Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Duyên Phận - Tái Sinh

Tiểu thuyết gốc · 2980 chữ

Thiên Võ Đại Lục - Thái Bình Tiểu Quốc

Trong căn phòng gỗ bày trí đơn sơ chỉ có một chiếc giường gỗ cũ cùng chiếc bàn gỗ mục ngoài ra chẳng có vật gì. Bên ngoài trồng một ít hoa cỏ để điểm trang cho sự cô quạnh ở nơi này.

Trên giường gỗ có một thiếu niên nằm đó, hắn vừa mới tỉnh giấc, chợt cảm thấy toàn thân đau nhức vô cùng, cảm giác như có ngàn vạn côn trùng đang khoét đục trong xương cốt, khiến hắn muốn động đậy cũng vô cùng khó khăn. Lúc này đây trong đầu hắn lúc này, vô số ký ức, những mảnh ghép trí nhớ vô cùng quen thuộc mà lạ lẫm tiến vào thức hải của hắn, khiến hắn vô cùng chật vật qua một lúc hắn chìm vào hôn mê.

Không biết qua bao lâu, hắn tỉnh lại cảm giác cơn đau đầu cũng không còn nữa, hắn bàng hoàng thốt lên :

- Vụ tai nạn ở cửa hàng hoa, ta lại xuyên đến chổ này rồi ? Đây đến cùng lại là nơi nào ?

Hắn cũng là những người đam mê tiểu thuyết kinh lịch xuyên không thế giới ở Hoa Hạ, là thanh niên năng nỗ tuổi trẻ nhiệt huyết vẫn không tin là chinh mình lại được trải nghiệm một lần xuyên qua vị diện khác trong cái hoàn cảnh vô cùng éo le này.

Những nguồn tin tức vô thừa nhận này nằm trong trí nhớ của hắn một cách hỗn loạn, từng cảnh trí hiện ra ngay trước mắt như thước phim tua chậm, kiếp trước hắn có cha mẹ song toàn, mặc dù chỉ là công nhân lương ít nhưng cả nhà hắn rất vui vẻ, lúc nào cũng có tiếng cười trong bữa cơm sum vầy.

Cuộc vui nào cũng tàn, cuộc họp nào lại không tan, có tương phùng phải có ly biệt, cha của hắn cả đời hiền lành lương thiện, lão thiên lại chẳng công bình, để lão cha của hắn qua đời trong cơn đau tim mà không thể nhìn thấy vợ con.

Tiếp đến là bức tranh lạ lẫm mang phong cách của triều đại giống lúc chiếu trên truyền hình. Người trong đó đầu đội mão tử kim, thân mặc áo vàng viền gấm có hình rồng, bị một hắc y nhân trùm kín mặt đang lôi ra từ trong người vật gì đang phát sáng, còn tiểu tử kia đã thổ huyết, ngất tự bao giờ.

Cảnh lại chuyển đến ngôi nhà tranh cũ nát làm cho hắn vô thức rơi lệ, đó là nhà của hắn, nơi có người mẹ đã già đang tựa cửa ngóng trông con về. Tim hắn chợt đau thắt, lòng quặn lại như có ai bóp nát trái tim mình, hắn gào thét nhưng chẳng một ai nghe thấy.

Mái nhà tranh kia từ từ phai nhạt hiện ra tòa cung điện nguy nga lộng lẫy, bên trong có một đứa trẻ chừng 7-8 tuổi đang chạy đùa quanh hơn mười cung nữ và thái giám.

Có mỹ phụ đầu đội phượng thiên mão, thân vận phượng ngọc bào viền gấm, gương mặt trái xoan, cùng đôi mắt ước lệ đang nhìn lấy đứa trẻ chạy đùa thi thoảng cười nhẹ. Nàng cất tiếng :

- Long nhi! Coi chừng té, đừng chạy nhanh như thế.

Cảnh lại mờ đi vì đêm tối ở Chiêu Vương Cung xảy ra sự kiện chấn động. Chiêu Vương Cung nửa đêm bỗng nhiên bị ngọn lửa từ đâu bao trùm, Chiêu Vương Hoàng Hậu Ngọc Kỳ Lân cùng Thế Tử Sở Ngọc Long bất hạnh qua đời.

Đây có lẽ là tiếc nuối lớn nhất ở kiếp trước của ta không thể vẹn toàn báo đáp mẫu thân. Sở Ngọc Long thầm nghĩ.

Hắn lần nữa tiếp tục xem đến những ký ức vô cùng bi thương khác. Đến đoạn này là khi bức tranh hiện ra làm cho hắn vô cùng phẫn nộ, từng dòng liệt hỏa chạy dọc thân thể, hận không thể phát khí ra ngoài.

Xem trong đó có vị thiếu phụ, tay bồng theo đứa trẻ bị cháy xém nhiều nơi trên cơ thể và thân thể vị thiếu phụ kia cũng chẳng khá hơn là bao, vết bỏng trên mặt xuất hiện sự hoại tử.

Hắn cố sức hít thở sâu nhiều lần để lấy lại bình tĩnh, vì người trong đó không ai khác chính là Ngọc Kỳ Lân Hoàng Hậu cùng với đứa bé kia chính là cỗ thân thể này hắn đang trú ngụ.

Hơi thở đứa trẻ thoi thóp, tứ chi bị phế, đôi mắt đã hoàn toàn biến mất màu đen thay vào đó chỉ còn màu trắng. Tang thương đến cực điểm, nội tâm gào thét, cười, hắn cười thật to, tiếng cười vang vọng như lệ quỷ dưới cửu u trồi lên đòi mạng.

Người thiếu phụ kia ôm theo đứa con nhỏ ngất liệm đi trước cửa nhà của một gã tiều phu tốt bụng. Ông cẩn thận chăm sóc cho hai người xa lạ thật là tử tế, từ chén cơm, ly nước, thuốc thang. Còn về phần người mẹ qua ít lâu đã giao lại đứa con của mình cho lão tiều phu già, còn mình thì bỏ đi chẳng lời từ biệt. Đứa trẻ kia vì thương thế quá nặng, mặc dù đã tận tình chữa trị nhưng chẳng bao lâu cũng rời bỏ thế gian này đi.

Đúng lúc này, một cỗ khí tức của vương giả hiện ra, đầu đội mão tử kim, thân khoác hoàng kim trường bào đã thấm đầy máu đỏ, gương mặt lạnh tanh, hai mắt vô thần, lục thần vô chủ hiện ra trước mắt hắn.

- Vị huynh đài tôn kính! Ta là chủ nhân của thân thể này ta gọi là Sở Ngọc Long, ta biết huynh đài đến từ vị diện khác có năng lực siêu phàm chẳng hay có thể giúp ta một việc ? Sở Ngọc Long hai tay ôm quyền, chân quỳ một nửa nói lời ra.

- Huynh đệ! Duyên phận đưa ta vs ngươi gặp nhau, có chuyện gì ta sẽ giúp ngươi hoàn thành. Sở Ngọc Long mặt cười, miệng nói, tay đỡ lấy người kia đứng dậy vì hắn thiết rõ người chết không nói lời gian dối.

- Ta vốn bình sinh là Thế Tử của tiểu quốc này, vì nội đấu tranh giành quyền lực mà ta phải chết oan. Giờ đây chỉ còn sót lại tia chấp niệm cuối cùng của ta ở đây. Thế tử Sở Ngọc Long ngậm ngùi.

- Hành giả tôn kính! Ta còn hai việc thiết yếu khẩn cầu hành giả tôn kính giúp ta hoàn thành. Đại ân đại đức kiếp sau Ngọc Long ta làm trâu làm ngựa báo đáp đại ân.

- Ngươi cứ nói đi. Dù là việc gì ta cũng sẽ giúp ngươi hoàn thành.

- Việc thứ nhất : Giúp ta giết Chân Hậu cùng toàn bộ Chân Gia đã ra tay đoạt lấy Long Cốt, Thất Khứu Linh Lung Tâm cùng Long Nhãn của ta.

- Thứ 2 : Tìm cho được mẫu thân ta. Nàng gọi Ngọc Kỳ Lân hoặc Độc Cô Yến

- Hành giả tôn kính! Ta chẳng có gì có thể trả công ngài ngoài bộ thân thể chẳng vẹn nguyên này. Mong hành giả tôn kính hoan hỷ nhận lấy.

- Được ta hứa với ngươi, ta sẽ hoàn thành giúp ngươi hai việc này. Lên đường bình an nhé huynh đệ. Hai tay chắp thành quyền hướng về thiếu niên cuối đầu

- Cảm ơn. Thiếu niên kia nói xong câu cuối thì năng lượng kia cũng tiêu thất từ lúc nào.

Thiên Võ Đại Lục là vùng đất nằm ở phía cực nam của Cửu Liên Bộ Châu. Khắp cõi Cửu Liên Bộ Châu nói chung, Thiên Võ Đại Lục nói riêng, con người yêu thích tu tiên phi thăng nhập thánh, võ công càng cao, thực lực càng mạnh, đi đến đâu cũng được tôn kính như thần linh.

Luật lệ ở đây chỉ đơn giản, nắm đấm kẻ nào to hắn chính là chính nghĩa, ngươi là kẻ yếu thì mãi mãi chỉ là kẻ yếu, bị chà đạp thảm thương, không một ai có thể vì ngươi mà ra mặt. Kẻ yếu chỉ có thể chọn làm nô lệ cho kẻ mạnh hoặc là chết.

Các thế lực cũng như gia tộc tại đại lục cũng có phân chia rõ ràng. Thực lực càng mạnh thì gia tộc hoặc thế lực đó đẳng cấp cao. Còn bằng như thù ngược lại xếp vào hạng chót. Cụ thể được chia ra làm tam phẩm. Trong mỗi phẩm lại chia ra sơ, trung, thượng tam đẳng. Cao nhất là Nhất phẩm thượng đẳng trải dài đến Tam Phẩm sơ đẳng.

Hoàng gia của Thái Bình vương quốc chỉ xếp vào Nhị phẩm thượng đẳng cấp bậc mà thôi. Phía trên còn Tam phẩm thế lực là : Yêu Thánh Vương Triều, Quỷ Ảnh Vương Triều cùng Nhật Nguyệt Vương Triều của nhân tộc. Tạo thành thế chân vạc mấy vạn năm chưa hề thay đổi để kìm hãm lẫn nhau.

Hoàng Đế của Thái Bình Tiểu Quốc là Sở Bá Thiên có tu vi ở Võ Hoàng chín sao tiếp cận bình cảnh đột phá Võ Tông nhưng cả trăm năm qua chưa hề tiếp cận hay có dấu hiệu gì đột phá.

Dưới Thiên tử là đến Chân Gia, thừa tướng đương kim tu vi cao nhất là Lão gia chủ cũng đạt đến bảy sao Võ Hoàng.

Còn có Ngọc gia là nhà mẹ của Hoàng Hậu Ngọc Kỳ Lân Gia chủ nắm giữ chức vụ Đại Tướng Quân tu vi cũng là Võ Hoàng bốn sao.

Nữ Tướng Ngọc Kỳ Lân tấn cung làm hoàng hậu hạ sinh cho hoàng đế tiểu thế tử ra đời tu vi Võ Sư ba sao cảnh giới, thêm nữa là có tới tận bảy loại thuộc tính khác nhau, lại nói Long Cốt, Thất Khứu Linh Lung Tâm cùng Long Nhãn kế thừa xưng Tuyệt Thế Yêu Nghiệt khi vừa ra đời.

Chẳng bao lâu, Chân thị cũng tiến cung làm thứ phi, cũng sanh được hai hoàng nam có ngũ hành thuộc tính nhưng không có kế thừa Long Cốt của Đế Vương. Chỉ xếp hạng nhì yêu nghiệt mà thôi.

Cứ tưởng đời này Ngọc Long sẽ là đế vương đời tiếp theo lãnh đạo tiểu quốc này nhưng không, lòng tham của con người không đáy, 7 năm trôi qua lặng lẽ, đến trước lễ Thành Nhân một ngày, thế tử Ngọc Long bị cường giả phục kích đánh trọng thương, phế đi tứ chi, đào lấy Long Cốt, Thất Khứu Linh Lung Tâm, Long Nhãn cùng với bảy loại thuộc tính phân biệt.

Trùng hợp một điều là một năm sau đó Chiêu Vương Cung bị thiêu rụi, thế tử nằm trên giường cứ thế mà chết đi. Đúng là không phải ai cũng có thể lường trước cả. Đường đường là tuyệt thế yêu nghiệt mà phải bi phẫn ngả xuống như thế.

Trở lại ngôi nhà nhỏ của lão tiều phu, một đứa trẻ đang nằm thoi thóp trên giường, cánh cửa mở ra mang theo tiếng kẹt kẹt vang lên làm hắn chú ý cố nghiên đầu theo tiềm thức để xem là ai, nhưng hắn lại quên mình vốn đã mù lòa.

Xoảng!

- Gia Gia! Ngốc tiểu tử tỉnh lại rồi. Nương theo âm thanh rơi vỡ là tiếng của thiếu nữ vang lên cùng tiếng bước chân chạy ra ngoài.

- Đừng lôi ta nữa! Bộ xương già sắp bị con làm gãy mất rồi. Tiếng già nua nương theo nhịp chân tiếng về phía phòng hắn đang nằm.

Vừa bước chân vào căn phòng lão tiều phu liền quỳ xuống đập đầu, khóc thành tiếng mà than rằng :

- Thật thần kỳ! Thần kỳ làm sao! Hạ dân ngu dốt cùng cháu gái tham kiến thánh nhân. Nói rồi kéo tay cháu gái cũng quỳ xuống trong nét ngơ ngác của vị thiếu nữ kia.

- Gia gia! Ngài mê sảng chăng? Hắn chính là tiểu ngốc tử mà nào phải thần nhân chi đâu. Cô gái cũng ra sức cãi lại.

- Đứa nhỏ ngốc! Con nhìn xem trên người hắn có tất cả bao nhiêu con rắn và có mấy màu. Ông lão nhăn nheo đôi mắt rung rung tay chỉ về phía chiếc giường.

- Để ta đến đếm thử, 1, 2, 3,... 28, 29, 30. Ôi trời ơi! 30 con, 30 màu, 30 thuộc tính khác nhau. Cô gái mắt chữ O, mồm chữ A kinh ngạc hô lên.

- 30 thuộc tính đại diện cho Ngũ Hành, Dị Ngũ Hành, Ngũ Linh, Dị Ngũ Linh, Ngũ Tĩnh cùng Ngũ Động. Tương lai của người này bất khả hạn lượng

- Gia gia! Thế nào là Ngũ Hành, Dị Ngũ Hành, Ngũ Linh, Dị Ngũ Linh cùng Ngũ Tĩnh, Ngũ Động là thế nào ? Cô gái thắc mắc

- Ngũ Hành là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Dị Ngũ Hành là Dị Kim, Dị Mộc, Dị Thủy, Dị Hỏa, Dị Thổ. Tương tự Ngũ Linh cùng Dị Ngũ Linh là Phong, Dị Phong, Lôi, Dị Lôi, Ám, Dị Ám, Quang, Dị Quang, Băng cùng Dị Băng. Ngũ Tĩnh cùng Ngũ Động là hiện diện của Thiên Đạo bao gồm Độc, Dị Độc, Không Gian, Dị Không Gian, Thời Gian, Dị Thời Gian, Pháp Tắc, Dị Pháp Tắc, Hư Vô cùng Dị Hư Vô. Ông lão vuốt râu bình thản nói ra.

- Nói vậy hắn chính là Rồng trong loài người sao? Cô gái lại hỏi.

- Không hắn sẽ siêu việt thế giới này, còn như thế nào thì phải xem vận mệnh của hắn. Tiểu Tuyết! Sau này phải cố gắng sống thật tốt. Lão nhân gia lại nhìn cô cháu gái mình nói ra.

- Không! Gia gia! Đừng mà. Cô gái gọi Tiểu Tuyết gào lên như biết xảy ra chuyện gì.

- Ra ngoài! Ông lão gắt lên.

Một vòng khí bao bọc lấy căn phòng, lão tiều phu hai mắt tỏa ra hàn khí, tu vi bỗng nhiên tăng vọt từ Võ Sư, Đại Võ Sư, thăng mãi đến Võ Hoàng ba sao mới dừng lại.

- Lão phu thế nhân đều đã quên tên, ta cũng chẳng còn nhớ, hy vọng ta lấy tu vị cả đời xưng Băng Hoàng. Nay lấy thân vệ đạo trợ giúp thần nhân khải tử hoàn sinh. Hy vọng ngài đối tốt với Tiểu Tuyết. Băng Hoàng thổn thức

- Không! Gia gia! Đừng mà, Tuyết Nhi chỉ cần gia gia thôi. Tiểu Tuyết phía bên ngoài vừa khóc vừa thi triển vũ kỹ đánh vào vòng bảo vệ kia.

Mặc cho nàng có đánh thế nào, gào xin thế nào thì Băng Hoàng vẫn thi triển thủ pháp. Hắn rất muốn nói là ông ta không nên làm như vậy nhưng mở lời làm sao đây. Khi hắn không thể nói được. Hắn lại nợ ân tình cao cả nữa.

Hai tay Băng Hoàng kết ấn, thủ pháp phức tạp, dưới chân hiện ra vòng sáng màu xanh lục bao trùm cả Băng Hoàng cùng Sở Ngọc Long bên trong.

- Lấy tuổi thọ làm hồn quyết, lấy nhục thân làm hiến tế, lấy nhục thân khởi sinh mệnh. Bí Thuật : Hiến Sinh Trùng Mệnh Thuật.

Nương theo một tiếng hô lớn của Băng Hoàng, cả người liền co rút lại vẻ già nua cấp tốc hiện ra bằng mắt thường có thể nhìn thấy được, phía bên kia có thể dùng mắt thường nhìn thấy thiếu niên kia đã cấp tốc có được sinh mệnh hơi thở đều đặn hơn, da dẻ đã có huyết sắc, sinh cơ được phục hồi. Các thương thế cũng đã được chữa khỏi hoàn toàn.

Vòng bảo vệ cũng vừa biến mất, Tiểu Tuyết xông vào ôm lấy xương cốt của gia gia mà khóc rống lên. Hắn cũng nước mắt giàn giụa mà phủ phục dưới xương cốt của Băng Hoàng dập đầu ba cái tạ ơn cứu tử.

- Băng Hoàng lão nhân gia! Ta sẽ không cô phụ lời ký thác của ngài. Hắn nắm chặt song quyền chém đinh chặt sắt nói ra.

- Ngươi tên phế vật này! Mau trả gia gia lại cho ta. Tiểu Tuyết lao về phía hắn liên tục tung ra những nắm đấm thô bạo gào thét.

- Tuyết nhi! Sinh mệnh của ta như đèn treo trước gió, vô pháp tiến cảnh, ta chỉ hy vọng trước khi ta chết có thể tìm được người gửi gắm ngươi. Tàn ảnh của Băng Hoàng lại hiện ra.

- Gia gia! Tuyết nhi không muốn. Vạn lần không muốn xa gia gia.

- Nha đầu ngốc! Hắn kế thừa di nguyện của ta và ta sẽ chờ mong hai ngươi ngày nào đó, đứng trên vạn vật trên đời. Tiểu tử! Ghi nhớ lời ta. Ha ~ ha ~ ha. Nói rồi Băng Hoàng tan biến.

- So với ta thì nàng thật là hạnh phúc. Có người gia gia thật tốt. Phụt! Hắn vừa nói xong phun ra một ngụm máu ngã xún bất tỉnh.

Đinh! Liên kết thành công, Nghịch Thiên Siêu Thần Hệ Thống khởi động lần đầu tiên.

Đinh! Bắt đầu kiểm trắc túc chủ mới - Khóa giải hệ thống công năng bắt đầu

Đinh! Bắt đầu liên kết thế giới - khởi tạo nhiệm vụ hệ thống.

Đinh! Mở rộng Kỷ Nguyên Mới.

Một âm thanh vừa xa lạ vừa quen thuộc vang lên tại bên tai hắn, chính là nó, trong truyền thuyết mô tả Bàn Tay Vàng huyền thoại của xuyên không vừa đến làm Sở Ngọc Long vừa mừng vừa sợ.

Bạn đang đọc Nghịch Thiên Thần Đạo sáng tác bởi Joker2404
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Joker2404
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 8
Lượt đọc 415

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.