Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2367 chữ

Vào ngày tổ chức tiệc đính hôn, Ngọc phủ sáng sớm đã giăng đèn kết hoa, các cửa hàng và hiệu buôn của Ngọc gia cũng gửi kẹo cưới cho những vị khách bước vào cửa hàng sau khi họ mở cửa.

    Náo nhiệt như vậy, nếu không biết, tưởng Ngọc đại tiểu thư là thành hôn chớ không phải đính hôn.

    Bởi vì tâm trí của Ngọc Kiều đều bị trói buộc vào những người sẽ đến tiệc đính hôn tối nay, nên nàng không cảm thấy nhiều gì về tiệc đính hôn.

   Tối nay tổng binh Ngô Duy sẽ đến, nên nàng vừa cảm thấy sợ vừa lo. Nàng vừa nhìn thấy người này trong mơ liền cảm thấy kinh khủng, nếu thật sự nhìn thấy người thật, nàng không biết sẽ sợ chết khiếp như thế nào?

    May mắn thay, biết rằng Bùi Cương sẽ ở bên cạnh nàng, Ngọc Kiều giảm bớt căng thẳng một chút.

    Nghĩ đến Ngô Duy, Ngọc Kiều tự nhiên nghĩ đến Bùi Cương.

    Bởi vì Bùi Cương trong mỗi giấc mơ đa số là đang làm những việc xấu hổ, nàng không dám nghĩ kỹ về những chi tiết khác trong giấc mơ. Nhưng bây giờ, khuôn mặt ửng hồng, nghĩ lại, tuy rằng trong mộng nàng không vui nhưng Bùi Cương dường như chưa bao giờ đối xử tệ với nàng.

    Trong giấc mơ, không chỉ ngôi nhà cô đang ở, mà đồ đạc trong khuê phòng nàng hiện tại cũng không chỉ giống nhau, đồ ăn và y phục của nàng cũng có vẻ đều là đồ tốt, xung quanh hắn đều sạch sẽ, ngoại trừ nàng ra thì không còn người phụ nữ nào khác.

    Nghĩ đến đây, nàng chợt cảm thấy Bùi Cương còn tốt hơn cả Ngô Duy, người đã hại gia đình nàng. Nếu dùng phép ẩn dụ, thì Bùi Cương là bầu trời, và Ngô Duy chính là cái mương hôi thối bên trong chỉ toàn chứa tôm, tép!

    Mặc dù nàng nghĩ Bùi Cương rất tốt, Ngọc Kiều luôn cảm thấy rằng sau này nàng sẽ không thích hắn, vì vậy nhìn thấy hắn đối xử với nàng tốt như vậy, nàng cảm thấy mình đang nợ hắn, làm hắn có chút thua thiệt.

    Nghĩ về điều này, Tang Tang bưng đồ đến chỗ nàng.

  Tang Tang đặt nó lên bàn, các nha hoàn theo sau tiến lên giúp đỡ.

    "Một hồi nữa tiểu thư và cô gia về thôn đến từ đường để bái tổ tiên. Dọc đường sẽ có chút mệt mỏi. Tiểu thư có thể ăn sớm cho lót bụng."

   Hai mươi năm trước Ngọc Thịnh là một tú tài nghèo, quê của ông là một thôn quê nghèo nằm ở Hoài Châu.

  Diễn trò phải làm đủ, đây là sự kiện trọng đại, tự nhiên phải về quê để cúng bái báo cáo tổ tiên.

Ngọc Kiều, người đang ngồi trước bàn trang điểm và được các nha hoàn thay y phục, Ngọc Kiều hỏi:“Đã đưa đồ cho bên Thế An Viện chưa?”

  Tang Tang cười sau khi nghe điều này,“Tiểu thư còn chưa gả đâu, liền như vậy đã quan tâm tới cô gia.”

Ngọc Kiều cầm chiếc trâm gõ lên bàn tay Tang Tang, "Cái miệng ba hoa.

    Lúc nãy có gửi cho Thế An Viện không?" Tang Tang lắc đầu: "Sáng sớm còn không thấy bóng dáng của Phúc Toàn, nên chắc chưa đưa ." 

Ngọc Kiều:“Trong Thế An Viện chỉ có một mình Phúc Toàn là hạ nhân, ngày thường ngươi có gì cũng qua giúp đỡ đi. ”Nghĩ

    xong, thấy mình trang điểm gần xong, liền giục nha hoàn nhanh lên. Sau khi mặc y phục xong, lúc nãy liền bưng đồ không cho người làm đi theo, sau đó liền chạy đến Thế An Viện bên cạnh.

Ngọc Kiều cảm thấy trong lòng hổ thẹn với Bùi Cương, cho nên đối với hắn có chút để bụng. Lý do này có lẽ là đủ, vì vậy bước đi nàng cũng nhanh hơn.

 Thế An Viện chỉ cách khoảng sân nhỏ nơi Ngọc Kiều vài bước chân.

  Thế An Viện một nửa điềm cũng không có tiếng động, quạnh quẽ, không có điểm nhân khí.

Nơi này chỉ có Bùi Cương và Phúc Toàn, có nhân khí mới là kì quái.

  Thế An Viện gần tiểu viện của nàng, Ngọc Kiều thường xuyên đến đây nên cũng không cần người theo.

    Vừa định đi vào phòng ngủ chính tìm Bùi Cương, nhưng lại mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy ào ào từ sân sau nhỏ, Ngọc Kiều không nghĩ nhiều, trực tiếp bước ra sân sau nhỏ.

    Nhưng khi nàng đi đến sân sau nhỏ, nàng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nàng sững sờ và ngu ngốc.

Bùi Cương đang tắm. Hắn vai trần, lộ ra những múi cơ. Ánh nắng ban ngày vốn đã rất sáng. Những giọt nước từ ánh sáng ban ngày phủ lên cánh tay cường tráng cũng như bờ vai rộng và vòng eo hẹp của hắn, khiến màu lúa mì sẫm của hắn sáng lên như ánh sáng. Không biết có phải là ảo giác không, những vết sẹo trên người hắn dường như mờ đi rất nhiều.

 Ngọc Kiều nuốt nước bọt. Đây không phải là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Bùi Cương cởi trần, nàng đã từng nhìn thấy trong mơ, tuy rằng chưa nhìn thấy tất cả, nhưng cũng đã lộ ra ngoài nhiều hơn, nên có thể bình tĩnh rời đi.

    Nhưng chân nàng như bị cắm rễ, không nghe theo lời nàng.

    Bùi Cương có thói quen dậy sớm để luyện quyền, tập khoảng một canh giờ đã đổ rất nhiều mồ hôi, tự nhiên muốn tắm rửa. Dù là mùa hè hay mùa đông, đều đến nước giếng tắm rửa.

    Mặc dù Bùi Cương đã nghe thấy tiếng bước chân có người đến, nhưng tiếng nước ảnh hưởng đến thính giác của hắn, hắn nghĩ đó là Phúc Toàn.

    Nhưng sau đó cảm thấy có điều gì đó không ổn, nên đặt gáo nước xuống và quay lại.

   Trên người Bùi Cương chỉ mặc một quần dài màu xám nhạt, có lẽ do vải mỏng, nên khi dính nước liền dán sát trên người, còn có một tia thấu sắc.

  Có chút địa phương hình dáng phi thường rõ ràng, thậm chí màu sắc có phần lộ liễu.

    Ánh mắt Ngọc Kiều rơi vào nơi dễ thấy nhất của hắn, và đầu óc nàng quay cuồng. Vừa mới buông lỏng tay, tất cả đồ trên tay rơi xuống, đĩa bánh cũng bị một tiếng "cạch" va chạm xuống đất, tất cả đều sớm rơi xuống đất.

   Bùi Cương nhận ra ánh mắt của Ngọc Kiều, và ngay lập tức hiểu ra điều gì, nhìn thấy vẻ mặt có vẻ sợ hãi của nàng, hắn ngay lập tức lấy y phục ở bên cạnh quấn ngay hông, trong mắt mang theo một tia lo lắng, Bùi Cương tiến lên hai bước, gọi "Kiều nhi".

  Ngọc Kiều bị tiếng "Kiều nhi" đánh thức, nàng ngước mắt lên nhìn Bùi Cương, nhưng khuôn mặt giống như con tôm vừa chín tới, lập tức nóng bừng bừng.

    Nàng hé môi và nhìn thấy hắn bộ dáng ướt đẫm đi về phía nàng, Ngọc Kiều hoảng sợ lùi lại và ngay lập tức hét lên: "Ngươi, ngươi đừng tới đây!"

    Bước chân của Bùi Cương dừng lại, hắn không dám đi thêm nữa, nhỏ giọng thì thầm“Ta sẽ không làm tổn thương ngươi.”

   Bùi Cương có thể nhìn ra sự sợ hãi của Ngọc Kiều.

    Ngọc Kiều thở gấp.

   Nàng không biết tại sao mình lại hoảng loạn và sợ hãi như vậy. Có lẽ là do trong mơ, hay luồng khí mạnh mẽ của Bùi Cương từ xa quét về phía nàng và bao trùm lấy nàng, bất quá cho dù nguyên nhân là gì? Tóm lại nàng rất sợ.

    Sau khi Bùi Cương dừng lại, nàng lại lùi lại vài bước rồi hốt hoảng quay người chạy nhưng có lẽ vì quá sợ hãi và hoảng sợ nên chân trái quàng chân phải.

    Khi cả người sắp trực tiếp rơi xuống đất, Bùi Cương bước tới, nhanh chóng nắm lấy cổ tay mảnh mai của nàng.

   Ngọc Kiều bị kéo lại, quay lại, trán trực tiếp đụng vào bộ ngực rắn chắc của Bùi Cương, bang một tiếng.

   Đau!

   Bùi Cương nhỏ giọng hỏi:“Tiểu thư

    không sao chứ ?” Bây giờ, Bùi Cương không biết nên xưng hô thế nào.

    Vừa nãy có thể tiếng Kiều nhi đã làm nàng hoảng sợ, Bùi Cương cảm thấy lúc này nên ổn định cảm xúc trước rồi mới nói chuyện.

  Ngọc Kiều mở to mắt nhìn bộ ngực lớn sẫm màu lúa mì trước mặt, hơi ẩm và nhiệt độ cơ thể nóng như bếp lò tỏa ra từ phần thân trên, và còn chưa nói đến nhiệt độ cảu phần thân dưới, và dường như nàng nghe được "Thịch thịch thịch" nhịp tim của hắn. Ngay lập tức tâm nàng cũng liền nhảy loạn.

    "Nấc, nấc ..." Ngọc Kiều nấc lên.

  Nhìn lại tư thế này, Ngọc Kiều đột nhiên tỉnh táo trở lại, vô thức duỗi móng vuốt hung ở trên ngực Bùi Cương sức một chút, sau đó dùng sức đẩy Bùi Cương ra.

    "Ngươi, ngươi đừng nấc ... lại đây! Nấc ..." Ngọc Kiều vừa nấc vừa bỏ chạy.

  Bùi Cương bất lực thở dài khi thấy nàng chạy trối chết.

    Lúc này Phúc Toàn đã quay trở lại sân, vừa vặn Ngọc Kiều mới rời khỏi. Biết rằng Bùi Cương đang ở sân sau, hắn cũng mau chóng đến sân sau.

   Phúc Toàn quay vào sân sau, thấy Bùi Cương bên hông đang quấn một kiện xiêm y, nhìn chằm chằm vào hướng hắn đến, nhưng có vẻ như không phải nhìn hắn.

    Phúc Toàn đang bối rối thì thấy thân hình đã vốn kinh đủ loang lổ trên người nay lại thâm mấy dấu vết, Phúc Toàn ngạc nhiên hỏi:“Bùi cô gia, người bị sao vậy?”

Bùi Cương nghe xong cúi đầu. Hắn liếc nhìn những vết xước của năm ngón tay trên ngực trái. Không biết nghĩ đến cái gì, khóe miệng hơi giương lên, nhưng cũng nhanh chóng thu xuống, khẽ

    nói: “Vừa rồi bị mèo quào thôi.” Hắn xoay người quay lại lấy y phục. Quay trở lại phòng.

  Phúc Toàn vẫn còn đang sững sờ, trong lòng tự hỏi chủ của con mèo trong Ngọc phủ này là ai? Tự ý thả như vậy, thậm chí còm dám mạo phạm chủ tử!

    Lúc nãy định mang một chút đồ cho Bùi Cương, nhưng hắn bị sốc khi nhìn thấy những chiếc đĩa bị vỡ trên mặt đất còm có điểm tâm.

    Đừng nói rằng những thứ này cũng là của con mèo ...?

    Lúc này mới rõ ai đã đến sân!

   Lại nói Ngọc Kiều chạy trối chết trở về sân, nàng liên tục nấc cục và uống rất nhiều nước nóng để xoa dịu, nhưng trong đầu toàn là hình ảnh của Bùi Cương tắm, mà không tài nào vứt đi được.

    Điều quan trọng nhất không phải là hình ảnh này, mà nàng không hề hoàn toàn là sợ hãi, đa phần là do xấu hổ.

    Trong một lúc, nàng nhận ra rằng dáng của Bùi Cương thực sự khá tốt ..., và bây giờ nghĩ lại, nàng vẫn muốn chạm vào bộ ngực căng phồng của hắn xem có phải giống như khi nàng đánh nó sẽ kêu bang bang ...

  Ý tưởng này vừa xuất hiện, Ngọc Kiều lại sợ hãi chính mình, cảm thấy chính mình rất hoang đường, y như bị trúng tà. Vậy nên nàng thầm nghĩ buổi chiều sau khi về thôn nhất định phải tỏ trước ban thờ tổ tiên để xua đuổi những ma quỷ bên nàng!

    Nửa giờ sau, Ngọc phu nhân phái người đến thúc giục Ngọc Kiều, nói là chuẩn bị xuất phát.

    Ngọc Kiều ra khỏi sân và gặp Bùi Cương.

    Vì hôm nay là ngày vui nên Bùi Cương mặc dù mặc trang phục đen nhưng cũng được tô điểm thêm chút màu sắc. Cổ áo và cổ tay áo đều thêu chỉ vàng đỏ, thắt lưng cũng là hoa văn tương tự, dây buộc tóc cũng lộng lẫy hơn một chút, cả người trông vừa sang trọng lại vô cùng điềm đạm.

    Mặc dù rất đẹp, nhưng Ngọc Kiều không dám nhìn, vì sợ cái hình ảnh vừa nãy, hai má nàng nóng bất thường, thậm chí nàng còn không chào hỏi, xoay người rời đi.

    Nhìn thấy tiểu thư vội vàng chạy đi, Phúc Toàn dường như nghĩ đến điều gì đó, trầm giọng hỏi Bùi Cương: “Cô gia, con mèo vừa chạy đi có phải là cảu Xích Ngọc tiểu viện?”

    Nghe vậy, Bùi Cương khẽ liếc nhìn hắn.

Phúc Toàn giật mình một cái, vội vàng lắc đầu,“Nô tài cái gì cũng không biết!”

   Bùi Cương cũng không còn để ý đến hắn nữa, đi về hướng Ngọc Kiều hoảng sợ chạy trốn.

    Tới cửa, xe ngựa cũng đã chuẩn bị xong. Ngọc Kiều và mẫu thân nàng ngồi trên xe ngựa, trong khi phụ thân và Bùi Cương cưỡi ngựa.

    Mục đích của Ngọc Thịnh, Ngọc phu nhân là rõ ràng nhất.

    Hắn nha, đang khoe khoang.

   Hắn muốn cho người dân ở Hoài Châu và người trong thôn biết rằng ông có một người con rể đẹp trai!

    Giống như muốn nói cho người khác biết, Ngọc Thịnh tuy chỉ sinh một nữ nhi thì sao! Ông vẫn có một người con rể không thua gì con trai của người khác!

    Vì là ở rễ nên những đứa trẻ sinh ra sau này đều phải theo họ Ngọc, nên họ Ngọc cũng có con nối dõi!

    Đang nghĩ như vậy, Ngọc Thịnh đột nhiên cảm thấy so với để nữ nhi gả đến Cẩm Châu, chiêu này tốt đến mức không thể tốt hơn, liền càng thêm Bùi Cương rất thuận mắt.

Bạn đang đọc Mỹ Nhân Và Mã Nô của Mộc Yêu Nhiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi THAIYENNHI
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.