Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ tái phạm chuyên đi hố đồng đội

Tiểu thuyết gốc · 2122 chữ

Cậu bơi ở dưới nước không dám bay lên trên trời, vì cậu sợ một khi bay lên trên trời mà vạn nhất gã ta bỗng nhiên tỉnh dậy thì cậu không thể khống chế được.

Vì gã ta là khí nên gã ta không thể Khí Hóa nếu ở dưới nước, vì nếu gã ta Khí Hóa trong nước thì gã ta chắc chắn sẽ bị hòa tan. Cậu nhếch miệng lên thầm nghĩ, cách chết đấy quả thật rất xứng với gã ta, rất nghẹn khuất! Nhưng gã ta bây giờ vẫn chưa thể chết được.

Với cả đời đâu có nhiều vạn nhất như vậy? Nhiều biến cố như vậy chỉ có trong mấy cuốn truyện não tàn mà thôi, vì cậu đã chắc chắn rằng gã ta sẽ ngủ ít nhất hai giờ, không ít hơn, nhưng nếu không cảnh giác như vậy thì chắc chắn sẽ bị bố già lải nhải làm phiền...

Cậu thuận lợi về đến thuyền. Nói thật, giờ phút này cậu không muốn lên thuyền chút nào, bởi vì giới tính của cậu đã đổi và bố già nhà cậu cũng không biết rằng cậu còn có thể biến thành thế này.

Nhưng mà… Thôi kệ, thế nào rồi bố già cũng sẽ biết. Biết sớm biết muộn cũng là biết, bị chế nhạo sớm hay muộn thì cũng chẳng có gì khác nhau.

Cậu giải trừ hình thái súng của mình, cả cơ thể biến lại thành con người nhưng giới tính thì không.

Khuôn mặt cậu trở nên rất đặc sắc, lúc trắng lúc xanh, lấy tay túm chặt gã Mr. Jail tức giận đấm thêm cho gã ta một phát rồi đạp lên thân tàu, leo lên như hồi sáng hôm qua.

“A! Đau! Đau! Đau!” Khi cậu leo lên boong, cậu thấy cả người mình đau nhói như là bị cắt không biết bao nhiêu phát, và sự thật là cậu đúng thật đã bị cắt không biết bao nhiêu phát rồi, chỉ bởi vì cái tên đáng chết trong tay cậu.

Máu tươi chảy dọc theo vết thương xuống, bởi vì đã ngâm vào trong biển lâu lắm nên bây giờ không chỉ bị đau bởi vì bị cắt, mà còn bị đau vì bị xát muối. Địa Ngục trần gian thì cũng chỉ đến thế này là cùng!

Cậu ngồi xuống xuýt xoa một tiếng, khi ngẩng đầu lên thì thấy Nuvole ngơ ngác đứng sững luôn lại như là không thể tin vào mắt mình.

Cậu bỗng nhiên cảm thấy trong lòng mình dễ chịu hơn nhiều. Thật ra biến thành con gái cũng không phải là quá xấu… đúng không?

Ngay khi đang miên man suy nghĩ, đã thấy Nuvole biến sắc chạy tới, cởi áo khoác trên người ra chùm kín cơ thể cậu rồi bế ngang cậu vào phòng.

Cậu bây giờ mới phát giác, quần áo cậu lúc nãy đánh nhau đã rách tung rách tóe, mà trong khi cơ thể cậu đã biến thành con gái. Vậy là cậu đã thả rông từ nãy đến giờ sao?!!!

Mặt cậu tím tái như màu gan heo, cả đống lời thô tục nghẹn lại trong họng, mà cũng chẳng biết chửi như thế nào mới có thể lột tả hết tâm tình của cậu lúc này.

“Nuvole Đại tướng!” Một binh sĩ đi đến, làm quân chào với Nuvole rồi nói: “Đại tướng cho chúng tôi chuyển lời, một lúc nữa thì cháu trai của Lục Chí Đông Đại Tướng sẽ đến, Đại tướng mời ngài chuẩn bị một chút.”

Thần kinh của cậu bỗng căng thẳng lên, không dám kinh hô ra tiếng sợ bị người phát hiện, cũng căng thẳng vì nghe thấy mấy chữ “cháu trai của Lục Chí Đông Đại tướng”. Không phải đâu? Vận khí của mình kém đến vậy sao?!!!

Cậu vội vã lấy tay chọc chọc cơ bụng của bố già, bảo bố già đi nhanh lên.

Nuvole hiển nhiên cũng không muốn ở lại lâu lắm nên rất nhanh đã giảo bước đi về. Nói đùa! Nhóc Ven thì anh còn cười nhạo được chứ, nhưng bây giờ từ một ‘tên đàn ông hôi hám’ biến thành ‘tấm áo bông của cha’, anh sao có thể nỡ lòng nào cho ‘con gái diệu’ (fake) của mình bị lộ ở bên ngoài?

Vento không biết hoạt động tâm lý trong đầu của Nuvole, nếu không thì không làm ầm ĩ thì cậu không chịu. Nhưng tiếc là cậu không biết nên cứ yên tâm thoải mái dựa vào trong lòng ngực bố già ngủ bù...

* Một đàn A Băng đi ngang qua *

Những ánh nắng vàng rực bỏng cháy chiếu vào trên người cậu làm cậu hơi nheo mắt lại, tay xoa xoa đầu làm tóc rối tung.

Bây giờ đã là giữa trưa, tối hôm kia cậu mới ngủ được một chút, lại năm giờ sáng hôm qua mới trở về nhà, hai ngày nay, đây mới là giấc ngủ ngon nhất của cậu.

Cậu đứng dậy đi đánh răng rửa mặt, lại nhìn mình trong gương rồi giơ tay lên xoa huyệt thái dương thở dài một hơi.

Trong gương là một cô bé khuôn mặt vô cùng đáng yêu, con mắt đen láy to tròn, tóc đen bây giờ lại không còn là kiểu Military Fade nữa, mà nó đã dài ra và biến tấu sang một cái loại chẳng ai biết tên, nhưng thật ra phần hai bên được cạo lại không mọc ra. Nhìn cũng… rất cá tính?

Cậu đi đến balo quân dụng của bố già rồi lôi cả đống băng vải ra. Trước khi lấy, cậu còn phun bố già một câu cổ hủ, rõ ràng có thể đựng đồ vào trong Không Phương mà không dùng. Sau đó cậu lại biểu diễn cái gì gọi là tuy miệng nói một đằng mà cơ thể vô cùng thành thật làm một nẻo.

Cậu cũng lấy từ trong Không Phương của mình ra một cái balo, từ trong balo lại lôi ra một bộ rằn ri Không quân - Vũ trụ trắng đen, nhìn đặc biệt thích tự vả mặt mình.

Cậu vào trong buồng, lấy băng vải quấn chặt ngực đến khi nó không lộ ra bất cứ manh mối gì mới mặc quần áo vào như thường.

Lúc trước, khi cậu sử dụng Siren là khi vẫn còn ở trường Sơ Cấp Quân Đội Liên Minh Vũ Trụ Forrispi, bố già nhà cậu lúc đó phải đi Tổng bộ Liên Minh Vũ Trụ đến tận năm tháng. Cậu nhớ rõ lần đó khi bị biến thành con gái, cậu phải mất đến hơn ba tháng mới có thể khôi phục.

Có nghĩa là lần này sau khi cậu thi đỗ vào trường Trung Cấp thì phải mất hơn hai tháng học thì cậu mới có thể khôi phục lại thân con trai…

Nghe chẳng tốt lành chút nào!

Nhưng mà cậu còn biết trách ai được chứ? Chẳng lẽ đi nói cho người khác để mình tự mất mặt xấu hổ sao?

Cậu đi ra khỏi phòng, nắng chiếu trên đỉnh đầu nóng rát, từ trong bếp bay ra từng luồng mùi thơm như đang câu lấy nước bọt của cậu.

“Ục… ục… ục…” Cậu xoa xoa cái bụng chẳng có tí tiền đồ gì của mình rồi dùng con mắt hung ác nhếch lên lườm nguýt, nhưng thật ra chẳng thấy hung ác đâu mà chỉ thấy đáng yêu đến phát nổ.

“Phụt!” Một tiếng cười bất ngờ vang lên, mặt cậu nằm liệt quay đầu lại thì thấy một thằng nhãi ranh (lời Vento) lấy tay bưng lấy miệng mình, khuôn mặt đỏ bừng rồi bỗng nhiên ngơ ngẩn khi nhìn thấy khuôn mặt của cậu.

Thằng nhãi ranh đó bỗng nhiên khụ khụ vài cái như là thẹn thùng giống y hệt lần đầu tiên cậu gặp con gái, rồi bưng cái mặt đỏ bừng ra làm quen với cậu:

“Xin chào cô nương, tại hạ tên Lục Viễn, cũng là tân nhân lần này, rất vui được làm quen.”

Tiểu tiên sinh Lục Viễn vươn tay rất công tử, trong con ngươi sáng lấp lánh, cộng thêm cả khuôn mặt đẹp không thể phân biệt được giới tính và thêm cả mái tóc dài, nếu ai không biết tính cách của tiểu tiên sinh thì tất nhiên sẽ bị lừa không còn một xu dính túi.

Cậu đã quen Lục Viễn từ rất lâu rồi nhưng thật ra chưa từng gặp ngoài đời bao giờ mà chỉ gặp nhau nói chuyện và đánh nhau qua Thiên Võng, mà quá trình quen biết nhau thì cậu lại chưa bao giờ muốn nhắc tới. Là hắc lịch sử!

Lần đầu gặp thì cậu chính là bị thằng nhãi ranh này lừa chỉ còn một cái quần cộc (thật ra cũng suýt bị cởi luôn quần)! Mỗi khi cậu nhìn thấy thằng nhãi ranh Lục Viễn thì lại hẹn nhau lên Đấu Trường Ảo đánh cho hả giận. Nhưng mà bị thằng nhãi ranh này nhìn thấy cái bộ dạng này của cậu, cậu cảm thấy: tức rồi nha!

Cái thằng nhãi ranh này chính là một đóa bạch liên hoa, một khi cắt ra thì toàn là đen, cậu chính là bị hố bởi tên bạn tổn này bao nhiêu lần rồi! Đây là một kẻ tái phạm chuyên môn đi hố đồng đội!!!

Nghĩ như vậy nhưng mặt ngoài lại bất động thanh sắc, khuôn mặt cậu bỗng nhiên ‘hồng lên như thẹn thùng’, miệng hơi mở, nói chúm chím lắp bắp:

“Xin… xin chào bạn học, tôi… tôi tên là Ventaria, rất vui khi làm quen với cậu!” Nói xong rồi cậu còn ‘quá mức kích động’ mà cúi gằm mặt xuống, khuôn mặt bây giờ đã không phải ‘hồng lên như thẹn thùng’ mà là ‘đỏ au như trái táo’, làm người gặp người muốn xoa nắn bắt nạt.

Cậu không biết là mình có lừa được thằng nhãi ranh này hay không, nhưng mà cậu biết đây là lần đầu tiên cậu diễn nhập thần như thế. Đang lúc cúi gằm mặt, cậu nhìn thấy một ‘bộ móng heo’ (cái tay) vươn đến rồi nâng cằm cậu lên, cậu chưa kịp chuẩn bị thì bị ‘cưỡng hôn’ (lời Vento) vào má, bên tai lại văng vẳng cái lời ngả ngớn bỡn cợt của Lục Viễn:

“Thật~ đáng~ yêu~.”

Khuôn mặt cậu viết đầy sáu chữ: ‘sống không còn gì luyến tiếc’, mặt cậu trở lại nằm liệt, lấy tay lau sạch ‘chứng cứ’, nhìn vào mắt của Lục Viễn một lúc lâu, đáng tiếc người sau lại cười cợt trêu đùa.

“Ông biết từ lúc nào?” Cậu không cảm xúc hỏi.

Lúc Viễn nhướng mày mở miệng trêu chọc: “Lúc nào là lúc nào?”

Mặt cậu đen lại, đôi tay ôm ngực quát: “Đừng có diễn! Ông biết tôi đang nói cái gì mà!!!”

Lục Viễn cười khúc khích, liên tục gật đầu như gà mổ thóc: “Rồi rồi rồi, không diễn nữa...”

“Thật ra từ lần đầu tiên nhìn thấy ông thì tôi đã biết ông là ai rồi, với cả trên con tàu này cũng không thể có người thứ ba được bà chị Vika đưa đi đón về đúng chứ? Nhưng tôi không ngờ ông lại giả gái đấy. Mà ông làm sao làm được hay vậy?”

Nghe xong cái câu này, mặt cậu vốn dĩ đã liệt bây giờ càng liệt hơn, cắn răng mở miệng mà lời nói cứ bị nghẹn chẳng phun ra được một chữ, rất muốn đấm người trước mặt mà giơ tay lên lại hạ tay xuống.

Lục Viễn thấy sắc mặt cậu không đúng lắm thì nổi lên nghi ngờ. Làm bạn với nhau lâu lắm biết thừa ông bạn tổn này của mình tính tình thế nào, ông bạn thân bị mình hố một lần hai lần cũng sẽ không phản ứng thế này, nhất là khi mình đã biết sẵn và bày trò để ông bạn thân của mình bêu xấu, và nếu là lúc bình thường thì đã giơ tay lên đánh nhau rồi, chắc chắn còn có một điều gì khác nữa.

Nghĩ như vậy, thế là tiểu tiên sinh mở miệng thử thăm dò: “Ông giả gái à?”

Tiểu tiên sinh để ý là khi nói xong câu đó, sắc mặt của Vento kịch biến, đôi tay nâng lên rồi thẹn quá thành giận, một phát đấm về phía Lục Viễn. Con mắt Lục Viễn hơi sáng lên một tia sáng đầy hứng thú rồi mở miệng hưng phấn nói: “Hóa ra là vậy, hóa ra là vậy!”...

Bạn đang đọc Ngàn Năm Địa Cầu sáng tác bởi BăngLạcNhậpHọa

Truyện Ngàn Năm Địa Cầu tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BăngLạcNhậpHọa
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.