Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhẫn của bạn gái

Phiên bản Dịch · 1588 chữ

An Ninh bị lời hắn nói làm cho giật mình, hai má lập tức không tự chủ được mà đỏ ửng lên. Cô không hiểu rốt cuộc đây là cái quy luật gì, tại sao bản thân trước mặt hắn luôn thích đỏ mặt như vậy chứ?

“Tư lệnh đại nhân không phải nói muốn đưa tôi đi đến một nơi sao?” An Ninh nhanh chóng tìm một cái cớ để chuyển chủ đề.

“Đi, đưa em đi, nhưng em không định đổi cách xưng hô thật à?” Bạch Dập Thần thỏa hiệp.

“Vậy phải xem tình hình thế nào đã.” An Ninh giảo hoạt cười bước ra cửa.

Kết quả, hắn đưa cô đến “Trình Ký” – tiệm trang sức lớn nhất Toại Định.

“Tư lệnh lại nhìn trúng vị tiểu mỹ nhân nào rồi?” An Ninh xấu xa trêu ghẹo hắn. Kỳ thật việc hắn nhờ cô chọn trang sức đã không phải là lần đầu tiên nữa rồi, mấy lần trước mời cô đến cũng là giúp hắn chọn trang sức cho mấy vị tiểu thư kia.

“Lần này nhìn trúng không phải là người bình thường, cho nên em chọn cẩn thận một chút.” Hắn cũng cười thần bí.

“Vậy cô ấy thích kiểu dáng gì?” An Ninh cũng không nhiều chuyện, chuyên tâm chọn trang sức.

“Tùy ý em, chọn cái em thích đi!” Hắn không chút để ý nói.

“Ồ!” An Ninh gật đầu, “Vậy lần này chọn cái gì đây?” Hắn bình thường đều tặng dây chuyền hoặc vòng tay, cho tới bây giờ chưa từng thấy hắn tặng nhẫn.

Lần đầu tiên An Ninh chọn đồ mà lại không rõ ý tưởng, chọn một chiếc nhẫn màu tím liền bị hắn không khách khí mà quở trách. Sau đó An Ninh cũng không dám chọn nhẫn nữa, có thể trong lòng hắn, nhẫn mang một ý nghĩa rất đặc thù!

Cho nên khi An Ninh nghe được chữ “Nhẫn” đầy tùy ý từ miệng hắn, cô quả thật đã ngẩn cả người. Tuy rằng trong lòng không biết vì sao đột nhiên dâng lên một trận mất mác, thế nhưng cô vẫn tự động gạt phăng mớ cảm xúc tiêu cực này đi. Cô cũng không muốn để hắn thấy được mình đang ghen.

Bọn họ đều biết tình cảm của đối phương, hơn nữa cũng đã thỏa thuận qua, quan hệ vợ chồng của hai người chỉ là ngoài mặt, cho dù sau khi kết hôn cũng không thể can thiệp đến cuộc sống riêng tư của đối phương. Thế nhưng điều kiện tiên quyết là đối phương cũng không thể quá phận.

Cho nên An Ninh hiểu rõ, bản thân là không thích hắn. Mà hắn cũng tuyệt đối không thể thích cô.

“Vậy thì chọn cái này đi!” An Ninh đi thẳng một đường đến quầy nhẫn, dường như chỉ liếc mắt một cái, cô liền thấy được một chiếc nhẫn đơn giản nhưng lại rất trang nhã. Viên kim cương ở giữa kia mặc dù không đặc biệt lớn, nhưng lại ẩn hiện ánh lam lạnh, khiến người ta vừa nhìn đã yêu.

“Mắt nhìn của phu nhân thật tốt, chiếc nhẫn này là hàng giới hạn của nước Pháp, cả Toại Định hiện nay chỉ có duy nhất một chiếc này. Cái này gọi là “Sao giữa băng tuyết”, thiết kế đơn giản trang nhã nhưng không lỗi thời, mang theo hương vị thuần khiết như băng tuyết. Mà viên ngọc bích ở giữa cũng là trân bảo hiếm có ở sa mạc, mang ánh lam gần với màu băng tuyết.” An Ninh vừa định mở miệng, chị gái bán hàng đã thuần thục lấy nhẫn ra.

An Ninh không thể không bội phục, những người bán hàng này càng ngày càng hiểu được thế nào là nhìn mặt đoán ý mà.

“Vậy cái này đi!” Bạch Dập Thần bước đến gần.

“Tư lệnh đại nhân, thì ra ngài ở đây a!” Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi đi tới. An Ninh biết ông ta, chính là giám đốc của tiệm trang sức này.

“Giám đốc Đàm, xin hỏi ngài tìm Cận Văn nhà chúng ta có chuyện gì không?” Cận Văn là tự của Bạch Dập Thần.

An Ninh thấy thế, nhanh chóng bước lên hai bước nắm chặt lấy cánh tay của Bạch Dập Thần. Giám đốc Đàm này rất đáng ghét, mỗi lần xuất hiện đều là bộ dáng vuốt mông ngựa, thêm Bạch Dập Thần lại là khách quen của nơi này, ông ta mỗi lần đều đến cắt ngang giới thiệu cái này, đề cử cái kia, rõ ràng chính là đang đẩy mạnh tiêu thụ hàng hóa cho mình, còn biến thành lấy lòng.

“Đây không phải là Kiều... phu nhân sao?” Giám đốc thấy An Ninh, ý cười càng đậm hơn bình thường, “Ngọn gió nào mang phu nhân tới đây a!”

An Ninh cười nhạt, sửa cũng thật là nhanh!

Bạch Dập Thần tà mị liếc mắt nhìn An Ninh, sau đó quay sang giám đốc, “Có thể do thời thế mấy hôm nay không tốt lắm, cũng không biết là loại gió nam bắc gì thổi loạn, lại mang được vị phu nhân này thổi tới đây.” Dứt lời, hắn lại cười nhẹ nhìn An Ninh, “Em nói đúng không, Bạch phu nhân?”

An Ninh cười đến sáng lạn, “Đúng vậy đúng vậy, tôi làm sao có thể giống Cận Văn, cho dù không trúng gió cũng tự giác chạy đến đây!”

Giám đốc Đàm là người khôn khéo cỡ nào, vừa nghe liền cảm nhận mùi vị không đúng trong mấy lời này, nhanh chóng hòa giải nói: “Aida, để tôi nói a, hai vị đều là khách quý. Hôm nay hai vị muốn chọn cái gì vậy?”

“A, đúng rồi!” An Ninh đột nhiên hít một hơi như vừa nhớ ra một chuyện gì đó, sau đó thật có lỗi nói, “Aida, vừa rồi đi vội, túi tiền còn để ở trên xe, Cận Văn, hay là anh theo tôi xuống lầu đi lấy lên đây đi!” Nói xong, kéo Bạch Dập Thần đi.

“Aiz!” Giám đốc Đàm lập tức tươi cười, “Một chút việc nhỏ như thế làm sao có thể phiền Tư lệnh và phu nhân tự mình đi chứ? Tôi lập tức phái người mang tới đây là được rồi.”

“Không được a!” An Ninh ra vẻ rất khó xử, “Viên cảnh vệ và tài xế cũng không quen biết với người của ông, bọn họ nhất định sẽ không đưa đâu.”

“Vậy...” Giám đốc Đàm nghĩ một chút liền cười nói, “Vậy tôi đi, tôi đi.” Nói xong liền vội vội vàng vàng chạy xuống lầu dưới.

An Ninh nhẹ nhàng thở ra, “Cuối cùng cũng đuổi ông ta đi được rồi.” Sau đó kéo Bạch Dập Thần tới trước quầy, “Chúng ta mau thanh toán rồi đi đi!”

“Em đúng là tinh quái!” Bạch Dập Thần sớm nhìn ra chút quỷ tâm tư này của cô, xoa đầu cô cười cười.

Sau đó hai người đều xấu hổ mà ngây người tại chỗ.

“Vậy... Vậy nhanh đi tính tiền chiếc nhẫn kia đi!” Bạch Dập Thần hồi phục tinh thần lại đầu tiên.

“A A, đúng vậy đúng vậy!” An Ninh nhanh chóng hòa theo.

“Hình như đường này không phải trở về phủ Tư lệnh a!” Ở trên xe, An Ninh ngượng ngùng liếc Dập Thần, sau đó đành phải chuyển ánh mắt đến ngoài cửa sổ.

“Ai nói cho em là phải về phủ Tư lệnh?” Bạch Dập Thần như đang nói chuyện đương nhiên, “Đi ăn trưa trước.”

“Ồ!” Sức lực An Ninh có chút không đủ, dường như là có chút đói bụng.

Xe dừng trước một quán cơm Tây tên “Bít – tết Danh Điển”. Nơi này đã thuộc vùng ngoại thành, thế nhưng việc buôn bán ở đây luôn khiến người ta phải ghen tỵ. Từ ngoài tiệm đến bãi đỗ xe đã dừng đầy xe, bọn họ tìm một lúc lâu vẫn là không tìm được chỗ đỗ xe.

An Ninh kéo tay áo Bạch Dập Thần, “Hay là, chúng ta đi nơi khác?”

“Yên tâm!” Hắn an yên cười với cô, sau đó nói với tài xế, “Chú Trịnh, phiền chú đưa xe đến nhà Tạ sư trưởng, nói với ông ấy tôi và phu nhân lát nữa sẽ tự mình đến nhà hỏi thăm.”

Nói xong, cười giảo hoạt, kéo An Ninh xuống xe.

Nhìn thấy xe rời đi, An Ninh khó xử đứng tại chỗ, “Cái đó... kỳ thật tôi cảm thấy gọi Kiều tiểu thư hoặc An Ninh vẫn tốt hơn.”

“Nhưng tôi cảm thấy gọi Tư lệnh hoặc Tư lệnh đại nhân một chút cũng không dễ nghe.” Bạch Dập Thần phản lại cô một câu.

An Ninh cúi đầu, “Vậy, Thiếu soái thì thế nào?”

“Kiều An Ninh, em là đang cố ý đi!” Hắn nhịn không được khẽ gõ lên đầu cô một cái, “Biểu hiện trước mặt giám đốc Đàm không phải là rất tốt sao?”

“Đúng vậy! Nhưng hiện tại ông ta đâu có ở đây đâu?” An Ninh cười.

“Vậy có muốn tôi gọi ông ta đến đây không a?”

“Đừng...” An Ninh cố ý nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sau đó còn nghiêm túc nói, “Cũng không phải là không thể.”

“Em đó!” Bạch Dập Thần thật không có biện pháp gì với cô.

Lời Nhắn Chương 14
Cảm ơn mọi người đã đọc chương nha^.^
Bạn đang đọc Nếu Có Thể Yêu Anh của Mạc Thượng Hoa Khai

Truyện Nếu Có Thể Yêu Anh tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LưuHoaNguyệt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.