Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thực thi đại kế

Tiểu thuyết gốc · 6595 chữ

"Tú Châu cô nương đâu?"

Vương Hiểu thản nhiên ngồi rót trà uống một ngụm mới đáp:

"Nàng ta đã trở về nhà rồi."

Tôi bất ngờ, la lên:

"Tại sao? Chúng ta sẽ đi bây giờ mà."

"Không, sáng sớm mai chúng ta mới lên đường. Hôm nay muội suýt nữa đã mất mạng, ta muốn đêm nay muội ngủ một giấc thật ngon để lại sức."

"Muội rất khỏe."

"Vẫn phải nghỉ ngơi."

Vương Hiểu vừa dứt lời thì tiểu nhị cũng mang cơm và thức ăn vào phòng. Mùi hương đồ ăn thơm nức mũi khiến tôi hơi nao lòng, thực ra bụng tôi đã đánh lô tô nãy giờ rồi.

"Ăn thôi."- Vương Hiểu phát hiệu lệnh.

Tôi mặc dù còn ôm một bụng ấm ách nhưng cũng chưa dám cả gan trái lời Vương Hiểu nên ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm.

Vương Hiểu gắp vào bát tôi một miếng rau. Tôi nhăn mặt nhưng cun cút ăn luôn. Vương Hiểu nói sở thích ăn uống của tôi giống trẻ con, chỉ thích ăn thịt không chịu ăn rau nên bữa nào cũng thúc ép tôi. Ban đầu tôi rất bực bội nhưng lâu dần cũng thành quen.

"Ngày mai Tú Châu sẽ không đi cùng chúng ta."

Tôi trợn mắt há hốc miệng khiến một hạt cơm rớt cả ra ngoài:

"Sao lại thế? Có phải huynh trở mặt không muốn giúp bọn ta nên trong lúc ta đi vắng huynh đã đuổi người phải không?"

Vương Hiểu đáp lại tôi bằng ánh mắt "Muội coi ta là loại người gì?", nói:

"Đây không phải việc cá nhân của hai người họ mà còn phụ mẫu hai bên. Tú Châu cần ở lại để sắp xếp mọi thứ ổn thỏa. Vân Nhi, ta đã hứa giúp muội, nhất định sẽ không phụ lòng muội, cho nên muội ngoan ngoãn ăn rồi ngủ sớm."

Tôi bị lời giáo huấn "nhẹ nhàng" của Vương Hiểu làm cho xấu hổ, nhận ra sự bồng bột lẫn thiếu sâu sắc của bản thân nên lập tức ngậm miệng, cúi đầu ăn cật lực hết đĩa rau xanh.

Đến tối, Ninh Quân đã cuộn mình nằm ngủ say như chết nhưng tôi vì quá hồi hộp và lo lắng nên không tài nào chợp mắt nổi. Tôi nằm lăn lóc hồi lâu thấy không ổn bèn ngồi dậy định ra ngoài đi dạo một vòng thì vừa mở cửa đã thấy Vương Hiểu đang bê khay gì đó đi tới.

Vừa thấy tôi, Vương Hiểu giơ tay lên giữa miệng "suỵt" khẽ một tiếng rồi vẫy tôi đi vào phòng anh ta.

Chiếc bàn sáng nay bị Vương Hiểu phá hỏng hiện giờ đã có một chiếc ngay ngắn nằm thay thế tại vị trí cũ. Vương Hiểu đặt khay gỗ xuống bàn, trên khay là một bát thuốc tỏa hương thoang thoảng còn bốc khói có lẽ vừa mới được sắc xong. Vương Hiểu đẩy chiếc bát về phía tôi bảo uống.

"Cái này là gì thế?"

"Là mấy vị thuốc khi nãy muội và Ninh Quân mua. Tác dụng dưỡng thần, để muội dễ ngủ thôi."

Tôi đã quen với sự chu đáo của Vương Hiểu nên gật đầu, bưng lên một hơi uống cạn.

"Tú Châu có nhờ ta nhắn với muội, khi gặp được Tô Thần, nếu hắn nguyện ý cùng nàng ta sống chết thì hãy đưa hắn tới nơi hẹn. Còn nếu hắn không bằng lòng thì không cần ép."

"Muội hiểu."- nghĩ ngợi một chút, tôi nói:- "Trước đây muội cũng từng học một chút kĩ năng tự vệ. Ngày mai sẽ cố gắng không trở thành gánh nặng của mọi người."

"Dù sao muội tốt nhất phải luôn theo sát ta. Trong nhân giới có rất nhiều kẻ tu pháp tiềm năng có hạn, bản thân không thể tiến xa nên chấp nhận giao dịch với con người để đổi lấy vinh hoa phú quý. Nếu muội cho rằng phủ tướng quân không có tu chân giả thì muội đã quá khinh địch."

Tôi nhíu mày nhìn Vương Hiểu, không kìm được hỏi:

"Vương Hiểu, huynh đặc biệt quan tâm đến ta. Đúng? Hay không đúng?"

Vương Hiểu cười ẩn ý, đáp:

"Đúng."

"Cho nên lần này huynh mới giúp ta. Đúng? Hay không đúng?"

"Không đúng."

"Vậy thì tại sao?"

"Bởi ta có hứng thú với muội."

Thịch! Thịch! Thịch!

Lòng bàn tay tôi bỗng rịn mồ hôi, trái tim giống như một trái bom nguyên tử muốn phá vỡ lồng ngực mà lao ra ngoài. Tôi có cảm giác bản thân vừa tự đào hố chôn mình.

"Ninh Quân nói, mị thuật của huynh rất cao minh."

"Muội có muốn thử nghiệm chút không?"

"Ta... "- trong đầu tôi hầu như bỗng trở nên vô cùng trống rỗng, chẳng thể nghĩ được gì rõ ràng, những gì định nói cũng nghiễm nhiên quên mất. Tôi nuốt nước bọt, cơ thể lâng lâng giống như đang ngồi trên mây, cảm giác mọi thứ đều trở nên thật xa xăm.

Tách!

Một tiếng động lớn vang vọng bên tai khiến tôi bừng tỉnh, hai mắt lập tức trợn trừng trừng.

Thứ đang ở trước mặt tôi, là gương mặt của Vương Hiểu, và nó sát tới nỗi, những đường nét trên khuôn mặt trở nên mơ hồ, không còn rõ nét. Môi tôi và môi Vương Hiểu chỉ thiếu một ly là đã chạm vào nhau.

"Cảm giác không tệ. Đúng? Hay không đúng?"- Vương Hiểu vẫn giữ vẻ ung dung, khóe miệng hơi cong lên một cách thích thú.

"Huynh... huynh... Ta không hề nói là ta muốn thử."- tôi hốt hoảng đứng bật dậy, lắp bắp không thành câu.

Không đợi Vương Hiểu phản ứng, tôi đã chạy trối chết, vội vàng bỏ về phòng leo lên giường trùm kín chăn.

Tuy vừa bị một phen kinh hoàng nhưng bát thuốc của Vương Hiểu đúng là đã phát huy tác dụng. Một đêm say giấc.

                      * * *

Pháp bảo phi hành của Vương Hiểu là một cỗ xe cổ khá lớn. Tôi có cảm giác chất liệu gỗ này nguyên bản đã là sắc đen chứ không phải do sơn lên. Màu gỗ kết hợp rèm đỏ sậm vô cùng cao quý nhưng lại có chút cô quả.

Tôi không thấy Vương Hiểu xếp linh thạch vào pháp bảo như Thiên Vũ từng làm, hắn vừa bước vào thì chiếc xe lập tức bay lên khỏi mặt đất, xung quanh tỏa ra một làn sương mỏng.

Tôi kinh ngạc, đem thắc mắc của mình ném sang cho Ninh Quân.

"Thực ra cũng không có gì khó hiểu, nếu như Thiên Vũ thiếu gia dùng linh lực từ linh thạch để điều khiển pháp bảo thì Vương Hiểu trực tiếp truyền linh lực của bản thân vào đó."

"Vậy không phải rất tốn pháp lực bản thân sao?"

Ninh Quân thở dài:

"Tỷ nên nhớ người đi cùng chúng ta có thân phận gì."

Vấn đền nan giải về cách đối phó với Vương Hiểu trong một giây lại lóe lên trong đầu tôi nhưng tôi nhanh chóng gạt phắt đi, chuyện của Tú Châu bây giờ mới là ưu tiên hàng đầu.  

"Hai người còn đứng đó làm gì? Mau lên đi."

"Đến ngay!"- tôi đáp lời rồi nhảy tót lên xe. Nhưng sao tôi cảm giác không được thoải mái cho lắm, vì có một ánh mắt đang nhìn tôi chằm chặp đến nỗi tạo cho tôi cảm giác ngứa ngáy toàn thân:

"Huynh nhìn vậy là có ý gì hả?"

"Ta chỉ muốn hỏi biết cảm nhận của muội về trải nghiệm tối qua thôi."

Bởi trong đầu đang có một ngọn núi lửa phun trào khiến cả khuôn mặt tôi nóng bừng bừng. Phía bên kia còn là cái nhìn như sát phạt của Ninh Quân. Trên mặt muội ấy là rõ rành rành là tám chữ: "Tối qua muội đã bỏ lỡ chuyện gì?"

Tôi thấy tỉnh cảnh của mình thật chẳng khác gì gian phu dâm phụ bị bắt ngay tại trận, oán hận nhìn Vương Hiểu mà nghiến răng nghiến lợi:

"Bắt nạt người khác là thú vui của huynh?"

Vương Hiểu cười cười, khóe mắt tạo thành một đường cong xinh đẹp:

"Bắt nạt kẻ khác ta rốt cuộc cũng chỉ thích thú nhất thời. Nhưng bắt nạt muội lại khiến ta phi thường cao hứng."

Tôi thẹn quá hóa giận, quát lớn:

"Huynh! Đường đường là dược sư của Cửu Vĩ phủ, cái hay không học, đi học thứ bằng môn tà đạo mê hoặc nhân tâm còn mặt dày mày dạn không biết xấu hổ?"

Vương Hiểu không những không ngộ ra chân lý mà còn dùng vẻ đắc ý nói:

"Nhưng có rất nhiều kẻ phải khổ công luyện loại thuật pháp bàng môn tà đạo này đấy. Riêng bản thân ta từ khi sinh ra khả năng ấy đã bẩm sinh vượt trội, chẳng cần tu luyện."

Tôi ngất, cái tên tự cao tự đại này còn tự cho vậy là hay. Đúng là một tên ái kỷ, tự luyến hết thuốc chữa.

"Vương Hiểu, tốt nhất huynh đừng để một ngày nào đó ta nắm được thóp của huynh. Nếu không ta sẽ..."- vừa nói tôi vừa chỉ thẳng ngón trỏ vào mặt tên khốn không biết trời cao đất rộng là gì.

"Hửm?"- Vương Hiểu nắm lấy ngón tay tôi, cười cười hỏi lại bằng âm trong cổ họng.

Tôi giận điên người, nhấn mạnh từng chữ:

"Sẽ khiến huynh muốn sống không được muốn chết không xong."

"Ta rất mong chờ. Phải biết thiên hạ này chưa chưa từng có người nào nắm được điểm yếu của Vương Hiểu ta."

"Vậy thì ta đành nhận vinh hạnh là người đầu tiên. Dù phải theo ám huynh cả đời cũng được, ta có chết không tha cho huynh đâu."

Vương Hiểu bắt nạt được tôi nên đang rất cao hứng, đôi mắt sáng ngời nói:

"Lời này là do tự muội nói. Ta nhất định nhớ kỹ."

Đẹp quá, đôi mắt sáng ngời, trong vắt của Vương Hiểu...

Đôi mắt ấy khiến cả khuôn mặt tầm thường trở nên thanh tú đến lạ kỳ. Một vẻ đẹp tuyệt luân của tạo hóa, vì tinh tú lấp lánh nhất của dải ngân hà. Cả vũ trụ này, cả thiên địa vạn vật cũng không sánh bằng vẻ đẹp của đôi mắt ấy.

"Nhận được lời hứa hẹn của ta khiến muội vui sướng đến nỗi không thốt lên lời sao?"

Tôi giật mình, nhận ra bản thân vừa thất thố, da mặt càng nóng hơn, không chỉ vì giận mà còn vì ngượng, muốn bào chữa đấy, mà bản thân còn chưa lấy lại thanh tỉnh.

Lợi dụng tôi còn đang lơ ngơ, Vương Hiểu thuận thế kéo tôi ngồi xuống cạnh hắn, ngứa tay túm lấy cằm tôi mà nhéo, còn lắc qua lắc lại:

"Được rồi, không đùa nữa. Chúng ta cần bàn bạc một chút."- lời vừa dứt thì chế độ nghiêm túc của Vương Hiểu cũng được khởi động:- "Ninh Quân, kiến giải của muội với Huyễn thuật thế nào?"

Ninh Quân nghĩ ngợi một hồi rồi đáp:

"Không tệ."

Vương Hiểu gật đầu hài lòng rồi lấy ra một viên đan dược màu tím đưa cho Ninh Quân:

"Trước tiên muội uống cái này đã."

Ninh Quân nhận lấy định bỏ vào miệng, tôi vội cản lại, nhìn Vương Hiểu ngờ vực:

"Cái này là gì?"

"Loại đan dược này có công dụng giúp tăng cường sức mạnh gấp nhiều lần trong một khoảng thời gian nhất định."

Tôi nghi hoặc nghĩ thầm: "Trên đời này có loại thần dược tốt đến vậy sao? Chỉ sợ sẽ có tác dụng phụ".

"Yên tâm đi, sẽ không để lại di chứng gì đâu."

Tôi trợn mắt nhìn Vương Hiểu:

"Huynh đi guốc trong bụng ta hay sao?"

Hắn búng nhẹ vào trán tôi một cái:

"Vẫn là câu nói ấy. Những điều muội nghĩ đều hiện lên rõ mồn một trên khuôn mặt."

Tôi hừ một tiếng, nói:

"Nếu thuốc tốt như vậy tại sao mỗi người không uống một viên."

Vương Hiểu làm bộ thở dài bất lực, giải thích:

"Thứ nhất, thuốc này không có tác dụng với những người không có pháp thuật. Thứ hai nó chỉ có tác dụng với những người có tu vi như Ninh Quân còn với những người có tu vi cao hơn thì không có tác dụng."

"Vậy chẳng phải huynh đang ám chỉ bản thân mình tu vi cao hơn Ninh Quân ư? Tự cho mình là hay"- tôi khinh khỉnh nghĩ trong đầu. Lần này nếu hắn còn đoán được suy nghĩ của tôi thì...

"Sự thật là tu vi của ta cao hơn nàng ta rất nhiều."

Tôi giật mình đứng phắt dậy, chắp hai tay, cúi đầu trước Vương Hiểu:

- Xin huynh thành thật trả lời ta, huynh có tu luyện thuật pháp gì có thể đọc được suy nghĩ của người khác không?- con mẹ nó, tôi thực sự bị dọa chết khiếp rồi. 

"Nếu trên đời có thuật pháp tà môn này thì dù bất cứ giá nào ta cũng phải tu luyện."

"Nhưng huynh đang cố tình xâm phạm quyền riêng tư trong tâm tưởng của ta."- tôi bất lực kêu oan.

Vương Hiểu ngửa cô cười một tràng dài sau chót lại chốt một câu chẳng hề liên quan:

"Lưu Vân, ở bên cạnh muội rất vui, ta nhất định không để muội rời khỏi ta đâu!"

Ánh mắt anh ta nhìn tôi hình như rất là nghiêm túc.

"Đúng vậy! Ta đang rất nghiêm túc."

Ông trời ơi, tôi không thể chịu được con người này nữa rồi. Tôi nóng bừng cả mặt, lắp bắp mãi mới thành câu:

"Bây giờ... không phải lúc để đùa. Huynh đang... đang bàn chuyện với Ninh Quân mà."

"Muội nói phải."- anh ta đáp rồi quay sang nói chuyện với Ninh Quân như không có gì xảy ra:- "Ta muốn muội thi triển một trận pháp huyễn thuật cỡ lớn, dùng sương mù phủ kín toàn bộ phủ tướng quân. Ta sẽ dựng sẵn trận đồ, muội chỉ cần thi triển, giờ ta sẽ dạy cho muội khẩu pháp."

Anh ta khiến tôi bối rối rồi giờ coi như không có chuyện gì ư? Rốt cuộc thì lời anh ta có phải sự thật không vậy? Tôi càng ngày càng chẳng thể hiểu nổi con người này nữa rồi.

Tôi nghe hai người trao đổi một hồi, càng nghe càng chẳng hiểu họ đang nói cái gì, Ninh Quân lúc thì gật lúc lại lắc đầu, bản thân tôi thì đến một phần mười cũng chẳng thể lĩnh hội được.

Sáng nay trước khi lên đường tôi đã thưởng thức một loại rượu do ông chủ khách điếm cất. Trước giờ tôi chưa từng uống loại rượu cay nồng thế này, vị cay như xé lưỡi, thiêu đốt cổ họng đến tận dạ dày khiến khí huyết sục sôi, thần kinh tỉnh táo một cách lạ thường. Vậy nên tuy không thích hương vị ấy cho lắm nhưng tôi vẫn uống cạn một chén lớn. Nếu không bị Vương Hiểu giở thủ đoạn thì thần kinh tôi vẫn bảo đảm duy trì trạng thái tốt nhất.

Dù sắp phải đối mặt với trận chiến lớn nhưng lòng tôi lại hừng hực khí thế, một chút e sợ cũng chẳng thấy. Tôi cũng không rõ là do trong người có men rượu hay là bản thân tôi tin tưởng vào kế hoạch của Vương Hiểu, tin rằng hắn nhất định có thể bảo vệ chúng tôi tai qua nạn khỏi.

Con người này, dù tôi và hắn quen biết chưa lâu nhưng hắn dường như đã chiếm một vị trí...

"Vân Nhi, ta cũng có vũ khí bí mật cho muội."- Vương Hiểu bàn bạc xong với Ninh Quân liền gọi tới tôi.

Tôi thầm kêu may mắn, Vương Hiểu cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi rất đúng lúc. Tôi có linh cảm điều tôi suýt nữa ngộ ra sẽ khiến tôi vui vẻ không nổi.

Tôi háo hức nhìn Vương Hiểu, biểu hiện y như nhi đồng đợi phát quà. Hắn lấy từ trong tay áo ra một lá bùa hình người bên trên có vẽ vài kí tự kỳ quái đưa cho tôi, nói:

"Trước tiên cất cái này thật cẩn thận đi đã."

Tôi nâng niu, nhét ngay vào ngực áo. Tò mò hỏi:

"Cái có tác dụng gì? Sử dung thế nào?"

Vương Hiểu cười cười, lộn tay biến ra một thanh kiếm ngọc, hắn thành thục xoay trở cây kiếm trong tay, ngắm nghía một hồi rồi bắt thình lình đứng dậy, đâm thẳng lưỡi kiếm tới mi tâm của tôi.

Hắn định giết tôi? Tôi bất ngờ đến độ không biết phải làm sao, trong lòng sợ hãi vô độ, chỉ biết nhắm tịt mắt lại. Nhưng đúng lúc này điều bất ngờ xảy ra.

Đang!

Âm thanh trong trẻo vang lên, tôi xanh mặt, không thể tin vào mắt mình, lưỡi kiếm lúc này đang nằm gọm giữa ngón giữa và ngón trỏ bàn tay tôi.

Tôi nhìn khuôn mặt đang mỉm cười của Vương Hiểu run lẩy bẩy, hỏi:

"Chuyện... chuyện này là thế nào?"

"Chẳng phải ta đã trả lời câu hỏi vừa rồi của muội bằng một ví dụ rất sinh động đấy ư? Lá phù này sẽ điều khiển cơ thể muội tự động bảo vệ bản thân."

Tôi tức đến độ đầu xì khói, mặt mũi đỏ lừ như cà chua, trưng ra một nụ cười với lòng "biết ơn vô lượng", nói:

"Kính xin Vương huynh từ giờ đừng có lấy ví dụ bằng hành động như vậy nữa, tiểu nhân đâu tiện mang sẵn theo quần để thay."

Vương Hiểu cứ như vừa nghe tin mình trúng số độc đắc, cười phá lên. Tôi đã luôn nghĩ kẻ này là người có tâm tư thâm trầm ư? Có phải tôi đã nhầm hay không?

Lão thiên ơi, đây mà là tâm tâm trạng của những người sắp xung trận ư? 

                          * * *

Sau một khắc yên bình trôi qua, chúng tôi cuối cùng cũng đến đích. Dù chưa từng tới bao giờ nhưng việc tìm thấy phủ tướng quân vốn dễ như trở bàn tay bởi chính giữa kinh thành làm gì cơ ngơi nơi nào giàu có mà lại chăng đèn kết hoa đỏ rực như thế này?

Nơi đây quả không hổ danh là phủ tướng quân, trước mắt tôi lúc này là một vương phủ rộng lớn, không khí còn vô cùng rộn ràng, hoan hỉ, người ra người vào tấp nập như trẩy hội. Lụa đỏ kết hoa được treo khắp mọi nơi, tiếng kèn hỉ, tiếng nói cười, chúc mừng huyên náo cả vùng trời. Chúng tôi dừng lại bay lơ lửng ngay trên khoảnh sân trước phòng khách nhưng những vị khách ở dưới vẫn không hề hay biết. Tiếng nhạc đột nhiên tắt lịm, bên trong lễ đường vang lên tiếng hô rõng rạc:

“Nhất bái thiên địa!”

Tôi liếc khẽ Vương Hiểu, còn may, đến vừa đúng thời điểm. Vương Hiểu chẳng nói chẳng rằng, phẩy tay một cái trong tay liền xuất hiện rất nhiều lá cờ nhỏ đủ loại màu sắc, anh ta điểm nhẹ vào đó, lập tức mấy lá cờ sáng vụt lên, đồng loạt bay đi rồi chui xuống ẩn vào mặt đất.

"Nhị bái cao đường!"

Ninh Quân lúc này ngồi xếp bằng, tay bắt quyết, miệng lẩm nhẩm không ngừng, pháp quyết thoắt ẩn thoắt hiện vi diệu đến độ mắt thường không thể thấy rõ. Khoảng trời bao quanh vương phủ liền lúc tối sầm lại, vân vũ nổi lên, gió tạt mạnh thổi sương mù từ trên trời dưới đất cùng tụ lại, tiếng "phu thê giao bái" tiếp theo im bặt. Có tiếng người la lớn:

"Chạy mau, yêu quái, là yêu quái đó!"

Chẳng mấy chốc tình cảnh trong phủ trở nên vô cùng nháo nhác, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nhiều người nháo nhào tháo chạy. Binh lính từ bốn hướng sầm sập chạy đến, dù phủ đang có hỉ sự nhưng trên tay ai cũng lăm lăm vũ khí nghiêm trang xem ra đã được huấn luyện rất kỹ càng, bài bản. Bầu trời bắt đầu nổi sấm chớp, sương mù càng lúc càng dày đặc, quánh lại xám trắng, tiếng la hét sợ hãi vang lên ầm ĩ. 

Vương Hiểu quay lại nhìn tôi, tôi hiểu ý, gật đầu. Anh ta liền ghì lấy eo tôi lao xuống dưới, chúng tôi tiếp đất rất nhẹ nhàng. Cơ thể Vương Hiểu lúc này vô cùng linh hoạt, giống như cá gặp nước, trơn tuồn tuột kéo tôi chạy băng băng giữa đám đông. Chúng tôi chỉ mất khoảng 30 giây đã vào tới lễ đường. Tình cảnh trong này có thể xem là không quá hỗn loạn. Đúng như lời Vương Hiểu nói, vài ba tay tu chân giả đang tập trung giải huyễn thuật. Khoảng không gian trong hỉ đường xem như vẫn còn giữ được trật tự.

Phía sau vòng vây gắt gao là hai bóng người mặc hỉ phục đang được bao bọc sau vài tầng binh lính. Có vẻ binh sĩ đang muốn hộ tống họ đến nơi an toàn.

Tôi vội vàng muốn lao tới chỗ Tô Thần nhưng bị Vương Hiểu giữ lại.

"Để ta."

Vương Hiểu vừa dứt lời, những tiếng bịch bịch do cơ thể người đổ rạp xuống đất liên tiếp vang lên. Trong phòng, ngoài Tô Thần, toàn bộ những người còn lại đều bị linh áp bá đạo của Vương Hiểu trấn áp, nghiêng ngả nhưng vườn chuối sau cơn bão.

Không còn ai khống chế, huyễn thuật của Ninh Quân lại mạnh mẽ phát huy tác dụng, sương mù nhanh chóng phủ khắp nơi, chỉ chừa lại khoảng không xung quanh tôi và Vương Hiểu là luôn thanh sạch. Mấy vị tu chân giả chắc là không ngờ lại gặp phải cao thủ, mặt mũi ai cũng méo mó như khỉ ăn phải ớt.

Tôi nén cười, tránh những người đang ngã ngang dọc dưới để tiến đến chỗ Tô Thần. Trong mắt anh ta ánh lên một tia giật mình nhưng giọng nói thì không hề hoảng loạn:

"Các người là ai?"

Tôi hít một hơi, tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, nói thật ngắn gọn, dứt khoát bằng thái độ thành tâm và dứt khoát nhất có thể:

"Nếu muốn gặp lại Tú Châu thì đi cùng ta!"

Lần này thì Tô Thần thật sự động rung, đồng tử co thắt lại, anh ta không hề hỏi tại sao tôi nói thế mà chỉ im lặng, nét mặt xanh xao, tái nhợt chợt đỏ lên, biến đổi vô cùng phức tạp, dù cho có một diễn viên đại tài ở đây cũng chẳng thể diễn tả nổi. Những gì Tô Thần phải trải qua có lẽ chỉ chính anh ta mới có thể cảm nhận được.

Trong lòng tôi bỗng thấy sợ, nếu như Tô Thần không đồng ý, tôi sẽ phải nói gì với Tú Châu đây?

Cặp lông mày của Tô Thần dần nhíu lại vẻ kiên định, giọng nói vững vàng trấn tĩnh nỗi bất an của tôi:

"Hãy đưa ta cùng đi!"

Tôi cảm thấy như tảng đá đè nặng đã được Tô Thần một hơi ném xuống. Tôi lập tức một tay kéo anh ta lao ra ngoài. Thình lình, một giọng nữ nhân khổ sở lẫn thảm thiết vang lên đầy kinh hãi:

"Người đâu, có kẻ tấn công phò mã! Mau bắt lại! Tô Thần, Tô Thần, chàng đang ở đâu?"

Tôi có thể đoán ra được cô gái đó là ai. Tô Thần sau khi nghe thấy giọng nói kia thì khẽ dao động nhưng sau cùng chỉ thở hắt ra một hơi, không hề ngoảnh lại.

Vương Hiểu đột nhiên siết chặt lấy tôi, trầm giọng nói:

"Đi mau! Có cao nhân đang đến!"

Tôi còn chưa kịp hiểu vấn đề thì Vương Hiểu đã mỗi tay một người kéo chúng tôi lên xe. Đi được một hồi tôi vẫn còn chưa hết bàng hoàng về những chuyện vừa xảy ra, chợt nghĩ đến câu Vương Hiểu vừa nói nên hỏi:

"Huynh nói có cao nhân đang đến là sao?"

Vương Hiểu lắc đầu nói:

"Ta cảm thấy khí của kẻ đó đang ở khá gần phủ tướng quân, cũng không chắc hắn có hướng đến phủ tướng quân không nhưng cẩn thận vẫn hơn."

Người khiến Vương Hiểu đề phòng xem ra không hề tầm thường, cẩn tắc vô áy náy. Tôi gật gù đồng tình, không gian lại tiếp tục rơi vào im lặng. Sự im lặng này đúng là không thoải mái cho lắm, tôi cho rằng Tô Thần sẽ hỏi tôi rất nhiều chuyện nhưng trái lại anh ta không nói lời nào, chỉ đăm đăm nhìn xuống sàn xe, khuôn mặt chìm trong ưu tư. Tôi không kìm được bèn hỏi:

"Huynh có hối hận vì đã chọn đi theo bọn ta không?"

Tô Thần ngẩng lên, cười buồn nói:

"Trái lại đi theo mấy người là quyết định đúng đắn nhất từ trước đến giờ của Tô Thần."

Giờ tôi mới được thấy rõ khuôn mặt của Tô Thần, đúng là tuấn tú hơn người, không giống nét thư sinh yếu ớt tôi tưởng.

"Huynh không cho rằng bọn ta đang lừa huynh ư?"

"Không."- Tô Thần trả lời vô cùng dứt khoát.

"Tại sao?"

"Trực giác tại hạ nói rằng ánh mắt của cô nương là thật."

Tôi cười, nói:

"Trực giác của huynh làm việc rất tốt!"

Sau đó tôi kể cho Tô Thần nghe từ đầu đến cuối câu chuyện tôi gặp Tú Châu như thế nào và chúng tôi đi đến quyết định cướp tân lang ra sao. Tô Thần nghe xong thì cười tự giễu:

"Tô Thần đường đường là đấng trượng phu nhưng cuối cùng lại không mạnh mẽ bằng nữ nhân các nàng, đến người mình yêu ta cũng không thể bảo vệ nổi."

Lời vừa dứt Tô Thần liền đứng dậy, chắp hai tay:

"Mọi người không những đã cứu tính mạng Tú Châu lại giúp chúng tôi được trùng phùng. Tô Thần tôi tài hèn sức mọn chẳng biết bao giờ mới báo đáp được ơn này, xin hãy nhận của tôi một lạy."

Tôi vội đỡ lấy anh ta, mỉm cười nói:

"Đừng khách sáo, chỉ cần sau này huynh đối xử thật tốt với Tú Châu tỷ là được."

Khi chúng tôi đến nơi hẹn thì đã giữa trưa, mặt trời đã quá đỉnh đầu, ánh nắng chói chang, thỉnh thoảng trong cơn gió đưa đến tiếng côn trùng gặm lá.

Tô Thần nói nơi này gọi là Lạc Viên cốc, Tú Châu không rõ đã đợi từ bao giờ, dáng vẻ đã vô cùng lo lắng, hết ngồi rồi lại đứng dậy đi qua đi lại, Tô Thần cũng chẳng khá hơn, hai tay nắm chặt, ánh mắt lo âu, rối loạn. Tôi nhìn họ, cảm thấy tình yêu khiến con người ta trở nên thật kỳ lạ.

Pháp bảo vừa chạm đất thì Tô Thần là người bước xuống đầu tiên, anh ta hét rất to:

"Châu Nhi!"

Tú Châu quay lại, cả người lảo đảo suýt ngã, nước mắt đua nhau chảy ào ạt, miệng muốn nói mà không lên lời. Tô Thần dường như dùng tất cả sức lực bình sinh chạy đến bên Tú Châu, ôm chầm lấy cô ấy. Vì đứng ở xa nên tôi không thể nghe rõ họ nói gì với nhau nhưng khuôn mặt Tú Châu rất hạnh phúc, rất mãn nguyện. Họ tựa trán vào nhau, Tú Châu nước mắt còn đang ướt đẫm bỗng bật cười. Khung cảnh này đúng là đem lại cho người ta tư vị vô cùng ngọt ngào. 

Nhìn hai người họ mà tôi chợt chạnh lòng nhớ đến Thiên Vũ, không biết giờ này huynh ấy đang ở đâu, có còn nhớ đến tôi không? Khi quay lại nơi hẹn, không tìm thấy tôi chắc hẳn Thiên Vũ sẽ rất lo lắng. Khi ấy biến cố ập tới khiến tôi chẳng còn đầu óc nghĩ đến chuyện để lại lời nhắn cho huynh ấy. Hiện giờ càng đi lại càng xa nhau. Không biết chúng tôi có ngày được trùng phùng không? Nếu như kịch độc trong người tôi và Ninh Quân không được giải thì việc gặp lại huynh ấy là bất khả thi. Tôi thật sự không muốn chết, nhưng đường đi phía trước lại rất mông lung. Tôi không nén được mà buông một tiếng thở dài. 

Chợt một bàn tay đặt lên vai tôi:

"Muội đang nhớ đến ai mà thất thần thế?"- giọng nói của Vương Hiểu hình như có chút kỳ quái, giống như là không vừa ý vậy.

Tôi gượng cười:

"Ta không có. Chỉ là nhìn hai người họ khiến ta cảm thấy đối với thế gian có quá nhiều điều ta chưa từng trải nghiệm. Nếu phải chết thì thật đáng tiếc."

"Ta không cho muội chết! Khó khăn lắm mới tìm được muội."- Vương Hiểu buột miệng nói sau đó mím môi lại. Thường ngày tôi không biết lời nào của hắn là thật, lời nào của hắn là giả nhưng những câu này tôi khẳng định là lời từ tận đáy lòng. Trong đáy mắt của hắn vẫn còn đọng lại một tia bướng bỉnh như trẻ nhỏ vô cùng hiếm thấy.

Tôi chợt thấy cảm động nhưng cũng vừa khó hiểu nên hỏi lại:

"Huynh nói khó khăn lắm mới tìm được ta là có ý gì?"

"Chuyện này... sau này ta sẽ nói muội nghe. Nhưng... những gì ta vừa nói, là nói với chính muội chứ không phải ai khác."- Vương Hiểu nói xong thì ho khan một tiếng, biểu hiện ngại ngùng giống như một thiếu niên.

Tôi dù không hiểu lắm nhưng không nhịn được tựa đầu vào ngực Vương Hiểu cười khúc khích, toàn thân anh ta khẽ rung động, mặt càng đỏ hơn khiến tôi không thể dừng cười. Từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy Vương Hiểu đáng yêu thế này.

Đột nhiên Ninh Quân tiến lại kéo tay tôi, nói:

"Muội cảm thấy nơi này không nên ở lâu, chúng ta vừa mới cứu thoát được Tô Thần, tốt nhất là nên đưa họ đi càng xa càng tốt."

Vừa đúng lúc Tú Châu và Tô Thần đi lại, Vương Hiểu bèn nói:

"Lời Ninh Quân nói rất phải, chúng ta nên đi ngay bây giờ, ta cảm thấy mọi chuyện sẽ không dễ dàng đâu."

Lời vừa dứt thì từ phía xa truyền đến một giọng nói như sư tử hống:

"Các ngươi chạy đâu cho thoát!"

Chỉ vài giây sau, phía trước chúng tôi đã xuất hiện hai nhân ảnh một đỏ một đen. Người mặc y phục đỏ ngày hôm nay ngoài Tô Thần ra thì chỉ còn một người duy nhất, đó là Tịnh Trân. Nàng ta đúng là một bậc quốc sắc thiên hương, không chỉ vẻ bề ngoài mà cả cốt cách của bậc vương giả đều hơn xa Tú Châu. Người mặc đồ đen là một mỹ phụ khoảng 40 tuổi trông rất kỳ dị. Mái tóc được búi lại bằng rất nhiều trâm cắm hình dẻ quạt, đôi môi đỏ sậm như máu, ở thắt lưng quấn thứ gì đó trông như xương người. Tóm lại từ người đó phát ra một luồng khí quỷ dị rất đáng sợ.

Liệu đây có phải là cao nhân mà Vương Hiểu vừa nhắc tới?

Ninh Quân đột nhiên bước đến đứng chắn trước mặt tôi, muội ấy thường làm thế mỗi khi lâm phải đại địch nguy hiểm.

Tôi lo lắng hỏi:

"Muội sao vậy? Người đó là yêu quái ư?"

Ninh Quân nghiêm trọng nói:

"Là người, nhưng người này là đồng cốt."

Đồng thông linh ư? Vậy tức là người này có khả năng điều khiển hồn ma hoặc mấy thứ đại loại vậy? Tôi cũng không hiểu rõ lắm, chỉ cảm thấy không khí càng lúc càng trở nên ngưng trọng. 

Tịnh Trân là người đầu tiên phá vỡ sự yên tĩnh:

"Tô Thần, đám người này là ai? Chàng yên tâm đi ta nhất định sẽ giải thoát cho chàng."

Tô Thần dứt khoát nói:

"Thứ lỗi cho ta không thể đi theo người!"

Tịnh Trân cả kinh:

"Chàng nói cái gì?"

"Hôm nay dù có chết ta cũng phải chết bên người mà ta yêu."

Tịnh Trân hết nhìn Tú Châu rồi lại nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt lấy nhau, con ngươi long lên sòng sọc như hận không thể ngay lập tức bóp nát Tú Châu, phá cười sằng sặc, nghiến răng nói:

"Giỏi! Các người giỏi lắm, dám trước mặt ta diễn cảnh uyên ương, để xem các người mãn ý được đến bao giờ?"- Nói rồi cô ta thái độ thay đổi quay đổi 180°, quay về phía mỹ phụ đồ đen kính cẩn:- "Xin người hãy đòi lại công đạo cho Trân Nhi..."

"Vương mỗ được biết Đông Phương Phi Ngọc tiền bối vẫn ẩn tu tại Bát Hải đảo, chẳng ngờ hôm nay lại được diện kiến, thật là vinh hạnh của tại hạ."- Tịnh Trân còn chưa nói xong thì Vương Hiểu đã khẽ cười cất lời.

Tôi kinh ngạc, Vương Hiểu biết người này? 

Trong mắt mỹ phụ có một tia kinh ngạc xong vẫn cười khẩy nói:

"Nếu đã biết danh tính của ta thì tốt nhất nên ngoan ngoan giao người."

Dù Đông Phương Phi Ngọc không hề đe dọa nhưng sát khí của bà ta đã đủ thay cho lời uy hiếp đáng sợ nhất.

Vương Hiểu tuy cười nhưng ánh mắt không hề vui vẻ, nói:

"Rất tiếc không thể làm theo."

"Thiên đường rộng lối ngươi không đi. Địa ngục không lối ngươi lại muốn lao vào. Vậy thì để ta tiễn ngươi một đoạn."

"Ta không vào địa ngục thì ai vào."- Vương Hiểu nhàn nhạt đáp lại, bá khí ngạo nghễ không hề thua kém kẻ đang ở bên kia chiến tuyến.

Đông Phương Phi Ngọc ngửa cổ lên trời cuồng tiếu vẻ khinh bỉ rồi trong tay vụt sáng liền xuất hiện một lá bùa đỏ rực. Bà ta giữ lá bùa giữa hai lòng bàn tay đang bắt quyết, những kí tự cổ quái lập tức trôi nổi xung quanh cơ thể Đông Phương Phi Ngọc, trời bỗng tối sầm lại, gió lớn thổi lá cây bay rào rào, cát bụi mù mịt, tóc tai và y phục của tôi đều bị hất tung lên. Tôi sợ hãi dùng hai tay che mắt lại, bị gió thúc mạnh phải thối lui hai bước. Khoảng vài giây sau khi gió lặng tôi mới mở được mắt nhưng cảnh tường trước mặt, con mẹ nó, thật là quá dọa người rồi! 

Vây quanh chúng tôi lúc này phải có đến hàng trăm, không, phải là hàng ngàn binh sĩ, khí thế vô cùng hùng hậu. Chỉ có điều họ không hề có sự sống, ánh mắt vô hồn trống rỗng, cơ thể họ được tạo nên từ cát. Đám lính này cũng giống như chủ nhân của chúng, muốn nhanh gọn đoạt mạng cướp người nên ngay tức khắc lao vào chúng tôi.

Tình hình lúc này chỉ có thể diễn tả bằng câu ngàn cân treo sợi tóc.Chúng tôi có tất cả năm người thì có những hai người hoàn toàn không có sức chiến đấu, một người miễn cưỡng có thể bảo vệ bản thân là tôi, một người giết được tàm tạm kẻ địch là Ninh Quân và người có sức chiến đấu tốt nhất đương nhiên là Vương Hiểu.

Tôi xin được đại khái tường thuật trận chiến như sau, Vương Hiểu ở đằng trước, Tô Thần và Tú Châu ở giữa, tôi cùng Ninh Quân bọc hậu. Đây là lần đầu tiên tôi được thấy cả Vương Hiểu lẫn Ninh Quân chiến đấu một cách thật sự. Loại vũ khí của Ninh Quân là một sợi dây da, muội ấy sử dụng rất điêu luyện, sợi dây như một con mãng xà bay qua bay lại lãnh khốc vô tình trong không trung mà đến đâu là có vài ba tên nát bấy. Vũ khí của Vương Hiểu là một bộ ngân trâm, nhìn anh ta chiến đấu vô cùng bình thản, chỉ đứng một chỗ nhẹ nhàng búng tay vào không khí, ngân trâm lập tức bay vút đi tản mát khắp nơi với tốc độ kinh hồn mà mắt thường không thể nhìn thấy, chỉ biết ở đâu có địch ngã xuống thì đó là nơi trâm vừa bay qua. Tôi cũng không hẳn là vô dụng, thỉnh thoảng cũng giết được một vài tên. Chính vì đối thủ không phải là người nên tôi càng không sợ hãi mà thẳng tay chém giết. Tuy nhiên, tình hình lúc này đột nhiên có biến. 

Những tên lính mà chúng tôi đã giết, thậm chí là chém nát bấy thì cát bụi lại tiếp tục tụ lại khiến chúng hồi sinh còn to lớn hơn trước. Tôi và Ninh Quân nhìn nhau sợ hãi. Nếu cái đà này cứ tiếp diễn thì không bị giết chết cũng sẽ chết vì mệt. Chẳng mấy chốc chúng tôi đã bị dồn đến bên vách đá.

Bỗng bên tai tôi nghe tiếng cười thích chí của Vương Hiểu:

"Quên không dặn hai muội, muốn giết chúng thì phải đánh vào mắt trái."

Tôi tức tới nỗi nộ khí xung thiên, nghiến răng nghiến lợi ken két nhưng chưa tới mức không biết phân phải trái mà đè Vương Hiểu ra tại trận để tính sổ nên tạm thời phải làm theo lời hắn trước. Quả nhiên khi tôi chém vào mắt trái của một tên, cả người hắn liền vỡ tan ra, ở hốc mắt một mảnh đá đen rơi xuống đất, lần này hắn không thể tái sinh được nữa.    

Thực sự thì lúc này nhìn Vương Hiểu, ý tưởng trả đũa hắn của tôi hoàn toàn bị dập tắt. Hắn thu nhỏ tất cả ngân lại thành một quang cầu ép chặt giữa hai lòng bàn tay, cọ sát vài cái rồi bắn về phía trước, hàng ngàn vệt sáng vèo vèo bay ra, hơn nửa số lính nát vụn, cát rơi xuống đất tạo ra âm thanh sàn sạt. 

Phía bên kia chợt vang lên tràng cười thích thú:

"Tiểu tử, xem ra ngươi cũng có chút bản lĩnh."

Vương Hiểu cười nhạt đáp:

"Đều nhờ tiền bối nương tay!"

Đông Phương Phi Ngọc khinh khỉnh:

"Có điều ta muốn kết thúc sớm để quay về uống rượu hỷ."

Lời vừa dứt, bà ta biến mất khỏi nơi vừa đứng. Bên tai tôi chợt nghe tiếng quát của Vương Hiểu:

"Lưu Vân mau tránh!"

Tôi chưa kịp nghe cho rõ ý đã thấy ngực như bị đập nát, hai mắt tối sầm lại, miệng mặn chát vị máu tươi.

Bạn đang đọc Nghịch ý hồi sinh sáng tác bởi LoveFirstday

Truyện Nghịch ý hồi sinh tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LoveFirstday
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.