Con giun hay con sâu xanh lục?
Nhìn con vật khổng lồ đang phát điên trước mắt, Vân Nhu cùng đồng bọn không khỏi hoảng loạn. Không ngờ nó chỉ bị thương một bên mắt, cũng không ảnh hưởng nhiều.
Lục Xà Chúa lao tới ý đồ nuốt đám nhân loại này vào bụng. Nhưng nó nhào vào khoảng không, đám nhân loại yếu ớt trong mắt nó giống như những con trạch, luôn tránh được khỏi tấn công của nó.
Truy Phong nhân lúc này cầm Song Tuyệt Găm xông lên cắm vào đầu nó. Hắn dùng hết sức nhưng dao găm chỉ cắm vào được một phân. Lục Xà Chúa đau đớn, dùng chân khí quật Truy Phong đập mạnh vào một cây cổ thụ cách đó không xa.
"Truy Phong!". Vân Nhu hét lên thất thanh.
Cú va chạm khiến cây chấn động mạnh, thân cây suốt hiện một vết nứt dọc. Truy Phong đau đớn, từ thân cây khụy xuống hộc máu. Hắn cảm thấy xương cốt trên người như muốn nứt ra, miệng hắn tràn ngập vị mặn ngọt của huyết tinh. Phía trước khung cảnh mơ hồ nghiêng ngả, mí mắt nặng trĩu nhưng hắn vẫn cố gắng giữ cho bản thân mình không mất đi ý thức.
Lục Xà Chúa điên cuồng gào thét, những tiếng "khè khè" vang vọng Vu Lam Sâm Lâm. Nhân loại đáng ghét, nó muốn giết chết hắn. Lục Xà Chúa điên cuồng lao tới, muốn giết bằng được Truy Phong.
"Con giun kia, xem ta đây".
Vân Nhu hét lên, nàng cầm Thất Tinh Long Tuyền Kiếm xông tới. Luồng kiếm ý vàng kim kèm theo tiếng Long ngâm, hư ảnh Kim Long hiện ra vờn quanh hư ảnh kiếm ý sau lưng Vân Nhu. Kiếm ý chém ra, Kim Long hoá thành một đạo vàng kim nhập vào luồng kiếm ý.
Nơi nàng chém tới chính là đuôi của Lục Xà Chúa, kiếm ý cắt đứt đuôi của nó. Vệt kiếm ý kéo dài trên mặt đất, tạo ra một vết nứt kéo dài mười trượng. Lục Xà Chúa đang lao tới chỗ Truy Phong thì bị chém đứt đuôi, nó gầm lên đau đớn. Quay đầu lại khè với Vân Nhu, luồng chân khí nó toát ra từ miệng nó, Vân Nhu hiện tại dùng hết sức lực vào chiêu kia, vậy nên hiện giờ chân tay nàng bủn rủn, không tránh được luồng chân khí tấn công mình.
Nàng nhắm mắt nhận mệnh, nhưng Tư Không Minh cùng Bạch Ngọc Đường lúc này lao tới chắn cho nàng. Chân khí đánh vào bọn họ, cả hai hộc máu không đỡ nổi. Vậy nên chân khí của Lục Xà Chúa làm cả ba người bắn ra, đập vào một cái cây khác. Vì được Tư Không Minh cùng Bạch Ngọc Đường đỡ phụ, vậy nên thương thế của Vân Nhu cũng chỉ ngang với Truy Phong.
Trong không gian thú sủng, Hắc Mông cảm nhận được Vân Nhu bị thương nặng. Nó không ngừng truyền âm với Vân Nhu.
"Thả ta ra, để ta cào chết con giun đó". Tiếng Hắc Mông giận dữ hét ầm lên, nó muốn cào chết con giun kia, thả nó ra ngay lập tức.
"Ngươi ở yên đó đi, khi ta chết rồi, khế ước ta với ngươi sẽ không còn, khi đó ngươi sẽ được tự do, tranh thủ mà chạy". Vân Nhu lấy không gian thú sủng ra, đặt xuống đất, nhỡ đâu con Lục Xà Chúa này có nuốt nàng thì Hắc Mông cũng có thể chạy được.
Hết rồi! Hết thật rồi! Vậy là nàng phải nằm ở đây thật sao?
"Aaaa! Nữ nhân thối, nhân loại đáng ghét! Ngươi lảm nhảm cái gì? Thả bản tôn ra ngay lập tức".
"Bản tôn muốn cào chết con giun kia!".
"Nữ nhân ngu ngốc! Aaaa! Tức chết ta rồi".
........
Hắc Mông không ngừng gào thét, nhưng Vân Nhu không trả lời, nàng nhắm mắt nhận mệnh. Quá mệt mỏi rồi! Nàng không muốn vùng vẫy nữa...
Tư Không Minh, Bạch Ngọc Đường, Truy Phong cũng bị thương nặng, nhìn Lục Xà Chúa đang phát điên kia, bọn họ cũng bất lực nhận mệnh.
Tại một nơi xa xôi, nam nhân yêu nghiệt xuất chúng mặc một thân lụa đỏ ngồi trên lầu ba của Yến Lạc Cung, nhìn xuống khung cảnh náo nhiệt phía dưới. Bỗng hắn cảm thấy choáng váng bất an, có một sợi liên kết từ linh hồn thúc giục hắn phải tới Vu Lam Sâm Lâm ngay lập tức.
Hoa Vô Ngân nhíu mày, hắn nhắm mắt lại diễn hoá xem có chuyện gì xảy ra. Khung cảnh Vân Nhu thoi thóp hiện ra trong đầu hắn, phía trước nàng ta còn có một đầu Lục Xà Chúa cảnh giới Kim Đan Đỉnh Phong.
Hừ! Nàng ta chết càng tốt chứ sao? Nhưng nàng ta chết thì hắn sẽ bị kéo lại, hắn không muốn kéo lại. Hắn nhìn lên trời, nở nụ cười tươi rói, ôn nhu như ánh nắng sớm. Hoa Vô Ngân lúc này rực rỡ khiến thiên địa cũng phải ghen tỵ thất sắc, hắn vừa ôn nhu lại còn mỹ lệ.
Hắn đứng trên lan can lầu ba, mở chiếc ô cùng màu với y phục ra, gác trên vai. Trong chớp mắt, thân ảnh hắn đã biến mất khỏi nơi vừa đứng.
Hoa Vô Ngân thuấn di đến trước mặt đám người Vân Nhu, hắn đứng lơ lửng trên không trung. Lục Xà Chúa thấy hắn liền khè với hắn, nó cảm thấy đám nhân loại hết tên này tới tên khác tới kiếm chuyện với nó. Nó muốn giết sạch lũ nhân loại này!
Nhìn con vật cảnh giới thấp, còn chưa cả hoá hình trước mặt, Hoa Vô Ngân nhíu mày không vui. Kiếp này sao nữ nhân kia lại chọc tới con sâu xanh lục này?
Hắn đưa tay lên, ngón trỏ vẽ vòng tròn chỉ vào con sâu xanh lục trước mặt, đầu nó lập tức bị cắt đứt rớt xuống đất. Tiện thể nên làm tới cùng, Hoa Vô Ngân vung tay lên, luồng linh lực hoá thành những cánh hoa đỏ bay đầy rừng. Đám lục xà con đều bị diệt sạch, xác lục xà trải dài vài dặm. Xong việc, hắn liền thuấn di về, hắn không muốn nói nhảm cùng đám người Vân Nhu.
Vân Nhu cùng đồng bọn lúc này vẫn đang chìm đắm trong khung cảnh vừa rồi. Khi nãy nàng cùng đồng bọn còn đang nhận mệnh, tấm tắc cuộc đời ngắn ngủi. Ai dè không trung bỗng nhiên xuất hiện một mỹ nam yêu nghiệt xuất chúng mặc một thân lụa đỏ y phục, hắn cầm ô đứng giữa không trung. Chỉ với một cái chỉ tay, Lục Xà Chúa vậy mà rơi đầu. Vung tay một cái, lục xà con cũng bị diệt sạch?
"Nam nhân đó là ai? Sao lại giúp chúng ta? Hắn thật khủng bố!".
Bạch Ngọc Đường trực tiếp đưa ra câu hỏi, nói ra nỗi lòng của mình. Hắn chưa từng thấy nhân vật nào khủng bố như vậy, ngay cả lão tổ tông của hắn cũng không khủng khiếp bằng một phần một nghìn tên nam nhân vừa rồi.
Tư Không Minh cùng Truy Phong cũng chung một nỗi nghi hoặc. Bọn hắn cũng không biết nam nhân đó là ai, sức mạnh của nam nhân kia bọn hắn cũng chưa từng thấy qua.
"Ta chỉ biết hắn tên Hoa Vô Ngân, còn lại cái gì ta cũng không biết".
Vân Nhu bỗng nhiên lên tiếng, kéo lại suy nghĩ của ba người. Nàng cũng rất nghi hoặc, hắn tại sao lại giúp bọn nàng?
"Khi ta gặp hắn lần đầu, lúc đó ta mới bảy tuổi. Từng nhìn thấy hắn không cần động tay cũng miểu sát một đám hắc y nhân Kim Đan Kỳ. Dung mạo khi ta gặp hắn lần đầu, và dung mạo bây giờ của hắn không chút thay đổi". Vân Nhu bổ sung thêm một câu.
Ba người ngạc nhiên nhìn nàng, bọn họ có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi. Nhưng bọn họ hiểu nàng cũng không biết, vậy nên mỗi người một tâm tư, không khí rơi vào trầm mặc.
Vân Nhu lấy ra mấy lọ dược trị thương phát cho ba người, chính nàng cũng dùng một lọ, sau đó khoanh chân điều tức. Ba người nhận được dược cũng nhanh chóng sử dụng.
Sau một lúc điều tức, Vân Nhu cùng đồng bọn đã tốt lên nhiều. Nàng lúc này mới nhớ ra Hắc Mông trong nhẫn không gian, vội dùng suy nghĩ gọi nó.
"Hắc Mông, ngươi ra không? Con giun kia bị diệt rồi".
"Hắc Mông? Hắc Mông?"
"Ngươi giận ta sao Hắc Mông?"
Vân Nhu không ngừng dỗ dành, nhưng Hắc Mông cũng không đáp lời nàng. Nó thật sự dỗi nàng ta rồi! Ai kêu nàng ta không thả nó ra! Nữ nhân ngu ngốc!
Vân Nhu không dỗ được Hắc Mông đành bất lực thở dài. Nàng cất Thất Tinh Long Tuyền Kiếm đi, lôi ra Phệ Huyết Hắc Nguyệt Đao, tiến tới gần thi thể lục xà.
"Ngươi...ngươi...ngươi định làm gì đấy?". Giọng nam hài non nớt gầm lên trong đầu Vân Nhu.
Nàng ta lấy nó ra làm gì? Còn lại gần thi thể con sâu kia nữa? Khi nãy nó còn nghĩ nàng ta ván này niệm rồi đâu, ai ngờ vận khí nàng ta vẫn thật tốt. Cho dùng nàng ta có dùng Ma Nhận thì cũng không thể đánh lại Lục Xà Chúa, chỉ có thể làm cho nàng ta chết nhanh hơn thôi. Hơn nữa cơ thể nàng ta còn chưa hoàn toàn hồi phục, nếu cố chấp dùng cấm thuật, vậy thì hậu quả sẽ rất đắt.
"Đi đào nội đan nha, con Lục Xà Chúa này có nội đan". Vân Nhu thật thà trả lời Phệ Huyết Hắc Nguyệt Đao.
Chỉ thấy thanh đao run lên một cái, thanh âm nam hài tức giận thở hổn hển lần nữa vang lên.
"Sao ngươi không dùng Thất Tinh Long Tuyền Kiếm đào nội đan, mà lại dùng ta đào nội đan?"
"Thất Tinh Long Tuyền Kiếm là một thanh kiếm gỗ, ngươi nói ta cầm kiếm gỗ đào nội đan sao? Ngươi chịu khó xíu đi".
"Ngươi...ngươi...ngươi...tức chết ta rồi!"
Giọng nam hài run run lên tiếng, Vân Nhu nghe xong phì cười. Nàng có thể cảm nhận được cơn tức của Đoạt Mạng 3000. Nếu nó mà hoá hình, chắc chắn sẽ chỉ tay vào ràng tức run người mắng. Càng nghĩ Vân Nhu càng vui vẻ, bất giác nàng cười ra tiếng. Ba người còn lại thấy vậy, nhìn nàng bằng ánh mắt quái dị. Vân Nhu biết mình thất thố, vội thu lại nụ cười, tiếp tục lại gần xác Lục Xà Chúa.
Nàng cầm đao, rạch một đường dọc theo bụng Lục Xà Chúa. Moi từ trong bụng nó ra một viên nội đan to bằng nắm đấm màu xanh lục, nàng giơ lên khoe với đồng bọn. Viên nội đan này sáng bóng như một viên ngọc lục bảo, bên trong ngưng tụ linh lực nồng đậm đang lưu chuyển.
Ba người có vẻ không quan tâm tới nội đan Lục Xà Chúa cho lắm, vậy nên viên nội đan này thuộc về Vân Nhu. Nàng cất nội đan đi, tiếp tục lột xuống lớp da, sau đó rút gân Lục Xà Chúa rồi chia cho ba người. Lớp da Lục Xà Chúa có thể làm áo giáp, gân nó có thể làm dây thừng. Một con Lục Xà Chúa to như vậy, bốn người chia nhau thoải mái.
Sau khi chia xong, Vân Nhu còn chặt mấy khúc thịt Lục Xà Chúa cất vào nhẫn không gian. Đây chính là lương thực của bọn nàng tối nay, không thể lãng phí a!
Đồng bọn nhìn Vân Nhu như vậy không ngừng lắc đầu, nàng đúng thật chẳng có xíu thục nữ nào. Có nữ nhân nào bạo lực như nàng đâu chứ? Ba người không khỏi rùng mình, rốt cuộc tương lai kẻ xui xẻo như thế nào mới nhìn trúng nàng đây?
Đăng bởi | HoaNhi00 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 5 |
Lượt đọc | 6 |