Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2

Phiên bản Dịch · 1193 chữ

Mỗi lần Sở Dạ vào thiên lao là mỗi lý do khác nhau, nhưng không ngoại lệ, đều là phạm vào những tội không thể tha thứ được.

Bằng không dựa vào địa vị của Sở gia tại Đại Chu hoàng triều, sao lại để cho Sở Dạ bị đánh vào thiên lao.

Ai cũng biết, gia chủ Sở gia Phạt Chiến hầu Sở Tiếu Thiên trấn thủ bắc cảnh 16 năm, trong tay nắm 60 vạn Chiến Quân, làm cho hoàng thất rất là kiêng kỵ.

Chỉ cần Sở gia không tạo phản, thì dầu cho Sở Dạ quậy cỡ nào, thì hoàng thất cũng sẽ chỉ nhắm một mắt mở một mắt.

“Không có gì, bị người ta đổ oan.”

Đông Phương Khinh Nhu ngừng tay lại, kinh ngạc nhìn về Sở Dạ, ngay cả Trần Cửu Thành bên cạnh cũng ngừng lại gương mặt đang phàn nàn, không tin được nhìn Sở Dạ.

Trước kia Sở Dạ bị đánh vào thiên lao đều do chính hắn phạm phải tội lớn ngập trời.

Hỏa thiêu phủ nha môn của Đế Đô, cướp bóc cống phẩm quốc gia, tội to gan lớn mật nhất của Sở Dạ đó là hắn từng giả một đạo thánh chỉ, chạy đến trong phủ của đương kim Thủ Phủ đọc, chỉ vì để Thủ Phủ dập đầu ba cái với hắn.

Mỗi một chuyện trên nếu là người khác phạm phải thì đã sớm chết đến không thể chết hơn.

Nhưng mỗi lần như thế, Sở Dạ lại có thể không tới hai tháng liền được thả ra.

Vị hỗn thế ma vương này, bây giờ lại bị người đổ oan, bọn hắn thật sự không nghĩ ra ai có lá gan lớn đến mức dám đi trêu chọc Sở Dạ như thế?

Uống một hớp liệt hỏa, Sở Dạ nói: “Ta lần này hẳn là rất nhanh có thể đi ra, chỉ có điều, sau này sẽ không vào nữa.’

Không đợi Đông Phương Khinh Nhu cùng Trần Cửu Thành nói chuyện.

Sở Dạ lại nói: “Ba năm rồi, các ngươi cũng nên ra ngoài, lần này đi ra cùng ta đi.”

Đông Phương Khinh Nhu có vẻ rất tĩnh lặng, chỉ là sâu bên trong ánh mắt khó nén vài phần rung động; mà gương mặt to kia của Trần Cửu Thành đã sớm kích động đến không ngừng run rẩy.

Sở Dạ ở trong thiên lao này đã dạy hai người rất nhiều thủ đoạn, bọn hắn cũng không biết những thủ đoạn này có bao nhiêu lợi hại.

Nhưng bọn hắn cũng biết, dựa vào những thủ đoạn này, nếu muốn ra vào thiên lao cũng rất dễ dàng.

Chỉ có điều cho tới nay đều không chiếm được sự cho phép của Sở Dạ, dẫn đến bọn hắn một mực không dám ra ngoài, chỉ có thể ngoan ngoãn chờ ở trong thiên lao.

Trần Cửu Thành không đợi kịp hỏi: “Sở gia, vậy bao giờ chúng ta ra ngoài?”

“Ngày mai.”

Trần Cửu Thành càng kích động hơn, hắn không nghĩ tới một ngày này lại đến nhanh như vậy.

Đêm đến…

Cả tòa thiên lao đều có vẻ vô cùng an tĩnh.

Những lúc này, Đông Phương Khinh Nhu và Trần Cửu Thành sẽ đều chạy đến chỗ sâu nhất trong thiên lao tiến hành tu luyện, cho đến trời sắp sáng mới trở lại phòng giam.

Đây là quy tắc của Sở Dạ ra cho bọn hắn.

Vào lúc này, toàn bộ thiên lao chỉ có phòng giam của Sở Dạ là được thắp sáng bởi ánh nến yếu ớt.

Bên cạnh ánh nến, Sở Dạ nằm yên trên ghế, vô cùng tĩnh lặng, phảng phất như đang ngủ say.

Mà tại chỗ sâu nhất trong linh hồn Sở Dạ.

Một chiếc hộp trôi lửng lờ giữa không gian hắc ám, thâm thủy, thần bí quỷ dị.

Cái hộp này, tên là Chúa Tể.

Tự xưng là một hệ thống không gì làm không được.

Chương 2: Chơi chết hệ thống, tự thành Chúa tể

Ở kiếp trước, hệ thống Chúa Tể ý đồ nô dịch Sở Dạ, khiến cho Sở Dạ trở thành một túc chủ.

Nhưng Sở Dạ lúc đó, đã là chưởng khống giả đem linh hồn tu luyện tới cực hạn.

Cuối cùng, hệ thống không những không nô dịch được Sở Dạ, mà ngược lại còn bị Sở Dạ nắm linh hồn trong tay.

Chỉ là quá trình này cũng không dễ dàng gì mấy…

Sau cùng Sở Dạ mang theo hệ thống cùng chuyển sinh, xuất hiện tại thế giới này.

Nháy mắt đã mười sáu năm, từ lúc ở trong bụng mẹ, Sở Dạ dùng đủ loại phương pháp tu luyện nhưng đều không có tác dụng.

Phàm là linh khí được thu nạp vào trong cơ thể, đều không ngoài ý muốn bị hệ thống Chúa Tể cắn nuốt.

Theo tuổi tác Sở Dạ càng tăng trưởng, tốc độ thôn phệ linh khí của hệ thống Chúa Tể càng ngày càng nhanh, cuối cùng cũng đạt tới điểm giới hạn.

Chỉ cần dùng sức một chút, liền có thể đánh vỡ điểm giới hạn này.

Mà một khi điểm giới hạn bị phá vỡ, Sở Dạ không chỉ có thể khống chế được hệ thống, mà còn có thể bắt đầu tu luyện bình thường.

Cũng chính bởi vì như vậy, trong ba năm này Sở Dạ mới làm đủ loại chuyện ác, còn bị những người ở Đế Đô gọi là Đại Chu đệ nhất hoàn khố.

Ba năm trước, Lý Tiểu Phi bị phủ nha môn Đế Đô bắt, Kim Linh Kỳ Ngọc quả trong tay hắn cũng bị cất vào nội nha phủ, vì để có được Kim Linh Kỳ Ngọc quả, Sở Dạ liền hỏa thiêu phủ nha Đế Đô, đó là lần đầu tiên vào thiên lao của hắn.

Lần thứ hai, sứ thần Nam Man mang theo cống phẩm đi đến Đại Chu, mới vừa tới cửa thành, liền bị Sở Dạ dẫn người đánh cướp cống phẩm, cống phẩm qua tay Sở Dạ, hắn liền dùng nó để đổi bốn triệu lượng hoàng kim.

Cũng hôm đó, Sở Dạ đi vào sòng bạc, chỉ tốn một hơi liền thua sạch bốn triệu vạn lượng hoàng kim.

Bởi vì chuyện này, từ đó về sau các sòng bài lớn ở Đế Đô đều treo một bức họa của Sở Dạ.

Trong đáy lòng bọn họ thầm gọi Sở Dạ là, Sở thần tài!

Còn về lần thứ ba, Sở Dạ giả thánh chỉ đi vào phủ Thủ Phủ, vì muốn cướp đoạt bảo khố, sau khi bị bắt, đối ngoại xưng là muốn cho Thủ Phủ dập đầu ba cái với mình.

Lần thứ tư…

Lần thứ năm…

Tổng cộng mười một lần, Sở Dạ cũng đều vì cướp đoạt lượng lớn linh vật để lấp đầy cái động không đáy là hệ thống, nhờ đó đánh vỡ điểm giới hạn.

Mà một lần cuối cùng này, Sở Dạ lại thật bị người ta vu oan.

Về phần tội danh, rất là nực cười.

Bạn đang đọc Nam Nhân Đi Ra Từ Thiên Lao của Lưu Manh Lão Vương

Truyện Nam Nhân Đi Ra Từ Thiên Lao tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anhthuu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.