Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyển 5 Chương 21

Phiên bản Dịch · 2917 chữ

Edit: Winterwind0207

Lâm Hành nở nụ cười, thản nhiên nói: "Em đương nhiên muốn biết. Thế nhưng em càng hi vọng anh càng có thể tự mình nói cho em biết."

Nam Úc Thành ngơ ngác, Lâm Hành cũng không đợi câu trả lời của anh, liền thẳng thắn rời khỏi, lưu lại Nam Úc Thành một thân một mình tựa hồ mơ hồ tìm tới chút manh mối.

Sau mấy ngày trải qua thanh thanh thản thản. Lâm Hành vẫn không nhắc đến chuyện hai năm trước Nam Úc Thành mất tích, Nam Úc Thành cũng không về cục cảnh sát phục chức.

Trong thời gian này Dương Dương ngược lại là gọi điện thoại cho Lâm Hành rất nhiều lần, muốn nghe được tình huống của Nam Úc Thành, thế nhưng đều bị Lâm Hành hàm hồ cho qua chuyện.

Lâm Hành gần đây cũng không giống như trước ở lại công ty tăng ca, mỗi ngày đúng giờ tan tầm, về nhà còn muốn làm cơm. Nam Úc Thành từ sáng tới tối cũng không biết mua bán cái gì, có lúc trở về so với Lâm Hành trễ hơn. Ngày hôm đó trời đã gần đen, Lâm Hành làm cơm tối mới vừa bưng lên bàn, Nam Úc Thành mới từ bên ngoài trở về.

Lúc này bên ngoài đang có mưa, tóc Nam Úc Thành có chút ướt át, Lâm Hành thấy vậy vội vã đi buồng tắm cầm khăn mặt lại đây, một bên thay Nam Úc Thành lau khô một bên nói: "Sau này ra khỏi nhà nhớ phải mang ô, bắt đầu từ bây giờ anh phải học cách yêu quý thân thể."

Nam Úc Thành thuận theo gật đầu. Lâm Hành thấy trong nồi đồ ăn đang đun cũng đã bốc khói, đem khăn mặt để trên vai Nam Úc Thành, lại vội vội vàng vàng chạy đi phòng bếp.

Hai người cơm nước xong, ngồi ở trên ghế sa lon xem TV một hồi.

Buổi tối trời đã hết mưa rồi, ngoài phòng gió thu mát mẻ, Lâm Hành dời cái ghế tựa ngồi vào trên ban công lấy điện thoại di động lên weibo.

Nam Úc Thành ở trong phòng chờ đợi, còn không thấy Lâm Hành tiến vào, liền đứng dậy đi ra tìm.

Mới vừa đẩy ra cửa ban công, liền thấy Lâm Hành cười đến cơ hồ sắp từ trên ghế té xuống, vừa nhìn thấy Nam Úc Thành liền liều mạng mà cầm điện thoại di động lắc lắc, cười đến mức nước mắt cũng chảy ra.

Nam Úc Thành: "..."

Lâm Hành: "Ai u, chơi quá vui, anh mau đến xem." Nói xong ở trên điện thoại di động nhấn hai lần, đưa cho Nam Úc Thành.

Trong màn hình là một hình ảnh động, trong hình một con mèo nhỏ lông trắng lông đen xem kẽ, chân sau điên cuồng đạp mấy chục lần vào gò má của nó, sau đó không thể nhịn được nữa mà ôm lấy chân sau của nó, đột nhiên cắn xuống một cái.

Bộ dạng con mèo kia ngây thơ đáng yêu, nhỏ nhắn lại thông minh, quả thật làm cho người ta không nhịn được cười.

Nam Úc Thành mím mím môi, nhìn Lâm Hành một lần nữa nghiêng về phía sau cười nghiêng ngả, lần thứ nhất cảm giác mình tựa hồ phát hiện Lâm Hành có một sở thích hài hước kì dị.

Lâm Hành: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha."

Nam Úc Thành: "..."

Nam Úc Thành lôi băng ghế ở bên cạnh Lâm Hành ngồi xuống: "Không ngủ?"

Lâm Hành một bên cười một bên lắc đầu, ngón tay không ngừng mà trên điện thoại di động ấn liên tục. Nam Úc Thành nhíu mày, đến gần ôm lấy Lâm Hành, Lâm Hành ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh, ngửa mặt lên ở trên mặt Nam Úc Thành mổ một cái, lại cúi đầu tiếp tục ấn điện thoại di động.

Nam Úc Thành không thể nhịn được nữa, khom lưng đem Lâm Hành ôm lấy.

Đột nhiên mất thăng bằng làm cho Lâm Hành sợ hết hồn, cũng không đoái hoài tới điện thoại di động, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Nam Úc Thành: "Làm cái gì?"

Nam Úc Thành bốc lên khóe miệng nở nụ cười: "Ngủ."

"Ai ai, thả em xuống dưới, em viết xong blog này liền ngủ." Thấy Nam Úc Thành ôm mình đi về phòng ngủ, Lâm Hành không được tự nhiên đá đá vào cẳng chân. Nhưng mà Nam Úc Thành hoàn toàn không hề bị lay động, an ổn bế Lâm Hành thả xuống trên giường phòng ngủ, sau đó cực kỳ tự nhiên rút điện thoại trong tay Lâm Hành ra, một tay nhẹ nhàng giương lên... điện thoại di động xẹt qua một đường vòng cung chuẩn xác vững vàng rơi xuống ghế sa lông trong phòng khác.

"Điện thoại của em ——" Lâm Hành nói còn chưa dứt lời, Nam Úc Thành cúi đầu ngăn chặn miệng của cậu.

"Nha!" Câu nói kế tiếp biến thành một chuỗi rên rỉ hàm hồ, Nam Úc Thành đem người đẩy lên trên giường, từ trên cao xuống nhìn xuống Lâm Hành, một bên hôn môi, một bên mở ra quần áo Lâm Hành.

"Chờ đã, chờ chút!" Lâm Hành giẫy giụa từ bên trong khe hở lên tiếng: "Weibo của em ——" vừa dứt lời, Nam Úc Thành lại là một cái hôn rơi xuống, Lâm Hành giãy dụa nửa ngày, tiếp tục nói: "Em phát xong liền ——" lại là một nụ hôn.

"Em viết xong liền ngủ!" Lần này Lâm Hành triệt để giận, đem Nam Úc Thành đẩy ra một cái, nổi giận đùng đùng nhìn anh chằm chằm.

Nam Úc Thành bất mãn: "Không phải là một con mèo nhỏ, có cái gì không thể dừng lại à?"

"Không phải con mèo nhỏ!" Lâm Hành thừa dịp Nam Úc Thành thả lỏng, vội vàng từ trên giường chuồn xuống dưới, nhanh chóng chạy đến phòng khách cầm điện thoại di động lên, bùm bùm ấn một trận.

Nam Úc Thành thở dài, cùng đi tới, cúi đầu vừa nhìn, liền thấy Lâm Hành đang đánh một đoạn văn, tựa hồ là đang trả lời tin nhắn của người khác.

"... Không giấu giếm tình cảm làm người ta ước ao. Thế nhưng người sống trên đời, ai không hề có một chút bí mật? Có một số việc coi như là quan hệ rất thân mật khả năng cũng không thể nào hiểu được, bảo trì bí mật e rằng chỉ là vì để cho hai người có nhiều không gian hơn. Tuy rằng quan niệm của chủ bút nói rất có đạo lý, thế nhưng xin tha thứ tôi vẫn là không cách nào tán đồng."

Đây là Lâm Hành đang bình luận dưới bài viết của một người.

Nam Úc Thành đơn giản nhìn weibo, bài viết trên đại thể nói bên trong quan hệ tình nhân, có thể duy trì ổn định lâu dài, nguyên nhân đến từ chính độ trung thành của đối phương, bảo đảm giữa hai người không có bí mật, đây là mới phương thức cao nhất khiến tình cảm gắn bó.

Nam Úc Thành nhìn Lâm Hành chăm chú bình luận, trong lúc nhất thời cảm thấy hơi phức tạp.

Tuy rằng Lâm Hành vừa mới đánh mấy câu kia, tất cả đều xuất phát từ góc độ phản bác, thế nhưng Nam Úc Thành vẫn cứ có thể từ giữa những hàng chữ nhìn ra, kỳ thực Lâm Hành đối với bài viết kia thực chất vẫn có ước ao.

Lâu như vậy tới nay, Nam Úc Thành thói quen một thân một mình đối mặt tất cả mọi chuyện. Ngàn năm, Lâm Hành vẫn luôn không ngừng mà từng trải luân hồi, cho dù Nam Úc Thành nguyện ý cùng Lâm Hành chia sẻ tao ngộ của anh, gặp gỡ ngặ ngủi cũng khiến Lâm Hành rất nhanh quên Nam Úc Thành đã nói, mà tập trung vào vòng luân hồi kế tiếp..

Dần dần Nam Úc Thành liền học được cách im lặng.

Kỳ thực cũng không phải chân tướng khó có thể mở miệng, sau khi trải qua chuyện đó, Nam Úc Thành tin tưởng đã rất khó có thể đánh đổ Lâm Hành, sở dĩ vẫn luôn chưa cùng Lâm Hành giải thích cặn kẽ, chỉ là bởi vì Nam Úc Thành không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

Lại như một người câm bỗng nhiên có một ngày bỗng nhiên được người ta báo cho có thể mở miệng nói chuyện một lần nữa, tuy rằng người câm rất vui vẻ, thế nhưng người đó lại không biết câu nói thứ nhất đến tột cùng nên nói cái gì, chỉ có thể thăm dò phát ra một ít âm tiết không có ý nghĩ.

Lúc này Nam Úc Thành chính là người câm phát hiện mình vừa khôi phục năng lực nói chuyện. Anh do dự rất lâu phải nói câu đầu tiên như thế nào. Anh không biết cần phải làm sao mở miệng, nhưng mà sau khi nhìn Lâm Hành đánh ra một đoạn lời nói này, ở trong lòng mình giống như có một dòng nước lũ bị đè nén thật lâu bỗng nhiên tìm được chỗ hổng đột phá, đột nhiên lập tức dâng lên ——

"Chúng ta nói chuyện đi."

Lâm Hành còn đang liều mạng bấm điện thoại di động ngón tay dừng lại. Nam Úc Thành trong thanh âm mang theo một loại trịnh trọng cùng.... căng thẳng hiếm thấy? Lâm Hành không xác định Nam Úc Thành có phải là... đang sốt sắng hay không, mà không thể nghi ngờ, một câu nói này của Nam Úc Thành hữu hiệu ngưng hẳn động tác trên tay của Lâm Hành.

Cậu để điện thoại di động xuống, ở trên ghế sa lon từ từ ngồi xuống, thử dò xét nói: "Nói chuyện gì?"

Nam Úc Thành thở dài, ngồi vào bên cạnh Lâm Hành: "Nói chuyện hai năm qua anh đi nơi nào, làm cái gì, còn có kế hoạch trước kia... Tất cả, chuyện em muốn biết, anh cũng có thể nói cho em."

Lâm Hành ngẩn ra: "Làm sao anh lại muốn nói ra?"

Nam Úc Thành nghiêm mặt nói: "Vì duy trì tình cảm ổn định, tránh khỏi giữa chúng ta có bí mật ly gián tình cảm chúng ta."

"Phốc." Lâm Hành cười cười: "Được rồi, anh nói đi."

Nam Úc Thành trầm mặc một hồi, suy nghĩ xem nên nói chuyện nào trước. Lâm Hành cũng không thúc anh, qua một lúc lâu, mới nghe được Nam Úc Thành mở miệng.

"Trước tiên nói chuyện em sinh ra đi." Nam Úc Thành nói: "Mẹ của em nhiều năm trước bởi vì một lần bất ngờ rơi xuống nước, được một người họ hàng làm thợ chụp ảnh tên là Cố Nhiếp cứu lên. Mẹ em lúc đó cũng chừng hai mươi tuổi, hai người bởi vì chuyện này có liên hệ, thường xuyên qua lại liền sinh ra tình cảm. Hồi đó em vừa vặn đối mặt trọng sinh, bởi vì oán linh thể trong cơ thể em những năm này không ngừng dùng oán khí tẩm bổ cơ thể, đến đời này của em, oán linh thể hấp thu đã cơ bản đạt tới bão hòa. Trước lúc em sinh ra, Cố gia vì tránh hiềm nghi, liền để em đến chỗ khác cách Cố gia một khoảng cách khá xa, nhưng đến đời này của em, cơ bản đã thoả mãn điều kiện tỉnh lại của oán linh thể, bởi vậy người nhà họ Cố quyết định đưa em trở lại bên cạnh."

"Lúc đó Cố gia cùng Lâm gia quan hệ không tệ, sở dĩ tận lực cùng Lâm gia lôi kéo quan hệ, mục đích chính là ở cha của em —— tướng mạo Lâm Trạch Thừa với em giống nhau y hệt, Lâm Trạch Thừa làm "cha" của em đời này ít nhất từ tướng mạo sẽ không khiến người ta hoài nghi. Ngoài ra, Lâm gia cùng Cố gia quan hệ mật thiết, thường xuyên qua lại, em tuy rằng sinh ra ở nhà họ Lâm, thế nhưng vẫn cùng Cố gia quan hệ thân mật, dưới sự lôi kéo của Cố Dịch, quan hệ cơ hồ đạt tới nông nỗi tuy hai mà một, Cố gia vừa có thể lợi dụng tên tuổi của Lâm gia để che tai mắt người khác, lại có thể đưa em tới bên cạnh bọn họ, đúng là nhất cử lưỡng tiện."

"Cố gia tuy rằng đem cha của em xếp vào phạm trù kế hoạch, thế nhưng khổ nỗi không tìm được người thích hợp làm mẹ của em. Vừa vặn lúc này Cố Nhiếp vừa vặn cứu mẹ của em, giữa hai người tình cảm dần sâu đậm. Cố Dịch sau khi biết đến việc này tận lực đi điều tra lai lịch của mẹ em, mẹ của em xuất thân thế gia, gia tộc của bà ấy cùng Lâm Trạch Thừa nhất định có liên quan, vừa vặn Lâm gia lúc đó đang suy nghĩ giúp Lâm Trạch Thừa chọn một người vợ. Cố Dịch ở trong bóng tối dùng một chút thủ đoạn buộc Cố Nhiếp chia tay mẹ em, lại tận lực áp bức khiến hai người không có cách nào ở bên nhau. Cố Nhiếp bản thân cũng là người Cố gia, sau khi biết được dụng ý của Cố Dịch tuy rằng không muốn cùng mẹ em tách ra, thế nhưng cũng phối hợp ở trước mặt của mẹ em diễn một màn kịch. Cố Dịch cam kết sau khi em "sinh ra" thành công thì có thể để cho mẹ của em trở lại bên người Cố Nhiếp, vì vậy... Mẹ của em liền bị an bài vào bên ngươi Lâm Trạch Thừa."

"Lúc mẹ em mang thai, đứa nhỏ bà ấy sinh ra bị Cố Dịch sắp xếp bác sĩ mang đi, đem em mới vừa trọng sinh thay thế vào, còn huyết thống chân chính của nhà họ Lâm thì bị Cố Nhiếp nhận nuôi. Sau đó có người nói đứa nhỏ kia vào lúc ba tuổi chết trẻ, mẹ em mất sớm cũng bởi vì biết được tin tức này mới âu sầu mà chết."

Lâm Hành nghe đến đó, không nhịn được thở dài.

Khi còn bé cậu đã từng vì chuyện mẹ mất sớm mà thương tâm một quãng thời gian rất dài, kèm theo sự thương tâm, Lâm Hành khi còn bé không hề hiểu mẹ mình.

Trong ấn tượng của Lâm Hành, tuy rằng tính cách của mẹ rất ôn nhu, chưa bao giờ đánh chửi mình, nhưng mà có thể nhìn ra bà ấy kỳ thực cũng không vui, tuy rằng thái độ bà ấy đối xử Lâm Hành cũng không xoi mói nhiều, thế nhưng Lâm Hành có thể cảm giác được, thỉnh thoảng mẹ đối mặt với cậu có chút không yên lòng.

Ánh mắt của mẹ nhìn cậu như là đang nhìn một người khác không phải con của bà. Thần sắc như vậy khiến Lâm Hành sản sinh ra một loại cảm giác kỳ lạ, không được mẹ mình quý trọng. Cũng chính bởi vì cái cảm giác này, Lâm Hành mới phá lệ nghe lời thuận theo, yêu thích kề cận bên mẹ, nỗ lực thông qua biểu hiện tốt đẹp của mình thay đổi thái độ của mẹ đối với cậu.

Nhưng mà không có đợi được thái độ của mẹ chuyển biến, mẹ liền đột nhiên qua đời.

Đối với Lâm Hành lúc đó tuổi còn nhỏ mà nói, đây không thể nghi ngờ là đả kích ngập đầu. Cậu đắm chìm trong thống khổ, một quãng thời gian rất dài đều không thể tự kiềm chế. Thẳng đến về sau dần dần lớn lên, xem nhiều chuyện, tầm mắt chậm rãi trống trải, mới không tiếp tục vì chuyện này xoắn xuýt.

Không nghĩ tới, chuyện đến nước này biết đến chân tướng lúc trước, thì ra mẹ nhiều năm qua vẫn luôn sầu não uất ức dĩ nhiên là bởi vì nguyên nhân này. Điều này làm cho Lâm Hành sinh ra một loại cảm giác áy náy không thể áp chế, đồng thời cũng càng căm hận nguyên nhân gây ra chuyện này.

Nam Úc Thành nhìn thấu tâm tình Lâm Hành biến hoá, đem Lâm Hành ôm chầm lấy, động viên hôn cậu một cái, nói.

Tiếp tục nói: "Trước khi em xuất thế, vì để cho oán linh thể đạt đến trình độ bão hoà, Cố gia đã từng làm rất nhiều chuyện. Nỗ lực của bọn họ luôn luôn ở trong bóng tối tiến hành, bọn họ không ngừng ở bên cạnh em chế tạo tử vong, thông qua oán khí tích lũy khiến oán linh bên trong cơ thể em từ từ thành thục. Đến đời này của em, tuy rằng bản thân oán linh thể đã cơ bản thỏa mãn điều kiện tỉnh lại, thế nhưng, nếu như muốn triệt để mà kích hoạt oán linh thể, còn cần một điểm mấu chốt."

"Cái điểm này, gọi là "Ý thức"."

Hết

Bạn đang đọc Nam Thành Gió Nổi của Thu Ký Bạch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LongMiêu
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.