Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dục Hoả Chân Khí

Tiểu thuyết gốc · 2574 chữ

Tất cả tuần bộ tập hợp tại huyện nha. Trần Hàn đứng trên bục, dõi mắt quan sát tất cả.

"Chắc các ngươi cũng đã biết đài Thiên Môn sắp mở. Lần này các môn phái hẹn nhau tại thành Gia Định. Chắc chắn sẽ có xô xát xảy ra, chúng ta nhận lệnh cử một đội qua đó hỗ trợ." Trần Hàn lấy ra một bảng danh sách và đọc. "Những người có tên sau đây hãy bước ra. Huỳnh Ngọc Lễ, Đỗ Siêu Dân, Tùng Dã Man, Cao Ngộ,... Hà Vân,.."

Mười hai người đứng ra. Trong đó có Vĩ Hân và ba người từng giải án cùng với cô Dã Man, Văn Minh và Cao Ngộ. Có rất nhiều tuần bộ khi thấy Vĩ Hân đươc gọi tên thì tràn đầy ngạc nhiên.

Một tuần bộ trong nhóm phát biểu: "Tuần phủ, ta biết bộ Hà lập công trong việc giải án. Nhưng lần này đi đến thành Gia Định có rất nhiều cao thủ, ta nghĩ võ đạo y không đủ, không thích hợp vào đội."

Người vừa mới phát biểu tên là Huỳnh Ngọc Lễ, thân thể thanh mảnh, bên hông dắt một thanh kiếm. Mọi người trong phủ ai cũng biết y. Nhà của y rất khá giả, trong nhà không có ai làm quan nhưng lại sở hữu một đường dây buôn bán rất thịnh hành, có thể coi là công tử nhà giàu.

"Tại sao ngươi lại nghĩ thế?" Trần Hàn không nóng không lạnh nói.

"Tất nhiên là vì tuổi đời của bộ Hà còn rất nhỏ."

Dã Man và Văn Minh lập tức nhịn không được, phì cười một tiếng. Họ khá thân với Vĩ Hân, biết rõ nàng đã luyện ra chân khí. Tên Ngọc Lễ kia gần ba mươi còn chưa có chân khí, so với Vĩ Hân chưa đầy hai mươi thật là mất mặt. Cao Ngộ thì lại không biết chuyện này, mơ hồ nhìn hai người.

"Ngươi cuời chuyện gì?" Cao Ngộ ghé vào tai Văn Minh thì thầm. "Lỡ như Hà Vân bị khiêu chiến thì thật không tốt."

"Ngươi không cần lo. Yên lặng xem kịch là được." Văn Minh thần bí nói.

Trần Hàn cao giọng: "Hà Vân! Ngọc Lễ nghi ngờ năng lực của ngươi, ngươi thấy nên xử lý thế nào?"

Vĩ Hân quay sang Ngọc Lễ, cười nói: "Chúng ta ra sân giao lưu, ngươi thấy thế nào?"

Cả đám tuần bộ "ồ" lên một tiếng, cảm thấy cô nàng thanh tra này thật sự có can đảm

Ngọc Lễ nhíu mày: "Ta không đánh nữ nhân."

"Gánh vác trọng trách giữ vững trật tự đất nước thì nam nữ đều như nhau, sao lại phân biệt." Vĩ Hân nói. "Trừ phi bộ Huỳnh sợ thua."

"Đánh thì đánh, ai sợ ai." Ngọc Lễ dễ dàng bị kế khích tướng của Vĩ Hân lừa đi.

Mọi người cùng nhau ra sân. Trần Hàn thư thái ngồi trên bục, chờ mong biểu hiện của Hà Vân. Đám tuần bộ thì bao vây lấy một vòng, để Vĩ Hân và Ngọc Lễ ở trong.

"Ngươi giỏi dùng cung, bất lợi trong cận chiến. Cho nên hôm nay ta chỉ dùng tay chân đấu với ngươi, không dùng kiếm." Ngọc Lễ đường đường chính chính nói.

"Ta không có ý định dùng cung nha. Ta cũng mong bộ Huỳnh cứ dùng kiếm thoải mái. Ngươi sẽ thiệt thòi nếu đấu tay đôi với ta." Vĩ Hân bỏ cung và bao tên sang một bên, thủ thế đứng đối diện Ngọc Lễ.

Ngọc Lễ nhếch môi, trong lòng khinh thường. Hắn còn chẳng thèm vào thế. Bỗng nhiên Vĩ Hân lao đến, chân khí gia cố vào chân, xoay người 180 độ đá vào mặt Ngọc Lễ.

"Chân khí! Là chân khí!"

"Hà Vân chỉ mới bao nhiêu tuổi sao lại luyện ra chân khí rồi?!"

"Kỳ tài luyện võ!"

Lòng Cao Ngộ đầy ngạc nhiên, miệng không nói gì nhưng mắt nhìn chăm chăm Vĩ Hân.

Dưới tốc độ được chân khí gia cường, Ngọc Lễ chẳng có thời gian thủ, đành phải nghiêng đầu sang bên, tránh hiểm cú đá xoay. Bàn chân Vĩ Hân sượt qua tai y, tạo ra một tiếng phốc giòn tan trong không khí, tóc tai thổi phấp phới.

Ngọc Lễ hốt hoảng lùi ra sau, tay rút kiếm. Y biết bản thân không thể nào đánh lại Vĩ Hân, sự khác biệt giữa võ giả bình thường và chân khí võ giả như trời với đất, chỉ khi dùng kiếm pháp, cơ hội thắng mới xuất hiện. Đáng tiếc, Vĩ Hân không cho Ngọc Lễ cơ hội đó.

Sau cú đá bay, nàng tiếp đất an toàn, tay hợp lại thành chưởng và đánh vào cằm Ngọc Lễ. Y vừa rút thanh kiếm ra thì bản thân đã văng về phía sau, thanh kiếm lọt ra khỏi tay, rơi leng keng trên đất.

Mọi người tung hô, Trần Hàn mỉm cười.

Ngọc Lễ loay hoay ngồi dậy, xấu hổ nói: "Đa tạ bộ Hà hạ thủ lưu tình."

Phát chưởng đó Vĩ Hân đã không dùng chân khí. Nếu nàng dùng, nguyên hàm tiền đạo của Ngọc Lễ có lẽ đã bay mất.

"Là ta may mắn." Vĩ Hân thân thiện vươn tay ra, để cho Ngọc Lễ nắm lấy đứng lên.

"Thật không ngờ bộ Hà chỉ mới hai mươi mà luyện ra chân khí. Ngươi đúng là thiên tài." Ngọc Lễ nói.

"Ta mới mười tám nha."

Khoé môi của Ngọc Lễ giật giật.

"Tỉ thí đã xong." Trần Hàn to tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người. "Có ai còn phản đối Hà Vân đi Gia Định?"

Lần này thì không khí lặng ngắt như tờ.

"Tốt. Đã vậy thì những người được gọi tên hãy về nhà chuẩn bị. Các người rời đi vào rạng sáng mai. Tuần bộ còn lại tiếp tục giữ gìn trật tự, không được lười biếng.

Giải tán."

Tối đến, tại nhà riêng của Vĩ Hân. Nàng nói lại mọi chuyện với hai bé ô sin.

"Ngươi đi bao lâu?" Quyển Yên giao tiếp bằng thủ hiệu. Nàng và Biển Linh đã phát triển được cách thức giao lưu này đến một mức độ nhất định, hầu hết những câu từ đơn giản đều có thể diễn đạt. Vĩ Hân đã học qua để có thể trò chuyện dễ dàng hơn với nàng.

"Ngày mai là ta lên đường. Nửa tháng sau sẽ về." Vĩ Hân vừa nói bằng miệng, tay vừa trả lời bằng thủ ngữ.

"Đài Thiên Môn là cái gì vậy, Hà tiểu thư?" Biển Linh nói.

"Đài Thiên Môn giống như Hoa Sơn luận kiếm vậy đó. Đến lúc đó thì các môn phái trên giang hồ sẽ tụ tập lại và tỉ thí với nhau."

"Ta cũng muốn đi!" Biển Linh ôm tay Hà Vân năn nỉ nói.

"Không được. Lần này ta đi là mang trọng trách trên thân. Không thể chiếu cố các ngươi." Vĩ Hân nói.

"Mai tiểu thư cũng đã luyện ra chân khí rồi. Người có thể bảo vệ ta!"

"Chúng ta có thể tự lo cho bản thân. Ngươi đừng lo." Quyển Yên ra hiệu.

"Tùy các ngươi vậy. Đúng rồi, về chuyện vũ khí. Ngươi chừng nào muốn mua một thanh, ta dẫn ngươi đi."

Quyển Yên lắc đầu. "Ta không thích chém giết. Tiếp tục sử dụng kiếm gỗ là được rồi."

Đêm đến, cả ba lại chui vào phòng Vĩ Hân. Lần này nàng đổi cuốn Thần Điêu Đại Hiệp và cùng Yên, Linh đắm chìm vào câu chuyện tình đầy chông gai của Tiểu Long Nữ và Dương Quá.

"Tên Doãn Chí Bình này đúng là đáng chết!" Biển Linh nghiến răng nghiến lợi khi đọc đến đoạn "đó".

Nước mắt của Quyển Yên lả tả rơi khi đọc tới đoạn cặp tình nhân gặp lại nhau sau mười sáu năm. Có lẽ điều này làm nàng nhớ đến chuyện của bản thân và người yêu của nàng. Trong thâm tâm, Quyển Yên cũng ước mình cũng có thể như Dương Quá và Tiểu Long Nữ, vượt qua sống chết để được ở cạnh người mình yêu. Đáng tiếc, người mà nàng yêu đã thật sự ra đi.

Vĩ Hân cũng rất cảm động trước câu chuyện tình này. Hai đời cô độc, nàng rất tò mò mùi vì tình ái sẽ ra sao. Nhưng nàng không biết yêu và cũng không thể yêu. Lời nguyền ngày đó còn đang văng vẳng bên tai.

Sáng hôm sau, trước khi rời đi Gia Định. Cả ba luyện công lần cuối. Hân và Linh vẫn luyện Dịch Cân Kinh. Yên thì cầm kiếm gỗ tập Tịch Tà Kiếm Pháp.

Bỗng nhiên, cả thân thể Quyển Yên ngừng lại, tay run rẩy không thể cầm chặt kiếm khiến nó rơi xuống đất. Nàng ngã xuống, tay nắm lấy lồng ngực thở hổn hển. Hân và Linh ngay lập tức phát hiện và chạy đến bên cạnh.

"Tiểu thư, người có chuyện gì thế?"

"Quyển Yên, ngươi bị cái gì?"

Mai Quyển Yên khó khăn ra hiệu: "Nội công của Tịch Tà Kiếm Pháp đang chạy loạn trong cơ thể ta."

Vĩ Hân nắm lấy tay của Yên để kiểm tra, một luồng chân khí đánh bật dữ dội đang tàn phá cơ thể Quyển Yên. Hân kinh ngạc, bật bảng dân chúng lên xem thông tin của.

Mai Quyển Yên

Tuổi: 28

Nghề nghiệp: Giúp việc

Tài năng: Đánh đàn (S), ca hát (S), pha trà (A)

Năng lượng:

Tâm Hoả Chân Khí (110/110)

Dục Hoả Chân Khí (36/36)

Tư chất: C

Sức Mạnh(E); Khéo Léo (B);

Trí Tuệ (C); Thông Tuệ (A);

Linh Cảm (F); Thức Cảm (F);

Khí Chất (B); Sắc Đẹp (E);

Đề Kháng (E); Sức Bền (E)

Cuộc đời:

Sinh ra trong một gia đình giàu có.

Từng yêu một chàng trai nghèo nhưng gia đình cấm cản.

Bị mẹ ruột hại thân tàn ma dại.

Người thân gia đình mất hết.

Có liên kết đặc biết với Cung Biển Linh.

Vĩ Hân ngay lập tức phát hiện ngoài Tâm Hoả vốn có, Quyển Yên có thêm một loại chân khí gọi là Dục Hoả. Nó đang không ngừng tăng lên trong bảng dân chúng và không có dấu hiệu ngừng lại.

"Hà tiểu thư, Mai tiểu thư rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Biển Linh gấp gáp nói.

"Tác hại của việc luyện Tịch Tà Kiếm Pháp. Nàng luyện ra một loại chân khí và nó đang điên cuồng tàn phá cơ thể. Đây có thể chính là dục hoả công tâm mà Tiếu Ngạo Giang Hồ đã nhắc đến."

"Chúng ta phải giúp nàng như thế nào?"

Vĩ Hân cắn răng nói: "Đối với nam nhân thì chỉ cần tự cung là có thể khiến chân khí ổn định nhưng ta không biết đối với nữ nhân thì như thế nào."

"Phải làm thế nào bây giờ?"

"Trước đem nàng vào trong."

Vĩ Hân cùng Biển Linh đưa Quyển Yên vào trong nhà. Vĩ Hân thử dùng chân khí điều hoà Dục Hoả của Yên nhưng hoàn toàn không có tác, Dục Hoả tựa như con mãnh thú, chạy loạn tàn phá.

Quyển Yên bỗng ra hiệu: "Các ngươi tránh ra. Ta có cách."

Vĩ Hân nghi hoặc nhưng vẫn nhường lại không gian cho nàng. Quyển Yên vào thế, bắt đầu luyện Dịch Cân Kinh. Trước sự kinh ngạc của Hân và Linh, tình trạng của Yên dần ổn định. Những sợi chỉ hồng trên da lập loè, xuất hiện thêm những nét đỏ thắm như hoa.

Một lát sau, Quyển Yên ngồi xếp bằng, từ từ mở mắt ra. Hình xăm trước ngực cô đọng lại, hiển thị ra hình ngọn lửa rõ ràng hơn, nó có hai màu hồng và đỏ, hồng là tâm, đỏ bên ngoài.

"Vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra?" Vĩ Hân nói.

"Tiểu thư không sao chứ?" Biển Linh nói.

"Ta không sao. Ta đã dùng Dịch Cân Kinh để điều hoà luồng chân khí bạo động của Tịch Tà Kiếm Pháp." Quyển Yên ra hiệu.

Vĩ Hân nghe thế thì bật bảng dân chúng lên xem. Dục Hoả Chân Khí đã ổn định lại, không còn tăng nữa và ngừng ở con số 110. Như vậy tính ra lượng chân khí của Quyển Yên đã ăn đứt Vĩ Hân. Một mình Nguyên Thủy Chân Khí có số lượng tới 150, nhưng Quyển Yên có hai loại 110, cộng lại là 220 điểm năng lượng, cao hơn nhiều Vĩ Hân.

"Làm sao ngươi biết Dịch Cân Kinh sẽ có tác dụng?" Vĩ Hân nói.

"Nhờ Tiếu Ngạo Giang Hồ đó. Ta đã luôn nghi ngờ không rõ dục hoả công tâm là ý gì. Đến lúc ngươi nói mỗi loại võ cần một loại nội công khác nhau thì ta mới có ý tưởng. Nếu vấn đề là do chân khí không ổn định thì hoàn toàn có thể dùng Dịch Cân Kinh điều hoà. Lệnh Hồ Xung chính là dùng cách này mà giải quyết tai hại của Hấp Tinh Đại Pháp."

"Ngươi đúng là thông minh. Vậy mà lại từ tiểu thuyết nghĩ ra cách này." Vĩ Hân nói.

"Chỉ có một điều ta không hiểu." Quyển Yên sờ lên ngực mình. "Tại sao hình xăm này lại thay đổi rồi?"

Vĩ Hân nói. "Ngươi ban đầu luyện ra một loại chân khí đặc biệt gọi là Tâm Hoả. Mới ban nãy trên người ngươi xuất hiện Dục Hoả Chân Khí, sau khi điều hoà cả hai loại thì hình xăm thay đổi. Sự thay đổi có lẽ là do hai luồng chân khí trong cơ thể."

"Thần kỳ như vậy?" Biển Linh bên cạnh lắng nghe và nói.

"Hiện tại ngươi đã luyện thành nội công của Tịch Tà Kiếm Pháp. Có muốn thử xem thế nào?" Vĩ Hân nói.

Quyển Yên hào hứng gật đầu.

Cả ba lại ra sân. Hai người Hân Linh nhường đất diễn cho Yên. Nàng đứng ở giữa, hít sâu một hơi, tay cầm thanh kiếm gỗ.

Vút một tiếng, cả người Quyển Yên hoá thành vệt mờ lao đi, kiếm gỗ hoá thành nét bút vẽ nên những đường nét mờ ảo trong không khí.

"Quoa!" Biển Linh vỗ tay.

Vĩ Hân nghiêm túc quan sát. Lần này có chân khí, Tịch Tà Kiếm Pháp thi triển mạnh hơn nhiều khi trước, tốc độ nhanh đến mức cặp mắt của nàng khó mà theo kịp. Nếu suy ra giá trị Khéo Léo phải tăng lên tới hạng A.

Quyển Yên bỗng dừng múa, cầm thanh kiếm bằng hai tay. Lưỡi kiếm gỗ bỗng hoá hồng. Nàng chém một đường lên tường, để lại một vết cháy xám màu đen. Biển Linh và Vĩ Hân trố mắt.

"Chuyện gì vừa xảy ra thế?" Vĩ Hân nói.

Quyển Yên thu kiếm, mặt tươi cười chạy đến bên cạnh Hân và Linh, tay ra hiệu: "Sau khi có Dục Hoả, ta có thể áp dụng Tâm Hoả vào Tịch Tà Kiếm Pháp, khiến cho lưỡi kiếm toả nhiệt."

"Đến cả Lâm Bình Chi và Nhạc Bất Quần đều không làm được điều này." Biển Linh khó tin nói. "Tình huống này là sao, Hà tiểu thư?"

Vĩ Hân lắc đầu. "Ta không biết."

Bạn đang đọc Ngàn Thu Tiêu Dao Du sáng tác bởi DamTu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DamTu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.