Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2: Các ngươi muốn đòi công bằng? Tới mà đòi đi

Tiểu thuyết gốc · 1829 chữ

Từ sau sự kiện Tiêu Bằng đột phá lên thằng Vũ Giả đỉnh phong, tin tức chấn động này sớm đã truyền đến bên tai của tất cả thế lực trong thành. Dù gia chủ đã cố gắng hết sức để ẩn giấu tin tức đi, nhưng vẫn để lại khẽ hở. Tuy nhiên vì ảnh hưởng từ việc hắn ngày đêm tắm trong bảo dược, thế nên trong mắt mọi người. Hắn căn bản chỉ là dựa vào bảo dược để đột phá, không phải nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn.

Tiêu gia đại điện!

Chư vị trưởng lão và gia chủ Tiêu gia đều đang ngồi bàn luận với nhau. Không khí căng thẳng cực kì.

“Gia chủ, hiện nay Ninh gia ngày càng hành trướng thế lực, e rằng mưu đồ đối với tộc ta đã thực sự lộ ra bên ngoài rồi.” Tam trưởng lão Tiêu gia âm trầm nói.

Chư vị trưởng lão ai nấy cũng gật đầu tán thành điều này. Dạo gần này người Ninh gia liền tục gây rối Tiêu gia. Mới hai ngày trước còn cưỡng bức một nữ đệ tử Tiêu gia, hơn nữa còn là cháu gái của ngũ trưởng lão. Vì sự ngang ngược này, ngũ trưởng lão đã xông tới đại náo cả Ninh gia, tuy đại khái khiến đại điện bọn chúng hư hỏng. Nhưng ngũ trưởng lão lại bị trọng thương nặng nề, may mắn có đan dược trợ giúp mới có thể sống sót.

Gia chủ Tiêu gia - Tiêu Kình gật đầu tán thành. Hắn trầm ngâm suy nghĩ đủ thứ, sau đó mới nói: “Ninh gia dám ngang ngược như vậy. Chắc chắn bọn hắn đã có sự chuẩn bị. Trước khi khám phá ra được nó, Tiêu gia tốt nhất vẫn là nên nuốt cái cục tức này. Nếu không sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ người trong gia tộc.”

Chư vị trưởng lão đầu gật đầu tán thành. Tiêu Kình vẫn không quên liếc mắt sang phía ngũ trưởng lão, nhắc nhở: “Ngũ trưởng lão, ta biết ngài khó nuốt cục tức này vào bụng. Nhưng bây giờ nếu hành động lỗ mãng chỉ khiến bên ta bất lợi, thật mong ngài hiểu cho. Nếu như ngài vẫn cố chấp không chịu hiểu, thì ta đành phải bất kính với tiền bối.”

“Hắc hắc hắc, gia chủ yên tâm! Chỉ cần có thể trả lại bọn chúng cục tức này, ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện lỗ mãng. Dù cho nhẫn nhịn không phải phong cách của ta. Tuy nhiên ngài yên tâm, nếu như ta có thực sự lén lút làm chuyện xằng bậy thì ngài cứ một kích đánh chết lão già này đi.” Ngũ trưởng lão Tiêu gia cười thật lớn, giọng nói đầy kiên định và chắc chắn sẽ cố gắng nhẫn nhịn.

“Đa tạ ngài đã hiểu nỗi khổ của chúng ta.” Tiêu Kình an tâm nở một nụ cười, đáp lại. Dù hắn không phải người mạnh nhất Tiêu gia. Tuy nhiên để có thể đứng ở vị trí gia chủ này, hắn đã trải qua không biết bao nhiêu cực khổ cũng như sinh tử chiến với huynh trưởng. Nhưng cuối cùng vẫn là nhờ tất cả tộc nhân đều ủng hộ, bao gồm huynh trưởng lẫn tam đệ, hắn mới có thể ngồi trên chiếc ghế gia chủ tôn quý này. Vì thế hắn có mới được chư vị trưởng lão tại đây coi trọng và tin tưởng mọi việc.

“Ngưng nhi vẫn ổn chứ?” Tứ trưởng lão mở lời hỏi thăm đầu tiên.

“Con bé đã vượt qua cú sốc rồi, nhưng động lại trên người con bé chính là giọt máu của Ninh gia. Hơn nữa còn là giọt máu của thiếu chủ Ninh gia.” Ngũ trưởng lão xoa trán vì đau đầu, đáp lại. Thật không ngờ, con cháu của lão lại là đứa mang huyết thống Ninh gia vào trong gia tộc. Trong khi đó hai bên gia tộc đều là tử thù của nhau vào thời chiến. Nhưng do có Lang Vũ Vương thống nhất đại lục, thành lập Gia Kim đế quốc, từ đó hai gia tộc mới có thể đội chung một khoảng trời.

“Còn về Tiêu Bằng thì sao? Nghe nói nó vừa mới đột phá lên Vũ Giả đỉnh phong?” Tam trưởng lão nói.

“Đúng vậy, điều này sẽ khiến các tộc nhân khác thể hiện sự bất mãn của mình. Nội bộ tộc ta sẽ rất loạn đấy.” Nhị trưởng lão gật đầu đồng ý.

Đại trưởng lão im lặng từ lâu, chỉ nhìn chằm chằm từ gia chủ. Giống như đang chờ đợi gia chủ đưa ra quyết định giúp hay không giúp.

“Chuyện đan dược hay tu luyện của Tiêu Bằng, ta đều bỏ công bỏ sức ra giúp. Tuy nhiên về chuyện của các tộc nhân với nhau, để có thể trở thành một khối thống nhất, nhất định phải có sự công bằng. Vấn đề này vẫn là để Tiêu Bằng tự giải quyết.” Tiêu Kình trả lời không một chút do dự.

Quả nhiên là gia chủ do chính các trưởng lão tin tưởng mà bầu cử. Quyết định này quả thật là sáng suốt nhất!

Ở trước cửa phòng Tiêu Bằng, các tộc nhân đứng bên ngoài la hét:

“Không công bằng!”

“Tại sao một tên phế vật như ngươi lại được hưởng bảo dược chứ?”

“Tại sao? Tại sao ngươi lại ưu ái chứ? Chỉ vì là cháu của gia chủ sao?”

“Khốn nạn! Ngươi mau lăn ra đây.”

Họ đều la hét om sòm để đòi lại công đạo. Quả thật là bất công! Họ đều ngày đêm tu luyện khắc khổ để mai sau trợ giúp gia tộc, thế mà tên phế vật không giúp ích được gì lại được hưởng bảo dược ngày đêm.

Cánh cửa phòng mở ra.

“Các ngươi muốn đòi công bằng?” Tiêu Bằng dựa người vào mép cửa, ánh mắt sắc bén nhìn vào từng người. Quả thật họ đã chịu ủy khuất rồi. Dù cho quả thật hắn chưa từng lạm dụng bảo dược để tăng tu vi bản thân, nhưng vẫn là dùng chúng để trục lợi cho bản thân, trong khi đó bọn họ vẫn luôn khắc khổ tu luyện để giúp ích cho gia tộc.

“Đúng vậy!” Một người có tu vi mạnh nhất trong các tộc nhân đang thể hiện sự bất bình, hắn bước tới trước mặt Tiêu Bằng và thẳng thắng nói.

“Tiểu Nha, muội cũng tới sao?” Tiêu Bằng cười nhẹ, hỏi.

Hóa ra là Tiêu Nha, cháu gái của Tiêu Minh một trong Lục Tiêu Hộ Pháp của gia tộc. Ngày xưa bọn hắn từng rất thân thiết, nhưng kể từ cái ngày hắn bắt đầu nhận được tài nguyên bảo dược từ gia tộc thì bọn hắn có thể xem như từ mặt nhau. Thực tế là chỉ có Tiêu Nha thôi.

“Tiểu Nha là để ngươi gọi sao.” Tiêu Nha nhào tới, nắm lấy cổ áo của Tiêu Bằng.

Tiêu Bằng có thể thấy rõ sự bất bình trong đôi mắt của Tiêu Nha, hắn chỉ thở dài một hơi rồi cười. Hắn cười bởi vì vui, Tiêu Nha chỉ mới 14 tuổi đã đạt đến Vũ Sư ngũ tinh. Có thể xem là đại thiên tài của gia tộc rồi.

“Cười cái gì hả? Hôm nay bổn cô nương đến đây là để đòi lại công đạo trên người của ngươi. Tiêu Nha đẩy Tiêu Bằng ra xa. Tụ nguyên lực vào nắm đấm, nàng xông thẳng tới và tung ra quả đấm cực kì mạnh mẽ.

Cách biệt cảnh giới, Tiêu Bằng dính phải đòn này lập tức phun ra một ngụm máu.

“Đánh hay lắm!”

“Tiếp tục đánh đi.”

Tiêu Nha bắt đầu cười tự mãn. Nàng luôn cho rằng bản thân mạnh hơn Tiêu Bằng và cả đời này sẽ không bao giờ thua kẻ chỉ biết dựa vào bảo dược để tu luyện.

Lực đạo hoàn mỹ, cảm ứng qua nguyên lực thì cho thấy Tiêu Nha từ trước đến nay chưa từng lạm dụng bất kì ngoại lực nào cả, chứng tỏ là tu luyện bằng chính thực lực bản thân. E rằng thành tựu sau này sẽ vô cùng nghịch thiên.

“Đánh tiếp đi!” Tiêu Bằng nói.

“Hả?” Tiêu Nha ngẩn người.

Các tộc nhân phía sau cũng tương tự.

“Mọi người đều có phần cả. Ai muốn trút hết sự bất mãn của bản thân nữa không? Cứ thoải mái trút hết lên người ta, xem như ta nợ mọi người suốt thời gian qua.” Tiêu Bằng đứng dậy nói.

“Được, thế thì hôm nay ta sẽ trút hết mọi sự bất mãn trong ta.”

“Ta cũng không thủ hạ lưu tình đâu.”

“Xem chiêu đây!”

“Nhận lấy đi.”

Tiêu Nha đứng ngoài quan sát Tiêu Bằng bị các tộc nhân thay phiên đánh đập. Xét về vai vế, phụ thân hắn là đường huynh của phụ thân nàng. Thế nên hắn có xem là huynh trưởng của nàng. Nhưng nàng lại không nhận được bất kì sự ưu ái nào từ gia tộc, còn hắn lại được rất nhiều. Chính vì điều đó đã dẫn đến sự rạn nứt trong mối quan hệ giữa huynh muội nàng.

Bỗng dưng những ký ức thuở bé ùa về, nhớ lại hình ảnh Tiêu Bằng vẫn luôn chăm lo cho nàng mọi lúc và mọi nơi thì lòng lại cảm thấy như thắt lại khi nhìn hắn bị mọi người đánh đập.

Đến khi chiều tối.

“Thoải mái quá!”

“Cuối cùng cũng trút hết sự bất mãn trong lòng rồi.”

“Tiêu Bằng, từ nay về sau ngươi không còn mắc nợ gì bọn ta nữa.

“Ta rất nể ngươi rồi đấy Tiêu Bằng.”

Giờ đây căn phòng chỉ còn lại Tiêu Bằng và Tiêu Nha.

“Muội chỉ mới đấm có một cú thôi, chưa thỏa mãn phải không? Muội có thể tiếp tục.” Tiêu Bằng thản nhiên ngồi dậy nói.

“Xin lỗi!” Tiêu Nha ảm đạm nói.

“Hả?” Tiêu Bằng nói.

“H-Hả? Ý ta là ngươi đã nói lời xin lỗi dành cho tất cả mọi người rồi, nợ nần giữa chúng ta sớm đã chấm dứt. Thế nên ta cũng chẳng cần phải đánh ngươi làm gì cả.” Tiêu Nha khoanh tay, nói. Nhưng ngữ điệu lại cảm giác như đang dối lòng. Nàng quay người rời đi, đồng thời để che đi cái biểu cảm u ám hiện tại.

“Tiểu tử, ngươi không tệ!”

Bên trong chiếc nhẫn, nữ tử thần bí quan sát mọi thứ. Tất cả những chuyện này đều có nhân quả. Nhưng Tiêu Bằng đã giải quyết mọi thứ trong êm đẹp, cũng như trả hết mọi nhân quả đối với những người trong gia tộc.

Bây giờ, Tiêu Bằng đã có thể tiếp tục sống mà không vướng bận điều gì nữa.

Bạn đang đọc Nghịch Chuyển Càn Khôn sáng tác bởi KozukaMadoha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KozukaMadoha
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.