Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cơ duyên

Tiểu thuyết gốc · 1201 chữ

Ăn xong, Anh Vũ ra sau nhà theo bọn nhóc kia. Tên béo túm tóc ấn đầu Anh Vũ xuống nói:

-Ngươi biết tội gì chưa ?

Anh Vũ định giật ra, nhưng tên kia khoẻ quá, nó không thể giật ra nổi đành khó chịu nói:

-Các huynh thả đệ ra nói chuyện, đệ chưa thấy mình đã làm gì có lỗi với mọi người.

Tên béo cười nói:

-Ngươi không biết sao, thế nhìn người này xem có biết không ?

Anh Vũ ngẩng đầu lên thì thấy cô gái quen quen, nha đầu Tiểu Vũ đây mà. Cô ta quát:

-Ngươi vừa rồi hống hách với tiểu thư lắm cơ mà, giờ xem bọn ta làm sao trị ngươi đây. Mọi người còn chờ gì nữa, mau cho tên nhãi này 1 bài học đi, lát nữa ai đánh khoẻ nhất ta sẽ nói tốt trước mặt tiểu thư.

Không ngờ con nha đầu này lại độc ác như vậy, chỉ vì không nói chuyện mà nó lại gọi người đánh mình, Anh Vũ tức giận vô cùng nhưng không sao thoát ra được. Tên béo đột nhiên thả nó ra, đấm mạnh vào bụng một phát. Anh Vũ đau đớn ôm bụng lùi lại. Chưa hết, mấy tên đằng sau cũng lao tới đấm đá tới tấp. Anh Vũ nén đau chống trả nhưng trước số đông, nắm đấm của nó chẳng tác dụng gì cả.

-Diệt hổ quyền !.

-Mau đỡ phá sơn quyền của ta.

...

Bọn nhóc đánh không thương tiếc, Anh Vũ bị đánh thâm tím mặt mày, ngã nằm ra đất mà vẫn cố gắng đấm, cắn vào chân mấy tên đứng gần. Lát sau, mấy tên kia dừng lại thở hồng hộc, thấy Anh Vũ đã xụi lơ trên mặt đất thì hổn hển nói:

-Tên này cũng dai thật, ta đấm sắp rời cả tay ra rồi.

-Khoẻ mấy dưới quyền của ta cũng gục hết.

Bọn chúng cười ha hả rồi quay đầu bỏ đi, xúm xít quanh Tiểu Vũ:

-Tiểu Vũ à, nãy Đại Lực ta đánh khỏe nhất, cô nhớ về kể với Thanh Nhi nha.

- Không đúng, Tiểu Kê ta mới là người kết liễu hắn, cô xem...

- Cô đừng tin bọn chúng, phá sơn quyền của ta mới là mạnh nhất.

Anh Vũ chỉ nghe được đến đây, rồi mọi thứ trở nên mơ hồ, cảnh vật trước mắt mờ hẳn đi rồi đen thẫm lại...

Lúc tỉnh dậy thì trời đã gần tối, hoàng hôn đã buông xuống đỏ rực một khoảng trời. Anh Vũ cắn răng chống dậy, lê bước về tiểu viện. Lòng căm phẫn trào lên trong huyết quản, chưa bao giờ nó thấy nhục nhã và tức giận như vậy. Còn chưa học được chút công phu nào đã trở thành bao cát cho người ta. Nó không ngờ những đứa nhóc chỉ trạc tuổi nó lại có lòng dạ như vậy, chỉ để có cơ hội tiếp cận với con nhỏ kia mà ra tay đánh kẻ mà bọn chúng còn không hề hay biết. Tức giận bọn võ sinh kia bao nhiêu, Anh Vũ còn căm giận con nhỏ kia gấp chục lần. Con nhỏ này lợi dụng bọn võ sinh ngu ngốc kia để trả thù mình, quả thực vô cùng độc ác. Nghĩ một hồi, Anh Vũ đã về đến tiểu viện lúc nào không hay. Thức ăn đặt trên bàn nhưng nó chẳng buồn ăn, mà cũng chẳng còn sức để ăn, điều nó cần bây giờ là phải trị thương. Nơi này ắt phải có phòng chữa bệnh chứ nhỉ, không biết ở đó họ có kê thuốc không nữa.

Tìm một lúc, quả thực thấy 1 phòng nhỏ, bảng hiệu dính đầy bụi có chữ "Võ đường y quán", Anh Vũ bước vào trong, chỉ thấy 1 ông già ngồi ngủ gà ngủ gật. Anh Vũ gọi 2, 3 lần ông ta mới choàng tỉnh, vẫn nhắm mắt mơ màng nói:

-Đến đổi thảo dược hả?

-Không ạ, cháu đến tìm thuốc trị thương ạ.

Ông già mở mắt nhìn Anh Vũ:

-Sao thương nặng thế này ? Mấy tên hướng dẫn có bao giờ nặng tay thế đâu nhỉ. À ta hiểu rồi, bọn nhóc các ngươi lại gây chuyện với nhau phải không ?

Ông ta nói rồi đưa tay bắt mạch. Thấy ông ta ngạc nhiên nhìn mình hồi lâu, Anh Vũ nghĩ thầm, không phải mình bị đánh đến phế rồi chứ, ảnh hưởng đến xương cốt sao, hay bị bệnh nan y gì rồi. Ông ta bảo Anh Vũ quay lưng lại, đặt 2 bàn tay lên lưng nó. Tức thì 1 luồng khí truyền vào lưng nó, lan khắp lục phủ ngủ tạng, dễ chịu khoan khoái vô cùng. Anh Vũ còn đang hưởng thụ sự dễ chịu ấy thì ông già thu tay lại, nói với Anh Vũ:

-Thân thể nhà ngươi đúng thật kỳ lạ. Tuy không có nội công nhưng một số đường kinh mạch đã được đả thông, sau này luyện võ quả thực lợi không ít.

Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Anh Vũ, ông già vuốt chòm râu trắng, hớp 1 ngụm rượu rồi nói:

-Ngươi chắc chưa được dạy về cái này. Cơ thể con người gồm mười hai đường kinh liên hệ trực tiếp đến tạng phủ, kỳ kinh bát mạch, mười lăm lạc mạch gồm nhiều kinh mạch là chủ yếu và nhiều nhánh nhỏ hơn nữa. Còn huyệt đạo là để kiểm soát khí huyết trên kinh mạch, huyệt lớn có ba trăm sáu mươi cái, huyệt nhỏ hơn một ngàn. Trên mỗi bù nhìn gỗ ngoài kia chính là vẽ những đường kinh mạch đó. Luyện võ muốn đạt đến cảnh giới cao thủ ắt phải tu luyện nội công đả thông các kinh mạch này. Nhà ngươi còn nhỏ tuổi, lại không có nội công, xem ra việc này chỉ có thể bẩm sinh hoặc có cao thủ nội công trợ giúp. Nhưng nếu bẩm sinh thì sớm đã được phát hiện, mà thái độ của ngươi chứng tỏ ngươi không biết gì về việc này. Ngươi đã từng gặp qua cao thủ nào rất lợi hại chưa ?

Anh Vũ nhớ lại từ bé nó đã thông thuộc hết những người trong phủ, theo trí nhớ của nó thì không có ai là cao thủ, người lạ gặp cũng không nhiều, phần lớn chỉ là người qua đường, không có can hệ gì tới nó. Gần đây thì quả thực có gặp khá nhiều người giỏi võ, không biết có tính là cao thủ không ? Anh Vũ bèn hỏi:

-3 vị đại ca họ Phạm có phải là cao thủ không ạ ?

Ông già hỏi lại:

-Ý ngươi là đám Phạm Duy ? Chỉ là biết chút võ công, chưa tính là hàng cao thủ.

Thế thì chỉ còn lại lão hòa thượng kia mà thôi. Anh Vũ chợt nhớ tới cái nắm tay lúc tạm biệt của ông, nhớ tới cảm giác kì lạ lúc đó bèn hỏi:

-Thưa ông, cảm giác lúc đả thông kinh mạch như thế nào ạ ?

Bạn đang đọc Một Khúc Ca Triều Lê sáng tác bởi silien21
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi silien21
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.