Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

TG1:《 Bệnh mỹ nhân bị ôm sai đến hào môn có ba bá tổng ca ca》 (27)

Phiên bản Dịch · 2946 chữ

Lục Bạch phi thường kinh ngạc: "Hệ thống mà cũng có thể mắng chửi người sao?"

Hệ thống: "Ta đây là hận sắt không thành thép! Ngươi chỉ cần đem một phần bản lĩnh xoát giá trị hảo cảm của người khác dùng lên đối tượng công lược, ta còn cần phải gấp gáp như vậy sao?"

Lục Bạch: "Đã biết."

Hệ thống: "Nhưng ngươi lại không tính toán đi làm."

Lục Bạch: "Đúng."

Hệ thống lại lần nữa bị hắn làm cho tức thành cá nóc, hùng hùng hổ hổ che khuất bóng dáng Lục Bạch. Sợ chỉ cần lại liếc hắn một cái đã bị tức chết rồi.

Lục Bạch lại lấy hai bức tranh lúc trước ra, kiểm tra lại một lần, xác định không có vấn đề, tính toán ngày mai sẽ nộp lên.

Sau khi chuẩn bị tốt mọi thứ, Lục Bạch liền cầm lấy cuốn sách bên cạnh. Rõ ràng là hắn không hề có ý định đi ngủ, thời gian còn sớm, kiến thức chương trình học vẫn cần phải bổ sung thêm.

Sắp tới thi giữa kỳ, hiện tại ở trong mắt đa số sinh viên ở đây, hắn là ỷ thế hiếp người, bởi vì đám người Hạ Cẩm Thiên đặc biệt chiếu cố hắn, những người khác mới có thể nhìn hắn với con mắt khác, hoặc phải nói là giận mà không dám nói gì.

Nhưng Lục Bạch biết rõ một đạo lý, thê thảm nhất thời, có thể khiến cho lòng người sinh ra đồng tình, nhưng nếu muốn chân chính đứng vững trong một đoàn thể, được bọn họ tán thành, còn cần thực lực tuyệt đối. Tài năng của hắn ở trên lĩnh vực tranh sơn dầu còn chưa thể bại lộ quá sớm để chinh phục đối phương. Nhưng bài thi giữa kỳ lại có thể giúp hắn càng tiến thêm một bước.

Nói như vậy, cái danh học bá này, thực dễ dàng đạt được sự tán thành của đại chúng.

Lục Bạch đắm chìm ở trong sách, mãi đến đêm khuya, thấy hơi buồn ngủ, hắn mới lên trên giường đắp chăn nằm xuống.

Một đêm ngủ ngon, sáng sớm hôm sau, Lục Bạch đúng giờ rời giường đi học tiết học sáng.

Hạ Cẩm Thiên giống như là đã tính chính xác giờ hắn rời giường, đã đứng sẵn ở cửa, trong tay còn cầm hộp cơm cùng bình giữ nhiệt. Không cần đoán cũng biết, đó là nước thuốc nấu sẵn cho hắn.

Lục Bạch ghét bỏ đẩy đẩy bình giữ nhiệt về phía Hạ Cẩm Thiên:

- Học trưởng, ngươi còn nhớ rõ hình tượng cao lãnh nghiêm túc học bá của ngươi sao?

Đây là muốn nói hiện tại hắn quá dong dài? Hạ Cẩm Thiên mặt không biểu tình đẩy bình giữ nhiệt trở về, ôn hòa nói:

- Không cần lại làm nũng về vấn đề thân thể của ngươi, bằng không ta sẽ để ngươi hoàn toàn thử nghiệm một chút hình tượng của ta.

Lục Bạch chớp chớp mắt, phi thường thức thời nhận lấy bình giữ nhiệt, uống sạch nước thuốc bên trong. Lần này sinh bệnh sau, tật xấu của thân thể Lục Bạch xuất hiện rất nhiều, lúc trước bánh bao và cháo vẫn ăn được bình thường, hiện tại ăn không được, sẽ bị đau dạ dày.

Hạ Cẩm Thiên biết hắn uống thuốc xong sẽ không ăn thêm được gì, nhìn chằm chằm hắn ăn thêm một chút, liền không miễn cưỡng nữa. Lục Bạch kinh ngạc Hạ Cẩm Thiên khoan dung như thế sao.

Hạ Cẩm Thiên: "Chờ ngươi học xong tiết đầu ta sẽ lại mang qua cho ngươi."

Lục Bạch: "......! Cho nên, vì cái gì Hạ Cẩm Thiên lại chấp nhất chuyện ăn cơm của hắn như thế?"

Hạ Cẩm Thiên xuất hiện đã làm sinh hoạt của Lục Bạch trở nên thoải mái hơn. Tuy rằng bạn học của Lục Bạch sẽ thường thường quan sát hắn, nhưng ít ra không trắng trợn táo bạo bàn tán gì đó.

Mà Lục Bạch cũng không độc lai độc vãng nữa, hắn đã thành công hòa nhập vào bên trong đám người Hạ Cẩm Thiên, Tiêu Tùy. Gần như bên cạnh luôn có người đi cùng.

Nhân dịp sắp tới có kỳ thi, một đám người ở trong phòng ngủ của Hạ Cẩm Thiên cùng nhau ôn tập.

- Từ vốn ban đầu, bắt tay vào nghiên cứu lý luận về tiền tệ, tín dụng......! Sau tín dụng là gì nhỉ?

Tiêu Tùy ném sách qua một bên, chỉ cảm thấy đau đầu.

- Là lợi tức. Trên cơ sở này, phân tích sự sản sinh, phương thức vận hành và phát triển của các cơ quan tài chính, nắm chắc và vận dụng tốt quy luật của tài chính cùng——chính sách và thực thi quy định về tiền tệ.

Lục Bạch đang ở bên cạnh đọc sách, ôn tập trọng điểm, thuận miệng nói tiếp.

- Đúng đúng đúng, chính là cái này! Thật là, rõ ràng là ngành học cần phải áp dụng vào thực tiễn mới được, vì cái gì cứ bắt học những tri thức lý luận buồn tẻ đó, quả thực có độc mà!

Tiêu Tùy oán giận nói, được một nửa, đột nhiên quay đầu nhìn Lục Bạch:

- Ngươi làm sao mà biết được? Học kỳ này không phải các ngươi mới học được một nửa sao?

- Ngươi đã đọc ba lần.

Lục Bạch bất đắc dĩ lắc đầu. Tiêu Tùy vẫn luôn lải nhải lẩm bẩm, khiến hắn nghe cũng sắp thuộc luôn cả quyển sách đó rồi.

Tiêu Tùy lập tức cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc, cảm thấy chỉ số thông minh của chính mình bị vũ nhục nặng nề. Mà càng thê thảm hơn chính là, Lục Bạch không chỉ có thể học thuộc sách của hắn, mà còn còn có thể vượt năm để giảng đề cho Tiêu Tùy. Năm hai giảng bài tập chuyên môn cho năm ba.

Ngay từ đầu Tiêu Tùy còn tưởng rằng Lục Bạch là nói hươu nói vượn, lúc sau so sánh đáp án, phát hiện Lục Bạch tính đều đúng cả.

- Không phải chứ?!! Hạ thiếu, ngươi làm như này là không được a! Lúc nào ngươi đã lén dạy cho đệ ấy?

Tiêu Tùy không hài lòng, nhìn về phía Hạ Cẩm Thiên. Hạ Cẩm Thiên cũng cười:

- Ta không có, Lục Bạch vốn đã rất thông minh.

Bên cạnh, Lục Tử tò mò hỏi một câu:

- Tiểu Lục Bạch, ngươi thông minh như vậy, tại sao lúc trước kiểm tra đều không đạt? Chính xác là một cái học tra a!

Nhưng vừa nói xong mới phản ứng lại, điều này không hợp lý đi, thời điểm mới vừa vào học, Lục Bạch để tang cha không đến nửa năm, căn bản chưa đi ra khỏi bóng ma. Lúc sau nhà của Lục Bạch lại bị người đến lấy đi để trừ nợ, không nhà để về, liền học phí cũng không có, ngay cả việc sinh tồn cũng là vấn đề, thành tích thì tính là cái gì.

Tiêu Tùy đạp hắn một phát: "Biến đi!"

Sau đó muốn an ủi Lục Bạch vài câu, nhưng Lục Bạch lại giống như không có việc gì cười:

- Không cần để ý. Trước kia không có thời gian, hiện tại có. Các học trưởng không cần phải cẩn thận như vậy. Quá khứ, đều đi qua.

Lục Bạch tươi cười thực thuần túy, tựa như bầu trời sau cơn mưa không có nửa điểm khói mù.

Nhưng hắn càng như vậy, đám người Tiêu Tùy càng đau lòng. Chung quy không phải mỗi người đều có thể giống như Lục Bạch, sau khi bị vứt bỏ, tâm vẫn hướng về phía ánh mặt trời.

Ở trong bầu không khí hài hòa như vậy, tuần ôn thi của Lục Bạch bận rộn lại phong phú.

Mà Lục Can sau khi bị cảnh sát mang đi, Lục gia cũng im hơi lặng tiếng, mặc kệ là ai, đều không muốn đụng tới Lục Bạch. Dường như đã thật sự hoàn toàn từ bỏ việc tiếp tục mưu hại Lục Bạch.

Điều này hoàn toàn giống với kế hoạch của Lục Bạch.

Nhưng hệ thống lại cảm thấy có một việc rất kỳ quái, chính là Lục Quỳnh. Thân thể Lục Quỳnh vô cùng yếu ớt, lần trước ở trước mặt công chúng bị người mình thích cự tuyệt, lại tận mắt nhìn thấy Lục Can bị cảnh sát mang đi, khẳng định đã chịu không ít đả kích, tám phần là sẽ hung hăng sinh bệnh thêm một thời gian. Nhưng ngoài dự đoán, Lục Bạch chân trước vừa mới ra viện, Lục Quỳnh cũng xuất viện. Gần đây còn đi học mỗi ngày.

Hệ thống: “Thật ra hắn không sinh bệnh.”

Lục Bạch: “Cũng bình thường thôi, cuối cùng hắn đã cảm nhận được sự uy hiếp.”

Lục Bạch luôn là người vô cùng cẩn thận.

Bởi vậy, từ khi hắn đọc được bối cảnh của thế giới này, hắn không chỉ có phân tích rõ ràng tình trạng của chính mình, mà còn bao gồm cả hiện trạng của những người xung quanh, cùng nhau phân tích rõ ràng.

Đặc biệt là tình cảm dị dạng giữa bốn huynh đệ Lục gia.

Lục Quỳnh tuy được sủng ái, hơn nữa thân thể không tốt, nhưng cũng không đến mức giống một em bé to xác như vậy, hai mươi tuổi rồi còn muốn cả ngày nằm ở trong lòng ngực của ca ca. Nhưng hết lần này tới lần khác, người xung quanh lại cảm thấy đây là điều bình thường, thậm chí còn có không ít người sẽ theo bản năng mà chiếu cố Lục Quỳnh, điều này rất kỳ lạ.

Bởi vậy, thời điểm Lục Bạch mới đến đã suy nghĩ rõ ràng, Lục Quỳnh này căn bản không phải là thanh thanh bạch bạch, bạch liên hoa thuần khiết gì cả, tất cả đều là giả vờ mà thôi. Mà người này giỏi nhất chính là che giấu.

Hắn dùng bề ngoài yếu ớt, từng chút từng chút một như tằm ăn dâu, làm những người xung quanh cảm thấy thương tiếc, hễ có chuyện gì không thuận lợi, đều sẽ có người ra mặt xử lý cho hắn, hắn chỉ cần ngồi chờ kết quả, nhấm nháp trái cây là được.

Giống như lúc trước, khi Lục Bạch vừa xuất hiện ở Lục gia, nếu nói ba huynh đệ Lục gia đều theo bản năng muốn giết chết hắn, không bằng nói đây là kết quả của việc Lục Quỳnh thay đổi mọi người một cách không hay không biết.

Bao nhiêu lần, chỉ cần Lục Bạch tới gần, hắn liền ngã bệnh nặng, nếu không thì là đêm khuya bị bóng đè.

- Ca ca đừng trách Lục Bạch, là do ta, là do thân thể của ta quá kém.

Mỗi lần, Lục Quỳnh đều sẽ lôi kéo tay áo ba huynh đệ Lục gia, ân cần giải thích thay cho Lục Bạch. Nhưng càng làm như vậy, liền càng có vẻ là Lục Bạch có ý đồ xấu, dường như chỉ cần Lục Bạch còn tồn tại, liền sẽ động một tí là ảnh hưởng đến tính mạng của Lục Quỳnh.

Hệ thống: “Vậy hiện tại hắn không giả bệnh sẽ không sợ khiến cho người xung quanh nghi ngờ sao?”

Lục Bạch: “Đương nhiên là không. Dù sao Lục Quỳnh tri kỷ như vậy, sao có thể tại thời điểm trong nhà đang gặp phiền toái, mà chính mình lại để ba người ca ca chịu ấm ức được?”

Hệ thống thấy thế là đủ rồi.

Bởi vì tính cách vô cùng am hiểu lòng người của Lục Quỳnh mà trong khoảng thời gian kế tiếp, ở trong trường học, Lục Bạch liên tục gặp phải đám người Lục Quỳnh.

Từ trước đến nay, mỗi lần Lục Quỳnh ra cửa đều như đám sao ôm trăng. Mặc dù hiện tại Lục Can còn bởi vì Lục Bạch báo nguy mà đang phải tiếp thu điều tra, nhưng người bảo vệ xung quanh Lục Quỳnh vẫn đông đảo như cũ.

Đứng mũi chịu sào, đám công tử khoa nghệ thuật kia tự nhiên cũng thấy Lục Bạch không vừa mắt. Nhưng lại kiêng kị Hạ Cẩm Thiên cùng Tiêu Tùy, cũng không dám làm gì. Trong lúc nhất thời cũng coi như là gió êm biển lặng.

Lục Quỳnh là nam thần trong mắt sinh viên năm hai khoa nghệ thuật, mà Lục Can càng là Hội trưởng Hội Học Sinh trong học viện. Hai người này vẫn luôn là tâm điểm trong mọi cuộc nói chuyện.

Về phần Lục Bạch, lúc trước cũng bởi vì luôn đi theo sau hai người bọn họ mà cũng bị không ít người chú ý. Hiện tại, mặc dù Lục Bạch đã thay đổi, nhưng số người chú ý hắn vẫn nhiều như vậy. Dần dần, có người ở trên diễn đàn trường bát quái:

- Này, các ngươi nhìn Lục Bạch hiện tại, được Hạ Cẩm Thiên cùng Tiêu Tùy, các học trưởng mỗi ngày ở bên, rất giống Lục Quỳnh được đám người Lục Can vây quanh.

Người này vốn là người lanh lợi, muốn nói Hạ Cẩm Thiên đối xử với Lục Bạch quá đặc thù một chút.

Nhưng cố tình lại nhắc đến Lục Quỳnh, làm mọi việc liền trở nên phiền toái. Sinh viên khoa nghệ thuật tất nhiên sẽ không để yên, đã bắt đầu chửi bới trên diễn đàn.

- Mắt bị mù đi! Lục Bạch, cái loại người như keo da chó này, làm sao có thể so sánh với nam thần của chúng ta?

- Thôi đi, Lục Bạch ác độc đến mức đi khi dễ một người nhiều bệnh thân thể không tốt, lần trước Lục Quỳnh nằm viện chính là do bị hắn hại.

- Ta thật muốn phun ra. Lục Bạch muốn tài năng không có tài năng, muốn dung mạo không có dung mạo, đem hắn so sánh với Lục Quỳnh, không phải là vũ nhục nam thần sao?

Câu trước thì đã xuất hiện phổ biến từ lâu. Nhưng câu không có dung mạo, thì rất vô nghĩa.

Bình tĩnh xem xét, Lục Bạch chỉ là không trang điểm mà thôi, chỉ bằng diện mạo, hắn đẹp hơn nhiều so với Lục Quỳnh.

Bởi vậy cũng có người nhìn không vừa mắt, liền ở trên diễn đàn phản đòn trở về:

- Khoa nghệ thuật các ngươi cảm thấy Lục Quỳnh là nam thần thì thôi đi! Nhưng cũng đừng không còn não mà hất nước bẩn lên người Lục Bạch có được không?

- Đúng vậy! Lục Bạch nhìn cũng khá đẹp mà.

Nói qua nói lại, trên diễn đàn bắt đầu xuất hiện một nhóm người nói đỡ cho Lục Bạch, mắng trở về. Mà một khi bắt đầu tranh cãi, liền rất khó kết thúc.

Buổi tối, tan học, Tiêu Tùy vừa lên diễn đàn liền thấy bài viết này ở trang đầu.

Hắn vốn dĩ chính là người thẳng thắn, lúc trước đã nhìn Lục Quỳnh không vừa mắt, sau đó càng cảm thấy Lục Bạch chỗ nào cũng đều làm cho người ta thích, trực tiếp bình luận vào bài viết đó:

- Nói bừa cái gì! Lục Quỳnh là ma ốm, Tiểu Lục Bạch của chúng ta thân thể cũng có tốt hơn đâu!

Lúc trước Hạ Cẩm Thiên đưa Lục Bạch trở về để cho lão trung y của gia gia hắn xem bệnh cho Lục Bạch, đại phu kia nói rất dọa người, nói là, thân thể Lục Bạch nếu không dưỡng tốt, khả năng không sống được đến 40 tuổi. Nhưng dù có dưỡng tốt, về sau cũng sẽ chịu nhiều ốm đau, bệnh tật.

Hạ Cẩm Thiên lo lắng muốn mệnh, đám người Tiêu Tùy cũng bị dọa sợ, rốt cuộc cảm nhận được tâm tình của đám người Lục Can đối với Lục Quỳnh. Nhóm người này nói chuyện gì không nói, cố tình nói đến chuyện thân thể Lục Quỳnh rất yếu ớt.

Tiêu Tùy trực tiếp bùng nổ, mang theo anh em trong đội đem từng cái bình luận tán thành với Lục Quỳnh hay chửi bới Lục Bạch đều phản bác lại một lần. Hạ Cẩm Thiên sau khi biết chuyện này, động tác càng lưu loát hơn, hắn trực tiếp xóa luôn bài viết đó. Người duy nhất không để ý, chính là bản thân Lục Bạch.

Hệ thống nhìn Lục Bạch bị mọi người vây quanh ở giữa cẩn thận khuyên bảo, thở dài: "Ngươi như này có tính là tiểu đệ đệ được đoàn học bá sủng ái không?"

Lục Bạch nghiêm trang phản bác: "Đừng nói bừa, đúng là thành tích của Hạ Cẩm Thiên cũng không tồi, nhưng Tiêu Tùy là một học tra hàng năm thi lại. Ta mới là học bá."

Hệ thống lại không thể phản bác được, nó dỗi không muốn nói chuyện tiếp với Lục Bạch.

Trong không khí hài hòa giữa một người một hệ thống, thi giữa kỳ cũng đang dần tới.

Lục Bạch là năm hai, bởi vậy thời gian thi cũng khác với nhóm người Hạ Cẩm Thiên, khó có được thời điểm đi một mình trong trường. Lúc đi ngang qua khu dạy học của khoa nghệ thuật, Lục Bạch nhìn thấy Lục Quỳnh đang đi về hướng này, bộ dáng vẫn là đám sao vây quanh ánh trăng.

Bạn đang đọc Nam Phụ Ác Độc Thì Muốn Làm Gì Thì Làm của Điềm Tiêu Tối Điềm

Truyện Nam Phụ Ác Độc Thì Muốn Làm Gì Thì Làm tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi IrisVermilion
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.