Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 93

Phiên bản Dịch · 3252 chữ

Bối cảnh đột nhiên thay đổi, phủ đệ đang tưng bừng hỉ sự bỗng có một tốp Ngự Lâm quân tiến vào, xông thẳng đến hỉ đường.

Cửu Ca vẫy ống tay áo, quay mình, tấm áo khoác bay bay theo gió, tựa như cô dâu mới bị làm cho sợ hãi.

Ngự Lâm Quân đang muốn xông lên phía trước, dường như muốn tóm lấy cô dâu mới trên mình khoác chiếc váy cưới thêu hình Rồng Phượng.

Đột nhiên! Một chiếc đuôi tựa như những ngôi sao của con Phượng Hoàng từ trên mình Cửu Ca giương cánh bay ra, cô quay mình theo, con Phượng Hoàng bay lượn quanh hỉ đường mãi không bay đi.

Ngự Lâm quân và khách khứa dường như ngạc nhiên đến ngây người ra, ngây ngốc nhìn lên con Phượng mình vàng thân bạc phát ra ánh sáng lạ thường đang bay lượn xung quanh hỉ đường.

Kỳ diệu nhất chính là khi Cửu Ca quay người phất tay áo thì viên đá được khảm nạm trên quần áo phản xạ ánh nến đỏ rực, quanh mình tựa như những ngôi sao hạ xuống trần nhảy múa cùng với Phượng Hoàng kia, khiến cho cô tựa như người trời hạ phạm không thể nhìn thẳng.

Đi cùng với tiếng nhạc cổ đại trang nghiêm, Cửu Ca phất ống tay áo, quay người đối diện với khán giả, thật điềm tĩnh nhưng cũng thật uy nghi.

Thủ Lĩnh Ngự Lâm Quân đột nhiên quỳ gối, tiếp theo đó tất cả các Ngự Lâm Quân khác đều cúi mình quỳ gối trước Cửu Ca.

Những quan khách kia bỗng thấy mờ mịt thất thố, đua nhau lùi về phía sau.

Dù là ở hiện trường hay là khán giả ngồi trước màn hình thu nhỏ đều có cảm giác hoảng hốt, họ dường như thật sự nhìn thấy cảnh quý nữ hào môn mặc tấm áo cưới sắp làm mẫu nghi thiên hạ thời xưa. Mặc dù cảnh này nhìn rất giống Hoàng Để xưa giữa đường nhảy ra cướp khuê nữ.

Thân làm bá tước đang thi hành nghĩa vụ, Hoa Vô Ý khẽ nhăn mày, anh không thích tình hình phát triển theo hướng này, giống như người vợ vốn của mình sắp bị người ta cướp đi.

Trong bầu yên tĩnh ấy, bỗng dưng có người lớn tiếng nói:

“Tôi biết rồi! Là đèn! Là do ánh đèn phản chiếu! Con Phượng Hoàng trên chiếc áo cưới giống y hệt với con Phượng Hoàng trên tấm “băng tằm minh lụa” kia! Trên viền con Phượng Hoàng trên chiếc váy cưới có thêu đá phát ra ánh sáng, như thế con Phượng Hoàng được thêu bằng hai đường chỉ chồng lên nhau trên tấm “băng tằm minh lụa” sẽ trở thành ảnh ảo mà xuất hiện.” Thầy Lưu tìm ra được lời giải của câu đố, hưng phấn đến tột cùng.

Cửu Ca gật đầu khẽ cười: “Thầy Lưu nói không sai, sự biến hóa thứ ba này thực tình chính là thủ pháp tôi sử dụng trong vòng thi thứ hai, chỉ khác ở chỗ là ánh đèn biến thành đá phát sáng. Do hiệu quả của đá phát sáng không bằng ánh đèn, cho nên thân hình Phượng Hoàng cũng không quá to, nhưng khi khúc xạ có thể chiếu được đến rất xa.”

Cửu Ca vừa mở miệng, thời gian lập tức trở về thời hiện đại, mọi người cũng bừng tỉnh trong sự hoảng hốt.

Phương Ảnh Đế vỗ vào mặt mình, bỗng tò mỏ hỏi: “Nếu như ở cổ địa, khi có nhà nào con dâu qua cửa, hỉ đường đột nhiên xuất hiện Phượng Hoàng, có khi nào khiến cho mọi người hiểu nhầm là cô dâu mới có số làm mẫu nghi thiên hạ không? Hoặc là đứa con mà cô dâu sinh ra sẽ có số ấy? Bối cảnh sân khấu còn bao hàm ý nghĩa gì nữa sao?”

Thái Bình Lang thấy câu hỏi này có chút tà ác, như vô tình mà liếc mắt về vị bá tước nào đó, đúng lúc định trả lời thay cho Cửu Ca, Cửu Ca đã nói: “Theo truyền thuyết Tô gia cũng từng xuất hiện kẻ có dã tâm, kẻ có dã tâm ấy chính là người thừa kế tuyệt kỹ thêu thùa của Tô gia, tên là Tô Ngọc. Tô Ngọc có một đứa con gái tên Tô Phượng, cái tên Tô Phượng này rất cao quý, chính bởi lẽ đó sự kỳ vọng của mọi người với chủ nhân cái tên ấy cũng càng lớn. Cha Tô Ngọc không cam tâm nhà mình mãi chỉ là một thương nhân thêu thùa bình thường, bèn bày mưu khi Tô Phượng sinh ra.”

Thái Bình Lang nhìn khán giả và ban giám khảo đều bị thu hút cả, liền ngậm miệng nghe Cửu Ca kể chuyện xưa.

“Câu chuyện không có motip gì mới, trước tiên Tô Ngọc lợi dụng tuyệt kỹ thêu thùa của mình, vào ngày con gái chào đời liền khiến cho Phượng Hoàng bay trên không trung ba vòng, tuyên truyền rêu rao rằng con gái mình có mệnh mẫu nghi thiên hạ. Sau đó do địa vị mà Tô Ngọc không thể nào dâng con gái lên cho hoàng đế đương triều, thế nhưng lòng tham không dứt, ông liền kết duyên con gái cho bên chi khác, mà đối tượng của mối nhân duyên ấy chính là người có mưu đồ tạo phản – Thế Tử Kinh Vương. Sau, Tô Phượng khoác trên mình chiếc váy cưới do chính tay Tô Ngọc thêu gả cho Vương Thế Tử, ngày bái đường, Phượng Hoàng quyến luyến giữa không trung không bay đi, khách khứa đều tận mắt nhìn thấy.”

“Thế sao đó thì sao?” Phương Ảnh Đế hỏi, khán giả cũng vô cùng tò mò.

“Sau đó … “ Cửu Ca hạ mí mắt rồi lại ngẩng đầu lền, nhẹ nhàng nói: “Trong lịch sử không có vị hoàng hậu nào họ Tô, nghe nói vào đêm Tô Phượng gả cho vị thế tử kia, hoàng hậu đương thời liền phái người đến giết Tô Phượng, nói rằng do đó là Phượng yêu, mà cô thân là thủ lĩnh Phượng tộc phải có nghĩa vụ bảo vệ bình an cho đất nước. Sau đó Tô gia gặp phải cảnh truy sát, người trong họ đều chết sạch, về sau người thừa kế của Tô gia cũng không dám dùng kỹ thuật thêu khúc xạ này nữa.”

“Ồ ….” Hiện trường vang lên tiếng cảm thán không rõ là thương hại hay là đáng tiếc.

Thầy Cổ Duyên mở miệng: “Ngửa tay là mây, úp tay là gió, là điềm lành hay điềm ác, tất cả đều thuộc vào tâm trạng của kẻ cầm quyền. Tôi không biết bối cảnh phát sinh đoạn lịch sử này một cách rõ ràng, có lẽ vị thế của hoàng hậu lúc đó đã suy yếu, nhưng vẫn chưa suy yếu đến mức bị vị Kinh Vương kia ép vào con đường chết. Ý đồ của vị tổ tiên Tô gia kia có lẽ không sai, nhưng chưa tìm được thời cơ thích hợp, cũng không tìm được người thật sự có thể gửi gắm được dã tâm của ông.”

Cửu Ca gật đầu, cười nói: “Câu chuyện này nhắc nhở chúng ta, người xưa không phải kẻ ngốc, đặc biệt là những người cầm quyền, dù cho bọn họ mê tín cũng chỉ tin tưởng vào những thứ giả thần giả quỷ có lợi cho bản thân, một khi sự tình bất lợi với bọn họ, dù cho bạn có là thần tiên hạ phàm thật thì bọn họ cũng có thể coi bạn là yêu quái mà đem đi thiêu.”

“Mày chính là yêu quái! Đốt chết con yêu quái này đi!”

Cái gì?!

“Aaaaaaa.!” Hiện trường bỗng dưng vang lên tiếng kêu gào đanh tai, ngay sau tiếng gào thét mắng chửi ấy dừng lại, một đám lửa đột nhiên bay qua khán giả tiến về phía Cửu Ca!

Cửu Ca kinh ngạc, nhanh chóng quay người.

Hoa Vô Ý đã nhảy từ trên tầng hai xuống tự lúc nào!

Cảnh sát và bảo vệ xung quanh chia thành hai tốp, một tốp xông lên sân khấu, tốp còn lại hướng về chỗ phát ra đám lửa.

Lúc này có người tức giận, lại có kẻ mừng vui.

Tô Ngải nắm chặt tay bác sĩ, mặt mày dữ tợn: “Cửu ca! Cái thai!”

Bác sĩ bảo vệ bà đồng thời cũng giữ bà lại, qua quãng thời gian trị liệu, mặc dù Tô Ngải vẫn chưa hoàn toàn hồi phục nhưng đã có thể duy trì trí nhớ trong một ngày, cũng chính ông nói với Tô Ngải, Cửu Ca là con gái bà, còn đang mang thai, trong phút chốc Tô Ngải có thể không nhớ ra Cửu Ca là ai, nhưng bà lại nhớ rõ thông tin này, chỉ có điều ngày thứ hai sẽ quên sạch.

Trong studio.

“Vu tổng?!” Đám trợ lý đua nhau gọi.

Anh mắt Vu Phi điên cuồng, biểu cảm phấn khởi: “Không cần dừng! Tiếp tục chiếu! Có việc gì tôi lo!”

Thế là, lúc này hàng vạn người cả nước đang mở tiết mục này cứ như thế mà nhìn thấy một màn kế tiếp.

Ánh lửa đập vào trên lưng Cửu Ca, bùng một cái, toàn thân Cửu Ca bị đốt!

Tiếng gào thét đinh tai ở hiện trường tưởng chừng như gào thủng cả nóc nhà.

Hoa Vô Ý mới nhảy từ lầu hai xuống vượt lên phía trước cảnh sát xông lên sân khấu.

“Đừng đến gần em!!” Cửu Ca gào lên.

Bỗng Hoa Vô Ý ngây người.

Cửu Ca giơ tay bảo anh đừng qua đó.

Đám cảnh sát cầm bình cứu hỏa muốn dập lửa trên người Cửu Ca, chính vào lúc này, trên người Cửu Ca đột nhiên có sự biến hóa, ánh lửa hừng hực trên người cô bỗng biến thành Phượng Hoàng lửa!

Còn xung quanh con Phượng Hoàng lửa đó xuát hiện một vòng Rồng vàng đầu đuôi nối liền!

Dưới ánh lửa Rồng vàng uốn lượn sống động, còn con Phượng Hoàng lửa kia dang rộng cánh sau lưng Cửu Ca, tựa như muốn bay lên trời. Bị lửa bao xung quanh mình, vậy mà dưới hàng nghìn hàng vạn con mắt Cửu Ca lại không mảy may bị thương, ngay đến cả sợi tóc cũng không bị đốt.

“Aaaaaaaaa…. ?””

“Đó là cái gì?!”

“Cái này là dàn dựng sẵn sao?”

“Mie nó! Quá ngầu!” Khán giả trong hiện trường đều điên cả rồi, khán giả ngồi trước màn hình thu nhỏ cũng hận không thể đến hiện trường nhìn cho rõ.

“Vẫn còn đốt! Vẫn còn đốt! Cái này rốt cuộc làm kiểu gì thế?”

“Ai nói cho tôi biết chuyện này là chuyện gì thế?” Ngay cả ban giám khảo cũng loạn rồi.

Cảnh sát đều ngây ngốc dừng động tác, còn phải dập lửa nữa không? Nói thật cái cô Cửu Ca cũng giỏi diễn thật! Vừa rồi biểu cảm của cố ấy trông đúng như gặp phải nguy hiểm, nay lại giống như không có việc gì mà đứng trong đám lửa. Thế nhưng, nhìn trông ngầu phết! Cái này chắc là kỹ xảo điện ảnh nhỉ? Nhất định là kỹ xảo rồi.

Hiện trường loạn thành một đám, đủ kiểu tiếng kêu vang lên, tất cả máy quay đều quay vào Mục Cửu Ca trên sân khấu.

Hai con ngươi của hoàng tử Saleh trên tầng hai tưởng trừng như sắp phọt ra, nói gì đến tám vị giám khảo và khán giả tại hiện trường.

Mục Cửu Ca không hề hấn gì, có người mừng lớn, có người yên tâm, cũng có người cắn nát cả răng, hận đến phụt máu.

Lửa không thiêu cháy được cô, thế bom thì sao? Tại sao đến lúc này bom vẫn chưa nổ?

Bối cảnh trên sân khấu vẫn thay đổi.

Phủ bá tước biến mất, hoàng cung rộng lớn xuất hiện.

Một cô gái mặc chiếc váy cưới Phượng vàng đứng trên bậc thềm ngoảng đầu, một chàng trai anh tuấn mặc tướng bào đem binh mã sát nhập hoàng cung.

Hoa Vô Ý liếc nhìn màn hình, tràn đầy sự hài lòng. Đây mới là đàn ông, vợ bị cướp ắt phải đòi lại!

Đôi cánh Phượng Hoàng như chắp thành đôi cánh cho Cửu Ca, Rồng vàng bay lượn xung quanh Phượng Hoàng lửa như đang bảo vệ cô, theo cô từng bước về phía Hoa Vô Ý.

“Ha!” Tiếng cười của Cửu Ca vang lên trong hiện trường: “Đây không phải là do tôi sắp đặt sẵn, vốn dĩ tôi muốn dàn sếp an toàn hơn, người châm lửa vẫn chưa lên, áo cưới vẫn còn thiếu một phần cuối cùng. Tôi không ngờ lại có người muốn đốt chết tôi, may mà chiếc áo cưới trên người tôi được làm đặc biệt, tôi cũng làm biện pháp toàn vẹn để chống cháy. Anh nói xem may mắn không? Em cảm thấy anh có số vượng thê đấy.”

Hoa Vô Ý: “…”

Cửu Ca quay đầu cười với Thái Bình Lang: “Dẫu sao đã thành thế này rồi, có thể tiếp tục tiết mục đến cuối cùng không?”

Thái Bình Lang không hổ là MC dày dặn kinh nghiệm. nhanh chóng phản ứng lại từ trong nỗi khủng hoảng, đến gấn Cửu Ca mấy bước nói: “Tất nhiên rồi! Phần cuối cùng là gì đây? Tôi nhận phải kích thích quá lớn rồi, nhất thời không nhớ ra được. Còn đám lửa trên người cô không dùng bình dập lửa không sao chứ?”

Thái Bình Lang không nghĩ nổi ra bước tiếp theo, ở phía sau trợ lý đã chuẩn bị đâu vào đó chạy lên sân khấu, lúc bấy giờ ai còn quan tâm đến tiết mục ban đầu là như thế nào nữa, tuyển thủ và nhân viên ở phía sau cánh gà xem Cửu Ca trưng bày sản phẩm đã nhao nhao cả lên, nếu như không có người ngăn cản, Bàn Tư Muội và Tịch Hòa sớm đã xông lên trước cánh gà.

Cô gái trên mặc trên mình trang phục cổ đại tay bưng cái khay màu đỏ đến cạnh Hoa Vô Ý và Thái Bình Lang, cô ấy không dám đến gần Cửu Ca với một thân toàn lửa.

Trên chiếc khay có một tấm vải được gấp ngay ngắn chỉnh tề.

Thái Bình Lang muốn lấy tấm vải đó đưa cho Cửu Ca, lại bị Cửu Ca ngăn lại, dùng ánh mắt ra hiệu cho Hoa Vô Ý.

Hoa Vô Ý nhìn vào chiếc khay kia, dường như hiểu ra điều gì đó, đôi mắt anh như biết cười, cầm lấy tấm vải kia rồi tung ra, anh không quan tâm đám lửa vẫn còn trên người Cửu Ca, anh đi đến liền chùm lên đầu Cửu Ca tấm khăn chùm màu đỏ kim.

Bốn góc tấm vải rủ xuống tận eo Cửu Ca, chiếc khăn chùm đầu đẹp đẽ tinh xảo dường như thêu hoa văn không quá rõ nét, phối hợp với màu đỏ kim lại trở nên vô cùng bắt mắt.

Chiếc váy cưới đến lúc này cuối cùng đã hoàn chỉnh, Cửu Ca thở dài một hơi trong lòng, trăm hoa nở trên khăn chùm đầu coi như chuẩn bị không rồi, ngoài ra cô sợ cũng chẳng có cơ hội khoe ra đôi giày thêu hoa mang trên chân mình.

Nói ra cũng thấy quái lạ, chiếc khăn chùm đầu kia vừa chùm lên đầu Cửu Ca, đám lửa có hình Phượng Hoàng cùng với Rồng vàng cũng biến mất ngay lập tức.

Hoa Vô Ý đi quanh Cửu Ca ngắm một vòng, quả thực không sao cả, lúc này anh ấy đứng yên trước mặt cô.

Thái Bình Lang, bao gồm cảnh sát ở bốn phía và khán giả ở hiện trường đều cho rằng Hoa Vô Ý sẽ nói gì với Cửu Ca, lại thấy bỗng dưng anh ôm ngang vợ mình lên, xoay người bước xuống sân khấu.

Cửu Ca cũng bị dọa giật mình, vội và nắm chắc lấy cổ Hoa Vô Ý.

“Ấy… tiết mục..” Thái Bình Lang muốn ngăn Hoa Vô Ý, thế nhưng lại bị cảnh sát cản lại.

Người châm lửa giữa không trung kia cũng bị bắt lại.

Sự tình thay đổi bất ngờ, lúc thoạt đầu mọi người còn cho rằng có người muốn hại Cửu Ca, sau nhìn thấy sự biến hóa trên người Cửu Ca lại cho rằng đây là sự dàn dựng sẵn, thế nhưng cuối cùng nghe Cửu Ca nói với chồng mình lại phát hiện rằng thật sự có người muốn hại phu nhân bá tước.

Saleh không màng đến sự ngăn cản của phiên dịch và sứ giả, chạy xuống dưới tầng một, thấy Hoa Vô Ý ôm vợ xuống khỏi sân khấu, lập tức chạy đến quan tâm hỏi: “Phu nhân của ngài không sao chứ? Rốt cuộc vửa xong là chuyện gi thế?”

“Ra ngoài rồi nói. “Hoa Vô ý ôm vợ mình không buông.

Thấy cảnh sát bảo vệ vợ chồng Hoa Vô Ý và hoàng tử Saleh rời khỏi hiện trường, đột nhiên giáo sư Ngải Nhĩ gào theo: “Không! Còn chưa giải thích xong, tại sao cuối cùng quanh thân Cửu Ca lại xuất hiện Phượng Hoảng và Rồng lửa? Tại sao đám lửa kia lại không làm hại được cô ấy? Thế nguyên lý là gì, chiếc váy cưới kia ẩn chứa bí mật gì? Xin hãy nói cho tôi, xin hãy nói cho mọi người biết…!”

Phiên dịch vẫn rất hết sức tận tâm với công việc mà dịch từng câu ông ấy nói.

Thế nhưng cảnh sát đã ngăn lại giáo sư Ngải Nhĩ và những giám khảo muốn đi theo, cũng ngăn lại lòng hiếu kỳ của khán giả.

Trong studio.

Vu Phi kích động đến hai tay run lên bần bật: “Bảo với Thái Bình Lang, cho quảng cáo năm phút, sau đó lại tiếp tục phát tiết mục nửa tiếng nữa!”

“Thế còn tiết mục phía sau…”

“Giám đốc đài truyền hình sẽ đồng ý kéo dài tiết mục này thêm nửa tiếng!”

Trợ lý tỏ ra rằng mình đã hiểu, truyền đạt cho mọi người chỉ thị của Vu Phi xong, nhỏ giọng hỏi: “Nhưng hiện tại tuyển thủ Mục Cửu Ca đã rời khỏi hiện trường, phần trao giải cuối cùng thì phải làm sao?”

“Không sao, cô ấy không ở đây không vấn đề gì, ratings tuyệt đối không bị ảnh hưởng. Hơn nữa cô cho rằng còn bị tuyển thủ nào có thể vượt qua được kỹ thuật thêu của cô ấy? Dù cho cô ấy không hoàn thành hết bài thuyết trình của mình, đợi lát nữa để từng giám khảo cho điểm, khán giả bầu phiếu.” Trong mắt Vu Phi tựa như vẫn đang bừng cháy ngọn lửa hừng hực kia, khuôn mặt tràn đấy kinh ngạc cùng với khâm phục, thậm chí còn có chút mê mẩn, “Qua đêm nay, cô ấy đã trở thành bà hoàng của kỹ thuật thêu trên toàn thế giới. Tôi hoàn thành giấc mộng của cô ấy, cô ấy hoàn thành giấc mộng của tôi.”

Bạn đang đọc Mục Cửu Ca của Dịch Nhân Bắc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.