Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người được chọn.

Tiểu thuyết gốc · 1700 chữ

Buổi họp báo của Ninh thị thu hút đông đảo sự chú ý của mọi người và giới truyền thông. Trong vài năm trở về đây, có ai không biết, chủ tịch Ninh đã sớm có ý định muốn về hưu, cái mà ông chờ đợi chính là sự trưởng thành của các con của mình và chọn ra người thừa kế phù hợp.

“Chủ tịch Ninh, nghe nói rằng hôm nay ông sẽ công bố người thừa kế của Ninh thị, xin hỏi, người đó là ai vậy ạ?”

Dưới ánh đèn flash nhấp nháy liên hồi, ông Ninh chậm rãi tuyên bố. “Người đó là…”

Ninh gia chỉ có hai người con, một nam và một nữ, mọi người đều đổ xô ánh mắt về người con trai là Ninh Minh Trường.

“Người đó là con gái út của tôi, Ninh Gia Kỳ.”

“Ồ...” Mọi ánh mắt ngạc nhiên đều đổ dồn về phía Gia Kỳ, thật không ngờ ông Ninh lại chọn con gái làm người kế vị.

Nhắc đến Ninh Gia Kỳ, mọi người đều nghĩ ngay đến mẫu người phụ nữ tự cường, mạnh mẽ. Cô ấy có sắc đẹp, có học thức, có năng lực và có tiền. Cô ấy chính là bông anh túc đầy mê hoặc của giới thượng lưu. Cô ấy thân là nữ nhi nhưng trên thương trường không hề thua kém bất cứ một người đàn ông nào.

“Việc giải quyết thủ tục cho người thừa kế tôi sẽ giao lại cho luật sư riêng của mình. Con gái tôi sẽ là người thừa hưởng lại tất cả, bao gồm 100% tài sản của tôi, cả Ninh thị và tất cả bất động sản.”

Phía dưới tất cả mọi người đều kinh ngạc, sắc mặt của Ninh Minh Trường tối hẳn lại, nhìn em gái của mình đầy căm ghét.

Đôi mắt sắc bén của Gia Kỳ quét một vòng tất cả gương mặt đang ngồi ở đây, mái tóc đen dài được bối lên gọn gàng làm tôn lên nét mặt xinh đẹp, đôi môi đỏ nhếch lên một nụ cười. Việc được chọn làm người thừa kế dường như cô đã nắm trong lòng bàn tay, chỉ là việc bố cô không để lại tí tài sản nào cho người anh trai không ra gì kia thật sự khiến cô bất ngờ.

Ninh Minh Trường bị cô nhìn đến có chút e dè, đừng nói là người quen, đến người xa lạ trên thương trường còn nghe được những thủ đoạn khôn khéo của Ninh Gia Kỳ, cô ấy chính là kiểu người ăn một miếng trả mười miếng điển hình, mà phương thức trả đũa luôn cổ quái làm người khác khó mà nắm bắt được.

Ninh thị là một tập đoàn đa quốc gia, đã lên sàn chứng khoán từ hai năm trước, Ninh Gia Kỳ đứng từ tên tầng lầu cao nhất của trụ sở chính nhìn xuống thấy anh trai của mình đang ngạo nghễ ra về. Từ lúc tốt nghiệp đại học đến giờ, đã bốn năm, cô chưa bao giờ được tan ca đúng giờ như thế.

Thành phố về khuya vẫn xe cộ tấp nập, ánh đèn đường chiếu sáng khắp nẻo, Ninh Gia Kỳ một mình lái xe trở về nhà riêng, cô đã dọn ra ở riêng từ lúc mới lên mười tám. Ninh gia nhìn bên ngoài thì hạnh phúc thế nhưng ít ai biết được sự tình bên trong tốt xấu như nào. Ví dụ như bữa cơm gia đình không bao giờ có mặt đầy đủ các thành viên, hay ví dụ như, người mẹ hiện tại của cô chỉ là mẹ kế. Khóe miệng của cô nhếch lên một đường cong giễu cợt, bên ngoài chắc không ai biết, cô là con riêng của bố mình.

Chiếc audi đỏ chói như một mũi tên đỏ rực lăn những bánh đầu tiên trên đường cao tốc, vì muốn yên tĩnh mà Ninh Gia Kỳ đã không ngại xa xôi chọn một căn biệt thự ở ngoại thành.

“Chíu, chíu”

“Súng giảm thanh...”

Lốp trước chiếc audi bị bắn trúng, Ninh Gia Kỳ hoảng sợ mất tay lái phanh gấp, đâm gãy cả dải phân cách. Tiếng phanh gấp vang kên chói tai, thật sự là xui xẻo, đây là chiếc cầu duy nhất của cả đoạn đường này. Cả nửa chiếc audi lơ lửng trên không trung, chỉ một chút nữa thôi là cô sẽ rơi xuống dòng sông sâu thẳm phía dưới. Rốt cuộc là ai muốn giết cô? Là ai to gan dám ra với người của Ninh gia như vậy?

Ninh Gia Kỳ kiềm chế cơn choáng, máu trên chán cô đã chảy đầy mặt, cô dè dặt hạ cử kính xa xuống, phía sau xe lại bị một lực mạnh đâm vào, lúc cô quay đầu lại chỉ kịp nhìn thấy gương mặt mờ ảo của anh trai cô, Ninh Minh Trường. Đây chính là tình thân của gia đình hào môn sao? Cô chua chát, theo con xe của mình chìm dần xuống dòng sông lạnh lẽo.

Ở một nơi khác, trong cuộc họp của Hoàng Gia Đông Quốc.

“Thưa Quốc Vương, gần đây thần phát hiện phía Nam có một vì sao không được bình thường, đây có thể là thiên mệnh sẽ đem lại may mắn cho đất nước chúng ta.”

Quốc Vương là một người đàn ông trung niên dáng vẻ nghiêm nghị, chính trực, giọng nói rất ấm, thoạt nhìn đã nhận ra là một vị vua có tài, yêu nước thương dân. “Thiên mệnh nghĩa là sao?”

“Bẩm, theo hình ảnh thần nhìn thấy được từ vì sao thì đây là cô gái được thần lựa chọn, người con gái đại nạn thoát chết, sẽ là ngôi sao đem lại may mắn cho Đông Quốc ta.”

Quốc Vương gật đầu, nữ thần trong thần điện đã qua đời được hơn một năm, đến may vẫn chưa tìm được người kế nhiệm, nếu thực sự có nữ thần mới xuất hiện, quả thực là một điều đáng mừng. “Vậy Hoàng Minh, con đi về phía Nam, đón người đó về đây.”

Người được gọi là Hoàng Minh là người con thứ hai của Quốc Vương, hiện đang là thái tử của Đông Quốc.

Phía Nam của đất nước là khu loạn lạc, người dân ở đây hầu như là di dân hoặc nhập cư bất hợp pháp. Nơi đây dân chúng nghèo khổ, bữa đói nhiều hơn bữa no nên tệ nạn rất nhiều, thậm chí nổ súng tự do, chém giết liên miên cũng có. Vì để bảo vệ an toàn cho Hoàng Minh, Quốc Vương đã chỉ định xuống đây là nhiệm vụ tuyệt mật, che dấu thân phận của anh và điều theo hai người đi cùng hỗ trợ là Liên Phàn và Liệt Kiêu cùng với bức tranh miêu tả người con gái sẽ đem lại may mắn cho Đông Quốc.

“Hừ, thật không ngờ lại là một người phụ nữ.” Hoàng Minh nhìn một lượt nhan sắc mĩ miều trên tranh cảm thấy có chút không chân thực. Đây là lần đầu tiên thần quan có thể nhìn thấy rõ gương mặt của một người trên vì sao, còn là một người con gái xinh đẹp như vậy.

“Không phải có âm mưu gì chứ?”

“Đúng vậy, thần nữ của Đông Quốc đều có năng lực đặc biệt, cô gái này là thần nữ mà lại sinh sống ở phía Nam sao?”

Liên Phàn và Liệt Kiêu đi thực hiện nhiệm vụ với chất đống nghi hoặc, thế nhưng vị thần quan của hoàng gia Đông Quốc lại chưa từng một lần báo sai bất cứ một vấn đề nào cả.

Hoàng Minh vẫn im lặng. Bên ngoài mưa càng lúc càng to, làn mưa trắng xóa xối xả tạt vào kính ô tô làm tốc độ giảm xuống đáng kể, phía trước đường đi cũng đoạn tắc đoạn thông, đoạn ngập nước.

Liên Phàn là người lái xe, cả người bức bí, bồn chồn khó chịu.

“Hai người nói xem đây có phải là điềm báo không, chúng ta không nên đi nữa mà quay về.”

“Cậu nhầm rồi, nhìn phía sau xem.” Hoàng Minh nhẹ giọng nhắc nhở. Phía sau là đoàn xe dài đằng đẵng trên con đường chật hẹp, có vài chiếc xe “hết hạn sử dụng” còn tắt máy giữa đường, người lái xe còn phải đội mưa xuống đẩy.

Tại một vùng đất hoang vu, Ninh Gia Kỳ tỉnh dậy bởi tiếng động xung quanh và tiếng mưa rào tầm tã. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cũng không biết là mấy giờ, xung quanh cô chỉ có một màn đêm đen tối. Cô lần mò xờ xoạng thử thứ cồn cộn bên dưới mà mình nằm lên, như vải lại như da thịt. Tiếng sét trên trời rẹt rẹt, đem theo thứ ánh sáng đáng sợ, chớp nháy liên hồi, lúc trắng lúc vàng, Ninh Gia Kỳ co người nhảy xuống lại bị vấp chân, một tia sét lại lóe lên, cô giật mình nhìn thấy xác chết trước mặt, sợ đến chết lặng ngã ngồi dưới đất.

Cô cố tìm lại cảm giác của đôi chân, vừa bò vừa chạy, trợn to mắt trong màn mưa xối xả, nước mưa tạt vào mắt cô đau rát, mùi xác chết lần mùi bùn đất vừa tanh vừa hôi thối rợn người, Ninh Gia Kỳ không nhịn được gập người xuống ôn ọe.

Đây chắc chắn là địa ngục, có phải cô đã chết rồi bị đưa đến địa ngục rồi không?

“Bên kia có người.”

Ninh Gia Kỳ tìm kiếm tiếng người xen lẫn trong tiếng mưa rào, cả người cô rét run vì lạnh, vì sợ, ánh mắt cô gấp rút dựa vào ánh chớp lập lòe nhìn thấy một bóng người cao ráo, cô như tìm được phao cứu sinh giữa biển cả, sống chết chạy lại, người đó cũng tiến lại phía cô, cánh tay dài vươn ra vừa kịp đỡ lấy thân hình nhỏ đang ngã xuống.

Bạn đang đọc Ngôi sao chí mạng sáng tác bởi NguyệtMạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyệtMạn
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.