Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dịch Cân Kinh

Tiểu thuyết gốc · 3242 chữ

Một tuần đã trôi qua, cách ngày Quyển Lâm chém đầu công khai đã ba ngày, vị tiểu thư xinh đẹp ngày đó về ở cùng với Vĩ Hân.

Quyển Yên ngồi trong sân mà ngẩn người nhìn về phía chân trời. Nàng ta rất hay như thế nhiều ngày qua. Vĩ Hân ngồi bên nhìn lặng lẽ mà lòng cũng bùi ngùi. Mỹ nhân ngày đó, con cháu quan lại, người người thương nhớ, bây giờ thì tàn tạ, sống tạm qua ngày không có mục đích. Vĩ Hân khâm phục ý chí của nàng ta, trước tình hình này mà vẫn có thể kiên cường sinh tồn. Có lẽ là vì Quyển Yên giống Hân, đều cố gắng vì muốn người đã qua vui vẻ ở trên cao.

Vị tiểu thư nhà họ mai bây giờ đã hai mươi tám, chưa quá xuân nhưng đã quá tuổi lấy chồng theo thường thức cổ đại. Kết hợp với vẻ bề ngoài đặc biệt, làm ăn mày còn khó chứ nói gì đến thành gia lập thất. May mắn là có Vĩ Hân trao cho một mái nhà để ở. Thật ra, nàng cũng không tốt đến mức ấy, cho dù có siêu quần trong việc giải án đến mức nào, Hân cũng có yếu điểm. Nàng ta cực kỳ, cực kỳ bê bối. Từ khi đến thế giới này, chưa từng dọn dẹp nơi mình ở, đồ ăn cũng là mua sẵn về. Bây giờ mọi việc đó đều do Quyển Yên làm, thay cho tiền nhà ở. Đương nhiên, Vĩ Hân có trả công thêm, nếu không thì cũng bóc lột người ta quá rồi.

Đặc biệt, trà của Quyển Yên pha đúng là có một không hai, Vĩ Hân chỉ uống vài ngụm mà cả người đã lâng lâng sung sướng. Nàng còn nhiều lúc nghi Quyển Yên bỏ thuốc gì đó vào trong trà nên điều tra. Kết quả, chẳng có gì kỳ lạ. Có lẽ là do tay nghề quá điêu luyện mới khiến người uống có cảm giác như thế.

"Tiểu thư, bộ Hà! Hôm nay các người muốn ăn gì để ta đi chợ?" A Linh bước vào trong sân.

Vĩ Hân buồn phiền chống cằm quan sát cô gái này. Sau khi Quyển Lâm bị hành hình, A Linh mò đến nơi này. Nàng ta biết được tiểu thư của mình còn sống thì tới đây, ngay cả khi thấy tình trạng của Quyển Yên cũng không bỏ chạy mà đeo dính lấy Vĩ Hân muốn nàng nhận y vào nhà luôn. Vĩ Hân đương nhiên từ chối, nàng không cần hai người giúp việc. Nhưng A Linh bám không buông, mưa gió đều đứng ngoài cổng đợi. Vĩ Hân bị nàng ta làm mủi lòng đành cho vào. Thật là phiền chết mà.

"Ngươi mua gì đó bổ dưỡng chút. Tiểu thư của ngươi sống khổ lâu rồi." Vĩ Hân nói.

A Linh nghiêm túc gật đầu, cắm đầu chạy đi. Quyền Yên chảy mồ hôi hột nhìn theo.

Từ khi A Linh đến, Vĩ Hân biết thêm nhiều điều về y. A Linh tên thật là Cung Biển Linh, một đứa trẻ mồ côi được nhà họ Mai nhận về từ nhỏ để làm nô tì. Cái tên A Linh là dùng cho nô lệ, để người ta dễ gọi hơn. Nhà họ Mai tan nát, Biển Linh mất chủ nên thoát khỏi thân phận thấp kém. Ngoài những điều trên, y còn là một đứa trẻ ngoan và trung thành, chỉ vì ngày xưa Quyển Yên đối xử tốt với con bé mà giờ nó mới đòi đi theo hầu hạ.

"Giờ thì." Vĩ Hân quay sang nhìn Quyển Yên.

Cô nương quái nhân sợ hãi, quay đầu chạy đi nhưng bị nàng túm lại.

"Không được chạy. Luyện môn võ này có lợi cho cột sống của ngươi."

Quyển Yên mắt đầy nước tủi thân nhìn Vĩ Hân. Nàng ta cũng muốn cải thiện cái cột sống chữ U của mình, nhưng mà luyện cái đó thật là quá đau. Từ trước đến giờ cũng không hề có cái môn võ nào lại làm những tư thế kỳ quái như thế. Nếu Quyển Yên còn xinh đẹp, chắc chắn nàng sẽ xấu hổ không thôi khi uốn éo cơ thể như thế. Nhưng hiện tại thì nàng thừa biết chẳng ai muốn nhìn, người ta chạy còn không kịp.

"Ta biết ngươi nghĩ gì." Vĩ Hân thở dài. "Ngươi có phải nghi ngờ đây không phải võ công? Ta đảm bảo với ngươi đây là thần công có một không hai trong thế giới này!"

Thật ra Hân nói dối thôi, đây chỉ là cái quyển sách dạy yoga tầm thường, chẳng phải võ công thần kỳ của thế giới này. Nhưng hệ thống bảo là nó sẽ có hiệu quả cho cột sống của Quyển Yên nên nàng đành bịa chuyện. Nàng cũng không phải nói dối hoàn toàn, Dịch Cân Kinh là được hệ thống lấy ra, trên đời này không có quyển thứ hai.

Quyển Yên thừa nhận thất bại, ngồi bệt xuống sàn chịu trận. Đợt tra tấn mới sắp đến.

"Đợi ta đi lấy mấy tấm chiếu. Chúng ta vừa phơi nắng sớm vừa luyện võ."

Quyển Yên nhìn Vĩ Hân rời đi, lòng thầm suy nghĩ. Nói đúng ra, nàng phải ghét cô gái này mới đúng. Chính vì y mà em trai nàng mới bị bắt. Nhưng khác với Lâm, Yên hiểu rõ đúng sai. Tất cả mọi chuyện đã xảy ra đều do số phận. Cái sai là nàng đã sinh ra trong một gia đình cao quý, nơi con gái chỉ là món hàng. Cái sai là thay vì kết hôn với một người có quyền có tài, nàng yêu một người tầm thường. Ngay cả mẹ nàng, liệu bà ấy có sai không? Nàng không thể phán xét. An Hoà xuất thân hèn mọn, tính cách đều do hoàn cảnh và người xung quanh ảnh hưởng. Bà đã hành hạ nàng. Nhưng ai đã hành hạ bà? Quyển Yên đã suy nghĩ nhiều ngày rồi. Cuối cùng, nàng quyết định, bỏ qua tất cả mọi thứ. Điều quan trọng bây giờ là sống thật tốt để Quyển Lâm và Văn Tư có thể an tâm dưới suối vàng.

Vĩ Hân ôm hai tấm chiếu trải trong sân, tay vẫy về phía Quyển Yên: "Nào, mau đến đây! Nắng sớm có lợi cho da lắm đấy!"

Đoá hoa biệt vườn ngày xưa cùng với tuần bộ trẻ tuổi ngày nay cùng ngồi xuống, trải mình dưới ánh nắng, bắt đầu tạo những tư thế kỳ quái.

Về Dịch Cân Kinh, Quyển Yên có rất nhiều nghi ngờ. Võ công, chân khí là điều mà nàng đều rất quen thuộc. Thậm chí đã từng đọc qua. Trong đó có hai môn chủ yếu, một là võ, chú trọng đến chiêu thức, hai là công, chú trọng đến rèn đúc và luyện tập chân khí. Tập võ như tập múa, cần luyện nhiều để cơ thể quen thuộc với các cử động. Luyện công thì hoàn toàn khác, cần để cơ thể chịu đựng hoạt động cường độ cao để tăng cường cơ bắp. Tới một lúc nào đó, trong cơ bắp sinh ra chân khí, khi sử dụng có thể bộc phát sức mạnh trong thời gian ngắn. Dịch Cân Kinh chẳng phải võ mà cũng không phải công. Nó có các cử động đặc biệt giống võ, nhưng khi tập lại tạo ra sự mệt mỏi tột độ đến cơ bắp, kinh hãi hơn nữa là tới xương, tương tự với công. Chưa kể, quyển sách này chứa toàn ngôn ngữ kỳ lạ, mỗi khi nhúng nước thì chữ biến mất, tranh minh hoạ hiện lên. Quyển Yên không thể tưởng tượng nổi Dịch Cân Kinh là loại võ công thần kỳ như thế nào, luyện thành sẽ ra sao.

"Ngươi phải hít thở sâu vào." Vĩ Hân vừa tập vừa chỉ dẫn cho Quyển Yên. Trong hai người, nàng có nhiều kinh nghiệm rèn luyện hơn, tổng hợp từ cả kiếp trước và kiếp này. "Phải giữ cho tinh thần thoải mái, thở sâu nhưng không nặng. Như thế thì sức lực mới bền lâu."

Quyển Yên thở dài ngao ngán. Nàng mà còn lưỡi thì đã la lên nãy giờ. Bây giờ tàn tật chỉ có thể rên rỉ. Cái môn này thật sự là như tra tấn.

Cung Biển Linh đi chợ vừa về, âm thanh đau khổ của Quyển Yên lọt vào tai nàng. Bước chân vào cổng, cảnh tượng Quyển Yên vừa khóc vừa lắc đầu nguầy nguậy, thân hình thì bị Vĩ Hân đè xuống để xoạc ngang hai chân hiện lên. Mặt nàng tái mét, quay đầu muốn đi nhưng bị Vĩ Hân nhanh nhảu tóm lại.

Kẻ tra tấn tên Hân cười the thé lôi Biển Linh về, tay Linh bám đất mà cầu xin. "Bộ Hà! Hà tỷ! Ta không có bệnh như tiểu thư! Ta cũng không có hứng thú luyện võ! Tha cho ta đi mà!"

Biển Linh cào mười đường dài trên sân, dù cố gắng mấy vẫn phải nhập cuộc. Nàng xung phong đi chợ chính là vì tránh né một màn này. Đáng tiếc, Vĩ Hân quá độc ác.

Ngoài đường, người đi qua đi lại nghe thấy những âm thanh rên rỉ kỳ lạ thì đỏ hết mặt, nhanh chân đi xa.

Một lát sau, cả ba ngồi quanh bàn đá, mồ hôi nhễ nhại. Biển Linh nằm ra bàn, ngón tay giật giật, y còn chẳng thể lên tiếng. Quyển Yên đỡ hơn chút, chống tay không gục. Chỉ có Vĩ Hân thoải mái sau màn hoạt động, thưởng trà ngắm cảnh.

"Tin ta đi. Luyện cái này sẽ có lợi rất lớn với các ngươi." Vĩ Hân nói. Lợi ích với Quyển Yên thì hệ thống đã xác nhận. Với Biển Linh, nàng mong y sẽ có thân hình cuốn hút như mấy cô tập yoga kiếp trước. Như vậy trai sẽ theo, gả đi sớm, nàng sẽ không còn phải nuôi hai người.

"Khi nào bộ Hà đi làm lại thế?" Biển Linh nói. Mong là đi thật sớm, đỡ phải luyện thêm.

"Đại phu bảo vài tuần là ta có thể đi làm lại." Vĩ Hân nói một nửa. Còn có vế sau là nàng chỉ có thể làm việc nhẹ trong vài tháng đầu. Đặc biệt có khả năng lớn để lại thương tật vĩnh viễn, suy giảm võ công.

Vĩ Hân chỉ mới hồi sinh vài ngày mà đã gặp chuyện như thế, nàng tất nhiên bực bội không thôi. Thế là nàng hỏi tới bộ máy thần kỳ, hệ thống Ngàn Thu. Nó bảo rằng Dịch Cân Kinh cũng có thể đảm bảo Vĩ Hân hồi phục hoàn toàn. Dẫn tới sự việc ngày hôm nay. Mặc dù nàng trông bình thường thế thôi nhưng lúc tập thì đau lắm. Lồng ngực nhói đau liên hồi. Chỉ là Hân giỏi giả bộ.

Vĩ Hân luyện để hồi phục, Quyển Yên để sửa xương. Biển Linh không có lý do gì cả. Hân chỉ là chơi ác nên kéo nàng ta vào chịu khổ chung.

Quyển Yên cầm Dịch Cân Kinh lên mà quan sát. Trang giấy đã khô được một nửa, tranh trên đó đang mờ dần, chữ thì rõ hơn. Dù không phải lần đầu tiên nàng thấy việc này, nó vẫn thần kỳ và khêu gợi trí tò mò của Yên. Nàng lê xác vào trong nhà để lấy bút và giấy. Sau đó ra lại với hai người, dùng chữ viết để giao tiếp.

Quyền Yên ghi: "Bộ Hà có được quyển sách này từ đâu vậy? Nếu ngươi không ngại nói."

"Đúng đó, bộ Hà. Ta cũng rất tò mò." Biển Linh nói.

"Ta rớt xuống khe núi xong nhặt được." Vĩ Hân chẳng biết trả lời làm sao để mình không giống người điên, nàng đành nói bừa.

"Chẳng lẽ là võ công do tiên nhân để lại trong núi?" Biển Linh lẩm bẩm tự hỏi.

Vĩ Hân cười thầm. Nhìn bộ dạng sững sờ của hai người mà thích thú. Nếu chính xác, quyển sách này chỉ là một loại khí công điều dưỡng cơ thể, nó không có khả năng thần kỳ chữa trị cột sống hay xương sườn. Tất nhiên là về lâu về dài sẽ có tác dụng ít nhiều, nhưng cách hệ thống nhấn mạnh chữ "hoàn toàn", khiến Vĩ Hân có chút đa nghi. Thêm cái tính năng đặc biệt ngâm vào nước thì hiện tranh vẽ cũng không tầm thường.

"Các ngươi nghỉ ngơi. Ta vào phòng tắm trước." Vĩ Hân rời đi. Nàng một nửa thật sự muốn rửa sạch đống mồ hôi trên người, phần còn lại là lấy lý do để đi thăm hỏi hệ thống.

Trong phòng tắm, Vĩ Hân cởi hết quần áo ra, ngồi đợi cho mồ hôi khô đi rồi mới rửa người. Trong lúc đợi thì bật Ngàn Thu lên.

"Ngàn thu, tại sao quyển Dịch Cân Kinh đó lại kỳ lạ như thế?" Vĩ Hân nói.

"Ngoài thông tin có sẵn, hệ thống không am hiểu gì thêm. Người dùng có thể mua các quyển sách có nhắc đến Dịch Cân Kinh trong Cửa hàng." Giọng nói lạnh lẽo vang lên.

"Ồ! Ra là vậy. Ngươi hãy bật lên cho ta xem."

Cửa sổ Windows XP hiện lên. Giao diện của Cửa hàng trông như các trang bán hàng online trong thế giới cũ của Hân. Ở giữa là danh sách hàng hoá, bên trái là thanh công cụ lọc vật phẩm, bên phải thì có thanh tìm kiếm. Hệ thống nhập vào ba chữ "Dịch Cân Kinh", hai quyển sách hiện lên.

"Thiên Long Bát Bộ và Tiếu Ngạo Giang Hồ. Hừm… Tại sao ta thấy hai cái tên này quen quen." Một bóng đèn rực sáng phía trên Vĩ Hân. "A! Đây chính là mấy bộ truyện kiếm hiệp do nhà văn Kim Dung viết. Ta nhớ ngày xưa chúng làm thành phim, rất nổi tiếng ở mấy nước Đông Á. Dịch Cân Kinh chẳng lẽ không phải là môn võ công dưỡng sinh Dịch Cân Kinh mà là một môn võ thần kỳ trong truyện?"

"Người dùng muốn mua quyển nào?" Ngàn Thu nói, đánh tỉnh Vĩ Hân từ trong làn suy nghĩ miên man.

"Ta không còn Kinh Nghiệm…"

"Người dùng hãy đi làm Nhiệm vụ để kiếm thêm Kinh nghiệm. Trên Bản đồ có đầy nhiệm vụ phụ đấy."

Vĩ Hân nghe theo lời hệ thống, bật Bản đồ lên xem. Đây là một trong những chức năng mới, có thể hiện lên bản đồ chi tiết cùa những nơi nàng đã đi qua. Không những thế, nó còn có những ký hiệu rất kỳ lạ. Ký hiệu lá đủ màu sắc, dấu chấm than, hình con đại bàng, v.v.. Nàng hỏi hệ thống những hình thái đó có ý nghĩa gì nhưng nó có chết cũng không chịu nói, chỉ khai dấu chấm than là nhiệm vụ có thể nhận, dấu chấm hỏi bạc thì là nhiệm vụ đang làm, dấu chấm hỏi vàng thì nhiệm vụ đã hoàn thành nhưng chưa nhận thưởng. Phần nhiều còn lại đều bảo người dùng tự tìm hiểu.

"Được rồi. Gần nhà có một cái nhiệm vụ. Lát ta sẽ qua đó xem." Vĩ Hân nói.

Quyển Yên và Biển Linh bước vào phòng tắm. Biển Linh còn nhỏ, vì lao động nhiều nên làn da hơi sạm và thô, không được mỹ miều. Quyển Yên thì trắng như ngọc, nhưng các đốm mụn cóc và vết sẹo để lại ấn tượng rất xấu, chưa kể đến cái lưng còng kia. Hân và Linh không hề tỏ ra khác thường trước vẻ bề ngoài của Yên, họ rất tò mò nhưng không hỏi, tránh khơi lại vết thương của vị tiểu thư nhà họ Mai.

Biển Linh cẩn thận dắt Quyển Yên vào bồn, hầu hạ nàng tắm rửa, chăm chút chà lưng như ngày xưa. Quyển Yên nhẹ nắm lấy tay của Biển Linh, cười và lắc đầu. Nàng đã không còn là cô gái ngày xưa, Linh cũng không phải là nô lệ bán thân của họ Mai.

Biển Linh đáp lại nụ cười của nàng bằng một nụ cười yêu dấu. "Tiểu thư không cần phải như thế. Ta dù không còn là nô tì của người nhưng vẫn xem tiểu thư là người nhà. Ngày xưa người đối tốt với ta như thế nào ta đều nhớ. Giấu những lần ta làm sai với phu nhân. Đối xử với ta như gia đình. Chúng ta không khác tỷ muội là mấy. Nếu người không chê, hãy để cho muội muội này chăm sóc tỷ tỷ."

Quyển Yên không có lý do gì để từ chối, mặc cho Biển Linh hầu hạ mình. Ngày xưa, nàng đối xử với nô bộc đều rất tốt. Nhưng chỉ với một mệnh lệnh của An Hoà, bọn chúng đều quay lưng. Chỉ có Biển Linh trong sáng, không hề biết gì và cũng chỉ có y ở lại bên cạnh nàng khi nàng đã mất tất cả. Quyền Yên muốn ôm Linh một cái, nhưng sợ thân hình dị hợm của mình làm Linh sợ hãi, nàng chỉ nhẹ nắm lấy đôi tay của y để tỏ lòng cảm ơn. Biển Linh sững sờ, không chần chờ ôm lấy tiểu thư, Quyển Yên ngạc nhiên, ấm lòng ôm chặt lấy đứa em gái không cùng huyết thống.

Vĩ Hân ở bên mỉm cười, lặng lẽ lo xong phần mình và rời đi. Nàng lẩm bẩm bên ngoài cửa. "Nếu bây giờ là thời hiện đại, tình trạng của Quyển Yên hoàn toàn có thể chữa trị. Thật đáng tiếc."

Trời thu thoáng mát, bỗng có một làn gió đông lạnh buốt thổi qua. Đông chu du khắp thế gian, nhưng thường đến trấn Định Tiên này. Hắn đến chỉ vì nàng, đoá hoa xuyên băng mà chàng chỉ dám ngắm nhìn từ xa.

Bầu trời trong trấn đột nhiên có mây phủ, như lão già Định Tiên chau mày trước sự xuất hiện của Đông. Gió nhẹ khẽ đưa lời đồng cảm của lão. Quyển Yên là một trái tim nhân hậu hiếm có.

"Ngươi muốn làm gì?" Định Tiên hỏi. Mây nổ sét.

"Ta muốn cho nàng bớt đau khổ." Đông khẽ. "Nàng xứng đáng nhận được điều tốt hơn."

"Ừ. Cho tất cả những gì con bé đã làm. Nó khác với những con người dễ dàng bị vẩn đục. Ta sẽ giúp ngươi một tay."

Trong nhà, Quyển Yên và Biển Linh đang chuẩn bị cơm tối. Bỗng nhiên cửa lớn bị đẩy ra, gió mạnh thổi vào.

"Đây là món quà của chúng ta." Định Tiên cùng Đông đồng thanh.

Biển Linh sững sờ, đứng yên như tượng. Làn gió kéo đến thổi mạnh lên người Quyển Yên. Linh thoát khỏi sự mơ hồ, nhanh chân ra đóng cửa.

"Tiểu thư có sao không?" Linh hỏi. Yên đáp bằng một cái lắc đầu, nàng nhanh chân quay lại bếp để tiếp tục nấu nướng. Linh thì nhìn ra cửa, chau mày lẩm bẩm. "Rốt cuộc ban nãy là ai lên tiếng…"

Bạn đang đọc Ngàn Thu Tiêu Dao Du sáng tác bởi DamTu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DamTu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.