Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thăm dò

Tiểu thuyết gốc · 2452 chữ

Gã ta nhếch miệng lên cười khặc khặc, tay sờ cằm: “Tao tưởng mày chỉ là một con chuột con nho nhỏ, nhưng ai ngờ mày lại là một con nhím con đấy, mày cũng miễn cưỡng phù hợp ăn uống của tao. Hãy cầu nguyện rằng mày chơi được với tao lâu hơn một chút, đừng chết quá nhanh…”

Vento dùng hình thái Ma Quỷ • Công Tước Valefor bắn vào người mình để khôi phục vết thương. Thật ra bây giờ cậu mới khôi phục không phải là cậu không muốn, mà là hoàn cảnh không cho phép. Cậu không muốn vừa lên sàn ba giây đã phải đi lãnh cơm hộp, thế nên qua một lượt, cậu mới có thể dành ra chút thời gian để khôi phục lại phần phổi của mình.

Nhưng thật ra cậu không thích khôi phục bằng khẩu súng của mình chút nào, vì sau hai ngày kể từ khi cậu dùng khẩu súng này thì Duy Năng của cậu sẽ suy yếu trong một khoảng thời gian. Với vết thương phần phổi thì cậu nghĩ rằng cũng phải mất gần một tháng để khôi phục, nếu thêm dược vật bên ngoài giảm áp lực cho Duy Năng chữa trị của cậu thì chắc cũng chỉ cần nửa tháng mà thôi.

Gã ta nhìn thấy cậu tự bắn vào người rồi không có việc gì thì sửng sốt một chút, tiếp sau đó, gã ta cười với vẻ vô cùng khoái trá: “Khặc! Khặc! Khặc! Thằng nhóc thú vị, tao thích mày rồi đấy, mày có lẽ là người có thể đem cho tao lạc thú, còn lạc thú hơn cả tiếng khóc của mấy con khỉ không chút đặc biệt tiến hóa rồi tự xưng con người kia đấy! Ha hả ha hả…!”

Vento chạy chậm về phía gã ta. Mặt không chút cảm xúc cầm lấy chủy thủ, cậu liên tiếp cầm ngược chủy thủ chém ngược.

Gã ta cười ha hả, liên tục lùi về phía sau để né tránh, trên mặt lại tràn đầy khinh thường. Rất hiển nhiên, gã ta chỉ coi những cú đánh đó chính là những trò tiêu khiển, thậm chí gã ta còn chẳng thèm đánh trả.

“Đúng vậy, đúng vậy, chính là thế này, mày phải liên tục chém tao, như thế mới là bé ngoan chứ.”

Gã ta đang khinh thường cậu, nhưng cậu lại không để ý đến thái độ đó, bỏ hết mọi thứ ngoài tai, vì cậu không muốn thái độ đó ảnh hưởng đến cảm xúc khi chiến đấu. Nhưng nếu cậu trở nên xúc động trong khi chiến đấu, đầu óc cậu rất có thể sẽ nóng lên và làm việc theo cảm tính.

Cậu biết tầm quan trọng của một cái đầu lạnh, cũng biết hậu quả khi đánh mất lý trí. Để biết điều đó là quan trọng, cậu đã bị bố già nhà mình ném vào một ổ cướp và bị đánh suýt chết khi xông ra và nhìn thấy bọn chúng đang đánh đập một cô gái.

Cậu đã ngã một vố đau vì lần đó, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng! Cậu không muốn lặp lại sai lầm của mình một lần nữa, vì đối với cậu, đó chính là một điều hết sức ngu xuẩn.

Gã ta thấy cậu không nói lời nào, như là nhàm chán hỏi một câu: “Sao mày không nói? Nói vài câu đi chứ! Mày sao lại thành một kẻ nhàm chán rồi?!...”

Ngoại giới không ảnh hưởng đến cậu, tay chém đều theo tiết tấu, nhưng cậu vẫn chưa có ý định chế địch, vì cậu biết, điều đó bây giờ là không có khả năng làm được. Điều mà cậu làm được chính là bo bo giữ mình, tìm điểm yếu của gã ta rồi cho gã ta K.O.

Càng lúc, gã ta càng cảm nhận được tiết tấu đều đều của cậu, như là đang cố đọc nốt một quyển sách với cốt truyện tẻ ngắt, cách hành văn chẳng có gì mới lạ, và nghe một giọng văn buồn ngủ ngao ngán.

Gã ta ngáp một cái, không chặn đánh nữa, lấy thanh chủy thủ cầm ngược lại, xông về phía cậu!

Gã ta cầm thanh chủy thủ, vừa đánh, vừa chửi rủa:

“Thứ đồ vật này! Sao mày lại biến thành vô dụng rồi?! Mày cũng chỉ được đến đấy thôi sao?! Thằng nhóc ba tuổi còn khá hơn mày đấy! Mày làm như là mày sắp đói chết đến nơi rồi ấy! Có cần tao cho mấy phát đao vào mặt để mày tỉnh táo lên không?!!!” Gã ta nói xong, liên tục xoay chủy thủ dồn dập, lực mạnh như là một con nai sừng tấm đang bị tức điên.

Giữa chủy thủ và chủy thủ, lóe ra những tia lửa vàng, hai sắt chạm nhau, phát những âm thanh két két rùng rợn, như là móng tay sắc nhọn của Oán Nữ cào xuống mặt bàn, tạo ra những vết ngấn ghê người. Cậu có thể cảm nhận được, khi tay cậu chạm vào chủy thủ của gã ta, tay của cậu đã biến tê rần.

Gã ta tấn công không chút sơ hở, dồn dập liên hồi. Cậu lấy chân đá xuống đùi gối gã ta, nhưng lại bị gã ta tránh được. Không chỉ thế, gã ta còn trả lại cho cậu một cú húc.

Mắt cậu hơi sáng lên, lợi dụng thân hình nho nhỏ của mình cầm lấy đầu của gã ta, ưỡn người lên trên. Cậu xoay người giữa không trung, lợi dụng quán tính dìm người mình xuống định dùng chủy thủ làm thương gã ta.

Gã ta biết được ý định của cậu, người ngửa ra sau, một tay chống sàn, tay còn lại thì thọc lên trời.

Cậu mở to mắt, thầm mắng một tiếng ‘Kẻ điên!’. Vì với góc độ này, cậu có thể thọc chết gã ta, nhưng nếu cậu thọc thì cậu cũng sẽ bị thọc. Nhưng rồi cậu cũng không né tránh, bởi vì cậu cũng điên không kém!

Cậu lấy chủy thủ thử gạt chủy thủ của gã ta ra một bên, tỷ lệ gạt thành công là 50 - 50 tùy theo ý định của gã ta, nhưng rất hiển nhiên là gã ta muốn biến trận đấu này trở nên thú vị nên gã ta thuận theo ý cậu, tay còn lại của cậu móc khẩu Ma Quỷ của mình, bắn xuống dưới.

Khi viên đạn chạm vào gã ta, người gã ta rõ ràng đã Khí Hóa, viên đạn xuyên qua mà cơ thể không chút sứt mẻ, còn người cậu xuyên qua phần cơ thể đã Hóa Khí của gã ta rồi đáp xuống đất.

Cậu cũng không bất ngờ về việc Duy Cụ của cậu bây giờ không có tác dụng, cậu chỉ thử xem Duy Cụ của cậu có thể đối phó được với gã ta hay không mà thôi. Điều làm cậu ngoài ý muốn nhất chính là tuy cậu đã tìm ra điểm yếu trong Duy Năng của gã ta, nhưng cậu không thể làm gì được dù biết rõ.

Khẩu Ma Quỷ trong tay đã trở về trạng thái thường với hình dạng súng đồ chơi vì duy trì Valefor rất tốn Duy Năng. Cậu bóp cò súng, Duy Năng được Cụ Hiện thành đạn bắn nhanh ra ngoài. Gã ta phi thân lao lại đây, chủy thủ trong tay vung lên, chĩa vào mũi đạn làm đạn hơi chếch khỏi quỹ đạo, vừa vặn lệch khỏi khoảng cách có thể làm gã ta bị thương.

Cậu cúi người xuống, né tránh đòn hiểm của gã ta, lại lợi dụng thân hình nho nhỏ của mình, linh hoạt như một con thỏ nhảy tới nhảy lui luồn lách qua khe hở, nhưng cứ qua một vòng là lại bị đấm cho một cái rách mặt, hoặc là bị dao khứa ứa máu, làm cho cậu đến bây giờ vô cùng chật vật, cả người nhuộm đỏ, nhưng cậu cũng không quan tâm.

Sở dĩ cậu không quan tâm là vì bây giờ cậu không còn đầu óc nào để lo việc mình có bị thương hay không, chất xám của cậu bây giờ đang điên cuồng vận chuyển chỉ để ứng đối với đòn đánh của gã ta và nghĩ kế sách.

Có hai cách để giải quyết tên đối thủ khó đối phó này. Thứ nhất chính là khi gã ta chưa kịp Khí Hóa, cho gã ta một đòn chí mạng. Hoặc là cậu khiêu khích gã ta, làm gã ta không dùng Khí Hóa.

Điều thứ nhất thì cậu không thể làm. Không phải cậu sợ hãi giết người, nếu sợ hãi thì vừa lúc nãy trên boong, cậu đã không thể giết được tên lính đánh thuê kia rồi thay đổi dung mạo.

Vốn dĩ cậu không muốn giết gã ta vì cậu nghĩ với một kẻ biến thái như gã ta thì xác suất là tên biến thái chuyên đi giết trẻ em kia là vô cùng cao. Nếu gã ta chính là tên đó thì cậu muốn gã ta sống và phải trả giá cho những gì mình đã làm. Vì đôi khi, sống mới là sự trừng phạt tàn khốc nhất.

Tuy nhiên, nếu không còn cách nào nữa, cậu sẽ giết gã ta, vì giết người sẽ dễ dàng hơn đánh bại người rất nhiều, và cậu cũng có đủ tự tin cho gã ta một phát chết ngay tức khắc chứ không cần mất thời gian với gã ta như thế này.

Còn về cách thứ hai thì cậu nghĩ nó không quá thực tế, bởi vì người trước mặt tuy là một kẻ ngạo mạn nhưng không phải một kẻ ngu đần. Gã ta là người có tư bản để tự ngạo nên mới đùa bỡn cậu, mà để tự ngạo thì hiếm khi có người có đầu óc như heo (trừ phi trong mấy truyện não tàn)...

Cả hai cách đều không thể vẹn cả đôi đường, cậu lâm vào trong tiến thoái lưỡng nan. Cậu muốn tìm một cách vừa không làm gã ta mất mạng, vừa đảm bảo được không làm lan đến những người ở bên trong kia.

Cậu chống tay xuống, người trồng cây chuối hất lên, chân đá hai phát vào người đó, rồi lấy tay bắn một phát, viên đạn xuyên qua tạo ra những đoàn khí tán xung quanh.

Mắt cậu khẽ sáng lên.

Có!

Mọi người đều biết, các phân tử nước có ba trạng thái: rắn, lỏng, khí. Ở trạng thái rắn và lỏng, khí từ trong đó không ngừng phân tán ra môi trường xung quanh tùy theo nhiệt độ và bề mặt thoáng khí. Nhưng khí cũng có thể bị ngưng tụ hoặc bị hòa lẫn với nước.

Để ngưng tụ nước thì quá lâu, với cả còn cần tạo ra sự chênh lệch áp suất trong không gian, tạo ánh sáng mạnh hoặc tạo một dòng khí lưu thổi theo chiều ngang.

Còn hòa lẫn với nước thì lại dễ dàng hơn nhiều, chưa kể đến đây chính là biển, nơi mà đâu đâu cũng toàn là nước!

Cậu nhìn phần lưng gã ta mà cười cong tít mắt. Đây là trời cũng giúp cậu!

Cậu dẫn đầu chạy ra phòng ngoài, gã ta ở đằng sau nhìn thấy hơi sửng sốt vì không nghĩ rằng cậu sẽ chạy trốn. Nhưng dù vậy, gã ta cũng không suy nghĩ gì khác vì gã ta chính là một kẻ mạnh, mà kẻ mạnh sẽ không bao giờ để ý đến một con kiến hôi sẽ nghĩ cái gì, bởi vì gã ta tin vào một định luật: trước sức mạnh tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế đều vô dụng! Thế nên gã ta cứ để cho cậu chạy đi, cứ như là chơi trò mèo vờn chuột, cũng cười lạnh ra tiếng, như là đang trào phúng con mồi không tự lượng sức mình.

Đợi cậu đi rồi, thân hình của gã ta mới tán đi, hứng thú bừng bừng muốn xem nét mặt hoảng sợ của con mồi.

Khi cậu quay lại đằng sau, không thấy người gã ta mà có khói trắng lượn lờ, khuôn mặt cậu cố ý diễn cho trầm xuống, con mắt hơi trợn to rồi quay đầu chạy thục mạng.

Cậu sẽ không bao giờ tỏ ra sợ hãi hoặc là yếu thế trước mặt kẻ không phải thân nhân của mình trừ phi cậu muốn lừa ai đó. Giống như là khi vừa mới đột nhập lên boong tàu, cậu cố ý diễn mình vừa mới bị thương để lừa bọn họ, và giờ phút này, cậu cố ý diễn thành một người đang sợ hãi đến tột độ và tìm lối thoát khỏi con hung thú đằng sau.

Bên tai cậu lại truyền ra những tiếng ‘khặc khặc’ và tiếng nói khàn đục kinh dị: “Mày muốn chạy trốn sao? Nếu mày muốn chạy trốn thì chạy nhanh vào, cuối chỗ đó chính là ngã rẽ, qua ba căn phòng nữa là có thể đến hành lang.”

“Khặc! Khặc! Khặc! Nhưng rồi thế nào thì mày cũng không thể trốn khỏi con mắt của tao đâu, dù mày có trốn ở đâu đi chăng nữa!”

Gã ta nói cứ như đang điên cuồng trong vui sướng, cái điệu cười, thêm cái cách hoan hỉ phát ra từ trong miệng làm cậu cảm thấy sởn tóc gáy, như là có một mảnh nước bùn hôi đen đặc kinh tởm dính nhớp trên da cậu làm cậu phát nôn.

Cậu quay ngoắt đầu đi, không để ý đến gã ta, còn gã ta thì vẫn lải nhải với giọng điệu rùng rợn. May mà không được bao lâu, cậu nhìn thấy ánh sáng.

Nhưng khi cậu nhìn thấy ánh sáng, gã ta bỗng nhiên bắn tới, đá cậu ra phía ngoài. Cậu bắn ra ngoài boong, vết thương do chiến đấu lúc nãy để lại cọ sát với sàn boong, vẽ lên những vệt máu bết xuống dưới.

Gã ta nhìn thấy tình cảnh đó, đôi mắt trừng lên, trong miệng thì gọi rú:

“Xinh đẹp! Thật xinh đẹp! Mày thật đúng là bán thành phẩm đẹp nhất mà tao đã từng làm ra!”

“Mày nhìn thấy sao?!!! Vết máu! Da trắng non nớt!! Đôi mắt hoàn mỹ!!! Ôi Đức Thiên Mẫu! Đây là Trùng cái ngài gửi đến chỗ con cho con hoàn thành tâm nguyện sao? Ngài thật đúng là quá tuyệt vời!!!”...

Bạn đang đọc Ngàn Năm Địa Cầu sáng tác bởi BăngLạcNhậpHọa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BăngLạcNhậpHọa
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.