Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phúc bất trùng lai họa vô đơn chí

Tiểu thuyết gốc · 6249 chữ

Vật đấu giá cuối cùng và cũng là vật có giá trị thấp nhất được đưa ra. Tôi gần như chết đứng như bị đổ bê tông cốt thép, phải kiềm chế lắm mới không hét lên với Thiên Vũ:

"Sao... sao lại thế này được? Vật đấu giá sao lại có thể là một cô nương cơ chứ?"

Thiên Vũ cũng hơi ngỡ ngàng nhưng trấn tĩnh lại nhanh hơn tôi:

"Chuyện này... tại một số phiên đấu giá cỡ này đúng là có đấu giá nữ nhân. Những cô gái này chủ yếu là có linh căn nhưng tu luyện lại trì trệ không thể tiến giai, nên một số thì tự nguyện, một số thì bị cưỡng bức đem ra đấu giá. Tại yêu giới hình thức này đã bị cấm hoàn toàn."

Tôi nghe mà thấy khóe miệng co giật liên hồi, day day hai thái dương, tức giận nói:

"Chuyện tu luyện không có tương lai thì liên quan gì đến việc bắt họ đem đi đấu giá cơ chứ? Nhân quyền ở đâu?"

Thiên Vũ thở dài, nói:

"Ở thế giới này đại ngư cật tiểu ngư, làm gì có nhân quyền. Những cô gái này gọi mỹ miều thì bị bán để làm song tu nhưng thực chất chẳng khác gì nô lệ. Trong thiên hạ có rất nhiều loại bí công kỳ lạ, có những loại bắt buộc phải có người cùng song tu nhưng để tiến giai thì nam nhân lại sử dụng nữ nhân làm bàn đạp để hút pháp lực khi đến thời cơ mấu chốt. Nhưng loại công pháp như thế liệu có nữ tử nào cam lòng tu luyện? Chính vì thế mới sinh ra thể loại đấu giá thế này."

Trong khi chúng tôi tranh luận thì cuộc đấu giá bên dưới vẫn diễn ra không mấy hứng khởi, lần lượt có những kẻ ra giá 1 vạn 1000 linh thạch, 1 vạn 2000 linh thạch,...  Cuối cùng người ra giá cao nhất là 1 vạn 5000 linh thạch.

MC tuyên bố:

"Nếu không còn ai ra giá cao hơn vậy thì cô gái này sẽ thuộc về..."

Tôi nhìn cô nương đang đứng bên dưới khu đấu giá, trên người chỉ mặc một chiếc váy mỏng manh, dài quá đùi, khuôn mặt xinh đẹp nhưng đôi mắt buồn rười rượi. Một phần nào đó, cô ấy gợi lại hình ảnh của Đường Đường trong tâm trí tôi. Tôi vốn rất tôn trọng quyền bình đẳng của con người, dù người ta có làm kẻ hầu người hạ đi chăng nữa thì đó cũng là con người, họ bán sức lao động nhưng không bán rẻ lòng tự tôn, hình thức bán đấu giá thế này thì có khác gì cái thời kỳ đen tối chiếm hữu nô lệ cơ chứ? Thật là hết sức quá đáng, tôi không thể chịu nổi nữa rồi, máu nóng dồn lên não, tôi quát lớn, ngắt lời MC:

"Năm vạn linh thạch!"

Lời vừa nói ra lập tức không gian trong sảnh trở nên xôn xao, vị MC im bặt, mặt mày ngơ ngác. Tôi có thể cảm nhận được rất nhiều ánh mắt trong đó cả của cô gái kia đang đồ dồn về phía quang cầu mà bên trong là tôi và Thiên Vũ, chắc họ nghĩ tôi điên mà không hề ý thức được về hành động quá quắt của mình.

Vị MC kia quả là có phong thái rất chuyên nghiệp, lấy lại bình tĩnh rất nhanh:

"Xin hỏi vị đạo hữu này có chắc chắn về quyết định vừa rồi không?"

Tôi hừ lạnh:

"Ta không phải kẻ phát ngôn xằng bậy."

"Còn ai ra giá cao hơn nữa không?"

Đại sảnh im bặt đến nỗi tiếng đập cánh của con ruồi bay qua cũng nghe rõ mồn một.

"Vậy cô gái này chính thức thuộc về vị đạo hữu vừa ra giá năm vạn linh thạch."- MC kết luận.

Tôi thấy trong lòng vừa hả hê nhưng cũng vừa lo lắng, lúc này mới dám quay ra nhìn Thiên Vũ:

"Xin lỗi vì không hỏi ý huynh."

Thiên Vũ không nói gì, không thèm chớp mắt, nhìn tôi trừng trừng.

Tôi sợ quá, vội biện bạch:

"Đúng là muội hơi bộp chộp, bây giờ trong người muội không có linh thạch, huynh cho muội vay tạm, sau này muội nhất định trả lại cho huynh... được không?"

Thiên Vũ vẫn không chịu nói gì.

Tôi cuống quít tới nỗi nước mắt sắp chảy ra đến nơi:

"Huynh giận muội hả?"

Thiên Vũ nghiêm giọng nói:

"Đúng vậy. Không những giận mà còn rất giận. Giận muội vì sao không trả giá mười vạn linh thạch."

Lời nói của Thiên Vũ khiến nước mắt tôi trào ra thật, tôi thật là không thể chịu nổi nữa rồi, lấy hai tay bưng mặt mếu máo:

"Đồ ngốc, huynh dọa muội sợ muốn chết."

"Ta chỉ muốn trêu đùa muội một chút, thật không ngờ làm muội khóc..."

Thiên Vũ hơi đờ người sau đó mới nhẹ nhàng vỗ lưng tôi. Tôi được đà càng khóc to hơn ăn vạ, còn tiện thể lấn tới dựa vào người Thiên Vũ, nếu không phải vị MC kia mời xuống làm thủ tục trao đổi thì tôi còn muốn tham lam lợi dụng Thiên Vũ thêm một lúc nữa.

Sau khi xong xuôi tất thảy, chúng tôi rất nhanh ra khỏi Song Nguyệt phường. Tôi cảm thấy đây là lúc thích hợp nhất để hỏi thăm cô gái kia. 

"Cô nương tên là gì?"

"Tôi là Mạc Quân Ninh."- Cô ta trả lời, gương mặt cúi gằm.

Tôi gắt:

"Trời ơi, cô làm ơn ngẩng mặt lên được không? Nói chuyện mà không nhìn mặt nhau giống như tôi nói một mình vậy."

Mạc Quân Ninh nghe tôi nói vậy thì giật nảy mình, vội vàng ngẩng mặt lên. Chậc chậc, tôi thầm đánh giá, nhìn gần quả đúng là một mỹ nhân, qua khuôn mặt có thể nhận thấy cô ta trạc tuổi tôi, mái tóc đen được bện lại gọn gàng ở đằng sau, da trắng như tuyết, môi đỏ, lông mày dài mỏng, mắt sáng như sao. Có một điều mà tôi luôn thắc mắc là tại sao từ khi xuyên không đến giờ chưa có nữ nhân nào xấu hơn tôi? Tuy nhiên tôi đành gạt câu hỏi đó sang một bên, hỏi tiếp:

"Có thể cho tôi biết, tại sao cô lại bị đem ra đấu giá không? Nếu chuyện này không tiện, cô có thể không cần nói cũng được."

Mạc Ninh Quân đôi mắt nhìn xa xăm sáng bừng lên như đang lạc trong những hồi ức vui vẻ nhưng chớp một cái đã lộ vẻ đau thương, ngơ ngác, mãi lâu sau mới nói:

"Tôi còn một muội muội là Mạc Xảo Thiến, hai tỷ muội vốn sống cùng nhau rất vui vẻ. Cho đến một ngày, có một vị tu hành giả xin nghỉ qua đêm ở nhà chúng tôi. Ông ta nói rằng hai tỷ muội tôi đều có linh căn, có thể tu luyện pháp thuật, nếu chăm chỉ tu luyện sẽ có ngày đại công cáo thành, có thể trường sinh bất tử. Nhưng Xảo Thiến thân mang linh căn vô cùng thuần khiết không như thứ linh căn hỗn tạp của tôi. Chính vì thế mà ông ta ngỏ ý chỉ muốn nhận Xảo Thiến làm đồ đệ. Chị em tôi đang từ vui mừng bỗng hụt hẫng, tôi nói Xảo Thiến không nên từ bỏ cơ hội nhưng muội ấy nhất quyết hoặc là nhận cả hai hoặc là không ai cả.."

Nói đến đây thì cô ta ngừng lại, buông một tiếng thở dài.

Tôi sốt ruột:

"Tiếp theo thế nào?"

"Sau đó ông ta đành miễn cưỡng nhận cả hai tỷ muội. Chúng tôi đều cảm thấy rất vui mừng, luôn cùng nhau chăm chỉ tu luyện. Nhưng sự chênh lệnh giữa cả hai quá lớn, tôi dù có cố gắng đến mấy cũng không thể bắt kịp Xảo Thiến, dần dần trở thành gánh nặng cho muội ấy... Cho đến một ngày, sư phụ cho chúng tôi mỗi người một viên đan dược nói là để hỗ trợ tu luyện. Ai ngờ sau khi tôi uống xong thì bất tỉnh, đến khi mở mắt mới phát hiện ra bản thân đã bị bán cho Song Nguyệt phường."

"Vậy còn muội muội của cô thế nào?"

Mạc Quân Ninh lắc đầu:

"Giờ này Xảo Thiến thế nào tôi cũng không biết."

Tôi nhíu mày suy nghĩ một hồi rồi nói:

"Tôi biết trong lòng cô rất lo lắng cho muội muội, từ giờ ta trả lại sự tự do cho cô, hãy đi tìm muội muội của mình đi, cần bao nhiêu tiền tôi và Thiên Vũ có thể giúp cô."- vừa nói tôi vừa quay lại dò xét ý kiến của Thiên Vũ, nhận được cái gật đầu tán thành của huynh ấy.

Mạc Ninh Quân nghe tôi nói đến đây thì mặt mày tối sầm lại, cả người như xụi lơ, quỳ sụp xuống mà khóc, không ngừng dập đầu:

"Xin chủ nhân đừng bỏ tôi lại, giờ bản thân tôi chỉ còn lại một mình, thế gian rộng lớn biết đi đâu tìm muội muội. Xin hãy dẫn tôi theo, hai người đi đâu tôi theo đó, biết đâu còn có cơ may được gặp lại muội muội. Tôi nguyện làm trâu làm ngựa, nhất định sẽ cố gắng hầu hạ hai người thật tốt."

"Được rồi, được rồi. Mau đứng lên đi đã."- tôi vốn chỉ là một cô nhi, từ bé đến giờ chỉ có Trần Linh là bạn, cũng là người thân duy nhất, tôi nào quen làm người bề trên nên vừa nói vừa đỡ Mạc Ninh Quân dậy. Thực ra trong lòng tôi vốn đã định chủ ý, ai ngờ Mạc Ninh Quân còn có một muội muội nên mới muốn trả tự do cho cô ấy. Nhưng giờ cô ấy đã nguyện ý đi theo thì không còn gì vướng mắc nữa rồi, tôi quay sang nhìn Thiên Vũ: 

"Chúng ta đưa Ninh Quân theo nhé."

Thiên Vũ cười mà như không cười nói:

"Cô ấy là do muội chuộc lại, có đem theo hay không là do quyết định của muội."

Tôi nhảy cẫng lên, vỗ vai Mạc Ninh Quân:

"Vậy thì từ nay cô hãy đồng hành cùng bọn ta."

Mạc Ninh Quân lại quỳ sụp xuống:

"Xin đa tạ chủ nhân. Tôi..

Tôi ngắt lời:

"Nhưng ta có một điều kiện. Nếu muốn ta chấp nhận thì từ nay không bao giờ được gọi hai tiếng chủ nhân."

"Chuyện này..."- trên mặt Mạc Ninh Quân lộ vẻ khó xử.

Tôi đành nói:

"Thế này nhé, cô đã có muội muội rồi, gọi ta một tiếng tỷ tỷ là được, vậy xem như ta vẫn là bề trên của cô. Nếu điều kiện này cô còn không đồng ý thì ta sẽ không dẫn cô theo."

Mạc Ninh Quân nhìn tôi, đôi mắt sáng lấp lánh lệ nóng, hồi lâu mới gật đầu. Tôi nắm lấy tay cô ta, tươi cười nói:

"Vậy trước tiên để vị tỷ tỷ này đưa muội đi mua vài bộ y phục mới đã."

                          * * *

Mạc Ninh Quân thực sự là một hảo nữ nhân. Cô ấy đối xử với tôi rất tốt, đúng hơn phải nói rằng cô ấy chăm sóc tôi rất tận tình, chu đáo. Dù là chuyện gì đi chăng nữa Ninh Quân đều mỉm cười gật đầu đồng ý chiều theo ý tôi nhưng chỉ cần là việc ảnh hưởng đến sức khỏe, lợi ích của tôi thì Ninh Quân sẽ trở nên rất rất hung dữ. Hơn nữa, trước đây khi bạn đồng hành chỉ có Thiên Vũ, những chuyện riêng của con gái tôi chẳng biết thổ lộ cùng ai, nhưng giờ có Ninh Quân rồi, tôi có thêm một người để tâm sự, tôi thật lòng rất vui, rất mãn nguyện. Chẳng mấy chốc chúng tôi đã trở thành hảo tỷ muội. Từ tận trái tim tôi cảm thấy vô cùng ấm áp, cũng thầm cảm ơn ông trời đã mang đến bên một cô nhi như tôi Ninh Quân và Thiên Vũ, để tôi được nhận những quan tâm, yêu thương và chiều chuộng.

Chúng tôi cứ tiếp tục cuộc hành trình, đi đến đâu cũng không quên hỏi thăm tin tức về muội muội của Ninh Quân. Thấm thoát sắc thu đã nhuốm trời.

Tiết thu như điệu vũ chuyển mình giữa hạ sang đông. Không gian thoang thoảng hương hoa cúc, những cô nương váy dài thướt tha như dòng nước, ôm bó cúc vàng tươi nở rộ lướt nhẹ giữa đám đông, lá vàng lưu luyến rời cành, lững lờ trôi trên mặt hồ phẳng lặng. Thu đã vẽ nên một bức tranh thủy mặc với đủ mọi sắc vàng. Chúng tôi cùng ngồi trên Trúc Thi lầu, nhâm nhi tách trà sen ướp từ mùa hạ, cùng thưởng thức bức tranh thu tuyệt mỹ. 

Vào giây phút yên bình đang an nhiên ngồi uống trà thế này tôi nào có ngờ được, sắp tới đây có biết bao biến cố sẽ ập tới hoàn toàn thay đổi số phận của chúng tôi. 

Đó là chuyện của sau này, còn hiện tại tôi không phải là không phải để ý đến nét mặt Thiên Vũ đột nhiên thay đổi rất lạ. Đôi lông mày đang nhíu chặt lại, tôi chưa bao giờ thấy huynh ấy căng thẳng đến vậy, những giọt mồ hôi lấm tấm trên vầng trán. Tôi lo lắng hỏi:

"Vũ, huynh sao vậy?"

Thiên Vũ nhắm mắt lại, hít một hơi sâu như để bình tĩnh lại, đôi mi khẽ rung lên, nắm chặt lấy tay tôi rồi nhìn tôi mở miệng vài lần nhưng lời nói không thoát ra được. 

Tôi ngạc nhiên, lại càng lo lắng:

"Huynh sao vậy? Đừng làm muội sợ..."

"Tiểu Vân..."

"Nói muội nghe, có phải có chuyện gì không hay rồi đúng không?"- trực giác tôi đột nhiên mách bảo điều ấy. Tôi có thể cảm nhận được sự lo sợ của tôi cũng lây sang Quân Ninh, muội ấy cũng không dời mắt khỏi Thiên Vũ, khuôn mặt hơi tái đi. 

Chỉ một động tác gật đầu của Thiên Vũ cũng đủ khiến tôi rụng rời chân tay. Thiên Vũ với tôi trước nay một thân bản lĩnh, dù trời có sập xuống huynh ấy cũng có thể chống lên được vậy thì điều gì có thể khiến huynh ấy mất bình tĩnh đến thế? 

"Hai kẻ đó đã tìm thấy ta rồi! Tiểu Vân, ta thật không nỡ xa muội... Tiểu Vân, ta..."

Tôi nhìn theo ánh mắt của Thiên Vũ, trong góc phòng có hai kẻ mặc áo choàng đen kín mít đang điềm nhiên uống trà. Dáng người mảnh dẻ kia có lẽ là của nữ nhân. Một trong hai kẻ bất giác quay ra, vào khoảnh khắc hai đôi mắt chạm nhau, tôi cảm thấy một luồng sát khí vô cùng lớn như có một tảng đá nặng vừa rơi xuống đè lên vai tôi khiến mồ hôi vã ra như tắm, không thể thở nổi, càng đáng sợ hơn ở chỗ dù tôi có cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của cô ta. Tôi muốn kêu cứu nhưng không thể phát ra tiếng như bị bóng đè. Đúng lúc này hai bàn tay Thiên Vũ xoay khuôn mặt tôi lại:

"Nhìn vào mắt ta."

Tôi như Tôn Ngộ Không vừa được đưa ra khỏi Ngũ Hành Sơn, cả người gần như đổ sụp đến nơi, hãi hùng thở lấy thở để. Thiên Vũ kéo tay áo lau mồ hôi cho tôi, trấn tĩnh nói:

"Nếu giờ ta ở lại nhất định sẽ liên lụy đến muội và Ninh Quân."

Tôi hiểu được ý định của Thiên Vũ, nước mắt tự dưng tuôn rơi, cuống quýt hỏi:

"Họ Là ai? Họ sẽ không hại huynh chứ?"

Thiên Vũ cười nhạt:

"Chúng là người do cha ta phái đến để bắt ta về. Muội đừng lo, chúng không có gan làm ta bị thương đâu... Nhưng ta không địch lại chúng, nếu còn ở lại e rằng chúng sẽ không nương tay với muội và Ninh Quân."

"Vậy phải làm sao đây? Muội không muốn xa huynh, càng không muốn mất mạng."- tôi khóc lóc, ôm chầm lấy Thiên Vũ, bảo tôi ham sống sợ chết cũng được, nếu muốn ở bên nhau thì đương nhiên phải giữ được cái mạng đã. 

Thiên Vũ cũng ôm tôi, xoa đầu tôi, dứt khoát:

"Phía tây thành có một miếu phu tử, muội hãy đến đó đợi ta, nếu hai ngày sau không thấy ta quay lại thì có nghĩa là ta đã bại dưới tay chúng. Sau này ta nhất định tìm cơ hội tìm hai muội. Ninh Quân, hãy chăm sóc cho Tiểu Vân."

Sau khi thấy Ninh Quân gật đầu, Thiên Vũ dứt khoát buông tôi ra, đứng dậy đi ra khỏi tửu lâu, hai kẻ kia cũng lập tức theo sau.

Tôi trân trối nhìn theo bóng lưng Thiên Vũ, thoáng chốc chỉ còn mình tôi và Ninh Quân ở lại, tôi cảm thấy như ngồi trên một chiếc ghế đầy đinh nhọn, trong lòng nóng như lửa đốt. Mọi chuyện diễn biến quá vội vàng thực sự đã khiến tôi không kịp trở tay.

Tôi càng nghĩ càng thấy hối hận tại sao lại để Thiên Vũ bỏ đi dễ dàng như vậy, nếu huynh ấy có mệnh hệ gì thì đó là vì huynh ấy một mực muốn bảo vệ tôi, nước mắt tôi cứ theo cái tâm trạng hoảng loạn ấy mà tuôn như mưa.

"Tỷ đừng khóc nữa, Thiên Vũ thiếu gia sẽ không sao đâu."

Ninh Quân lau nước mắt cho tôi, tôi chẳng còn đủ bình tĩnh để nghe được những gì muội ấy nói nữa, tôi thực sự không thể chịu được nữa bèn kéo tay Ninh Quân muốn chạy đi kiếm Thiên Vũ nhưng vừa ra đến cửa đã bị chặn lại:

"Nhị vị cô nương xin dừng bước."

Thì ra là chủ quán, tôi bực mình quát:

"Mau tránh ra!"

Ông ta nhìn tôi khinh khỉnh nói:

"Thanh toán tiền trước đã."

Tôi giật mình chột dạ, trước nay đều là Thiên Vũ lo tất cả mọi thứ khiến tôi chưa từng nghĩ đến chuyện giữ tiền trong người, thậm chí quên luôn cả việc phải thanh toán khi mua bán. Tôi quay lại nhìn Ninh Quân ý hỏi có tiền không, muội ấy nhăn mặt, lắc đầu.

Tôi đành nói:

"Ta đang có việc gấp cần giải quyết, sau khi xong xuôi nhất định sẽ quay lại trả ông cả vốn lẫn lãi."

Chủ quán nhếch mép nói:

"Không có bản lĩnh còn muốn ăn quỵt ư? Nếu không trả tiền thì đừng trách ta hạ thủ không lưu tình."

Xem điệu bộ của ông ta thì không thể điều đình được nữa rồi, 36 kế tẩu vi thượng sách, tôi dùng vai húc mạnh vào ông ta định nhân lúc ông ta mất thăng bằng kéo Ninh Quân bỏ chạy ai ngờ ông ta vẫn đững vững như núi Thái Sơn:

"Ngươi đúng là chán sống rồi."- vừa nói ông ta đã hạ thủ, bàn tay gọng kìm nhanh như chớp muốn nắm lấy yết hầu của tôi. 

Tôi còn đang sợ xanh mặt thì Ninh Quân đã một tay đỡ chiêu của ông ta, tay còn lại búng nhẹ, một làn khói xám quỷ dị bay ra phủ ông ta bên trong rồi lôi tôi chạy thục mạng. 

"Không ngờ chủ một tửu trà mà cũng tu pháp. Pháp lực ông ta tuy không cao nhưng ngang ngửa muội, phần thắng của chúng ta rất ít, phải mau thoát thân."

Ninh Quân vừa nói xong thì tôi đã nghe sau lưng tiếng rầm rập, tiếng chó sủa, tiếng hô hoán vang dội:

"Mau bắt lấy hai con ranh kia! Không được để chúng thoát."

WTF? Còn thả cả chó nữa sao? Tôi sợ hãi, càng cố tăng tốc lực:

"Bọn họ có khoảng bao nhiêu người?"

"Hai mươi!"- Ninh Quân nghiêm trọng trả lời.

Quỷ thần ơi, chưa kể chó đã gấp mười lần chúng tôi rồi, chỉ vì mấy chén trà có cần phải truy cùng giết tận vậy không? 

Tôi và Ninh Quân chỉ biết cắm đầu chạy, thỉnh thoảng muội ấy quay lại tạo vài cạm bẫy nhưng hầu như vô dụng. Đến khi chạy đến một rừng trúc cách xa nội thành thì chúng tôi gần như kiệt sức nhưng đội người kia vẫn bám sát phía sau. 

"Ninh Quân, tỷ thực sự không thể chạy nổ..."

Tõm!

Còn chưa nói hết câu thì mặt đất dưới chân đã mềm nhũn kéo cả người tôi rơi xuống, tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết toàn thân ngập trong nước, miệng muốn gọi Ninh Quân nhưng chỉ phát ra toàn bong bóng.

Không xong rồi, tôi không biết bơi. Tay chân tôi khua khoắng loạn xạ, dù đã cố gắng nín thở nhưng vẫn vô tình hít vào một hơi khiến nước tràn vào mũi và họng làm tôi sặc nước. Có lẽ do thiếu oxy lên não nên tôi bắt đầu cảm thấy choáng váng, Thiên Vũ không còn ở bên cạnh để cứu tôi. Sức lực của tôi dần cạn kiệt, để mặc cho dòng nước cuốn đi, cơn buồn ngủ khiến tôi lịm dần. 

                            * * *

Không hiểu ý chí mạnh mẽ từ đâu khiến tôi choàng tỉnh, ngồi bật dậy, phát hiện ra mình đang nằm trên một chiếc giường nệm gấm rất êm ái, đặc biệt là toàn thân đều khô ráo. Ý nghĩ đầu tiên trong đầu là: "Tôi đang ở đâu? Ninh Quân đâu?"

Tôi vén tấm rèm lụa đang rủ xuống, đưa mắt nhìn xung quanh. Căn phòng được bài trí khá đơn giản nhưng trang nhã, thanh tịnh. Đầu giường, chiếc lư hương đang tỏa ra hương thơm dìu dịu, trên tường treo hai cây kiếm ngọc bắt chéo vào nhau, trong góc phòng, cây thất huyền cầm được đặt ngay ngắn trên bàn. Tôi tiến lại nhẹ nhàng vuốt ve dây cầm một hồi rồi đi ra cửa. 

Vừa bước ra ngoài tôi đã trợn tròn mắt. Đây là một đình viện rất lớn nổi hoàn toàn trên mặt nước, hành lang khúc khuỷu chia ra làm nhiều lối đi nhưng lại không thấy bóng dáng con người. Tôi còn đang lưỡng lự không biết chọn lối nào thì một làn gió nhẹ thổi tới mang theo những cánh hoa đào xoay tròn rồi đáp xuống mặt hồ trước mặt, tôi lập tức đi theo hướng đó. Từ xa vườn đào đã hiện ra vô cùng diễm lệ, nó được ngăn cách với đình viện bằng một cây cầu ngọc.

Tôi đi qua cầu, bước vào giữa vườn đào. Những cánh đào hồng nhạt rụng phủ kín mặt đất, trên cây những bông hoa rung rinh trong gió khiến tôi không khỏi nhớ đến hình ảnh cây Huyền Băng Ngọc trâm nên đưa tay vuốt ve cánh hoa, cảm giác mềm mại mơn trớn đầu ngón tay khiến lòng lập tức trào dâng một cảm xúc khó tả.

Tôi cảm thấy nơi đây rất quen thuộc, dường như tôi đã từng đứng ngay tại đây chỉ để ngắm nhìn, để vuốt ve những nụ hoa kiều diễm này, một bóng hình quen thuộc chợt hiện lên. Cơn gió lớn bỗng thổi tung những cánh đào hoa, tôi bất giác quay lại.

Một thân hình cao gầy đang đứng đó, y phục màu lam tung bay như trời thu lộng gió. Anh ta là người có vẻ ngoài hoàn mĩ nhất mà tôi từng thấy, thậm chí còn hơn cả Thiên Vũ. Khuôn mặt thon gọn với những góc cạnh hoàn hảo, lông mày lưỡi mác, sống mũi cao thẳng tắp, thanh thoát, đôi môi không dày không mỏng, khóe miệng hơi cong lộ ý cười giống như cả thiên địa vạn vật đã nằm gọn trong lòng bàn tay, mái tóc đen dài bện hờ hững phía sau, những sợi tóc mái lòa xòa không có quy tắc không thể che được đôi mắt tuyệt mỹ. Đúng vậy, chính đôi mắt là thứ đẹp nhất trên khuôn mặt ấy. Đôi mắt phượng dài dường như luôn tỏa ra mị lực hút hồn, con ngươi đen láy như ngọc, như chứa cả dòng chảy ngân hà, cả bầu trời tinh tú đang không ngừng luân chuyển, ánh mắt như đã nhìn thấu thế sự, nhìn thấu suy tư của người đối diện.

Đúng là anh ta có vẻ ngoài rất đẹp nhưng lúc này tôi hoàn toàn không để ý đến vẻ ngoài ấy, chỉ cảm thấy tâm can đang chấn động mạnh mẽ, cảm giác như khi tôi lần đầu tiên nhìn thấy cây trâm băng, trái tim đột nhiên nhói đau khiến tôi ngã khuỵu xuống, ngước nhìn anh ta trân trân, nước mắt không ngừng tuôn rơi lã chã.

Rốt cuộc anh ta là ai? Là ai mà mới lần đầu gặp mặt đã chi phối những cảm xúc trong tôi một cách mãnh liệt thế này? Rõ ràng trước nay tôi chưa từng gặp nhưng tại sao lại cảm thấy thân quen?  

Tiếng huyền cầm văng vẳng trong không gian như xa như gần. Anh ta từ từ tiến lại, ánh mắt nhìn tôi ôn nhu tựa gợn mây, những ngón tay dịu dàng lau nước mắt cho tôi:

"Đã một ngàn năm trôi qua... cuối cùng ta cũng đợi được nàng..."

Dù ánh mắt ấy như hút lấy hồn tôi nhưng những lời anh ta nói khiến tôi bừng tỉnh. Anh ta hình như đang có hiểu lầm gì đó thì phải. Tôi vốn muốn hỏi anh ta nhưng do tâm trạng đang rối loạn nên khó lắm mới cất được lời:

"Anh... nhận lầm người rồi thì phải? Tôi vốn... không quen anh."

Anh ta khẽ cười:

"Thời gian qua ta điên cuồng tìm nàng, đã nhầm lẫn vô số lần. Nhưng lần này ta biết, chính là nàng."

Tôi còn đang định phân trần thêm vài câu bên tai đã nghe tiếng rạt rạt, cơ thể anh ta đồng loạt biến thành những cánh hoa đào bay vút lên. Tôi chưa hết bàng hoàng thì từ trong những cánh hoa thò ra một bàn tay.

Bốp!

Bàn tay ấy tát vào mặt tôi một cái đau điếng khiến tôi nổ đom đóm mắt, Ninh Quân hiện ra, túm chặt lấy hai vai tôi mà lắc mạnh:

"Lưu Vân, tỷ mau tỉnh lại đi!"

Trời đất bỗng quay cuồng, từ một Ninh Quân liền tách thành ba người, mọi thứ dần trở nên nhòe nhoẹt, tôi thấy choáng váng, hoa mày chóng mặt rồi ngã vật ra đất bất tỉnh.

"Lưu Vân, Lưu Vân, tỉnh lại đi!"

Tôi đã một lòng muốn ngất xỉu nhưng bên tai không ngừng vang lên tiếng gọi của Ninh Quân nên tôi đành cố gượng ép bản thân mở mắt ra lần nữa. Gương mặt Ninh Quân lúc này đang ở sát mặt tôi hiện lên vẻ vô cùng lo lắng:

"Cuối cùng tỷ cũng chịu tỉnh lại rồi, tỷ làm muội sợ lắm biết không?"

Tôi vẫn còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, trước tiên ngồi dậy nhìn xung quanh một lượt. Nơi này không phải vườn đào ban nãy mà là một căn phòng bẩn thỉu, chỗ tôi vừa nằm không phải giường lót nệm gấm mà là mặt đất phủ rơm. Trong đầu tôi lúc này hỗn loạn rất nhiều nghi vấn, không kìm được túm lấy tay Ninh Quân mà hỏi:

"Nam nhân vừa rồi tại vườn đào đi đâu rồi?"

Ninh Quân trợn tròn mắt nhìn tôi:

"Nam nhân nào? Tỷ hôn mê đã hơn một ngày một đêm... không lẽ tỷ vẫn còn chưa tỉnh táo lại?"

"Hôn mê ư?"- tôi hỏi lại, không tin những lời Ninh Quân vừa nói.

"Đúng vậy, dù muội gọi thế nào tỷ cũng không chịu tỉnh lại, cứ ú a ú ớ như gặp ác mộng, còn rơi cả nước mắt dọa muội sợ đến nỗi xém chút rụng cả tim."

Chỉ là một giấc mộng ư? Không, tôi không tin. Nếu chỉ là một giấc mộng thì tại sao tôi đã tỉnh lại mà những cảm xúc vẫn sống động đến vậy? Khuôn mặt anh ta đã khắc sâu trong tâm khảm, tay chân tôi vẫn còn run rẩy, đầu óc rối bời, trái tim loạn nhịp. Nhưng Ninh Quân sao có thể lừa tôi được?

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Ninh Quân nét mặt rất phức tạp nói:

"Hôm đó khi bị truy đuổi chúng ta đã ngã vào Thủy kết giới do ai đó giăng sẵn, hơn nữa kẻ thi triển kết giới tu vi cao hơn muội rất nhiều lần khiến muội vô phương cứu được tỷ, sau đó chúng ta đều bị cuốn vào trận pháp. Khi muội tỉnh lại đã thấy chúng ta ở đây, dù muội gọi thế nào tỷ cũng không chịu tỉnh lại bèn tìm cách thoát ra ngoài nhưng trước cửa có một cấm chế rất mạnh, muội không tài nào phá nổi."

Lòng tôi dù không tin nhưng sự thật đã rành rành trước mắt nên đành tạm gác chuyện kia lại, trước tiên phải lo cho an nguy của bản thân đã. Trong đầu tôi chợt nảy ra một ý nghĩ:

"Hay là Thiên Vũ đã bị hai kẻ kia bắt nên chúng cũng giăng bẫy bắt chúng ta?@

Ninh Quân gật đầu:  

"Muội cũng cho là như vậy. Giờ tỷ tỉnh lại rồi, tỷ nói xem chúng ta nên làm sao đây?"

Tôi thở dài, câu trả lời chẳng phải trong lòng muội ấy cũng đã có rồi sao:

"Còn làm thế nào nữa, đến muội còn bất lực thì ta nói làm gì, đành chờ..."

Két...t ... t...

Tôi còn chưa kịp nói hết năm chữ "đợi thời cơ thích hợp" thì cửa đã mở. Một nữ nhân bước vào nhưng tôi chắc chắn cô ta không phải một trong hai kẻ hôm đó truy bắt Thiên Vũ. Dáng người cô ta rất quyến rũ, trên người mặc váy trắng, bên ngoài khoác lớp áo mỏng màu thiên thanh long lanh như làn nước, ánh sáng từ sau lưng hắt vào khiến khuôn mặt được che một nửa bằng khăn lụa của cô ta càng thêm mờ ảo như tiên nữ giáng trần. Tuy rằng đã che mặt nhưng tôi dám khẳng định cô ta là một tuyệt đại mỹ nhân, mái tóc dài như thác đổ, đôi mắt sáng lấp lánh như giọt mưa buổi đêm, hàng lông mi cong và dài dường như mỗi lần chớp mắt cũng đủ khiến cả nam nhân trong thiên hạ phủ phục dưới chân cô ta. Tôi mải mê ngắm nhìn vẻ đẹp của cô ta mà quên rằng hoa hồng đẹp thường có gai, vừa nghe vút một tiếng, trong tay áo cô ta bắn ra hai vệt sáng chui thẳng vào miệng tôi và Ninh Quân. Tôi chỉ cảm giác thứ đó trôi tuột ngay xuống dạ dày, một cơn đau khủng khiếp buốt đến tận óc dấy lên, mọi thứ trước mắt đỏ sậm lại rồi trở lại bình thường.

"Tại sao ngươi lại hạ độc bọn ta?!"

Tôi còn chưa kịp định thần thì đã nghe tiếng hét đầy tức giận của Ninh Quân, sau đó thân hình muội ấy bay vút đến chỗ nữ tử kia nhưng cô ta chỉ bình thản phẩy tay áo, Ninh Quân lập tức bị bắn ngược trở lại đập mạnh vào tường. Ninh Quân khó khăn ngồi dậy, khóe miệng lộ dấu máu tươi.

Tôi kinh hãi, vội chạy lại:

"Muội không sao chứ?"

Ninh Quân cắn chặt môi, lắc đầu.

Tôi giận sôi máu, trong phút chốc như hóa thành một mụ đàn bà đanh đá muốn lao tới tính sổ với nữ nhân kia. Cô ta là cái thá gì mà bắt chúng tôi, hạ độc chúng tôi rồi còn đánh Ninh Quân trọng thương. Đáng tiếc, tôi còn chưa kịp hành động thì đã bị Ninh Quân kéo lại, muội ấy nghiến chặt cổ tay tôi, kiên quyết rồi lắc đầu. Tôi đành nén cơn giận lại, nắm chặt bàn tay, nhìn cô ta trừng trừng.

"Sao vậy? Không muốn tính sổ với ta nữa sao?"

Cô ta cất tiếng nói trong trẻo như tiếng chuông ngân mà cao vút như tiếng sáo trúc, nhẹ tựa lông vũ trong gió. Tôi không hé răng nửa lời. Bản lĩnh không bằng ngươi thì còn gì để nói.

Cô ta không thèm để ý đến thái độ của tôi, ánh mắt nhìn tôi như một con rắn trườn khắp cơ thể khiến sống lưng tôi lạnh buốt. Cô ta nhìn rất lâu rồi phá lên cười rất vui vẻ, rất thích thú:

"Ha ha ha..."

Tôi nghiến răng:

"Có gì đáng cười chứ?"

Cô ta thở dài vẻ châm biếm nói:

"Ta cười điều gì đã khiến vẻ đẹp khuấy đảo thiên hạ biến thành một con cóc ghẻ."

"Ngươi nói vậy là có ý gì?"

Cô ta không buồn trả lời câu hỏi của tôi mà nói:

"Thứ ta vừa cho ngươi uống là Phệ Linh trùng. Loại trùng này sau khi vào cơ thể nếu không được cho ăn sẽ không ngừng cắn xé nội tạng chủ thể cho đến khi người đó chết."

Nếu cô ta có bản lĩnh hơn tôi nhưng lại không giết ngay mà hạ độc tôi thì chỉ có một giả thiết, đó là có chuyện mà tôi làm được còn cô ta thì không. Tôi cười nhạt:

"Ngươi muốn gì ở ta?"

Cô ta nhướng mày lộ vẻ ngạc nhiên, nói:

"Xem ra ngươi cũng không đến nỗi quá ngu ngốc. Rất đơn giản, tại Cửu Vĩ phủ có một nơi gọi là Lưu Ân các, hãy đến đó lấy pháp bảo chủ tu thứ chín của Vương Thiên Hàn cho ta."

"Ta không biết Cửu Vĩ phủ là nơi nào cả. Vương Thiên Hàn là ai? Ngươi pháp lực cao như vậy tại sao không tự đến đó lấy mà phải cần đến kẻ vô dụng như ta."

"Bởi vì chìa khóa để mở Lưu Ân các là Huyền Băng Ngọc trâm. Mà cây trâm ấy chỉ nghe theo sự sai khiến của ngươi mà thôi."

Tôi thất kinh, làm sao cô ta biết được tôi đang giữ Huyền Băng Ngọc Trâm? Chuyện này chỉ có tôi, Thiên Vũ và... Chẳng lẽ chính ông lão kỳ lạ tặng tôi cây trâm đã nói cho nữ tử kia biết?

"Để chúng ta có thể hợp tác vui vẻ, ta muốn ngươi biết, độc trùng trong cơ thể ngươi không phải trò đùa."

Cô ta vừa dứt lời thì tôi chỉ kịp thét lên một tiếng đau đớn trước khi ngã vật xuống sàn. Trong miệng tôi mặn chát một vị máu tươi, trước mắt chỉ còn một màu đỏ sậm, hoàn toàn mất đi thị giác, sự đau đớn khiến thần trí tôi tê dại tới nỗi chỉ muốn chết đi cho xong.

Bên tai tôi, tiếng Ninh Quân gào thét tên tôi giống như tiếng vọng từ một nơi xa xôi truyền tới. Chỉ có tiếng của nữ tử kia là vô cùng rõ ràng, từng chữ đều như búa tạ nện vào trí óc:

"Thế nào, ngươi làm hay là không làm."

Đây không phải một thỏa thuận, mà là uy hiếp. Tôi vừa mở miệng thì đã ho ra một búng máu, run rẩy gằn giọng:

"Được... ta làm!"

Cơn đau khốn kiếp kia chỉ sau một câu nói mà biến mất như chưa từng tồn tại, chỉ có vị máu tanh lòm trong cổ họng còn nhắc nhở tôi, tất cả đều là thật.

Nữ tử kia ném vào người tôi một viên ngọc xanh to bằng nắm tay và hai chiếc lọ nhỏ:

"Trong ngọc thư này là bản đồ đến Cửu Vĩ phủ. Thuốc trong lọ dùng để kiềm chế độc tính của linh trùng, ba tháng uống một lần, mỗi lần uống một viên, trong thời gian một năm nếu không xong việc thì đừng mong sống sót được. Đợi đến khi lấy được bảo vật hãy đập vỡ ngọc thư, tự ta sẽ đến tìm các ngươi."

Nói rồi cô ta hất tay áo, tôi và Ninh Quân liền bị một màn hắc khí bao phủ. Đến khi hắc khí tan đi, chúng tôi lại xuất hiện ở rừng trúc hôm đó.

"Vân, tỷ thế nào rồi."

Tôi dùng tay áo lau sạch vết máu trên khóe miệng, trong cuộc đời mình tôi chưa từng tuyệt vọng tới mức này. Thật không ngờ nổi vừa rời xa Thiên Vũ thì biến cố đã ập tới.

Tôi gượng cười để trấn an Ninh Quân:

"Tỷ vẫn ổn. Đi, chúng ta tới nơi hẹn với Thiên Vũ trước."

Bạn đang đọc Nghịch ý hồi sinh sáng tác bởi LoveFirstday
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LoveFirstday
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.