Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một năm trôi qua...

Phiên bản Dịch · 1166 chữ

Một năm sau...

Lục Hy Quân đặt một bó hoa loa kèn lên mộ của Nhan Trạch Minh. Bao nhiêu tháng rồi, Phi Khiêm vẫn chưa quay về. Ngô đồng đã thay lá, nhưng vẫn có một chiếc lá, dù gió mưa có điên cuồng giành giật, nhưng nó vẫn bám lấy cành, sức sống tiềm tàng và mãnh liệt biết bao.

Chiêu Vân Quang và Tiểu Mạnh đi dạo cùng nhau trong công viên.

- Tiểu Mạnh, anh nghĩ sao nếu chúng ta có thể tiến tới?

- Tôi chỉ sợ, cậu sẽ chê tôi.

- Hoàn cảnh chúng ta đều như nhau, đều trung thành với một người, đều không còn người thân...nếu đến với nhau là quá hợp rồi còn gì...

Tiểu Mạnh cười khổ:

- Chắc là...phải nhờ Lục tổng tài trợ cho đám cưới thôi!

Chiêu Vân Quang mỉm cười, có lẽ cậu cũng tìm được bến đỗ cho cuộc đời của mình rồi.

Còn Lục Ánh Nga và Hà Mẫn Đạt, sau mọi biến cố thì họ cũng tổ chức một đám cưới thật lớn. Lục Hy Quân dù khi đó đang mang thai, nhưng vẫn phụ giúp rất nhiều cho lễ cưới, còn chọn một món quà thật đặc biệt cho cô dâu và chú rể.

- Ánh Nga, chúc em và Mẫn Đạt trăm năm hạnh phúc.

- Hy Quân, em cũng chúc anh hạnh phúc bên Mộc Hoàn.

Mặc dù Cố Mộc Hoàn vẫn còn đang trong cảnh sống thực vật, nhưng điều đó không làm cho Lục Hy Quân đau buồn. Người anh yêu vẫn còn thở, tim vẫn còn đập kia mà.

Mẫn Nhi đã trở thành sinh viên của đại học A, cô hãnh diện khoe với bạn bè rằng ba mình từng học ở đây. Còn Vũ Thiên thì vừa thi đậu vào trường y danh giá nhất nước Pháp. Cuộc sống ở Pháp đã giúp Vũ Thiên trưởng thành hơn, cậu có thể vừa nuôi con vừa đi học, thậm chí không cần đến Chiêu Vân Quang nữa. Sau khi biết mình là con ruột của Lục Hy Quân, Vũ Thiên sau khi thi xong liền về nước cùng con gái, cậu chạy đến bên Lục Hy Quân và gọi "cha" thật tha thiết.

Ông bà Lục cũng hạnh phúc không kém, vì bây giờ vừa có cháu ngoại vừa có cháu cố.

Lục Hy Quân hạ sinh một bé trai khỏe mạnh, kháu khỉnh, đặt tên cho nó là Cố Gia Bảo. Điều đặc biệt là, khuôn mặt của nó giống với Lục Hy Quân như đúc, anh mỉm cười, đây có lẽ đúng là cậu ấy thật rồi.

Còn Tiểu Mạnh và Chiêu Vân Quang, cặp đôi này cũng sắp trở thành vợ chồng trong một ngày không xa...

...

Trên thương trường, Lục Hy Quân đã khoác chiếc áo của nhà vua, trở thành một người quyền lực bậc nhất. Những kẻ gây lục đục trong nội bộ hoặc cố tình chắn đường, Lục Hy Quân đều thẳng tay đẩy họ vào tù. Ông nội của Cố Mộc Hoàn sau thời gian điên loạn đã trút hơi thở cuối cùng. Không chỉ nắm trong tay Cố gia và Lục gia, còn được bồi đắp thêm bằng Nhan gia, Lục Hy Quân chưa đánh mà đối thủ đã nhanh chóng đầu hàng.

Nhưng nếu một mình thì không thể chèo chống vững vàng. Nên Nhan gia hiện tại đang để cho Hà Mẫn Đạt làm vua, Lục Ánh Nga làm hoàng hậu. Bên cạnh còn có bao nhiêu cận thần sát cánh giúp đỡ như Tiểu Mạnh, Tiểu Bạch, Tiểu Hắc, và sắp tới còn có Mẫn Nhi.

...

Tiểu Mạnh nói với Lục Hy Quân:

- Lục tổng, chúng tôi vừa tìm được một người...

- Là ai?

- Là Tiêu Khương Đình. Hiện tại ông ấy đang bị ung thư, không sống được bao lâu nữa.

Lục Hy Quân đắng đo suy nghĩ, rồi đưa ra quyết định:

- Đưa tôi đến gặp ông ấy đi.

Dù sao, đó cũng là ba ruột của anh, và anh cũng là giọt máu cuối cùng của Tiêu gia.

Tiêu Khương Đình đang ăn từng muỗng cháo thật khó nhọc. Lục Hy Quân bồng Gia Bảo vào trong, còn Mẫn Nhi và Vũ Thiên đứng ở bên ngoài.

- Hạ...Hạ Nhiên...ma! Cứu tôi với!

- Ông đừng sợ, đây là người thật mà.

Y tá cố gắng trấn an cho Tiêu Khương Đình. Sau khi bình tĩnh lại, ông nhìn Lục Hy Quân với ánh mắt nửa tin nửa ngờ.

- Chào ông. Tôi là Hạ Nhiên của ngày xưa đây. Hay nói đúng hơn, tôi là Tịnh Ngân...con trai ruột của ông...

Tiêu Khương Đình đưa tay chạm vào má của Lục Hy Quân.

- Thật không? Ta không nằm mơ chứ? Con vẫn còn sống sao?

- Vâng. Tôi không đến đây một mình.

Mẫn Nhi và Vũ Thiên bước vào, hai người ngồi xuống bên cạnh Tiêu Khương Đình. Vũ Thiên còn bồng theo cả con gái đến.

- Đây là Mẫn Nhi, và Vũ Thiên con của tôi.

- Ông ngoại...

Cả hai đều đồng thanh gọi. Tiêu Khương Đình rưng rưng nước mắt, bây giờ có chết cũng không hối tiếc.

- Đây là con gái của cháu, tên là Hải Như.

- Ông ngoại, kia là Gia Bảo, em trai nhỏ nhất của bọn cháu đó.

Lục Hy Quân đưa Gia Bảo cho Tiêu Khương Đình ẵm, thằng bé nhe miệng cười làm căng đôi má bầu bĩnh, hồng hào kia.

Khi chỉ còn lại Lục Hy Quân và Tiêu Khương Đình, ông nắm tay anh và nói:

- Được gặp lại con, nhìn thấy con cháu đều khỏe mạnh, ba thấy mãn nguyện lắm rồi.

- Ba...

Lục Hy Quân gọi khẽ tiếng "ba", nhưng Tiêu Khương Đình vẫn nghe rõ mồn một.

- Con...con có thể gọi lại được không?

- Ba...ba của con...

Lục Hy Quân sà vào lòng của Tiêu Khương Đình, như một đứa trẻ xa ba mẹ lâu ngày. Ông không nén được cảm xúc mà rơi nước mắt, niềm hạnh phúc mà đến khi sắp rời xa thế gian ông mới được nhận lấy.

- Tịnh Ngân...con ngoan của ba...

- Hôm nay, con sẽ nấu những món ba thích. Bây giờ con nấu ăn rất giỏi đó.

- Khà khà, con nấu món nào ba cũng thích.

Lục Hy Quân và Mẫn Nhi vào bếp nấu ăn, còn Vũ Thiên và hai đứa nhóc cùng chơi với Tiêu Khương Đình. Khi đã nấu ăn xong, cả bốn người cùng ngồi quây quần bên nhau, ăn cơm và trò chuyện thật vui vẻ.

Một tuần sau...Tiêu Khương Đình qua đời, nhưng ông vẫn nở một nụ cười, vừa hạnh phúc vừa mãn nguyện...

Lục Hy Quân mang tro cốt của ông và Tiêu Mỹ Dao vào chùa, không gian thanh tịnh sẽ giúp linh hồn hai người có thể chuộc lại lỗi lầm ngày trước.

Lục Hy Quân và các con vẫn đứng bên cổng chùa, nhìn ánh nắng buổi chiều đang dần mờ nhạt đi...

Bạn đang đọc Mười Lăm Lần Ngô Đồng Thay Lá (Dịch) của Chương Nghinh Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tiktok0099
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.