Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
1587 chữ

Hoành Kính trong tay cầm 1 thổ cẩm.

    Hắn bước tới đưa cho Ngọc Kiều: "Đây là món quà ta chuẩn bị cho muội."

    Ngọc Kiều liếc xuống nhìn chiếc hộp. Trong giấc mơ, có một cảnh như vậy, và bên trong chiếc hộp là một chiếc vòng tay bằng ngọc màu trắng.

  Ngọc Kiều mỉm cười và nhận lấy.

   ”Ngọc Kiều đa tạ biểu huynh”Ngọc phu nhân cười nói: "Qùa này Hoành Kính đặc biệt chọn cho con đó. "

   Ngọc Kiều thầm hy vọng rằng bên trong không phải là vòng ngọc , chính liền mở ra , nàng thất vọng.

    Nó thực sự là một vòng tay ngọc trắng.

    Trong giấc mơ, Ngọc Kiều rất vui vì món quà này trong một thời gian dài, nhưng giờ nàng không thấy vui một chút nào.

    "Ta cũng đã chuẩn bị một món quà cho nhị thúc, muội có muốn cùng đi với ta không?"

    Ngọc Kiều có một người thúc là cùng cha khác mẹ với phụ thân nàng . Phủ của nhị thúc bên cạnh phủ của nàng, chỉ cách nhau 1 bức tường.

    Ngọc Kiều nhìn xuống chiếc vòng tay ngọc trắng trong hộp thổ cẩm một lúc, không lộ ra cảm xúc. Nàng ngẩng đầu lên và nói: "Đương nhiên."

    Ngọc Kiều ở lại nói chuyện với cha mẹ một lúc, thấy mẫu thân mệt mỏi nên liền không tiếp túc quấn lấy, nàng cùng Hoành Kính rời khỏi. Vì Hoành Kính từng ở trong phủ khi đến Hoài Châu nên không cần sắp xếp phòng.

    Nếu như trong quá khứ, Ngọc kiều chắc chắn có điều để nói, nhưng bây giờ chỉ lặng lẽ đi cạnh nhau.

   Thẩm Hoành Kính chắc đang muốn gặp người nên không nhận thấy biến đổi của nàng.

   Đi đến sở cư xích ngọc tiểu uyển. Tuy ngăn cách cái hồ nhưng đôi mắt sắc bén vẫn nhận ra người đứng ở sân ngoài. Chẳng phải tên mã nô đó nên nghỉ dưỡng 7, 8 ngày sao?

   Dường như nhận ra gì đó, hắn quay người lại nhìn về phía Ngọc kiều.

    Chỉ nhìn thoáng qua, thậm chí không thể nhìn rõ biểu cảm, nhưng Ngọc kiều vẫn cảm thấy một cảm giác áp bức không thể giải thích được đến từ phía đối diện. Một cảm giác tê dại xuất hiện khiến nàng không thể giải thích được.

    Với một cái liếc mắt, mã nô cúi đầu về phía Ngọc Kiều.

    "Biểu muội, biểu muội?"

  Thẩm Hoành Kính gọi nàng hai lần, Ngọc Kiều hồi phục lại, ánh mắt có chút tan rã nhìn hắn . "gì thế, biểu huynh?" Thẩm Hoành Kính nói : " Sau nửa canh giờ ta sẽ tìm muội đến bái phỏng nhị thúc”.

  Bây giờ nàng chỉ nghĩ đến tại sao tên mã nô lại ở trước phòng nàng. Nàng không để ý những gì Thẩm Hoành Kính nói nên nàng chỉ gật đầu có lệ.

    và nói "Được thôi." Tách khỏi Thẩm Hoành Kính, Ngọc Kiều dẫn Tang Tang và đi chầm chậm về phía sân của mình.

    Nàng hạ giọng và hỏi Tang Tang: “Ngươi có hắn hãy chăm sóc vết thương của mình hay không?"

    Tang Tang bối rối trả lời: "Nô tỳ cũng đã nói nhưng không biết sao hắn lại ở đây”. Tuy khoảng cách ngắn nhưng nàng đi rất chậm.

    Ngọc Kiều ban đầu muốn chuẩn bị tinh thần cũng như cho thời gian hắn trị vết thương. Và để bản thân chấp nhận giấc mơ ngu ngốc đó, rằng sau này tên mã nô đó trở thành một vương gia tương lai. Điều quan trọng nhất là thay đổi thái độ của bản thân đối với mã nô này.

    Nàng hít một hơi để bình tĩnh lại.

    Khi đến nơi, hắn hành lễ với nàng: "Nô tài gặp qua tiểu thư."

    Sau khi biết người xưng nô tài này với mình, sẽ là một vương gia đầy quyền lực trong tương lai nàng cảm thấy một cơn ớn lạnh đi ngang qua.

  Ngọc Kiều chưa bao giờ chú ý đến giọng nói hắn trước đây, nhưng bây giờ lắng nghe cẩn thận, nàng cảm thấy rất thấp. Và giọng điệu thậm chí không có một tia hèn mọn. Hắn là người đầu tiên làm cho Ngọc Kiều cảm thấy có thể đem từ ‘nô’ nói thành từ ‘ta’.

    "Sao ngươi ở đây?" Yu Jiao liếc hắn, cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút, thầm nghĩ rằng không thể để lộ sự hèn nhát trước mặt hắn.

    "Tiểu thư bảo nô tài sau khi lành vết thương sẽ làm hộ vệ, nay vết thương đã lành nên nô tài đến đây."

   Ngọc Kiều giật mình. Trong một vài ngày, vết thương của hắn sao có thể lành nhanh vậy?

    Hay là hắn nghĩ nàng có thể trừng phạt hắn, nên chịu đựng mang vết thương đến đây?

   Ngọc Kiều nghĩ có thể khả năng này nên nói: "Cái chết của Trục Tuyết và Đạp Liệt thực sự là trách nhiệm của ngươi, nhưng vì ngươi đã chịu phạt, ta sẽ không truy cứu nữa nên ngươi hãy quay về nghỉ ngơi 5 ngày rồi hãy đến đây."

    Manu vẫn cúi đầu và bình tĩnh nói: "Vết thương của ta đã khỏi." Ngọc Kiều không phải là người giỏi thương lượng. Mặc dù nàng sợ hắn, nhưng nàng từ nhỏ tới giờ là một tiểu thư, không có ai dám làm trái ý nảng với phong cách cứng rắn nên không cho phép từ chối: "Ta đã nói 5 ngày sau thì 5 ngày sau ngươi hãy quay lại. "

    Cuối cùng, sau khi đi ngang qua hắn , nàng dường như nghĩ đến gì đó. Nàng dừng lại, quay lại nhìn hắn."

    "Ngươi có tên trước khi đến Ngọc Phủ phải không?"

Ngọc Kiều đã hỏi tên của hắn qua Tang Tang nhưng Tang Tang nói không biết. Sau đó Tang Tang đi hỏi người khác, cũng nói không rõ.

    Mã nô này dường như chỉ có một mình từ khi khi hắn vào phủ đến bây giờ. Ngoại trừ con ngựa không thấy hắn ở cùng ai. Có lẽ hắn cũng nói qua tên cho người quản sự. Nhưng sau một năm trôi qua, quản sự đó cũng gọi là mã nô nên cũng quên mất tên hắn.

    Hắn nhíu mày lại: "87."

   Ngọc Kiều sững sờ, "87?"

    Giọng nói của hắn vẫn trầm và mượt mà. "Là số của nô tài trong khu săn bắn."

    "Tên trước khi vào khu săn bắn là gì?" Hắn lắc đầu. "Nô tài không nhớ."

   Ngọc Kiều ngẩn người . Chẳng lẽ hắn không nhớ rõ sự tình, hay hắn gặp biến cố nào đó nên mất trí nhớ ?

    Các vương gia đều được thừa hưởng từ phụ thân của mình. Vài ngày trước, Ngọc Kiều đã sai người điều tra xem ở trong triều có vị vương gia họ Hoài Nam không, nhưng lại nhận được là không có, nàng hoài nghi làm sao tên mã nô này trở thành vương gia.

    Điều duy nhất nàng biết bây giờ là 2 năm nữa hắn sẽ trở thành Hoài Nam vương, đất phong là Hoài Châu.

    Sau một hồi im lặng, Ngọc Kiều suy nghĩ: "vậy thì ta sẽ đặt tên cho ngươi ..."

 Ngọc Kiều không biết nên đặt tên gì cho hắn. Sau khi suy nghĩ, nàng nhớ hạ nhân trong phủ không phải tên Phúc Đông thì cũng là Phúc Toàn, hay là đặt tên là Phúc Vượng.

    Tuy nhiên, cái tên Phúc Vượng này cùng với hắn một chút cũng không hợp. Rốt cuộc, sau này hắn cũng là một vương gia. Đặt tên như vậy không tránh khỏi tương lai hắn nghĩ mình cố ý hạ nhục hắn, thế thì thảm rồi .

    "Tang Tang, ngươi nghĩ nên đặt tên gì cho hắn." Không thể nghĩ ra một cái tên hay, nên đem nhiệm vụ này vứt sang cho Tang Tang.

Tang Tang đột nhiên được gọi tên làm vẻ mặt nàng ngu ngốc. Sau một lúc, nàng thì thầm nói một cái tên, "Nếu không thì liền gọi là phúc?"

    Ngọc Kiều: ...

 Sao tên lại giống một con chó vậy?Không bằng để nàng tự đặt

    Đôi mắt của Ngọc Kiều rơi vào mã nô. Nàng nhớ lại liệu nàng nghe tên hắn trong giấc mơ chưa, nhưng khi nghĩ lại, khuôn mặt tuyệt đẹp của nàng lập tức chuyển sang màu đỏ.

    Những giấc mơ sâu sắc nhất liên quan tới hắn chính là những hình ảnh xấu hổ đó.

    Dường như một lần trong giấc mơ đáng xấu hổ đó,hắn đã làm nàng hô cái gì ..., mơ hồ âm giang, nhưng càng nghĩ về nó, khuôn mặt của nàng càng đỏ hơn, và thậm chí hơi khó thở. Vì vậy,nàng không dám tiếp tục nghĩ về nó.

    "Ta sẽ gọi ngươi là Bùi Cương." Sau khi lấy từ đồng âm và tìm kiếm một họ dễ nghe thế là thành tên.

    Sau khi kết thúc việc đặt tên, Ngọc Kiều không nói gì nhiều vì cảm thấy nóng khắp người, vì vậy nàng quay lại và rời đi. Đi rất nhanh, dường như có ai đuổi theo.

    Khi hắn nghe thấy từ "Bùi Cương", hắn hơi sững sờ.

    Sau một lúc lâu, khóe môi khẽ nhếch lên, và thì thầm tên”Bùi Cương”.

    Các góc môi dường như được nâng lên dường như rất hài lòng với cái tên.

Bạn đang đọc Mỹ Nhân Và Mã Nô của Mộc Yêu Nhiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi THAIYENNHI
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.