Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt Cóc?

Tiểu thuyết gốc · 1937 chữ

Reeeng! Reeeng! Reeeng!

 

Tiếng đồng hồ báo thức vang lên, Lê Triệu như bao ngày thức dậy, chạy bộ rồi sau đó mới trở về nhà vệ sinh cá nhân, ăn sáng, thay quần áo bắt đầu đi làm.

 

    Hắn năm nay hai mươi sáu tuổi, là một cái thầy giáo dạy thể dục tại một trường THPT, công việc cũng coi như là nhàn hạ, đủ nuôi sống bản thân.

  

   Trường hắn dạy cũng không xa, chỉ cần tốn mười phút xe buýt liền tới nơi.

 

    Bởi vì cuối nắm, hắn tiết dạy cũng là ít đi, hôm nay ca một, ca hai cũng là đều trống.

  

  Đang lúc uống cà phê, Lê Triệu đột nhiên nghe có tiếng có người gọi mình, từ cửa sổ văn phòng nhìn ra ngoài sân, chỉ thấy một người đàn ồng trung niên, mặc đồng phục bảo vệ hướng hắn vẫy tới.

  

     Để tránh làm phiền người khác, Lê Triệu chạy ra văn phòng, đi tới chỗ trung niên. Nhìn xem hắn, Lê Triệu mỉm cười nói: -" Chú Dương, mới sáng sớm đã gọi cháu, có chuyện gì sao? "

 

  Được gọi là chú Dương cũng chính là trường học này bảo vệ, thường ngày trống tiết lúc, Lê Triệu cũng hay tìm tới nói chuyện cho nên hai người cũng khá thân thiết.

  

   -" Cũng không có gì tiểu Triệu, ta chỉ là chạy vào muốn thông báo với ngươi một tiếng mà thôi. Cổng trường bên ngoài có một cái chuyển phát nhanh muốn tìm gặp người, nhìn bộ dáng có vẻ rất vội vã. "

 

   Chuyển phát nhanh? Lê Triệu có chút ngạc nhiên, hắn cũng không có đặt cái gì đồ vật trên mạng a, chuyển phát nhanh tới tìm hắn làm gì? Chẳng nhẽ có người nào gửi cho hắn đồ vật?

 

    Sợ nhân viên chuyển phát nhanh phải đợi lâu, cho nên nói cảm ơn một tiếng xong, Lê Triệu lập tức đem theo một bụng nghi hoặc cùng hiếu kỳ chạy ra tới cổng trường.

   

    Vừa ra tới, hắn lập tức nhìn thấy một cái người mặc quần áo chuyển phát nhanh, mặc dù đeo khẩu trang nhưng hắn vẫn nhận ra đây là một cái người trẻ tuổi.

  

    Nhìn xem Lê Triệu ra tới, nhân viên chuyển phát nhanh lúc này lên tiếng nói: -" Ngài chính là thầy giáo Lê Triệu? "

  

    Mặc dù nghi hoặc, Lê Triệu lúc này vẫn lên tiếng trả lời: -" Đúng, chính là ta. "

 

   " Vậy mời ngài ký tên xác nhận đã nhận hàng. "

 

    Dứt lời nhân viên chuyển phát nhanh đem một cái đơn đến trước mặt Lê Triệu cùng với đó là một cái hộp được bao bọc rất kỹ càng.

 

   Nhìn xem hộp hàng, Lê Triệu hiếu kỳ vô cùng, ' ai sẽ gửi cho ta đồ vật? Nhìn kích thước cùng bao bọc kỹ như vậy, có lẽ là thứ gì đó cho giá trị. '

 

    Thầm nghĩ như vậy, Lê Triệu lấy ra bút mực, đang lúc hắn định ký tên lúc,  đột nhiên hắn cảm thấy mình cổ buốt nhói rồi sau đó hai mắt tối sầm lại vô lực nhã xuống.

 

   Bất tỉnh!

 

  Vẫn còn đứng đó nhân viên chuyển phát nhanh lúc này ánh mắt hiên lên ý cười, sau đó từ phía sau một chiếc xe ô tô màu đen chạy tới. Cửa xe mở ra, từ bên trong nhảy xuống hai cái mặc vest đen nam nhân đem Lê Triệu khiêng vào xe. Còn cái kia nhân viên chuyển phát nhanh thì đem hộp hàng, tờ đơn thu lại cũng trở vào xe, ô tô nhanh chóng chuyển bánh rời đi. 

 

     Sự việc diễn ra rất nhanh, như đã sắp đặt từ trước, mọi người xung quanh giống như không phát hiện ra đồng dạng, tất cả vẫn như bình thường đến hoạt động.

 

  . . .

 

  Thời gian không biết quá bao lâu, Lê Triệu lúc này mới tỉnh lại, tuy nhiên hắn lúc toàn thân có chút ê ẩm, thế nhưng chính như vậy lại khiến hắn nhanh chóng lấy lại tỉnh táo.

 

     Nhìn xem xung quanh tối đen như mực gian phòng, Lê Triệu giật mình. Hắn không biết bản thân tại sao lại đến được đây, chỉ nhớ lúc đó hắn đang ký đơn nhận hàng lúc thì cổ đột nhiên buốt nhói rồi đầu óc lập tức biến mê muội ngất đi.

  

   -" Chẳng nhẽ ta lại bị bắt cóc? "

  Nghĩ lại lúc đó, thật đúng nhiều tình tiết khả nghi, đầu tiên chính là tại sao đang yên đang lành lại có người gửi cho hắn đồ vật. Thứ hai chính là tại sao nhân viên viên chuyển phát nhanh lại đeo khẩu trang, đặc biệt cử chỉ còn vô cùng lạnh nhạt, đó không phải là tác phong của nhân viên ngành dịch vụ a. 

 

   Thế hiện tại có nghĩ nhiều cũng chẳng có ích gì, hắn chỉ còn biết cười khổ!

 

     Khẽ đứng dậy, vận động thân thể một chút, Lê Triệu ngạc nhiên phát hiện chân tay mình cũng không bị trói.

  

   -" Đối phương không sợ ta thoát đi? "

 

  Thế nhưng rất nhanh Lê Triệu không còn suy nghĩ như vậy, bởi khi hắn sờ xung quanh gian phòng liền phát hiện đây là một căn phòng kín, trống rỗng, tường đều là dùng bi tông đổ thành. Duy chỉ có ánh sáng một chút chính là lỗ thông hơi gần đỉnh trần gian phòng, nhưng muốn theo đó nhìn ra ngoài là vô pháp bởi theo lỗ thông hơi đến xem, khoảng cách từ mặt đất đến đó cũng có bốn mét.

 

   Có chút tuyệt vọng, Lê Triệu quết định ngồi xuống nghỉ ngơi dưỡng sức, hắn biết bản thân mình lúc này dù có làm gì cũng là vô ích, chẳng bằng ngồi xuống nghỉ ngơi đợi xem tình hình.

  

   . . .

 

  Chẳng bao lâu, phòng tối lúc này truyền đến động tĩnh, âm thanh đem Lê Triệu đánh thức.

 

    Nhìn về nơi âm thanh phát ra, chỉ thấy một ô hình chữ nhật cao bằng nửa gang tay bị mở ra, theo đó một khay chứa đựng thức ăn bị đưa vào.

 

    -" Ngươi chỉ có năm phút. " Một giọng nói lạnh lúc đột ngột từ bên ngoài vọng vào.

 

   Lê Triệu nhìn xem khay thức ăn rồi lại theo ô đưa thức ăn nhìn ra, chỉ thấy một đôi giày giống như quân nhân giày đứng ở đó.

 

   Cũng không có nhìn nhiều, hắn lực chú ý lúc này lại chuyển về khay thức ăn, bên trên cũng không có gì, chỉ có một ít bánh mì, khoai tây, rau xanh, thịt băm.

  

    Cảm thấy bản thân cũng đã đói, Lê Triệu không chút chần chừ lập tức đem ăn, hắn cũng không sợ bên trong có độc bởi đối phương muốn giết hắn cùng cần dùng độc phiền phức như vậy?

  

   Năm phút thời gian đi qua, bên ngoài người đem ô đưa thức ăn đóng lại rồi đem khay thức ăn rời đi, cả căn phòng lại trở về tăm tối.

  

   Nhìn xem lỗ thông hơi, ánh sánh cũng đã biến mất, Lê Triệu đoán bên ngoài trời lúc này đã là ban đêm.

  

   " Hazz, suy nghĩ nhiều cũng vô ích, không bằng ta trước ngủ một giấc rồi lại tính. "

  

   . . .

 

   

  Lê Triệu tỉnh lại lúc, lỗ thông hơi lúc này đã lại có ánh sáng, cái này liền đại biểu trời đã sáng.

   

  Cũng không ngoài Lê Triệu dự tính, một lát liền có người đưa tới bữa sáng, tuy nhiên thời gian quy định vẫn là năm phút. Không giống như hôm qua hắn ăn xong liền an tĩnh như vậy, chưa tới mười phút hướng cửa lại có động tĩnh vang lên.

 

   Lần này không phải là ô đưa thức ăn cửa âm thanh mở ra mà là cửa lớn, cái này khiến Lê Triệu trong lòng căng thẳng, toàn bộ tinh thần đều bị hắn tập trung về phía cửa.

 

    Cách.

 

  Cửa sắc bị mở ra, ánh sáng từ bên ngoài truyền vào, mà Lê Triệu do lâu chưa nhìn thấy ánh sáng cho nên đầu óc có chút choáng. Thế nhưng tai hắn vẫn nghe được tiếng bước chân, từ nhịp bước chân đến xem, hẳn là có hai người tiến vào.

 

    Không ngoài hắn suy đoán, khi lần nữa ngẩng mặt lên, hắn liền thấy được hai cái cao lớn nam nhân thân ảnh xuất hiện trước mặt mình.

 

    Cả hai đều được ăn mặc áo chống đạn, tay cầm M4A1 cùng sử dụng băng vải đen bịt kín mặt, có thể nói là vũ trang đầy đủ.

 

  Lúc này, bên trái nam nhân lên tiếng nói, hắn ngôn ngữ sử dụng không phải tiếng việt mà là anh ngữ:

 

   -" Go out! "

  

  Mặc dù không quá giỏi tiếng anh, nhưng nhưng câu giao tiếp bình thường Lê Triệu vẫn là biết. Nghe thấy đối phương nói vậy, hắn lập tức đứng dậy đi ra ngoài cửa. Cứ như vậy đối phương một trước một sau đem áp giải hắn.

 

    Trên đường đi, Lê Triệu đưa mắt nhìn xung quanh, hai bên đều là vách tường, phía trên gắn lấy máy giám sát. Một đường đi tới bọn hắn chỉ dựa theo thông đạo mà đi, đến cuối đường phía trước mới xuất hiện một cái cánh cửa. 

  

    Dẫn đầu vũ trang đầy đủ nam nhân lúc này đem cửa mở ra, Lê Triệu dù đứng bên ngoài cũng thoáng nghe được bên trong ồn ào âm thanh.

  

    Tiến vào bên trong, Lê Triệu liền thấy bên trong đã đứng rất nhiều người, chỉ nhìn sơ qua cũng có hơn trăm, tuy nhiên tất cả đều ăn mặc trang phục khác nhau, giống như đến từ nhiều nước vậy.

  

     Cao một mét tám Lê Triệu, ăn mặc bộ đồ thể dục bước vào liền hớp dẫn mọi người chú ý, thế nhưng chỉ nhìn một lát liền bị bỏ qua.

 

   Nhìn xem một vòng rộng như bóng rổ sân bóng, khắp nơi đều có camera giám sát, hơn nữa xung quanh còn đứng rất nhiều vũ trang đầy đủ quân đội, hai cái áp giải hắn đến cũng đứng ở đó.

 

  Lại nhìn về trung tâm đám người, tất cả lúc này đều đứng cách xa nhau, có một mình, có tốp hai, tốp ba. Tuy nhiên Lê Triệu phát hiện những cái đứng cùng nhau tốp hai, tốp ba này đều có đặc điểm giống nhau, giống như đến cùng một nước.

 

   Đang lúc hắn chăm chú lúc, đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói hơi non nớt còn có chút ấp úng: -" Anh...anh Có phải là người Việt Nam? "

  Giật mình, Lê Triệu lập tức nhìn lại, chủ nhân giọng nói là một cái thiếu niên, trên thân ăn mặc một cái cấp ba đồng phục.

 

   Nhìn xem cái này học sinh, Lê Triệu chân chừ một lát rồi mới gật đầu.

 

   Mà cái kia thiếu niên thấy Lê Triệu xã nhận hắn là người Việt Nam thì khuân mặt hiện lên vui sướng.

 

    Đã là chung một nước, tiếp theo Lê Triệu liền hướng cái này học sinh hỏi rất nhiều nghi hoặc vấn đề.

  Mà sau khi hỏi ra mới biết, cái này học sinh cũng là giống như hắn, tỉnh dậy liền thấy mình bị đưa đến nơi này, còn bản thân chỉ biết là bị đưa đến đây còn có rất nhiều người các nước khác nhau.

Bạn đang đọc Một Trăm Ngày Sinh Tồn sáng tác bởi HắcToànPhong

Truyện Một Trăm Ngày Sinh Tồn tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HắcToànPhong
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.