Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

TG1:《 Bệnh mỹ nhân bị ôm sai đến hào môn có ba bá tổng ca ca》 (24)

Phiên bản Dịch · 1831 chữ

Trong lòng có tâm sự, Lục Can ngồi thất thần. Khi hắn bừng tỉnh. Lục Quỳnh đã ngồi trên ghế trên, nhìn như là đang muốn vẽ tranh. Hắn đi qua nhìn thì thấy, thì ra là đang vẽ lại 《 ofice building 》.

- Tại sao lại vẽ bức này?

Lục Quỳnh theo chủ nghĩa lãng mạn, tranh sơn dầu có thiên hướng tả thực như này, hắn muốn vẽ lại cũng phải cố hết sức mới vẽ được.

Ngay cả khi Lục Quỳnh ba tuổi mới vừa cầm bút vẽ, lão sư cũng phát hiện Lục Quỳnh không am hiểu trường phái tả thực, rất ít khi bắt hắn vẽ.

Bây giờ Lục Quỳnh đang sinh bệnh, vậy mà còn ngồi dậy cố gắng vẽ bức tranh cần tốn nhiều công sức như vậy, Lục Can cảm thấy không thích hợp.

Lục Quỳnh nhấp miệng cười:

- Là ta muốn vẽ thôi.

- Phải không?

Lục Can nhịn không được trêu hắn:

- Thế mà ta lại nhớ đây là bài tập giữa kỳ của Hạ Cẩm Thiên thì phải?

- Ca!

Mặt Lục Quỳnh đỏ lên, giơ tay che miệng Lục Can, không cho hắn nói ra.

Lục Can cười dỗ dành đệ đệ một lúc, sau đó mới rời khỏi phòng bệnh, để hắn chuyên tâm vẽ tranh.

Hắn biết Lục Quỳnh có ý tứ với Hạ Cẩm Thiên, lại cũng bởi vậy mà càng cảm thấy Hạ Cẩm Thiên không đáng giá để đệ đệ của mình làm như thế, rốt cuộc Lục Can thấy Hạ Cẩm Thiên thân cận với Lục Bạch thì cũng không khỏi quá không biết tốt xấu một chút.

Mà lúc này Lục Bạch ở trong phòng bệnh, Hạ Cẩm Thiên đang ngồi cùng Lục Bạch, cùng nhau sửa lại bức tranh của Hạ Cẩm Thiên.

- Sửa bản thảo như vậy, đường cong ở chỗ này phải kéo dài.

Bộ dáng khi vẽ tranh Lục Bạch cùng bình thường hoàn toàn khác biệt, dường như đã thu lại toàn bộ góc cạnh, gai nhọn của bản thân, chỉ còn lại ôn nhu cùng chuyên chú.

Hạ Cẩm Thiên nhìn nhìn liền ngây ngẩn cả người, Lục Bạch dùng cán bút gõ hắn:

- Học trưởng! Muốn trượt bài thi giữa kỳ sao?

- Thực xin lỗi.

- Không sao.

Lục Bạch cười, giọng điệu giống hệt lần đầu tiên hai người gặp mặt:

- Ai bảo ta cứ nhìn thấy ngươi lớn lên thuận mắt a!

- Vậy thật vinh hạnh cho ta.

Hạ Cẩm Thiên cũng thấp giọng cười, hai người tiếp tục tập trung vào bức tranh.

Từ sau lưng nhìn vào, tư thế cả hai vô cùng thân mật, giống như Hạ Cẩm Thiên đang ôm Lục Bạch vào trong ngực.

Bên kia, Lục Can sau khi rời phòng bệnh cũng quay về Lục gia. Vừa mới tiến vào phòng khách, hắn liền cảm thấy không khí không đúng lắm.

- Sao hôm nay về sớm vậy?

Lục Can ngoài ý muốn phát hiện Lục Du ở nhà, hơn nữa trong nhà còn có khách nhân.

Là quản gia của Hạ gia.

Khác với Lục gia, bên ngoài thì vẫn là cha của Hạ Cẩm Thiên cầm quyền, nhưng Hạ lão gia mới là Định Hải Thần Châm của Hạ gia.

Chỉ xem tiệc mừng thọ của Hạ lão gia năm vừa rồi, mọi người tranh đoạt phá đầu chỉ để lấy được một tấm thiệp mời, đủ để biết được sức ảnh hưởng của Hạ lão gia. Mà vị quản gia này bên ngoài là hạ nhân của Hạ gia, nhưng thật ra, địa vị của hắn cũng ngang với Lục Du.

Hầu hạ Hạ lão gia tử mấy chục năm, trải qua nhiều mưa gió, trên danh nghĩa quản gia, trên thực tế là giám đốc, cũng người cầm quyền. Nhưng trước mắt không có chuyện đại sự, hắn tới Lục gia làm cái gì.

Nhưng rất nhanh, Lục Can liền hiểu ra. Vậy mà là vì Lục Bạch.

- Lão gia tử nhà chúng ta cũng là một lão ngoan đồng, nghe nói Lục Bạch thiếu gia là khách nhân của Lục gia, lúc trước vẫn luôn ở tại Lục gia, hiện tại thấy hắn có duyên với mình, muốn đưa hắn tới bồi chính mình một thời gian. Cho nên muốn nói trước với Lục tiên sinh một chút.

Hạ lão quản gia ngữ khí ôn hòa. Lục Du bất động thanh sắc cự tuyệt:

- Cái này chỉ sợ không tốt lắm, cha mẹ Lục Bạch có quan hệ thân thiết với cha mẹ ta, lúc trước cũng là ngoài ý muốn mới tách ra. Hiện tại thật vất vả tìm được Lục Bạch, chúng ta cần phải chiếu cố tốt cho hắn.

- Phải không? Nhưng lão gia ở bên kia lại nhận được tin tức không phải như thế.

Quản gia cũng không sốt ruột vạch trần lời nói dối của bọn họ, mà là đem một quyển báo cáo kiểm tra sức khoẻ thật dày đặt ở trên bàn của Lục Du.

- Lục gia có tiểu thiếu gia Lục Quỳnh cũng yêu cầu cần phải tỉ mỉ chiếu cố, ta nói vậy hai vị cũng đều rõ ràng, thân thể Lục Bạch thiếu gia cũng yếu ớt như vậy, nếu không cố gắng điều trị là không được. Mấy vị thiếu gia Lục gia ngày thường đều trăm công ngàn việc, sợ là không có thời gian, lão gia tử nhà chúng ta sau khi về hưu lại vô cùng nhàn hạ thoải mái. Nếu là bạn thân, nói vậy Lục phu nhân cũng sẽ không để ý. Hoặc là, Lục thiếu cảm thấy chúng ta nên là nghĩ biện pháp hỏi ý kiến Lục phu nhân một chút?

Lục Du im lặng, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo.

- Hạ lão gia cũng muốn quản chuyện nhà của Lục gia sao?

Quản gia vẫn vững vàng ngồi trên ghế chủ vị, giọng điệu chắc chắn:

- Lục Du, ngươi hiểu lầm rồi. Lão gia nhà chúng ta không phải muốn xen vào chuyện nhà của Lục gia. Mà chỉ đơn thuần là có duyên với Lục Bạch. Hài tử kia quá đáng thương, cha mẹ đều đã mất, không có chỗ dựa. Lai lịch không rõ ràng, tương lai cũng không rõ ràng, tất cả đều không thể do chính mình làm chủ. Đúng rồi, ngày hắn nhập viện, chúng ta có làm giám định vết thương, vết thương trên cổ là có người muốn bóp chết hắn đi.

Lời nói của quản gia có ẩn ý, nhìn như nhẹ nhàng, nhưng mỗi một chữ đều đang cảnh cáo hai huynh đệ Lục Du:

- Chỉ tiếc là không biết bị thương ở nơi nào, tại hiện trường có lưu lại ghi hình hay không. Ra tay nặng như vậy, cũng phải có người cái đứng ra làm chủ cho tiểu hài tử đó chứ, đúng không? Lục tam thiếu gia?

Ánh mắt của quản gia dừng ở trên người Lục Can, giống như có thể nhìn thấu hết thảy. Lục Can cảm thấy lưng như có kim chích, nháy mắt trên trán ra đầy mồ hôi, không nói được câu nào. Cuối cùng vẫn là Lục Du trả lời:

- Vậy cảm ơn Hạ lão gia đã lo lắng.

- Không cần khách khí, nói như vậy về sau hai vị còn phải cảm tạ rất nhiều đấy.

Quản gia Hạ gia chuyển lời xong liền mỉm cười chào tạm biệt với hai người, rồi lập tức rời đi.

Sau khi tiễn đi lão quản gia Hạ gia đi, rốt cuộc Lục Can cũng không che giấu được tâm tình, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

- Đại ca, hiện tại chúng ta phải làm như vậy sao?

Lục Can nghiến răng nghiến lợi. Hắn không nghĩ tới, Lục Bạch còn có bản lĩnh làm Hạ gia ra mặt thay hắn. Lục Du cũng không có cách nào đối phó với Hạ gia:

- Nếu không thì sao?

Lục Can thở dài:

- Là ta đã xem thường hắn, Hạ Cẩm Thiên mắt mù sao? Như thế nào cứ thích dính đến Lục Bạch? Hơn nữa......

Nhắc tới Hạ Cẩm Thiên, Lục Can còn băn khoăn một chuyện quan trọng khác:

- Cũng không biết Hạ Cẩm Thiên có phải cố ý hay không, hiện tại Lục Bạch đang ở cùng một cái bệnh viện với Tiểu Quỳnh. Hơn nữa Tiểu Quỳnh đối với Hạ Cẩm Thiên khả năng......! Có tình cảm.

- Tiểu Quỳnh có tình cảm với Hạ Cẩm Thiên?

Lục Du kinh ngạc hỏi lại, ngữ khí nghe có vẻ nôn nóng.

- A, chỉ là có khả năng. Không phải từ nhỏ Tiểu Quỳnh đã thích chạy theo Hạ Cẩm Thiên sao!

Lục Can đem chuyện Lục Quỳnh vẽ tranh cho Hạ Cẩm Thiên nói lại một lần. Lục Du nghe xong, sắc mặt âm trầm, một lúc lâu sau mới nói nói:

- Ngươi chú ý trông chừng Tiểu Quỳnh, cố gắng đừng để cho hắn liên hệ được với Hạ Cẩm Thiên. Về phần Lục Bạch, trước hết cứ án binh bất động đã. Còn những chuyện khác, để ta ngẫm lại. Hiện tại không thể để Hạ gia tra được manh mối. Báo cáo ban đầu còn chứ?

- Còn, cái này đại ca yên tâm. Ngay từ đầu chính là nhị ca tìm người làm. Lục Bạch đúng thật là thân sinh đệ đệ của chúng ta, nhưng trên giấy tờ viết không phải. Kết quả cuối cùng cũng chỉ viết là người ở cùng nhà với chúng ta.

- Vậy là được rồi. Làm được như vậy, trong giới hào môn cũng chỉ có mấy nhà. Hạ gia cho dù có suy đoán, cũng không có khả năng sẽ lập tức động thủ. Ba mẹ còn ở Nam Cực, bọn họ muốn liên hệ mà không để cho chúng ta biết cũng là rất khó!

- Đã biết. Ta sẽ chiếu cố tốt cho Tiểu Quỳnh. Đại ca ngươi yên tâm đi.

Lục Can đáp ứng Lục Du, rồi quay trở về bệnh viện. Kỳ thật trong lòng Lục Can rõ ràng, Lục Quỳnh bị bệnh nhiều ngày như vậy, hắn vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc, làm cho chương trình học đã thiếu hụt rất nhiều. Hiện tại hắn nên nhanh chóng quay về trường học mới phải.

Nhưng nghĩ đến tất cả phiền toái trước mắt đều bởi vì Lục Bạch mà đến, hắn lại nhịn không được mà cực kỳ căm giận Lục Bạch.

Màn đêm buông xuống, Lục Bạch nhận được thông báo:【 Giá trị hảo cảm của đối tượng công lược Lục Can, 0】.

Hệ thống khiếp sợ: "Không phải bởi vì hắn thiếu chút nữa bóp chết đệ đệ ruột mà áy náy sao?"

Lục Bạch lại vô cùng thờ ơ, bình thản, thái độ cũng không ngoài ý muốn: "Rốt cuộc sự áy náy của loại người không ra gì, chính là không đáng tiền như vậy a!"

Bạn đang đọc Nam Phụ Ác Độc Thì Muốn Làm Gì Thì Làm của Điềm Tiêu Tối Điềm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi IrisVermilion
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.