Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đông Lê Văn Án

Tiểu thuyết gốc · 2395 chữ

Bên bờ Hải Tựu Ô, mặt hồ lớn nhất miền Nam Thiên Chiếu, Đông Lê Chiếu Sĩ Toàn Dự Tiêu đứng lặng. Gió thổi nhẹ, hồ hơi run, cây lảo đảo, nơi nghỉ chân dành cho các danh hương tài tử tồn tại từ thời Đông Lê vẫn còn đó.

Toàn Dự Tiêu đứng một mình ở ngoài. Những tài tử khác thì nhẹ nhàng trò chuyện bên trong quán nước mát mẻ. Một cô nương xách đàn đi ra, ngồi xuống tại giữa mọi người. Nàng gảy lên một khúc ca đầy điêu luyện.

Hàn Tửu Tiên đến bên cạnh Dự Tiêu, mở lời: "Toàn huynh sao lại một mình đứng đây? Danh nữ Ngọc Chúc đang thi triển tài nghệ. Không nên bỏ lỡ."

Dự Tiên lắc đầu. "Kỹ thuật là có. Tâm hồn lại không."

Tửu Tiên cười: "Người ta thường nói tiêu chuẩn của Đông Lê Chiếu Sĩ rất cao. Hiện tại ta mới biết được."

"Cũng không phải. Ta từng nghe tiếng đàn của một đôi tay điêu luyện hơn rất nhiều. Thoải mái mà chuẩn xác. Có kỹ thuật. Nhưng còn có hồn. Hiện tại tài tử giỏi kỹ thuật có rất nhiều, nhưng tài tử thể hiện ra một tâm hồn độc đáo rất ít."

"Ồ! Không biết đôi tay mà Toàn huynh nói là của ai?"

"Ngươi hẳn là đã từng nghe danh nàng. Đoá hoa biệt vườn Nam Kỳ."

"Mai Quyển Yên? Dạo gần đây tin đồn về cái tên này lại bắt đầu nổi lên khắp nơi."

Suốt cuộc nói chuyện, Toàn Dự Tiêu đều nhìn ra mặt hồ, nghe Tửu Tiên nói đến Quyển Yên, y quay phắt sang, nghiêm túc nói: "Tin đồn gì?"

"Rằng nàng đã quay trở lại." Tửu Tiên nói. "Sự thật của vụ án mười năm về trước. m mưu trong âm mưu. Máu mủ ruột thịt tàn sát lẫn nhau. Tất cả đều được một vị tuần bộ giải phá."

"Mai tiểu thư giờ đang ở đâu?" Dự Tiêu nói.

"Ở với vị tuần bộ đó." Tửu Tiên cười đầy ý vị nói.

Biểu cảm của Dự Tiêu trầm xuống. Y đã muộn một lần. Chẳng lẽ lại muộn lần thứ hai. Y sẽ không cho phép điều đó xảy ra. Cơ hội này dù có nhỏ nhoi như thế nào thì Dự Tiêu cũng sẽ thử. Chỉ có người con gái đó mới xứng đáng với y.

"Vị tuần bộ này tên gì?" Dự Tiêu nói.

"Hà Vân. Nghe đồn là con cháu văn sĩ. Ngươi tính cướp đoạt mỹ nhân sao?"

"Cổ nhân đã từng làm, sao ta không thể?"

"Mai Quyển Yên đã là một đoá hoa đã tàn. Nàng đã không còn như trước, hiện tại người không ra người, quỷ không ra quỷ. Toàn huynh chắc chắn muốn cướp?"

Dự Tiêu chần chừ rồi nói: "Ai nói với ngươi tin này?"

"Tất nhiên là ta nghe được từ phía quan lại."

Dự Tiêu nhắm mắt, nhớ lại thân ảnh yểu điệu ngày xưa. Bóng trắng thướt tha lướt tay lên đàn. Y thật sự không thể tin một con người như vậy lại trở nên xấu xí.

"Nếu ta là Hà Vân, muốn giữ chân Quyển Yên thì trước hết phải loại bỏ các địch thủ. Ta không tin nàng thân tàn ma dại. Ta phải đích thân xem thử nàng của bây giờ. Không để lời đồn thổi lung lay tấm lòng."

Một bóng đèn chợt sáng trên đầu Tửu Tiên. "Ý của huynh là Hà Vân tung ra tin này để đề phòng Quyền Yên bị cướp đi… Điều này rất có thể."

Không đợi Tửu Tiên nói hết câu thì Dự Tiên đã quay lưng đi mất. Tửu Tiên hô lên: "Toàn huynh đi đâu thế?"

"Đi Định Tiên!"

"Cho ta theo với!"

Bên trong tửu lâu, Ngọc Chúc ngừng tay, tiếng đàn gãy khúc. Nàng nhìn ra bên ngoài, theo hướng hình dáng dần xa của Dự Tiêu.

Đông Lê Toàn Thiên Giám, ngôi trường lớn nhất Thiên Chiếu ngụ tại kinh thành Thừa Thiên. Các học sinh thay nhau chuẩn bị để tiến về thành Gia Định. Ai cũng mang theo ước mơ và hoài bão to lớn. Chỉ cần có thể tạo dựng tên tuổi trên đài Thiên Môn, tương lai sáng sủa không thể tả.

Tại sân tập, Đông Lê Động Học Sĩ, Kim Chân đang luyện võ trước hình nhân bằng gỗ. Từng đấm từng chưởng đều lưu lại vết hằn trên bề mặt, tiếng oanh oanh vang vọng trong không khí. Mồ hôi chảy dài trên má, run rẩy theo nhịp điệu cơ thể.

Một học sinh đến gần y, đầu cúi xuống, tay chắp lại kính cẩn. "Sắp đến giờ, thưa Học Sĩ."

Kim Chân dừng tay, chậm rãi điều chỉnh hơi thở của mình và rời đi cùng vị học sinh kia.

Phía trên cổng thành Thừa Thiên, Đông Lê Trí Đạo Giả Lưu Thanh Túc phe phẩy cây quạt và quan sát cảnh bình minh. Mặt trời dần mọc, bao lấy trời đất bằng màn lụa cam.

"Đài Thiên Môn sắp mở. Lần này trời sẽ đổi như thế nào đây?" Lưu Thanh Túc nói.

Thanh Túc rảo bước đến trước một bia đá hình vuông phía trên cổng thành. Phía trên có khắc "Đông Lê Thịnh Thế". Miệng y bỗng lẩm bẩm một bài thơ:

"Giữa trời hoàng đạo chói vầng dương,

Xuất hiện hùng tài bậc đế vương.

Học vấn bình sinh cao rộng thế,

Nào hay nhi nữ nghén tai ương!"

Thơ này không phải do Thanh Túc sáng tác mà chỉ là một bài thơ của cổ nhân để lại mà y rất thích. Lúc bấy giờ, Thiên Chiếu đươc gọi là Đông Lê, nằm dưới sự trị vì của Hồng Đức Đế Lê Thánh Tông. Dưới thời ông, Thiên Chiếu mở rộng một cõi phía Nam, hoàn thiện hệ thống quan lại, cải tiến nông nghiệp, hiền tài được trọng dụng. Chỉ duy nhất một điều Hồng Đức Đế không làm được, đó là giành lại phần bờ cõi phía Bắc đã bị lấy mất. Đã bao đời nay, con dân Thiên Chiếu sinh sống mà không biết nguồn gốc lãnh thổ của bản thân đã bị cướp đi từ lâu. Trong khi đó, kẻ có trí thì không quan tâm, người có dũng thì không thể làm. Ước vọng phục sinh nguyên thổ của Hồng Đức Đế không thể thành hiện thực. Chưa nói đến hiện nay, những cường quốc phía Tây xâm lấn, nếu chưa giải quyết được Du Nhiên, đừng lo nghĩ đến chuyện khác.

Lưu Thanh Túc lại độc thoại: "Lần này sẽ có nhân tài nào xuất hiện không? Có ai có thể giúp Thiên Chiếu ta trở về như trước? Trở về cái thời thịnh thế Hồng Đức, thậm chí vượt xa nó."

Một con chim ghé lên vai Thanh Túc, trên chân nó có cột một mảnh giấy nhỏ. Y gỡ giấy xuống, đọc trong im lặng rồi mỉm cười.

"Hà Vân…" Thanh Túc ghi nhớ cái tên này. "Lão Tôn à lão Tôn, ta mong ông không nhìn lầm."

Trên một con đường vắng vẻ, một chiếc xe ngựa lộc cộc đi về phía trước. Bên trong chiếc xe là Vĩ Hân và Quyển Yên. Biển Linh thì ngồi đằng trước khiển ngựa.

"Quái. Rõ ràng không bệnh hoạn gì mà mấy ngày vừa qua hắt xì liên tục." Vĩ Hân nói.

Quyển Yên cầm quyển Tịch Tà Kiếm Phổ mà đọc ngấu nghiến, không để ý đến những gì Vĩ Hân vừa nói.

Biển Linh thì nghe thấy, nói từ ngoài vào: "Ai đó nhắc đến tiểu thư đó. Có lẽ là người tình ha?"

Vĩ Hân trợn mắt, không nói gì. Nàng lấy ra một bộ võ phục màu trắng, nó được may đơn giản, dễ vận động, tà áo ngắn không làm ảnh hưởng đến việc di chuyển. Bộ quần áo này là cho Quyển Yên, từ khi nàng về ở với Vĩ Hân thì Hân đã mua rất nhiều trang phục cho nàng, nhưng hầu hết chúng đều mang phong cách nữ nhân thướt tha, tà áo loà xoà đến tận mắt cá, không hợp vận động. Bộ võ phục này sẽ thích hợp cho Yên hơn.

"Ngươi thử đi." Vĩ Hân giao y phục cho nàng, sau đó ra phía trước ngồi với Biển Linh.

Một lát sau thì Quyển Yên ngó đầu ra, nàng đổi sang một thân võ phục trông rất dễ thương. Yên thì vẫn là Yên mềm yếu của ngày nào, nay thêm nét cứng cỏi càng khiến sắc thái xinh đẹp muôn màu.

"Ôi trời! Tiểu thư biến thành Lâm Bình Chi mất rồi. Sao lại mặc nam phục thế này? Người đừng bắt đầu thích con gái đấy nhé." Biển Linh nói.

Vĩ Hân cóc đầu Linh một cái. "Đây là võ phục. Quyển Yên dù sao đã là kiếm khách giang hồ thứ thiệt, không thể cứ bay qua bay lại với những bộ đồ luộm thuộm kia."

Biển Linh ôm đầu tội nghiệp. "Hà tiểu thư ăn hiếp ta."

Quyển Yên chen lên phía trước, xoa đầu con bé an ủi. Nàng quay sang Hân, tay hợp thành dấu: "Tại sao ngươi không cùng ta luyện Tịch Tà Kiếm Phổ? Đó là kiếm pháp tuyệt thế đấy."

"Ta thật sự không thích kiếm pháp." Kiếp trước cầm súng nã đạn quen rồi, tới kiếp này thì chuyển hoá thành cung. Muốn nàng đổi luôn sang cận chiến thì chắc chắn không chịu. Vĩ Hân trầm tư, suy nghĩ gì đó rồi nói: "Nhưng nếu như là Lục Mạch Thần Kiếm thì ta sẽ luyện nha."

Sử dụng Lục Mạch Thần Kiếm chẳng khác mấy với việc cầm cây súng AK. Rất thích hợp với Hân.

"Ngươi không có Lục Mạch Kiếm Phổ?" Quyển Yên dùng thủ ngữ.

"Hiện tại thì không."

"Ta vẫn luôn tò mò ngươi lấy được những bí kíp võ công này từ đâu. Chẳng lẽ chúng cứ xuất hiện trong không khí khi ngươi muốn?"

Vĩ Hân cười khan trước câu hỏi của Quyển Yên. Nếu thế thì đã hay. Cái hệ thống này hên xui lắm. Lần đó chơi 'Ai là triệu phú' may mắn thắng được, những lần khác toàn được thưởng những thứ tầm thường trên trời dưới đất. Song trong đó cũng có vài thứ thích hợp sử dụng.

"Cho ngươi nữa này." Vĩ Hân lấy một chiếc nón lá và một chiếc mặt nạ sắt.

Chiếc nón lá thì y hệt nón lá Việt Nam truyền thống, đỉnh nhọn, được đan bằng lá tre. Cái đặc biệt của chiếc nón này là nó to hơn, vành nón kéo dài ra tới tận vai và có mành che được làm bằng vải trắng bán trong suốt có thể che hết nửa phần thân trên. Chiếc mặt nạ sắt chỉ che nửa phần dưới khuôn mặt, từ mũi trở xuống, được điêu khắc thành hàm răng hổ trông rất dữ tợn, bên ngoài được tráng một lớp bạc khiến bề mặt rất bóng loáng, bên trong thì đệm vải mềm để giảm sự khó chịu và cọ sát với khuôn mặt.

Khi Quyển Yên nhận lấy hai vật thì có hơi bất ngờ mà nhìn Hân.

"Ta biết sắc đẹp quan trọng." Vĩ Hân nắm đôi tay còn để lại sẹo mờ của Yên. "Chúng ta không quan tâm ngươi trông thế nào. Dù có ra sao cũng là cô tiểu thư pha trà ngon phát nghiện, đêm nào cũng mò vào phòng ta đọc truyện. Nhưng nếu ngươi thấy tự ti và không muốn người khác nhìn thấy bản thân thì cứ đeo chúng lên."

"Đúng rồi đó, tiểu thư. Bọn ta không quan tâm đâu nha. Người lúc nào cũng đẹp." Biển Linh bên cạnh hô hào.

Quyển Yên cảm kích, kéo cổ hai người ôm nhẹ một cái. Sau đó đeo mặt nạ và chiếc nón lên. Từ bên ngoài nhìn vào, không ai có thể thấy được dung nhan tàn phá của nàng, chỉ có đôi mắt hồng đào ngây thơ đầy hút hồn.

"Xì. Người vẫn còn đẹp chán." Biển Linh nói. "So với Hà tiểu thư thì ăn đứt."

Vĩ Hân bực mình lại cóc đầu Biển Linh một cái. "Lần sau luyện Dịch Cân Kinh cố mà tẹt háng ra cho chuẩn, không thì ta đè ngươi xuống."

"Người cứ bắt nạt bé Linh không à!"

Quyển Yên cười khúc khích, tay lại xoa đầu Biển Linh.

"Sau này ngươi đừng gọi ta là Hà tiểu thư nữa. Nói năng cứ như người lạ. Ta với ngươi cũng không phải chủ tớ thật sự." Vĩ Hân nói.

"Nhưng Mai tiểu thư cũng là tiểu thư. Hà tiểu thư cũng là tiểu thư. Ta không thêm họ vào sao phân biệt đây. Hay ta gọi người là đại tiểu thư còn Mai tiểu thư là nhị tiểu thư?"

"Quyển Yên lớn hơn ta gần mười tuổi đó. Ta phải làm nhị chứ?"

Biển Linh cười khì khì. "Kiếp người thì đại tiểu thư chỉ là mười tám thôi. Nhưng ta và nhị tiểu thư biết người sống lâu mấy ngàn năm rồi. Gọi đại tiểu thư không sai."

Quyển Yên bên cạnh chắp tay, cúi đầu, tỏ ý để Vĩ Hân làm đại tiểu thư.

Vĩ Hân xua tay. "Thôi bỏ. Chúng ta kết nghĩa tỷ muội đi. Giống Tiêu Phong, Đoàn Dự, Hư Trúc kết nghĩa huynh đệ ấy."

Cặp mắt của Yên và Linh sáng hoắc lên.

"Ý hay. Bé Linh hiển nhiên là tam muội. Nhị tiểu thư là nhị tỷ, còn Hà tiểu thư là đại tỷ." Biển Linh nói.

Quyển Yên đưa tay làm động tác uống rượu: "Thiếu tửu để cứ hành nghi thức nha."

"Không sao, đó chỉ là hình thức. Đợi khi nào kiếm được bầu rượu ngon thì chúng ta làm lễ. Hiện tại cứ xưng hô tỷ muội cũng ổn mà." Vĩ Hân nói.

"Nghe lời đại tỷ sai bảo." Biển Linh nói. Quyển Yên thì chắp tay nghiêm nghị. Vĩ Hân thì câm họng, đờ đẫn nhìn hai người. Có vẻ như việc cho hai người ngốn tiểu thuyết quá nhiều đã khiến hành động của họ có phần… vi diệu.

Bạn đang đọc Ngàn Thu Tiêu Dao Du sáng tác bởi DamTu

Truyện Ngàn Thu Tiêu Dao Du tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DamTu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.