Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 8737 chữ

Ngày hôm qua...đã từng - My Memories

Chương 35

------------------------------

Chiều, gần giờ tan tầm rốt cuộc được trở về nhà. Nó ngồi một bên coi tivi, còn ba cô nàng thì coi nó chằm chằm. Chị Thủy mân mê túi thuốc, Đan Thanh và chị Nguyệt hết nhìn vô hồ sơ bệnh án lại nhìn nó rồi thở dài, phòng khách càng ngột ngạt bởi tiếng thở dài của mấy cô nàng làm lòng nó cũng chùn xuống, chỉ biết dồn sự tập trung vào màn hình tivi.

- Giờ theo chỗ này ha kiếm chỗ khác khám tiếp hả Thanh?

Bà cô Nguyệt lên tiếng, Đan Thanh thở nhẹ mân mê hồ sơ trên tay, tiếng sột soạt đều đều như nhịp thở em, một lúc lâu em lên tiếng.

- Theo liệu trình chỗ này thử cũng được chị. Coi một thời gian rùi tính tiếp nè.

- Uhm vậy theo chỗ này đi, có gì tụi mình hỏi thêm chỗ khác để dành hen.

- Dạ em cũng tính vậy. Chị hỏi người quen thêm dùm em nghen.

- Uki nè. Giờ ba đứa mình biết thui, đừng cho tụi kia biết. Em, chị với bà này chia nhau ra nhắc nó uống thuốc, làm gì làm cũng phải có một đứa bắt nó đi điều trị đúng lịch hen. Nghe chưa bà Thủy, chị đó nghen.

- Gì nửa mậy?

- Bà đó! Cưng chiều nó suốt hen, riết vừa hư vừa khùng. Coi nhớ lịch mai mốt còn nhớ bắt nó về đi trị cho đàn hoàng đó.

- Tau biết rùi mày.

- Chiều nó cho dữ vô. Hừ!

- Hihi!

- Thui Thanh hổng lo nhiêu nghen em, người ta nói trị được mà. Ráng chịu khó nè.

- Dạ! Em hổng thèm lo cho hắn, tại hắn phiền muốn chết.

- Hihi phải hông lo hông, xụ mặt hoài nè.

- Em hông có mà…

- Hihi hoy kệ nó đi, tụi mình đi chợ mua đồ đẹp tối đi chơi nè. Cưng vô tắm trước đi.

- Đi giờ hả chị? Còn hắn?

- Kệ nó, đi vô đây nói nghe nè…Đi theo chị vô đây hihi.

- Hic từ từ…nhột em…

- Vô đây cục cưng!

Chị Nguyệt cười vui vẻ kéo Đan Thanh vô phòng, thấy bàn tay chị đang xoa xoa mông em nó tròn mắt nhìn không chớp, thấy ánh mắt nó bà cô Nguyệt nhếch môi đá nó một cái.

- Móc mắt giờ Mon, bị khùng ai cho nhìn hử?

- Ơ…nè nói em khùng hoài nha.

- Tự đọc đi, bị khùng thiệt bộ, hứ…

- Ờ rồi, nói khùng em cắn người ráng chịu nhá.

- Thách đó Mon, xời…

- Ờ…chị nhớ mặt em nha.

- Ủa dọa ai đó Mon?

- Ơ…không có không có…

- Hừ! Ngồi yên đó chút chở tụi chị đi siêu thị.

- Nhưng em mắc đi làm bên ông Kha.

- Uhm dị cưng đi làm đi, tụi này đi với con Quỳnh Chi cũng được…

- Ấy…cái này…hơ…ờ thôi nghỉ một bửa cũng được, để em lái xe cho, ai nỡ để mấy chị em tự đi bao giờ. He he!

- Hứ! Thấy nó nham nhở chưa Thanh?

- Hừ!

Hai cô nàng bỉu môi kéo tay nhau đi vô phòng, nó cười cười rụt đầu lén nhìn theo tới khi hai nàng khuất sau cửa liền thở hắt ra đưa mắt nhìn hồ sơ trên bàn, lòng lại mông lung. Chợt có bàn tay mềm nắm lấy tay nó siếc chặt, chị Thủy cười dịu dàng nhìn nó thật sâu.

- Em đó ông tướng, chịu khó nghe lời, hông trị đàn hoàng chị hông chiều cưng nửa đâu nha. Viên thuốc này chị biết nè, thuốc an thần đó.

- Hic đâu cần thiết đâu, em bình thường thiệt mà.

- Hì…giấy trắng mực đen rành rành, chối hông được nha ông tướng. Ngoan nghe lời chị mới cưng, hihi mọi người rất quan tâm em, chơi gì thì chơi, hông được làm mọi người lo lắng, nhất là bé Thanh đó.

- Bà cô đó thì sao chứ, không liên quan.

- Hihi liên quan hông tự hai đứa biết. Nè nói nghe nè, ra đây.

- Hả gì nửa, bày đặt úp mở đồ.

- Hihi!

Chị Thủy cười tươi kéo tay nó đi ra hồ bơi, mắt lấm lét nhìn vô nhà vài cái rồi đưa tay kéo bóp tiền nó ra làm nó bật cười, bà cô này không phải thay mặt Thanh điều tra kinh tế nó chứ, hờ tiền nó giấu hết rồi, đâu có ngu để trong bóp.

- Mới lãnh lương mà thảm ghê hen.

- Hic…em khổ lắm.

- Bớt giả bộ dùm tui, ai kiu gian díu gái.

- Không có nha.

- Hông qua mắt chị đâu cưng. Rành cưng quá mà.

Chị Thủy liếc xéo nó rồi móc trong ví của mình ra mấy tờ tiền nhét vô bóp nó sau đó nhẹ nhàng cho bóp vào túi nhéo nó một cái.

- Cho tiền sài nè, hông tính vô tiền em gởi chị nghen. Bao gái vừa nha ông tướng, bị hành hoài hổng biết sợ hà.

- Làm gì có…hehe mình chị thương em, cưng chị nhất mà.

- Khỏi nịnh dùm tui, cho tiền sài nha, đem bao gái nửa tui…

- Tui sao…

- Tui cắt! Hí hí!

- Ấy…đừng…

- Hihi…coi chừng tui á.

Nó giả bộ nhảy dựng nhưng vẫn xoa xoa tay chị Thủy, mặt ra vẻ nịnh nọt khiến bà cô cười khúc khích.

- Coi mắc công chuyện gì với ông Ben tranh thủ làm cho xong nghe chưa, chủ nhật chị dẫn về quê chị chơi mấy ngày đó.

- Rồi em biết rồi.

- Xin nghỉ học…mà quên, mặt cưng học hành gì.

- Haha…mà tính về dưới lâu không dặn dò dữ.

- Đi mấy bửa, chơi chán về, đem theo đồ đẹp nghen, chị cho cưng thử gái quê hí hí.

- Không được…em giữ zin kỹ lắm, đừng có dụ dỗ.

- Vậy đó hở, đưa zin đây em giữ dùm cho anh Monnnnnnn.

- Hơ hơ…

Nó rùng mình mấy cái, lâu rồi quên cái giọng nổi da gà này, nhìn cái mặt yêu nữ của chị Thủy mà bụng ngứa răng chỉ muốn cắn cho đã miệng. Chị Thủy nựng mặt nó cười ha hả xoay lưng vô nhà, bỏ nó lại một mình chơi với cái hồ bơi, thực ra ngồi hóng chị Quỳnh Chi về, không biết nay đi đâu sụp tối rồi chưa thấy mặt mũi đâu, không lẽ bị chị Nguyệt xạo?

Chắc chắn bị lừa rồi, ngồi chầu mồm cả tiếng không thấy chị Quỳnh Chi, mấy cô nàng rốt cuộc tắm rửa thay đồ xong xuôi, ríu rích xinh đẹp đi ra xe, nó hậm hực làm nhiệm vụ tài xế, đâu dám hỏi về chị Quỳnh Chi của nó. Dừng xe tại một quán nhậu khá lớn ở quận 1, ba cô nàng xuống xe xong chị Nguyệt hất mặt.

- Ê Mon đi đón nữ thần của cưng ra đi nghen.

- À hả…đón chị Quỳnh Chi ấy hả?

- Uhm. Sao đi hông, ha để chị đi cho.

- Ấy…đi chớ, đi chớ.

- Hừ! Đón con Ngọc luôn nghen.

- Rồi rồi! Ủa chị nay dịp gì đón ra quán đông đủ dữ?

- Ủa chơi chung biết nhiêu lâu hỏi lạ, có dịp mới tụ tập được hở? Ăn mừng cưng bị khùng đó Mon, được hông?

- Ơ…khùng mà bắt lái xe đón tùm lum người.

- Giờ đi hôn?

- Đi thì đi, hôn chị thì thôi khỏi.

- Ăn đập giờ nha. Đi điiiii!

- Hơ hơ!

Nó vui vẻ lên xe bấm điện thoại gọi chị Quỳnh Chi.

- Alo chị ơi nhớ em không?

- Đấy lại luyên thuyên rồi đấy, gọi gì nào.

- Ơ không nhớ em hả, mới xa có nửa ngày không thèm nhớ rồi. haizzz

- Đấm cho giờ!

- Đó không nhớ còn đòi đấm, hắt hủi nhau rồi.

- Hihi chịu thật đấy, rồi chị nhớ Mon lắm lắm được chưa.

- Haha đó phải nhớ chớ. Đang ở đâu đó em qua đón nè.

- Hi xong việc rồi à, để chị xem…à địa chỉ là số…đường…

- À ừ, đi đâu xa dữ.

- Xa à, thế để bọn chị gọi taxi về.

- Không được. Ngồi yên đó cho em, có em đâu có để chị Quỳnh Chi phải đi taxi được, giờ mà đang tuốt HN em cũng đón nha.

- Hihi chỉ giỏi luyên thuyên, lái xe từ từ nhé, bọn chị chờ được.

- Ok ok!

Giọng nữ thần nghe thích thiệt, nó lâng lâng người cúp máy xong bấm tiếp số chị Ngọc.

- Alo làm gì đó chị chân dài miên man?

- Xùy xùy hổng chọc ăn cơm hổng ngon hả Mon, qua chưa?

- Ờ đang qua nè, thay đồ sẵn đi nha.

- Bít rùi! Tắm rửa thay đồ sạch sẽ nằm nghiêng ráo nước chờ trai đón nè hihi.

- Ấy hay chờ em qua tắm cho.

- Qua đây cưng hí hí.

- Haha chờ ngộ chút!

Nó bật cười cúp máy vòng xe qua shop chị Ngọc vì tiện đường hơn, tất nhiên làm gì có tiết mục tắm dùm, chị Ngọc mặc váy ngắn khoe “chân dài”, áo hồng môi đỏ ngồi chờ sẵn trên ghế chú bảo vệ giữ xe. Nó thắng cái kịt trước shop mở kính tủm tỉm cười.

- Đi nhiêu chân dài ơiiii!

Chị Ngọc trợn mắt chống hông.

- 10tr nghen trai, em bao phòng!

- Ấy mắc quá, 400 thôi.

- Hứ! Chị được giá có 400 hả, bớt coi thường nhau nha nha.

- Ơ…chớ cho người ta có 600, sài mấy nay còn có 400. Đòi 10tr lấy cái mạng em nè.

- Xí! Vậy cũng bày đặt hỏi giá con gái người ta, cầm 400 đi mua kem chống nhục đi Mon ha.

- Hơ hơ mặt dày quen rồi, nhục cái giề. Giá chót 400, chịu thì lên xe.

- Xùy xùy, bớt cho cưng ba chăm rưỡi, còn năm chục mua tăng lực uống lấy sức phục vụ chị…hí hí!

Bà cô Ngọc vừa cười vừa nhéo nó mấy cái mới chịu leo lên xe, nó cười vui vẻ cho xe chạy đi. Chưa đi được bao xa thì có điện thoại ông Vũ gọi.

- Alo đón con Chi về chưa ku?

- Chưa, đang đi nè anh.

- Ờ mày chịu khó vòng qua đón con Cy dùm tau luôn nha, nay anh đi xe chiến éo đón được.

- Hơ…xe chiến gì đó anh?

- Hê hê chút ra biết.

Vậy là nó phải gọi cho Cycy kêu chờ từ từ. Qua tới chỗ địa chỉ của chị Quỳnh Chi là một quán cà phê khá đẹp ở Bình Thạnh, hai chị đẹp đang ngồi trước quán chờ, xung quanh còn có nhiều người vây quanh nói chuyện, nó thấy có cả máy quay, đèn đuốc sáng rực, đoán chắc đang quay MV gì ở đây do hôm kia chị Vy có nói với nó. Đội quay này không quen nên nó chỉ gật đầu chào xã giao rồi xách valli đồ giúp hai chị trở ra xe. Chị Quỳnh Chi còn tươi nhưng Lê Vy mặt mày tuy có lớp trang điểm nhưng nhìn lộ vẻ mệt mõi, hai chân run run làm nó phải dìu chị ra xe.

- Mệt lắm hả chị?

- Uhm Mon.

- Quay cái gì mà coi mệt dữ không biết?

- Hì lúc chiều có cảnh phải đuổi theo oto đấy, quay nhiều lần nên…

- Ừ em biết rồi. Chút ra quán phải ăn nhiều cho lại sức biết chưa.

- Hì hì! Không ăn nổi đâu, béo đấy!

- Béo cái giề, không ăn bị đòn nha. Chị nửa đó, ăn nhiều lên, ngồi đó cười.

- Ơ hay, chị chả mệt, liên quan gì.

- Cả hai người, ai cũng phải ăn nhiều hết, nghe chưa.

- Eo ui, ra lệnh luôn cơ đấy.

- Ờ không nghe biết mặt em, cỡ này em hay bị nói khùng, nên em biết cắn người đó.

- Hihi chả ai sợ pleee!

Hai bà cô bật cười vui vẻ, cả Lê Vy dù mệt cũng cười rất tươi. Đón được hai chị đẹp xong nó vòng xe qua nhà Cycy đón cô nàng rồi cho xe đi về quán. Mọi người tập trung ra khá đông đủ, chị em phái nữ khác được ông Kiên, ông Tiến lần lượt đón ra. Đúng là đơn giản chỉ tụ tập ăn uống làm gì có dịp gì, chẳng qua nhân dịp nay đi với nó cả ngày, chị Thủy làm biếng nấu ăn nên kéo nguyên đám ra quán. Nhóm nó thì toàn mấy thanh niên đam mê tụ tập ăn uống, có kèo thì bất kể giờ giấc chỉ cần hú một tiếng kéo nhau ra cả đàn bất chấp công việc, thực ra tầm này mọi người thường sẽ rảnh, nếu bận chắc chỉ có nó vướn coi quán cho ông Kha, bà Mimi cũng bận làm nhưng cô nàng mê chơi này thì chủ không cho đi bả cũng đi với phương châm đi cứ đi, đuổi thì nghỉ à. Bàn nhóm nó ngồi sát lề ngả tư đường, xe cộ qua lại tấp nập nhưng vì giao lộ lớn nên vỉa hè rất rộng, thoáng mát. Mọi người vừa nhâm nhi mấy dĩa đậu hủ chiên chà bông hay còn kêu là món “chờ” vì mỗi lần đi ăn uống ai ra quán sớm đều kêu món này để nhâm nhi chơi trong lúc chờ người khác tới. Đang chém gió hăng máu thì có tiếng xe kéo in ỏi thắng cái “rẹt” sát bàn ăn, ai cũng giật mình nhìn lại thì thấy ông Vũ đang mặc quần short mang dép lào chở chị Thảo cũng mặc y chan, hai ông bà đang cãi nhau gì đó, chị Thảo thì mặt mày bực bội, còn ông Vũ ngược lại mặt mày hớn hở thậm chí còn kéo ga ầm ĩ, khói xe bay mịt mù nhưng mang theo mùi thơm đặc trưng. Nó bật cười nhìn lại liền biết xe chiến của ổng nói hồi nảy thì ra là chiếc su-xì-po màu đỏ trắng huyền thoại.

- Ông già kéo vừa thui nha, chút bị oánh đừng than.

- Đù…xe đâu đã mậy?

- Chà chà…ngon à.

- Nè hai ông bà làm gì cãi rùm beng dzạ?

Bà cô Thảo tát cái bốp lên đầu ông Vũ leo khỏi xe chu mỏ.

- Nè tụi mày coi nó khùng nè. Nghĩ sao chạy đi mua cái xe tào lào trăm rưỡi triệu. Chịu nổi hông.

- Mày biết gì, xe dân chơi người ta.

- Quần què nè Vũ. Đm mày già đầu chạy xe coi ra giống ôn gì hông, chạy tới đâu chúng chửi tới đó, dân chơi con khỉ.

- Thôi bà nội, chửi cho dữ rồi coi bản mặt mày kìa, hai đứa mặc đồ coi bộ hợp cái xe á.

- Quần què, này nó dụ tau mặc đồ cặp á, xong ra lấy xe chạy vòng vòng cho thiên hạ nó chửi, điên thiệt chớ. Nảy ngừng đèn đỏ người ta nhìn mang nhục luôn á.

- Haha chồng mày mày ráng chịu, chửi làm gì… thuiii vô uống ly bia thông họng chửi tiếp nè!

- Hứ!

Bà cô Nguyệt cười khúc khích lôi bà cô Thảo đang đỏ mặt tía tai trán nổi gân xanh vô bàn, mọi người đều cười ha hả trêu chọc, chỉ có nó với hai ông Tiến, Kiên lò dò đi ra ngắm nghía xe, cha nội Vũ tuy bị chửi nhưng mặt mày vẫn hí hửng lắm, miệng văng nước miếng tung tóe giới thiệu con xe. Nó cũng thích thú sờ sờ, vuốt vuốt con xe bóng loáng tặc lưỡi.

- Chà…xe thứ dữ à anh. Mà xe này trăm rưỡi thiệt hả?

Ông Vũ đang chém banh nóc nhà cười ha hả kéo vai nó vỗ mấy cái hất mặt.

- Tau nói xe chiến mờ, hế hế éo phải trăm rưỡi, biết nhiêu không?

- Nhiu?

- Ba trăm sáu chục chai.

- Cái gì? Ba trăm….

- Suỵt suỵt! Đm…nhỏ thôi mấy cha! Đm con Thảo nghe nó đốt xe tau giờ.

Nó nghe giá xong liền nhảy dựng hét lớn, cả hai ông kia cũng thiếu điều la thất thanh làm ông Vũ phải bịt miệng cả đám lại. Nó bị ông Vũ bịt cứng nhất cũng phải thở hơi lên lén nhìn vô bàn một lúc mới run run nhỏ giọng.

- Xe này mà ba trăm sáu hả anh? Giỡn chơi hoài anh!

- Đù mạ mày biết khỉ gì. Xe chiến mờ ku, coi bảng số của anh đee chú em. Anh theo thằng chủ cả năm mới dụ nó bán đó mày.

- Đù!...Chơi lớn dữ.

- Hế hế…đây đây anh nói chú mày nghe…

Nó hít thở không thông run run ngồi chụm đầu nghe ông Vũ chém tung nóc, hai ông Kiên, Tiến cũng gật gù nghe mặc dù hai ông cũng chả rành xe này, ông Tiến chỉ mê oto, ông Kiên thì mê đồng hồ, điện thoại. Nó tất nhiên cũng mê xe nhưng chỉ mê moto kiểu như bé cà phê của mình, xì-po nhìn cũng tò mò đó, chỉ tiếc không phải kiểu nó mê, có điều nhìn bảng số của ông Vũ giải thích nó cũng hiểu phần nào lý do giá xe cao dữ vậy, tự nhiên nhìn mặt bà Thảo nó ngứa miệng vô cùng, có nên bí mật khai giá xe thiệt không ta, bà cô đó mà biết chắc chắn nhà ông Vũ sáng nhất đêm nay.

- Ê mấy tên kia, đi vô ăn hông hả, ông Vũ tắt máy xe coi, nẹt một hồi em kiu con Thảo đốt xe giờ nha.

- Hic hic…thì vô làm dữ.

Mấy anh em bị bà cô Nguyệt trừng mắt la đành lục đục đi trở vô bàn ngồi, ông Vũ thiếu điều dựng luôn chiếc xe ra giữa đường như sợ người khác không ngắm xe ổng được ấy. Câu chuyện càng sôi nổi tại thêm đề tài phá của mua xe chiến của ông Vũ, ban đầu chị Quỳnh Chi định lấy tiền chụp ảnh hôm qua khao cả nhóm ăn nhưng ông Vũ cái tội khoe xe nên bị mọi người bắt trả tiền ăn, chầu đi chơi gần nhất cũng phải trả để rửa xe. Cả đám vui vẻ trò chuyện, ăn uống, cười đùa rộn cả quán, có một điều đáng chú ý là nhóm nó mỗi lần đi ăn chơi tụ tập chẳng có ai cắm đầu vô bấm điện thoại, thực ra toàn mấy thanh niên đam mê chém gió, bàn ăn nhậu tụi nó không bao giờ thiếu chuyện nói nên cũng chẳng ai có thời gian mà bấm điện thoại riêng.

Trời càng về đêm không khí cũng mát hơn, ăn uống tạm no thì chị Nguyệt đi qua vỗ vai nó.

- Ê Mon no chưa?

- Ờ ờ…sao đó?

- Làm nhiệm vụ đi cưng?

- Hả nhiệm vụ gì?

- Đưa con Vy đi hát chớ gì, sắp tới giờ nó hát rồi đó. Đi đi, chút ông Tiến đưa tụi chị lên bar, chờ nó hát xong chở qua bar chờ về chung nghen.

- À rồi rồi.

Nó gật đầu nhìn lại thì thấy chị Quỳnh Chi và chị Lê Vy cũng đang lau miệng xếp lại đồ trên bàn vẫy tay chào mọi người. Đan Thanh ngồi bên cạnh kéo kéo dúi vô tay nó một cái hộp nhỏ.

- Nè! Nhớ uống thuốc nghe chưa?

- Uhm!

- Thui mệt để tui dặn chị Chi, mặt anh trốn uống thuốc chắc luôn.

- Ơ…làm gì có.

- Hừ!

Nó bật cười trước cặp mắt vừa lạnh vừa buồn cười của em, mặc kệ cô nàng đi qua đưa hộp thuốc cho chị Quỳnh Chi, nó mĩm cười đứng dậy đi lại gần mĩm cười với chị Lê Vy.

- Coi mệt vậy chút hát nổi không đó chị?

- Hì chị hát được mà.

- Khổ thiệt! Đâu đứng dậy em dìu vô xe nè.

- Không cần đâu Mon, chị vẫn đi được.

- Nào!

Nó mĩm cười vẫn giơ tay ra trước mặt cô nàng, chị Vy đành vịn lấy cánh tay nó đứng dậy, nó khoác túi của chị và cả của chị Quỳnh Chi nhẹ nhàng dìu cô ca sĩ đi ra xe.

- Cảm ơn Mon!

- Mon chị bảo này, ghé nhà một tí bọn chị tắm thay quần áo nhé.

- Kịp giờ không chị?

- Uhm còn sớm nè Mon.

- Ok chị!

Nó gật đầu cho xe lên đường. Về tới nhà hai chị vào phòng để chuẩn bị, nó nhìn theo dáng đi khá mệt mõi nhất là đôi chân run run của chị Vy mà lắc đầu thở dài. Ngẫm nghĩ một chút nó nói lớn.

- Mấy chị chuẩn bị nha, em chạy ra mua đồ cái về liền.

- Ok Mon!

Nói xong nó ra xe chạy đi kiếm một tiệm tạp hóa mua bao đá bự rồi nhanh chóng trở về. Hai chị còn đang sửa soạn trong phòng, nó đi xuống phòng đồ đạc kiếm 4 cái khăn tắm, lục lấy một thùng đựng đá vuông vừa phải, đổ một lớp đá xuống đáy, xếp hai khăn lên, đổ thêm lớp đá, xếp hai khăn nửa vô rồi đổ hết đá lên trên cùng. Xong xuôi nó xách thùng đá để vào cốp xe, mĩm cười rút thuốc lá ra hút trong lúc chờ. Thấy hai chị ra, nó vội lục chai rửa tay xịt vài cái xoa xoa sau đó chạy nhanh vào nhẹ nhàng dìu chị Vy lên xe. Nhìn trang phục diễn của chị tuy đẹp nhưng đôi boot cao màu đen khiến nó khẽ nhíu mày nhưng cũng không nói gì, im lặng lái xe theo địa chỉ chị Quỳnh Chi nói. Chỗ này nó biết, đây là một phòng trà có sân khấu nhỏ của một nghệ sĩ nổi tiếng làm chủ, quản lý ở đây nó cũng quen vì có nhiều lần thế ông Ben dẫn ca sĩ trẻ qua hát, lâu lâu có show nhỏ công ty nó cũng tổ chức ở đây. Ba chị em vừa vào tới phòng trà đã gặp anh quản lý đang đứng gần cửa, thấy Lê Vy liền đi lại tươi cười.

- Lê Vy đây rồi, khỏe không em?

- Vâng em khỏe.

- Đây là Quỳnh Chi đúng không, quý quá, biết có em anh book em hát luôn rồi. Tưởng bửa trước em kêu không vô được.

- Hi vâng phút cuối em không an tâm con bé nên cố đi cùng xem Lê Vy hát ạ. Lần sau nhé anh!

- Ok ok cần gì tới lần sau, sang tuần hát cho anh luôn nha.

- Hihi dạ vâng.

- Lê Vy chuẩn bị ok hết chưa em?

- Vâng em sẵn sàng ạ.

- Vậy vô bàn ngồi chơi, cũng sắp tới em rồi đó. Theo anh nha hai em….Ủa…Mon, haha nảy giờ không thấy, làm gì núp núp vậy cưng?

- Haha khỏe không anh, cái này hai chị dìm em, đâu có núp.

- Haha nay đi chung Lê Vy hả Mon?

- À dạ, nay em làm tài xế.

- Ok ok vô chơi luôn em, tự nhiên nha.

- Dạ dạ, mà nay em làm tài xế, được giảm giá vé không anh.

- Haha chuyện nhỏ. Vô đi tụi em, chừa bàn sẵn rồi.

- Dạ vâng!

Cả ba đứa gật đầu vui vẻ theo ông anh quản lý đi vào trong, phòng trà sang trọng lúc này đầy ắp khán giả, ba đứa được anh quản lý dẫn vào bàn có bốn ghế ngồi tuy không gần sân khấu nhưng tầm nhìn khá tốt nằm trong góc, xung quanh nó có thể nhận ra vài bàn có mấy ca sĩ khác, tuy không phải tên tuổi gì lớn nhưng vẫn khá quen mặt.

- Lê Vy ngồi chơi uống nước chờ tới giờ hát nha em. Mon với Quỳnh Chi ngồi vui vẻ nha, có gì cứ kêu anh.

- Dạ vâng!

- Ok anh trai, cứ đi công chuyện đi anh.

- Ừ! Tự nhiên nha!

Ông anh quản lý cười vỗ vai nó rồi đi tiếp khách, một bạn nhân viên đi lại gần đưa menu, nó cầm menu đưa qua chị Quỳnh Chi nháy mắt.

- Chị kêu dùm em ly cà phê đá không đường nha.

- Uhm Mon!

Chị Quỳnh Chi mĩm cười chọn món, nó nhìn chị Lê Vy chăm chú, lại nhìn xuống đôi chân dài của cô nàng, chờ hai chị gọi món xong nó mĩm cười.

- Chị Vy còn đau mõi chân lắm đúng không?

- Uhm! Lâu rồi chả chạy nhiều như thế, mõi thật!

- Nhìn là biết liền. Mấy giờ tới phiên chị lên hát?

- Khoản nửa tiếng đấy Mon.

- Uhm vậy được. Chị cởi giày ra đi.

- Ơ…sao thế?

Chị Lê Vy tròn mắt nhìn, nó chỉ mĩm cười nháy mắt.

- Cởi giày ra chút đi, diễn hả mang vô.

- Nhưng…cởi làm gì Mon?

- Nghe Mon đi Vy!

Chị Quỳnh Chi nháy mắt với nó rồi mĩm cười vỗ vai chị Lê Vy, cô nàng ngẩn người một chút rồi gật đầu, nó nhìn cô nàng có vẻ ngơ ngác mặt khá dễ thương nên cũng phì cười.

- Thôi để em!

Nói rồi nó quỳ một chân xuống sàn cuối người giúp chị cởi giày, hình như bà cô hơi bất ngờ nên rụt chân lại, nhưng chị Quỳnh Chi lại vỗ nhẹ tay chị Vy, cô nàng mím môi thu tay duỗi chân ra cho nó vừa tầm giúp chị cởi giày. Thoát khỏi đôi boot cao, đôi chân trắng mịn không tì vết của chị đập vô mắt nó, mùi thơm thoang thoảng khiến nó có một chút nao nao trong lòng, chân ca sĩ có khác, thon dài mịn màn, lại thơm nửa chứ, chắc bà cô này có sài kem dưỡng chân. Xếp đôi boot ngay ngắn vô sát chân bàn, nó ngồi lên ghế nhìn chị Lê Vy mĩm cười, tay vỗ vỗ lên chân mình.

- Chị gác chân lên đây nè, duỗi thẳng thoải mái nha.

- Để làm gì thế Mon?

- Duỗi ra đi, không có dê đâu mà lo.

- Hừ! Ai làm thế bao giờ, chỗ này…

- Nghe Mon nào Vy.

- Nhưng…đang chỗ đông người.

- Chả ai để ý đâu, nghe Mon đi mày.

Nó vẫn im lặng mĩm cười, chị Lê Vy nhìn chị Quỳnh Chi ra dấu một lúc lại nhìn nó thật sâu, đôi môi mím lại cắn nhẹ môi dưới, mắt đẹp chớp động hình như hơi ngượng nhưng rốt cuộc cũng nhẹ nhàng duỗi chân ra đặt lên chân nó. Tự nhiên cảm thấy mùi thơm từ người chị càng dịu dàng, ngọt ngào hơn làm nó phải mĩm cười hít sâu vài hơi. Kéo chân chị yên vị trên đùi mình, nó cuối người mở nắp thùng đá nảy giờ vẫn xách theo.

- Cái gì thế Mon, nảy giờ em mang theo chị chưa hỏi đến.

- Khăn lạnh?

- Ơ mang khăn lạnh làm gì?

- Giảm đau mõi. Yên nào, chú ý nghe hát đi. Em bóp chân cho chị một chút.

- Ơ…

- Yên nè!

Nó lại cười rút khăn được làm lạnh trong thùng ra trước ánh mắt chăm chú của hai cô nàng, vắt nhẹ cho thật khô nước rồi nhìn chị Lê Vy nhẹ giọng.

- Hơi lạnh! Chị chịu khó chút nha. Không được la đó.

- Uhm uhm!

Cô nàng mím môi gật đầu, nó cười cười nhẹ nhàng cầm khăn áp vào chân chị, ngay lập tức chị Vy cắn môi nhăn mặt, tay bấu lấy bắp tay nó run run.

- Eo ôi! Lạnh thế!

- Hì khăn lạnh mà, ráng chịu chút cho đỡ mõi nha.

- Lắm trò thế cơ. Lạnh quá!

- Ráng chút mới đứng hát tốt được. Em đi đá banh bị đau chân toàn làm vầy nhanh đỡ lắm.

- Uhm!

Chị Lê Vy gật đầu, tay vẫn bám chặt lấy bắp tay nó, tay kia nắm chặt lấy tay chị Quỳnh Chi, chờ mặt chị giãn ra một chút, có vẻ quen với cái lạnh của khăn, nó mới nhẹ nhàng quấn khăn vòng quanh chân chị, xong một chân nó tiếp tục quấn luôn chân kia. Đùi thon chân đẹp cuối cùng bị nó quấn như chân voi khiến cả ba đứa hết nhìn chân tới nhìn nhau phì cười, không gian tuy hơi tối nhưng nó thấy bà cô Vy có vẻ ngượng đỏ mặt thì phải, đôi môi cứ mím lại chịu lạnh vừa buồn cười vừa dễ thương. Quấn xong chân, nó nhẹ nhàng bắt đầu bóp bóp khắp hai chân của chị, vừa xoa bóp vừa chăm chú giữ cho khăn không tuột ra. Chị Quỳnh Chi nói nhỏ.

- Mon chu đáo cực, đấy thế mà mày bảo Mon toàn bắt nạt mày, chả quan tâm người khác, xem nào…còn nói thế nửa không?

- Eo ôi…đến khi đau muốn chết mới được quan tâm đấy mày.

- Thế có thích không? Không thì ngồi sang bên để Mon bóp chân cho tao.

- Ơ hay! Giành với người tàn tật à con kia.

- Thì thế! Ai bảo thích mà mồm điêu cơ.

- Đấm cho giờ! Mon bóp chân rồi, bóp tay cho tau nào.

- Còn lâu nhá. Tay để không làm chi, bóp chân cho tau điiii.

- Khồng bao giờ, bảo fan mày tí bóp cho.

- Ơ hay…có bóp không thì bảo.

- Không bao giờ…

- Nào…dỗi giờ, bóp cho tau đi…

- Hihi không thích nhé!

- Chả yêu tau.

- Nhường fan mày yêu nhé.

- Hihi! Mon! Đừng bóp chân giúp nó nửa, tí bóp cho chị này.

- Này này…dừng tay chị đấm cho nhé Mon.

- Hơ hơ…

Hai cô nàng lại xì xầm trêu chọc nhau, nó không lên tiếng nửa, mắt nhìn lên sân khấu xem ca sĩ hát, tay vẫn nhẹ nhàng xoa bóp hai chân cho chị Vy. Khăn hết lạnh nó lại thay khăn khác, vừa xoa bóp vừa thưởng thức nhạc, nhâm nhi cà phê. Cho tới lúc chị Vy báo gần lên hát nó mới cởi hết khăn quăng vô thùng đá, cởi xong hết rồi vẫn thấy chân cô nàng không chịu rời khỏi đùi mình, nó trợn mắt nhìn thì chị Vy lườm nó đung đưa hai chân.

- Sao nửa, xong rồi mang giày chuẩn bị lên hát đi, lườm cái giề?

- Ơ hay, ai cởi giày chị ra phải mang vào chứ.

- Ơ…

- Ơ gì mà ơ, mang vào cho chị nào. Người nam cứ ơ ơ.

- Rồi rồi…

Nó lắc đầu vừa bực mình vừa buồn cười, lúc đầu còn ngượng ngùng các kiểu, giờ được đà cái tranh thủ hành nó liền. Nhưng thôi nể chân chị đẹp, nó nhịn. Vỗ chân cô nàng một cái lấy tinh thần, nó vẫn giữ chân chị trên tay cuối xuống dùng tay áo lau lau sơ chân cô nàng cho khô sau đó nhẹ nhàng mang giày vào cho chị, không biết dưỡng da bằng gì mà quấn khăn lạnh cả buổi chân vẫn mềm, da vẫn mịn, hương thơm thoang thoảng vẫn quanh quẩn trên người nó. Cô nàng có vẻ đỡ đau hơn nên dáng người đứng trên sân khấu lại rực rở, làm nghề này cũng không đơn giản, mới quay cả ngày mệt nhoài, tối phải hát, cũng may hôm nay hát nhẹ nhàng, không phải quay cuồng như hôm diễn trên bar, tầm này chị ấy mà nhảy nhót nửa chắc không trụ nổi nửa bài. Đang say sưa ngắm cô nàng diễn thì chị Quỳnh Chi chọt chọt vô vai nó thì thầm.

- Chị bảo này, cứ mãi chăm người khác thế à, uống thuốc này.

- Hic…em biết ngay dễ gì chị bỏ qua mà.

- Hihi uống nhanh nào.

Nó thở dài nhận đống thuốc và ly nước lọc trên tay chị uống ực một hơi, thấy nó giải quyết xong thuốc, chị Quỳnh Chi gật đầu hài lòng xoay người chọt chọt lên vai nó.

- Đến chị nào Mon.

- Hả? Gì nửa?

- Thế không bóp chân giúp chị à, mặc chị à?

Cô nàng cười tủm tỉm duỗi đôi chân miên man của mình trước mắt khiến nó tròn xoe ngẩn ngơ.

- Giề nửa? Chị có đau mỏi chân đâu?

- Ơ hay chị đi cả ngày với con kia, chả mỏi.

- Này đang chỗ công cộng nha cô nương, người bị đau sẽ kêu là bóp chân, nhưng người lành thì kêu là sờ chân đó.

Chị Quỳnh Chi cười khúc khích thành tiếng lườm nó nũng nịu.

- Chị mặc kệ, thế có bóp chân cho chị không thì bảo…

- Ơ…

- Ơ quả mơ, chả thấy yêu chị.

- Hơ…nay đóng vai con nít hả ta.

- Hihi như nào, không chăm chị à?

- Hờ…cái này…không hay lắm…em mắc cỡ…

- Hihi đồ luyên thuyên!

Chị Quỳnh Chi bật cười chu môi lườm yêu khi nó bắt đầu xoa nhẹ lên chân mình, thậm chí cô nàng đung đưa bàn chân như trẻ con, nụ cười rạng rở dịu dàng như đóa hoa chớm nở trong đêm, dưới ánh đèn mờ, làn da trắng mịn như da con nít càng làm không gian chợt nồng nàn dịu ngọt hơn. Nó sờ…à không xoa bóp chân cho nữ thần mà bụng cứ lâng lâng trên mây, hôm trước còn ước gì được nắm tay thần tượng, hôm nay nắm cả chân chứ giỡn. Mỏi thì có mõi đó, nhưng cảm giác mềm mại truyền vào lòng bàn tay này bị mỏi tới sáng cũng được, không biết tự bao giờ nó xoa bóp hay là mân mê chân chị Quỳnh Chi. Cũng may mọi người đều chăm chú thưởng thức âm nhạc, đèn phòng trà cũng không quá sáng, bàn nó lại nằm phía trong cùng sát tường nên không có ai để ý hai đứa dở hơi không khác nào có gian tình. À phải nói chính xác là ba đứa đúng hơn, chị Lê Vy hát xong phần của mình đi xuống lườm lườm rồi lại giành được xoa bóp chân, hai tay hai cô nàng như trẻ con thì thầm trêu chọc nhau, lại tranh phần được chăm…việc này mà truyền ra ngoài chắc chắn nó bị nhiều người treo lên cột điện cho coi.

Đêm diễn kết thúc khá muộn, vì hai chị còn ở lại trò chuyện xả giao với vài nghệ sĩ khác nên hơn 11h ba đứa mới rời khỏi phòng trà. Có một anh ca sĩ trẻ khá quen mặt mời hai chị đi ăn khuya nhưng chị Vy từ chối khéo về nhà nghỉ ngơi hồi sức vì quay MV cả ngày. Nó cho xe đi chậm trên đường nhìn hai chị qua gương mĩm cười.

- Giờ hai chị muốn đi đâu? Chị Vy mệt dữ không, muốn về nhà nghỉ không?

- Vẫn mệt này Mon.

- Còn chị Quỳnh Chi? Muốn về hay sao?

- Đi loanh quanh hóng mát tí rồi ghé bar với bọn nó đi Mon. Giờ chúng mình về nhà con Nguyệt nó mắng cho.

- Mắng thì nghe, sợ gì bà cô đó.

- Eo ôi mạnh miệng quá cơ, thế gặp bọn nó lại như thỏ con đấy Mon?

- Ờ…cái này tại em nhịn thôi nha, yên tâm trước sau gì cánh đàn ông tụi em cũng nổi dậy tiếp à.

- Hihi để chị xem nổi dậy như nào, chỉ giỏi mạnh mồm!

- Hơ hơ…vậy giờ muốn đi đâu?

- Tùy Mon, đi chỗ nào Mon hay đi buổi đêm đấy.

- Haha đêm em hay đi cà phê coi đá banh. Chắc hai chị không thích theo em đâu.

- Thế như nào, hay qua bar luôn.

- Để coi…hai chị thích uống sinh tố không, em biết chỗ sinh tố ngon, có đồ ăn vặt SG nửa, ngon lắm.

Hai cô nàng nhìn nhau trao đổi bằng ánh mắt sau đó chị Quỳnh Chi mĩm cười gật đầu.

- Thế mình đi uống nước đi Mon.

- Ok nha.

Nó vui vẻ lái xe qua khu sinh tố bên quận mười, chỗ này nhiều bạn trẻ tầm nó thường ra ngồi chơi khuya. Đường rộng rãi thoáng mát, lại có rất nhiều quán sinh tố, chè, đồ ăn vặt. Vừa ngồi vào bàn hai bà cô càng gây nhiều sự chú ý bởi ngoại hình cũng như có vài bạn nhận ra chị Quỳnh Chi. Nhìn hai chị vui vẻ chào hỏi mọi người nó cũng thấy vui lây. Chờ hai chị chụp hình với mấy bạn xong nó vui vẻ đưa chị Quỳnh Chi đi lòng vòng lựa đồ ăn vặt, giao nhiệm vụ chọn sinh tố cho chị Lê Vy đang đau chân không tiện đi lại nhiều. Bánh tráng trộn, cút chiên bơ, trứng gà nướng, gỏi xoài, bắp xào…mỗi thứ một phần, tới khi trở lại chỗ ngồi thì trên bàn bày đầy đồ ăn vặt ngon lành. Chị Lê Vy tròn mắt chu môi

- Eo ôi bọn mày mua nhiều thế, ăn hết chỗ này béo chết mất.

- Thế mày có ăn không thì bảo, để bọn tau ăn hết nhé.

- Ơ hay…dạo này theo Mon dần bắt nạt tau đấy à?

- Hihi chả thế, ai bảo điêu mãi.

- Hứ! Chả yêu mày nửa, ở đây với fan đừng về HN nhé con quỷ.

- Nhất trí luôn.

- Hứ!

- Haha ăn thoải mái đi chị Vy, không hết mình đem vô bar cho mấy người kia.

Nó bật cười chen vào, chị Vy lườm nó cười khúc khích.

- Cứ bảo ăn suốt, chị mà béo Mon đền đấy.

- Hơ hơ chịu luôn, đi làm mệt thì phải chăm ăn uống nhiều mới có sức, béo sao được mà lo. Đây thử cái này nè chị, vị trong này hơi ngọt, ăn mấy bửa quen liền à.

- Hì cảm ơn Mon.

- Chị Quỳnh Chi ăn nhiều lên đó. Nè thử này đi chị!

- Uhm Mon!

Kêu sợ béo, nhưng tay hai cô nàng vẫn bốc đồ ăn nhiệt tình lắm, món nào cũng khen ngon, con gái mà, bắc hay nam gì cũng như nhau, mê ăn hàng nó ngấm trong máu rồi.

- Chị đỡ mỏi chưa, mai có đi đâu không?

- Mai vẫn phải quay này Mon.

- Ừ vậy mai em đưa hai chị đi.

- Chả thế! Hôm nay cho bọn con Nguyệt mượn tài xế một hôm thôi nhé.

- Hơ hơ…

Nó mĩm cười cuối xuống mở giày cho chị Vy, tuy hơi giật mình nhưng đoán nó tính làm gì nên cô nàng cũng duỗi chân ra mặc kệ nó làm gì thì làm. Kéo chân chị gác lên đùi mình sau đó nó lấy một chai thuốc xoa bóp mua hồi sớm lúc đi mua đá ra.

- Gì thế Mon?

Chị Quỳnh Chi vừa nhai bánh tráng trộn vừa tò mò hỏi, nó mĩm cười xoay nhãn hiệu chai thuốc ra cho chị xem.

- Thuốc xoa bóp chân đó chị.

- À thế khi nảy không dùng loại này luôn?

- Cái này hơi nóng, mùi cũng nồng. Nảy chị Vy phải hát đâu có sài loại này được, lên sân khấu hát cả người phải thơm, người đẹp mà.

- Hihi thế nào Vy, còn bảo Mon chỉ giỏi bắt nạt không? Chú đáo thế này kia mà.

Chị Vy mĩm cười nhưng vẫn giữ cái bỉu môi đặc trưng lườm nó.

- Chả biết chăm được bao lâu.

- Haha chăm gì đâu, em kiếm cớ sờ soạn chân người đẹp thôi nè.

- Hừ! Vì chị đang đau mới cho chạm vào nhé, đừng tưởng bở.

- Hờ…rồi rồi sao cũng được. Đâu thả lỏng nha, loại này xoa chút hơi nóng, chị ráng chịu mới khỏe nha chị. Nè chị Quỳnh Chi…đừng có đụng vô, cay tay sao ăn được. Để em làm cho.

- Hihi biết rồi Mon.

- ….

- Này Mon ăn này…

- Nào…chị ăn đi, đút em hoài vậy.

- Trứng này ngon cực Mon nhỉ.

- Ừ ngon mới dẫn chị đi ăn chứ. À chị Vy chút đừng mang giày này nửa, em có đem dép thấp cho chị đó, không hát nửa không cần mang giày cao chi mệt.

- Ơ…nhưng tí phải đi bar mà, không mang dép đâu, xấu lắm.

- Giờ muốn đẹp hay muốn nhanh hết đau để mai đi làm.

- Mon xoa thế này mai sẽ khỏi mà.

- Không nói nhiều. Người đẹp mang cái gì cũng đẹp, vầy đẹp rồi. Bôi thuốc vô cay không được mang boot, nóng lắm.

- Nhưng…

- Không nghe em mặc kệ nha.

Nó nghiêm mặt, chị Vy cũng không chịu thua kém, lườm nó phụng phịu.

- Quỳnh Chi! Lại bắt nạt tau này.

- Hừ! Việc này tau chả bênh đâu, nghe lời Mon đi nhé.

- Ơ kìa, chả yêu tau.

- Hihi giờ chỉ yêu Mon thôi, Mon nhờ!

- Đúng đúng! Chị Quỳnh Chi thiệt tốt.

- Ơ hay…dỗi hai đứa mày luôn.

- Haha.

Thoa đều thuốc khắp hai chân chị Vy, vừa xoa bóp vừa trò chuyện trêu chọc hai cô nàng, thơi gian cũng trôi nhanh, càng về khuya càng đông người ăn uống. Cảm thấy thuốc đã khô, sờ chân cô nàng sắp mòn cả vân tay nó mới vỗ một cái lên chân chị rồi nhẹ nhàng để xuống giày mĩm cười.

- Sờ chân đã rồi, hai chị ngồi chờ em chút.

- Em đi đâu đấy?

- Em mua thêm đồ ăn đem vô cho nhóm chị Thủy. Làm gì làm cũng phải ăn khuya mới được. Sẵn em lấy dép cho, chị đừng có mang boot vô đó.

- Hic…biết rồi, thích ra lệnh thế nhờ.

- Haha…

- Mon chị đi với nào.

Chị Quỳnh Chi cười tươi kéo tay nó đứng dậy, bà cô Vy liền xụ mặt.

- Ơ kìa, thế hai đứa định yêu nhau thật à, bỏ mặc tau à.

- Chuyện! Chả thế hihi

- Đồ mê trai bỏ bạn.

- Hihi! Ngoan nào…mình đi đi Mon.

- Hơ hơ…

Chị Quỳnh Chi kéo tay nó đi khỏi bàn bỏ mặc bà cô Vy chu mỏ hừ hừ sau lưng. Trời về khuya nhưng đường phố ở đây vẫn đông người qua lại, đi dạo, trò chuyện, ăn uống càng nhộn nhịp.

- Bọn nó ăn cả tối, mua thêm chi mất công thế Mon? Định nuôi béo cả à?

- Dạ chủ yếu mua thêm cho chị Thủy, Cycy, bà cô Thanh nửa chị. Thói quen của em đó giờ rồi, làm việc mệt phải ăn đàn hoàng mới có sức, nhất là làm đêm, hại sức khỏe. Chị cũng vậy đó, ra kia đừng bày đặt nhịn ăn giảm cân, ăn uống đàn hoàng mới khỏe đẹp, chăm vận động các kiểu thì không béo đâu. Em ghét nhất con gái nhịn ăn giảm cân.

- Khó tính thế.

- Ờ…ăn uống đàn hoàng mới có sức làm việc tốt, khó đâu…Anh ơi lấy em hai hộp, 1 hộp khỏi bỏ tương đen, hộp kia không sa tế nha.

- …

- Chị Thủy không thích ăn tương đen. Cycy không ăn sa tế.

Nó vừa nói với anh chủ quán vừa quay qua nói với chị Quỳnh Chi, nhìn mặt cô nàng chắc cũng thắc mắc. Nó đi lòng vòng mua thêm vài hộp đồ ăn, chị Quỳnh Chi vẫn thong thả đi bên cạnh, thi thoảng hỏi cái này thắc mắc cái kia. Tầm hơn 15p tay nó xách đầy đủ thứ đồ ăn.

- Ngon không chị? Kem nhãn đó.

- Uhm ngọt và thơm cực. Chị thích ăn ngọt này, Mon phải nhớ đấy.

- Haha rồi, thì nhớ.

Chị Quỳnh Chi mỉm cười, mắt như lấp lánh dưới đèn đường nhìn nó, nảy giờ cứ nhìn thế này hoài, bà cô nàng không thích lườm nó hay sao nhỉ.

- Mon chu đáo thế này bà bọn nó cứ bảo Mon vô tâm.

- Đừng khen nửa, em mắc cỡ đó.

- Thế cứ thích trêu chị mãi cơ.

- Haha nào đi vô trong, loi choi xe quẹt giờ.

Nó bật cười kéo cô nàng đang tung tăng dưới lòng đường đẩy lên vỉa hè, chị Quỳnh Chi lại múc một muỗng kem nhãn cho lên miệng chop chép như trẻ con.

- Mon này, nói chị nghe xem bí quyết như nào để một tên con trai lạnh lùng vô tâm trước kia trở nên dịu dàng chu đáo thế này nào?

Chị Quỳnh Chi xoay lưng lại nhìn nó thật sâu, môi mỉm cười khiến nó suýt đứng tim vì dễ thương, hình như không trả lời không được cho đi thẳng tiếp rồi, nó mỉm cười kéo tay chị sang một bên né đường cho một bạn đi ngược chiều, tiếp tục cất bước thong thả.

- Chăm sóc cô ấy nhiều riết mà thành thói quen.

- Ơ nhưng định với ai cũng chăm như thế này mãi à?

- Haha…không quan trọng nửa. Không có cô ấy, ai cũng không còn duy nhất.

- Hihi…thế không định yêu ai nửa sao?

- Ấy…yêu chứ…giờ đang yêu chị Quỳnh Chi nhất nè.

- Điêu ngoa! Chả thèm đồ yêu bằng mồm.

- Ơ chứ sao mới thèm.

- Hihi khi nào không trêu chị nửa cơ.

- Sao được, không trêu chán lắm.

- Ơ hay, bố mẹ sinh ra để Mon trêu à, cứ thích trêu đi, chị đấm cho.

- Ờ rồi, vậy phải ăn nhiều mới có sức đấm người nha. Haha coi chị Vy xụ kìa chị.

- Hihi con ấy như trẻ con, mặc nó.

Chị Quỳnh Chi cười khúc khích lườm nó xong đi lại ngồi dỗ dành bà cô Vy, một đứa trêu một đứa dỗ làm bà cô chu mỏ sắp rớt tận ngực, phụng phịu theo nó lên xe về quán bar. Vì bà cô không được mang boot nửa nên đi bên cạnh chị Quỳnh Chi bị thấp hơn rõ ràng, vô tới bàn càng được mọi người chú ý trêu chọc, chị Vy là lườm nó như muốn ăn tươi nuốt sống rồi cúi gầm mặt xuống ngực chui vô chỗ ngồi đẩy nó ra xa.

- Đấm cho giờ, đừng ngồi kế tôi. Hứ!

- Nào nào…em ngồi với chị Quỳnh Chi nha.

- Thế thì qua kia. Nhớ mặt bắt nạt nhau nhá.

- Dỗi gì căng dữ, thấy bà cô Thảo không, người ta mặc quần sọt, mang dép kẹp đi bar có sao đâu.

- Đấy người ta mặc đồ đôi. Đừng nói chuyện tôi nửa, đi chăm nữ thần của Mon đi hừ hừ.

- Ờ…đuổi thì đi làm dữ.

Nó bật cười, nói đi nhưng càng ngồi sát chị Vy hơn, cái này cũng không phải cố ý vì nhóm đông qua khiến nguyên đám dồn thành cục, mọi người biết chị Vy đang dỗi nó càng kiếm cớ ép nó sát vô chị để trêu. Rốt cuộc cô nàng không làm gì được nó, đành cam chịu số phận ngồi cạnh đứa mình ghét, còn bị nó thi thoảng làm mặt nịnh nọt xoa bóp chân, con gái mà dỗi thì dỗi vẫn thích được chăm, lúc dỗi lúc cười như trẻ con. Đang trêu chị Vy vui thì có điện thoại, nó phải nép sát vào sau lưng chị Vy để nghe, tiếng ông Ben lè nhè có chút say sỉn vang lên. Cũng không có gì đặc biệt, tầm này ổng gọi thì chỉ có việc đang đi tiếp khách cần chỗ đi tăng 2 việc của nó phải sắp xếp chỗ trong vòng một tiếng nửa. Nhìn lại đồng hồ cũng 12h hơn, lại nhìn một vòng khắp quán bar cũng không thấy chỗ trống, nó đành kiếm chị Thủy nhờ giúp như thường lệ. Bà cô Thủy đang đứng tiếp khách quen nó cũng không tiện kêu phải nhờ chị Yến nói dùm. Nhờ chị Yễn xong nó kéo tay chị Quỳnh Chi nói nhỏ.

- Chị ngồi chơi nha, em ra ngoài kia chút.

- Như nào? Định trốn đi hút thuốc đúng không?

- Ơ…sao biết?

- Bọn nó bảo em hay như thế. Không phải đi, ngồi đây hút vẫn được, chị chả ghét đâu.

- Haha không được, em không muốn làm chị nữ thần bị hôi thuốc đâu, thích chị lúc nào cũng thơm cơ.

- Hừ…luyên thuyên!

- Nói chứ em ra kia có chuyện nhờ chị Thủy. Chút em phải đi tiếp khách với ông Ben công ty em nên không đưa chị về nhà được nha.

- Ơ bây giờ còn phải đi việc hở.

- Dạ tiếp khách mà, chuyện thường. Tí chị về cùng mọi người nha, mai dậy gọi em qua đón đi công việc.

- Uhm chị biết rồi, Mon đi cẩn thận nhé.

- Dạ!

Chị Quỳnh Chi mỉm cười vuốt nhẹ tóc nó trong khi nó quay qua cười cười chọt vai chị Vy.

- Nè dỗi hoài, giờ em bận đi công chuyện với ông Ben, không ngồi cạnh cho dỗi nửa đâu, vừa lòng chưa.

- Như nào…đi đâu đấy?

- Em đi tiếp khách với ông Ben. Tí chị về với mọi người nha, mai em qua đón.

- Hừ…đi đâu đi, bảo tôi làm gì.

- Haha…em đi nha.

Nó bật cười dùng hai tay bẹo má khiến cô nàng trừng mắt đấm nó mấy cái mới rời đi. Vô khu nghỉ ngơi nó ngồi xuống, bạn nhân viên lập tức mang trà đá ra gật đầu chào, nó xua tay.

- Anh đi liền, khỏi đưa menu nha em.

- Dạ anh Mon.

Không có chị Quỳnh Chi, nó cũng không ngại gì rút thuốc lá ra châm lửa, nhâm nhi trà đá. Cháy gần nửa điếu thuốc bà cô Thủy cũng đi lại vui vẻ ngồi xuống dựa vô vai nó.

- Ủa hông chơi với nữ thần kiu tui chi dzạ, nhớ em hả anh Monnnnnn!

Nó bật cười xoa xoa chiếc eo con rắn của bà cô yêu nữ.

- Nhớ lắm chớ…haha thôi không giỡn. Ông Ben kêu kiếm chổ tiếp khách nè.

Nghe công việc, chị Thủy thôi làm trò yêu nữ ngồi thẳng lại nheo mắt.

- Đi giờ luôn hen?

- Dạ.

- Ổng đòi đi đâu?

- Đâu cũng được, bên mình chắc hết bàn ha?

- Uhm nay full sớm rùi.

- Vậy chị đặt dùm em quán khác nha, giờ luôn.

- Uhm, cần gái hông?

- Hỏi câu khác đi chị.

- Hihi mấy em?

- Ba à.

- Tính cục cưng của chị chưa dzạ?

Chị Thủy chớp chớp mắt làm nó cũng chột dạ cười trừ…

- Cái này…chắc khỏi.

- Điên! Uống nổi hông kiu khỏi dzạ Mon?

- Ờ thì….

- Như cũ đi ông tướng, đang đau bệnh tùm lum đó.

- Ờ…vậy kiếm cho em một bạn cũng được.

- Uhm! Chờ chị xíu. À khoan, đi giờ này dễ gì có tiền sẵn phải hông.

- Dạ giờ này chắc bà Loan ngủ rồi. Chị đem nhiều tiền không đưa em đỡ.

Chị Thủy nheo mắt lục ví cầm tay của mình đếm đếm lắc đầu.

- Chị đem 10tr à. Hổng sao, để chị hỏi tiền mấy đứa cho.

- Hehe bởi em cưng chị nhất mờ.

- Khỏi nịnh ông tướng, có chuyện mới thèm nhớ tới tui.

Bà cô Thủy chu miệng nhéo vô eo nó mấy cái mới chịu chạy đi, nó mĩm cười nhìn theo bóng lưng chị mà thấy vui vẻ, có việc mới thấy ích lợi của bà trưởng nhóm bù nhìn này. Vẫn ngồi nhâm nhi trà đá, suy nghĩ tinh tinh về công việc chờ chị Thủy sắp xếp, thi thoảng ngó đồng hồ, chợt ngẩng đầu lên giật mình vì nguyên cục nước đá đứng trước mặt, chiếc rốn sâu hun hút đập ngay vào mắt khiến nó suýt ngừng thở, cái bụng phẳng lỳ này thật biết khêu khích người đối diện. Tất nhiên nó cũng không dám nhìn lâu, mất công lại bị kêu dẹp đôi mắt dơ bẩn nửa, giọng cô nàng vẫn lạnh lùng như thường lệ.

- Đi ăn chơi đàn đúm nửa phải hông?

Haizz nói kiểu gì nghe xấu xa dữ không bằng, nó vừa bực mình vừa buồn cười gật đầu.

- Không có, anh đi công việc.

- Đi làm chuyện xấu thì có, công việc của anh coi bộ sung sướng quá hen.

- Hic…cái này…thiệt sự là công việc mà. Anh thề!

- Mặt anh thề…hừ…nghe mắc cười!

Cô nàng nhếch môi cười qua kẽ răng làm nó cũng toát hết mồ hôi hột, công nhận chuyện gì vô miệng của nhóm nó chỉ cần một phút ba mươi giây, đến cục nước đá đang đánh nhạc tuốt trên kia cũng biết. Đối mặt với cục nước đá này, miệng lưỡi cỡ nào cũng không biết nói gì cho phải, nó chỉ dám lén dán mắt vô chân đếm dây giày của em, người kỳ lạ giày cũng lạ, gì mà nhiều dây dữ không biết, đang đếm hết chân trái em thì có tiếng gió vụt qua mặt, giọng cô nàng nghiến qua kẽ răng.

- Cầm tiền rùi đi luôn khỏi về nhà cũng được. Hừ…đồ xấu xa!

-------------------------------------

Lỗi chương không đọc được nội dung thì qua blog nha

https://mylifengayhomqua.blogspot.com/

Bạn đang đọc Ngày hôm qua...đã từng - MY MEMORIES sáng tác bởi NDkhiêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NDkhiêm
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 81

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.