Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Môn tiêu cục

Tiểu thuyết gốc · 1155 chữ

Sáng hôm sau, Phạm Duy lên ngựa về đường cũ tìm người nhà của đoàn thương gia xấu số. Phạm Lăng đêm qua thức canh giờ đã lăn ra ngủ, Phạm Hoàng thì đã đi đâu mất. Anh Vũ thức dậy còn đang ngơ ngác tự hỏi mọi người đi đâu cả rồi thì có tiếng nói sau lưng:

-Dậy rồi à nhóc, xem ta có món gì đây.

Quay đầu lại thì thấy Phạm Hoàng tay xách 2 con gà rừng vẫn còn đập cánh phành phạch. Anh Vũ reo lên:

-A, có thịt gà.

-Hôm nay sẽ cho nhóc thấy mĩ vị nhân gian là như nào.

Phạm Hoàng nói rồi nhanh thoăn thoắt cắt tiết, mổ gà, Anh Vũ bên cạnh cũng lăng xăng đi đun nước, vặt lông. Thoáng chốc 2 con gà đã trần trụi, Phạm Hoàng lôi từ trong túi hành lý ra thứ nước gì đó sánh sánh, màu nâu, được làm từ rất nhiều loại thảo mộc, đem xoa đều lên mình gà. Hoàng nói đây là gia vị rất quý, hiếm lắm mới bỏ ra ăn. Qua nay mọi người đều vất vả nhiều, nên quyết định làm bữa thật ngon để lấy lại sức. Gậy trúc xuyên qua mình gà, Phạm Hoàng bắt đầu nướng. MÙi thơm tỏa ra ngào ngạt, Phạm Hoàng tỏ ra rất thạo, không ngừng xoay đều cây gậy, từng giọt mỡ vàng ươm rớt xuống lửa kêu tí tách. Anh Vũ trước nay vốn chỉ biết có món thịt gà luộc, mà lâu lâu có dịp mới được ăn 1 2 miếng, không ngờ thịt gà lại có thể làm ngon như vậy. Phạm Lăng thấy mùi thơm thì sớm đã tỉnh, xách bầu rượu với mấy cái chén đi tới:

-Lâu lắm mới được ăn thịt gà của nhị ca nha, rượu đây, rượu đây.

Gà nướng xong thì đại ca Phạm Duy cũng trở về:

-Chiều nay bọn họ sẽ tới lấy hàng, ta sợ các đệ chờ lâu nên quay về trước.

Phạm Lăng rót rượu, cũng đặt trước mặt Anh Vũ 1 chén. Nó lắc đầu tỏ ý không muốn uống nhưng Lăng không để ý tới. Cha nó trước kia bảo còn nhỏ không được uống rượu, nó cũng ngần ngại nhìn chăm chăm chén rượu. Phạm Lăng đưa cái đùi gà cho Anh Vũ cười nói:

-Uống đi nhóc, nam vô tửu như kỳ vô phong (nam không rượu như cờ không có gió), đã là nam nhân thì không thể không biết uống rượu đâu.

Anh Vũ nghe vậy cầm cốc nhắm mắt uống liền 1 hơi. Tức thì 1 cơn cay nóng tràn đầy cổ họng lan tới tận bụng khiến nó chảy cả nước mắt, vội chạy đi tu liền mấy ngụm nước mới đỡ. Phạm Lăng thấy thế bật cười ha hả:

-Nhóc khá đấy, rượu này ta cũng không dám uống 1 hơi như thế đâu.

Phạm Hoàng cười nói:

-Nó mới tý tuổi đầu đệ đã cho nó uống rượu thì nó chịu sao được.

-Ai dà, huynh nói thế chứ biết đâu nó lại thấy thích thì sao.

Anh Vũ lè lưỡi nhìn cốc rượu, bụng nhủ thầm sẽ không bao giờ uống thứ chết tiệt này nữa. 3 huynh đệ kia cứ thế uống đến say mèm, lăn ra đất ngủ. Đến chiều, sau khi giải quyết xong vụ hàng hóa, họ lên đường tiến về Đông kinh[1].

Trên đường đi, Anh Vũ thích thú nhất là nghe kể chuyện và ngắm cảnh dọc đường. Phạm Lăng trước nay ham chuyện trò nhưng ở với 2 ca ca kiệm lời nên gặp được Anh Vũ chẳng khác nào cá gặp nước, luôn miệng kể chuyện võ lâm, chuyện về môn phái, ngay cả chuyện đánh giặc Minh chưa trải qua bao giờ cũng đem ra kể. Phạm Hoàng cười nói:

-Nghe ông tướng đánh giặc Minh kể chuyện hay quá.

Phạm Lăng khó chịu đáp:

-Đệ đây đang bồi dưỡng tinh thần yêu nước cho nó, huynh đừng ở đó mà chê cười.

Anh Vũ thì trước nay luôn hứng thú với chuyện võ lâm, chuyện giang hồ nhưng ở phủ cũ chẳng ai kể chuyện cho nó, cha nó cũng không biết gì nhiều, vì vậy nghe như nuốt từng lời. Lăng kia thấy vậy thì vừa ý lắm, lại vắt óc tìm chuyện để mà kể. Mọi người đều coi Anh Vũ như tiểu đệ trong nhà, họ thường gọi là tứ đệ chứ không gọi nhóc như xưa. Anh Vũ nghe vậy thích chí, nghĩ thầm mình cũng là huynh đệ với mấy vị đại ca giỏi võ này cơ đấy. Trên đường, họ ghé qua suối Côn Sơn nằm giữa 2 ngọn núi Côn Sơn Ngũ Nhạc, chùa Dâu, tháp Bút...Anh Vũ được mở mang tầm mắt rất nhiều. Nó không ngờ nước Đại Việt mình lại có nhiều cảnh đẹp đến vậy. Phạm Hoàng cười nói:

-Đến Đông Kinh đệ còn ngạc nhiên hơn nữa.

Phạm Lăng cũng gật đầu nói:

-Lúc ấy ta sẽ dẫn tứ đệ đi thăm quan mở mang tầm mắt.

Anh Vũ nghe vậy thầm hồi hộp, tưởng tượng đến những điều Phạm Lăng đã kể với nó về kinh thành. Có những món ăn ngon, xem rối nước, xem biểu diễn thổi lửa, múa vòng quả thực hấp dẫn vô cùng.

Mấy ngày đường trôi qua thật nhanh, bọn họ đã trở về tổng cục ở huyện Thanh Oai, phủ Ứng Thiên, Sơn Nam[2]. Tổng cục là tòa lâu đài lớn nằm bên cạnh con sông Đáy, nổi bật là 2 tòa tháp cao, trên treo 2 lá cờ đỏ chói hình mãnh sư phần phật trước gió. Trên cổng treo tấm biển đen thếp vàng viết dòng chữ lớn: Thiên Môn tiêu cục, dưới đề hàng chữ nhỏ hơn: Tổng cục. Bên trong là khoảng sân rộng nhưng chỉ có 3 tòa nhà lớn xếp thành hình chữ U. Khoảng đất còn lại là nơi rèn luyện của khoảng gần trăm người. Người nào người nấy đều cởi trần đóng khố, mồ hôi nhễ nhại nhưng ánh mắt tràn đầy quyết tâm. Mỗi động tác đánh xuống đều kèm theo tiếng hô vang trời. Mấy vị huynh đệ họ Phạm dẫn Anh Vũ tới tòa nhà chính diện, bảo chờ bên ngoài rồi 3 người bước vào trong. Anh Vũ nhìn họ tập luyện mà ao ước mình cũng có 1 ngày được luyện môn võ lợi hại như vậy. Sau khoảng 1 canh giờ, 3 người họ bước ra, Phạm Duy nói nhỏ gì đó với Phạm Lăng rồi cùng Phạm Hoàng vội vã đi đâu đó. Lăng cười hỏi:

-Tứ đệ có muốn luyện võ phái THiên Môn đạo của ta không ?

*[1]:Kinh thành Thăng Long.

*[2]: nay là huyện Thanh Oai và một phần quận Hà Đông , Hà Nội

Bạn đang đọc Một Khúc Ca Triều Lê sáng tác bởi silien21
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi silien21
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.