Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc sống vô vị

Tiểu thuyết gốc · 1346 chữ

-Này, chúng ta chia tay đi-cô gái nhẹ nhàng nói

-Chia...chia tay..nhưng ta vừa mới hẹn hò chưa tới 1 tuần mà-tôi ngạc nhiên nói

-Chỉ...là em...em chưa sẵn sàng để duy trì mối quan hệ này, em xin lỗi-nói rồi cô gái đứng lên quay lưng đi về, bỏ mặc tôi với đống hỗn độn trong đầu....

...Sáng hôm sau, tôi vẫn tới lớp như thường ngày nhưng vừa mới đến cửa lớp đã nghe tiếng trò chuyện:

- Ô, mày đá thằg C rồi hả N, hôm trước tao vẫn thấy bọn mày đi chung với nhau mà...sao giờ lại xa lánh thế...-giọng một cô gái vang lên đầy vẻ mỉa mai, nhất là khi cô ta nhấn mạnh từ xa lánh...

-Thằng đó à...hừ mày đừng nói tên nó trước mặt tao-giọng 1 cô gái khác vang lên đầy vẻ khinh bỉ

-Mẹ....éo gì hẹn hò với nhau im phăng phắc, đã thế còn éo quan tâm gì tới tao, mặt lúc nào cũng lạnh băng, lúc đầu tao cũng chỉ vì thấy gia đình nó giàu nên cũng định vét tí thôi, ai ngờ...bực vl. Nó làm như nó đáng giá lắm không bằng-cô gái tiếp tục nói

-Hah...mà mày cũng đừng hẹn hò với thằng đấy, nghe nói nó bị tự kỉ đấy, mày tiếp xúc nó lâu có khi lây mày luôn hahaha...-cô gái còn lại phá lên cười, cũng đúng lúc tôi bước vào lớp. Vừa thấy tôi bọn nó im phăng phắc, tôi cũng chỉ liếc mắt nhìn con nhỏ mà hôm qua đã hẹn hò với tôi:

-Xem ra cậu cũng đáng giá nhỉ, moi được nhiều đồ trang sức đắt đỏ lắm cơ mà-tôi nhìn vào cổ tay đeo đầy đồ trang sức đắt tiền nói bâng quơ, con nhỏ thấy vậy cũng im lặng không nói gì

-Bastand thật-tôi lầm bầm trong miệng....

Chẳng mấy chốc mà đã hết tiết, tôi vừa bước tới nhà gửi xe thì đã nghe tiếng rào, rào, rào.... từng hạt mưa rơi xuống nền sân gạch cũ

-Damn, nay thế éo nào lại có mưa nhỉ

-Ờ, tao xem dự báo thấy mưa đâu, đúng là mùa thu có khác, mưa nhiều vãi....-một số sinh viên thở dài nói. Tôi lục đục mở cốp xe thì mới chợt nhớ ra quên luôn áo mưa ở nhà Chậc, mưa thế này chắc mưa phùn thôi, đi nhanh chắc vẫn được nghĩ thầm vậy, tôi leo lên chiếc xe air blade phóng thẳng về nhà....

Đến mãi bây giờ tôi vẫn nghĩ liệu nếu hôm đó mình không về thẳng thì sao? Nếu mình ở lại chờ tạnh mưa, liệu....nó có thay đổi được nhưng đó là những suy nghĩ sau này còn bây giờ việc cấp bách là về nhà nhanh trước khi trời đổ mưa to....

Ào, ào...ào chẳng mấy chốc trời đã tối sầm lại, nhưng hạt mưa ngày càng rơi mạnh hơn, tuyến đường tôi đi nước đã ngập đến nửa lốp xe, bỗng xe tôi khựng lại

-Ơ...thế quái...-tôi lật đật khởi động lại xe nhưng có vẻ nó đã bị chết máy, tôi đành lê bước kéo chiếc xe băng sang bên kia đường trú tạm vào một mái che nhỏ

-Xui thật, chả biết lúc nào trời mới tạnh-tôi lầm bầm nói, cởi chiếc giày rồi phơi nó tạm ở một góc

-Xin lỗi....tôi ngồi đây được không-một giọng con gái vang lên cạnh tôi, tôi vừa ngẩng đầu lên đã sững lại, trước mặt tôi là 1 cô gái tầm 18-20 tuổi, mái tóc dài đen nhánh, đôi mi cong vút, đôi mắt to và tròn nhưng trong đôi mắt ấy tôi lại thấy 1 sự đượm buồn và hơn hết cô ấy rất xinh...

-A...anh gì ơi-tiếng nói cô gái đưa tôi về với thực tại

-À...ừ chị ngồi đi-tôi với lấy chiếc giày nói, tôi cũng không rõ cô ấy bao tuổi nhưng nhìn mặt trưởng thành hơn tôi nên tôi gọi tạm là chị. Cô gái sau đó cũng ngồi xuống ghế, tôi liếc nhìn, cô ấy mặc 1 chiếc đồng phục trắng với quần bó, mái tóc đen dài được cặp lên sau gáy gọn gàng, nhưng điều tôi chú ý nhất vẫn là đôi mắt cô ấy, nó mang một nét đượm buồn mà cũng vô cùng thanh cao, và cho đến mãi bây giờ tôi vẫn luôn thích nhìn đôi mắt cô ấy, nó mang một nét gì ấy khó có thể diễn tả được....

Cạch cô gái lấy từ cặp ra 1 cuốn sách lớn, tôi vừa nhìn tiêu đề đã thốt lên

-Bướm đêm của Sasuga Kei (ae đừng tra gg tui chém gió đấy)

-Cậu cũng biết ư?-cô gái bất ngờ nói

-À...tớ có đọc rất nhiều tiểu thuyết của ông ấy, mà cuốn nào cũng hay hết-tôi hào hứng nói

-À..ra là vậy-cô gái nói bằng giọng trầm buồn rồi quay qua chỗ khác. Chết, mình vừa nói gì sai à tôi giật mình nghĩ nhưng cũng nhanh chóng gạt ra bởi suy nghĩ khác thì cũng là 2 người lạ có quen gì đâu, bảo sao cô ấy lại vậy

Đúng lúc này trời cũng đã tạnh mưa, tôi đứng lên xỏ giày định đi về, bất chợt tôi quay qua nhìn cô gái, cô ấy vẫn gục mặt xuống gối

-Ê, hết mưa rồi kìa-tôi nói nhưng cô ấy vẫn không phản ứng gì, nghi nghi tôi vội kéo mặt cô ấy lên

-Ơ này...cậu gì ơi...sao vậy, này cậu...-tôi vội lay lay người cô gái nhưng vẫn im lặng, tôi hốt hoảng gọi 911, cô ấy vẫn nằm im lìm, không có động tĩnh gì....

....Cạch tiếng cửa phòng hồi sức mở ra, một ông bác sĩ đi ra nói

-Câụ là người nhà bệnh nhân à?-ông ấy nhìn mặt tôi hỏi

-À không....cháu là người lạ thôi, mà cô ấy bị sao vậy bâc sĩ-tôi lắc đầu nói

-Vậy à...hừm, cũng chỉ ngất do kiệt sức thôi, có vẻ cô ấy đã không ăn gì trong vài ngày rồi-bác sĩ nhìn ra cửa sổ nói

-Sao...vậy cơ ạ-tôi giật mình nói, cũng có thể đó là lí do cậu ấy buồn vậy

-Mà cậu cũng không phải người nhà bệnh nhân đúng không, thế để tôi liên hệ với họ, cậu về được rồi-ông bác sĩ nói rồi quay lưng đi....

Chẳng mấy chốc tôi cũng về tới nhà,căn nhà vẫn tối tăm lạnh lẽo, ko bóng người, kể từ khi mẹ tôi mất căn nhà trở nên trầm lắng hẳn, không còn những tiếng cười đùa, bố tôi cũng từ ấy quan tâm tới công việc hẳn, ngày nào ông cũng 11h, 12h đêm mới về, bố tôi luôn chăm lo, dành mọi thứ tốt đẹp nhất dành cho tôi, vậy nên ông đặt rất nhiều kỳ vọng vào tôi, nhưng ông ấy đâu hề biết thứ tôi muốn không đơn giản có vậy. ăn cơm tắm rửa xong cũng gần 9h tối, tôi leo lên phòng nằm phịch xuống giường. Aizz hôm nay toàn gặp chuyện không đâu hà tôi nghĩ thầm, bỗng dưng tôi lại nhớ đến khuôn mặt cô gái ấy

-Agh...cứ suy nghĩ vớ vẩn không-tôi mở web truyenonfile ra-truyenonfine là 1 web truyện tự do nơi mà người tham gia có thể tự sáng tác bộ truyện của riêng mình và tôi cũng vậy nhưng trái với sự kì vọng của tôi, khi mở bình luận ra chỉ toàn là những câu chê bai

Dm truyện éo hay

Truyện thế này mà cũng duyệt được cơ à

Thằng tác giả ng*o cmnr

....

Người đọc, hay còn gọi là những viewer có những người chỉ luôn chê bai, tìm mọi cách để bày tỏ ý kiến xấu về truyện, đối với họ việc nhìn thấy sự đau khổ của người khác là một chiến lợi phẩm rồi và đương nhiên đối với những người như thế tôi luôn mặc kệ họ, vứt chiếc đt xuống bàn tôi thiếp vào giấc ngủ lúc nào không hay...

Bạn đang đọc Ngày đó chúng ta gặp nhau sáng tác bởi Arimasan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Arimasan
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.