Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bần cùng sinh đạo tặc

Tiểu thuyết gốc · 7987 chữ

Trước đây khi ở Diệp Thụ cốc tôi buồn chán biết bao, không có trải nghiệm, không có nguy hiểm thách thức như trong những cuốn truyện phiêu lưu. Giờ đây, khi vập phải những điều ấy, tôi lại sợ hãi và hoang mang tột độ. Cuộc sống bình yên trước kia sẽ chẳng bao giờ lấy lại được nữa.

Khi tôi và Ninh Quân đến miếu phu tử thì sắc hoàng hôn đã nhuốm trời, mặt trời đang lặn, đổ bóng lên mọi vật. Một cơn gió thổi qua làm lay động những dải lụa đỏ treo trên cây hòe lớn. Có lẽ đó là nơi ghi ước nguyện của những cặp tình nhân đến đây lễ bái. Không hiểu sao trong lòng tôi bỗng tràn ngập cảm giác thê lương. Thiên Vũ thì không rõ tình hình thế nào, tôi và Ninh Quân còn tệ hại hơn, tính mạng đang treo vắt vẻo trên cành cây như những dải lụa kia.

Chợt tôi nghĩ đến một chuyện.

"Ninh Quân, muội có biết Vương Thiên Hàn là ai, Cửu Vĩ phủ là nơi nào không?"

Ninh Quân không hề nghe thấy những lời tôi nói, bần thần như kẻ mất hồn, sắc mặt tái mét khiến tôi tá hỏa.

"Ninh Quân, muội không sao chứ? Có phải vết thương rất nghiêm trọng không?"

Đến khi bị tôi nắm lấy hai vai lắc mạnh Ninh Quân mới giật mình tỉnh ra. Từ sau khi kết thúc giao dịch với nữ tử kia Ninh Quân biểu hiện rất kỳ lạ.

"Muội đừng dọa tỷ nữa. Có chuyện gì vậy?"

Ninh Quân nhắm mắt lại, hít vào một hơi, đến khi mở mắt ra dường như đã định thần trở lại.

"Muội nói thật với tỷ. Lần này chúng ta chắc chắn lành ít dữ nhiều. Chúng ta đang giao dịch với quỷ dữ."

Tôi chưa hiểu Ninh Quân đang muốn nói gì nên im lặng lắng nghe muội ấy giải thích tường tận.

"Trước đây, tên sư phụ đã lừa muội và Xảo Thiến từng kể, trong yêu giới, có bốn thế lực vô cùng quyền lực là Cửu Vĩ phủ, Linh Đán cốc, Phong Thần gia tộc và Băng Tinh thành. Ngày hôm nay, chúng ta bị ép phải ăn trộm pháp bảo của Vương Thiên Hàn - chủ nhân của Cửu Vĩ phủ. Và Phệ Linh trùng trong cơ thể chúng ta là một loại độc trùng được nuôi ở Băng Tinh thành."- nói tới đây Ninh Quân ôm đầu, hoảng loạn nói:- "Chuyện này chẳng phải quá sức điên rồ ư? Lưu Vân, hay là chúng ta đừng đi cướp pháp bảo kia. Ít ra chúng ta sẽ còn lại một năm để sống, Cửu Vĩ phủ là nơi chúng ta không thể vọng tưởng. Chưa biết chừng còn bỏ mạng trước khi tới được đó."

Miếu phu tử sáng rực ồn ào rồi lại yên tĩnh vắng vẻ. Màn đêm nặng nề buông xuống, vầng trăng non cong cong như lưỡi câu lạnh lẽo treo trên bầu trời xám xịt không một vì sao, trời đất mênh mông, mù mịt mà bi tráng, tôi chết lặng giữa không gian tĩnh mịch không bóng người. Một sự tuyệt vọng và hoang liêu tràn đến. Tôi lạc lõng giữa thế giới xa lạ này.

"Xin lỗi muội, cũng vì ta đang giữ Huyền Băng Ngọc trâm nên nữ tử kia mới nhắm vào chúng ta. Là ta đã làm liên lụy đến muội."

"Không, không phải muội có ý đó. Xin tỷ đừng xin lỗi, muội cũng không biết muội vừa nói những điều điên rồ gì nữa."

Nhìn Ninh Quân đang nức nở và hoảng loạn tôi mới nhận ra, muội ấy còn sợ hãi hơn tôi nhiều. Ngay từ khi còn nhỏ tôi đã chẳng biết cảm giác có người thân là như thế nào, đối với tôi người thân chính là Trần Linh, Thiên Vũ và Ninh Quân. Nhưng Ninh Quân khác tôi, muội ấy còn một cô em gái bị thất lạc, Ninh Quân không thể chết. Chính tôi đã kéo muội ấy vào vũng lầy này, chính tôi cũng phải là người đưa muội ấy ra khỏi đó.

Tôi là một cô gái đến từ thế kỷ XXI và, và còn rất lạc quan? Đúng vậy, ngoài những điều ấy ra thì tôi đâu còn ưu điểm nào nữa. Điều khiến tôi bất lực nhất thực ra chính là tự động viên bản thân. Dù là trước hay sau khi xuyên không thì tôi đều chỉ là một nữ nhân bình phàm đến mức tầm thường. Nhưng dù cho ưu điểm duy nhất của tôi là lạc quan đi chăng nữa thì tôi nhất định tận dụng triệt để.

"Ninh Quân, nếu như quả thật thời hạn còn lại của chúng ta là một năm. Tỷ không muốn lôi Thiên Vũ vào mớ rắc rối này. Cho dù gặp lại huynh ấy thì cũng nói từ biệt tại đây. Một năm này, hãy cứ đến tiến về Cửu Vĩ phủ, và hãy sống như đó là một năm cuối cùng của cuộc đời, không thành công, cũng thành nhân."

"Muội thật vô dụng, đã làm tỷ vì muội mà lo lắng. Nếu không có tỷ, muội có lẽ đã bị bán rẻ ở phiên đấu giá ấy, sống chẳng bằng chết. Được ở bên tỷ thêm một năm hay dù là chỉ một ngày, thì đối với muội đó sẽ là một trong những quãng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời."- nói tới đây Ninh Quân bỗng ôm chầm lấy tôi, nghẹn ngào:"Lưu Vân, ngoài Xảo Thiến ra, tỷ là người thân duy nhất của muội. Tính mạng của muội là thuộc về tỷ. Ân tình muội nợ tỷ kiếp này khó mà trả hết. Nhưng xin tỷ hãy tin rằng, dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, tình cảm muội dành cho tỷ không phải là giả dối."

Những điều Ninh Quân nói thật chẳng khác gì một lời trăng trối khiến lòng tôi dấy lên một thứ dự cảm không may. Tôi muốn tận tình an ủi muội ấy một phen nhưng cái ôm siết chặt kia làm tôi không tài nào thốt lên lời. Nhưng lòng tôi đã quyết, tôi sẽ không nhu nhược và ủ dột thêm nữa. Tôi sẽ không đầu hàng dù chỉ còn 1% hi vọng.

Một đêm cứ thể trôi qua với biết bao trăn trở cho đến khi một giọng nói lôi tôi ra khỏi giấc ngủ đầy mệt mỏi.

"Lập tức đi theo ta!"

Khi tôi nhìn thấy một trong hai nữ tử đã đi theo Thiên Vũ ngày hôm đó đang đứng trước mặt mình thì tôi biết, đại cục đã định.

Không để chúng tôi kịp có phản ứng, nữ nhân kia đã quay lưng bước đi rất nhanh như lướt nhẹ trên mặt đất. Tôi và Ninh Quân đành vội vã chạy theo, mỗi bước chân của tôi đều hỗn loạn vì lo lắng cho Thiên Vũ.

Đến một hẻm vắng thì nữ nhân kia dừng bước, quay lại đối diện với tôi. Tôi giật thót mình, lùi hai bước khi thấy gương mặt xinh đẹp đầy sát khí.

Ninh Quân bước lên, chắn trước người tôi:

"Ngươi muốn gì? Ngươi đã làm gì Thiên Vũ thiếu gia?"

Cô ta cười lạnh nói:

"Đó không phải cái tên loại tiện tỳ như ngươi có thể gọi. Nếu không phải hắn đe dọa thì ta đã sớm đưa hai ngươi đến chầu Diêm Vương rồi!"

Ánh mắt cô ta cho thấy cô ta không hề giễu cợt. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tôi tự biết chúng tôi không phải đối thủ của cô ta nên đành ngậm đắng nuốt cay ra hiệu cho Ninh Quân không nên vọng động, ngoài mặt nói:

"Các ngươi định làm gì huynh ấy? Đưa huynh ấy về theo lệnh của gia phụ ư?"

Nét mặt cô ta thể hiện rất rõ thái độ không ngờ cả chuyện ấy Thiên Vũ cũng kể cho tôi. Cô ta nhìn tôi từ trên xuống dưới bằng ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống khiến tôi rùng mình, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Tôi vốn không phải người của thế giới này, trước giờ nào gây thù chuốc oán với ai, vậy thì cớ sao luôn phải đón nhận những ánh mắt như thế? Không lẽ kiếp trước tôi đắc tội với mỹ nhân khắp trong thiên hạ?

Sau khi đã thưởng thức, kiểm nghiệm xong xuôi, cô ta cười khẩy nói:

"Ta còn đang suy nghĩ xem có nên phế đi yêu pháp của hắn hay không."

"Ngươi điên rồi!"- tôi nghe xong không thể nín nhịn được nữa, chưa kịp nghĩ ngợi gì tự thân đã phi đến định túm lấy cổ áo rồi tát cho cô ta mấy bạt tai nhưng cô ta nhẹ nhàng né được khiến tôi mất đà ngã vập mặt xuống đất.

Ninh Quân vội chạy đến đỡ tôi dậy. Cô ta nhìn tôi phá lên cười nhưng giọng lạnh lẽo vô cùng:

"Ta thật không hiểu điều gì ở một kẻ tầm thường như ngươi khiến hắn liều mạng bảo vệ."

Liều mạng bảo vệ ư? Hai chữ "liều mạng" khiến tôi thấy tim mình như bị ai bóp nghẹn lại, chỉ thẳng vào mặt cô ta mà quát lớn:

"Nếu ngươi dám động đến một sợi tóc của huynh ấy thì dù có thành ma ta cũng không tha cho ngươi đâu."

Cô ta gằn từng tiếng:

"Hắn cũng nói với ta câu đó."

Trong đầu tôi chợt lóe lên một cái, tôi bỗng nhận ra:

"Ồ, thì ra ngươi đang ghen tị với ta, ghen tị vì huynh ấy quan tâm ta, ghen tị vì tình cảm của ngươi với Thiên Vũ không được đáp lại."

Cô ta tức giận nói:

"Ngươi vừa nói cái gì? Ngươi thử nhắc lại xem!"

"Ta nói ngươi đang ghen tị với ta. Ngươi rõ ràng xinh đẹp hơn ta, tài giỏi hơn ta nhưng Thiên Vũ lại không hề để mắt đến ngươi."- tôi đáp lại, nhìn cô ta thách thức. Tôi cũng không hiểu rốt cuộc trong lòng một kẻ tham sống sợ chết như tôi đang nghĩ gì mà lại dám hành động ngông cuồng như vậy, có lẽ là do ý nghĩ Thiên Vũ có thể đang gặp nguy hiểm. 

Cô ta sắc mặt chuyển biến mấy lần mới nén được cơn giận, quăng vào mặt tôi vật gì đó rồi phẩy áo lăng mình lên nóc nhà, sau lưng mọc ra đôi cánh màu đen gần giống với cánh của Thiên Vũ, bay vút đi bỏ mặc tôi thét gọi khản cả cổ. 

Vật mà cô ta để lại là một phong thư, tôi xé ra nhưng nhìn cả nửa ngày cũng không hiểu chữ nào, tôi có thể nói chuyện nhưng lại không hiểu chữ viết của nơi này. Tôi từng nói Thiên Vũ hãy dùng cách như đầu gặp mặt để truyền kiến thức cho tôi nhưng Thiên Vũ khăng khăng từ chối vì nó quá nguy hiểm đối với một thường nhân. Tôi đành truyền lá thư cho Ninh Quân, muội ấy nhìn qua, bàn tay hơi run rẩy, nói:

"Là thư của Thiên Vũ thiếu gia."

Tôi thấy tim mình như ngừng một nhịp, sốt sắng:

"Mau đọc."

Ninh Quân gật đầu:

"Tiểu Vân, khi muội đọc được những dòng này thì ta và Nhạc An đang trên đường trở về Phong gia rồi. Ta thật lòng không muốn rời xa muội nhưng ta hiện giờ thân bất do kỷ, chỉ trách bản thân quá kém cỏi không địch lại hai chị em chúng. Nếu sớm biết sẽ thế này ta thà rằng liều mạng đem muội theo, giờ này hối hận cũng đã muộn. Còn ngàn vạn lời ta chưa kịp nói với muội. Tiểu Vân, muội nhất định phải bảo trọng, phải tự mình chăm sóc bản thân cho tốt. Đừng lo cho ta, ta vẫn khỏe, không hề bị thương. Ta nhất định sẽ tìm cách liên lạc với muội sớm nhất có thể. Nhớ lời ta, muội hãy ở yên tại nơi này, sau khi ta hồi phủ sẽ lập tức cho người tới đón muội.

Ninh Quân, ta gửi gắm Tiểu Vân cho cô, hãy chăm sóc nàng ấy thật tốt". 

Khi Ninh Quân đọc đến chữ cuối cùng nước mắt tôi đã rơi như mưa, gương mặt đáng yêu của Thiên Vũ hiện lên rõ mồn một trong tâm trí tôi. Mất đi Thiên Vũ với tôi chẳng khác gì mất đi một phần trên cơ thể.

Tôi đương nhiên không thể ở lại đây đợi Thiên Vũ tới đón, không thể kéo huynh ấy vào mớ hỗn độn này.

Tôi chỉ còn khoảng thời gian một năm, nếu không thể đoạt được món bảo vật thứ chín của Vương Thiên Hàn gì đó, sợ rằng sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại Thiên Vũ nữa. Trước đây khi sống ở thế kỉ XXI, tuy rằng không tiền không quyền nhưng ít ra tính mạng, tài sản của tôi đều được pháp luật bảo vệ an toàn. Nhưng hiện giờ, tôi chỉ còn có thể trông đợi vào chính bản thân mình.

Trong khi tôi còn đang trầm ngâm thì Ninh Quân đã đặt tay lên vai tôi, siết thật chặt:

"Những lời tỷ nói đêm qua rất đúng, chúng ta cứ sống hết mình vào một năm cuối cùng này và thẳng tiến tới Cửu Vĩ phủ. Từ khoảnh khắc này, tỷ chính là kế hoạch sống sót của muội."

Một trong những điều khiến con người hạnh phúc nhất, đó là có người toàn tâm toàn ý tin tưởng họ. Tôi còn có thể đòi hỏi gì hơn nữa? Tôi dứt khoát lau sạch nước mắt, gật đầu thật mạnh, hùng hổ tuyên bố:

"Được, hãy cùng cố gắng!"

Tôi chỉ còn một con đường duy nhất đó là tiến về phía trước, chiến đấu để giành lấy sự sống, không quan tâm tên Vương Thiên Hàn đó là ai, có bao nhiêu lợi hại. 

                            * * *

Ngọc thư chứa bản đồ đến Cửu Vĩ phủ mà nữ tử đã hạ độc chúng tôi đưa chỉ những người có pháp thuật mới có thể xem được nên việc dẫn đường bắt buộc phải giao cho Ninh Quân. Sau khoảng thời gian một tuần trà nhập định để xem ngọc thư Ninh Quân lên tiếng:

"Từ nơi chúng ta đứng muốn đến được Cửu Vĩ phủ phải mất khoảng thời gian tám tháng."

Tôi đứng bật dậy, hét lên:

"Muội nói cái gì?"

"Là tám tháng, không còn cách nào khác. Đó là còn chưa kể đến các yếu tố như thời tiết, lộ phí,..."- Ninh Quân não nề than thở:- "Nếu như phi hành sẽ giảm bớt thời gian nhưng muội lại không thể. Muội xin lỗi, cũng do muội bất tài."

"Nếu nói về độ bất tài thì nếu ta là số hai, cả thiên hạ này chẳng có ai dám làm đệ nhất nữa đâu."- tôi buồn bực đáp.

Mất nửa già thời gian chúng tôi còn sống được để đến cái nơi quái quỷ ấy? Ông trời ơi, có phải ông đang muốn thử thách sự nhẫn nại của tôi hay không?

Lưu Vân, hạ hỏa! Nếu không hạ hỏa thì sẽ sớm hạ thổ lắm. Tôi còn đang cố lấy lại bình tĩnh thì bụng đã kêu lên ọc ọc khiến tôi nhớ ra đã mấy ngày nay tôi chẳng ăn uống tử tế, đói tới độ tay chân run lẩy bẩy.

Ninh Quân nhìn tôi rồi phì cười, tôi nhịn không được cũng cười theo. Đây là giây phút vui vẻ đầu tiên từ khi chúng tôi thiếu Thiên Vũ.

Tôi nén cười lại, nói:

"Bước đầu tiên của kế hoạch là tạm bán mấy món đồ chúng ta còn để ăn một bữa đã. Có thực mới vực được đạo."

Chúng tôi gom góp tất cả những vật đáng giá lại bán đi cũng chỉ được chút tiền, sau khi ăn xong bữa cơm thì chỉ còn lại vài đồng lẻ. Vấn đề lớn nhất đang đặt ra là lấy đâu ra lộ phí đi đường? Thời gian chúng tôi có không nhiều, nếu đi đến đâu cũng dừng lại làm công để kiếm tiền thì không ổn. Thật đúng là nhà dột gặp trời mưa, thuyền muộn gặp gió ngược.

Thấy tôi suy nghĩ cả nửa ngày trời vẫn không đề ra được sách lược, Ninh Quân không giấu được vẻ sốt ruột:

"Không có cách nào kiếm tiền nhanh một chút sao?"

Kiếm tiền nhanh một chút ư? Tôi lẩm bẩm nhắc lại tiêu chí của Ninh Quân rồi trong đầu chợt nảy ra một ý, cười gian:

"Cách thì không phải không có nhưng cách này có chút xấu xa, vô lại."

Ninh Quân nghĩ ngợi một hồi rồi đành chấp thuận:

"Chúng ta không còn lựa chọn. Tỷ nói xem đó là cách gì? Dù là cách gì cũng phải liều một phen."

Tôi làm vẻ mặt ranh mãnh, nói:

"Bần cùng sinh đạo tặc."

Kế hoạch vạch ra là dùng số tiền còn lại mua đạo cụ gây án. Cho dù bởi sa cơ lỡ vận mà phải thành cướp thì cũng phải là băng cướp có la bàn đạo đức, bầu trời lương tâm. Cho nên quy tắc được lập ra là không cướp của nữ nhân, càng không cướp của người già và trẻ nhỏ mà phải tìm một con mồi có vẻ không có sức chống cự, chọn nơi vắng vẻ vào buổi đêm để ra tay. Việc Ninh Quân có chút ít pháp thuật cũng chính là một ưu thế lớn phải tận dụng của chúng tôi.

"Ai da, muội run quá, không biết có làm được không nữa, việc cướp của thế này muội chưa làm bao giờ."

Tôi quay lại lườm Ninh Quân, quát khẽ:

"Vậy giờ muội muốn bỏ cuộc phải không? Con mồi ở ngay trước mặt rồi đó."

Chúng tôi đã mất cả buổi chiều để chọn ra con mồi này, hắn ta từ trên xuống dưới đều toát ra vẻ vô hại của một tên thư sinh yếu ớt, mặt mũi tầm thường hết chỗ nói, dáng người cao gầy, sau lưng có đeo một cái hộp rất to giống hộp thuốc, ăn mặc không giống kẻ giàu có nhưng rất thanh cao, chắc hẳn cũng có chút tiền. Quan trọng nhất, vẻ ngoài của hắn rõ ràng là đang tuyên bố với cả thế giới rằng, tôi là một kẻ trói gà không chặt. Cho nên, hắn hoàn toàn là một con mồi sáng giá cho lần đầu tác nghiệp của chúng tôi. 

Vừa suy nghĩ tôi vừa xắn cao hai tay áo.

Thấy Ninh Quân nhăn nhó lắc đầu, tôi bèn nói tiếp:

"Yên tâm đi, vì đây là lần đầu nên mới cảm thấy sợ, lâu dần quen rồi muội lại thành siêu đạo chích ý chứ."

"Ăn cướp cũng được dùng từ hoa mỹ vậy sao?"

"Đương nhiên, ăn trộm cũng là một nghề, mà nghề nào chả cần nghệ thuật. Khoan đã, ở đây ra tay được rồi, ta sẽ đếm đến ba."

Ninh Quân vuốt mặt lấy tinh thần rồi gật đầu.

"1...2...3!"

Lời vừa dứt tôi liền xông tới, cầm gậy đập thẳng vào gáy tên kia một đòn, đương nhiên đã thận trọng tránh tử huyệt. Tôi định bụng đánh hắn ngất đi trước, sau đó trói lại, chỉ lấy chút ngân lượng rồi đợi hắn hồi tỉnh, thành khẩn xin lỗi mới bỏ đi. Tuy nhiên, tôi đã không tính tới trường hợp đối thủ có sức phản kháng.

Đòn đánh của tôi không phát huy được tác dụng, chẳng khác nào muỗi đốt inox. Tên thư sinh quay người lại, mượn tạm ánh trăng có thể nhìn rõ mặt nhau. Hắn trưng ra bộ mặt vô tội nhìn tôi:

"Cô nương, tại sao lại muốn hành hung tại hạ?"

Tôi thầm kêu không xong, chẳng lẽ sức tôi yếu tới nỗi một tên bạch diện thư sinh cũng không hạ nổi? Tôi cuống quá, vội rút con dao găm ở thắt lưng, nhảy bổ tới tên kia, đè hắn xuống đất rồi kề dao vào cổ hắn.

"Nếu dám kêu cứu thì đừng trách ta ra tay hiểm ác. Cho ngươi hay, bà cô đây là người xấu, ăn thịt người cũng không có chừa xương đâu. Nói cho lịch sự thì giang hồ tặng cho đại đương gia một cái tên mỹ miều là thu tiền mãi lộ, còn tên thân mật gọi huỵch toẹt thì là cướp đó. Không muốn chết thì có bao nhiêu của nả mang hết ra đây."

"Chỉ là hai cô nương liễu yếu đào tơ mà dám cả gan cướp đồ của tại hạ?"- kẻ kia nhíu mày nhìn tôi, làm bộ thật sự vô cùng thắc mắc.

Hừ, đúng là bất kiến quan tài, bất lưu nhân lệ. Cảm tạ nhà ngươi đã nhắc nhở rằng ta còn có đồng bạn.

Tôi hắng giọng nói với Ninh Quân:

"Ninh Quân, mau mang dây thừng lại đây, phụ tỷ trói tên thư sinh này lại."

Sau hồi lâu mà không thấy Ninh Quân đi tới, tôi bực mình ngoảnh lại mới thấy muội ấy đang đứng như trời trồng, vẻ mặt hoảng hốt, miệng liên tục lẩm bẩm điều gì mà không thể phát ra tiếng.

Tôi nghiêng đầu tập trung quan sát, dựa theo khẩu hình của Ninh Quân mà khẽ phán đoán:

"Chạy... ngay... đi?"

Ninh Quân cuống quýt chớp mắt lia lịa.

Tôi chẳng hiểu ra làm sao, cáu kỉnh quát:

"Muội dở chứng gì đây, còn không mau..."

Tôi còn chưa nói hết câu thì đã bị tên thư sinh bất lịch sự chen vào:

"Nàng ta đang bị linh áp của tại hạ trấn áp, đến một ngón tay cũng không cử động được đâu."

Linh Quân mếu máo, tiếp tục chớp mắt liên tục. Ánh mắt như đang cố gắng nói với tôi, "Chúng ta chọn nhầm con mồi rồi."

Tôi nuốt khan, bàn tay đang cầm dao vô thức run lẩy bẩy. Trong lòng thầm kêu hỏng bét, đúng là phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí. Phen này không xong!

Tên thư sinh kia thình lình ngồi dậy, lưỡi dao trên tay tôi liền cứa vào cổ hắn. Tôi phát hoảng, vội quăng con dao ra xa. Vừa rút khăn tay định bịt vết thương thì mới nhận ra, cổ hắn chẳng hề hấn gì.

"Đi ăn cướp còn ném cả hung khí, như vậy có ổn không?"

Khuôn mặt của tên kia trong phút chốc phóng to trước mắt tôi. Hắn, hắn, hắn còn nhìn tôi cười gian tà.

Tôi giơ hai giữ trước ngực, làm điệu bộ thủ thân như ngọc, lắp bắp:

"Ngươi... ngươi... định làm gì hả?"

Hắn bật cười lớn, ung dung nói:

"Không làm gì hết, muốn tìm một chỗ thích hợp hơn, đàng hoàng nói chuyện với cô nương thôi."

Tôi trừng trừng nhìn hắn một hồi, cục diện trước mắt thật khiến tôi vô cùng đau đầu. Nhưng thấy người kia không có địch ý nên nghi hoặc gật đầu:

"Cũng được."- tôi thận trọng đứng lên, nhân lúc tên kia đang chuẩn bị đứng dậy liền quay đầu định vác Ninh Quân tháo thân thì một tiếng "rắc" thanh thúy vang lên, liền ngay sau đó, trước mắt tôi tối sầm lại.

Nơi này hình như là một cái miếu hoang, bức tượng Phật tổ bằng đồng bị bụi phủ dày cộp và mạng nhện chăng đầy. Trong không khí đầy mùi cũ kỹ lẫn ẩm mốc.

Khắp người tôi đau ê ẩm, dù vừa rồi đã bị ngã đập mặt xuống đất đau tới nỗi bất tỉnh nhân sự nhưng tôi vẫn chưa đến mức mất trí nhớ. Sao tôi lại ở đây nhỉ?

"Vừa rồi khi bỏ chạy cô nương không cẩn thận đã bị ngã bất tỉnh. Là tại hạ tốt bụng bế cô nương tới đây."

Nếu không phải hai tay tôi đang bị trói chặt bởi sợi dây thừng mà tôi đã mua để trói hắn thì tôi nhất định sẽ thẳng tay tọng một đấm vào bản mặt đang cười nhăn nhở khốn kiếp kia.

"Muội xin lỗi."- Ninh Quân bị trói ngay bên cạnh tôi, mặt mày tiu nghỉu.

Tôi còn chưa kịp đáp lời thì cổ chân trái đã nhói lên một cái khiến tôi giật mình cắn vào lưỡi, theo phản xạ bật ra một cái chửi thề:

"Con mẹ nó, làm cái gì thế hả?"

Tên thư sinh kia đang xem xét cổ chân của tôi liền ngẩng lên, đôi mày khẽ nhíu một cái, ánh mắt thâm trầm khiến tôi sợ hãi giật bắn người vội ngậm miệng lại. Nhưng ánh mắt ấy rất nhanh trở lại bình thường, sau cùng hắn chỉ ôn tồn nói:

"Cô nương bị trật khớp. Hãy cố chịu đau một chút, bây giờ tại hạ sẽ nắn lại."- lời còn chưa dứt thì tay đã động.

Tôi la lớn một tiếng, đau tới nỗi trào nước mắt, không kìm được thút thít hai tiếng. Nhưng khí thế vừa rồi của kẻ kia hiển nhiên đã dọa tôi sợ mất mật nên tôi chẳng dám ho he gì.

Tên thư sinh nhìn tôi rồi cười:

"Xem ra cô nương chịu đau rất kém."

Không sai, ngay từ nhỏ khả năng chịu đau của tôi kém đến tệ hại. Hễ chỉ hơi đau, nếu không nghiến răng nghiến lợi trào nước mắt thì tôi cũng kêu la ầm trời. Mà hiện giờ khắp người tôi chỗ nào cũng nhức nhối.

"Vừa rồi tôi có chảy máu mũi hay không?"- sống mũi tôi giờ vẫn còn âm ỉ đau.

Lần này thì tên thư sinh phì cười, gật đầu:

"Uống cái này sẽ giúp cô nương thấy khá hơn."

Hắn giơ đến trước miệng tôi một viên đan dược thơm nức mũi.

"Yên tâm đi, tại hạ sẽ không hạ độc cô nương đâu."

Dù sao trong cơ thể tôi cũng không phải là không có độc, nghĩ ngợi một chút, tôi há miệng ra để hắn đặt thuốc vào. Đến khi hắn rút tay ra, tôi nhanh nhẹn cắn mạnh xuống, đắc ý nhìn hắn.

"Tuổi còn nhỏ mà thật hung dữ."- thái độ của hắn khi nói ra câu này hình như có phần cao hứng? Tôi càng cắn mạnh, hắn càng thích thú khiến tôi sợ hãi mà nhả ra. Con mẹ nó, đừng nói là tôi vừa xuất quan đã gặp phải một tên siêu M?

Có điều thuốc kia vừa nuốt xuống thì cơ thể liền nhẹ nhàng, khoan khoái, chẳng hề đau đớn gì nữa.

"Tại hạ là Vương Hiểu."- vừa tự giới thiệu, hắn vừa thuận tay tiếp thêm củi vào ngọn lửa đang cháy đượm:- "Trong khi cô nương bất tỉnh, tại hạ đã trao đổi với bạn đồng hành của cô nương vài câu. Lưu Vân cô nương, tại sao cô nương lại muốn đến Cửu Vĩ phủ?"

Tôi kinh hãi há hốc miệng, sao cả đến chuyện này mà Ninh Quân cũng tiết lộ cơ chứ? Theo bản năng tôi ngay lập tức liếc mắt nhìn Ninh Quân, muốn hỏi muội ấy đã nói những gì với tên Vương Hiểu kia nhưng Ninh Quân bỗng lắc đầu nguây nguẩy, miệng không mở ra nổi, chỉ có thể phát ra những tiếng u ớ liên hồi.

Tôi giận dữ truy hỏi thủ phạm:

"Ngươi vừa làm gì muội ấy hả?"

"Cô nương không cần lo, tại hạ chỉ dùng chút tiểu xảo tạm thời cấm khẩu Mạc cô nương một chút thôi. Người hiện giờ tại hạ muốn nói chuyện là Lưu cô nương."

"Tại sao?"

Vương Hiểu nhướn mày, làm bộ suy nghĩ một cách giả tạo rồi đáp:

"Thì... chắc là tại hạ muốn nói chuyện với kẻ cầm đầu chăng?"- ngồi sát lại với tôi thêm một chút, gian tà nói tiếp:- "Cô nương nên trả lời câu hỏi của tại hạ một cách thành khẩn."

Người này thái độ thật chẳng nghiêm túc chút nào. Hắn muốn trêu đùa tôi trước khi hạ sát ư? Nhưng hành động của hắn thật chẳng hợp lý chút nào. Không những nắn chân cho tôi lại còn cho uống đan dược. Chẳng lẽ đây là bản năng thầy thuốc trỗi dậy?

Tôi nuốt nước bọt, cố điều hòa lại nhịp thở. Mất sức thì còn mưu, phải bình tĩnh xử lý tình huống.

"Vương công tử, trước tiên tôi muốn gửi đến công tử lời xin lỗi sâu sắc từ tận đáy lòng. Nếu không phải bất đắc dĩ, tôi sẽ không bao giờ có ý định cướp tiền của công tử. Không sai, chúng tôi túng quá làm liều là vì cần lộ phí để đến Cửu Vĩ phủ. Kỳ thực tôi vẫn có ý định muốn xin địa chỉ của công tử để sau này có cơ hội sẽ hoàn trả."- những lời này tất nhiên đều là thật lòng nhưng ăn cướp là ăn cướp, bày đặt nói đạo lý đến chính tôi còn thấy lợm giọng.

"Hiện giờ tại hạ cần cô nương đưa ra một lời giải thích đủ hợp lý. Tại sao cô nương lại muốn đến Cửu Vĩ phủ."

"Bà đây không có nghĩa vụ phải giải thích với ngươi."- đó là câu mà tôi rất muốn quát lớn nhưng chỉ dám nghĩ trong đầu. Với tình trạng hiện giờ của tôi, điều cần nhất là nở nụ cười tiêu chuẩn, nhỏ nhẹ nêu ra thắc mắc:

"Tại sao công tử lại quan tâm đến vấn đề riêng tư này của tiểu nữ?"

"Chúng ta hãy cùng trao đổi đi. Cô nương giải đáp thắc mắc của tại hạ trước, tự khắc tại hạ sẽ đưa ra câu trả lời khiến cô nương hài lòng."- Vương Hiểu ung dung nói, mắt phượng hơi cong lên.

Tôi nhìn nghi hoặc quan sát Vương Hiểu cả nửa ngày nhưng chẳng thể nhìn ra ý đồ của anh ta. Có điều từ anh ta đến nửa tia địch ý cũng không thấy đã phần nào khiến tôi dù đang bị khống chế cũng không quá căng thẳng. Trực giác của tôi nói rằng, người này sẽ không hại chúng tôi.

Hít vào một hơi đầy phổi, trước mắt phải tìm lấy một lý do thật hợp lý mà thần không biết quỷ không hay. Nói phét không chớp mắt vừa hay là tài vặt của tôi.

"Xin nói thật với huynh, Vương Thiên Hàn tiền bối với tôi ân trọng như núi. Khi tôi còn nhỏ đã từng được Vương tiền bối cứu mạng. Hiện giờ tôi đã trưởng thành nên muốn tìm ngài ấy để báo ân."- nói tới đây, tôi siết chặt tay lấy dũng khí, vì đại nghĩa diệt thân, cắn mạnh vào lưỡi một cái, đau tới nỗi trào nước mắt, rưng rưng phân bua:- "Cửu Vĩ phủ ở quá xa, tỷ muội tôi lại không có tiền, vì quá nóng lòng muốn gặp lại ân nhân nên trong một phút bốc đồng mới trót dại định mượn tạm của Vương công tử. Xin công tử hãy niệm tình chúng tôi đã ăn năn hối lỗi mà giơ cao đánh khẽ, cho chúng tôi một con đường sống."

Vương Hiểu kia từ đầu đến cuối đều rất nhập tâm xem tôi diễn kịch, đến khi tôi hạ màn còn phối hợp thở hắt ra một tiếng, cảm thông nói:

"Cô nương nói nhiều như vậy, lại toàn những lời đầy tình nghĩa và thấu tình đạt lý. Nếu tại hạ nghe xong còn muốn trách tội cô nương thì thật không có chút nghĩa khí."

"Vậy là ngài tha thứ cho chúng tôi phải không?"

Vương Hiểu gật đầu. Nhưng vẻ mặt hắn khiến tôi cảm thấy rất kỳ quặc. Sao lại giống như đang nhịn cười?

"Vương công tử đã nói, nếu tôi giải đáp thắc mắc của ngài thì ngài sẽ cho tôi một câu trả lời hợp lý."- trước khi vui mừng tôi đương nhiên phải làm rõ ngọn nguồn.

"Tại hạ muốn biết lý do của cô nương bởi vì tại hạ cũng đang trên đường trở về Cửu Vĩ phủ. Tại hạ vốn là dược sư ở đó."

Tôi phải kiềm chế lắm mép mới không nhếch lên nụ cười khinh bỉ, gượng cười nói:

"Vương công tử thật khéo nói đùa. Trên đời có chuyện trùng hợp đến vậy sao?"- Cửu Vĩ phủ là nơi nào chứ? Một tên lang băm cũng có thể tùy tiện nhận mình là dược sư ở đó sao? Đúng là một tên tâm thần kỳ kỳ quái quái. Bảo ngươi là tên buôn thuốc lậu bà cô đây còn châm chước tin tưởng.

"Cô nương chắc hẳn cho rằng tại hạ là một tên lang băm đang nói hươu nói vượn phải không?"

Tôi choáng, sao hắn có thể đọc rõ từng suy nghĩ của tôi đến vậy nhỉ? Chẳng lẽ có loại thuật pháp nào có thể đọc được suy nghĩ của người khác ư?

"Không có thuật pháp nào có thể đọc được tâm trí của người khác cả. Là do những suy nghĩ của cô nương được viết hết lên trên mặt thôi."

Chứng khiến vẻ mặt kinh hoàng của tôi, Vương Hiểu phá lên cười một trận như mưa đá. Cười tới nỗi muốn vứt luôn cả hình tượng. Tôi thẹn quá bèn lớn tiếng quát:

"Nếu Vương công tử không phiền thì hãy khiến tôi tin lời công tử vừa nói đi."

Vương Hiểu còn cười thêm tràng dài mới kìm lại được. Với vẻ mặt mặt vô cùng đê tiện, than:

"Tại hạ chưa từng gặp kẻ cướp nào bị bắt tại trận mà lại lắm yêu sách như cô nương."- dù nói vậy nhưng Vương Hiểu vẫn lấy lệnh bài đang dắt ở thắt lưng đưa lên trước mặt tôi:- "Đây là lệnh bài thuộc về Cửu Vĩ phủ do chính Vương Thiên Hàn chế tạo, không có túi Thông Linh nào có thể chứa được nó. Nếu không có lệnh bài này sẽ không thể mở được cấm chế bảo vệ Cửu Vĩ phủ."

Trước mặt tôi, lệnh bài bạch ngọc sáng loáng không tỳ vết, bên trên có hình một con hồ ly chín đuôi và những văn tự mà tôi không hiểu. Vốn là tôi chẳng hề biết đọc. Những dải tua rua bên dưới lệnh bài cứ đưa qua đưa lại càng khiến tôi hoa mày chóng mặt. Tôi đành đưa mắt cầu cứu Ninh Quân mới phát hiện muội ấy đang thập phần kinh hãi, biểu cảm khuôn mặt vô cùng đặc sắc.

Ninh Quân chăm chú quan sát lệnh bài rồi đáp lại ánh nhìn thăm dò của tôi bằng cái đầu chắc nịch.

Tôi giật mình sửng sốt, vì sợ nói ra tiếng sẽ thất thố nên chỉ nhướng mày ý hỏi:- "Muội dám chắc đây là đồ thật chứ?"

Lần này không chỉ gật đầu mà Ninh Quân còn chớp mắt thật mạnh. Không phải chứ? Trên đời lại có việc tốt như vậy sao? Việc này quả thực là quá sức tưởng tượng rồi. Nếu như người này thật sự là dược sư của Cửu Vĩ phủ thì mọi chuyện không phải hóa nguy thành an ư? Chắc chắn là do Lưu Vân tôi ở hiền gặp lành nên mới gặp được quý nhân. Chiếc cọc này, tôi nhất định phải bám lấy!

Tôi quay lại đã thấy Vương Hiểu đang tủm tỉm cười đắc ý. Mà chắc hắn không ngờ được người đang đắc ý là tôi mới đúng.

"Cô nương... oái! Cô nương định làm gì?"- Vương Hiểu đang định nói gì đó nhưng tôi đột nhiên sấn lại gần làm hắn giật nảy mình.

"Vương công tử, không, không, Vương đại sư, Lưu Vân tôi dù chết cũng nhất quyết theo ngài về Cửu Vĩ phủ."

"Được thôi."

Vương Hiểu đồng ý ngay trong vòng một nốt nhạc khiến tôi ngớ người. Dễ dàng thành công đến vậy ư?

Người kia ngay lập tức giải đáp nghi vấn trong lòng tôi:

"Không giấu gì cô nương, dược viên của tại hạ đang thiếu người ghê lắm."- thở dài một tiếng, hắn lại tiếp tục kể khổ:- "Điều kiện tuyển người của tại hạ vô cùng đơn giản, tu chân giả cũng được, thường nhân cũng không sao, ấy vậy mà lâu nay không ai chịu ứng tuyển."

Tôi thấy mồ hôi ướt rịn ra trên đầu mũi, chột dạ hỏi:

"Không biết điều kiến ấy là gì?"

" Uống thử những loại đan dược mới do chính tại hạ chế ra."- ngón trỏ khẽ xoa cằm, hắn bổ sung:- "Công việc này đúng là hơi nguy hiểm."

Cái tên khốn kiếp, hắn dám dùng người sống để làm công việc của chuột bạch, có trời mới biết hắn chế ra những thứ quỷ quái gì mà đến nỗi không một ai dám ứng tuyển. Nếu không phải cơ thể đang có kịch độc, nếu không phải bản thân không còn lựa chọn thì tôi nhất định liều mạng băm thây tên khốn này thành trăm mảnh.

Tôi dặn ra một nụ cười giả tạo, nén giận nói:

"Phụ giúp ngài cũng là trả ơn Vương tiền bối. Được chết vì Vương tiền bối là vinh hạnh của tỷ muội chúng tôi."

Vương Hiểu không giấu nổi vẻ hớn hở, mặt mày sáng bừng, nói:

"Được, một ý đã định."

"Một ý đã định."- tôi thấy hắn đã nhất trí mà vẫn chưa tỏ động thái gì bèn gượng cười nói:- "Có điều ngài nên tháo dây trói cho chúng tôi trước đã."

Vương Hiểu "a" lên một tiếng rồi, búng tay một cái dây trói liền lơi ra, thuật pháp trên người Ninh Quân cũng được giải trừ.

Tôi phủi phủi bụi bám trên y phục rồi quay ra chắp tay kính cẩn:

"Vương đại sư, sau này xin được chỉ giáo."

"Về việc này, từ nay chúng ta hãy cứ coi nhau như bằng hữu, gọi thẳng tên tại hạ là được."

Tôi cười sảng khoái, gì chứ việc này tôi chẳng bao giờ đắn đo, vậy tức là vừa có tiếng vừa có miếng. Đương nhiên tôi phải hào sảng mà nhận lời rồi.

                               * * *

Tôi đếm từng ngày của cuộc hành trình thẳng tiến về phương Bắc. Năm mươi ba ngày đã trôi qua, tiết trời đã chuyển cuối thu, từng cơn gió lạnh thổi lá bay, rụng đỏ ối cả mặt đất, mỗi khi bước đi tạo ra tiếng rột roạt nghe rất vui tai.

Kể ra thì Vương Hiểu không biết là một tên nghèo tướt sơ mướp hay là một kẻ keo kiệt nữa. Trước đây khi đi với Thiên Vũ sung sướng bao nhiêu thì giờ đi với hắn ta khổ sở bấy nhiêu. Nếu may mắn thì được ngủ trong một khách điếm rẻ tiền, còn thường thì để tiết kiệm lộ phí chúng tôi phải xin ngủ nhờ ở chuồng ngựa hoặc thậm chí là ăn bờ ngủ bụi chốn rừng rú như đêm nay. Vậy mà không hiểu tại sao trong khi tôi và Ninh Quân lấm lem bụi đường thì hắn vẫn cứ sạch sẽ thanh cao. 

Tôi quả thật vô cùng nghi ngờ thân phận dược sư của Vương Hiểu nhưng Ninh Quân thì chắc như đinh đóng cột, kẻ kia là hàng thật giá thật. Muội ấy còn nói, Vương Hiểu một thân pháp lực sâu không lường được, không những vậy, dù ngoài mặt luôn vui vẻ tươi cười nhưng hắn là kẻ tâm tư thâm trầm. Về mặt này thì tôi hoàn toàn đồng tình. Ánh mắt ung dung của Vương Hiểu rõ ràng là của một kẻ thành thục trải đời. Phong thái ấy không thể ngụy tạo được.

Vương Hiểu từng nói, tôi và Ninh Quân đơn độc cùng nhau đến Cửu Vĩ phủ là việc vô kế khả thi. Cửu Vĩ phủ được xây dựng tại Tử Vọng hải - một vùng biển dữ rộng mênh mông với vô vàn loại quái thú nguy hiểm. Cho dù tỷ muội tôi có thể đóng tàu ra khơi thì trên Tử Vọng Hải, không la bàn nào có thể xác định phương hướng.

Vậy nên việc chúng tôi có thể gặp đúng Vương Hiểu có thể xem như một kỳ tích. Đến ông trời cũng muốn nghiêng cán cân về phía chúng tôi, cho nên dù phía trước có gian nan tới đâu, tôi cũng nhất định không bỏ cuộc. Tôi không tin mệnh tôi chỉ còn lại một năm, trước đây từng có một bà bói phán rằng thọ mệnh của tôi rất dài, chính bà ta cũng không kết luận được điểm kết thúc là ở đâu.

Dứt mình ra khỏi dòng suy tư, tôi bỗng nhiên nhớ tới Thiên Vũ, bất giác ngẩng đầu nhìn lên bầu trời rộng lớn.

Đêm nay trăng rất đẹp, tròn vành vạch như chiếc mâm đồng, tỏa ra ánh sáng bàng bạc êm dịu. Bên tai tôi là tiếng rủ rỉ của thú rừng, tiếng loạt xoạt của lá cây và tiếng gió tạo thành một bản âm hưởng của đêm vừa vui tai nhưng cũng vừa rùng rợn.

Ninh Quân đã tựa vào một gốc cây ngủ say như chết từ lúc nào. Sau khi xuyên không, kỹ năng sinh tồn của tôi đã tăng lên không ít. Việc ngủ tại rừng rú là điều tôi chưa từng nghĩ tới thế nhưng hiện giờ lại có thể thích ứng. Nếu không ngủ, ngày mai tôi sẽ không đủ sức để bộ hành một đoạn đường dài.

Tôi ném thêm củi vào ngọn lửa đang cháy để sưởi ấm, ngọn lửa vui mừng reo lên những tiếng tí tách, càng cháy đượm hơn.

Lúc này Vương Hiểu từ phía xa đi lại rồi đưa cho tôi vài quả dại. Vương Hiểu đối với tôi không hiểu sao luôn có vào phần ân cần.

Tôi vui vẻ đón lấy những quả dại kia, bỏ luôn vào miệng. Những thứ Vương Hiểu cho lúc nào cũng ngon, dù là quả dại hay đan dược. Nhưng mỗi lần trước khi thử thuốc lòng tôi đều nơm nớp lo sợ.

Tôi nhìn người đang ngồi đối diện, ánh lửa hắt lên khiến khuôn mặt Vương Hiểu có chút gì đó không thật, xa xôi. Đôi mắt hắn sáng lấp lánh như thể hắn đã nhốt những vì tinh tú vào đó, dù dung mạo tầm thường nhưng Vương Hiểu có đôi mắt rất đẹp, rất có thần.

Tôi cảm thấy đây là một cơ hội tốt để moi móc thêm chút thông tin từ Vương Hiểu.

"Tại sao nơi đó lại được gọi là Cửu Vĩ phủ?"

Vương Hiểu ngẩng lên, hơi ngạc nhiên:

"Sao đột nhiên muội hỏi chuyện này?"

Tôi cười cười đáp:

"Chỉ là tò mò thôi. Ta đương nhiên muốn tìm hiểu về ân nhân của mình càng nhiều càng tốt."

Qua ánh lửa, Vương Hiểu lẳng lặng quam sát tôi một hồi mới cất tiếng:

"Nơi đó gọi là Cửu Vĩ phủ vì Vương Thiên Hàn là một con Cửu Vĩ hồ ly."

Cáo chín đuôi ư? Quả nhiên đây không phải là loài yêu quái chỉ có trong truyền thuyết. Tôi nhất định phải tìm hiểu về Vương Thiên Hàn thật kĩ để đưa ra đối sách. Trước tiên phải tìm hiểu về món đồ mà chúng tôi cần trộm đã. 

Tôi vỗ hai tay vào nhau, làm bộ đã hiểu:

"Vậy nên ngài ấy có đến chín mạng ư?"

Vương Hiểu phá lên cười, đáp:

"Trên đời này làm gì có sự tồn tại nào nghịch thiên như vậy chứ. Hắn chỉ có một mạng nhưng có chín loại pháp bảo chủ tu."

Lần này thì tôi thật sự kinh ngạc, thông thường một kẻ tu pháp chỉ có một pháp bảo chủ tu thôi, người này lại có những chín. Tuy nhiên, tôi cũng sáng tỏ vì sao nữ nhân kia lại muốn tôi trộm lấy pháp bảo thứ chín. Tôi tiếp tục lân la dò hỏi:

"Đó là những pháp bảo gì vậy?"

"Thạch Linh kính, Thiên Âm cầm, Thạch Hồn tiêu, Vô Minh kiếm, Trấn Hộ tán, Xuất Phong phiến, Huyền vân cẩm, Linh Tự chung."

Tôi đếm đi đếm lại cũng chỉ thấy có tám thứ nên trợn mắt hỏi:

"Vậy còn pháp bảo thứ chín là gì?"

Vương Hiểu thản nhiên nói:

"Pháp bảo thứ chín cả thiên hạ không ai biết là gì, Vương Thiên Hàn chưa từng sử dụng đến nó."

Tôi sửng sốt:

"Huynh nói sao?"

Vương Hiểu nhún vai, tỏ ý không còn gì để nói.

Ông trời ơi, không ai biết đó là gì thì làm sao mà trộm? Dù siêu đạo chích có xuất hiện ở đây thì cũng phải bó tay thôi. Có khi nào Vương Hiểu cố tình nói dối tôi chăng? Không được mất bình tĩnh, tôi tự trấn an bản thân, cây rừng vẫn còn đó, lo gì không có củi đốt. Sớm muộn gì tôi cũng sẽ tìm ra chân tướng.

Tôi tiếp tục đưa lời gặng hỏi:

"Vương tiền bối có nhiều pháp bảo vậy, chắc là ngài ấy rất lợi hại phải không?"

Vương Hiểu nhíu mày hỏi:

"Đến cả chuyện này muội cũng muốn biết ư?"

Tôi cười giả lả:

"Đương nhiên quan tâm chứ, ngài ấy là thần tượng trong lòng ta mà."

Vương hiểu trầm ngâm một hồi rồi nói:

"Mọi sự thế gian không có gì là bất biến, núi cao còn có núi cao hơn. Muội cho rằng thế nào mới là kẻ mạnh?"

Chẹp chẹp, thì ra suy nghĩ một hồi rồi trả lời một câu lạc đến tám vạn sáu nghìn dặm. Được rồi, nếu anh muốn một định mức thì trong đầu tôi có sẵn một người danh chấn thiên hạ mà Tiểu Vũ từng nhắc tới. Sư phụ của nữ tử áo trắng đó chắc đủ tiêu chuẩn. 

"Vậy so với Liễu Thanh Thanh thì sao?"

Trong một giây, tôi thấy ánh mắt Vương Hiểu lóe lên một cách thâm trầm, sau đó chỉ lẳng lặng mỉm cười rồi gật đầu. Tôi dù tò mò về thái độ của Vương Hiểu nhưng còn lo cho chính mình hơn gấp vạn lần, không kìm được mà ôm đầu buông một tiếng thở dài. 

"Muội sao vậy?"

Tôi gượng cười, nói:

"Ta đang nghĩ huynh và Vương tiền bối đều là họ Vương, không biết có họ hàng với nhau không?"

Vương Hiểu nghe xong phì cười rồi tiếng cười càng lúc càng giòn giã, ánh mắt sáng ngời:

"Muội đoán xem."

Trong phút chốc tôi cảm thấy anh ta chẳng khác gì một đứa trẻ vô tư, sự muộn phiền cũng vì thế mà tiêu tan liền đưa lời trêu chọc:

"Nếu thật có họ hàng thì đã không phải chỉ là một tên trông nom dược viên nhỏ nhoi."- sau đó lại nghĩ đến bản thân mình, tôi lại bồi thêm một câu:- "Nhưng dù sao huynh vẫn hơn ta."

Vương Hiểu càng cười to hơn, tiếng cười như muốn khuấy động không gian yên tĩnh của đêm khuya. Tôi nhìn hắn rồi cũng bật cười, nỗi nhớ Thiên Vũ càng thêm da diết.

Thiên Vũ, huynh đang ở đâu? Đã về nhà bình an chưa?

Bạn đang đọc Nghịch ý hồi sinh sáng tác bởi LoveFirstday
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LoveFirstday
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.