Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trùng sinh?

Tiểu thuyết gốc · 2301 chữ

"Ha ha ha..."

Tiếng cười như chuông bạc vang lên trong tẩm điện yên tĩnh, mang theo ý vui thích. Màn sa đỏ rực giăng lối, che đi chân diện mục của nàng, thế nhưng vẫn có thể rõ ràng mà nhận ra, đang nằm trên giường lớn là một thân ảnh tuyệt mỹ cỡ nào. Màn sa mờ ảo, lộ ra đường cong thân thể mê người đang vì quá mức khoái ý cười mà có chút run rẩy nhè nhẹ. Tiếng cười mang theo chút nghịch ý có phần không phù hợp hình tượng ưu nhã xinh đẹp vốn dĩ của nàng, thế nhưng tất cả đặt vào trên người nàng, bất luận một ai đều sẽ cảm thấy, cho dù nàng nghịch thiên đảo địa cũng không có gì không phải!

"Quân thượng..."

Đứng ở bên cửa tẩm điện là một thân ảnh hắc y, đó không phải Dạ Quỷ thì là ai? Mặt nạ màu bạc tinh tế che đi nửa diện mạo tuấn mỹ, thế nhưng bên trong con ngươi màu xám bạc kia lại lộ ra chút bất đắc dĩ không thể che giấu.

Quân thượng lại vậy nữa rồi...

Bình thường mà nói, nếu như người khác nghe thấy những tin đồn hồ ngôn loạn ngữ như vậy về bản thân, phản ứng thường thấy nhất là nộ khí xung thiên đi áp chế mới phải, làm sao hắn thấy vị đại nhân nhà hắn không chỉ không tức giận, thậm chí còn cao hứng bừng bừng vậy?!

Làm sao mỗi một lần nàng ngủ dậy đều muốn nghe mấy tin đồn vớ vẩn này đầu tiên, còn cực kỳ vui thích, đến mức đem nó làm chuyện cười hàng ngày luôn thế? Thậm chí còn không cho bọn hắn đi dập, để chủ đề bay cao bay xa không thấy chân trời luôn...

Quân thượng nhà hắn, quả thực không phải người thường...

Làm gì có người thường nào thích bị người khác nói xấu như nàng đâu??

Quân thượng! Ưu nhã một chút a! Ngươi là vương thượng của Ma giới đấy!

Quân thượng nhà hắn sẽ nghe sao?

Đáp án đương nhiên là không.

"Ha ha ha, bổn quân là mỹ nam tử nha, còn có hậu cung thật lớn đấy. Dạ Dạ, ngươi nói xem, ta có nên liền lập tức đi hóa hư thành thật không? Còn có còn có, lấy máu của mỹ nữ làm nước tắm, ý tưởng này quả thực thú vị cực kỳ. Nước tắm của ta tuy đúng là có màu đỏ, nhưng đó là do dược hoa phối trí tạo thành màu đỏ nha, lại không phải cái gì máu của nữ nhân, ngày ngày tắm cái đó không phải tanh chết sao..."

Dạ Quỷ cũng đã sớm quen thuộc phản ứng của nàng, nhưng quân thượng nhà hắn hành sự tùy hứng, làm cho hắn luôn đau đầu. Có lúc nàng sẽ vui vẻ bỏ qua những tội lỗi tày trời, nhưng cũng có lúc bởi vì một lỗi nhỏ mà lấy máu rửa nguyên một gia tộc, ngay cả mày cũng không nhíu lấy một lần. Nàng là củ khoai lang bỏng tay, làm cho người khác có cảm giác sợ ném chuột vỡ bình. Nàng quá mức tùy ý phóng túng, hết thảy đều phải xem hứng thú của nàng.

"Đi đi đi, ta muốn vi hành, xem một chút trăm năm qua, Ma giới có thứ gì vui vẻ không~"

"Quân thượng! Chậm đã, công văn sổ sách của người-"

"Không phải còn có hai con người Anh Linh Lạc Lĩnh kia sao, cũng không phải nuôi để làm thùng cơm, kêu bọn hắn lăn ra xử lý."

Đùa sao, khó lắm mới có cơ hội thoát khỏi đống công văn ngập thư phòng, không về không về!

Diễm y tung bay, thân ảnh uyển chuyển trong chớp mắt đã biến mất không còn tung tích, chỉ còn thanh âm cười nói từ xa vọng lại, làm cho Dạ Quỷ sắp tức chết!

Hai bọn hắn đã thay ngươi xử lý công vụ hơn một trăm năm qua rồi được không!

"Nhưng quân thượng, Ma ấn của người..."

Dạ Quỷ trên mặt phủ đầy biểu tình bất đắc dĩ, nhưng mà Ma ấn của nàng, đâu phải ai cũng có thể đụng! Không phải không có người nào gan lớn dám đụng vào, mà là có đụng cũng không dùng được! Nàng đây là muốn khiến bọn hắn tức chết mà!

Bên ngoài điện, nữ tử một thân xiêm y đỏ rực, đuôi mắt toàn là ý cười nồng đậm, mi sắc loan loan, khóe miệng cong thành một đường, dung mạo mỹ lệ đến mức khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Chẳng qua chỉ tích tắc sau đó, ý cười hoàn toàn biến mất, khuôn mặt mỹ lệ phủ đầy sương lạnh, đáy mắt dâng lên một tia suy tư nghiền ngẫm.

Năm thứ 251 Hỏa Mị Ma Quân tại vị...có nghĩa là ta đã trùng sinh trở về thời điểm trước sự kiện kia 100 năm?

Để xem...thời điểm lúc đó, "An Bội Tư Quân" đã làm gì nhỉ?

Trong đầu nàng đảo qua sổ sách trong ký ức ghi chép về năm này, hình như đã xảy ra một sự kiện hỗn loạn ở "Chợ Đấu Giá"?

Dù sao hiện tại nàng không thiếu nhất là thời gian, ghé qua đó chơi một chút cũng được, thuận tiện hóng kịch.

Ma Giới có một số nơi luật pháp gần như không chạm tới được, ngoại trừ những mệnh lệnh trực tiếp từ Ma Giới cao tầng, còn lại toàn bộ đều không nghe. Mà thứ gọi là Ma Giới cao tầng cực kỳ ít, mỗi một người đều là thực lực siêu cường, gia thế siêu khủng chống lưng, mỗi một vị đều không dễ đắc tội. Hơn nữa bọn hắn cực ít lộ diện, càng sẽ không tới xem mấy nơi vô vị như vậy, thế nên "một số nơi" này đều vô pháp vô thiên, không có bất cứ ai đứng ra quản chế. Giống như chợ đấu giá nô lệ trước mắt Tư Quân đây chính là một nơi như vậy.

Chợ nô lệ của Ma giới nằm ở phía Tây đô thành, cách cung điện của nàng không xa, nửa nén nhang là đủ cho nàng đến nơi.

Nơi này kỳ thực không có gì khác với một đấu giá hội bình thường quy mô lớn. Chỉ là ở nơi này, thứ được đem ra đấu giá là con người. Ở nơi này có thể mua được một ít nhân tộc đặc thù bị bắt về, một số Ma tộc bình dân địa vị thấp bởi vì vận khí không tốt mà rơi vào tay buôn người, hoặc là hỗn huyết nhân, mọi thứ đều có thể được mang ra rao bán ở đây.

Đôi mắt bảo ngọc hồng đỏ dâng lên một tia thích thú. Cả hai đời, nàng lần đầu thấy nơi như này đấy, trước kia Dạ Dạ luôn cảm thấy thân phận nàng tôn quý, không cho tới, hiện tại thật tự do mà.

Tư Quân hiện tại vẫn mặc một thân xiêm y đỏ rực, mặt nạ màu bạc che đi dung nhan diễm lệ, chỉ lộ ra nửa sườn mặt góc cạnh tinh xảo.

Thế nhưng, nàng mặc không phải nữ trang, mà là nam trang. Thân phận nữ nhi tới nơi này không thích hợp, vậy nên nàng đổi thành hình dạng nam nhân. Dung nhan diễm lệ vẫn vậy, chỉ là thêm một chút góc cạnh, bờ môi đỏ mọng nhạt đi vài phần, lại khiến cho khí chất cả người biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Dung nhan tựa như được đao tước gọt khắc, ôn nhuận lại sắc bén, một đôi mắt màu đỏ trong như thủy tinh cất giấu vẻ đẹp hủy diệt, làm cho người ta hoa mắt thần mê, bên dưới sống mũi cao thẳng là bờ môi mỏng manh màu anh đào đỏ tươi.

Rõ ràng màu da trắng tuyết kia chỉ có ở những công tử được chăm sóc kĩ, nhưng loại xuất trần ngạo khí kia, dung nhan anh diễm lại không nhìn ra được nửa phần yếu đuối. Mặt nạ bạc che lấp đi vài phần ôn nhã, lại tăng thêm mấy phần ngạo kiệt cùng bí ẩn. Phát quan màu bạc trên đầu túm gọn lại suối tóc dài màu đen, khí chất vân đạm phong khinh, rơi xuống nhân gian nhưng lại không nhiễm bụi trần.

Tư Quân vốn dĩ chỉ muốn biến ra một thân phận nam nhi cho tiện hành động, nhưng không ngờ lại đưa tới mấy cục phiền phức to đùng. Mấy tiểu cô nương trên đường không ngừng nhìn nàng trộm liếc đưa tình không nói, ngay cả nam nhân cũng e lệ muốn làm quen! Không lẽ nàng mới chỉ ngủ có hơn một trăm năm, thế đạo đã thay đổi lớn như vậy sao?

Dây dưa không ít thời gian, cuối cùng phải túm Dạ Quỷ đi giúp nàng giải vây mới tới được Chợ đấu giá trong truyền thuyết. Ma Quân từng một thời đại sát tứ phương, quỷ thần đều phải sợ, hiện tại bất lực trong tay vài tiểu cô nương Ma tộc, chuyện này truyền ra quả thực...

Kỳ thực, nơi này còn kém hoa lệ hơn nhiều so với tưởng tượng của Tư Quân, chẳng qua chỉ là một phiên chợ đấu giá tập thể cực kỳ hỗn loạn. Không giới hạn người tham gia, bất luận bình dân hay quý tộc, chỉ cần có tiền là có thể đấu giá.

Trong chợ đấu giá quy mô lớn như vậy, có rất nhiều phiên đấu giá nhỏ lẻ, phân chia không quá rõ ràng, chỉ là tụm thành từng đám trình bày "vật phẩm đấu giá", không khác mấy sự kết hợp của rạp xiếc và sở thú. Có rất nhiều những "vật phẩm đấu giá" kia đã không nhìn ra được hình người, nhẹ nhất có lẽ là những người nhan sắc tương đối khá, được gọi là "vật phẩm có giá trị cao", cùng lắm chỉ là bị bỏ đói chút ít, khóe mắt sưng đỏ do khóc nhiều, ngoài y phục bị rách vài chỗ, còn lại coi như không tệ.

Nhưng những "vật phẩm không có giá trị cao" còn lại, đãi ngộ không được tốt như vậy, dấu vết đánh đập tàn nhẫn còn lưu lại rõ ràng trên người, thậm chí có không ít nô lệ đã bị gọt đi một vài chi giác, chỉ vì để đảm bảo không chạy trốn, khuôn mặt vặn vẹo đến tuyệt vọng.

Nơi này đối với người bình thường mà nói chính là địa ngục trong địa ngục, buồn nôn không lời nào diễn tả.

Tư Quân trên mặt không mang theo chút biểu tình nào, thần sắc cùng ánh mắt vẫn luôn bảo trì đạm mạc cùng lãnh khốc. Ánh mắt nàng đảo qua biểu tình những nô lệ được đem ra đấu giá, có sợ hãi, có căm giận, có tuyệt vọng, có chết lặng, thế nhưng bất luận cái nào cũng không thể làm nàng dừng chân nhiều hơn một chút. Biểu tình của nàng có thể nói cao cao tại thượng, hờ hững nhìn những sinh mệnh nhỏ bé kia, tựa như đang nhìn con sâu cái kiến, không chút xem vào mắt.

Rất nhiều thời điểm, Ma tộc và Nhân tộc đều là giống nhau, tựa như ở nơi này.

Mấy người này, nàng tuy rằng có chút thương tiếc, nhưng lại đồng tình không nổi. Tư Quân bản tính trước nay không phải lương thiện thánh mẫu, lại càng không phải một người bốc đồng không hiểu đại sự. Nàng cứu được một người, hai người, về sau sẽ vẫn có những người khác thay thế số phận những người này. Nếu như bất luận một người nào đều muốn nàng đồng tình, lại giúp đỡ, vậy cần bao nhiêu sức lực cho đủ? Mỗi người đều có số mệnh của chính mình, lương thiện của nàng không để dùng như vậy.

Bước chân của Tư Quân không nhanh không chậm, phảng phất có tư thái vân đạm phong khinh, Luân Ý bội kiếm treo ở bên hông, phảng phất phủ một tầng huyết tinh sát khí. Bội kiếm này lệ khí nồng đậm, giống như là đã lâu không được dính máu, giờ phút này tại địa phương tràn ngập mùi tanh hôi của nhân tính vặn vẹo này, hình như lại có chút hưng phấn, khao khát thúc giục nàng cho nó nếm máu tươi.

Đột nhiên, một thanh âm cực lớn hấp dẫn lực chú ý của nàng, cước bộ nhất thời dừng lại. Ánh mắt nhàn nhạt đảo qua nơi phát ra thanh âm chói tai kia, ngoài ý muốn của nàng, thanh âm đó không phải của một nô lệ nào, mà là một lão già béo núc ăn vận tương đối đắt tiền. Hắn kỳ thực còn rất sinh long hoạt hổ, còn sức mà lớn tiếng chửi rủa rất khó nghe. Chỉ là trên mặt hắn lại có một vết thương tương đối dọa người, nhìn qua cũng biết là do móng tay gây ra, cắm rất sâu, xuống tay rất tàn bạo, có thể nhìn ra người hạ thủ có bao nhiêu hận hắn. Lão giả kia dung mạo vốn dĩ không dễ nhìn, nay lại dính đầy máu tươi bẩn thỉu, xấu xí không lời nào diễn tả, ánh mắt vằn vện tơ máu, giống như phẫn nộ tới phát điên rồi, nhìn qua cực kỳ kinh khủng dọa người phát hãi.

Bạn đang đọc Hỏa Chi Linh - Mỹ Nhan Thịnh Thế sáng tác bởi Eylmaine
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Eylmaine
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.