Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 4078 chữ

Trong đêm nay nàng đã liên tiếp sợ hãi, Ngọc Kiều không còn tâm trí để nghĩ về những điều mà Bùi Cương và bản thân nàng đang làm có chút không hợp lý.

    Trong hoàn cảnh mà phụ thân muốn chặt tay chân Bùi Cương, nàng bây giờ chỉ muốn bảo vệ hắn. Vì vậy, khi phụ thân yêu cầu chính mình hợp tác với Bùi Cương, nàng thậm chí còn không nghĩ đến việc phối hợp làm gì, thì nàng đã nhanh chóng gật đầu,“Nữ nhi có thể phối hợp.”Vừa

    nói, nàng vừa giúp Bùi Cương trả lời:“Bùi hộ vệ luôn nghe lời nữ nhi. Hắn nhất định sẽ phối hợp tốt.”Ngọc Kiều

    đang bảo vệ Bùi Cương, mọi người đều có thể nhìn thấy.

    Bùi Cương nhìn nàng đang bảo vệ mình, khóe môi bất giác tràn ra một nụ cười nhẹ.

    Mặc dù đó là kết quả mà Ngọc Thịnh mong muốn, nằm trong dự đoán của ông, nhưng nhìn thấy nữ nhi mà mình nuôi nấng hơn mười năm lại căng thẳng bảo vệ một nam nhân, Ngọc Thịnh cảm thấy có gì đó khó chịu.

    Nhìn về phía Bùi cương, Ngọc Thịnh lạnh mặt nói: “Ta muốn đích thân nghe lời hứa của hắn.”

 Bùi Cương dời tầm mắt rời khỏi nàng nhìn Ngọc Thịnh không chút do dự.“Tiểu thư nói làm như thế nào, thì nô tài sẽ làm theo. "

    Giọng điệu chậm rãi và đều đặn, biểu cảm vẫn bình tĩnh như mọi khi.

    Không có lời nói cảm động, chỉ là một câu nói nhàn nhạt, nhưng cũng khiến cho người ta không khỏi cảm thấy ẩm thấp, xem ra đối với hắn yêu cầu này chỉ như việc ăn uống bình thường.

    Cho dù Ngọc Kiều biết Bùi Cương sẽ ngheo theo lời của nàng, nhưng khi nàng nghe điều này, trái tim vẫn có chút run rẩy.

    Nghe Bùi Cương nói, sắc mặt Ngọc Thịnh tốt lên một chút, hắn nói "Được", sau đó liếc sang Tang Tang đang quỳ ở cửa và vẫy tay.

Tang Tang hiểu ra, nhanh chóng đứng dậy, rút lui, nhân tiện đóng cửa lại.

   Ngọc Thịnh thu hồi ánh mắt, nhìn Ngọc Kiều, thở dài nói: "Ngày hôm nay nói cái gì, phỏng chừng Kiều nhi cũng hiểu được. Nếu thật sự đợi đến khi người đó tới cầu hôn, cũng đã muộn rồi. Bây giờ vẫn còn hai ngày ngắn ngủi. Phụ thân thực sự không nghĩ ra cách khác. ”

  Có lẽ là bởi vì Bùi Cương ở đây, Ngọc Thịnh cũng không có nói quá nhiều.

    Nhưng khi Bùi Cương nghe thấy câu nói chờ người đó đến cầu hôn, sắc mặt của hắn lập tức chìm xuống.

    Nhắc đến người đó, Ngọc Kiều nghĩ đến cơn ác mộng vừa rồi, sắc mặt tái nhợt.

    Mặc dù cảm thấy sợ hãi, nàng vẫn hỏi một cách khó hiểu:“Mặc dù là như vậy, nhưng chuyện này có liên quan gì đến việc con phối hợp với Bùi hộ vệ?”

    Ánh mắt Ngọc Thịnh lần lượt dừng lại ở nàng và Bùi Cương. Hỏi: "Đương nhiên là có liên quan. Phụ thân muốn làm hôn lễ cho hai ngươi được không?"Ngọc Kiều

    gật đầu: "Hảo ..." Sau đó, trên mặt nàng lộ ra vẻ kinh ngạc, "Phụ thân, người đang nói gì vậy ?!”

    Ngay cả Bùi Cương, đồng tử của hắn cũng co lại khi nghe những lời của Ngọc Thịnh.

   Ngọc Thịnh giải thích: "Nếu chờ người đó đến cầu hôn thì đã quá muộn. Phụ thân nếu nói với hắn là con lại có hôn ước thì hắn sẽ không tin. Nhưng nếu người này là Bùi Cương, hắn sẽ sai người điều tra sẽ phát hiện con và Bùi Cương lúc trước hủy hôn cũng có Bùi Cương liên lụy, hắn sẽ không tin tất cả, nhưng sẽ tin vào năm điểm. ”

  Ngọc Kiều chỉ thấy thật vô lý khi phụ thân yêu cầu nàng kết hôn với Bùi Cương. Nhưng nàng vẫn hỏi:“Tại sao là Bùi Cương thì hắn sẽ tin?”

  Ngọc Thịnh nhìn Bùi Cương và nói tiếp,“Trước hai con ngựa do sự sơ suất của hắn mà chết, con chỉ trừng phạt hắn, nhưng lại không tiếp tục truy cứu, càng thêm thâm ý khi cân nhắc hắn làm hộ vệ, cho nên bọn hạ nhân đã ngấm ngầm nghị luận, lúc này con với tiểu tử Thẩm gia quan hệ căng thẳng, Thẩm gia có ý định đẩy trách nhiệm từ hôn cho chúng ta, nên tự nhiên bọn họ ngấm ngầm động thủ. Với những tay chân này, có nhiều lời không tốt cho con dù ở trong phủ hay ngoài phủ ”.

    Mọi người trong và ngoài phủ đều nói về nàng, Ngọc Kiều biết điều này. Ngọc kiều chưa bao giờ để ý đến lời nói của của người khác, nàng còn hy vọng danh tiếng của mình càng kém, sau này không ai dám lấy nàng, nhưng ai biết sự việc này chẳng khác nào tảng đá lớn rơi xuống nước, nhưng lại chỉ có một chút gợn sóng, nửa điểm bọt sóng bắn tung tóe cũng không có.

    Nghĩ đến đây, Ngọc Kiều nghi ngờ nhìn phụ thân: “Chẳng lẽ bên ngoài sóng yên biển lặng là do phụ thân đè nén?”

    “Bằng không, để cho con hồ nháo?”Ngọc Thịnh hừ một tiếng, nói tiếp:“Tuy rằng trước kia có lời nói không tốt, nhưng đến nay là do chó ngáp phải ruồi. Tối nay, ta cho người bao vây Xích Ngọc tiểu viện. Mặc dù nói là có tên trộm lẻn vào, nhưng người ngoài nhìn vào lại không giống có tên trộm, ngược lại là..."

Ngọc Thịnh vào đôi mắt ngây thơ của nữ nhi, Ngọc Thịnh ho, bỏ qua từ "bắt", sau đó nói: "Tóm lại, hắn sẽ nghĩ rằng con và tên hộ vệ có tư tình, và không có lý do gì để làm ta khó xử. Bây giờ vấn đề còn lại , là Kiều nhi ngươi, bởi vì vừa mới hủy hôn, lại đính hôn, người đính hôn ngươi lại là Bùi hộ vệ, cho nên khó tránh khỏi có chút tin đồn nhảm nhí, nhưng chờ sau một thời gian, những người khác tự nhiên sẽ quên. Tốt hơn là bị ép buộc gả cho người mà con ghét và còn dành hết cả đời cho hắn. ".

  Ngọc Kiều sững sờ khi nghe điều đó, ban đầu nàng nghĩ điều đó thật nực cười, nhưng có vẻ như nghe phụ thân nói điều này thực sự có ý nghĩa.

    Lại nghĩ đến Ngô Duy, trong đầu tràn đầy hình ảnh là hắn hại chết phụ mẫu nàng, hại chết nàng, rồi hiện lên một cái đầu của hắn, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

 Ngọc Thịnh biết nàng sợ nên kiên nhẫn thuyết phục: " Để con kết hôn cũng chỉ là biện pháp tạm thời thôi. Ý phụ thân chính là để con giả vờ đính hôn rồi thành hôn. Sau khi giải quyết xong rắc rối, con cũng có thể hòa ly. Sau đó, nếu con muốn kết hôn thì sẽ thành. Nếu con không kết hôn, cũng không sao cả . ”

    Ngọc Kiều định thần lại và sửng sốt:“Giả? ”

Ngọc Thịnh gật đầu,“Phụ thân là một người thương nhân, vì vậy phụ thân sẽ làm những thứ có lợi. Ta hứa với con sẽ tha cho Bùi Cương. Vì hắn là người có thể giúp con tránh được vấn đề khó khăn này. Kiều nhi, nếu con không đồng ý, ta giữ lại hắn có lợi ích gì? Bất cứ là phụ thân nào, khi phát hiện nữ nhi và một dã nam nhân cùng phòng vào đêm khuya , sẽ đem hắn đánh tới chết! "

Dã nam nhân Bùi Cương khẽ cau mày. Dường như hắn có chút không thích với từ dã nam nhân này, nhưng hắn cũng không quan tâm lắm.

    Sau khi yên lặng lắng nghe những lời của Ngọc Thịnh một lúc lâu, hắn nói. Giọng nói cực kỳ trầm, “Người đó là ai?”

    Người đó ám chỉ là người muốn ép Ngọc Kiều kết hôn.

    Có một chút lạnh lùng trong mắt Bùi Cương.

    Nghe thấy giọng nói u ám này, Ngọc Kiều quay đầu nhìn chằm chằm hắn không chút nghĩ ngợi:“Ngươi không được phép giết người, cũng không được phép có chủ ý khác, ngoài ra, bây giờ ngươi tuyệt đối không thể giết người nọ.”

    Giết mệnh quan triều đình. Liệu hắn có thể sống sót? Còn có thể lên làm Hoài Nam vương ? !

    Ngọc Kiều đã rất ngạc nhiên khi nghĩ đến điều này. Hắn chỉ hỏi một câu như vậy, làm sao nàng biết hắn muốn giết người?

Ngọc Kiều lắc đầu, loại bỏ những suy nghĩ không liên quan đến hiện tại.

Bùi Cương nhìn Ngọc Thịnh, trầm giọng nói:“Tiểu thư không muốn, thuộc hạ cũng sẽ không làm, nhưng thuộc hạ sẽ đi giải quyết người nọ, sẽ không làm liên lụy đến Ngọc gia.”

    Lời nói của Bùi Cương khiến Ngọc Thịnh lại lau mắt mà nhìn. Cho tới nay, ngoài bản thân mình, sẽ không có người thứ hai dùng tính mạng để bảo vệ nữ nhi mình không phải vì lợi lộc. Nhìn Bùi Cương trước mặt thêm vài lần, hắn chợt cảm thấy nhẹ nhõm một chút.

    Ngọc Kiều vẻ mặt khẩn cầu, "Phụ thân ..."

    Ngọc Thịnh thở dài nói: "Con nói xem phụ thân phải làm sao bây giờ? Làm sao có thể cùng người đó đấu nhau? Chỉ có cách kết hôn giả với Bùi Cương, như vậy mới có thể bình an vô sự." Cho dù phụ thân là người giàu nhất Hoài Châu cũng khó có thể bảo vệ con, phụ thân vì con cũng không cần cái tài sản này, nhưng nếu không có số tiền này, sau này phụ thân có thể tiếp tục bảo vệ con được không? " Không có quyền còn không có tiền, làm sao có thể vượt qua những khó khăn trong tương lai? Bây giờ chỉ có tuyệt đường lui, tự xông ra giết ba trăm kẻ địch mà tự hạ một ngàn, tuy tiếng xấu nhưng quan trọng là cứu đượcnữ nhi của hắn.

  Ngọc Thịnh hiểu nữ nhi mình. Nếu như nói để đối phó với lời cầu hôn của Ngô Duy mà làm nàng với Bùi Cương đính hôn, nàng sẽ không đồng ý và hảo hảo phối hợp, cho nên đêm nay hắn cho người bao quanh, thái độ cứng rắn trước, sau đó dịu xuống rồi khuyên giải.

  Ngọc Kiều im lặng. Mặc dù nàng hồ nháo nhưng nàng cũng không phải là người không hiểu chuyện, ở Hoài Châu này tổng binh Ngô Duy chính là hoàng đế. Mặc dù có danh tiếng tốt ở Hoài Châu, nhưng nàng đã nhìn thấy những gì hắn sẽ làm với Ngọc gia và với chính bản thân nàng trong tương lai, và nàng biết người nam nhân này là một kẻ đạo đức giả, trước mặt thì khác, sau lưng lai một cái mặt khác nữa.

    Hơn nữa, những giấc mơ của nàng đều không liên tục, và nàng không biết phụ thân trong mơ cuối cùng làm như thế nào để từ chối lời cầu hôn của Ngô Duy.

    Bởi vì Ngô Duy là một kẻ đạo đức giả, nếu hắn bị từ chối kết hôn vì một lý do chính đáng, hắn sẽ không làm bất cứ điều gì vì lợi ích. Nhưng nếu nói dối Ngô Duy mà không có bất kỳ sự chắc chắn nào mà hắn biết được, sẽ tương đương với việc cho hắn ta một lý do chính đáng để làm khó xử Ngọc gia.

    Ngọc Kiều nhíu mày thật chặt và chìm vào suy nghĩ. Ngọc Thịnh không làm phiền nàng, để nàng tự suy nghĩ.

    Một lúc lâu sau, Ngọc Kiều dường như đã đưa ra quyết định, sau khi hít một hơi thật sâu, nói với phụ thân mình:“Phụ thân, cứ làm theo như lời người nói nhưng phụ thân không được đánh gãy chân Bùi hộ vệ nữa, tay cũng không được. Hơn nữa cũng không đem hôn sự thành sự thật! ”

   Ngọc Kiều thoải mái nói, mọi chuyện rất dễ dàng thảo luận.

    "Đương nhiên, ta có thể hứa với con. Ta không quan tâm tại sao hắn xuất hiện ở trong phòng của con, sẽ không đánh gãy tay chân, cũng sẽ không đem hôn sự thành sự thật."

  Ngọc Thịnh nghĩ, dù sao sớm muộn cũng thành người một nhà, hắn còn quan tâm cái gì? ? Hơn nữa ...

    Nhìn về nữ nhi bảo bối của mình không phải là không thể, nàng từ nhỏ đã là người khẩu phị tâm phi

   Ngọc Kiều sợ Bùi Cương sẽ coi chuyện này là sự thật

    , vì vậy nàng vội vàng quay đầu lại nói với Bùi Cương một cách nghiêm túc:“Ngươi cũng không được coi chuyện này là thật?” Nhưng đôi mắt Bùi Cương trước nay luôn nội liễm, và bình tĩnh, hắn nghĩ gì. Những người khác thậm chí không thể đoán được một chút. Mặc dù Ngọc Kiều đôi khi cảm thấy rằng nàng có thể hiểu được Bùi Cương, nhưng bây giờ nàng không biết hắn đang nghĩ gì.

Bùi Cương im lặng nhìn nàng một lúc lâu mới trả lời:“Tất cả nghe lời tiểu thư”

    Ngọc Kiều tin vào lời hắn nói.

    Sau đó nàng nhìn về phía phụ thân mình:“Phụ thân, nữ nhi đáp ứng phối hợp, vậy có hay không người có nên trở về?”

 Ngọc Thịnh gật đầu, sau đó nhìn Bùi Cương và nhướng mày:“Sao, đêm nay ngươi còn muốn ở lại? ”

Ngọc Thịnh đoán chừng gặp ác mộng nên nữ nhi đã đi gọi Bùi Cương, bởi vì lúc trước ở núi Vân Tây, Bùi Cương đã cứu Kiều nhi, làm nàng sinh ra tin cậy và sinh ra tâm ý mà chính mình cũng không hiểu. Vì vậy, bây giờ sợ hãi, nàng tự nhiên tìm người mà nàng tin tưởng để dựa vào, ước chừng Bùi Cương là người thứ hai ngoài phụ thân nàng có thể tin tưởng được.

  Ngọc Thịnh không lo lắng về việc Bùi Cương có bị phát hiện hay không. Nhìn Bùi Cương rời khỏi phòng của nữ nhi mình, sau đó nói với nữ nhi: "Lần sau, con nhất định không cho Bùi Cương tới khê phòng của con nữa. Nếu con bị ta phát hiện lần nữa, ta liền liền áp giải các ngươi bái đường thành hôn. ”

Ngọc kiều miệng đáp ứng là sẽ không, sau khi tiễn phụ thân đi, nàng yếu ớt nằm lại trên giường.

    Mặc dù rõ ràng là giả, nhưng khi nghĩ đến việc thành thân với Bùi Cương, khả năng nàng với hắn sống chung trong một phòng, nhịp tim của nàng liền như muốn nhảy ra ngoài.

Ngọc Kiều vỗ ngực mình, hai má hơi nóng.

    Bên cạnh đó, tốc độ của phụ thân nàng cũng cực kỳ nhanh. Mẫu thân của Ngọc Kiều là người mềm mỏng, sau khi trở về phòng vào đêm hôm đó, ông đã thuyết phục phu nhân mình hoàn tất cuộc hôn nhân giữa Ngọc Kiều và Bùi Cương.

    Ngày thứ hai mời người xem bát tự, nhưng biết Bùi Cương không nhớ rõ ngày sinh, đơn giản là không hợp nhau, liền trực tiếp kêu người chọn ngày lành, tổ chức đính hôn.

   Nhân tiện cũng thay thay đổi chổ ở của Bùi Cương, con rể tương lai của Ngọc gia sao có thể sống trong căn phòng nhỏ nát ấy!

    Tất cả những người ở Ngọc phủ đều biết tiểu thư sắp gả cho Bùi hộ vệ, bởi vì trước đó không chỉ có tiểu thư đối xử đặc biệt với Bùi hộ vệ, mà sau này đích thân lão gia dạy dỗ Bùi hộ vệ, đây không phải thành con rể, thì ai tin?

    Vì vậy, người ở trong phủ cũng không ngạc nhiên. Tiếc là không nịnh bợ Bùi hộ vệ khi còn là mã nô, hảo hảo ân cần, nếu không thì có thể ôm đùi vàng như Phúc Toàn rồi!

 Phúc Toàn, người bị người khác ghen tị, không cảm thấy mình có một cái đùi vàng!

    Rõ ràng ở bên cạnh tiểu thư có thể ăn, uống và chơi, ngày tháng dễ chịu biết bao, nhưng hắn không biết từ khi nào mà trở thành gã sai vặt cho Bùi hộ vệ, thẳng đến khi Bùi hộ vệ trở thành cô gia. Hắn được quản gia an bài đên sân của Bùi hộ vệ?

    Nhìn vào Thế An viện trống rỗng, Phúc Toàn chết lặng.

    Theo lời người quản gia hỏi Bùi cô gia, Bùi cô gia nói không cần nhiều người và không cần người giúp việc, nếu hắn không có ở đây thì kêu ngườ tới quét dọn.

    Quản gia đã khuyên hắn nên cần có một người để có thể truyền lời, như vậy sẽ thuận tiện. Sau khi suy nghĩ, Bùi Cương cũng nói một cái tên là Phúc Toàn.

    Về phần tính tình lãnh đạm, vô tâm với người khác và chuyên tâm vào việc của chủ tử, Phúc Toàn chắc chắn rằng tất cả các hạ nhân trong phủ, Bùi Cương chỉ nhớ tên hắn thôi!

  Hắn là người duy nhất trong sân này, điều đó có nghĩa là hắn sẽ phải dọn sạch sân rộng như vậy trong tương lai!

    Trong một thời gian ngắn, Phúc Toàn cảm thấy cuộc sống này không có gì luyến tiếc

    Khi đang thất vọng, quản gia mang đến một thợ may, nói rằng ông ta đến để may y phục Bùi Cương cho việc đính hôn.

Bùi Cương không thích rườm rà, nhưng liên quan đến tiểu thư hắn lại rất phối hợp.

Triển khai cánh tay cường tráng trước, vẻ mặt lạnh lùng để người thợ may đo kích thước. Có vẻ dáng người cao hơn người thợ may gần một cái đầu, với vẻ mặt lạnh lùng kia quả thực khiến người ta phải sợ.

    Người thợ may rùng mình hồi lâu rồi mới đo.

    Mãi đến khi người thợ may rời đi, Phúc Toàn mới đưa một cốc nước cho Bùi Cương:“Bùi cô gia, uống nước.”

    Nghe thấy từ cô gia này, Bùi Cương mới sửng sốt.

    Sau đó hắn liếc nhìn nước trà, suy nghĩ một chút rồi nâng mắt lên nhìn Phúc Toàn, nhìn đến làm cho Phúc Toàn theo bản năng nói:“Bùi cô gia, người thật sự không thể cho ta bạc nữa!”

Bùi Cương không nói có đưa bạc hay không. Chỉ cầm lấy ly trà trên tay. Sau khi nhấp một ngụm, hắn có vẻ trầm ngâm, đặt cốc xuống, nhìn Phúc Toàn và nghiêm túc hỏi:“Ta có thể hỏi ngươi một câu được không?”

   Phúc Toàn gật đầu.

Bùi Cương nhìn cốc trà trên bàn, sau đó xoa mép cốc. Do dự một lúc, hắn hỏi:“Ngươi có biết phu thê bình thường thì người phu quân phải làm cái gì hay không?”

Phúc Toàn:…

    Sao hắn cảm thấy có một tia quỷ dị ở đây? Thật kỳ lạ người nam nhân như cô gia lại ... ngượng ngùng? ? ?

    Không nghe thấy Phúc Toàn trả lời, Bùi Cương nhìn hắn,“Ngươi không biết?”

   Phúc Toàn vội vàng lắc đầu và đáp:“Vẫn là biết một ít, Trong các phu thê của nhà bình thường thì nam chủ ngoại nữ chủ nội. Trượng phu cấp ngân lượng, thê tử ở nhà lo việc nhà, mang hài tử. ”

 Bùi Cương khẽ cau mày, tựa hồ không thể tưởng tượng được nàng khí ngạo kiều làm việc nhà , huống chi là mang hài tử.

    Suy nghĩ một hồi, hắn hỏi:“Có trượng phu nào vẫn lo việc bên ngoài vừa làm việc nhà không?”

Bùi Cương chưa bao giờ để ý các cặp vợ chồng khác sống chung như thế nào nên tự nhiên hắn không biết hòa hợp thế nào. Mặc dù chỉ là thành hôn giả, cũng không nghĩ tới ủy khuất nàng.

    Sau khi nghe điều này, Phúc Toàn biết cô gia đang nghĩ gì. Bỗng nhiên hắn cảm thấy… Tuy hôn phu của tiểu thư địa vị không cao, lại còn chưa có gia đình, sủng thê tử thế này, thật là khiến người khác ghen tỵ!

 Sau khi Phúc Toàn thở dài vì xúc động, hắn trả lời: “Có nhưng rất ít.”

Bùi Cương gật đầu, sau đó thả tay cầm cốc ra và đứng dậy. Cùng Phúc Toàn nói: "Ta vừa rồi không muốn đưa tiền cho ngươi, sẽ không lại cho ngươi tiền. Ta chỉ muốn nói với ngươi không cần hậu hạ ta, ngươi có thể lo liệu sân."

    Nói xong liền bước ra khỏi phòng. Để lại một mình Phúc Toàn ngây ngốc.

    Hắn cảm thấy cô gia là đang giữ tiền để sau này để đưa cho tiểu thư?

    Nói giỡn à?

    Ngọc gia này có của cải vô số, cũng không cần nộp, cô gia, người là đang ở rể!

    Vì Ngọc Thịnh hành động quá nhanh, cho nên trước một ngày hắn đến cầu hôn, hắn đã nghe thuộc hạ của mình nói rằng nữ nhi của Ngọc Thịnh sẽ đính hôn với một tên hộ vệ!

    “Sao lại thế này ?!”Ngô Duy khuôn mặt âm trầm, việc này làm hắn trở tay không kịp.

    Người thuộc hạ nói: "Có người nói trước đó Ngọc gia đại tiểu thư đã hủy hôn ước với công tử Thẩm gia, kỳ thật là do Ngọc đại tiểu thư cùng tên hộ vệ không có mối quan hệ rõ ràng, và Thẩm gia không thể chịu được nên quyết định hủy hôn."

  Tổng binh Ngô Duy tức giận,“Sao ngươi không nói cho ta biết chuyện này sớm hơn !?”Hộ

   vệ cúi đầu, khí thế yếu đi ba phần nói:“Đại nhân nói, ngài không quan tâm đến thanh danh của Ngọc đại tiểu thư, mà chỉ cần Ngọc gia sau lưng… … ”

Ngô Duy một chưởng xuống bàn, người hộ vệ cúi đầu xuống hơn nữa.

    Ngô Duy thầm thở dài một hơi, sau đó hơi hơi nheo mắt nói: "Việc này có vấn đề, ta vừa mới gửi bái thiếp, ngày hôm sau đã có tin chuẩn bị đính hôn. Đây có phải là quá trùng hợp không?"

    Sau đó hộ vệ nói: "Thuộc hạ thu mua gia nhân của Ngọc gia. Thuộc hạ nghe nói tối hôm qua có một tên trộm lẻn vào sân của Ngọc đại tiểu thư. Ngọc lão gia kêu người vây sân, nhưng thuộc hạ cảm thấy không phải như vậy. Tuy nói là bắt tên trộm, nhưng giống như lại đi bắt ... gian. "

 Ngô Duy sửng sốt, nhưng sau đó hắn lắc đầu và lẩm bẩm một mình:" Ta vẫn nghĩ mọi thứ thật kỳ lạ. Chẳng lẽ hắn biết ta muốn cầu hôn? Trước đó liền cấp định hôn nhân? Nhưng làm sao bọn họ biết được ta sắp cầu hôn? "Lúc

    này, hắn mới ngước mắt nhìn hộ vệ, ra lệnh:" Ngươi trước tiên phải cho người hủy bỏ bái thiếp, Ngọc gia có yến tiệc đính hôn ta cũng phải tới uống một ly, sau đó ngươi mau đi tìm hiểu thông tin tên hộ kia cho ta. "Dứt

    lời, suy nghĩ một hồi rồi nói thêm:" Nhân tiện cho người lẻn vào Ngọc phủ, quan sát thật kỹ. Ngọc tiểu thư cùng tên hộ vệ thật sự sẽ thành thân hay sao, bọn họ có khả năng đã đoán được ta tới cầu hôn, phỏng chừng bọn họ thành thân giả, để qua mặt ta. ”

    Ngô Duy gõ trên mặt bàn, trên mặt lộ ra vài phần suy tư. Nếu nói Ngọc Thịnh biết mục đích đến là để cầu hôn, chẳng lẽ cũng biết hắn định âm mưu chiếm đoạt của cải Ngọc gia?

    Anh ta có đoán được mình muốn nổi loạn không?

    Nghĩ đến đây, ánh mắt Ngô Vĩ chìm xuống. Tốt nhất là Vu gia không biết chuyện gì, nếu không hắn đã sớm để cho Hoài Châu Vu gia không tồn tại.

Lời Nhắn Chương 33
nam9 và nu9 chuẩn bị thành hôn rồi mọi người có háo hức ko?🤗🤗
Nam 9 dễ thương wa trời 😊😊, ước gì tui cũng có phu quân như vậy 😘
Không biết kế hoạch của Ngọc Thịnh có qua mặt được Ngô Duy hay không, tò mò wa đi, rồi còn cảnh động phòng nữa. Ôiiii, tui tò mò wa c ai tò mò như tui ko 🤭🤭. Mọi người nhớ like và ủng hộ truyện nha 😚😚😚, PLEASE!!!😔😔
Bạn đang đọc Mỹ Nhân Và Mã Nô của Mộc Yêu Nhiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi THAIYENNHI
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.