Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

trọng sinh nghịch thiên

Tiểu thuyết gốc · 1133 chữ

Tại kinh thành vân lam quốc trong một tòa nghị sự điện rộng lớn của giang hầu phủ tiếng ồn ào cãi nhau vang vọng, nhiều từ ngữ khó nghe cũng được nói ra rất thuận miệng. Bên trên ghế chủ vị là một trung niên nhân đã ngoài 40 tuổi nhưng khí thế hừng hực như mới trai tráng 20 tuổi. Đó là giang hãn hầu, là chủ nhân của nơi này, lão ngồi trên cao nhìn những trưởng bối trong tộc cãi nhau không phân cao thấp.

- ta thấy các ông thật vô lý, mặc dù văn nhi còn nhỏ nhưng trí tuệ không thấp, lấy lý do gì mà không cho nó tham dự cuộc thi chọn tiểu hầu gia.

- ông mới là vô lý, chọn tiểu hầu gia là dùng võ lực định đoạt, chút khôn lỏi của văn nhi thì có là gì so với võ lực của võ nhi.

Hai người đang tranh cãi kịch liệt thì lại một lão già nữa tham gia tranh luận.

- ta thấy cả hai ông đều hồ đồ rồi, lại đi lấy văn nhi có não nhưng yếu xìu còn võ nhi mạnh mẽ mà có đầu như không. Ta thấy thích hợp nhất là giang trung hậu của nhà ta, văn hay võ giỏi, không những thế còn tính tình điềm đạm, đúng là thích hợp nhất rồi.

Cuộc cãi vã cứ tiếp tục đến khi nhiều lão đã sắn tay áo chuẩn bị động thủ. Không ai để ý đến một thiếu niên ngồi gần trong góc cột đang ngủ gật, đột nhiên thiếu niên này mở bừng mắt ra, khuôn mặt có vẻ đang ngơ ngác vì không biết chuyện gì đang sảy ra, miệng vẫn lẩm bẩm.

- vậy mà lại thành công, vậy mà vô khuyết ta lại trùng sinh thành công, tỉ lệ 1% của hệ thống vậy mà lại trùng sinh ta thành công.

Đang trong cơn kích động liền nhảy cẫng lên rồi cười như nhặt được bảo vật, nhưng trong đầu lại phát ra một tiếng nói trong trẻo làm khuôn mặt hắn có chút biến hóa vặn vẹo." do lần trùng sinh này của hệ thống quá tốn năng lượng lên đã dùng toàn bộ nguyên điểm của ký chủ để bù vào, năng lượng của hệ thống giờ còn 78% ". Chính vì những lời thông báo này mà làm hắn đau thắt tim gan đến gọi cha gọi mẹ, số nguyên điểm tích cóp cả trăm năm của hắn đã bay theo gió, hắn không cam tâm. Nhưng còn may giữ được cái mạng nên cũng nguôi ngoai phần nào, hắn phải nghĩ vậy vì nghe theo lời một vị đại năng tiến bịp là nhìn xuống mà sống, còn mạng là còn may, còn thở là còn gỡ.

Cả đại điện đang cãi nhau ồn ào vậy mà lại đột nhiên im lặng lạ kỳ, tất cả con mắt trong đại điện nghị dự đều nhìn chằm chằm vào vô khuyết như kẻ điên. Thấy mọi người đều đang nhìn mình vô khuyết mới gật đầu" chào tất cả các vị, tại hạ đã làm phiền rồi" sau đó lại quay lại ngồi ngay ngắn xuống ghế. Mọi người thất kẻ điên này đã ổn định lại vào chỗ ngồi thì lại bắt đầu cãi nhau tiếp, ai cũng mặt đỏ tía tai gân cổ lên cãi. Còn về phần vô khuyết ngồi xuống ghế thì đã ngay lập tức vào lại không gian hệ thống để kiểm ta. Trong lòng hắn đau như cắt vì lượng nguyên điểm dài đến 7 chữ số của hắn đã không cánh mà bay. Nhìn con số nguyên điểm 0000000.0 hắn chỉ biết thở dài, hơn trăm năm cố gắng giờ chỉ còn cái nịt. Ra khỏi không gian hệ thông thì vô khuyết lại tò mò tình hình trong đại điện nghị sự, thậm chí có những lão già một tay cầm kéo, tay kia đã nắm râu một lão già khác rồi, khung cảnh bây giờ nhìn như một cái chuồng nhốt một đám khỉ già. Đột nhiên một tiếng rầm lớn vang lên, giọng nói của giang hãn hầu vang vọng cả tòa đại điện.

- các đại lão vui vẻ bàn chuyện thế là đủ rồi, nếu mọi người đều nói nhi tử ta ai cũng xuất sắc vậy thì để cả sáu người bọn nó cùng tranh đoạt đi, người xuất sắc nhất sẽ được lập làm tiểu hầu gia, mọi việc cứ quyết như thế đi.

Bên dưới các lão giả cũng bình tĩnh lại, một lão đứng lên dõng dạc lên tiếng.

- ta có ý kiến

Giang hãn hầu thấy có người ý kiến thì cũng không vui nhưng cũng không ngạc nhiên, những lão nhạc phụ đại nhân này có ai là muốn nhận phần thiệt thòi về mình đâu nên đành đáp lời, phùng lão có gì thì góp ý cho ta và mọi người cùng nghe.

Lão giả dùng chất giọng hơi lạnh nhạt nói

- ta thấy tứ công tử vô khuyết không nên tham dự cuộc thi chọn tiểu hầu gia bời vì hắn vốn không được mang học giang, không phải người của giang phủ thì lấy đâu ra tư cách để tranh đoạt chứ. Mọi người thấy có phải không ?

Vô khuyết ngồi trong góc thấy có một số người để ý đến mình rồi lại nghe thấy có một lão giả nhắc đến tên hắn thì cũng tập trung hơn.

Giang hãn hầu nghe vậy thì đập bàn nói.

- khuyết nhi đúng là con ruột của ta, chẳng qua là vì một số vấn đề nhỏ nên nó không mang họ giang nhưng chính sác thì nó vẫn là người nhà họ giang, là thành viên củ giang hãn hầu phủ.

Nói xong rồi giang hãn hầu đứng dậy tuyên bố tranh luận đã có kết quả rồi giải tán mọi người, trên bàn có đấu tay to lớn in sâu vào trong gỗ cũng đủ thấy giang hãn hầu dùng nhiều lực đến thế nào.

Vô khuyết nghe thấy giải tán thì cũng đi ra khỏi đại điện định đi tìm hiểu một số thông tin về thân phận này nhưng bên trong lại chạy ra một cô thị nữ chạy đên trước mặt hắn cung kính nói

- nô tì theo lời của lão gia dặn dò vô khuyết thiếu gia ở lại để lão gia có một số chuyện nói với người.

Vô khuyết cũng không sợ hãi vì những chuyện cỏn con thế này với hắn chả là gì, chỉ là phải nghĩ cách trả lời làm sao để không bị lộ thân phận, nếu không hắn sẽ bị bóp chết từ trong trứng mất.

Bạn đang đọc Nghịch thiên đạo sáng tác bởi nguyenban205
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyenban205
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.