Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

TG1:《 Bệnh mỹ nhân bị ôm sai đến hào môn có ba bá tổng ca ca》 (23)

Phiên bản Dịch · 1797 chữ

- Trời ạ, chấn động. Ngoài hai chữ này ta không biết nên dùng từ nào để hình dung bức tranh kia. Kỹ xảo, tình cảm, tất cả đều hoàn mỹ! Khoa nghệ thuật chúng ta từ khi nào xuất hiện vị đại thần như vậy? Lúc trước cũng chưa thấy a!

Người đầu tiên phát hiện bức tranh này đã chụp ảnh đăng lên trên diễn đàn, ngay sau đó, gần như tất cả những người nhìn thấy bức tranh này đều kinh ngạc.

- Ngươi xác định đây là sinh viên khoa nghệ thuật vẽ ra? Lão sư cũng chưa chắc có trình độ như này a!

- Hội Tranh sơn dầu cũng không có ai có thể vẽ được đến trình độ này, tình cảm quá phức tạp, như đang khiêu vũ trên dây thép, ta nhìn vào cảm giác thấy sởn tóc gáy.

- Quá kiên cường, làm kẻ địch của vạn người, cũng muốn ôm lấy ánh mặt trời. Những đôi mắt đó, ta chỉ nhìn thôi đã cảm thấy hít thở không thông, thế mà hắn còn muốn tiếp tục tiến về phía trước?

- Cho nên, người vẽ tranh rốt cuộc là ai?

Rất nhanh mọi người từ cảm thán về bức tranh, biến thành suy đoán xem người vẽ tranh là ai. Tất cả những người có khả năng đều được nêu tên. Tuy nhiên đại đa số đều phủ nhận, chỉ còn Lục Quỳnh cùng Lục Can đang ở bệnh viện.

- Có thể là Lục Quỳnh hay không? Nam thần luôn luôn dựa vào tình cảm để giành chiến thắng, nói không chừng chính là Lục Quỳnh a!

- Nhưng Lục Quỳnh đi theo trường phái lãng mạn, tình cảm mãnh liệt lại ảm đạm như vậy tuyệt đối không thể là hắn.

- Nhưng mà hiện tại Lục Quỳnh đang sinh bệnh, nói không chừng là muốn đấu tranh với bệnh tật a!

Trong lúc nhất thời, trên diễn đàn nghị luận sôi nổi. Mà tác giả của bức tranh này, cũng trở thành tồn tại thần bí nhất trong khoa nghệ thuật.

Nhưng trên thực tế, so với đám sinh viên, các giáo sư khoa nghệ thuật càng thêm cảm thấy kinh ngạc. Bởi vì bọn họ biết rõ, trong trường học căn bản không có học viên nào đạt được tiêu chuẩn như thế này. Cho dù là Lục Quỳnh cùng Lục Can được xưng là thiên tài, cũng tuyệt đối không có khả năng đạt được trình độ đó.

- Đi tra xem gần đây ai đã sử dụng phòng vẽ tranh đó?

Bọn họ muốn thông qua thời gian vẽ tranh để xác định người vẽ. Rất nhanh, đạo viên đã tìm ra:

- Ta xem danh sách người thuê, là Hạ Cẩm Thiên khoa quản lý.

Lão sư nghe xong liền cười:

- Chắc chắn không phải Hạ Cẩm Thiên. Nhưng có lẽ hắn biết họa sĩ là ai. Ta gọi hắn đến đây hỏi một chút.

Ngay lập tức, Hạ Cẩm Thiên nhận được điện thoại, đi tới trường học. Khi hắn vừa mới nhìn thấy bức tranh, cũng bị sửng sốt một chút.

Đây là lần thứ hai hắn nhìn thấy tác phẩm hoàn chỉnh của Lục Bạch, lần đầu tiên là bức tranh Lục Bạch vẽ sân thể dục.

Trường phái trừu tượng cùng tả thực là hoàn toàn khác nhau, nhưng Lục Bạch ngoài dự đoán lại tinh thông cả hai. Chỉ là cảm tình trên đó, quá trầm trọng, đến mức làm hắn chỉ nhìn, liền cảm thấy hít thở không thông. Những người khác chỉ có thể nhìn đến cảm xúc trên bề mặt, nhưng Hạ Cẩm Thiên biết rõ chân tướng lại nhìn ra một tầng cảm xúc khác, là tịch mịch.

Những đôi mắt đó, bọn họ kết bè kết phái, đều có đồng bọn. Chỉ có Lục Bạch ở giữa là không có.

Không phải như mọi người lý giải là đấu tranh, mà là Lục Bạch tự vẽ cho chính mình. Cũng là phân tích của hắn về hoàn cảnh của chính mình hiện tại.

So với việc chờ mong có được tình thân, Lục Bạch cuối cùng vẫn lựa chọn tịch mịch. Cho dù sự tịch mịch này cũng không thể mang đến hy vọng cho hắn, nhưng chung quy có thể cho hắn một góc để tạm nghỉ.

Trong nháy mắt, vành mắt Hạ Cẩm Thiên đỏ hồng. Nhưng thực nhanh hắn đã che giấu tâm tình, hắn tiếp nhận bức tranh, nói với lão sư:

- Ta biết họa sĩ là ai, nhưng không thể nói, xin lỗi lão sư, ta muốn giúp hắn mang bức tranh đi.

- Được, ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận một chút a!

Mấy lão sư dặn dò Hạ Cẩm Thiên nhiều lần, sợ hắn chạm vào làm hỏng bức tranh. Nhưng Hạ Cẩm Thiên còn cẩn thận hơn bọn hắn, hắn thậm chí còn tìm người quen để hỏi xem cần phải bảo quản như thế nào.

Sau khi đã chuẩn bị tốt, Hạ Cẩm Thiên cẩn thận đặt bức tranh của Lục Bạch ở trong phòng ngủ của mình.

Hắn rất ít khi lên diễn đàn trường, nhưng nghĩ đến việc trên diễn đàn, những người đó còn nói đến mức khiến cho Lục Quỳnh trở thành họa sĩ vẽ ra bức tranh này, tâm tình của hắn liền trở nên áp lực.

Vì thế, Hạ Cẩm Thiên lên diễn đàn, tự bình luận bên dưới bài viết đó:

- Không phải Lục Quỳnh, họa sĩ là một tiểu bằng hữu ta quen biết.

Thấy cái này, những người không quen nhìn khoa nghệ thuật ngốc nghếch thổi phồng Lục Quỳnh, đều không nhịn được cười.

- Ha ha ha, ta đã nói không phải rồi! Phong cách của Lục Quỳnh không giống, từ khi nào hắn đã vẽ được như vậy?

- Fan não tàn ngốc nghếch, đáng tiếc trường học không phải giới giải trí!

Trong lúc nhất thời, bởi vì chuyện về bức tranh này, Lục Quỳnh ăn cái thiệt thòi không lớn không nhỏ. Chẳng qua hắn còn đang ở bệnh viện, cũng không có lập tức biết được cái biến cố này. Mà chuyện về bức tranh đó vốn dĩ cũng chỉ ở lan truyền ở khoa nghệ thuật.

Nhưng hai ngày kế tiếp, Hạ Cẩm Thiên vẫn luôn xin nghỉ ở bệnh viện chiếu cố Lục Bạch, làm mọi chuyện lại lần nữa nổi lên.

Hạ Cẩm Thiên ở khoa quản lý thật sự rất nổi danh, hơn nữa đám người Tiêu Tùy cũng xin nghỉ, liền càng thêm làm mọi người chú ý. Trên diễn đàn có không ít người đều bàn tán về chuyện này.

- Ta nói cho các ngươi nghe, ta nhìn thấy, biểu cảm vô cùng ôn nhu xuất hiện trên mặt Hạ học trưởng.

- Đúng vậy! Ta cũng thấy. Ngày hôm qua Hạ học trưởng đến phòng ngủ của Lục Bạch để lấy đồ, hẳn là cảm thấy Lục Bạch sống không tốt, quay đầu liền phân phó người đi mua đồ mới.

- Thảo nào ngày hôm qua ta thấy có người lái xe đi mua đồ cho hắn. Không biết vì cái gì, đột nhiên cảm thấy hai người rất xứng đôi.

Cũng không biết ai đăng lên một bức ảnh chụp Lục Bạch và Hạ Cẩm Thiên đang ngồi cùng nhau trong phòng học. Lục Bạch ngồi ở trên ghế, Hạ Cẩm Thiên đang cúi đầu nói cái gì với hắn.

Hai người nhìn qua cực kỳ xứng đôi.

- Đúng vậy, Lục Bạch thật đúng là khá xinh đẹp.

Sắc đẹp chính là lẽ phải.

Mặc kệ lúc trước thanh danh của Lục Bạch có xấu bao nhiêu, nhưng chỉ cần có một đoàn thể tiếp nhận được hắn, thì những người chung quanh đoàn thể đó cũng sẽ dần dần mà tiếp nhận hắn. Ít nhất là sinh viên năm ba cùng những người thân thiết với đám Hạ Cẩm Thiên, hiện tại cũng không chán ghét Lục Bạch như trước nữa.

Bệnh viện, tinh thần Lục Quỳnh đã tốt lên rất nhiều, đang xem tin tức trên diễn đàn trường, trong lòng càng cảm thấy hụt hẫng. Đặc biệt là gần đây hắn còn nghe được tin tức khác ở bệnh viện.

Hắn không nghĩ tới, chính mình bị bệnh không được mấy ngày, Lục Bạch thế nhưng cũng bị bệnh. Hơn nữa cũng đang ở tại bệnh viện này, tầng dưới.

Sáng sớm khi hộ lý đến kiểm tra phòng, Lục Quỳnh mơ hồ nghe thấy họ nói chuyện.

Nói Lục Bạch lớn lên xinh đẹp, nói Lục Bạch đã chịu rất nhiều cực khổ, nói Hạ Cẩm Thiên rất sủng ái Lục Bạch.

- Ca ca, Cẩm Thiên ca ca có phải đặc biệt thích Lục Bạch hay không?

Vành mắt Lục Quỳnh dần dần đỏ:

- Mỗi lần hắn nhìn thấy ta, đều rất xa cách, nhưng ta nghe bọn họ nói, Cẩm Thiên ca ca đối với Lục Bạch rất ôn nhu. Bọn họ có phải......

Trong lòng Lục Quỳnh vô cùng khó chịu, nước mắt bắt đầu tích tụ.

Lục Can nhìn thấy dáng vẻ này của đệ đệ liền biết hắn đã bị ảnh hưởng bởi chuyện của Lục Bạch, nhịn không được ôm hắn, nhỏ giọng dỗ dành:

- Không có chuyện đó đâu. Hạ Cẩm Thiên chỉ là đang thương hại Lục Bạch mà thôi!

- Đừng, ca ca, ngươi đừng nói hắn như vậy.

Lục Quỳnh lắc đầu:

- Cẩm Thiên ca ca cũng là lớn lên cùng chúng ta, ta không phải bởi vì hắn đối tốt với Lục Bạch mà khó chịu. Ta khó chịu bởi vì Lục Bạch chịu khổ.

- Ca ca, lúc trước Lục Bạch ở nhà chúng ta, chúng ta đối xử với hắn không tốt sao?

- Ngươi đừng suy nghĩ vớ vẩn.

- Vâng. Ta tin tưởng ca ca.

Lục Quỳnh vô cùng tín nhiệm nhìn Lục Can, dần dần cũng không hỏi nhiều nữa.

Mà Lục Can cũng bởi vì Lục Quỳnh ngoan ngoãn thuận theo, ngược lại càng thêm chán ghét Lục Bạch.

Hắn đã đi hỏi thăm về tình trạng bệnh của Lục Bạch, chỉ là bị cảm thông thường, lại phải ở bệnh viện tận hai ngày. Về phần cái gì mà kinh sợ quá độ, hắn đều cho là Lục Bạch đang giả vờ.

Vẫn là hắn quá dung túng Lục Bạch, mới để hắn có thời gian đi ra ngoài câu tam đáp tứ. Lúc trước khi Lục Du ra tay, Lục Can còn cảm thấy quá tàn nhẫn, hiện tại lại ngại không đủ.

Hắn tuyệt đối sẽ không để Lục Bạch tổn thương Tiểu Quỳnh lần nữa. Mặc kệ là dùng thủ đoạn gì, cũng mặc kệ luôn thân phận của Lục Bạch.

Bạn đang đọc Nam Phụ Ác Độc Thì Muốn Làm Gì Thì Làm của Điềm Tiêu Tối Điềm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi IrisVermilion
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.