Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tràng Tu La hằng ngày của Di Sogno

Tiểu thuyết gốc · 2215 chữ

Ngôi nhà nhỏ ven sông Po đầy phong cách Ý lãng mạn. Màu đỏ hòa quyện với sắc trắng và vàng xung quanh đầy tình tứ, nhà của tộc họ Di Sogno như là trở thành trung tâm của cái lãng mạn đó, giống như cái bản chất đầy thơ mộng trong ý nghĩa của dòng họ này - giấc mơ.

Cây cầu Rialto nằm ngay trước cửa khu nhà của cậu, tiếng cười vui liên miên, thỉnh thoảng lại thấy vài con Gondola qua lại.

Đây là Venice, người bản địa gọi với cái tên quen thuộc hơn - Venezia - thành phố của sự lãng mạn, một thành phố nổi cổ xưa đã trải qua hàng ngàn năm, đó cũng chính là quê cha đất tổ của Di Sogno.

Nước biếc trong xanh như màu của những viên ngọc được mài ra rồi nhuộm xuống sông, cậu ở trong nhà, cách rất xa mà vẫn nghe thấy rõ tiếng nước hất lên. Bắc Venezia đang tràn ngập trong lãng mạn kể từ khi vừa mở mắt…

Vento rất nhỏ tuổi, theo thời cổ thì chắc cũng chỉ tầm sáu, bảy tuổi nhưng thật ra cậu cũng đã mười lăm theo lối chia tuổi mới của thời Tinh Tế. Cậu có một gương mặt đúng chất soái ca tí hon, là một cậu nhóc đáng yêu nhưng cũng mang theo một chút mạnh mẽ cá tính. Cặp mắt đào hoa rất sắc, hơi câu lên, bộc lộ một vẻ đẹp cổ điển lại đầy chất lãng mạn của người Ý. Thần thái của cậu sáng láng, trong con mắt sáng ngời chất chứa cả một vầng trí tuệ, lại mang đôi ba nét nghịch ngợm và thong dong.

Mái tóc của cậu có màu nâu đen, để theo kiểu Military Fade của quân đội, vuốt ngược lên lại mang theo một vẻ mạnh mẽ khó tả. Vẻ đẹp của cậu chính là như vậy.

‘Cạch!’ - Tiếng ly đặt lên bàn. Vento quay đầu lại, đôi mắt đen bóng sâu hút nhìn ly sữa, tuy mặt không chút cảm xúc nhưng cả người lại tản ra một sự ghét bỏ nồng đậm.

Người đứng trước mặt cậu là người giám hộ của cậu, anh bây giờ đã 57, và nếu là tuổi cổ thì cũng đã 27, gần 30 rồi. Mái tóc đen ngắn kiểu quân đội cổ Military Fade giống y hệt của Vento, lại để mái hơi dài, vuốt lệch sang bên phải, làm nổi bật khuôn mặt đa tình anh tuấn khiến người ta ngắc ngoải. Con mắt đào hoa màu nâu sâu hút đặc trưng của người Ý sắc bén như một Ngọa Long. Cả người cao hơn hai mét, cơ bắp hoàn mỹ không cù kết lại mang theo một loại mỹ cảm lực lượng đầy độc đáo. Khí chất của anh lại nghiêm cẩn lại điển nhã, tùy ý mà cao ngạo, đi đứng chỉnh tề rồi lại không mất vẻ ung dung.

Là một người Ý xứ Venice, anh còn có một nét lãng mạn tình tứ khó tả làm người không rời nổi mắt, vừa nhìn thì đã biết là một quân nhân lão luyện tài hoa.

“Bố già, tôi không muốn uống, anh có thể để nó ra chỗ khác hộ tôi được không vậy?!!!”

Rầm!

“Nhóc con, chán sống rồi phải không, đây là tâm ý của người ta đấy, sao em có thể tự gọi mình là một người đàn ông Ý khi từ chối thiện tâm của một người phụ nữ xinh đẹp cơ chứ. Em thật là quá tồi mà!” Nuvole cho một quả thiết quyền lên đỉnh đầu cậu, trợn ngược mắt nói.

Cậu ôm đầu, miệng méo xẹp, lẩm bẩm lầu bầu: “Tôi không muốn uống nó đấy, vừa nhìn thấy nó là tôi chán ngấy rồi. Với cả đâu ra đàn ông phụ nữ nào ở đây chứ, bà chị người Nga đó rõ ràng là đang cười nhạo tôi mới đúng...” Với cả bố già, đó chính là thiết quyền của anh đấy, đánh tôi quen rồi thật sự không sợ đánh ra mạng người à?

“Hừm! Đâu ra! Cô nhóc đó nói có lý mới đúng chứ. Em rất lùn nên mới cần bồi bổ thêm, nếu không thì mai sau thử hỏi làm sao kén vợ được mà còn không chịu uống, có khi ngay cả tình nhân em có lẽ còn chẳng có huống chi là vợ. Thành chú cô sinh đấy! Đàn ông Ý mà chú cô sinh, em có thấy mình mất mặt không?”

Cậu gân cổ lên cãi lại: ”Sao có thể chứ! Tôi đây đẹp trai ngời ngời, còn năng lực của tôi thì người ta thúc chín con ngựa cũng đuổi không kịp. Vika mới nói lung tung, tôi là có tướng sát gái đấy!”

“Hửm?! Tướng sát gái? Sao tôi chưa từng thấy? Em chứng minh cho tôi thử xem nào.”

Cậu ôm tay, khuôn mặt nhỏ quay sang chỗ khác, cổ nghểnh lên vẻ tự hào: “Bố già, là anh nói đấy nhá! Vậy tôi đây cố mà giải thích cho anh vậy.”

“Hai tháng trước Maria nhà bên mời tôi sang nhà cô ấy chơi, chúng tôi đã nói chuyện với nhau rất vui vẻ, cô ấy còn hẹn nhau hôm nào đi thêm lần hát nữa. Ba tuần trước, Anna rủ tôi cùng đi du Gondola đến lâu đài Rezzonico, cô ấy còn đi cùng tôi vào trong nhà thờ cầu nguyện, cô ấy rất thích tôi đấy. Ngày hôm qua Velia cũng nhận lời mời đi ăn Spaghetti, chúng tôi cũng đã nói trời đất đông tây về ẩm thực và vô cùng hợp cạ. Thế nên anh nói thử xem nào, đây có phải là tướng sát gái không chứ!”

Nuvole nghe xong lời nói đầy đắc ý của Vento, bĩu môi cười khinh khỉnh: “Thế mà em cũng dám nói là tướng sát gái. Maria nhà người ta là do hôm trước tôi nhờ trông nom em, để em đỡ làm ra mấy cái chuyện khiến tôi đau đầu. Anna còn lớn hơn em 3 tuổi đấy, cô bé đối với em cùng lắm là tình thương của chị thôi, tình nhân gì ở đây. Còn Velia, em không thấy hôm trước người ta đã có bạn trai rồi sao, bạn trai cô gái nhỏ tuy bằng tuổi em nhưng người ta còn người lớn hơn em nhiều đấy.”

Cậu nghe xong như bị sét đánh ngang tai, đùng đùng đoàng đoàng vang dồi dội. Bố già sẽ không nói dối, cũng chưa bao giờ lừa cậu, lời nào bố già nói cũng đều chính xác nên cậu tin tưởng không chút nghi ngờ. Bây giờ, cậu đã cứng đơ người ở đó, miệng như có vật thể trắng bay ra, môi lại hơi giật giật mấp máy: ”Sao… sao có thể chứ.”

“Nhóc con, trên đời không có gì là không thể, em chấp nhận đi. Ván này, em thua rồi!” Anh nói xong, cười tủm tỉm như một con cáo già, mặt đầy giảo hoạt.

Thật ra chẳng có ván gì ở đây, cũng chẳng có cá cược gì trước đó, nhưng hai người lại ăn ý ngầm đối chọi lẫn nhau, hòng so xem người nào trội hơn về tất cả các phương diện, và mỗi một lần thắng thì người đó có thể cười nhạo người kia một khoảng thời gian rất lâu, lâu đến nỗi người đó hết hứng trêu chọc mới thôi.

Thế nên khi cậu hồi thần lại, phồng má lên tức giận rồi cố sức gắng gượng nhằm kéo luôn bố già nhà mình xuống nước: “Bố già, anh cũng đừng đắc ý quá sớm, anh đến tuổi này rồi mà ngay cả mảnh tình vắt vai còn chẳng có thì có tư cách gì mà cười nhạo tôi! Anh có phải là đã quá mâu thuẫn rồi hay không vậy?!”

Tiếng cười của Nuvole chợt im bặt, bị Vento chọc trúng nỗi đau, mặt thẹn đỏ văng thiết quyền ra: “Hửm! Nhóc con! Em cánh cứng rồi đúng không?! Dám nói bố già của em như thế, em chán sống thật rồi!!!”

Cậu cười nhạo, nhảy phắt lên trên bàn, miệng lại hét to không biết sống chết đổ thêm dầu vào lửa: “Ha ha, bố già, tôi đây đâu phải là chán sống, là anh trêu chọc tôi trước thôi! Anh không chỉ không có mảnh tình vắt vai mà ngay cả tay phụ nữ anh cũng chưa từng nắm ấy, anh còn không biết xấu hổ mà nói tôi!”

“Hoắc! Nhóc con, em cảm thấy thế nào? Em nói ra câu đó xong không thấy mình cũng mất mặt hay sao?! Là do chính em khơi mào đấy!!!” Mặt mày anh biến thành dữ tợn, thẹn quá hóa giận mà đấm rầm hai quả thiết quyền đen sì xuống bàn.

Rầm!

Cả hai người bỗng nhiên cứng đờ nhìn xuống cái bàn. Cái bàn giờ phút này đã vỡ ra thành vụn phấn, vỡ rất hoàn toàn. Hai kẻ gây chuyện bỗng nhiên cảm thấy như có một cơn gió lạnh buốt, sởn gai óc thổi quét qua toàn thân.

Phạch! Phạch! Phạch! Phạch!

Là tiếng quần áo bay! Nuvole và Vento quay đầu lại, nhìn thấy một khuôn mặt đen như đáy nồi...

“...”

Nicoletta Di Sogno, đó là tên của chị cả. Năm đó, khi chị cả nhận được cái tên này, chị cả đã vui sướng vô cùng. Nhưng bây giờ, chị cả thật sự không hiểu! Thật sự không hiểu! Tại sao năm đó mình lại đi theo hai kẻ vừa trẻ trâu vừa hâm hâm dở dở ương ương lại còn hay phá phách như thế này chứ?! Mình bị lừa đảo à? Mừng vì “mua” một “tặng” một nhưng khi “dùng” rồi mới biết chẳng ra gì, lại còn hay lười biếng trốn việc, trốn tội phá phách... Thật là quá đáng mà!!!

“Hai! Người!” - Chị cả gằn từng chữ, bờ vai run run, mặt sầm lại, càng nghĩ càng tức, càng nghĩ mặt càng không nhìn ra màu trắng ở đâu, gân xanh trên tay đã nhảy lên thình thịch từ khi nào rồi!

“Ực!” Cả hai người cùng lúc nuốt một ngụm nước bọt, đây chính là thời khắc sinh tử không có đường lui! Một người công lực thâm hậu, nói với mình là mọi chuyện vẫn còn rất ổn, có thể khống chế được, nhưng người còn lại hiển nhiên cũng chỉ là kẻ tay mơ, chịu được vài phút huy hoàng là cùng.

Vento đổ mồ hôi lạnh xuống, hai mắt đăm đăm trừng ra, chính là đã sợ hãi đến tột độ. Nuvole tuy đỡ hơn nhiều nhưng cũng không phải quá tốt, mồ hôi của anh tuôn ra như mưa, cả người ướt đẫm, giọng nói của anh lại run lên như cầy sấy, thử mở miệng nói:

“Ni... Nico.”

Nicoletta ngửa mặt, con mắt sắc lẹm ngước hai kẻ phá hoại, miệng nhếch lên, cười như không cười trông còn kinh tủng hơn cả Slender Man.

“Ha hả...”

“A!” Đáy mắt Vento co rụt, miệng mở ra há hốc, sợ hãi quá độ, mắt trợn ngược lên hiển nhiên là đã ngất.

Nuvole thì vẫn còn ôm tâm lý may mắn, thử mở miệng nhằm cứu vớt chính mình:

“Nico, cha biết sai rồi!”

Nicoletta cười lạnh: “Ha hả...”

“Nico! Lần sau cha sẽ không làm thế nữa! Không! Không có lần sau nữa đâu!!!”

Nicoletta cho anh một ánh mắt không chút tin tưởng, quay ngoắt đầu đi, miệng nhếch lên, lời nói nhả ra như lời ác quỷ: “Tuần này hai vị vẫn nên ở nhà ăn cơm đi, con đã chuẩn bị hết nguyên liệu nấu ăn rồi đấy, đảm bảo “bao ăn không đói”.”

Người anh cứng đờ lại, miệng run cầm cập. “Bao no không đói”? Đó chính là Địa Ngục đấy, anh còn chưa muốn làm Quỷ!

Trơ mắt nhìn Nico của anh đi qua người anh rồi mở một hộp sữa ra, túm lấy cổ áo của Vento dậy và cưỡng chế đút cho cậu, miệng anh há hốc tạm thời mất chức năng khép lại, giờ phút này anh đã không còn tâm tình gì đi cười nhạo nhóc con không chịu uống sữa. Anh chỉ cảm thấy cả người lạnh buốt, giống như vận mệnh của anh rồi thể nào thì cũng sẽ giống y hệt như vận mệnh của cậu mà thôi.

Không phải đâu! Sẽ chết đấy! Sẽ chết thật đấy! Anh còn chưa sống đủ! Anh muốn…

Nicoletta vừa bước ra một bước nhỏ rồi nghĩ đến cái gì đó và nhanh chóng thu lại, tay gõ gõ đầu ra vẻ ta đây hay quên rồi nhả những câu ám ảnh của chúa Quỷ mà một khi nói ra, Nuvole không dám cãi lại: “À đúng rồi! Nếu tối nay cha trốn, con sẽ đập nát hết tủ bình gốm yêu quý của cha đấy. Nhờ cha nhắn với Ven luôn, nếu nó trốn thì con cũng sẽ không tha cho cái phòng súng cổ yêu quý của nó đâu.”

... trốn…

Không phải đâu! Tuyệt tình đến vậy sao?!!!

Bạn đang đọc Ngàn Năm Địa Cầu sáng tác bởi BăngLạcNhậpHọa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BăngLạcNhậpHọa
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.