Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yêu linh vs Bạch y nữ tử

Tiểu thuyết gốc · 5813 chữ

Tôi khẽ hừ lạnh, chẳng buồn để ý đến cô ta nữa, quay người đi về phía con đường nhộn nhịp, phải nhanh chóng đến địa điểm mà Thiên Vũ đã hẹn.

Thế nhưng con người tôi vốn là một kẻ rất thích lo chuyện bao đồng, mà chuyện đang xảy ra trước mắt thì đương nhiên tôi không thể không quản.

Ở lề đường, mấy đứa trẻ con túm tụm lại chọi đá vào một thiếu nữ ăn mặc rách rưới, nàng ta không hề chống lại mà chỉ ôm khư khư cây nguyệt cầm trong tay, thà để đá ném vào người mình chứ nhất quyết không để gây tổn hại đến cây đàn.

Bọn nhóc này thật hư đốn, tôi phải thay mặt bố mẹ chúng dạy dỗ chúng một phen mới được. Tôi liền chống hai tay vào mạn sườn mắng chúng mấy câu, cả lũ giật bắn cả người, đứng yên chịu trận.

Tôi nghiêm mặt:

"Lần sau không được như thế nữa nghe chưa?"

Chúng vâng vâng dạ dạ rồi kéo nhau lũ lượt bỏ chạy. Cô gái kia thấy vậy mới dám ngẩng đầu lên nhưng vừa mới ngẩng đã cúi gập cả người đến mấy lần, miệng không ngừng rối rít cảm ơn tôi.

Chỉ ngoại hình của cô gái này thôi cũng đủ toát lên vẻ nghèo khó, bộ quần áo trên người chỗ thì đã sờn, chỗ thì được vá lại bằng miếng vải khác màu to tướng. Cô ta ngồi trên mảnh chiếu nát, tuy ăn mặc rách rưới nhưng rất sạch sẽ, hơn nữa khuôn mặt cũng rất dễ nhìn, đôi mắt to trong sáng như mặt gương.

"Cô nương tên là gì?"

"Tôi là Đường Đường."

"Sao giờ này rồi cô còn ngồi đây?"

"Tôi đi hát rong. Nhưng từ sáng đến giờ không có ai thuê tôi, tôi chưa được ăn gì cả."

Tôi khẽ thở dài một tiếng, lòng trắc ẩn trong tôi đã bị động rồi. Đường Đường quả thật rất đáng thương, trong khi những cô nương bằng tuổi đang đi chơi hội thì cô ta ngồi đây cố gắng chắt chiu vài đồng bạc vụn. Đúng là dù ở đâu thì cũng không thiếu người nghèo. Tôi rất muốn giúp mà cả người không có đến nửa đồng xu.

Tôi nghĩ ngợi một hồi bèn bảo cô ta:

"Phía trước có Yên Vũ tửu lâu, đại ca tôi đang đợi ở đó, cô bằng lòng đến đó đàn hát cho chúng tôi nghe chứ?"

Khuôn mặt Đường Đường sáng bừng lên, nở nụ cười vô cùng thuần khiết:

"Xin đa tạ, đa tạ tiểu thư."

Tôi mỉm cười rồi bước đi, cô ta ôm đàn theo sát phía sau.

Tửu lâu Yên Vũ này quả là rất dễ tìm, biển hiệu vô cùng hoành tráng, đèn lồng đỏ treo sáng rực, chắc hẳn là chốn ăn chơi có tiếng. Tôi vừa đến cửa thì đã có một tên tiểu nhị chạy ra lễ phép nói:

"Xin hỏi đây có phải là Phong Vân tiểu thư?"

"Chính là ta."

Hắn đưa tay mời tôi vào, đon đả:

"Mời tiểu thư đi theo tôi, Phong công tử đang đợi ở bên trong."

Tôi gật đầu rồi đi theo hắn. Hắn ta dẫn tôi một lèo lên lầu ba sau đó nhanh tay vén rèm lên. Nơi này được bài trí khá trang nhã, thanh tịnh, vừa bước vào đã thấy hương quế tràn ngập khiến tinh thần rất dễ chịu. Thiên Vũ đang ngồi bên trong vừa thấy tôi đã đứng dậy đi tới. Tôi nghĩ huynh ấy vẫn còn lo lắng chuyện ban nãy nên ngầm ra hiệu là mọi chuyện đã ổn nhưng thần sắc Thiên Vũ vẫn rất kỳ lạ, ánh mắt nhìn tôi thâm sâu khó hiểu rồi lại nhìn ra phía sau tôi.

A! Tôi chợt hiểu ra, vội nói:

"Đây là Đường Đường, muội mời cô ấy đến đây đàn hát cho chúng ta nghe."

Thiên Vũ không hiểu sao lại nắm chặt tay tôi kéo về phía huynh ấy. Cái cô Đường Đường vẫn thủy chung không chịu ngẩng mặt lên, nói lí nhí:

"Nếu công tử không muốn tôi sẽ lập tức đi ngay."

Thiên Vũ vẫn nhìn sát sao hồi lâu cuối cùng mới xuống giọng, nói:

"Không cần. Tiểu Vân đã mời cô đến đây, cô đương nhiên cũng là khách của ta. Mời ngồi."

Nói rồi Thiên Vũ cùng tôi ngồi xuống còn Đường Đường ngồi đối diện phía xa. Tôi cầm một chiếc bánh điểm tâm định ăn chợt nghĩ ra từ sáng đến giờ cô ấy cũng chưa ăn gì nên tiện thể mời:

"Đường Đường, cô ăn chút điểm tâm rồi hãy hát."

Đường Đường lắc đầu:

"Không cần đâu, tôi vẫn hát được. Chưa làm được việc gì tôi sẽ không nhận tiền công."

Thật là bó tay với mấy người nghèo, dù nghèo khổ nhưng lòng tự trọng của họ vẫn rất cao. Nhưng lòng tự trọng ấy cũng rất đáng để tôi tôn trọng.

Bàn tay Đường Đường nhẹ nhàng lướt trên dây đàn, một làn gió từ bên ngoài thổi tung rèm cửa khiến mái tóc cô ấy khẽ bay tạo nên cảnh tượng đầy ý thơ.

Tiếng nhạc nghe như mộng như ảo, dịu dàng mà ấm áp như tiếng suối vọng đến từ nơi xa. Giọng Đường Đường khẽ ngân lên trong trẻo như làn nước:

Dù vạn vật sẽ hóa thành tro bụi

Thì tình thiếp vẫn mãi mãi trường tồn,

Chỉ mong cùng chàng quấn quýt chốn hồng trần.  

Thiếp đợi chàng dưới hàng liễu rủ

Cớ sao đợi hoài chẳng thấy bóng người trở về

Xuân qua hạ đến, thu qua đông tới

Đếm lá lìa cành không bằng nỗi tương tư...

Phải chăng tình ta chỉ như trăng nơi đáy nước

Lệ thiếp rơi tiếc tháng năm thanh xuân không trở lại

Tóc xanh rồi cũng phai màu

Hỏi tại sao trọn kiếp chỉ vương vấn một chữ tình

Tiếng đàn như nước, lời ca ai oán

Ngân lên khúc ly thương đằng đẵng

Nâng chén uống cạn tình sầu thiên hạ

Mộng chóng tàn, tình đã tan

Bóng thiếp mờ dưới mặt hồ phủ sương...

Tiếng hát đã dừng mà lòng tôi còn chưa tỉnh mộng, căn phòng rơi vào yên lặng. Lời nhạc thấm đẫm một chữ tình nhưng lại quá đỗi bi ai. Những giọt lệ của Đường Đường lặng lẽ rơi ướt đẫm dây nguyệt cầm tự lúc nào. Tôi tiến lại muốn lau nước mắt cho Đường Đường, cô ấy từ từ ngẩng mặt lên...

"Đến lúc để cô trả tiền công cho tôi rồi đấy!"

"Á... á... á..."- tôi thét lên kinh hãi, mặt cắt không còn một giọt máu, cơ miệng run run không nói lên lời.

Khuôn mặt Đường Đường đã biến dạng vô cùng kinh khủng. Đôi mắt đẹp ban nãy đã biến thành trắng dã không có vành, hai con ngươi chỉ là hai chấm đen như hạt đậu, cái miệng đỏ lòm đang nhe răng ra cười rộng ngoác đến tận mang tai.

Tôi đã từng xem vô số phim kinh dị nhưng cảnh tượng sống động rùng rợn thế này tôi chưa từng kinh qua. Tiếng cười của Đường Đường càng lúc càng quỷ dị, bao trùm cả không gian, mắt thấy bàn tay cô ta đang từ từ chạm vào ngực trái mình nhưng tôi sợ đến nỗi đứng chôn chân không nhúc nhích nổi, cả người cứng đơ như khúc gỗ, nước mắt cứ thế chảy ào ào. 

Đúng lúc này một bàn tay túm lấy vai tôi, Thiên Vũ lôi tôi lại rồi bật lùi về phía sau. Tôi gần như ngã quỵ trong vòng tay huynh ấy, đến hô hấp cũng vô cùng khó khăn. Tôi túm chặt lấy lưng áo Thiên Vũ mà thở dốc, hoảng hồn quay đầu lại, bộ quần áo rách rưới của Đường Đường không biết từ lúc nào đã được thay bằng chiếc váy tân nương đỏ như máu. Cô ta cười điên dại:

"Hôm nay quả là một ngày thu hoạch tốt, trái tim ngươi có mùi hương rất quyến rũ. Tiền công của ta chính là quả tim của ngươi. Ngoan ngoãn chịu chết đi!"

Nói xong cô ta giơ tay lên, một mảnh lụa đỏ từ trong tay áo phi đến chỗ tôi với tốc độ kinh hồn. Tôi thấy Thiên Vũ khẽ lật tay nhưng không hiểu sao lại không có hành động gì, chẳng lẽ huynh ấy không địch nổi cô ta? Tôi vùi đầu vào ngực Thiên Vũ, không dám nhìn cảnh tượng sắp diễn ra.

Bùm!

Một tiếng động kinh thiên nổ ra gần như xé rách màng nhĩ. Sau gáy tôi có cảm giác mát lạnh nhưng khi tôi sờ lên thì cái đầu nhỏ bé vẫn còn nguyên trên cổ. Bên tai tôi là tiếng đồ xứ vỡ loảng xoảng, tiếng bàn ghế bị đập tan, tiếng la hét hoảng loạn, tiếng bước chân bỏ chạy rầm rầm của những người đang vui chơi trong Yên Vũ lầu. Đến khi tôi ngoảnh lại chỉ thấy một bóng trắng đã đứng chắn trước tôi và Thiên Vũ, một thân y phục trắng hiên ngang bay lồng lộng, trên tay cầm thanh bạch ngọc kiếm, cả người chỉ có một thứ duy nhất màu đen, đó là mái tóc.

Đồ đạc trong phòng đều đã bị phá nát bấy, những vụn vải đỏ bay tứ tung khắp phòng. Đường Đường đang đứng ở bên kia, mắt gườm gườm nhìn bạch y nữ tử mà tôi vừa gặp ở hội hoa đăng.  

"Ngươi chán sống hay sao mà dám xen vào chuyện của ta?"

Tiếng của Đường Đường vang lên thật sự vô cùng khó nghe, nó ồng ộc như thể cổ họng cô ta đầy máu tươi trái ngược hẳn với chất giọng của bạch y nữ tử:

"Yêu nghiệt! Hôm nay chính là ngày chết của ngươi!"

Dứt lời cô ta há miệng phun ra một bông hoa sen màu trắng, mùi máu tanh trong không khí lập tức được thay bằng hương thơm ngát. Bàn tay bạch y nữ tữ bắt quyết hình lan hoa, bông sen liền tách ra thành nhiều cánh lao về phía Đường Đường.

Trong mắt Đường Đường lộ vẻ sợ hãi song không hề ngồi im chịu chết mà vung tay, những mảnh vải đỏ không ngừng sinh ra tạo thành một bức tường lụa chắn vững chắc. 

Mặc dù Thiên Vũ đã ngay lập tức bịt tai tôi lại nhưng tôi vẫn nghe thấy những tiếng nổ buốt óc khi những cánh sen chạm vào tường lụa, vải đỏ rách vụn rơi lả tả.

Đường Đường bị bức lui khoảng ba mét,  khóe miệng lộ dấu máu, sàn nhà dưới chân cô ta bị xới tung lên. Mắt Đường Đường nổi lên đầy gân máu, dấu hiệu của một cơn thịnh nộ, từ sau lưng cô ta phóng ra hàng trăm tấm lụa bắn về phía bạch y nữ tữ, chẳng mấy chốc đã bọc chặt cô ta vào trong đến một giọt nước cũng không thể lọt qua. Đường Đường lúc này gồng người, bàn tay từ từ nắm chặt lại, cầu lụa cũng vì thế mà từ từ thu nhỏ không ngừng. Cứ đà này bạch y nữ tử kia chẳng mấy chốc sẽ bị nghiền nát như tương, chỉ còn lại một đống máu thịt bầy nhầy.

Tốt xấu gì cô ta cũng đã giải nguy cho chúng tôi, tôi luýnh quýnh túm lấy tay Thiên Vũ:

"Huynh mau lại giúp cô ta nếu không..."

Thiên Vũ mỉm cười, hất cằm về phía trận đánh nói:

"Kịch hay vẫn còn, muội cứ chờ mà xem. Nếu giờ ta trợ giúp sẽ để lộ thân phận."

Trong đầu tôi lóe lên một cái, chợt ngộ ra. Lời Thiên Vũ quả là rất có lý, nếu không phải còn một Đường Đường ở kia thì mục tiêu mà bạch y nữ tử nhắm đến là chúng tôi cũng chưa biết chừng. Vậy thì tốt nhất cứ để quần hùng phân tranh, chúng tôi ở giữa ngư ông đắc lợi. 

Trận chiến bên kia cũng đã đến hồi kịch liệt. Đường Đường dù đang chiếm thế thượng phong nhưng nét mặt không che giấu được sự căng thẳng, các gân máu nổi lên chằng chịt trên khuôn mặt tím ngắt của cô ta, da thịt trên người bị phá hủy từng mảng từng mảng rụng xuống đất lộ ra bộ khung xương trắng nhởn.

Bên trong quả cầu đỏ phát ra một tiếng hừ lạnh xem thường. Trong mắt Đường Đường cuối cùng cũng lộ một tia sợ hãi, cô ta càng gồng mình bóp chặt quả cầu lại. Nhưng mọi nỗ lực của Đường Đường chỉ như giọt nước đổ biển, hoàn toàn không có tác dụng. Cầu lụa bắt bắt đầu xuất hiện nhiều vết nứt, những tia sáng trắng tràn ra ngoài chói lòa đến nỗi tôi phải nhắm chặt mắt lại.

Đến khi tôi mở được mắt thì cầu lụa đã nổ thành ngàn mảnh, những mảnh vải đỏ bắn về phía Đường Đường thổi bay cô ta về phía sau khiến bức tường nát vụn rồi bắn ra ngoài hiên. Bạch y nữ tử phi ra ngoài, Thiên Vũ cũng kéo tôi theo sau.

Đường Đường đang nằm trên mặt đất không thể đứng lên nổi, trên ngực loang lổ vết máu thẫm đẫm bộ y phục đỏ. Kiếm ngọc của bạch y nữ tử đâm xuống, kết thúc sinh mạng của Đường Đường. Tôi không biết có phải mình nhìn lầm không nhưng khi xuống tay lưỡi kiếm của bạch y nữ tử hơi khựng lại như không nỡ. 

Nói ra thì dài nhưng thực chất trận chiến chỉ diễn ra trong vòng chưa tới nửa khắc, Đường Đường vốn không phải đối thủ của bạch y nữ tử. Đối với một yêu linh như cô ta mà nói thì chết có lẽ chính là sự giải thoát tốt nhất.

Từ cơ thể đã không còn sự sống của Đường Đường bay lên một bóng xám. Ánh mắt cô ta nhìn xa xăm ai oán mà thê lương như đang ngóng đợi trong vô vọng. Tôi tin ánh mắt ấy đều tác động mạnh đến tâm khảm của cả ba người tại đương trường. Tiếng "Xin đa tạ" của cô ta tan biến trong không gian cùng bóng xám phiêu linh nhạt dần. Cái xác và bộ y phục đỏ hóa thành tro bụi bay theo gió. 

Tôi cảm thấy trong lòng trống rỗng, nước mắt không hiểu sao lại rơi một cách vô thức. Nếu không nhờ Thiên Vũ lên tiếng thì có lẽ tôi vẫn còn đứng thần ra.

"Đa tạ cô nương đã cứu mạng huynh muội chúng tôi. Phong mỗ thật không biết phải cảm tạ ơn này thế nào."

Bạch y nữ tử ngoảnh lại nhìn Thiên Vũ từ đầu đến chân, ánh mắt không hề nể tình chút nào. Thiên Vũ vẫn thủy chung giữ nụ cười trên môi, nhất mực bình thản trước biểu hiện của cô ta. Tôi bị kẹp ở giữa không dám hé răng nói nửa lời, lòng thầm lo sợ cô ta sẽ động thủ. Không gian chìm trong yên lặng một cách đáng sợ. 

Đột nhiên tay cầm kiếm của bạch y nữ tử lộn một cái, thanh kiếm vụt biến mất. Cô ta quay lưng, nhún chân rồi bay vút đi.

Tôi choáng, lúc đến là không mời mà đến, khi đi thì chẳng cần tiễn cũng đi, một lời không buồn nói, thật là ngạo mạn quá mức rồi, giờ ông trời có ở đây chắc cô ta cũng chẳng coi ra gì. 

                         * * *

Lần đầu xuất sơn đã phải chứng kiến một trận đánh như vậy, hiểu được cảm giác cái chết gần kề khiến lòng tôi vẫn sợ hãi không thôi. Ngay ngày hôm sau, sau khi mua thêm vài vật dụng cần thiết chúng tôi ly khai Lạc An thành. 

Hỏi ra mới biết bây giờ đã là cuối tháng sáu, ngoài trời hoa bụi bay, thời tiết ấm áp, ánh nắng trong vắt, bầu trời xanh cao vời vợi từng tầng mây trắng bay vẩn vơ. Ngoại cảnh tuy đẹp nhưng lòng tôi nặng trĩu. Biết tôi có tâm sự nên Thiên Vũ rất chiều ý tôi, lúc thì ngồi xe ngựa, lúc thì cưỡi ngựa vãn cảnh, khi lại trèo thuyền du hồ. Thấm thoát một tháng lại trôi qua.

Tôi từng hỏi Thiên Vũ yêu linh sau khi chết sẽ thế nào, huynh ấy nói linh hồn tiêu tán, mãi mãi không thể luân hồi. Câu nói ấy càng như một tảng đá đè nặng trong lòng tôi. Ánh mắt ai oán của Đường Đường sẽ mãi mãi ám ảnh tâm trí tôi, tôi biết yêu linh là một sự tồn tại bị cả thế gian ghét bỏ nhưng sâu thẳm trong tôi lại không giấu được một niềm thương cảm sâu sắc.

Trời đã về đêm, mây xám trôi lững lờ che đi mặt trăng, những vì sao thưa thớt tỏa ra ánh sáng ảm đạm. Những đợt sóng nước vỗ oàm oạp vào mạn thuyền. Cảnh vật hai bên bờ sông Như Nguyệt gần như chìm trong bóng tối, những ruộng cây mà người dân canh tác chỉ im lặng chẳng thèm đoái hoài đến tôi. Thiên Vũ đi lại khoác thêm áo cho tôi rồi đứng bên cạnh.

Tôi thở dài một tiếng:

"Muội cảm thấy Đường Đường thật đáng thương... Không, phải nói là yêu linh là một sự tồn tại rất đáng thương."

Thiên Vũ nhìn tôi, trầm ngâm không nói gì. Tôi đành tiếp:

"Huynh nói xem lời hát của Đường Đường có phải là sự thật không?"

"Ta không biết, người duy nhất biết chính là bạch y nữ tử."

"Hả?"- tôi sửng sốt.

"Hôm đó trước khi giết, cô ta đã dùng Sưu Hồn thuật với Đường Đường."

Tôi vỡ lẽ, có phải vì thế mà cô ta mới hơi khựng lại khi xuống tay? Nếu thật như vậy thì cô ta cũng không phải kẻ độc ác. 

"Giả sử như lời hát là thật thì muội sẽ không tin tưởng để yêu ai đâu.."

Thiên Vũ bật cười khẽ:

"Ngốc ạ, tình cảm đâu phải là thứ muốn cho thì cho, muốn giữ thì giữ, trước khi muội kịp suy tính thiệt hơn đã trao tình cảm cho người ta rồi."

Ế? Lời vừa rồi không biết được phát ra từ miệng của ai vậy? Tôi trợn tròn mắt nhìn Thiên Vũ, tôi luôn cho  rằng huynh ấy mù tịt trong chuyện tình ái nhưng bây giờ thật không biết huynh ấy ngốc hay tôi mới là kẻ ngốc đây? 

Tôi đành chuyển chủ đề:

"Hôm đó ngay từ khi nhìn thấy huynh đã biết Đường Đường là yêu linh nhưng tại sao lại không ra tay?"

Thiên Vũ khóe miệng hơi nhếch, nói:

"Vì bạch y nữ tử đó vẫn ngầm đi theo muội, nếu ta ra tay há chẳng phải tự chui đầu vào lưới của cô ta hay sao."

Tôi hừ mũi, cứ nghĩ bản thân được việc nào ngờ đã diễn sâu đến vậy mà vẫn không lừa được cô ta.

"Nếu lúc ấy bắt buộc phải giao chiến huynh nắm chắc bao nhiêu phần thắng?"

Thiên Vũ im lặng một chút rồi thản nhiên nói:

"Năm phần."

Tôi cười khúc khích, trêu:

"Ít vậy sao?"

Thiên Vũ cốc đầu tôi:

"Đại tiểu thư của tôi ơi, nữ tử đó không phải nhân vật tầm thường dễ động vào đâu."

Tôi khó hiểu:

"Là sao? Chẳng phải huynh nói không biết cô ta là ai vậy sao lại biết cô ta có xuất thân?"

Thiên Vũ cười nói:

"Khi giao chiến với Đường Đường nữ tử đó có dùng một pháp bảo hình bông sen, đó là Bạch Liên Toả. Hôm đó cô ta mới chỉ dùng tới 1/10 pháp lực của Bạch Liên Tỏa mà thôi. Pháp bảo này 800 năm trước từng danh chấn thiên hạ chỉ sau một trận chiến. Nhưng chủ nhân của nó là Liễu Thanh Thanh thoái ẩn đã lâu. Bây giờ lại thấy Bạch liên tỏa tái xuất chứng tỏ nữ tử này có quan hệ không nhỏ với Liễu Thanh Thanh."

Tôi suy nghĩ một hồi rồi nói:

"Huynh đã từng gặp Liễu Thanh Thanh chưa? Biết đâu nữ tử đó chính là Liễu Thanh Thanh thì sao?"

"Ta từng gặp Liễu Thanh Thanh một lần khi còn nhỏ, cô ta là đồng môn sư muội của mẹ ta."

Tôi đập tay đánh bốp một cái: 

"Nói vậy thì huynh và Liễu Thanh Thanh đó cũng có chút quan hệ. Cô ta mạnh như thế chắc mẹ huynh cũng rất giỏi phải không."

Thiên Vũ cười buồn:

"Ta không biết, ta chưa từng gặp mẹ, bà ấy mất sau khi sinh ta."

Tôi bỗng cảm thấy khó xử, muốn nói một câu xin lỗi nhưng cứ lắp bắp mãi:

"Muội... muội..."

Thiên Vũ ngăn tôi lại:

"Được rồi, muội không cần phải ngại. Thực ra mẹ sinh ta ra rồi qua đời nên định nghĩa một người mẹ với ta không quá rõ ràng, ta cũng không định hình được tình cảm ta dành cho mẹ như thế nào. Ta chỉ biết người vì ta mà từ bỏ mạng sống, ta đối với người một lòng biết ơn... Sương xuống rồi, muội nên đi nghỉ đi."

Tôi ừm một tiếng rồi bước vào, đi được nửa đường thì không nhịn được bèn quay lại nói:

"Thật ra muội cũng là cô nhi. Muội bị người ta bỏ rơi, thậm chí còn chẳng biết cha mẹ mình là ai. Nên một phần nào đó... muội hiểu cảm giác của huynh. Tiểu Vũ, dù quen huynh chưa lâu nhưng huynh giống như người thân của muội."

Thiên Vũ nao nao, im lặng nhìn tôi hồi lâu, ánh mắt dịu dàng mà ấm áp như nắng ấm mùa xuân, mỉm cười nói:

"Mau vào trong đi."

Tôi cũng cười, gật đầu rồi bước vào, những tâm sự trong lòng đã nhẹ nhõm phần nào. 

Sáng hôm sau, thuyền chúng tôi cập bờ vào huyện Trúc Giai. Nơi này tuy không phồn hoa như ở thành Lạc An nhưng cũng rất tấp nập, vì gần với bến sông nên nhịp sống lại càng thêm náo nhiệt.

Tôi thấy bụng đói meo nên vừa xuống thuyền đã vội kéo Thiên Vũ đi, vốn định kiếm một tửu quán nào ngờ đang đi có một người va mạnh vào người tôi một cái đau điếng rồi vội vàng nhét vào tay tôi tấm thiệp đỏ. Tôi bực mình, gọi với theo định bắt đền nhưng hắn ta chứ chạy thục mạng như bị ma đuổi.

"Mẹ kiếp thằng cha vô lại."- tôi lẩm bẩm chửi thề, bàn tay xoa lấy bên vai đau ê ẩm. Tôi lầm bầm thêm mấy câu chửi rồi mở tấm thiệp hắn vừa nhét vào tay ra xem. Chỉ có một màu đỏ tươi, một chữ cũng không thấy.

Tôi còn đang lật qua lật lại xem xét thì Thiên Vũ đã đoạt lấy từ tay tôi rồi xem rất chăm chú. Tôi bĩu môi, có gì mà đọc cơ chứ:

"Tên này chắc chắn là phường đầu trộm đuôi cướp, cũng may trên người muội không có gì đáng giá."

Thiên Vũ phì cười thành tiếng, nói:

"Có chỗ hay đưa muội đến mở rộng tầm mắt rồi. Hắn không những không phải trộm cướp mà còn là cao thủ nhận biết khí tức."

Tôi nghe một hồi cũng chẳng hiểu gì:

"Huynh nói cái gì cao thủ, cái gì mở rộng tầm mắt muội thật chẳng hiểu gì cả."

"Chẳng phải muội nói là đói sắp không trụ nổi nữa rồi hay sao? Mau tìm quán ăn nào đó đã rồi ta sẽ từ từ giải thích cho muội."

Ôi chao, tại cái tên ban nãy làm tôi quen béng cả cơn đói, bây giờ nhắc tới mới để ý bụng đang sôi ùng ục. Tôi tíu tít gật gù:

"Vẫn là huynh chu đáo, mau đi thôi."

Tôi chọn một quán mì gần đó rồi vùi đầu vào ăn thật lực liền hai tô mới ngồi vắt chân, nâng tách trà lên:

"Đến giờ phát sóng dân hỏi bộ trưởng trả lời rồi."

"Hả?"

"À, ý muội là đến lúc huynh giải đáp mấy điều ban nãy muội thắc mắc ở bến sông."- tôi quên mình đã không còn ở thế kỷ XXI, Thiên Vũ làm sao biết được mấy chương trình phát sóng trên ti vi:

"Tại sao huynh nói tên trộm cắp ấy là cao thủ?"

"Vì dù ta đã thu liễm khí tức nhưng hắn vẫn nhận ra khí của ta."

"Chẳng phải trước đây huynh nói chỉ những kẻ mạnh hơn hoặc ít nhất cũng phải ngang cơ huynh mới nhận ra được sao? Vậy hắn ngang ngửa hay là còn mạnh hơn huynh?"

Vũ uống cạn tách trà, đặt xuống bàn mới trả lời tôi:

"Hắn hoàn toàn không có sức mạnh..."

"Nè, vậy thì chẳng phải lời huynh nói mâu thuẫn lắm hay sao?"

Thiên Vũ trừng mắt nhìn tôi:

"Muội nghe ta nói hết câu có được không? Hắn tuy không có sức mạnh nhưng khả năng đặc biệt của hắn chính là cảm nhận khí tức."

Tôi lại tiếp tục phát huy triệt để bản tính tò mò của bản thân:

"Vậy chuyện hắn nhận ra được khí tức với chuyện tấm thiệp đỏ ấy thì liên quan gì đến nhau?"

"Đương nhiên có liên quan, vì chỉ những người tu pháp mới có thể đọc được thiệp này."

Xí, chẳng trách tôi căng mắt cũng không đọc được.

"Vậy trong thiệp đó viết gì?"

"Là thiệp mời đến một phiên đấu giá."

Oa, không ngờ thời này cũng có đấu giá. Tôi tò mò không biết rốt cuộc ở đây đấu giá cái gì bèn thúc giục Thiên Vũ:

"Mau đưa muội đến đó đi."

Thiên Vũ búng vào trán tôi, nói:

"Không vội, còn hai canh giờ nữa mới bắt đầu. Muội cứ dạo chơi cho thỏa thích đi."

Đường phố hôm nay hình như đang vào phiên họp chợ nên khá đông đúc, rau củ xanh tươi mơn mởn, gà vịt cá tôm đều còn sống bật tanh tách, một vài vật dụng khác thì hầu như tôi đều đã biết, không biết cũng đoán được chức năng. Thỉnh thoảng nhìn thấy mấy món vặt lạ mắt tôi liền tạt qua nến thử nhưng trong lòng cũng không mấy thích thú bởi đang háo hức đến phiên đấu giá kia.

Trong khi đi dạo Thiên Vũ cũng giải thích ngắn gọn cho tôi về hình thức đấu giá nơi này. Có thể hiểu đại khái là ở đó đấu giá các đồ vật như dược thảo, tài liệu, linh đan, phù trú, pháp bảo, vân vân và vân vân. Đặc biệt là không dùng ngân lượng để trao đổi mà là dùng linh thạch hoặc cũng có thể đổi những vật mà người đấu giá yêu cầu. 

Đến khi chơi chán chê, Thiên Vũ đưa tôi ra một góc vắng vẻ, vừa phẩy tay, một cái thuyền gỗ to như ngôi nhà hiện ra. Vừa lên đến thuyền tôi đã thấy trên sàn có một trận đồ rất kỳ lạ, Thiên Vũ lấy ra mấy viên linh thạch đặt vào mỗi góc của trận đồ, như được nạp nhiên liệu, chiếc thuyền bay vút lên. Cảnh vật bên dưới càng lúc càng xa, con đường tôi vừa đi chỉ còn nhỏ bằng ngón tay, dòng Như Nguyệt uốn lượn như dải lụa, cảnh vật hai bên bờ xanh mướt đẹp tuyệt.

Thuyền bay rất nhanh, chẳng mấy chốc đã hạ xuống một bãi cỏ trống. Tôi còn ôm một bụng thắc mắc, đoán già đoán non, chẳng lẽ phiên đấu giá này diễn ra ngoài trời thì Thiên Vũ bứt một ngọn cỏ, búng về phía trước. Có tiếng rẹt rẹt nho nhỏ rồi một lớp màng bảo vệ trong suốt hiện ra, bên trên có một cái lỗ như lỗ khóa.

Thiên Vũ bàn tay phát hỏa thiêu cháy tấm thiệp mời, một ngọc bội hình tròn liền lộ ra. Thiên Vũ nhanh chóng đặt viên ngọc vào cái lỗ nhỏ, lập tức một lối đi rộng đủ cho hai người mở ra.

Sau khi chúng tôi tiến vào thì thấy ngay mình đang đứng trong một đại sảnh khá lớn, sức chứa cũng tới mấy nghìn người, đằng trước có một tòa nhà năm tầng với tấm biển hiệu vô cùng hoành tráng nhưng viết gì thì tôi chẳng rõ. Tôi còn đang định mở miệng hỏi Thiên Vũ tiếp theo phải làm gì thì một cô nương mặc chiếc váy màu lục bích dài thướt tha tiến lại, nhìn kĩ thì váy này hở khá táo bạo, xẻ từ trên đùi xuống, mỗi khi cô ta bước đi lại khoe ra đôi chân trắng trẻo dài miên man. Cô ta coi tôi như là không khí, chỉ nhìn Thiên Vũ với đôi mắt lúng la lúng liếng:

"Không biết Bình Nhi có thể giúp gì cho công tử?"

Thiên Vũ thản nhiên nói:

"Ta muốn tham gia phiên đấu giá gần nhất."

Cô ta cười vẻ tình tứ:

"Vậy mời công tử đi theo thiếp."

Cô ta dẫn chúng tôi lên một phòng ở lầu hai, trước khi vào cô ta đưa Thiên Vũ một quả cầu trắng, nói:

"Công tử hãy rót pháp lực vào quang cầu."

Thiên Vũ vừa làm theo lời cô ta thì một lớp màng màu sữa tỏa ra bọc chúng tôi vào trong. Cái cô Bình Nhi kia lúc này mới mở cửa mời chúng tôi vào. 

Mẹ ơi, tôi ngất, cánh cửa nhỏ bé nhưng bên trong lại là một không gian lớn kinh khủng. Nơi này sức chứa phải đến mấy nghìn người, kiến trúc đại khái giống với đấu trường La Mã. Người tham gia đấu giá khá đông, tôi nhìn xung quanh thấy ai cũng ở trong một lớp màng bảo hộ như tôi và Thiên Vũ.

Tôi thầm tấm tắc, nơi này có tuyệt chiêu bảo vệ danh tính người tham giá đấu giá thật hay. Có rất ít quang cầu ngồi gần nhau, chủ yếu họ ngồi tách biệt mỗi người một vùng riêng. Tôi và Thiên Vũ cũng tùy tiện chọn một nơi vắng người để ngồi. Khoảng nửa tiếng sau thì phiên đấu giá chính thức bắt đầu, một người đàn ông trung niên cao ráo bước ra mà theo tôi ông ta đóng vai trò MC. Bài thuyết trình của ông ra bắt đầu:

"Song Nguyệt phường rất hân hạnh được đón tiếp quý vị đến buổi đấu giá hôm nay. Lần này chúng tôi có tất cả 12 bảo vật, trong đó có 3 loại dược thảo, 5 loại tài liệu luyện bảo, 2 kiện pháp bảo và 2 phù triện. Ngoài ra, sau khi phiên đấu giá chính thức kết thúc quý vị có thể tự do trao đổi bảo vật cùng nhau. Nếu không có ai ý kiến chúng tôi xin được mang bảo vật đầu tiên ra bla... bla... bla..."

Đại loại là sau đó là một màn giới thiệu khá dài và hoành tráng về một kiện pháp bảo. Giá khởi điểm là 2 vạn linh thạch, mỗi lần ra giá tăng ít nhất mười ngàn linh thạch. Sau đó thì dần dần các vật giá trị hơn được mang ra, còn có cả chuyên gia kiểm định độ thật giả của từng bảo vật, giá cả cũng vì thế mà càng đội lên cao. Tôi thập phần hứng thú xem bọn họ tranh giành nhau rồi bất chợt quay sang hỏi Thiên Vũ:

"Huynh có bao nhiêu linh thạch vậy?"

Thiên Vũ nghĩ một hồi rồi trả lời: 

"Chỉ đủ dùng. Khi ta đi khỏi nhà không chủ định dùng tới nên không mang nhiều."

Tôi hỏi luôn:

"Không nhiều là bao nhiêu?"

"Khoảng 1000 vạn..."

Tôi trố mắt, có cần phải tỏ ra là mình giàu có đến vậy không? 1000 vạn còn nói ít vậy dám chắc nhà huynh ấy không có gì ngoài điều kiện. 

"Vậy mà huynh còn nói ít, chứ bao nhiêu mới là nhiều."

"Đây chỉ là phiên đấu giá nhỏ, không có những món đồ ta cần, ta chỉ đưa muội đến đây mở mang thêm về thế giới muội sẽ sống thôi. Còn những phiên đấu giá ta từng đến món bình thường nhất giá cũng mấy trăm vạn linh thạch rồi."

Tôi nuốt nước bọt, cảm khái một hồi mới nói:

"Thế giới trước đây muội sống có câu thế này, "tiền bạc như đống phân, chẳng ích lợi gì nếu không được thải ra". Muội thấy huynh rất biết cách tăng giá trị của đống phân ấy đấy."

Thiên Vũ bật cười thành tiếng:

"Nơi muội sống thật hay, so sánh thứ có giá trị thấp nhất với thứ có giá trị cao nhất. Ta cảm thấy thế giới đó rất thú vị. Nếu có cơ hội ta rất muốn đến đó một lần."

Tôi cũng cười hi hi bảo:

"Nếu huynh sống ở thế giới của muội chắc chắn sẽ rất nổi tiếng."

Thiên Vũ ngạc nhiên hỏi:

"Tại sao?"

"Vì ở đó chỉ cần là mỹ nam thì sẽ vô cùng nổi tiếng. Huống hồ huynh lại là tuyệt đại mỹ nam."

Thiên Vũ nghe tôi nói vậy thì nóng mặt, hai má phớt hồng, mở miệng mấy lần định nói nhưng cuối cùng không thốt lên lời nhìn đáng yêu đến mức khiến người ta không thể chịu nổi. Tôi thích thú định trêu thêm vài câu thì vị MC bên dưới tuyên bố rõng rạc:

"Bây giờ sẽ là món hàng cuối cùng được đấu giá ngày hôm nay."

Cả tôi và Thiên Vũ đều tò mò nhìn xuống dưới, món đồ cuối cùng chắc hẳn phải là thứ có giá trị cao nhất. 

"Tuy rằng là thứ đấu giá cuối cùng nhưng sẽ có giá trị thấp nhất, giá khởi điểm là 1 vạn linh thạch, mỗi lần gia giá tăng 1000 linh thạch."

Tôi và Thiên Vũ tròn mắt nhìn nhau, điều ông ta nói hoàn toàn trái ngược với những gì mà chúng tôi nghĩ. Đến khi vật được mang ra, tôi hoàn toàn không thể tin nào vào những gì mắt mình đang nhìn thấy.

Bạn đang đọc Nghịch ý hồi sinh sáng tác bởi LoveFirstday
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LoveFirstday
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.