Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mẹ

Tiểu thuyết gốc · 1788 chữ

Cậu sững sờ ngay tại chỗ, một nỗi bi rống đau đớn bỏng cháy tâm can cậu.

Người mẹ này, chị ấy trả lời quá dứt khoát, không chút lưỡng lự, con mắt không để dành chút ánh sáng cho hy vọng sống.

Nhưng cậu lại không hiểu, cậu thật sự rất không hiểu, chị ấy không phải là còn có một đứa con sao? Chẳng lẽ chị ấy lại không muốn ở cùng với con mình ư? Tại sao chị ấy không muốn thoát khỏi nơi này?

Ngực cậu thực sự rất khó chịu, như có máu ứ đọng ở bên trong không cách nào phun ra cho khỏa khuây được.

Cả tối hôm nay, cậu đã trải qua không biết bao nhiêu lần làm cậu cảm xúc phập phồng, nhưng mà cảnh tượng trước mắt này thì cảm xúc phập phồng đâu thể nào hình dung nổi? Cậu đã mất đi mọi bình tĩnh và suy nghĩ, khuôn mặt tràn đầy vẻ vô thố, ngực như bị từng cơn, từng cơn xé toác.

Cậu không hiểu tại sao người mẹ này lại lựa chọn như vậy, như không hiểu cái đau đớn bi thương trong lòng ngực cậu đến từ nơi nào, giống như cậu cũng đã từng rơi vào hoàn cảnh này.

Nhưng cảm xúc đó mỗi khi lý trí cậu ý thức được thì lại lướt qua rất nhanh chóng như muốn trốn tránh, rất giống một trận gió vội thoảng qua không thể nào bắt lấy. Nó vô thanh, vô hình, nó lửng lơ, chập chờn, tim cồn cào như là bị bóp méo, rách nát và tuyệt vọng.

Cậu đoán, đó chính là cảm xúc của cậu trong luồng ký ức đã bị đánh mất về người mẹ đã quá cố. Cũng giống như người mẹ trước mắt này, đau đớn như ứ lại, rồi sắp tràn ra bên ngoài.

Cậu rất muốn biết tại sao, rồi khi tự chủ được thì cậu ý thức được rằng mình đã hỏi ra ngoài miệng.

Chị ấy ngẩng mặt lên, trên khuôn mặt rách nát nở một nụ cười tươi rói không bám một chút tạp chất, như là một vầng minh nguyệt lạnh lẽo lại hết sức dịu dàng trong vắt. Chị ấy nhẹ nhàng mở miệng khẽ ngâm nga:

“Cây khô chưa dễ mọc chồi

Bác mẹ chưa dễ ở đời với ta

Non sông bao tuổi mà già

Bởi vì sương tuyết,... bởi vì sương tuyết hoá ra bạc đầu

À ơi...

Ngậm đắng nuốt cay, thương thay lòng mẹ

Bên ướt mẹ nằm, bên ráo chứ con lăn

Con ăn con ngủ thì mẹ đỡ băn khoăn

Khi con trở trời hơi gió, mẹ chẳng an tâm chút nào

À ơi…

Làm trai đứng ở trên đời

Sao cho xứng đáng…, sao cho xứng đáng giống nòi nhà ta

Ghi vai gánh vác sơn hà

Sao cho tỏ mặt…, sao cho tỏ mặt mới là trượng phu

À ơi…”

Cậu cúi gằm mặt xuống, mái tóc che khuất những cảm xúc trên mặt cậu, cho đến khi tiếng ngâm nga đó im bặt, cậu cũng không ngẩng đầu lên.

Chị ấy hát xong, con mắt quay về phía cậu, dùng một giọng dịu dàng nói:

“Đây là khúc hát Việt cổ của ông cha tôi truyền lại, cậu bé, tôi hát tiếng thông dụng, cậu nghe hiểu không? Tôi có thể làm bất cứ điều gì cho con tôi, nhưng bây giờ lại chỉ có thể tạm thời ở nơi này, và như thế thì con tôi mới có thể sống sót. Rời khỏi nơi này, mất tôi, nó không thể nào sống nổi.”

Cậu nghẹn họng, rất lâu mới mở được miệng: “Chị cũng có thể cùng tôi mang con chị rời khỏi nơi này, sao chị không bỏ trốn với tôi chứ? Chị cam tâm để con chị và chị ở lại đây sao?”

Bà mẹ mỉm cười, trong mắt lại mang bi thương ngẩng đầu, nhìn lên cái đỉnh lồng sắt cách chị ấy chỉ hơn hai mét:

“Không cam tâm, tất nhiên là không cam tâm. Nhưng tôi không còn cách nào khác. Sự sống của con tôi đã gắn liền với tôi bởi lời nguyền rủa của bọn chúng, tôi ở lại nơi này chỉ để giữ tánh mạng cho con tôi mà thôi.”

“Con tôi và tôi, cũng chỉ có thể để một người sống sót, tôi thà để con tôi sống thay cái thân tàn tạ này của tôi, còn hơn là sống cho bản thân mình. Nếu tôi chết, con tôi sẽ sống, nhưng nếu con tôi chết, tôi cũng sẽ chết theo, vì tôi cũng rất muốn chết. Cậu để ý rồi chứ, tuy tôi giống với tất cả những người ở đây, đều rất muốn chết, nhưng nếu bây giờ chết đi, bọn chúng có thể làm bất cứ điều gì với con tôi cho nên bây giờ tôi vẫn chưa thể chết được...”

Nếu một con người quyết tâm tìm đến cái chết, thì họ sẽ có thể vứt bỏ mọi thứ. Chị ấy tuy còn vướng bận, lo lắng cho đứa con của mình, nhưng do những tâm tình từ tận đáy lòng, cộng hưởng với niềm yêu con tha thiết, chị ấy muốn tự tử để giải thoát cho mình, và cũng để giải thoát cho con, không có lực hút nào có thể kéo chị ấy lại khỏi cái vực sâu tối tăm như cái lao tù này.

Cậu nhổm người lên, gằn từng chữ với chị ấy: “Chị, tôi hiểu chị đang định nói gì với tôi. Tôi là người trong quân đội, chúng tôi ở ngoài kia có một quân hạm cấp bậc Đại tướng. Tôi hứa rằng tôi sẽ giải quyết bằng được những tên này.”

“Tuy là cái lời nguyền rủa mà chị nói thì tôi không thể nào giúp được gì, chắc đối với chị thì nó cũng không cần thiết, và chị cũng không muốn. Nhưng tôi có thể giúp được con chị, tôi hiểu hoàn cảnh của nó hơn bất kỳ ai khác vì tôi cũng đã từng rơi vào trường hợp như vậy, mặc dù tôi vẫn chưa thể nhớ ra. Và nếu chị muốn tôi nuôi nó thì tôi cũng sẵn lòng đi làm...”

Cậu cuối cùng cũng không thể nào kiên định được, đó chính là lựa chọn của chị ấy, Đối với chị ấy, chết mới là giải thoát, cậu không muốn nhìn một người mẹ bị hành hạ đau đớn đến vậy mặc dù đó không phải là mẹ mình.

Chị ấy ngẩng mặt lên, cảm xúc đọng lại thành từng giọt long lanh. Chị ấy khóc, nhưng khóc trong sự hân hoan vui sướng, như tâm nguyện cuối đời của một con người sắp được thỏa mãn.

Chị ấy vui mừng khi được hứa, cho dù cậu vẫn chỉ là một đứa bé, cho dù tuổi cậu không hơn tuổi con gái chị ấy bao nhiêu. Người phụ nữ này đã quá tuyệt vọng, đến nỗi đã bắt đầu đánh cuộc vào cọng rơm cuối cùng.

Chị ấy nghẹn ngào khóc không ra tiếng, môi mấp máy, không tiếng động nói: ‘Cảm ơn cậu’...

* Một đàn A Băng đi ngang qua *

Cậu gập người lại, ôm đùi, chôn mặt xuống đầu gối, cậu cảm thấy bất lực và giận dữ. Cậu giận dữ vì mình đã vô dụng đến nỗi không thể nào giúp được người khác, dù cho hiện trạng và vấn đề bày ra ngay trước mắt cậu.

Tiếng chân lộc cộc đi lại vang lên, tuy rất nhỏ nhưng trong cái không gian chỉ nghe thấy tiếng hít thở của cậu này lại phá lệ rõ ràng, nó to như tiếng chuông báo động đang đập từng trận liên hồi trong lòng cậu.

Cậu nhảy người lên trên nóc, nhắm mắt lại, hô hấp thật chậm, cố ý lắng nghe âm thanh phía dưới.

Trực giác của cậu là một thứ thần kỳ, cậu đôi khi ví nó còn nhạy hơn cả cái máy radar mà bố già thường đưa cậu, và nó cũng chưa bao giờ làm lỗi.

Trực giác của cậu nói với cậu, người phía dưới là một kẻ rất nguy hiểm, ít nhất là bây giờ cậu còn chưa đối phó được. Và nó cũng nói với cậu rằng cậu không được nhìn xuống dưới, cậu cũng nghĩ là không nên nhìn xuống, vì đối với kẻ mạnh, họ rất nhạy cảm với cái nhìn của người khác, họ cũng sẽ rất dễ phát hiện là ai đang nhìn mình dù chỉ là trong giây lát thoáng qua.

Cậu lắng tai nghe âm thanh. Đó chính là một tiếng giày trầm đục, nặng nề. Cậu đoán, người này là một người đàn ông trưởng thành, cao khoảng một mét tám, mét chín, nặng khoảng tạ. Nghe tiếng đế giày dẫm xuống dứt khoát, chỉn chu, thẳng tắp và có quy luật, gã ta hẳn là rất giỏi võ, và tiếng bước rất giống với tiếng bước đi của quân nhân.

Nhưng cậu nghĩ, gã ta chắc cũng không phải quân nhân, vì khi gã ta bước vào đây, tuy tiếng rất nhỏ nhưng lại không mang chút kiêng kị, như là một con hổ tàn bạo đang thị thực lãnh thổ của mình, xem có dấu vết của con mồi hay kẻ lạ đang xâm lấn hay không.

Khi tiếng chân bước đi xa, cậu cũng không dám thở mạnh, vẫn cứ nhắm mắt lại.

Quả nhiên, đằng sau cánh cửa lại truyền đến tiếng bước chân của người đó. Gã ta nhìn kỹ một lượt xung quanh nhưng không phát hiện gì. Cậu nghe thấy tiếng người kia như là đang nghi ngờ mà khẽ rên tiếng mũi.

Giọng khá trong, tuổi cũng không lớn, cũng chỉ tầm khoảng tuổi của bố già, ngoại hình chắc cũng chỉ tầm hai mấy thời cổ.

Người kia lại đi, cậu định buông tay, nhưng chuông cảnh báo trong lòng lại vang lên, cậu lại dừng lại động tác của mình ngay tức khắc, người không nhúc nhích dù chỉ là một chút.

Cậu thật ra không hiểu ra sao, nhưng lại rất tin tưởng vào trực giác của mình, vì nhờ cái trực giác này mà cậu đã có thể tránh được rất nhiều nguy hiểm, kể cả khi là cửu tử nhất sinh.

Rồi một lần nữa, trực giác của cậu đã không phụ cậu, vì người kia lại quay lại. Như là hai lần vừa rồi gã ta quay lại cũng chỉ để giăng bẫy mà thôi, còn đây mới là lúc để thu lưới...

Bạn đang đọc Ngàn Năm Địa Cầu sáng tác bởi BăngLạcNhậpHọa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BăngLạcNhậpHọa
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.