Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Wibu từ giờ đã có em gái

Tiểu thuyết gốc · 1626 chữ

Nhìn vào ánh trăng, Hương lặng người rồi rơi vào cơn hôn mê không xác định.

On air "kí ức của Hương".

Hương được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, có đầy đủ tình thương của mẹ cha. Bố cô bé là Đảng viên ưu tú, còn mẹ cô bé là một doanh nhân thành đạt. Nói chung là cuộc sống gia đình của Hương không khác những câu chuyện cổ tích dành cho trẻ nhỏ là bao. Ngoài ra, Hương cũng được cho theo học trường cấp 2 thuộc hàng top ở Hà Nội.

Cuộc sống ấy của Hương cứ nối tiếp, ngày qua ngày êm đềm cho đến cái ngày định mệnh ấy...

Hôm ấy là một buổi tối thứ Bảy đẹp trời của tháng Tư. Ánh trăng soi sáng mặt đường. Hương được bố mẹ chở đi chơi trên một chiếc ôtô dạo quanh Hồ Gươm.

"Hôm nay đường phố đẹp nhỉ, con?"-ông bố của Hương hỏi cô bé, lúc này đang mải đọc truyện.

"Dạ vâng ạ."-Hương đáp rồi lại tiếp tục dán mắt vào cuốn truyện tranh.

Một lúc sau, chiếc ôtô rẽ vào con phố Hàng Bài. Rồi cũng từ con phố ấy, một chiếc xe bus đi ngược chiều đấu đầu với xe của gia đình Hương.

"Uỳnh"-Chiếc xe bus cán nát một phần hai chiếc xe ôtô.

Mọi người nhanh chóng kéo ra hiện trường. Tài xế xe bus cũng lật đật đi xuống.

"Nhanh lên, ai đó gọi cứu thương đi!"

"Trời ơi, vào coi thử xem có ai còn sống không đi"-Đám người đứng quanh hiện trường kêu gọi sự giúp đỡ.

"Tịch tòe"

"Tịch tòe"

Bên trong chiếc xe bị cán nát bấy là một không khí lạnh lẽo, u ám, máu me.

Hương tỉnh dậy trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê. Mùi xăng A95 nồng nặc bao trùm cả xe.

"Ouch. Đau quá. Bố mẹ có sao không vậ-"

Hương sững sờ. Trước mặt cô bé là hai cái xác nát bét. Thân nát, chân dập, đầu vỡ, não phòi ra trắng ởn, văng lên trần xe.

"AAAAAA..."

"Bố ơi...mẹ ơi....AAAA."-Hương hoảng loạn, gào khóc trước cái chết của bố mẹ mình. Vừa mới đây thôi, cô bé đang ngồi đọc truyện và nghe bố mẹ nói chuyện với nhau vui vẻ, vậy mà giờ đây...

Hương tiếp tục gào lên trong sự mất bình tĩnh thêm vài giây trước khi ngất vì mất máu và hơi xăng.

Thật bất ngờ là hôm đó Vinh cũng ở đó. Cậu đang đi vỉa hồ thì gặp cảnh này nên đã dừng lại, phá nát cửa xe và đưa Hương ra ngoài kịp thời. Trước khi ngất đi hoàn toàn, Hương đã lờ mờ thấy được Vinh đang đưa mình lên xe cứu thương.

Cô bé đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu trong vòng năm ngày liên tiếp. Khi tỉnh dậy, Hương không nói gì cả. Một tuần sau, cô bé được xuất viện. Tất cả viện phí đều được bảo hiểm chi trả. Ngoài ra, Hương cũng được hưởng một số tiền lớn từ bảo hiểm nhân thọ của bố mẹ cô.

Hương trở về nhà, tiếp tục cuộc sống không có bố mẹ trong sự im lặng. Ở nhà được hai tuần thì Hương thu xếp quần áo và trở thành phường đi bụi.

Hai tháng. Đúng vậy, hai tháng! Hương đã phiêu du khắp cả cái Hà Nội cho tới ngày được Vinh "nhặt" về, hay chính xác hơn là được cứu một lần nữa.

Ở phía bên Vinh...

Cậu chật vật và khó nhọc gượng dậy khi bị những kí ức đen tối vần vũ, chà đạp trong giấc mơ.

"Mày không thể làm được đâu, Vinh à! Hãy nhớ xem Duyên đã nói những gì với mày."

"Lập harem là điều không thể. Tốt nhất là mày nên bỏ đi cho đỡ tốn sức..."

Vinh chỉ có nước vùng vẫy trong cơn lốc đen tối ấy.

Đúng lúc đó, một thiên thần đã giải cứu cậu. Vinh cảm tạ bằng cách lạy ba lạy.

"Lạy chúa đã cử thiên thần xuống cứu con."

"À không, đừng cảm tạ ta làm gì. Đằng nào ta cũng chỉ là một thiên thần đi lạc nên mở lòng cứu rỗi thôi."-Thiên thần kia đáp.

"Nhưng hôm nay ta đến để báo cho con một việc vô cùng hệ trọng, nó có thể thay đổi vận mệnh của chủng tộc con-wibu tộc."

"Đó là?"-Vinh ngạc nhiên-"Không lẽ ngài là thiên thần wibu trong truyền thuyết?"

"Đúng vậy, chính là ta. Nhưng mà con đang đảm đương sứ mệnh đi lập harem..."-Thiên thần nói tiếp.

"Vâng, đó là sứ mệnh của con. Nhưng con đang nghĩ tới việc bỏ nó..."

Ngay lập tức, thiên thần đã xốc lại tinh thần cho cậu:

"Con nghĩ xem, ai là người đã hồi sinh con để con có thể sống tới bây giờ? Chính là ta. Vì sao ta lại hồi sinh con ư? Vì wibu Chúa đã ra lệnh cho ta như vậy.

....

" Phải, con chính là người được chọn để đi lập harem, mở đường soi sáng cho wibu tộc ta vùng lên đấu tranh; phá tan những cơn nứng vô cực và bè lũ wibu slayer đang tìm cách tận diệt chủng tộc của chúng ta."

"Thật vậy sao? Con là...người được chọn ư?"-Vinh ngớ người.

"Đúng vậy. Cơ mà ta cũng không biết rõ liệu con có làm nên cơm cháo gì không, nhưng mà mệnh lệnh của wibu Chúa là tối cao, thế nên ta đành phải nhận nhiệm vụ ban phước và bảo vệ cho con."

....

"Nói chung là bây giờ ta đã trình bày xong sứ mệnh rồi, ta té đây. Đừng lo, ta sẽ ban phước và bảo vệ con những lúc cần thiết. Thiên thần wibu xin phép được lượn khỏi mắt "người được chọn"."-Nói rồi thiên thần wibu giương đôi cánh trắng xóa và bay đi mất

"Từ từ đã. Chotto matte!"-Vinh liên tục gọi thiên thần wibu.

"Hộc hộc...hộc hộc"-Vinh tỉnh dậy, nhễ nhại mồ hôi.

Cậu quay sang nhìn Hương. Cô bé đang khóc. Cậu vỗ vai nhẹ Hương:

"Hương, em có sao không?"

Bỗng nhiên Hương ôm chầm lấy cậu. Nước mắt cô bé ướt đẫm áo cậu.

"Em cảm ơn anh! Cảm ơn anh vì đã cứu em hôm đó!"

"Hả?"

"Anh không nhớ à? Anh đã cứu em hôm đó, ở gần Hồ Gươm mà. Em vẫn nhớ hình ảnh anh đưa em lên xe cứu thương."

....

Vinh vội lục tìm lại kí ức của mình. Cuối cùng cậu đã hiểu những gì Hương đã nói với cậu.

"Ảo thật đấy."

Cậu nhẹ nhàng lau nước mắt dính tèm lem trên mặt Hương.

...

"Anh hiểu rồi. Cơ mà trái đất tròn thật đấy, anh không ngờ người anh đang nuôi hiện giờ lại chính là người đã cứu trước đó."

"Vâng ạ. Bản thân em vốn dĩ đã rất nhớ ơn người đã cứu mình hôm đó, em đã thề là sẽ yêu suốt đời để trả ơn người đó. Nhưng không ngờ đó là anh."

Vinh lặng im.

"Em yêu anh, Vinh! Em yêu anh vì anh đã cứu em. Ngay từ lúc anh đưa em về nhà, em đã cảm nhận được anh là ân nhân của em. Chỉ riêng cái việc đó thôi em đã như vậy rồi, vậy mà anh còn chăm sóc em cực kì chu đáo nữa, thật không có gì để trả ơn. Vậy như lời thề, em sẽ yêu anh suốt đời và yêu vô điều kiện..."

"Stop, stop! Bình tĩnh cái đã nào Hương!"-Vinh vội ngăn cô bé lại.

...

"Em yêu anh, phải không? Vậy thì...em có thể...làm em gái được không? Tại bây giờ anh đang là người giám hộ của em rồi..."

"Bản thân anh nghĩ rằng Chúa đã để anh cứu em để bù đắp cho cái sự cô đơn vì làm con một của anh đó. Anh không nghĩ chúng ta có thể cưới nhau, nhưng làm em gái anh thì anh đảm bảo. anh đảm bảo sẽ yêu em như em gái ruột suốt đời, sẽ nuôi em ăn học, sẽ bảo vệ em khỏi mọi mối hiểm ác, được không? Đó là những điều mà các anh trai thường hay làm với em gái mình..."

Tim Vinh đập nhỏ dần, tưởng như đang bị bóp nghẹt vậy. Cậu vẫn tiếp tục nói nốt:

"Bây giờ, anh hỏi em lại một lần nữa: Em có muốn làm em gái anh không?"

"Em đồng ý"-Hương òa khóc rồi lăn vào lòng Vinh.

"Anh hai!"

Trái tim Vinh loạn nhịp. Đó là tiếng "anh hai" đầu tiên trong đời cậu được nghe thấy. Cậu ôm chặt lấy Hương.

"Không sao không sao, đã có anh hai đây rồi."

Bây giờ đã là 11 giờ đêm.

Vinh vô cùng vui sướng. Từ nay, dàn harem của cậu lại có thêm một thành viên mới. Ngoài ra, giờ đây cậu đã hiểu được mục tiêu của việc đi lập harem là gì, thế nên ý chí lại càng trỗi lên trong lòng Vinh một lần nữa. Lần này, chắc chắc ý chí đó sẽ không bị dập tắt bởi quá khứ đen tối nữa, bởi Vinh đã quyết định xóa nó khỏi kí ức của mình.

"Tạm biệt quá khứ, đón chào tương lai. Pay nhé, kí ức đen tối. Đừng vần vũ một thằng wibu như tao nữa, tao còn việc đại sự để làm."

11 giờ rưỡi đêm. Vinh chở Hương đi lượn hồ một lúc rồi về. Các dân tổ và cơ động giờ này đã xuất hiện đông đủ để đối đầu với nhau.

Bạn đang đọc Một thằng wibu tự đi lập harem sẽ như thế nào? sáng tác bởi BeViaSauDoi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BeViaSauDoi
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.