Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chợ Đấu Giá hỗn loạn

Tiểu thuyết gốc · 2554 chữ

Lãnh quang xẹt qua đáy mắt, gợi lên mấy phần thích thú.

Lá gan thực lớn nha, lão nhân gia xấu xí này nhìn qua cũng biết có tới tám chín phần là người có địa vị trong Ma giới. Không biết là nô lệ nào tìm chết sớm, vậy mà lại dám đánh trả lại hắn đây?

Trong đôi mắt hồng ngọc lưu li hoàn toàn là ý tứ xem kịch, không có ý định tương trợ. Tư Quân có chút tò mò mà chuyển tầm mắt xuống bên dưới lão giả xấu xí kia, ở nơi đó hứng chịu chửi mắng vậy mà là một tiểu nam hài. Hắn nhìn qua cực kỳ gầy gò ốm yếu, khả năng còn chưa tới mười tuổi, ánh mắt ẩn nhẫn lộ ra hung quang điên cuồng, nắm tay siết chặt tới rỉ máu.

Tiểu nam hài đó mặc một bộ y phục đã rách rưới, bẩn tới mức nhìn không ra hình dạng ban đầu, cả người là bùn đất ô dơ. Mái tóc đen nhánh đã gần như tán loạn, trong lúc lăn lộn ở bụi đất đã dính lên không ít bùn đen hỗn tạp, trông thê thảm cực kỳ. Làn da có lẽ ban đầu là màu trắng, nhưng hình như bởi vì quá lâu không được tắm rửa kĩ càng mà lấm tấm vết đen, khuôn mặt cực kỳ non nớt bao phủ bởi băng vải trắng đỏ, chỉ lộ ra một đôi mắt màu hổ phách trong suốt, cực kỳ xinh đẹp. Toàn thân đều là vết thương, kinh khủng dọa người, có vết đã rất lâu, bắt đầu tróc vảy, nhưng càng nhiều hơn là những vết thương mới, chồng chéo lên nhau, bởi vì không được xử lý cẩn thận mà đã nhiễm trùng rất nặng. Chỉ cần nhìn thoáng cũng biết đứa trẻ này bị ngược đãi đến độ nào.

Khuôn mặt nhỏ nhắn quấn đầy băng vải đen đỏ lẫn lộn, nhưng đôi mắt hổ phách kia lại ẩn chứa hung quang ngất trời, đó là ánh mắt của con thú bị dồn vào tuyệt cảnh, bức bách đến đường cùng cá chết lưới rách. Thế nhưng thân thể của một đứa nhỏ chưa tới mười tuổi có thể lớn được bao nhiêu? Càng không nói đứa nhỏ này bởi vì bị cắt xén khẩu phần ăn quá nhiều mà còn nhỏ hơn cả những đứa trẻ bình thường, so sánh với thân hình "phúc hậu" tròn quay của lão già kia căn bản là chênh lệch quá lớn.

Lại nhìn thấy những mảnh áo rách rưới chưa bị xé hết rơi đầy đất, bất kỳ một ai ở đây cũng đã hiểu được chuyện gì xảy ra.

Lão già ti tiện kia muốn hạ nhục thiếu niên này ngay tại đây, đứa nhỏ sống chết không thuận theo, quật cường phản kháng, cuối cùng lão giả kia bị đứa nhóc đả thương.

Táng tận lương tâm! Vậy mà lại có thể làm ra chuyện kinh tởm như vậy với một đứa bé! Hắn mới bao nhiêu tuổi!

Rất nhiều người ở đây đều mang ý nghĩ này, nhưng cũng không một ai nguyện ý đứng ra cầu tình hay giúp đỡ đứa nhỏ kia, toàn là một bộ dáng xem kịch nói chuyện đạo nghĩa.

Tư Quân lơ đãng nhớ lại bản án năm đó, hình như...cũng vào tầm thời điểm này thì phải? Vậy chắc là nói hai người này đi.

Chẳng qua thứ khiến Tư Quân hứng thú không phải hài tử này bị khi nhục thế nào, lão già kia thân phận ra sao, mà là tròng mắt của tiểu tử này. Màu hổ phách, rất có ý tứ, trong trí nhớ của nàng, chỉ có duy nhất một người sở hữu màu mắt này. Càng khiến nàng cảm thấy thú vị chính là ánh mắt của hắn. Trong ánh mắt của một đứa trẻ chưa tới mười tuổi này vậy mà lại để nàng nhìn thấy bản thân năm đó.

Ánh mắt màu hổ phách trong suốt xinh đẹp kia tràn ngập căm hận cùng quật cường, muốn hủy diệt tất thảy, nhưng càng nhiều hơn lại là ngạo khí, một loại kiêu ngạo không để ai chạm tới được. Tư Quân xác định bản thân không nhìn lầm, một tia kia nàng quá quen thuộc, đó là ngạo khí, ở độ tuổi này, ở hoàn cảnh này, vậy mà lại xuất hiện tự tôn kiêu ngạo sao? Đây tuyệt đối không phải một chuyện bình thường.

Chẳng qua, chỉ là khơi lên trong nàng một chút hứng thú còn chưa thể nói lên điều gì đâu. Bằng vào phần hứng thú nhất thời này, còn chưa đủ để nàng xuất thủ.

Nàng chưa muốn một lát đi kiểm điểm với Dạ Dạ nhà nàng vì tội hành sự tùy tiện. Kiếp trước nàng bị nói nhiều tới mức thành ám ảnh luôn.

"Tiểu súc sinh! Ngươi dám! Ta hôm nay nếu như không giết được ngươi, tên của Quyền Phong ta sẽ viết ngược lại!"

Lão già kia hiển nhiên là không nghĩ tới đứa nhỏ này vậy mà còn dám phản kháng lại hắn, điên cuồng mà túm chặt cổ của thiếu niên kia, sát ý trong mắt không hề che giấu.

Nam nhân này, thực sự động sát tâm.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu niên kia bởi vì thiếu dưỡng khí mà luân chuyển liên tục hai màu xanh đỏ, trong ánh mắt tràn ngập quật cường cùng mãnh liệt không cam lòng, hắn không cam lòng cứ như vậy mà chết đi dưới tay của nam nhân ghê tởm này.

Một đứa nhóc bình thường chưa tới mười tuổi nếu như rơi vào hoàn cảnh này có lẽ đã òa khóc từ lâu, nhưng đứa nhóc này tính tình cực kì cường liệt, một giọt nước mắt cũng nhẫn nhục không chịu rơi xuống.

Thời điểm mọi người cho rằng đứa bé này chắc chắn đã phải chết, đột nhiên lại xảy ra một sự tình khiến thời thế đảo nghịch. Màu hổ phách trong đôi mắt thiếu niên kia bỗng nhiên bị sắc đỏ sậm cắn nuốt, trong khoảnh khắc, khí tức trên người đứa nhỏ này lại biến đổi nghiêng trời lệch đất. Tư Quân ánh mắt lập tức thay đổi, ở trên người đứa nhỏ này, nàng vậy mà lại cảm thấy được khí tức của vương giả!

"Bá" một tiếng, trước con mắt trợn tròn của mọi người, cánh tay của Quyền Phong từ phần khuỷu tay bỗng nhiên đứt lìa, máu tươi ô uế trào ra, phun bẩn băng vải trên khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu niên.

Thiếu niên sững sờ, kinh ngạc mà đứng ở nơi đó, tựa như bị dính định thân chú, không hề cử động.

Khi mọi người còn đang cao hứng bừng bừng định tung hô đứa nhỏ kia hồi quang phản chiếu quá mạnh mẽ, thì lại đột ngột nhận ra, trên sân khấu của hai người không biết từ lúc nào đã xuất hiện một nam tử cực kỳ tuấn mỹ, một tay nắm trường kiếm, máu tươi từ trên thân kiếm chảy xuôi, nhỏ giọt xuống đất.

"AAAAAA..."

Hai mắt Quyền Phong lộ vẻ điên cuồng, tơ máu trong mắt bao phủ đồng tử, biểu tình cực kỳ dọa người, không ít người sợ hãi mà lùi lại mấy bước.

"Ngươi! Ngươi vì sao lại muốn quản chuyện tốt của ta! Rõ ràng ta đã sắp giết được tiện chủng kia rồi!"

Quyền Phong hai ánh mắt tựa như sắp phun lửa, nhìn chằm chằm Tư Quân gào lên.

"Ồ? Chuyện tốt của ngươi? Ta không biết phẩm vị của "quý tộc Ma giới" lại thấp đến như vậy đấy?"

Tư Quân khẽ nhướn mày, mặt nạ màu bạc che đi biểu tình của nàng, thế nhưng thanh âm lại tràn ngập chế giễu.

"Ngươi! Một tên bần dân ti tiện mà thôi, ngươi lại dám dĩ hạ phạm thượng! Ngươi có biết phụ thân ta là ai không, hắn nhất định không tha cho ngươi, để ngươi chết không toàn thây!"

"À.."

Tư Quân cảm thấy có chút thú vị, đã thật lâu không có người nào dám dùng loại ngữ khí này nói chuyện với nàng nha, không biết là vị nhân vật tai to mặt lớn nào đây?

Không sai, chính là đại nhân nhà chúng ta xuất thủ. Bởi vì tròng mắt đỏ sậm ở một khắc cuối cùng kia, nàng rốt cuộc động thủ.

Đôi mắt màu hổ phách, tròng mắt biến thành màu máu, đúng là thực có ý tứ.

Không ngờ, vậy mà lại ở tình huống này gặp lại ngươi.

"Hảo. Vậy có thể cho vãn bối vô tri trước khi chết được thống khoái một lần, rốt cuộc là vị đại nhân nào có thể ở đây một tay che trời vậy?"

"Hừ, coi như không tệ"

Nam nhân kia dường như còn chưa có nhìn ra ngữ khí châm chọc, vẫn vênh vênh tự đắc mà nói.

"Nghe cho kĩ đây, ta là Quyền Phong, phụ thân đại nhân của ta là Quyền Đầu, hắn là chủ nhân của Đấu giá hội này, Tộc trưởng Sát Luyện Tộc! Sao, nghe tên có phải bị dọa sợ rồi không, ta nói cho mà biết, phụ thân của ta có giao hảo lâu năm với Thủ hạ thân cận nhất dưới trướng Ma Quân đấy. Nhìn ngươi là biết loại bần dân thấp kém này có khi còn chưa từng nghe tới vị đại nhân này, hừ, còn không mau quỳ xuống dập đầu tạ tội, ngoan ngoãn chặt hai tay xuống bồi thường cho ta. Biết đâu ta tâm tình tốt, đại nhân đại lượng, có thể giữ lại cái mạng nhỏ cho ngươi. Nhìn dung mạo của ngươi cũng không tệ, thành thành thật thật phục vụ bổn đại nhân, nói không chừng ta còn có thể cân nhắc..." (Đã lược bỏ 7749 kí tự)

"......"

Nàng chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi một câu mà thôi, người này còn tưởng thật đấy à?

Người khác nhìn vào Tư Quân hiện tại cũng không thấy được biểu tình gì của nàng, cùng lắm chỉ là khóe miệng co giật một chút mà thôi, nhưng thực ra trong lòng nàng hiện tại sớm đã trố mắt há hốc..

"Thủ hạ thân cận nhất dưới trướng Ma Quân", không phải Dạ Dạ nhà nàng thì là ai?

Người này mắc bệnh hoang tưởng sao? Tự hỏi tự đáp như vậy cũng được? Nàng còn chưa nói cái gì hết được không?

Khoan, Dạ Dạ nhà nàng có "giao hảo lâu năm" với thể loại này từ khi nào vậy?! Sao nàng không biết?!

Ở một địa phương nào đó không xa, Dạ Quỷ âm thầm theo sát Tư Quân, đương nhiên là chứng kiến được cảnh tượng vừa rồi, cũng biết rõ quân thượng nhà mình đang nghĩ cái gì. Dạ Quỷ nghiến răng nghiến lợi truyền đi một đạo thanh âm.

"Quân thượng, ta không có!"

Thanh âm này đương nhiên chỉ có Tư Quân nghe thấy, nghe ngữ khí, hẳn là biết thủ hạ của nàng giận rồi, liền nhún nhún vai tỏ vẻ mình đã biết.

"Quân thượng, Quyền Phong, nhi tử duy nhất của tộc trưởng Sát Luyện tộc. Tĩnh tình lỗ mãng bỉ ổi, ỷ vào gia thế của phụ thân mà hống hách thành quen. Hắn, khụ, còn là đoạn tụ, hơn nữa còn chỉ hứng thú với nam hài tử tuổi dưới mười lăm, từng đi bắt cóc dụ dỗ không ít nam hài đồng lên giường. Quá khứ từng có người nhìn hành động bỉ ổi của hắn không thuận mắt, đứng ra ngăn cản, nhưng đều bị Quyền Đầu bắt về tra tấn tàn nhẫn. Quyền Đầu mặc dù đã đè xuống tin đồn, nhưng tin tức vẫn lọt ra ngoài không ít."

"Chậm đã, Sát Luyện tộc là tộc mới xuất hiện trong một trăm năm gần đây? Quyền thế, danh vọng?"

"Đúng vậy. Quyền Đầu hơn một trăm năm trước là binh tốt dưới trướng Mạnh Tuyên trưởng lão, trong một lần làm nhiệm vụ may mắn tìm được một bảo vật, dâng cho Mạnh Tuyên. Sau đó dựa vào mặt mũi của Mạnh Tuyên mà thăng chức dần dần, một đường đi lên, lập một tộc nho nhỏ, tự xưng là tộc trưởng của Sát Luyện Tộc. Chẳng qua danh vọng cực kém, quyền thế cũng chẳng được bao nhiêu"

Trong đầu Dạ Quỷ được truyền lại một tiếng cười khẽ, tựa như mỉa mai, lại giống như vui thích.

Cao tầng của Ma giới được phân chia cực kì rõ ràng, cũng không dùng quá nhiều người, quyền lực chỉ tập trung vào một số người nhất định. Lấy Ma Quân đứng đầu, từ trên xuống dưới có hai vị "tôn" và bốn trưởng lão.

Nhị tôn trực tiếp phục vụ cho Ma giới và Ma Quân, trưởng lão lại chia nhau nắm quyền điều khống ở Ma giới, mỗi một người đều cực kỳ xuất sắc, hữu dũng hữu mưu, tâm tư kín kẽ, thực lực cường đại. Mạnh Tuyên trưởng lão là người mới được bổ nhiệm thay thế, chẳng qua người này làm sao lại có chút -- ỷ quyền mà kiêu nha?

"Dạ Dạ, ánh mắt của ngươi thực kém"

Dạ Quỷ đương nhiên biết Tư Quân đang nói về cái gì, hắn thản nhiên đáp lại.

"Không phải ta, là Anh Linh bổ nhiệm"

Tư Quân trong lòng thở dài một tiếng. Cô nương này a, cái gì cũng tốt, duy chỉ có nhãn lực vẫn thấp như vậy...

"Người như thế nào?"

Lần trước tuyển chọn trưởng lão, nàng còn đang ngủ.

Kiếp trước....khỏi đề cập ha..

"Thân thủ không tệ, nhưng quá kiêu ngạo, mưu không tốt"

"Quyền Đầu, ngươi đánh giá thế nào?"

"Ngu xuẩn, vô dũng vô mưu, nhát gan sợ chết, ghét nhất người khác nhắc đến quá khứ lúc làm binh tốt của hắn"

Tư Quân gật đầu hài lòng, Dạ Dạ của nàng luôn thẳng thắn như vậy, không vòng vo nói nhẹ nói nặng, nàng thích.

Khóe môi khẽ cong, vẽ nên nụ cười mỹ lệ lại cực kỳ thiết huyết. Mạnh Tuyên, Sát Luyện tộc, Ma giới của ta còn chưa đến lượt các ngươi một tay che trời đâu.

Tiếng xì xào xung quanh vẫn chưa dứt, ngược lại có xu hướng khuếch đại, nhất thời lại dẫn thêm sự chú ý của rất nhiều người lại đây.

"Thật đáng tiếc a, lần này thiếu niên kia chọc phải tổ ong vò vẽ rồi"

"Đó là con trai của Hội chủ đó, ở đây hống hách thành quen, đã lâu không có ai dám đứng ra ngăn cản. Phàm là người dám đụng vào hắn đều thực thê thảm"

"Đáng tiếc đáng tiếc, nam tử kia nhìn qua có vẻ không tệ lắm, chỉ e lần này đắc tội lớn"

"Hội chủ trước nay một lòng bênh vực con trai. Lần này con trai bảo bối của hắn bị mất hai tay, chỉ sợ rằng hắn sẽ mang hai người kia đi gọt thành nhân côn..."

Bạn đang đọc Hỏa Chi Linh - Mỹ Nhan Thịnh Thế sáng tác bởi Eylmaine
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Eylmaine
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.