Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

viết chữ

Phiên bản Dịch · 2261 chữ

Ngọc Kiều thực sự không phải đang mỉm cười với Mạc Tử Ngôn, nhưng Bùi Cương lúc vừa đến thì nàng vừa vặn nói chuyện với Mạc Tử Ngôn.

    "Ngươi vẫn còn cười được, khi ta biết ta vô lộn lều, làm cho người khác nghĩ ngươi ở trong lều, xém chút nữa là đã hại ngươi, làm ta lo lắng muốn chết. Nhiều ngày ta đứng ngồi không yên." Mấy ngày nay Mạc Thanh Đình cảm thấy có lỗi. Khi Ngọc Kiều trở lại ngay ngày hôm đó, nàng đã ôm Ngọc Kiều khóc rất lâu.

Ngọc Kiều cười nói: "Đâu phải ngươi gặp nạn, cảm xúc của ngươi mất không chế hơn ta khi gặp nạn. Nghĩ lại cảm thấy còn rất buồn cười."

    Mạc Tử Ngôn mỉm cười nhẹ nhàng và nói: "Hôm qua sau khi trở về nhà,. Trời đã tối sầm, nhưng muội ấy hét lên đòi gặp ngươi. "

    Ngọc Kiều nhìn Mạc Tử Ngôn tò mò hỏi:" Tại sao cuối cùng lại không đến? "

Mạc Thanh Đình càu nhàu:"Phụ thân không cho ta đến và nói lễ vật còn chưa chuẩn bị làm sao đến được. Rồi nói hãy để ngày hôm sau mà đi”.

    Ngọc Kiều: “Ta với ngươi đã quen nhiều năm như vậy . Còn chuẩn bị lễ vật làm gì? Quá khách sáo rồi. Ta nói có đúng không Tử Ngôn ca ca?

Vì hai gia đình có mối quan hệ giao hảo, cho nên Ngọc Kiều và hai huynh muội Mạc gia đã quen biết từ nhỏ .

   Mạc Tử Ngôn mỉm cười nhưng không nói. Khi đang cười, hắn dường như nhìn thấy thứ gì đó, nhìn ra ngoài đình. Thì nhìn thấy Bùi Cương, hắn sững sờ.

    Mạc Tử Ngôn cùng Ngọc Kiều nói: “Ngọc Kiều muội muội cái ngày mà muội gặp nguy hiểm, chính là hộ vệ đó đã lấy cung và mũi tên của ta để cứu muội."

 Ngọc Kiều nghe những lời đó và nhìn theo tầm mắt của Mạc Tử Ngôn, sau đó nàng thấy Bùi Cương đứng cách đó không xa nhìn nàng.

    Bùi Cương trước nay đều là khuôn mặt lạnh và Ngọc Kiều không cảm nhận thấy có điều gì sai. Bởi vì nàng không còn thành kiến với hắn, cho nên nhìn thấy hắn nàng cũng nguyện ý mỉm cười với hắn.

 Ngọc Kiều mỉm cười và vẫy tay với hắn, hét lên: "Bùi hộ vệ, ngươi mau đến đây."

   Bùi Cương đi về phía nàng, bước chân rất trầm ổn.

    Mạc Thanh Đình không khỏi kinh ngạc hỏi: "Ta nghe đại phu nói rằng hộ vệ của ngươi bị thương nặng. Hắn bị sói cắn vào chân. Làm sao bây giờ hắn trông như một người bình thường vậy?"

    Yu Jiao thở dài, lộ ra một chút đau khổ: "

    Có lẽ hắn đã quen với việc bị thương ..."  Thấy Bùi Cương đến ngoài đình, Ngọc Kiều không nói gì nữa.

Có lẽ đối với Bùi Cương có chút kính nể, vì vậy thấy Bùi Cương bước vào đình, Mạc Tử Ngôn đứng dậy và hướng về phía Bùi Cương chắp tay. Giọng nói dịu dàng có lễ: "Tại hạ Mạc Tử Ngôn, là người mà hôm thu săn Bùi hộ vệ đã mượn cung tên ."

Bùi Cương nhìn Mạc Tử Ngôn,sắc mặt vẫn lạnh lùng như thường ngày. "Hạ nhân sẽ trả lại cung và tên cho người."

    Mạc Tử Ngôn mỉm cười: " Vào thời điểm đó, ta lo rằng cung và tên chưa khai phong sẽ ảnh hưởng đến việc sử dụng của Bùi hộ vệ. Ta chưa bao giờ nghĩ rằng vào tay của Bùi hộ vệ lại không có ảnh hưởng gì cả. Tại hạ thực sự bội phục. "

    Vài ngày trước, sau khi Bùi Cương trở lại an toàn, có một số người kể chuyện về hắn giết sói sinh động như thật. Tất nhiên Mạc Tử Ngôn cũng đã nghe qua.

   Ngọc Kiều ngạc nhiên và nói: "Mũi tên kia chưa khai phong sao?" Nhưng chính nàng tận mắt thấy hắn dùng mũi tên bắn vào mắt con sói mà!

    Mạc Tử Ngôn gật đầu: "Ta có chút tin phật, vì vậy ta không muốn săn bắn, nhưng để ứng phó, ta đành phải sử dụng những mũi tên chưa khai phong."

    Ngọc Kiều bị sốc, khiếp sợ đến mức miệng không khép lại . Sau đó, nàng khen ngợi Bùi Cương: "Bùi hộ vệ, ngươi thật lợi hại!"

 Nghe vậy, sắc mặt lạnh lùng có chút dịu.

    Mạc Tử Ngôn: "Bùi hộ có kỹ năng tốt như vậy, tại sao không tham gia vào triều đình để lấy công danh?"

Ngọc Kiều nghe những lời đó, và thầm nói rằng Bùi Cương sau này sẽ là một Hoài Nam vương, và hắn không cần phải kiếm bất kỳ công danh nào.

   Bùi Cương nhìn nàng, đôi mắt bình thản và không dao động: "Hạ nhân là hộ vệ của tiểu thư, không cần

    công danh " Ngọc Kiều nghe thấy điều này, bởi vì trải qua việc vừa rồi, sau khi cứu nàng, nàng tin vào lòng trung thành của hắn và biết lời nói nói hắn cũng không có ý gì cả, vì vậy nàng mỉm cười với hắn.

 Mắt ngọc mày ngài, rất đẹp.

    Ngọc Kiều và hai huynh muội Mạc gia trò chuyện cũng không lâu lắm. Sau khi nói chuyện được nửa cuộc, Mạc Tử Ngôn xin cáo từ.

    Sau khi tiễn hai huynh muội Ngọc gia, mặc dù Ngọc Kiều biết rằng Bùi Cương không muốn kiếm bất kỳ công danh nào, nhưng trong lòng nàng có một suy tính khác.

    Mặc dù thân thủ của Bùi Cương rất tốt, không biết về các phương diện khác như thế nào?

    Sau khi vào sân, Ngọc Kiều cố tình đi chậm lại và hỏi, "Bùi hộ vệ, ngươi có biết chữ không?"

Bùi Cương dừng lại. Hắn nhớ đến Thẩm Hoành Kính và Mạc Tử Ngôn, cả hai người lộ ra khí chất nho nhã, thư sinh. Cả hai người đều biết đọc sách, nhưng hắn cũng biết khả năng của mình….

    Nghĩ đến đây, hắn nắm chặt chuôi đao trong tay, và giọng nói vô thức trầm xuống: "Có lẽ trước đây có biết, nhưng bây giờ quên mất."

Ngọc Kiều gật đầu và suy ngẫm, rồi nhìn Bùi Cương mở một nụ cười, nàng hỏi hỏi: "Ta sẽ dạy ngươi viết chữ, ngươi thấy thế nào?"

   Bùi Cương giật mình, và bước chân của hắn hơi dừng lại.

  Ngọc Kiều dừng lại và nói: "Có lẽ ta sẽ kế thừa sự nghiệp của phụ thân. Nên ta cần một người tin cậy giúp đỡ ta."

    Sau tất cả, nàng không muốn lấy chồng, phụ thân cũng phải cần có người kế thừa.

Mặc dù có ý tưởng này, nhưng Bùi Cương sau này sẽ trở thành hoàng thân quốc thích, vì vậy nàng sẽ không đễ hắn hỗ trợ nàng trong việc kế thừa.

    Trên thực tế, là nàng lo lắng, sau này hắn chỉ giỏi võ thuật, sẽ bị mọi người trêu chọc là một mãng phu.

Ngọc Kiều lo lắng về Bùi Cương, không phải vì thân phận sau này. Bây giờ suy nghĩ của nàng rất đơn giản - Bùi Cương đối xử với nàng chân thành, nàng sẽ dùng chân thành đó đối xử lại với hắn.

    Ngay khi nàng nói rằng muốn dạy Bùi Cương biết chữ, Ngọc Kiều ngay lập tức phân phó Tang Tang chuẩn bị mực và giấy.

    Trong thư phòng nhỏ ở Xích Ngọc tiểu uyển, Ngọc Kiều, chủ nhân nơi này cũng chưa đến lần nào. Bây giờ nàng dạy Bùi Cương viết chữ, mới đến thư phòng nhỏ này, vì nàng không có đến nên nơi này không có ai quét dọn làm cho thư phòng đóng đầy bụi.

    Tang Tang đặt giấy Tuyên Thành bỏ trên bàn, và Ngọc Kiều ra hiệu cho Bùi Cương ngồi xuống.

    Sau khi Bùi Cương ngồi xuống, Ngọc Kiều đứng bên cạnh hắn, và nhấc chiếc bút lên suy nghĩ rồi nói: "Giờ ta sẽ dạy ngươi viết tên của ngươi."

  Sau đó, nàng hạ bút xuống viết hai từ "Bùi Cương", nét chữ chỉnh tề, quyên tú.

    Sau khi viết xong, đưa cây bút cho Bùi Cương, "Ngươi đến đây thử xem."

    Bùi Cương nhìn vào dòng chữ trên tờ giấy. Trước khi bị mất trí nhớ, hắn cũng biết chữ, vì vậy khi nhìn thấy từ "Bùi Cương", hắn liền khắc sâu vào tâm trí.

    Nhưng hắn đã không cầm bút trong mười năm và hắn cũng không có ấn tượng gì, vì vậy có cảm giác lạ lẫm khi cầm bút trong tay.

    Thấy hắn thay đổi tư thế cầm bút vài lần, không bắt được trọng điểm. Ngọc Kiều không thể chịu đựng được nữa, và vô thức đưa tay ra để sửa lại tay cầm bút của hắn.

  Trắng nõn tinh tế, với những ngón tay thon dài chạm vào năm ngón tay thô ráp, cơ thể của Bùi Cương cứng lại và lưng thẳng tắp.

    Ngọc Kiều phản ứng lại là mình đang nắm lấy tay của Bùi Cương, má nàng đỏ ửng và rút tay ra như bị đốt cháy, và nói lắp một lúc: "Ngươi, ngươi hãy tự thử đi."

    Bùi Cương hạ đôi mắt lắp đầy ánh sáng .

    Rồi hắn cầm bút, nhìn những chữ bên cạnh, rồi từ từ viết một nét chữ lên tờ giấy.

    Ở bên cạnh, Tang Tang quan sát bầu không khí của tiểu thư và Bùi Cương rất hòa hợp với nhau. Nhìn nhìn, tâm tư của nàng lại phức tạp một lần nữa.

    Tang Tang nghĩ về tình hình hiện tại, có lẽ Bùi hộ vệ này sẽ thực sự trở thành cô gia trong tương lai ... sau này nàng có nên đối xử tốt với Bùi hộ vệ hay không?

   Ngọc Kiều nhìn những chữ được viết bởi Bùi Cương, và có một chút ngạc nhiên.

 Thật bất ngờ, các chữ không bị xoắn và vẹo. Rõ ràng là chữ phức tạp như vậy. Mặc dù viết chậm, nhưng hắn cũng viết rất trơn tru.

    Lúc này, Thanh Cúc chạy đến và đứng trước cửa thư phòng và nói: "tiểu thư, nhị phòng xảy ra chuyện rồi ." 

Ngọc Kiều nghe như vậy liền hỏi nha hoàn: "Có chuyện gì?" đệ đệ nhà mẹ đẻ của nhị phu nhân nợ tiền của sòng bạc, những người sòng bạc trực tiếp bắt người đến nhị phòng đòi tiền! "

 Ngọc Kiều không hề ngạc nhiên vì nàng đã mơ thấy về việc này. Nàng chỉ hỏi: 'Phụ thân ta đâu?'

    " Lão gia vừa trở về, và bây giờ

   đang ở thư phòng”. Ngọc Kiều suy nghĩ một lúc, rồi nói với Bùi Cương: “Ngươi hãy ở đây luyện tập, ngươi hãy viết tên của mình nhưng đừng có nhìn, đừng lười biếng, ta sẽ quay lại và kiểm tra. "

 

 Sau đó, nàng quay lại và đi ra khỏi thư phòng, và Tang Tang theo nàng ra ngoài.

    Sau khi nàng rời đi, Bùi Cương viết một nửa tên của mình và dừng lại. Trong một khoảng trống, hắn từ từ viết chữ "Ngọc Kiều".

    Trước đây, hai từ này nằm trên yên ngựa của hai con ngựa. Bùi Cương biết rằng hai từ này là tên của nàng.

    Đầu ngón tay vuốt ve hai chữ Ngọc Kiều, làm cho đầu ngón tay bị dính mực. Sau một lúc lâu, hắn giơ cây bút lên và vẽ một nét trên tên của nàng, che giấu hai chữ đó.

   Tâm trạng của Ngọc Thịnh bây giờ rất phức tạp, nữ nhi mình nói ba điều. Đầu tiên, là Cố gia yêu cầu nhân sâm, thứ hai, Bùi Cương cứu mạng nàng, và thứ ba, đệ đệ nhà vợ của nhị phòng đánh bạc thua người ta năm vạn lượng sẽ đến Ngọc gia đòi tiền.

    Ba điều này đều đã xảy ra, làm sao hắn có thể bình tĩnh?

    Khi đang muốn cho người gọi nữ nhi, thì hạ nhân thông báo tiểu thư đang đến.

Ngọc Kiều gõ cửa, rồi đẩy cửa vào, và sau khi đóng cửa, nhìn phụ thân mình, người có khuôn mặt phức tạp trong thư phòng.

   Ngọc Kiều thì thầm: "Phụ thân, hiện tại người đã tin lời nói của nữ nhi chưa?"

    Ngọc Thịnh hít một hơi thật sâu: "Này quá mức mơ hồ, ta thật sự bị sốc. Ngoài những điều này con còn có mơ thấy những gì nữa không?"

  Ngọc Kiều gật đầu, nói ra những gì mà mình mơ thấy: "Khoảng một năm sau, phụ thân sẽ bị vu oan việc hỗ trợ cựu thần tiền triều thái tử thành lập Phục Hưng hội, cho nên Ngọc gia sẽ bị xét nhà, phụ thân bị bỏ tù, còn nữ nhi vì muốn cứu người mà bị bức làm thiếp cho kẻ chủ mưu hãm hại Ngọc gia. "

  Đôi mắt Ngọc Thịnh đột ngột mở ta, không còn bình tĩnh nữa, lộ vẻ giận dữ:" Kẻ nào dám hại Ngọc gia và ức hiếp con?! "

    Ngọc Kiều chậm rãi nói:" Tổng binh Hoài châu, Ngô Duy. Người hỗ trợ Phục Hưng thực sự là hắn. Hắn muốn trở thành Hoàng Thượng và cần tiền để tạo phản, nhưng hắn không có nơi cung cấp tiền bạc, nên mới để ý đến Ngọc gia của chúng ta. "

Bạn đang đọc Mỹ Nhân Và Mã Nô của Mộc Yêu Nhiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi THAIYENNHI
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.