Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CHƯƠNG 6 (1)

Phiên bản Dịch · 1481 chữ

......

"Cho nên, cuối cùng ngươi vẫn là đem một ngàn linh thạch kia đưa cho ngươi sư tỷ ngươi?"

Sư lão đầu hứng thú bừng bừng hỏi nàng.

Tống Nam Thời mặt vô biểu tình: "Đúng vậy."

Sư lão đầu: "Ha ha ha ha ha!"

Tống Nam Thời: "......"

Nàng liền biết, lão già này tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội để cười trên nỗi đau của nàng.

Tống Nam Thời mặt không biểu tình mà nhìn lão già này cười, chờ lão cười đủ rồi, lúc này nàng mới tâm thanh khí tịnh nói: "Tháng trước ngài còn thiếu ta 30 cái linh thạch, còn có tiền rượu tháng này, tổng cộng là 50 cái linh thạch."

Sư lão đầu đột nhiên im bặt.

Tống Nam Thời săn sóc nói: "Ta không thu lãi suất của ngài đâu nha."

Lão nhân tức khắc thẹn quá hóa giận: "Tiểu lão nhân ta mà quỵt số tiền này của ngươi hay sao! Tháng sau ta liền trả hết cho ngươi cả vốn lẫn lời!"

Lần này đổi Tống Nam Thời cười: "Ta chính là chờ những lời này của ngài đó!"

Sư lão đầu hừ lạnh một tiếng: "Ngươi tới tìm ta, chủ ý là muốn nhắc nhở ta số nợ này chứ gì?"

Tống Nam Thời khụ một tiếng, nghĩ đến bản thân có việc nhờ người ta, quyết định thu liễm một chút.

Vì thế nàng chân thành nói: "Sao có thể chứ, không có việc quan trọng thì ta làm sao dám tới tìm ngài."

Sư lão đầu âm dương quái khí: "Ha, có chuyện gì được chứ, người tới là để chọc cười lão nhân sao......"

Tống Nam Thời ngẩng đầu liếc hắn một cái, giơ ra năm ngón tay.

Lão nhân sững lại, nghĩ đến chính mình còn đang nợ linh thạch, không tình nguyện mà sửa miệng: "Được rồi! Muốn nói gì nói đi!"

Tống Nam Thời trầm ngâm một lát, đem chuyện mình bói ra được quẻ tượng "Cải tử hoàn sinh" giấu đi, chỉ nói rằng mình mở ra thiên mục, nhìn thấy điều dị thường trên người Chư Tụ.

Ai biết được sư lão đầu còn chưa nghe nàng nói xong, sắc mặt lập tức liền thay đổi.

Lão tức muốn hộc máu, lập tức liền mắng nàng: "Ngươi là đồ ngốc hay sao! Không biết đó là đồ vật gì mà cũng dám động tay vào!"

Bình thường lão nhân vui giận thất thường, nhưng Tống Nam Thời còn chưa từng thấy qua lão tức giận tới như vậy, trong nhất thời bị mắng tới ngốc.

Lão nhân căn bản không cho nàng cơ hội phản ứng , liền ngay lập tức đứng dậy, mở ra thiên mục của mình.

Tống Nam Thời cả kinh: "Ngài......"

Sư lão đầu cả mặt đầy hắc tuyến: "Ngươi ngồi im để ta xem, đừng có mà nhúc nhích!"

Lão chau mày, dùng thiên mục đem Tống Nam Thời từ trên xuống dưới xem xét một lượt, đặc biệt là hỏa mệnh trên người nàng.

Tống Nam Thời há miệng thở dốc, trong lúc nhất thời nói không nên lời.

Sư lão đầu là quẻ sư không phải là giả, nhưng lão khi còn trẻ, tu vi đã bị hao tổn, sẽ không dễ dàng mở ra thiên mục của mình, bởi vì như thế sẽ đem lại đau đớn cho lão.

Vậy mà hiện tại......

Lúc này, Sư lão đầu nhìn thấy nàng hỏa mệnh của nàng không có vấn đề gì, quanh thân cũng không có dị thường, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Thiên mục ẩn ẩn đau đớn.

Sư lão đầu xem nhẹ đau đớn này điểm lại mi tâm của mình, thu lại thiên mục, khi mở mắt ra lại là hung thần ác sát mắng: "Ngươi biết rõ đồ vật kia đối với người mệnh hỏa khác có vấn đề vậy mà còn đưa tay chạm vào! Ngươi cảm thấy mạng của mình lớn lắm hay sao!"

Lão mắng lớn tiếng như vậy, tự cho rằng dựa theo tính cách của Tống Nam Thời, sợ là là liền sẽ âm dương quái khi mà bỏ đi, ai biết vừa ngẩng đầu lên, lại thấy nha đầu này vẻ mặt phức tạp nhìn lão, không biết suy nghĩ cái gì.

Sư lão đầu nhướng mày: "Như thế nào, ngươi còn không phục? Ta nói cho ngươi biết! Ngươi chính là không nên mở thiên mục ra xem cho sư tỷ ngươi! Một quẻ sư, mở ra thiên mục ra xem xét người khác có bao nhiêu nguy hiểm ngươi còn không biết hay sao......"

"Mắt ngài có đau hay không?" Tống Nam Thời đột nhiên đánh gãy lời lão lão.

Sư lão đầu sửng sốt, ngay sau đó bất mãn nói: "Ngươi đừng có mà ngắt lời ta! Ngươi nhớ cho kĩ! Về sau đừng vì người không liên quan mà mở ra thiên mục!"

Tống Nam Thời nhìn lão một lúc lâu, hiếm khi ngoan ngoãn mà gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Ta sau này sẽ không như vậy."

Nàng đột nhiên ngoan như thế, cũng không tranh luận, Sư lão đầu ngược lại sửng sốt, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy mắng cũng không mắng nổi nữa.

Một lúc lâu sau, lão chỉ có thể cứng rắn nói: "Ngươi biết là được!"

Tống Nam Thời liên tục gật đầu.

Sư lão đầu tưởng phải mắng nàng một hồi, nhưng thấy nàng ngoan ngoãn nghe lời như vậy liền không biết mắng sao cho được, bất giác cảm thấy cả người khó chịu.

Nàng còn nói: "Ngài tiếp tục mắng, ta hảo hảo nghe."

Lão nhân: "......" Còn tiếp tục cái gì nữa!

Lão chỉ có thể nuốt cơn giận xuống: "Cái bóng xám mà ngươi nhìn thấy kia được gọi là ảnh quỷ, là tay sai của đám tu sĩ tâm thuật bất chính, là thứ đồ yêu ma quỷ quái."

Tống Nam Thời rơi vào suy tư: "Ảnh quỷ......"

Sư lão đầu sắc mặt nghiêm túc, "Thứ này có thể thần không biết, quỷ không hay đi trộm tuổi thọ của người khác, sư tỷ ngươi bị thứ này tìm tới, tám phần do đắc tội với kẻ thù ở bên ngoài, cho nên mới dùng biện pháp nham hiểm này để hại nàng, lần này là vận khí của ngươi tốt, gặp người chế tạo ảnh quỷ còn chưa có tinh tường , bị ngươi phá giải dễ dàng, nhưng nếu là người tinh thông, ngươi duỗi tay ra bắt ảnh quỷ như vậy, khả năng chính là giờ này đã trực tiếp thăng thiên!"

Tống Nam Thời lại trầm tư suy nghĩ.

Lúc nàng mở thiên mục, hỏa mệnh quanh người sư tỷ suy yếu kỳ thật là do Ảnh Quỷ đang trộm thọ mệnh?

Nhưng trong nguyên tác có phân đoạn này xảy ra sao?

Tống Nam Thời nhớ không rõ lắm.

Sư lão đầu thấy Tống Nam Thời vẫn luôn không nói chuyện, thanh âm hòa hoãn lại nói: "Không cần lo lắng, trên người của ngươi không có dấu vết của ảnh quỷ, nó hoặc là đã chạy mất, hoặc là thật là người luyện nó tu vi không cao nên nó bị đánh tan rồi. Nhưng lần này là do vận khí của ngươi tốt mà thôi, nếu có lần sau, ngươi liền chờ ta tới nhặt xác cho ngươi đi!"

Nói rồi, lão xoa xoa cái trán, ánh mắt hiện ra một tia mệt mỏi, tức giận nói: "Không có việc gì nữa thì ngươi trở về đi! Đừng lãng phí thời gian của ta!"

Tống Nam Thời nhìn ra hắn mệt mỏi, đột nhiên nói: "Cho nên ta không phải người không liên quan tới người đúng không?"

Đừng vì người không liên quan mà mở ra thiên mục. Thời điểm Sư lão đầu nói như vậy, lại không do dự mà mở thiên mục nhìn tới nàng.

Nàng nhìn Sư lão đầu trong lúc nhất thời phản ứng không kịp phản ứng, đột nhiên cười, trêu chọc nói: "Sư lão đầu, nếu lo lắng cho ta cứ việc nói thẳng a, lớn tiếng như vậy không còn soái nữa đâu."

Sư lão đầu phản ứng, tức khắc nổi trận lôi đình: "Ai lo lắng ngươi! Ngươi hiện tại liền cút cho ta!"

Lão nhảy dựng lên muốn đánh Tống Nam Thời, Tống Nam Thời bị đuổi chỉ biết vắt giò lên cổ mà chạy.

Nàng bị đuổi ra khỏi cửa lớn, vẫn còn gan mà hét vọng vào: "Sư lão đầu, ngài cứ yên tâm đi, sau này có ta bồi ngài dưỡng lão!"

Sư lão đầu: "Dưỡng cái rắm! Ngươi cứ tìm đường chết như vậy, còn không biết có thể sống thọ được bao lâu đâu!"

Tống Nam Thời cười ha ha.

Bạn đang đọc Ngoại Trừ Ta, Toàn Bộ Tông Môn Đều Là Nhân Vật Chính của Tòng Ôn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lucsong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.