Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhận Đạo Dành Cho Hắn...

Tiểu thuyết gốc · 1125 chữ

Người nghiện game như Ngạn Tuyết tôi đây lúc nào mở miệng cũng Thiên Thời Địa Lợi Nhân Hòa, bởi thế việc tìm cơ hội trả thù cũng đôi chút khó khăn, bình thường ngoài việc đi đến trường tham gia những CLB ngoài giờ, tôi thường ôm theo Tiểu Bảo Bối mục đích là tranh thủ chút thơi gian online game. Kẻ mê game điên cuồng như tôi thì ai mà xem là con gái cơ chứ. Tôi vào Kênh Thế Giới, thăm dò các đạo hữu xa gần cách để trị tên Nghịch tặc Mạn Phong, và được các đạo hữu chỉ nhiều cách khác nhau. Tôi cười ngặt nghẽo, và suy nghĩ đến việc sẽ trả thù hắn, tôi bắt đầu liệt hắn vào sổ đen huyền thoại của mình, não tôi bắt đầu hoạt động, chọn lọc đủ cách để mai cho hắn một bài học. Kkk... Cái suy nghĩ trả thù của lão làng giới game của tôi bị đánh thức rồi... Kkk... Cứ đợi xem, Mạn Phong.

00:00, tôi dẹp game, dẹp suy nghĩ lại, và đi ngủ, thì đột nhiên tin nhắn điện thoại sáng lên. Tôi mở xem tin nhắn, dòng tin chỉ vỏn vẹn mấy chữ cộc lốc và lạ hoắc.

"Mai, không cần giữ chỗ, mua nước lẫn kẹo như thường lệ."

Tôi ngớ người, chả hiểu gì, dẹp điện thoại rồi đi ngủ. Sáng hôm sau, vẫn như thường tôi đi học. Chuông vào lớp đã reo, thế mà lại không thấy tên đáng ghét Mạn Phong đó đến lớp, tôi bán tính bán nghi nhớ lại tin nhắn hồi khuya . Chắc là hắn rồi . Cô chủ nhiệm bước vào lớp, thông báo hắn nghỉ, đúng như tôi đã tiên đoán. Hắn đi khám bệnh, dường như hắn bệnh nặng lắm, nên mỗi tháng phải đi khám thường xuyên, tôi vừa hiếu kì vừa bỏ lơ. Thế là kế hoạch trả thù của tôi bị Delay thế đấy.

Hôm nay, yên tĩnh lạ lùng, có lẽ thiếu sự ồn ào của hắn. Tôi có hơi hụt hẫng, có hơi buồn buồn, mấy tiết học tôi không tập trung được, cứ nhìn nhìn sang chỗ hắn, lâu lâu nhìn ra cửa lớp. Ra chơi, tôi một mình lặng lẽ xuống căn tin, mua chai nước và cây kẹo như hắn đã thường làm. Chương này không có cuộc xung đột nào nhé, vì hắn không có ở đây.

Ngoài ngẫn ngơ hồi khá lâu, tôi lại quay sang nhớ về hắn.

Dương Mạn Phong, đúng đó chính là tên hắn, tên hắn khá hay, lúc trước mới nghe nhắc tôi có chút cảm tình, nhưng tên hay với tính cách ngoại hình lại trái ngược nhau. Tôi - Lê Ngạn Tuyết dân mê game, mê ngôn tình, bọn con trai ở đây không ai lọt vào mắt xanh của tôi được. Nhưng, lần này không biết sao, tôi lại vấp phải tên trời đánh này.

Hắn so với một số nam sinh trong trường tôi hay trường đối diện thì kém xa một trời một vực, ngay cả thằng nhóc cùng xóm hay chạy lon ton sau đuôi của tôi cũng không bằng. Thế mà, đấy là ma xui quỷ khiến hay gì, tôi lại không tài nào dứt ra được. Hắn ngay lúc này lại trong thật soái, xuất hiện trong tiềm thức của tôi một cách trắng trợn, mái tóc hơi nhiều và tóc mai vượt tai đôi xíu, hắn chuyên diện đồ đen , đội nón đen, cặp và áo khoác hắn cũng đen nốt, đến cả chiến mã của hắn cũng là Hắc Mã.

Năm đó là năm lớp 8, hắn và Y Như bạn cùng lớp của tôi quen nhau, Y Như vừa xinh đẹp vừa học giỏi, trái ngược với hắn một trời một vực. Nên khi nghe thế tôi không khỏi ngỡ ngàng, và khi đó tôi cũng gặp hắn thường xuyên. Nghe đồn hắn ta là chuyên gia đồ sát gái, và điều đó đúng là sự thật, hắn quen với Y Như được mấy tháng thì chia tay. Cô bạn này của tôi rất lâu mới vượt qua cú shock này, nhưng còn hắn vừa chia tay xong đã có tin đồn quen người khác, mà đó cũng là bạn bè với Y Như.Chuyện này khiến tôi bắt đầu có ác cảm với hắn ta, và bây giờ đối với tôi, tôi vẫn còn ghét hắn ra mặt bởi hắn cứ thích chọc ghẹo tôi.

Kết thúc bữa học, không có sự chọc ghẹo của hắn khiến tôi hơi thất vọng, nhưng lại vui khi không phải bực mình vì hắn. Về nhà, tôi bắt đầu suy nghĩ về hắn, muốn nhắn tin hỏi hắn nhưng vì tự tôn của mình nên tôi im lặng, tôi lại đắm mình trong game.

Một ngày, hai ngày , trôi qua... đến ngày t7 hắn cũng không đi học, tôi không hiểu hắn bị gì, bệnh thiệt hay muốn cúp học, đến tiết Sinh hoạt chủ nhiệm hắn mới xuất hiện. Cả lớp ồ lên, quay sang nhìn tôi, hắn vừa gãi đầu vừa cười đi về phía bàn của chúng tôi, hắn đưa Kim Dung cây kẹo, và tôi vẫn như thường lệ là một chai nước. Không hiểu sao, lòng tôi vui hẳn. Cậu ta về chỗ ngồi, mặt vênh váo , áp sát mặt tôi:

"Ngạn Tuyết, bà khóc hả?"

Sau đó tên điên đó khúc khích cười, làm tôi điên máu. Tuy vậy, lòng tôi đột nhiên nhẹ nhàng hẳn, điều này khiến tôi cũng chả hiểu chính mình. Ra về, hắn đi chầm chậm tiến sát tôi và Kim Dung. Dung hỏi tình hình của cậu ta, cậu ta ung dung trả lời những câu hỏi, còn riêng tôi tôi im lặng chả biết phải mở lời ra sao.

Chả biết có phải ngay lúc này, chính tôi dần dần mở lòng với cậu ta hay không nữa, tôi quên đi những suy nghĩ phải trả thù cậu ta, trong đầu tôi nghĩ rằng, có phải tôi và cậu ta sẽ đường đường chính chính trở thành bạn bè ? Liệu lão làng đã có kinh nghiệm thương trường như tôi, sẽ chấp nhận tha thứ cho Mạn Phong đáng ghét khó ưa? Điều này tôi cân nhắc rất nhiều, tôi suy nghĩ khá lâu về việc này, cuối cùng tôi đã đưa ra một quyết định mà về sau tôi đã thầm cảm tạ bản thân mình của bây giờ. Tôi đưa ra nhận đạo của mình dành riêng cho Phong đáng ghét, đó chính là "Người không phạm ta, ta ắt không phạm người, có thêm bằng hữu tức bớt một kẻ thù."

Bạn đang đọc Ngộ Nhận sáng tác bởi Nhược.Anh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nhược.Anh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.