Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiệu Trác rời đi

Phiên bản Dịch · 1669 chữ

Cuối cùng cô vẫn quyết định gật đầu, cô cảm thấy, bản thân không có cách nào có thể lừa dối trái tim của mình.

“Được!” Trong lòng Đổng Thiệu Trác mừng như điên, hắn xoa đầu của cô, “Nếu em không thể bỏ được cha mình, vậy được, tôi có thể chờ em, bất luận là bao lâu, cho đến khi cha em không còn là ràng buộc của em nữa.” Sau đó hắn dừng lại nhìn cô, “Tới lúc đó, em nguyện ý đi cùng tôi không?”

An Ninh gật gật đầu theo bản năng, rồi lại lắc đầu, “Thiệu Trác, anh không cần chờ, không cần. Tôi sẽ kết hôn, có lẽ sau khi anh rời đi rất nhanh tôi sẽ yêu người khác, sẽ gả cho người khác, cho nên, không cần chờ.” Cô nói năng có chút lộn xộn. Cô làm sao có thể ích kỷ mà để hắn chờ cô chứ, không lâu sau cô sẽ trở thành cô dâu của người khác, cho nên cô có tư cách gì đây?

“An Ninh, An Ninh em nghe tôi nói.” Đổng Thiệu Trác đỡ lấy bả vai cô, “Mặc kệ em có gả cho người khác hay không, tôi chờ em, em để cho tôi chờ em có được không, chỉ cần em đáp ứng, tôi sẽ luôn chờ em.”

“Không!” Cô lắc đầu, nước mắt rơi xuống không ngừng, “Tôi không cần, tôi căn bản là không cần anh chờ.” Sau đó cô gọi tên hắn, “Thiệu Trác, anh hãy nghe tôi nói, anh nhất định phải hạnh phúc, nhất định phải tìm được một cô gái tốt, một cô gái xinh đẹp lại thiện lương, sẽ không ngang ngược vô lý, cũng sẽ không giận dỗi cãi nhau với anh như tôi. Hai người nhất định phải sống bên nhau thật hạnh phúc, biết chưa?” An Ninh nhìn hắn, nước mắt không kiêng nể gì mà trượt dài bên hai gò má.

“Em chính là tốt nhất.” Đổng Thiệu Trác nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, “Tôi sẽ chờ em.”

“Thiệu Trác!” An Ninh có chút phát hỏa, cô đẩy tay hắn ra lui về sau vài bước, “Anh vì sao còn chưa hiểu, tôi nói tôi phải kết hôn, tôi cũng sắp thành cô dâu của người khác rồi.”

“Ai?” Đổng Thiệu Trác sửng sốt, nhưng lập tức lấy lại tinh thần, “Bạch Dập Thần!”

Hắn có chút kích động đi lên ôm lấy An Ninh, “Cho nên em cùng hắn bàn điều kiện, cho nên em vì cứu tôi lại không tiếc để mình nhảy vào hố lửa, có phải hay không?”

“Không phải!” An Ninh đẩy hắn ra, “Không phải không phải, tôi không vì ai hết, tôi vốn ham phú quý, ham mê danh lợi, cho nên Thiệu Trác, anh nhìn cho rõ ràng, tôi chính là nữ nhân như vậy, tôi căn bản không đáng được yêu!”

“An Ninh!” Đổng Thiệu Trác đột nhiên nâng cao âm lượng, hắn cắt ngang lời cô, “Em làm sao có thể nói mình như vậy. Muốn nói dối liền nói điểm tốt của mình thành ra như vậy, em yêu phú quý? Em mê danh lợi? Nếu là vì những thứ này tôi cũng có thể cho em!”

An Ninh ra sức lắc đầu, giọng nói của cô cũng càng ngày hạ thấp theo từng giọt lệ bên má chảy xuôi xuống, “Thiệu Trác, anh nhất định phải nghe tôi nói, không cần chờ tôi, ngàn vạn lần không cần, anh phải hạnh phúc.” Sau đó cô lau loạn nước mắt trên mặt, “Anh coi như là vì tôi, anh xem, hai người chúng ta, mỗi người đều có thứ bản thân xem là hạnh phúc, vậy anh mang theo hạnh phúc của tôi cùng đi được không, coi như tôi cầu xin anh!” Đôi mắt cô giờ đây như hoa lê đẫm mình trong mưa, khiến trái tim Thiệu Trác như bị một đao đâm vào đau đớn đến chết lặng.

Cuối cùng, hắn vẫn là không lay chuyển được cô, gật gật đầu. Có lẽ đây chính là một ma chú, ở trước mặt cô hắn tựa hồ không bao giờ thắng được.

Thế nhưng lúc này đây, hắn nhất định phải thắng. Cho dù cô không cần, hắn cũng sẽ chờ cô, cho đến một ngày nào đó, cho đến khi cô không còn bất cứ gánh nặng gì, khi đó hắn nhất định sẽ trở về đón cô, cùng cô sống một cuộc sống bình yên giản dị.

Dữ Tử Thành nói, phạm trù sống chết rất rộng. Nắm tay nhau, cùng nhau già đi.

Trên đường trở về, An Ninh vẫn luôn trầm mặc, Bạch Dập Thần vẫn đang hút thuốc, cũng không lên tiếng. Trong không trung ngưng kết thành một loại không khí khiến người ta hít thở không thông.

“Quay đầu, trở về phủ Tư lệnh!” Đột nhiên, Bạch Dập Thần nói với bác tài. An Ninh hoảng hốt một phen, vài giây sau mới lấy lại tinh thần, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Bạch Dập Thần.

Lúc này đã gần đến trưa, vốn đã nói là muốn đưa An Ninh về nhà.

Bạch Dập Thần cũng không nhìn cô, cũng không giải thích gì. Thế nhưng lại không kiên nhẫn dập tắt đầu thuốc, sau đó tựa đầu lên cửa sổ xe.

Xe đi qua quốc lộ vùng ngoại thành, chạy trên đường lớn. Phong cảnh ven đường từ ruộng đồng cũng chuyển sang người đi đường và xe cộ nối đuôi nhau không ngớt.

“Trong lòng Kiều tiểu thư là đang trách tôi?” An Ninh bị hắn bất thình lình hỏi một cái vấn đề như vậy mà chưa kịp chuẩn bị, quay đầu nhìn hắn, suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “An Ninh nào dám, Tư lệnh phải phá lệ khai ân thả Thiệu Trác ra, An Ninh đã vô cùng cảm kích rồi.” Kỳ thật chẳng qua cũng là mấy lời khách sáo, cô quả thật rất cảm kích hắn đã thả Thiệu Trác, nhưng nếu có thể thả ra, liền chứng minh hắn cũng cho rằng Thiệu Trác không có uy hiếp gì với Toại Định, thế nhưng hắn vẫn trục xuất Thiệu Trác ra khỏi nơi này, khiến cho trong lòng An Ninh có chút không thoải mái.

Cho dù phải phòng ngừa tai họa về sau, cũng không đến mức phải tuyệt tình như vậy! Huống hồ hiện tại bọn họ đã biết thân phận của Thiệu Trác rồi, như vậy cho dù hắn còn tiếp tục ở lại Toại Định đi chăng nữa, cũng tuyệt đối không làm ra được chuyện gì. Vì sao lại không thể lưu lại một đường sống?

Bạch Dập Thần đánh giá cô một chút, sau đó lại tựa đầu lên cửa xe, “Nhưng ngữ khí của Kiều tiểu thư, không khiến tôi cảm thấy em không dám.” Trong lời nói của hắn có ý chế giễu rất rõ ràng.

“Bác tài, xin dừng xe một chút.” Tâm tình An Ninh cũng không tốt, lười cùng hắn tranh chấp thêm nữa.

Bác tài nhìn qua sắc mặt của Bạch Dập Thần phía sau, thấy hắn không nói gì, mới tấp xe vào bên đường.

“Nếu Tư lệnh phải về phủ, vậy An Ninh cũng cáo từ trước. Mấy ngày này đã gây phiền phức đến ngài, đại ân đại đức của ngài An Ninh vô cùng cảm kích.” An Ninh gật đầu với hắn, sau đó mở cửa xe ra ngoài.

“Lái xe!” Đợi An Ninh xuống xe rồi, Bạch Dập Thần có chút buồn bực nói với bác tài.

Tiếng động cơ nổ vang, chiếc xe lại tiếp tục đi về phía phủ Tư lệnh. An Ninh chậm rãi đi về hướng ngược lại.

Kỳ thật cô cũng không nói rõ được cảm xúc của mình là như thế nào, cô biết bản thân thật sự rất cảm tạ Bạch Dập Thần, tuy rằng cách làm việc có chút bá đạo, thỉnh thoảng còn có chút tính khí của trẻ con, nhưng chung quy vẫn là một người không tồi. Thế nhưng, nghĩ đến sau này sẽ phải từ biệt với Thiệu Trác, nghĩ đến về sau có thể vĩnh viễn cũng không thấy được hắn, trong lòng lại cảm thấy không còn tư vị.

Mà hết thảy vốn không cần phải quyết tuyệt như vậy, vốn có thể xoay chuyển được đường sống.

Chẳng qua, có lẽ như này cũng không hẳn không tốt. Cho dù Thiệu Trác tiếp tục ở lại Toại Định thì như thế nào? Cho dù bọn họ còn có thể gặp lại thì như thế nào? Bọn họ cuối cùng vẫn là người qua đường, có lẽ rời đi lại là một chuyện tốt, thời gian lâu trí nhớ sẽ tự động xóa đi những ký ức này, khi đó bọn họ sẽ lại có một cuộc sống mới.

An Ninh ngẩng đầu nhìn vào không trung, may mắn, may mắn thời gian bọn họ ở chung chỉ ngắn ngủi như vậy, may mắn tình cảm của bọn họ vẫn chưa đủ sâu! Như vậy, quên đi đứng lên mới không lực bất tòng tâm như vậy.

An Ninh quyết định nói cho cha mình. Kiều Thanh Sơn chỉ thở dài, vỗ bả vai cô với ý vị thâm trường nói: “Đứa nhỏ này, con có thể nghĩ được như vậy là rất tốt, dù sao cha cũng sống nửa đời người rồi, những ngày sau này chỉ có thể tính từng ngày trôi qua, nhưng con lại không như vậy, cuộc đời của con chỉ mới bắt đầu.”

An Ninh cười, “Cha không phải nói phải làm một người luôn giữ chữ tín sao? An Ninh nếu đã đáp ứng rồi, làm sao còn có thể lật lọng?”

“Chữ tín cũng phải xem là có đáng giá hay không a!” Kiều Thanh Sơn thở dài lên lầu trên.

Bạn đang đọc Nếu Có Thể Yêu Anh của Mạc Thượng Hoa Khai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LưuHoaNguyệt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.