Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc lòng người

Tiểu thuyết gốc · 3553 chữ

Hai tuần sau, Vĩ Hân khoác lên bộ đồng phục tuần bộ, lần nữa dấn thân trừ gian diệt ác. Sáng sớm hôm đó, Quyển Yên chải tóc, Biển Linh thì chăm chút khuôn mặt. Hai đời của nàng chưa từng chưng diện nên lần đầu thật sự bỡ ngỡ, ngồi yên cho hai người xử trí. Linh thành thạo với sợi chỉ trong tay, se đi những cọng lông tơ thừa thải và chỉnh đốn lại hàng lông mày cho Hân. Yên dịu dàng tết làn tóc dài lại thật gọn gàng, thả ở một bên ngực, như vậy Hân sẽ vừa xinh đẹp vừa gọn gàng để dễ di chuyển.

Trước tấm gương đồng, Hân hiện lên mộc mạc và tươi trẻ, mang sắc đẹp của tuổi xuân.

"Ôi, tiểu thư nhà chúng ta dễ thương quá." Biển Linh nói.

"Từ khi nào ta lại là tiểu thư của ngươi vậy?" Vĩ Hân nói.

"Ta hầu hạ Mai tỷ tỷ nên gọi là tiểu thư. Bây giờ ta hầu hạ Hà muội muội nên cũng phải gọi là tiểu thư chứ sao." Biển Linh cười khì khì. "Người có chắc là không muốn đánh phấn, thoa son không?"

Vĩ Hận đảo tròn mắt, nói: "Ta đi giữ gìn trật tự xóm làng chứ không phải đi hỏi cưới."

Quyển Yên gật đầu, ghi vài chữ: "Hà Vân cũng đến tuổi lấy chồng rồi. Nên nhanh chóng tìm một như ý lang quân."

Hân thở dài. Tuổi trẻ là khi tình yêu đua nở. Nhưng nàng không thể yêu. "Ta chưa tìm thấy ai thích hợp."

Lát sau, tại huyện nha, các huynh đệ tuần bộ chào đón Hân một cách nồng nhiệt, như những đồng đội vào sinh ra tử lâu năm. Tất nhiên, vì thế giới cổ đại, tư tưởng nam nữ bất tương thân vẫn còn rất chặt, hầu hết bọn họ đều không có cử chỉ thân thiết, đều biểu tỏ tấm lòng từ xa. Trừ Dã Man với Văn Minh thì cụng tay với nàng.

"Hôm nay, ta bị tuần phủ điều đi mấy trấn lân cận thu thuế. Ngày cống nạp cho Du Nhiên đã gần tới rồi." Văn Minh nói.

"Phi huynh đi bao lâu?" Vĩ Hân nói.

"Nhanh thì vài ngày, chậm thì vài tuần, nửa tháng. Tùy thuộc vào tình hình từng nơi. Các vị ở lại mạnh khoẻ, Văn Minh ta đi sớm về sớm." Và thế là gã đi mất. Theo sau còn có chừng chục người, phần đông đều là tuần bộ. Bọn họ leo lên hai chiếc xe ngựa mà rời đi.

"Văn Minh xưa giờ đều rất ham chơi. Ta vẫn không hiểu vì sao tuần phủ lại giao những công việc như thế cho y." Dã Man nói, mắt nhìn theo đám người dần xa.

"Trần tuần phủ giao trọng trách này cho Phi huynh đều có lý do cả." Vĩ Hân nói.

"Hôm nay, ngươi hơi khác." Cao Ngộ đột nhiên thốt lên. Hắn đứng bên cạnh bọn họ từ khi nào chẳng biết.

Vĩ Hân giả bộ giật mình, vỗ nhẹ bờ ngực mọng nước của bản thân và nói: "Ngươi làm ta hết hồn."

Cái áo của nàng khóc than, sợ hãi sẽ bị xé rách ra làm đôi. Thật là một nữ nhân đáng sợ!

Những trái bí ngô chập chờn trong ánh nhìn của người đói khát. Vĩ Hân chỉ là đùa nghịch, không hiểu sao Cao Ngộ lại liên tưởng đến việc hoàn toàn khác. Nàng rõ ràng là đang khiêu khích mình.

"Ngươi đẹp hơn trước." Cao Ngộ nói toạc ra. Dã Man bên cạnh hâm mộ sự can dạ của y trước phụ nữ, mắt lóng lánh nhìn theo.

Đã lâu lắm rồi không có ai khen Hân đẹp, nàng gần như đã quên mất cảm giác có được sự chú ý từ phái khác là như thế nào. Vĩ Hân cười từ tận đáy lòng, cảm kích Cao Ngộ vì đã cho mình nếm trải một chút mùi vị lạ lẫm. "Đa tạ lời khen của Cao huynh."

Đôi mắt của họ Cao mẩn mê. Hắn thật sự lú lẫn. Nhan sắc của nàng tầm thường. Ta đã gặp qua nhiều người phụ nữ đẹp hơn nàng rất nhiều. Nhưng nàng có gì đó rất khác, rất đặc biệt. Mãnh liệt và lăng lệ, kỳ bí và lãnh đạm, như xa như gần, tưởng nắm được nhưng lại chỉ là ánh trăng dưới giếng. Hà Vân ơi, Hà Vân. Rốt cuộc bí mật của nàng là gì?

Dã Man che miệng ho khùng khục, đánh vỡ bầu không khí kỳ lạ, kéo Cao Ngộ ra từ dòng suy nghĩ. "Ngày hôm nay, quanh huyện yên bình, nhiệm vụ ở nha môn cũng đã đủ. Hà muội đi tuần được không?"

"Được chứ, Tùng huynh. Ta ở nhà mãi đến phát chán." Vĩ Hân nói.

"Vết thương đã ổn chưa?" Cao Ngộ nói.

"Ổn lắm. Mọi người không cần lo lắng. Ta đi trước đây." Dứt lời, Vĩ Hân rời đi. Cây cung trên lưng, bao tên bên hông vẫn như mọi ngày.

"Cao huynh! Cao huynh!" Dã Man lắc lắc Cao Ngộ. "Hà muội đi rồi. Còn nhìn gì nữa? Chúng ta cũng đi thôi."

"Ta tới liền."

Đường xá huyện Định Tiên sáng sớm đầy tấp nập. Vĩ Hân chân bước lước thước, trộm cử nhìn đời. Thời kỳ lạc hậu, có điểm yếu cũng có điểm mạnh, dân chúng xung quanh thân thiện, hầu như mọi người đều biết nhau. Nàng đi đến đâu, họ đều chào hỏi như người thân quen, một bầu không khí đoàn kết khác xa với sự xa cách hiện đại. Thật là một nghịch lý, dân càng đông tâm càng xa, dân một nhúm thì túm lại gần.

Vĩ Hân đi ngang qua một ngôi nhà, bỗng nghe âm thanh hốt hoảng của phụ nữ vọng ra từ bên trong.

"Nhị ca! Nhị ca! Huynh có sao không?"

Chức trách vẫy gọi, Vĩ Hân không thể không lo. Nàng đạp cửa bay vào. Cánh cửa gỗ chửi ầm lên: "Quỷ xứ! Ngươi không biết gõ cửa à?"

Đáng tiếc nàng chẳng nghe thấy.

"Ta là tuần bộ, họ Hà, tên Vân, đi ngang nhà của cô nương thì nghe tiếng động lạ. Chuyện gì đã xảy ra?" Vĩ Hân nói. Khi nàng chạy tới hiện trường thì thấy một nam nhân nằm bất động trên đất, bên cạnh có một nữ nhân.

"Nhị ca của ta bỗng nhiên ngất xỉu! Gọi mãi cũng không dậy, ngươi mau tới xem!" Người phụ nữ nói.

Vĩ Hân lật ngửa nam nhân, kiểm tra tình trạng y. Người đàn ông này tầm ba mươi, chạc tuổi người phụ nữ. Mạch vẫn đập, mũi vẫn thở nhưng rất nhẹ.

"Tên của hắn và ngươi là gì? Quan hệ thế nào?"

"Ta tên Lê Thị Mỹ Hồng. Huynh ấy là Bùi Minh Nhị. Chúng ta là phu thê."

Vĩ Hân hơi ngạc nhiên trong lòng, nghe cô ta gọi "nhị ca" làm nàng tưởng bọn họ chỉ là huynh muội. "Chúng ta mau đến y đường!"

Trong khi toàn trấn đang rầm rộ sức sống, Đặng Võ Chúc ấm áp say giấc nồng. Anh Thần sáu giờ sáng mới là khởi đầu ngày mới, Thiên Chiếu ba bốn giờ đã có người ra đường. Sau nhiều năm xa nhà, vị y sĩ này dính luôn thói quen của người nước ngoài, dù đã về nước hơn một năm vẫn không sửa được. Chủ yếu là do y thức khuya hơn nhiều.

Từ sau khi bị Vĩ Hân hù doạ, Ác Mộng chạy đến bờ bến nào không rõ. Nay mới mò lại về Định Tiên. Lão già trấn này cực ghét kẻ này, rảnh rỗi không có gì làm, toàn đi ám giấc mơ người khác. Hôm nay, Ác Mộng phát hiện tên ham ngủ tên Chúc, đang tính chui vào nhà chơi đùa, thì bỗng nhiên thân hình mảnh mai của Vĩ Hân đi đến. Trên lưng của nàng là Minh Nhị với hình thể to gần gấp đôi. Ác Mộng thấy Hân thì ré lên, cắm đầu chạy mất, nhanh đến mức để lại một đường lửa trên nền đất.

Vĩ Hân đập cửa ầm ầm.

Võ Chúc mơ màng, đi tướng say rượu đến cửa, ghèn còn dính trên kẽ mắt. "Ai đó?

"Có người ngất xỉu, mau trợ giúp." Hân nói.

"Mau vào!" Võ Chúc lập tức tỉnh táo, mở rộng cửa, biến hoá nhanh khiến Hân tràn đầy ngạc nhiên. "Đặt y lên giường bệnh. Ta lấy dụng cụ xong sẽ ra ngay."

Vĩ Hân nhanh chóng làm theo. Võ Chúc quan sát nàng, lòng hâm mộ. Rõ ràng thân thể có chút xíu lại khoẻ mạnh đến vậy. Đi theo nàng còn có một nữ nhân, Võ Chúc thầm nghĩ hẳn là người nhà của bệnh nhân. Y mau chóng lượn đi rửa mặt, vớ lấy ống nghe rồi tạt sang bệnh nhân.

"Người này tên họ là gì? Ngất xỉu như thế nào?" Võ Chúc kéo áo Minh Nhị lên, lắng nghe nhịp tim. Thấy không có vấn đề thì chuyển sang kiểm tra đồng tử, mạch đập.

"Bùi Minh Nhị. Cô nương này là Mỹ Hồng, thê tử của bệnh nhân. Tình hình lúc ấy ra sao, Mỹ Hồng ngươi nói đi." Vĩ Hân lên tiếng.

"Lúc ấy, nhị ca bảo đầu óc bỗng choáng váng, chỉ vài giây sau liền đổ gục xuống sàn. Đúng rồi, dạo gần đây huynh ấy luôn nói tai nghe không rõ, hay bị ù, mắt thì mờ, còn hay ói mửa." Mỹ Hồng lo lắng nói. "Y sĩ, rốt cuộc Minh Nhị bị bệnh gì?"

Võ Chúc lắc đầu, nói: "Ta chưa thể khẳng định, cần phải xem xét thêm."

Võ Chúc bỗng nhìn qua Vĩ Hân. "Thiết bị tại y đường thiếu thốn. Ngươi cõng bệnh nhân qua y quán được không?"

"Được. Trông cậy ở ta." Vĩ Hân nâng cánh tay phẳng phiu của mình, vỗ nhẹ vào thớ cơ như có như không. Võ Chúc không kiềm được mà mắc nghẹn không khí. Ngươi khoe cái gì, có miếng cơ nào đâu mà khoe.

Trên đường tuần tra, Cao Ngộ bước đi. Tâm trí của hắn mơ màng vì ai đó. Bỗng ai đó cõng một gã nam nhân đi ngang.

"Hà Vân, ngươi làm gì đó?" Cao Ngộ gấp rút tiếp cận, hỏi.

"Có người ngất xỉu, ta phải đưa gã qua y quán." Vĩ Hân nói, giọng bình tĩnh từ tốn.

"Để ta cõng cho. Ngươi phận con gái không thể gần nam nhân." Cao Ngộ cúi người xuống, đưa lưng để đỡ Minh Nhị.

"Vậy thì đa tạ." Vĩ Hân truyền bệnh nhân sang. Cao Ngộ tưởng gã này nhẹ lắm, nhưng đến lúc lên lưng thì cả người khuỵu xuống, thiếu chút nữa té ngã. Hân thấy thế liền nói: "Ngươi cõng nổi không?"

"Nổi…" Cao Ngộ nói, giọng bị nghẹn như mới bị đá vào háng.

Chốc lát sau, cả năm đặt chân tới y quán. Chủ quán tên là Hồ Hoài Nhân, một lão trung niên tầm bốn mươi tuổi, đồng thời là y sĩ lớn tuổi nhất trong trấn. Tuổi họ Hồ ngang ngửa với Trần Hàn nhưng trông già hơn rất nhiều, làn da lốm đốm đồi mồi, đầu đã trọc gần hết, chỉ còn lại hai phần tóc quanh tai. Hồ y sĩ nghe xong tình hình thì mời bọn họ vào và sắp xếp giường bệnh cho Minh Nhị.

Y quán tư nhân khác xa y đường quan phủ, nơi này thoáng đãng, bốn cửa lớn rộng rãi. Mọi ngóc ngách đều được lau chùi, quét bụi kĩ càng. Trong phòng còn có mùi đàn hương nhàn nhạt.

Giống với Võ Chúc, Hoài Nhân cũng xem qua Minh Nhị. Nhưng khác với ban nãy, Hoài Nhân lập tức chẩn đoán chứng bệnh.

"Cơ thể mệt mỏi, mắt hoa, tai ù. Y còn có tình trạng nôn mửa nữa phải không?" Hoài Nhân nói.

Mỹ Hồng gật đầu.

"Có phải dạo này các ngươi không chia chăn sẻ giường?" Hoài Nhân vuốt râu, mắt mở nửa và nói.

Mỹ Hồng thẹn thùng, mặt đỏ không lên tiếng.

"Ngươi không trả lời, ta cũng hiểu. Phu quân ngươi bị bệnh can phong thôi, không có gì nghiêm trọng. Do dương thịnh, âm suy, dẫn đến việc cơ thể mất cân bằng. Ta kê cho bài thuốc bổ âm, tịnh dương là khoẻ." Hoài Nhân nói.

"Cảm tạ Hồ y sĩ!" Mỹ Hồng mừng rỡ, hai chân quỳ xuống, muốn lạy Hoài Nhân nhưng lão ngăn lại.

"Ngươi làm ta tổn thọ mất. Mạng già này không còn nhiều năm đâu, ngươi đừng có ác." Hoài Nhân đỡ Mỹ Hồng lên, cười nói. "Thật sự không hiểu phu thê nhà ngươi làm gì mà lại để âm dương mất cân đối như thế. Sau này nhớ hầu hạ phu quân ngươi nhiều hơn, tránh để tình trạng này xảy ra.

Bây giờ theo ta bốc thuốc."

Mỹ Hồng phát ra một tiếng 'vâng ạ' nhỏ như muỗi kêu. Vĩ Hân không chắc là y trả lời ý bốc thuốc hay chuyện vợ chồng nữa. Cao Ngộ thì như có như không nhìn nàng.

Võ Chúc bỗng đến trước hai người, lên tiếng ngăn cản: "Không được. Triệu chứng này có thể là biểu hiện của nhiều căn bệnh. Chúng ta cần phải làm nhiều xét nghiệm hơn. Chữa sai có thể chết người."

Hoài Nhân khịt mũi khinh thường, nhọn môi ra nói: "Tưởng ai, hoá ra là tên bán nước. Ngươi không cần lo, ta hành nghề y hơn hai mươi năm. Bệnh gì không rõ chứ bệnh này ta chữa nhiều rồi."

"Nhưng nếu ngươi chẩn sai thì như thế nào? Ngươi thì không sao nhưng người này sẽ có."

Ánh mắt hai người chĩa thẳng vào nhau, hùng hục khói lửa. Cao Ngộ định bước ra giảng hoà nhưng Vĩ Hân nhanh hơn một bước.

"Theo ta biết bệnh can phong không có gì nguy hiểm đến tính mạng. Nếu Đặng y sĩ đã có ý kiến, chúng ta để huynh ấy kiểm tra thêm cũng không có hại gì."

Võ Chúc cảm kích bắn ánh mắt về phía nàng. Hoài Nhân thì quay đầu sang chỗ khác, giọng hơi bực nói: "Miễn thê tử của y đồng ý là được."

Tất cả mọi người quay sang Mỹ Hồng, y ríu rít trong lòng nhưng rốt cuộc vẫn nghe theo lời Vĩ Hân. Dù sao nàng cũng là người đã giúp họ đến y quán.

Buổi trưa cùng ngày, sau khi tuần tra, Hân trở lại y quán để xem tình hình của nam nhân ban sáng. Cao Ngộ không có theo nàng mà đi đâu mất. Tại phòng bệnh, Võ Chúc chống cằm, nhịp chân, triền miên suy nghĩ.

"Đặng y sĩ, đang nghĩ cái gì mà căng thẳng vậy?" Vĩ Hân nói.

"Bộ Hà, ngươi trở lại rồi. Ta chỉ đang nghĩ về tình trạng Bùi Minh Nhị."

"Ồ! Ngươi đã chẩn được bệnh của y rồi?"

Võ Chúc lắc đầu, nói: "Ta nghĩ y có khả năng bị sỏi tai. Nhưng lại không chắc chắn hoàn toàn. Nếu Minh Nhị có thể tỉnh dậy, ta có thể làm mấy bài kiểm tra, nhưng y lại cứ hôn mê không tỉnh."

"Ta biết sỏi thận, chưa từng nghe qua bệnh sỏi tai. Căn bệnh đó nguy hiểm không?" Vĩ Hân nói.

"Ngươi nghe qua sỏi thận rồi? Theo ta được biết, hầu như Đông y không có khái niệm về sỏi. Ngươi làm sao biết được?" Võ Chúc trả lời với biểu cảm tràn đầy ngạc nhiên.

Vĩ Hân gãi đầu. "Ta nghe người khác nói thôi. Lâu quá nên quên là từ ai rồi." Thật ra là kiến thức từ kiếp trước. Lần sau phải cẩn thận hơn, nếu để người Thiên Chiếu nghi ngờ, bọn họ tưởng ta bán nước theo giặc thì khổ.

"Dù sao thì, tùy tình hình mà mức độ nguy hiểm khác nhau. Với tình trạng của Minh Nhị, ta lo sẽ có biến cố. Nhưng dù có xác nhận được chính là bệnh sỏi tai, ta cũng không thể làm gì. Chữa bệnh này cần phải phẫu thuật. Phương pháp này chắc cô chưa bao giờ nghe qua. Là y thuật cắt mở da thịt. Thiên Chiếu chưa lưu thông acide carbolique, ta lại không có hàng tồn. Nếu cắt mở Minh Nhị, hơn tám mươi phần trăm là y sẽ chết vì nhiễm trùng."

Nghe xong Võ Chúc giải thích, Vĩ Hân biết tình hình rất nghiêm trọng. Nàng chau mày trầm tư. Thời hiện đại có X quang, quét MRI, nhiều loại hình công nghệ để xác định những căn bệnh như thế này. Võ Chúc không có mà lại có thể chẩn đoán. Thật là kỳ lạ.

"Ngươi có thể làm thêm xét nghiệm nào không?" Vĩ Hân nói.

"Tôi còn có thể rút máu của y để xét nghiệm. Nhưng phương pháp này còn mới. Máu lại chiếm vị trí nhạy cảm trong tâm trí dân ta. Mỹ Hồng rất có thể không đồng ý." Võ Chúc nói.

"Ngươi cứ làm đi. Bên Mỹ Hồng, ta sẽ lo liệu."

Sau đó, Vĩ Hân đến bên phòng bệnh, nàng thấy Mỹ Hồng ngồi bên giường, đôi mắt thẫn thờ nhìn vào hư vô.

"Ngươi đã ăn gì chưa? Hiện tại đã quá trưa, nên chú ý sức khỏe bản thân, như thế mới chăm sóc Minh Nhị tốt được." Vĩ Hân đứng bên Hồng, lên tiếng.

Mỹ Hồng giật mình, cô không để ý xung quanh, Vĩ Hân xuất hiện lúc nào cũng không hay.

"Ta ổn. Người dân bọn ta chỉ ăn sáng và tối, không ăn ba bữa như quan lại các ngài." Mỹ Hồng lên tiếng. "Đặng y sĩ đã chẩn bệnh xong chưa? Đến khi nào mới chữa cho nhị ca của ta?"

Vĩ Hân quan sát biểu cảm của Mỹ Hồng. Khi cô ta nói nhị ca, ta lại không cảm giác được chút vị ấm tình yêu. Sự thân thiết hiển nhiên là có ở đó, nhưng lại chưa đến mức vợ chồng, chẳng lẽ là hôn nhân tan vỡ?

"Ta đến gặp ngươi cũng vì việc này. Đặng y sĩ cần rút máu của Minh Nhị. Chỉ là rút một lượng nhỏ để xét nghiệm. Ta cần ngươi đồng ý để tiến hành. Ngươi là thân nhân của y." Vĩ Hân nói.

"Lại xét nghiệm! Hồ y sĩ đã chẩn được bệnh, sao chúng ta không chữa cho nhị ca. Sao cứ phải trông chờ vào y thuật của giặc?" Mỹ Hồng hơi tức giận, lên tiếng.

"Ta biết ngươi sốt ruột và ngươi không tin tưởng Tây y. Nhưng hãy tin rằng, ta và Võ Chúc rất quan tâm đến tình trạng của Minh Nhị. Y thuật nước nhà có hàng ngàn năm lịch sử, chúng ta là con dân tất nhiên rất tự hào. Nhưng sự thật là Tây y đã phát triển hơn rất nhiều. Tin ta một lần nữa, nếu Minh Nhị có chuyện gì, ta lấy đầu mình trả cho ngươi."

Mỹ Hồng thở dài và nói: "Được rồi, để Đặng y sĩ làm xét nghiệm của y đi. Nhưng chỉ một lần này nữa thôi. Đến cuối ngày, ta sẽ làm theo cách Hồ y sĩ."

Chiều hôm đó, Vĩ Hân về nhà, hai nàng Biển Linh và Quyển Yên ríu rít hỏi chuyện như hai bà mẹ hỏi thăm con cái ngày đầu đi làm. Võ Chúc thì đem máu của Minh Nhị về y đường, nơi có dụng cụ của y, để quan sát kĩ hơn. Cao Ngộ lẩn tha lẩn thẩn bên quán rượu, uống rượu ngắm trăng, trầm đi cảm xúc.

Tối hôm đó, ba người Vĩ Hân đang ăn cơm thì bỗng nghe tiếng cửa đập ầm ầm.

"Bộ Hà! Bộ Hà!" Tiếng Võ Chúc vọng vào từ ngoài cửa.

"Đến ngay đây!" Vĩ Hân mở cửa, cho Võ Chúc vào nhà.

Đặng y sĩ hớt hải, thở dốc, dường như vừa chạy một mạch đến đây. "Xin lỗi vì đã làm phiền." Y chắp tay với Vĩ Hân, Biển Linh và Quyển Yên. Quyển Yên quay mặt đi, chỉ để lộ bóng lưng cho Võ Chúc.

Ánh mắt của người y sĩ trẻ tuổi thoáng nhìn qua vị tiểu thư nhà họ Mai. Dù không thấy mặt, khí chất thánh khiết và dáng người tựa tranh khiến Võ Chúc đầy chú ý. Nữ nhân này là ai? Dù ta không thấy mặt nhưng nàng ta…

"Đặng y sĩ đến đây có chuyện gì?" Vĩ Hân nói.

"Trong máu của Minh Nhị, chứa hàm lượng thủy ngân cực kì cao. Để làm được điều này, chỉ có một cách duy nhất." Võ Chúc nói.

"Hạ độc?" Vĩ Hân trầm giọng.

Võ Chúc gật đầu đầy nghiêm trọng.

"Biển Linh, Quyển Yên, hai người tiếp tục. Ta cần phải đi." Vĩ Hân vớ lấy chiếc áo tuần bộ đỏ đen. Tà áo bay theo gió, thuần thục tự nhiên choàng lên bên trên y phục của Vĩ Hân.

Bạn đang đọc Ngàn Thu Tiêu Dao Du sáng tác bởi DamTu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DamTu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.