xanh cười khổ nói"thoáng chốc ta đã xuyên qua thế giới này 8 năm".

Thiếu niên này đúng là Dương Trần nhưng hắn không hẳn là người của thế giới này, mà hắn là tên Trúc Cơ kỳ tu sĩ Dương Trần kia xuyên qua.

Ban đầu sau khi có lại ý thức hắn tưởng bản thân mình vẫn còn đang nằm mơ, nhưng thực tế thì không phải như vậy, rồi dần dần hắn cũng chấp nhận sự thật là mình đã xuyên qua.

Thế giới này được gọi là Linh Vũ đại lục là một cái thế giới lấy linh thần vi tôn mà Linh Thần lại được chia làm Tứ Giai Thiên Địa Huyền Hoàng,lấy Thiên Giai cao nhất và Hoàng Giai thấp nhất, mỗi giai lại được chia tứ phẩm lần lượt là Hạ Phẩm,Trung Phẩm, Thượng phẩm và cuối cùng là Cực Phẩm.

Cũng chính vì điều này nên cảnh giới nơi này phân ra khác xa so với cảnh giới ở nơi tu chân giới trước kia của Dương Trần.

Theo như hiện tại hắn biết thì cảnh giới được chia thành.

Linh Vũ cảnh

Địa Linh Cảnh

Thiên Linh Cảnh

Linh Hư Cảnh.

Còn cảnh giới cao hơn nữa thì lấy thực lực của hắn biết cũng không có tác dụng gì.

Ngồi ngẩn người một lúc hắn liền đứng lên chuẩn bị quay về gian phòng của mình, thì lúc này một thiếu nữ tầm sáu tuổi gương mặt non nớt đã chạy vào, thiếu nữ này là Dương Ngọc là muội muội ruột của hắn năm nay sáu tuổi. vừa vào nàng lau mồ hôi trên trán vừa tức giận nhìn qua hắn nói "Ca ta tìm ngươi nãy giờ hóa ra ngươi ở đây! Ngươi nhanh chạy đến Quảng Trường gia tộc đi nghi thức giác tỉnh sắp bắt đầu rồi!"

Nghe nàng nói như vậy trên mặt Dương Trần mới chợt nhớ ra sau đó gãi gã đầu nói "nàng không nhắc ta cũng quên!"

"Ca việc quan trọng như thế này ngươi cũng có thể quên? thôi được rồi nhanh đi cùng ta!" Gương mặt Dương Ngọc lộ ra vẻ tức giận rồi sau đó liền chạy đi, Dương Trần thấy vậy cũng liền đi theo.

Đi được một hồi thì đã đến một quảng trường rộng lớn phía trên quảng trường đang có một bệ đá cổ xưa, phía trên có điêu khắc các hoa văn.

Phía trên quảng trường có dựng các đình đài lầu các phía trên là các thành viên cấp cao của gia tộc.

Bên ngoài là các khán đài đứng đó chủ yếu là phụ mẫu của các thiếu niên, thiếu nữ chuẩn bị giác tỉnh cùng một số thành viên chưa đủ tuổi giác tỉnh của gia tộc.

Còn xung quanh quảng trường đứng đó vài chục thiếu niên, thiếu nữ ngang tuổi Dương Trần, trên mặt bọn họ không thể kìm nén nổi sự lo lắng, ở gần đó là phụ mẫu ở ngoài khán đài của bọn hắn đang không ngừng an ủi.

Thức tỉnh Linh Thần chính là đại sự lớn nhất của mỗi con người ở Linh Vũ đại lục, bởi phẩm cấp của Linh Thần sẽ trực tiếp quyết định thành tựu tương lai của người đó.

Nếu thức tỉnh ra linh thần phẩm giao cao ắt sẽ cá chép hóa rồng, còn ngược lại nếu thức tỉnh ra linh thần phẩm giai thấp kém cả đời đều tầm thường, không bao giờ có cơ hội để trở thành cường giả.

Dương Trần cũng đã đến trước Quảng Trường còn Dương Ngọc chưa đủ tuổi nên cũng lui về phía khán đài.

Dương Trần vừa bước đến thì một thiếu niên đã đi tới gương mặt tươi cười "Trần Ca mọi người đều chỉ đợi mỗi mình ngươi thôi đó!" Sau đó kéo hắn lên đài, rồi líu díu không ngừng, Dương Trần phải mệt mỏi đáp lại hắn.

Thiếu niên này là Dương Húc đường đệ của hắn, tính cách vui nhộn, thường hay quấn lấy Dương Trần, Dương Trần thường không có cách với tiểu tử này nên luôn tìm cách dụ dỗ để đuổi hắn đi.

Hàn Huyên đuợc một hồi thì trên lầu các có một trung niên nam tử tuổi độ tứ tuần đi xuống, rồi nhanh chóng đi đến đài giác tỉnh.

Trung niên này chính là nhị trưởng lão của Dương gia, Dương Cường năm nay 43 tuổi, tu vi Linh Vũ cảnh thất trọng đỉnh phong.

Vừa đến hắn liền hét lớn"Im lặng!" Đồng thời tỏa ra khí thế.

Vừa nói xong thì các tiếng ồn ào nghị luận của mọi người đều ngừng lại chú mắt nhìn về phía Dương Cường.

Dương Cường thấy mọi người đều im lặng hết về sau đó liền nhìn về phía đám thiếu niên, thiếu nữa dưới Quảng Trường, rồi ra thủ thế để bọn hắn lên đây.

Thấy Dương Cường gọi bọn hắn lên thì cả lũ nhao nhao tiến lên đài rồi theo thứ tự xếp hàng, Dương Trần liền dứng ở cuối hàng.

Nhìn thấy bọn hắn đã xếp hàng đầy đủ rồi,Dương

Cường sắc mặt lúc này mới hòa hoãn lại mở miệng nói" các ngươi không cần phải lo lắng, nghi thức giác tỉnh linh thần là điều bất kỳ ai trong gia tộc cũng sẽ phải trải qua, chỉ cần các ngươi vận khí tốt thức tỉnh ra linh thần phẩm chất cao ,gia tộc sẽ đưa các ngươi vào hàng ngũ trọng điểm bồi dưỡng, còn có cơ hội gia nhập Thanh Lam học phủ!".

Vừa nghe thấy Thanh Lam học phủ đám thiếu niên, thiếu nữ trên gương mặt hiện lên vẻ kích động.

Ngay cả phụ mẫu của bọn hắn ở khán đài cũng không nhịn được kích động thốt lên"Thanh Lam học phủ a! nghe nói Thực Lực của Thanh Lam học phủ còn mạnh hơn cả Xích Long Vương Triều."

Những người phía dưới đài vừa bình tĩnh được một lúc thì lúc này lại nhao nhao lên, Dương Cường chỉ có thể cười cười sau đó lại nhìn về phía các thiếu niên, thiếu nữ.

Sau đó chỉ vào một thiếu niên đứng đầu hàng bảo "người ra đây" nghe thấy Dương Cường gọi mình thiếu niên kia liền thấp thỏm đi đến.

Dương Cường thấy hắn thấp thỏm liền an ủi "không cần lo lắng chỉ cần đặt tay lên bia đá là được!" Nghe được lời của Dương Cường thiếu niên kia lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng lấy tay đặt lên thạch bi.

Vừa đặt tay lên thạch bi thì một cây đao màu tím, phía tên có khắc các đấu ấn lôi điện xuất hiện.

Đồng thời từ trên thân đao xuất hiện một đạo hào quang màu vàng cao chừng bốn thước.

Linh thần chia làm hạ phẩm, trung phẩm,thượng phẩm, cực phẩm lấy chiều cao quang mang của linh thần làm thước đo 1-3 tấc là hạ phẩm,4-6 tấc là trung phẩm,7-9tấc là thượng phẩm còn 10 tấc là cực phẩm.(1 tấc=1m)

Lấy màu sắc hào quang để định phẩm giai.

Hoàng giai thì là màu vàng.

Huyền giai là màu tím.

Địa giai là màu đỏ.

Thiên giai là kim sắc.

Dương Cường thấy vậy khuôn mặt mỉm cười nhìn về thiếu niên nói "không tồi linh thần của ngươi là tử điện đao, cấp bậc hoàng giai trung phẩm!".

Nghe Dương Cường nói vậy gương mặt thiếu niên khó kìm được vẻ mừng rỡ, phụ mẫu của thiếu niên kia ở dưới đài không ngừng lau nước mắt bái lạy lão thiên.

Nhìn cảnh này Dương Cường cười cười liền phất tay bảo thiếu niên kia"Được rồi ngươi về với gia đình của ngươi đi, tình hình của ngươi ta sẽ báo lên gia tộc".

Thiếu niên kia nghe Dương Cường nói liền chắp tay bái tạ rồi chạy về bên phụ mẫu của mình.

Kế tiếp các thiếu niên, thiếu nữ cứ tiến lên tuần tự thức tỉnh linh thần nhưng hầu như không có ai có vận khí như thiếu niên đầu tiên, đa số đều thức tỉnh ra Hoàng giai hạ phẩm linh thần.

Dương Trần là người thức tỉnh cuối cùng vừa đến phiên hắn, Dương Cường liền phất tay ý bảo hắn qua.

Dương Trần cũng liền bình tĩnh tiến lên, nhưng trên thực tế trong lòng hắn cũng rất khẩn trương nếu thức tỉnh ra linh thần thấp kém thì cả đời cũng không có cơ hội, hơn nữa hắn cũng kiểm tra cơ thể này của hắn, không có linh căn nên mọi công pháp tu chân ở kiếp trước của hắn cũng liền vô dụng.

Trên đài cao Diệp Thiến vô cùng lo lắng khi nhìn về phía Dương Trần,nàng lo lắng hắn thức tỉnh ra được linh thần thấp kém, không cam chịu sẽ tự hủy hoại bản thân.

Dương Viễn nhìn về phía thê tử biết nàng đang lo lắng gì liền an ủi "Thiến nhi không sao, Trần nhi từ khi sinh đều trầm ổn sao hắn có thể làm những việc ngu ngốc chứ!".

Nghe phu quân an ủi nàng liền khôi phục lại sắc mặt cười cười gật đầu nói "là ta đã quá lo lắng".

Còn ở phía Dương Trần hắn theo lời Dương Cường liền tiến lên đài, nhìn trước mắt thạch bi hắn không do dự liền để tay lên.

Bạn đang đọc Mộng Nhập Linh Vũ sáng tác bởi Kimaa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kimaa
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.