Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ôm cây đợi thỏ

Phiên bản Dịch · 1098 chữ

Chương 17: Ôm cây đợi thỏ

Lúc này Tam hoàng tử đang căm hận suy nghĩ, đây chẳng phải là Thái tử cố ý sao? Chống đối với phụ hoàng vài câu là đã ném phăng cục diện hỗn loạn đi.

Tô Nam Thừa thấy mà cũng bùi ngùi, quả nhiên Thái tử có thể là bên thế yếu, nhưng cũng không phải là người không có năng lực.

Người này, nghe thì lúc nào cũng yếu ớt, nhưng khi tận mắt chứng kiến mới biết rốt cuộc là kiểu người gì.

Một tháng sau khi vào Đông cung, rốt cuộc hắn cũng có cơ hội làm chút chuyện.

Thái tử sắp xếp một đội người âm thầm vào nam, muốn đi điều tra xem về việc thu thuế năm ngoái của Hiển Châu.

Trong đội người này có Tô Nam Thừa. Hắn là một tay sai đắc lực.

Chẳng qua chuyến đi này ít thì cũng hai tháng, nhiều thì là nửa năm. Sao Tô gia có thể không biết cho được?

Thái Thú Hiển Châu này chính là nhạc phụ của Tam hoàng tử.

Chuyện cho tới bây giờ, Tô Nam Thừa đã hoàn toàn hiểu được. Giờ này phút này mới đúng là công dụng chân thật mà hắn được Thái tử điều động. Cử hắn đi điều tra nhạc phụ của Tam hoàng tử, đây đúng thật là tiến thoái lưỡng nan.

Nếu hắn ủng hộ Tam hoàng tử thì sẽ đi tố giác. Còn nếu không ủng hộ... Vậy không phải gây ra chút phiền toái cho Tam hoàng tử cũng là chuyện tốt sao?

Nội bộ Tô gia xảy ra vấn đề, đối với Thái tử cũng là chuyện tốt đấy nhỉ.

Tô Nam Thừa bỗng nhiên cảm thấy bản thân hắn vẫn rất có ích. Lượn một vòng lớn, quân cờ này của hắn lại trở nên quan trọng.

Bởi vì là bí mật vào nam, cho nên Tô Nam Thừa sau khi hồi phủ cũng chỉ có thể nói là hắn không biết phải đi đâu. Cho nên lập tức mang theo Liên Sinh đi theo ra ngoài.

Chuyến đi này cũng có nguy hiểm, nhưng mà cũng có cơ hội. Hãy chờ xem.

Dù thế nào thì chuyến đi này cũng được chi trả chi phí.

Chuyện này rõ ràng là kịp, đoàn người hơn hai mươi người bọn họ vội vàng rời đi.

Xem ra bây giờ trận tranh đấu giữa Thái tử và Tam hoàng đúng là kịch liệt, Thái tử đang vội vàng muốn cho Tam hoàng tử một bài học.

Nếu điều tra rõ chuyện của Diêu đại nhân, cho dù Tam hoàng tử cũng sẽ không vì vậy mà bị bệ hạ trách phạt, nhưng như thế cũng là một bất lợi lớn.

Tam hoàng tử muốn tranh ngôi vị Thái tử, không có tiền thì làm sao có thể.

Ngồi trên lưng ngựa, Tô Nam Thừa híp mắt suy nghĩ, Thái tử biết rõ chuyện bí mật rồi cũng sẽ được đưa ra ánh sáng, cho nên đã sớm nhét mình vào.

Đến lúc này, cho dù Tam hoàng tử muốn làm chuyện gì để ngăn cản thì cũng phải chú ý. Thái tử nói rõ cho hắn ta biết, ta muốn đi điều tra nhạc phụ của ngươi.

Con cháu Phó gia này quả nhiên cũng không phải là kiểu người lương thiện gì.

Dẫn đầu chính là Mã đại nhân. Sau đó còn có mấy người của Tả Xuân phường và Tư Kinh cục, theo sau nữa là thị vệ. Nhiêu đây đương nhiên là không đủ, chỉ có thể nói có lẽ ở địa bàn Hiển Châu vẫn còn có nhân công. Liên kết chặt chẽ với nhau.

Vội vã suốt ngày đêm, thời điểm đến Hiển Châu là mùng chín tháng sáu. Vừa mới vào thành đã thấy Thái Thú Hiển Châu, Diêu Thực Tân đích thân đến đón. Đó gọi là khách sáo: "Các vị đã vất vả đi đường rồi, bổn quan chờ đợi lâu nay, đã chuẩn bị rượu lạt cả rồi, xin mời các vị."

Quan tứ phẩm Thái Thú, lại còn là quan lớn một phương. Bây giờ lại khách sáo chờ bọn họ.

Trong đoàn người bọn họ, chức quan cao nhất chẳng qua cũng chỉ là Mã đại nhân ngũ phẩm mà thôi. Lại còn là quan chức của Đông cung, thật sự là không xếp hạng được.

Sắc mặt của đoàn người Mã đại nhân ai nấy cũng đều khác thường, hiển nhiên tình thế như này là chuyện ngoài dự liệu. Quả nhiên, Thái tử không phải là kẻ ngu, mà Tam hoàng tử cũng chẳng phải.

Cái gọi là điều tra bí mật này, ngay từ đầu người ta đã biết rồi. Nói chiến trận hôm nay là Hồng Môn yến thì cũng không nói quá. Rõ ràng tên Diêu đại nhân này không dễ đối phó. Cũng may đoàn người Mã đại nhân cũng không bị dọa sợ, mặc dù nói tình cảnh lúc này là ngoài dự liệu, nhưng cũng phải ứng phó thôi.

Đương nhiên sẽ là chào hỏi một hồi. Mã đại nhân từ chối nhiều lần, nhưng vẫn bị đoàn người của Diêu đại nhân lôi kéo đến một trạch viện.

"Đoán trước các vị muốn ở một nơi yên tĩnh, chỗ này chính là biệt viện của phú hộ Lưu gia ở Hiển Châu, bây giờ đã dọn ra rồi. Chỗ này mới xây chưa được mấy năm, chỗ nào cũng tốt cả. Các vị đại nhân ở được chứ? Cứ yên tâm, hạ nhân trong nhà cũng đều bị cho thôi việc rồi, chư vị không cần phải lo lắng có tai mắt gì đó đâu." Diêu đại nhân cười ha ha, lời nói cũng không quá khách sáo.

"Làm phiền Diêu đại nhân rồi, sắp xếp của Diêu đại nhân, chúng ta đương nhiên không thể không đồng ý." Mã đại nhân cười nói, chuyện đã đến nước này thì chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến mà thôi.

Tô Nam Thừa đi theo, hắn thầm nghĩ việc điều tra âm thầm này, có lẽ hai chữ âm thầm ý nói đến việc không đi theo trình tự chính thức mà thôi.

Cũng không hề phải nói là che giấu tai mắt người khác.

Bằng không thì sao chuyện gì Diêu đại nhân cũng biết thế?

Nói là mời rượu lạt, nhưng trên thực tế đó là buổi tiệc lớn.

Nhóm người của bọn họ chia làm hai bên.

Bạn đang đọc Mưu Thiên Hạ của Tuyết Trung Hồi Mâu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi niemhuongnhatnhat
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 174

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.